Chương 75: Chương 75
Tộc trưởng thở dài bất lực, ông dặn dò cho người chuẩn bị tiệc rượu để tối nay tiếp đãi cô.Chuyến đi này cô đã chuẩn bị kĩ lưỡng chứ không phải bồng bột nhất thời.Bỉ ngạn Hồ điệp trên lưng cô ngoài chứng minh thân phận ra còn là bản đồ của Cấm Địa.Có bản đồ trong tay thì còn sợ gì chứ.Sáng sớm hôm sau, mọi người trong tộc đã đợi sẵn ở chân núi.Tộc trưởng phân phó cho A Lực - chàng trai hôm qua nói chuyện với cô cùng hai người nữa dẫn cô lên núi.Tiểu Linh nắm tay cô , vẻ mặt đầy lo lắng.Cô vỗ vỗ mu bàn tay của Tiểu Linh, gật đầu chào tạm biệt dân làng rồi rời đi cùng A Lực.Ngọn núi Vân Vụ có năm tầng, tầng trên cùng quanh năm tuyết phủ trắng xóa cũng là tầng mà cô phải tới.Tầng thứ hai là mê cung bỉ ngạn.Tầng ba là rừng nguyên sinh với đầy thú dữ.Tầng bốn và tầng năm là rừng thảo mộc.Người dân trong làng chuyên lấy hương liệu từ đây nên đường đi khá rõ.Nhưng nếu là người ngoài thì chưa chắc đã đi qua được hai tầng dưới cùng này rồi chứ đừng nói gì là tiến lên tầng kế tiếp.A Lực cùng hai người còn lại chỉ dẫn cô đi qua tầng bốn và tầng năm được thôi.Còn những tầng còn lại là Cấm địa rồi, cô phải tự mình vượt qua.Bọn họ sẽ chờ cô ở cửa vào tầng thứ ba.Hứa Hân Hoan trước khi đi dặn dò bọn họ, nếu ba ngày sau mà không thấy cô trở lại thì không cần đợi cô nữa.Theo kế hoạch ban đầu, Hứa Hân Hoan sẽ mất khoảng tầm ba ngày để lấy được thứ mình cần.Ở đây không có sóng, la bàn cũng không hoạt động được.Tất cả phải dựa vào bản lĩnh của chính mình.Cô tự tin tiến vào tầng thứ ba của ngọn núi.Khác hẳn không khí trong lành thoang thoảng mùi dược liệu của hai tầng trước, tầng này mây mù bao phủ dày hơn.Dù trời đã chuyển sang giữa trưa nhưng mà mây mù vẫn giày đặc, xung quanh không khí khá ẩm thấp.Xung quanh toàn là những cây đại thụ đã phủ đầy rêu xanh, ngọn núi này có độ dốc không quá khó để trèo.Nhưng đó là đối với cô mà thôi ,còn nếu là đối với người khác thì chắc họ đã sớm từ bỏ.Hứa Hân Hoan cầm tấm bản đồ được cô chuẩn bị từ trước ra để dò đường.đi được khoảng tầm một tiếng, trực giác mách bảo cô có điều gì đó không ổn.Cô luôn cảm thấy có cái gì đó như đang theo dõi mình.Vừa đi , cô vừa chầm chậm quan sát những thứ xung quanh.Từ trong bụi rậm cách đó không xa, đột nhiên lao tới một con lợn rừng đen xì,to lớn.Hai cái răng nanh của nó đã dài như hai cái sừng , nó như điên lao về phía cô.Cô biết trong rừng này có thú dữ, nhưng không thể ngờ nó lại to lớn đến thế, đây là địa bàn của nó, nếu cô mà giao chiến thì sẽ rơi vào thế bất lợi.Cho nên cô chọn phương án vừa đánh vừa lui.May mắn bên cạnh cô có một khúc gỗ, cô dùng nó nhanh chóng đánh vào con lợn hung hãn kia.Nhưng hình như nó không hề biết sợ mà còn tấn công cô mạnh hơnTay của cô vì không cẩn thận đã bị nó đụng phải, tạo thành một vết rách lớn trên da.Không còn cách nào khác cô đành phải rút con dao găm mang theo để phòng thân nhắm chuẩn thời điểm phi thẳng vào mắt con vật.Một tiếng hét kêu lên chói tai rồi con lợn đó quay đầu bỏ chạy.Hứa Hân Hoan thở phào nhẹ nhõm ngồi bệt xuống đất.Cô lấy từ trong túi ra hộp sơ cứu rồi băng bó lại vế thương.May mà cô đã chuẩn bị khá đầy đủ, cô lấy thêm một mẩu lương khô cùng chai nước ra tiếp sức.Cảm thấy nghỉ ngơi đã đủ, cô lại tiếp tục lên đường.Cô không biết nơi này có bao nhiêu thú dữ nên cô phải nhanh chóng rời khỏi đây.Nếu không may gặp vài ba con nữa thì đau đầu lắm.Ánh nắng chiều tà len lỏi qua những khe lá phía trước mặt làm cô tràn đầy hi vọng.Cô đã vượt qua được tầng thứ ba.Nhưng thật không ngờ ở bước cuối cùng lại có một bầy rắn đang chờ cô.Từng con rắn đen xì, đang nghoe nguẩy phơi nắng trước mắt khiến cô khẽ nhíu mày.Đây là loài rắn độc rất hiếm gặp, nhưng điều đặc biệt là bọn chúng không hề bước ra khỏi khu rừng mà cứ nằm lì ở đấy thôi.Phía xa xa cô thấy có một màu đỏ, cô không hiểu đó là cái gì cả.Nhưng cô biết rằng bây giờ chỉ có thể tiến lên phía trước chứ không thể quay lại được nữa.Trong đầu cô lóe lên một ý tưởng.Cô quay lại cách xa chỗ lũ rắn một chút để không làm ảnh hưởng tới chúng.Rồi cô chọn một cây gỗ dẻo dai, chắc chắn, cầm vừa tay tạo thành cây gậy trong bộ môn nhảy sào.Chỉ một lúc sau là đã xong.Chưa kịp vui mừng thì từ đằng sau cô đã nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn.Quay đầu lại bắt gặp chính là một con gấu.Thôi xong!.Bây giờ mà phải đối phó với nó thì không biết cô sẽ thế nào đây.Hứa Hân Hoan nhanh chóng vác cây gậy lên vai chạy thẳng tới hướng ra.Nhắm chúng một điểm rồi cô chống cây gậy xuống chỗ bầy rắn rồi bật người nhảy lên như một vận động viên chuyên nghiệp.Địa điểm cô tiếp đất đã là tầng thứ hai.sợ con gấu đuổi theo nên cô đã chạy thêm mấy chục mét nữa mới dừng lại.Nhưng điều kì lạ là bọn chúng không hề đuổi theo cô mà chỉ dừng lại ở tầng thứ ba.Cô không hiểu chuyện này là sao, nhìn bốn bề xung quanh thì đây là một bình nguyên toàn một màu đỏ..Màu đỏ này là của những bông hoa bỉ ngạn đỏ rực dài vô tận.Sương mù đã đỡ hơn khi nãy, nhưng cô có thể thấy có một lớp mây mù bao phủ trước mặt.Khung cảnh quả thật là rất đẹp, nhưng cô mới đi được năm bước chân đã cảm thấy điều gì đó không ổn.Đầu cô bắt đầu đau, khung cảnh trước mặt dần trở bên mơ hồ.Rồi dần dần chìm vào bóng tối.