Chương : 18
Mạch Tử nghe họ nói chuyện cô cảm thấy thất kinh trong lòng, lồng ngực đánh trống liên hồi làm cô cảm giác khó thở. Cô không ngờ bạn của Tràn Hạo là những người có tiếng tâm và địa vị trong xã hội, nhưng lại liên quan mật thiết với băng đảng xã hội đen và Mafia.
Cô còn chưa biết tới thân phận thật sự của Mạnh Hùng và Nam Liệt mà trong đầu đã choáng váng.
Kiều Nhi nhìn thấy nét mặt tái mét sửng sờ của Mạch Tử, liền cau đôi mày thanh tú của mình lại, nhìn Mạch Tử bằng ánh mắt chứa đựng sự nguy hiểm.
“Mạch tiểu thư, những chuyện chúng tôi vừa mới nói cô hãy xem như không hề nghe thấy điều gì.
Tôi không muốn tin tức ngày mai, có liên quan gì đến chuyện của chúng tôi vừa mới đề cập.”
Giọng nói nghiêm túc cố gắng dằn giọng thấp xuống của Kiều Nhi làm cho Mạch Tử hơi bối rối trong lòng.
Trong lời nói của Kiều Nhi vừa có sự cảnh báo nhưng đồng thời cũng là sự uy hiếp trắng trợn.
Mạnh Hùng nhướng mày, đôi đồng tử đen nhánh hiện lên tia thích thú nhìn Kiều Nhi cười, anh không ngờ cô vợ yêu qúy của anh, cũng biết giở trò hâm dọa người khác như vậy.
“Tôi biết.”
Giọng nói nhỏ nhẹ cố giữ bình tĩnh của Mạch Tử vang lên khi nghe Kiều Nhi nói vậy.
“Mạch Tử là người rất thận trọng, việc gì nên làm việc gì không nên cô ấy hiểu rất rõ.”
Ánh mắt khó hiểu của Tràn Hạo nhìn thẳng vào Kiều Nhi nói với giọng nghiêm túc. Anh không hiểu vì sao Kiều Nhi lại có phản cảm với Mạch Tử như vậy, đây là lần đầu tiên hai người chính thức gặp mặt.
Tràn Hạo vừa nói vừa choàng tay qua eo của Mạch Tử để trấn an cô.
Mạch Tử nở một nụ cười ngọt ngào nhìn anh bằng ánh mắt thăm tình.
Nghe Tràn Hạo nói vậy Kiều Nhi cũng không nói gì thêm, không biết vì sao cô lại không thích cô Mạch Tử này chút nào.
Mạch Tử ngồi cùng với Tràn Hạo thêm một chút, đột nhiên đài truyền hình gọi gấp cho cô.
Có một vụ tai nạn xe vừa mới xảy ra ngay trung tâm thành phố, cô phải đến hiện trường thu thập tin tức ngay lập tức.
Mạch Tử lịch sự chào tạm biệt mọi người rồi cô vội vã rời đi.
Trước khi ra khỏi cửa cô quay đầu lại dùng ánh mắt thăm sâu nhìn Hàn Mạc.
Mạch Tử muốn được như Hàn Mạc, muốn làm một người phụ nữ có quyền lực nhất tại Thành Phố S này, ai nấy nghe tới cái tên Mạch Tử cũng phải cuối đầu cung kính với cô.
Nên cô nhất định phải chinh phục cho bằng được Tràn Hạo mới thôi.
Trong lúc mọi người đang trò chuyện Kiều Nhi nhìn thấy bốn cô gái vừa bước vào cửa.
Ánh mắt của Kiều Nhi chợt hiện lên tia sáng, khi cô nhìn thấy Gia Duyên cùng ba người bạn thanh thản bước vào.
Trên người cô mặc áo thung màu trắng bó sát vào thân hình gợi cảm của mình, quần bò và đôi giày ống nhìn vào thật đơn giản nhưng không làm giảm đi nét đẹp cao quý của cô.
Khuôn mặt kiêu ngạo với đầy vẻ tự tin cô ngẩn cao đầu bước đi dịu dàng vào trong, trên mặt của Gia Duyên cố tình không trang điểm để tránh ánh mắt của phóng viên.
Hàn Mạc nhìn thấy sự hiếu kỳ từ trong ánh mắt sắc bén của Kiều Nhi, đang nhìn chăm chăm xuống sàn nhảy, cô cũng tò mò nhìn theo hướng Kiều Nhi đang nhìn.
Trên khuôn mặt lạnh như băng không một tia cảm xúc của Hàn Mạc chợt hiện lên vẻ kinh ngạc cùng với sự bất ngờ.
Hàn Mạc liền chuyển tầm mắt nghiêm túc của mình, nhìn thẳng vào ánh mắt sâu xa không gợn sóng của Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng vẫn bình tĩnh nét mặt không hề đổi sắc, làm như không hiểu ý tứ trong ánh mắt thâm sâu của cô, anh chỉ cười cười tay nâng ly rượu uống một hớp rồi cho qua.
Gia Duyên vừa bước vào cửa liền bị tiếng nhạc ồn ào cùng với sự nhộn nhiệp của nơi này, làm cô bất giác nhíu mày khó chịu.
Cô là loại người ngoài công việc phải xuất đầu lộ diện, đa phần cô ở lại trong khách sạn không thích tiếp xúc với người ngoài.
Chắc có lẽ vì cô đã lớn lên trong mộ trường kín cổng cao tường, luôn được vệ sĩ theo bảo vệ nghiêm ngặt nên cô đã quen với lối sống yên tĩnh một mình.
Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Hồng, Tiểu Hồng đã nghe danh tiếng của quán bar Night Angel từ lâu, nhưng vì không có thẻ hội viên nên không thể vào.
Có lần Tiểu Hồng nhìn thấy Mạnh Hùng tặng cho Gia Duyên một thẻ hội viên VIP, nên nhân dịp sinh nhật của mình cô năn nỉ Gia Duyên dẫn cô vào đây cho biết.
Ba cô bước theo sau người phục vụ, đến một cái bàn tròn nằm trong khu vực VIP.
Vừa đặt chân vào nơi phức tạp đông người này, Châu Ân liền thể hiện ra bản năng của mình.
Cô buớc đi điềm tĩnh theo sau Gia Duyên, cặp mắt sắc bén tỏa ra sát khí trùng trùng, quan sát mỗi một gốc cạnh trong quán bar, nhằm để giữ sự an toàn tuyệt đối cho Gia Duyên.
Trình Lam đang ngồi trên đùi của Lôi Lạc Thiên, từ trên nhìn xuống dưới bằng ánh mắt thăm dò, cô nhìn thấy bên hông của Châu Ân ẩn giấu một loại vũ khí mà chỉ có cô mới biết đó là gì.
Trình Lam quan sát cử chỉ cùng với ánh mắt của Châu Ân.
Cô liền biết cô và Châu Ân là cùng chung một loại người.
Là loại sát thủ hạng nhất, được huấn luyện đặc biệt và đã trải qua những tình huống ngàn căn treo sợi tóc, dù có chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Trong lòng Trình Lam thầm nghĩ, không biết thân phận thật sự của Gia Duyên là gì, mà có thể khiến đệ nhất sát thủ như Châu Ân thuần phục cô như vậy.
Lúc này Tràn Hạo mới để ý đến ánh mắt thất thường của tất mọi người.
Từ khuôn mặt kinh ngạc của Hàn Mạc sang nét mặt thích thú của Kiều Nhi cho đến vẻ mặt hiếu kỳ của Trình Lam.
Tràn Hạo nhìn theo ánh mắt của bọn họ, con ngươi sắc bén của anh chợt hiện lên tia vui mừng, nhưng chỉ trong chốc lát anh liền gạt bỏ suy nghĩ đó trong đầu mình.
Cô còn chưa biết tới thân phận thật sự của Mạnh Hùng và Nam Liệt mà trong đầu đã choáng váng.
Kiều Nhi nhìn thấy nét mặt tái mét sửng sờ của Mạch Tử, liền cau đôi mày thanh tú của mình lại, nhìn Mạch Tử bằng ánh mắt chứa đựng sự nguy hiểm.
“Mạch tiểu thư, những chuyện chúng tôi vừa mới nói cô hãy xem như không hề nghe thấy điều gì.
Tôi không muốn tin tức ngày mai, có liên quan gì đến chuyện của chúng tôi vừa mới đề cập.”
Giọng nói nghiêm túc cố gắng dằn giọng thấp xuống của Kiều Nhi làm cho Mạch Tử hơi bối rối trong lòng.
Trong lời nói của Kiều Nhi vừa có sự cảnh báo nhưng đồng thời cũng là sự uy hiếp trắng trợn.
Mạnh Hùng nhướng mày, đôi đồng tử đen nhánh hiện lên tia thích thú nhìn Kiều Nhi cười, anh không ngờ cô vợ yêu qúy của anh, cũng biết giở trò hâm dọa người khác như vậy.
“Tôi biết.”
Giọng nói nhỏ nhẹ cố giữ bình tĩnh của Mạch Tử vang lên khi nghe Kiều Nhi nói vậy.
“Mạch Tử là người rất thận trọng, việc gì nên làm việc gì không nên cô ấy hiểu rất rõ.”
Ánh mắt khó hiểu của Tràn Hạo nhìn thẳng vào Kiều Nhi nói với giọng nghiêm túc. Anh không hiểu vì sao Kiều Nhi lại có phản cảm với Mạch Tử như vậy, đây là lần đầu tiên hai người chính thức gặp mặt.
Tràn Hạo vừa nói vừa choàng tay qua eo của Mạch Tử để trấn an cô.
Mạch Tử nở một nụ cười ngọt ngào nhìn anh bằng ánh mắt thăm tình.
Nghe Tràn Hạo nói vậy Kiều Nhi cũng không nói gì thêm, không biết vì sao cô lại không thích cô Mạch Tử này chút nào.
Mạch Tử ngồi cùng với Tràn Hạo thêm một chút, đột nhiên đài truyền hình gọi gấp cho cô.
Có một vụ tai nạn xe vừa mới xảy ra ngay trung tâm thành phố, cô phải đến hiện trường thu thập tin tức ngay lập tức.
Mạch Tử lịch sự chào tạm biệt mọi người rồi cô vội vã rời đi.
Trước khi ra khỏi cửa cô quay đầu lại dùng ánh mắt thăm sâu nhìn Hàn Mạc.
Mạch Tử muốn được như Hàn Mạc, muốn làm một người phụ nữ có quyền lực nhất tại Thành Phố S này, ai nấy nghe tới cái tên Mạch Tử cũng phải cuối đầu cung kính với cô.
Nên cô nhất định phải chinh phục cho bằng được Tràn Hạo mới thôi.
Trong lúc mọi người đang trò chuyện Kiều Nhi nhìn thấy bốn cô gái vừa bước vào cửa.
Ánh mắt của Kiều Nhi chợt hiện lên tia sáng, khi cô nhìn thấy Gia Duyên cùng ba người bạn thanh thản bước vào.
Trên người cô mặc áo thung màu trắng bó sát vào thân hình gợi cảm của mình, quần bò và đôi giày ống nhìn vào thật đơn giản nhưng không làm giảm đi nét đẹp cao quý của cô.
Khuôn mặt kiêu ngạo với đầy vẻ tự tin cô ngẩn cao đầu bước đi dịu dàng vào trong, trên mặt của Gia Duyên cố tình không trang điểm để tránh ánh mắt của phóng viên.
Hàn Mạc nhìn thấy sự hiếu kỳ từ trong ánh mắt sắc bén của Kiều Nhi, đang nhìn chăm chăm xuống sàn nhảy, cô cũng tò mò nhìn theo hướng Kiều Nhi đang nhìn.
Trên khuôn mặt lạnh như băng không một tia cảm xúc của Hàn Mạc chợt hiện lên vẻ kinh ngạc cùng với sự bất ngờ.
Hàn Mạc liền chuyển tầm mắt nghiêm túc của mình, nhìn thẳng vào ánh mắt sâu xa không gợn sóng của Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng vẫn bình tĩnh nét mặt không hề đổi sắc, làm như không hiểu ý tứ trong ánh mắt thâm sâu của cô, anh chỉ cười cười tay nâng ly rượu uống một hớp rồi cho qua.
Gia Duyên vừa bước vào cửa liền bị tiếng nhạc ồn ào cùng với sự nhộn nhiệp của nơi này, làm cô bất giác nhíu mày khó chịu.
Cô là loại người ngoài công việc phải xuất đầu lộ diện, đa phần cô ở lại trong khách sạn không thích tiếp xúc với người ngoài.
Chắc có lẽ vì cô đã lớn lên trong mộ trường kín cổng cao tường, luôn được vệ sĩ theo bảo vệ nghiêm ngặt nên cô đã quen với lối sống yên tĩnh một mình.
Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Hồng, Tiểu Hồng đã nghe danh tiếng của quán bar Night Angel từ lâu, nhưng vì không có thẻ hội viên nên không thể vào.
Có lần Tiểu Hồng nhìn thấy Mạnh Hùng tặng cho Gia Duyên một thẻ hội viên VIP, nên nhân dịp sinh nhật của mình cô năn nỉ Gia Duyên dẫn cô vào đây cho biết.
Ba cô bước theo sau người phục vụ, đến một cái bàn tròn nằm trong khu vực VIP.
Vừa đặt chân vào nơi phức tạp đông người này, Châu Ân liền thể hiện ra bản năng của mình.
Cô buớc đi điềm tĩnh theo sau Gia Duyên, cặp mắt sắc bén tỏa ra sát khí trùng trùng, quan sát mỗi một gốc cạnh trong quán bar, nhằm để giữ sự an toàn tuyệt đối cho Gia Duyên.
Trình Lam đang ngồi trên đùi của Lôi Lạc Thiên, từ trên nhìn xuống dưới bằng ánh mắt thăm dò, cô nhìn thấy bên hông của Châu Ân ẩn giấu một loại vũ khí mà chỉ có cô mới biết đó là gì.
Trình Lam quan sát cử chỉ cùng với ánh mắt của Châu Ân.
Cô liền biết cô và Châu Ân là cùng chung một loại người.
Là loại sát thủ hạng nhất, được huấn luyện đặc biệt và đã trải qua những tình huống ngàn căn treo sợi tóc, dù có chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Trong lòng Trình Lam thầm nghĩ, không biết thân phận thật sự của Gia Duyên là gì, mà có thể khiến đệ nhất sát thủ như Châu Ân thuần phục cô như vậy.
Lúc này Tràn Hạo mới để ý đến ánh mắt thất thường của tất mọi người.
Từ khuôn mặt kinh ngạc của Hàn Mạc sang nét mặt thích thú của Kiều Nhi cho đến vẻ mặt hiếu kỳ của Trình Lam.
Tràn Hạo nhìn theo ánh mắt của bọn họ, con ngươi sắc bén của anh chợt hiện lên tia vui mừng, nhưng chỉ trong chốc lát anh liền gạt bỏ suy nghĩ đó trong đầu mình.