Chương 42: 42: Mượn Rượu Giải Sầu
Anh cười cay đắng, ruốt cuộc là cô vẫn không tin anh.Thấy cô bước đi ra ngoài cửa, Hàn Vân Phong tuyệt vọng hét lên.-Có thể cho anh nhìn thấy mặt em một lần được không ? Chỉ một lần này thôi.!- Không thể !- Vì sao ?-Vì anh không xứng !Hứa Hân Hoan nói nhưng đầu không ngoảnh lại đi thẳng ra ngoài.Bỏ lại anh cùng Hứa Lưu Ly ở trong phòng.Hàn Vân Phong thầm cười cay đắng .Yêu cô mà ngay cả mặt mũi của cô cũng không biết, có phải rất nực cười lắm sao, tình yêu của anh dành cho cô nhiều như thế tại sao cô không cảm nhận được cơ chứ !Hứa Lưu Ly thấy anh như vậy thì nhẹ nhàng tiến tới,ôm cổ anh từ phía sau, ngực dán chặt vào lưng anh mà cọ cọ.!!!Hàn Vân Phong tuy đã trúng xuân dược nhưng anh vẫn còn sót lại một chút lý trí, anh đẩy mạnh Hứa Lưu Ly ra rồi chạy thẳng vào phòng tắm xả nước.Cái lạnh buốt của nước đã làm anh dịu đi phần nào ngọn lửa dụ.c vọng trong lòng.Hàn Vân Phong cứ ngâm mình trong nước lạnh như thế hơnm một tiếng đồng hồ rồi mới bước ra .Bên ngoài phòng tắm, Hứa Lưu Ly bị Hàn Vân Phong đẩy ngã xuống đất ê cả mông, khi cô ta đứng dậy thì anh đã vào nhà tắm khóa trái cửa.Cho nên cô ta chỉ đành đứng ở ngoài cửa mà nói những lời lẽ thô tục bẩn thỉu mời gọi chẳng khác gì một ả gái làng chơi lả lơi đang câu dẫ khách.Hứa Lưu Ly đang vui mừng vì tự nhiên có người tới nói với cô rằng chỉ cần tới khách sạn này thì Hàn Vân Phong sẽ thuộc về cô.Hứa Lưu Ly bán tín bán nghi nhưng vẫn quyết định thử vận may, nếu thành công thì cô sẽ ngồi chắc vào vị trí Hàn thiếu phu nhân, cho nên trước khi tới đây cô đã mời một số nhà báo săn tin hot đợi sẵn ở ngoài cửa .Chỉ cần chụp một vài tấm hình cô và Hàn Vân Phong đi vào phòng rồi lại đi ra thì xem như đã thành công rồi.Nhưng Hứa Lưu Ly đang ngập tràn trong niềm vui d.ục vọng thì làm sao mà biết được ốc ở tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của Hứa Hân Hoan .Trong phòng này đã được gắn camera, bên ngoài là đám phóng viên, ngay cả phóng viên được Hứa Lưu Ly mời tới cũng là người của cô.Họ viết bài ra sao là do cô quyết định.Hàn Vân Phong cả người ướt sũng từ phòng tắm bước ra, đôi mắt sắc lạnh như một con thú giữ nhìn thẳng vào Hứa Lưu Ly khiến cô ta chột dạ nhưng vẫn cố thử tiến lại gần ngã vào lòng anh.Anh đạp cô ta một cái khiến cả người Hứa Lưu Ly đập mạnh vào tường rồi rơi xuống đất chông thật thảm hại.Hàn Vân Phong tiến tới gần, bóp mạnh cằm của cô ta khiến Hứa Lưu Ly đau đến nỗi mặt mày tái mét cắt không còn một giọt máu, trước mặt cô ta đâu còn là cái dáng vẻ dịu dàng chu đáo khi ở trước mặt Hứa Hân Hoan cơ chứ.Bây giờ anh như ác quỷ tới từ địa ngục đến để đòi mạng cô.Cô ta muốn dãy ra khỏi người anh nhưng là điều không thể, cô ta thầm nhủ nếu có lần sau thà chết cũng không chạm vào người anh ta nữa.Nhưng làm gì có lần sau cho cô ta chứ.Hàn Vân Phong tiến sát lại gần khiến Hứa Lưu Ly bất giác lùi về sau, giọng nói như ác ma tu la lạnh lùng chết chóc khiến cô run cầm cập.- Có phải cô muốn lắm hay sao, được ! Tôi sẽ chiều cô.Dứt lời anh gọi một cuộc điện thoại, khoảng mười phút sau có ba gã đàn ông to cao bặm trợn tiến vào phòng để hầu hạ cô ta.Đúng lúc này có điện thoại của quản gia gọi tới nói là mợ chủ đã về nhưng lại xuống hầm lấy rượu rồi mới về phòng.Bởi vì quản gia chỉ dám đứng từ xa quan sát , mắt ông đã có tuổi nên chỉ có thể nhìn thấy bóng cô cầm mấy chai rượu lên phòng chứ không nhìn rõ mặt cô vui hay buồn nên chỉ đành gọi điện cho cậu chủ về xem tình hình.Hàn Vân Phong để lại mọi chuyện cho ba tên thuộc hạ giải quyết rồi nhanh chóng lái xe về biệt thự còn không quên nhắc quản gia nấu canh giải rượu.Hứa Hân Hoan sau khi rời khỏi khác sạn cả người đau lòng lê từng bước lái xe rời đi.Trong lòng cô trống rỗng, cô không biết mình nên đi đâu, trong đầu cô mãi nghĩ về nguyện vọng của anh trước khi cô rời đi.Anh cầu mong tha thiết được nhìn mặt cô một lần mà cô cũng không cho.Có phải cô quá tuyệt tình, quá ích kỉ rồi không.??Trong vô thức cô đã lái xe về biệt thự , bước vào nhà, Hứa Hân Hoan không đi lên lầu mà bước xuống hầm lấy vài ba chai rượu mạnh rồi mới về phòng.Hôm nay cô muốn uống say một bữa, chỉ có rượu mới làm tê liệt được tâm trạng của cô.Hứa Hân Hoan ngồi vào chiếc xích đu bên ngoài ban công.Bởi vì biết cô thích ngồi xích đu nên anh đã đặc biệt thiết kế chiếc xích đu này để dành riêng cho cô.Sợ cô ngồi lâu sẽ mỏi nên anh đã làm thêm nệm bằng bông cho thoải mái.Nó chẳng khác gì môt chiếc sô pha cỡ nhỏ cả.Cô ngồi lên xích đu mở chai rượu ra, ngửa cổ uống một hơi hết nửa chai rượu.Vị rượu tê tê cay cay chảy vào ruột gan cô như đang hòa chung nỗi đau với cô.Cô vừa uống rượu vừa khóc, chả mấy chốc chai thứ hai đã nhìn thấy đáy.Nhưng trong lòng cô vẫn khó chịu như cũ, chẳng nhẽ muốn mượn rượu giải sầu mà còn không được sao ???Cô muốn say, nhưng càng uống cô lại càng cảm thấy tỉnh táo, tỉnh táo một cách lạ thường , cô cảm thấy chưa lúc nào tỉnh táo như bây giờ , cô bây giờ có thể nhìn thấu nỗi lòng của mình muốn điều gì nhưng thật đáng tiếc điều đó đã là quá muộn rồi!!!!!...!hết chương 42....