Chương 28: 28: Cố Lên
Tớ không thể ở đây mãi được.Trình Tâm không nói gì thêm, cô biết Tần Vô Song không thích nước C.Lâm Gia Huy cảm thấy cô gái tên Tần Vô Song này thật sự không đơn giản, mặc dù anh ta ở trong bạch đạo nhưng anh ta biết người lúc nãy nói chuyện với cô là ai.Người đó quyền thế gần như đứng đầu trong nước bên cạnh còn có thêm Tề Gia lừng lẫy, Tần Vô Song có thể thân thiết với anh ta, chứng tỏ cô ta có thân phận đặc biệt.- Vô Song, Gia Huy em đi vệ sinh.Trình Tâm đứng dậy.Khi cô vừa đi khỏi.- Rốt cuộc cô là ai ?Lâm Gia Huy hỏi, anh đang rất thắc mắc điều này.Tần Vô Song không nói gì, tiếp tục ăn mì trên bàn.- Này, cô không nghe tôi nói sao ?- Tôi không muốn nói.Tần Vô Song nhìn anh, cô thật sự không có hứng thú.- Anh là gì của Lâm Bác ?- Ba tôi.Tần Vô Song không nghĩ lại trùng hợp đến vậy, coi như anh ta xui xẻo.- Tôi bận rồi, anh nói Tâm tôi đi trước.Nói xong cô lau miệng rồi đứng dậy rời khỏi bàn ăn.Về đến biệt thự thì cô thấy có một chiếc Ferrari đậu trước cửa.Cô không nói gì mở cửa đi vào, người trong nhà nghe thấy tiếng cô thì chạy vọt ra.- Kie, cậu về rồi.Phedra chạy đến.- Cậu không phải đang ở nước B sao, chạy đến đây làm gì ?- Tớ chán lắm, cái tên Lucios đó suốt ngày chỉ biết nằm đó.- Tớ biết rồi, cậu ăn gì chưa ?- Tớ ăn trên máy bay rồi.Tần Vô Song đột nhiên thấy buồn ngủ, cô liền đi về phòng làm một giấc đến tối.Phedra cũng biết dạo gần đây Tần Vô Song khá mệt nên cô cũng không đánh thức Tần Vô Song cứ để cô ấy ngủ.Buổi tối.Tần Vô Song tỉnh dậy, cảm giấy cơ thể thoải mái hơn, cô nhớ lại mục đích mình đến đây làm gì.- Red, cậu điều tra cho tôi về lịch trình tối mai của Lâm Bác.- Vâng, thủ lĩnh.Tần Vô Song cầm điện thoại lên gọi điện cho thuộc hạ thân cận của cô, Red anh ta là người cô tự mình huấn luyện anh ta mồ côi từ nhỏ được cô nhận về nên tuyệt đối trung thành.Tần Vô Song nhìn màn hình điện thoại thì hiện tại cũng hơn 7 giờ rồi, cô cảm thấy đói.- Phedra, đi ăn.Cô bước xuống cầu thang thấy Phedra đang ngồi xem đi tivi.- Ồ được.Sau khi Phedra và Tần Vô Song thay đồ xong, Tần Vô Song sẽ lái xe, chiếc Aston Martin màu đỏ lao vun vút trên đường.- Cậu thích ăn gì ?Tần Vô Song biết Phedra thích ăn cay nhưng cô vẫn hỏi.- Hmm, tớ muốn ăn đồ cay.- Vậy ăn lẩu đi.- Cậu chọn một quán nào đó đơn giản thôi.Phedra thích ăn ở những nhà hàng bình thường mặc dù đồ ăn không phong phú nhưng ăn như vậy rất thoải mái.Tần Vô Song biết tính cách của Phedra nên cô cúng chọn một nhà hàng tầm trung.- Lẩu tứ xuyên! Kie cậu ăn gì ?- Các cô có gì không cay không ?Tần Vô Song quay ra hỏi phục vụ.- Vị tiểu thư này dùng thử lẩu bốn vị của chúng tôi đi.- Được lấy cái đó.Một lát sau thức ăn được đưa đến.Hai người ăn rất vui vẻ.- reng reng.Là điện thoại của Tần Vô Song.- Có chuyện sao ?- Thủ lĩnh tối ngày mai hắn chỉ ở nhà, hiện giờ Lâm Bác đang ở hộp đêm Bất Dạ.- Được, vậy tối nay hành động cậu theo dõi hắn tiếp, khoảng nửa tiếng sau tôi sẽ đến.- Tuân lệnh !Kết thúc cuộc gọi, Tần Vô Song vẻ mặt vẫn thong thả ngồi dùng lẩu.- Tối nay hành động sao ?Phedra vừa ăn miếng thịt vừa hỏi.- Đúng.- Tớ sẽ đi theo cậu.Tần Vô Song không nói gì, cô tiếp tục ăn.Đúng nửa tiếng sau, cô có mặt tại Bất Dạ, Red nhận ra cô tiến lại báo cáo! Bước vào hộp đêm, cô dựa theo thông tin của Red cung cấp đi đến một phòng bao.- Rầm.Tần Vô Song trước giờ giết người không bao giờ lén lút bởi vì những người cô giết là do đã mạo phạm cô hoặc tổ chức.Đám Lâm Bác ở trong phòng giật mình, ông ta mặc dù đã có vợ nhưng vẫn ra ngoài phó.ng đãng, xung quanh hắn có ba bốn cô ăn mặc hở hang bu lại.- Đứa nào dám phá hỏng việc của ông !Lâm Bác ngồi giữa nhưng cô gái hét lớn.- Lâm tổng, ngài đừng tức giận, kẻ ngu nào không có mắt lại chọc phải ngài, để em xử lí.Một cô gái mặc váy bó sát tóc nhuộm vàng vuốt ngực Lâm Bác nói, cô ta biết một chút võ nên tự tin có thể đàn áp Tần Vô Song.Tần Vô Song bước vào, sự lạnh lùng và khí thế chết chóc trên người cô khiến cho ả sợ hãi nhưng nghĩ cô mỏng manh thế này nên ả vẫn coi trời bằng vung.- Con ả kia mày là ai, dám chọc giận Lâm tống sao.- Pằng.Một phát súng trúng vào trán của cô gái tóc vàng, khiến ả chết vẫn còn trợn tròn mắt.- Cô..cô là..ai ?Lúc này Lâm Bác sợ đến xanh mặt, lắp bắp nói.- Ông đã biết tổ chức tôi là người không dễ chọc..