Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc
  3. Chương : 197

Chương : 197

“Cho nên, Hề Hề, em tới đây đúng là vẫn có lợi. Tuy em không phải họ Vân nhưng hiện tại em là nghĩa nữ của Vân gia. Bọn họ nể mặt Vân gia sẽ không làm khó em.” Mặc Tử Hân tiếp tục nói: “Sau khi triều Thanh xuống dốc, người dân của thôn Viễn Sơn vẫn cố thủ tại đất tổ. Họ coi thôn Viễn Sơn này chính là nhà, an cư lạc nghiệp, sinh sống qua nhiều thế hệ, hài cốt tổ tiên đều được chôn cất tại đây. Dù thế giới bên ngoài đổi thay bao nhiêu, sáng lạn đến thế nào thì họ vẫn ở lại nơi này chăm sóc mặc niệm, thật đáng trân trọng.”

Cố Hề Hề gật đầu.

Mặc Tử Hân tiếp tục nói: “Những người này ý thức tông tộc rất mạnh, không bị dục vọng làm mờ mắt nhưng nếu nói lý lẽ để họ phân biệt rõ phải trái, thì họ vẫn có thể đặt lợi ích dân tộc xuống và lấy đại cuộc làm trọng.”

Cố Hề Hề gật đầu phụ họa: “Đúng là vậy! Lúc nhà Thanh ra quân sát phạt, sáu đại dân tộc đã bỏ qua mâu thuẫn, cùng cầm vũ khí chống ngoại địch, xác thực đáng quý. Nhưng tôi không hiểu vì sao dân tộc Tạng lại phản kháng triều Thanh? Không phải dân tộc Tạng và Mông Cổ có quan hệ rất tốt sao? Mà triều đình nhà Thanh cùng Mông Cổ có mối giao hảo mật thiết thế nào không ai không biết. Vì sao dân tộc Tạng lại cường ngạnh đối đầu đến vậy?”

“Chuyện này chắc em chưa biết, dân tộc Tạng ở đây thật ra là một nhánh người Tạng bị trục xuất. Điều này liên quan đến căn nguyên tổ tiên họ, tôi cũng không biết nhiều. Vấn đề này Vân gia đã nghiên cứu qua, nếu có cơ hội thì em có thể tìm kiếm ở tàng thư của Vân gia, đoạn lịch sử này chắc hẳn họ đã tỉ mỉ ghi chép lại.” Mặc Tử Hân cười trả lời.

Cố Hề Hề tiếp tục gật đầu.

“Mặc kệ năm đó lịch sử rốt cuộc có nguyên nhân gì, bây giờ hình thành cục diện thế này, sáu đại gia tộc ở đây cùng nhau bảo hộ đất tổ, trừ những người trẻ tuổi ra ngoài học tập thì những người ở lại đều có ý chí rất kiên định đối với mảnh đất này.” Mặc Tử Hân tiếp tục giải thích: “Mỗi gia tộc đều có không ít ẩn tình, bản thân họ cũng có những nhược điểm không muốn bị người khác biết. Việc bây giờ cần làm là tìm ra nhược điểm của họ để giải quyết vấn đề.”

Cố Hề Hề gật đầu: “Đúng là nên như vậy.”

Không biết Doãn Tư Thần đang làm gì, anh ấy cũng chuẩn bị lễ vật cho dân tộc Choang, dân tộc Hán và dân tộc Cao Sơn sao?

Liệu mọi việc có thể giải quyết bằng tiền?

Cố Hề Hề cùng Mặc Tử Hân nói chuyện với nhau về tình hình thôn Viễn Sơn một lát cô đã thấy hơi mệt. Mặc Tử Hân tinh ý nhận ra, tức khắc nói: “Em nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ sắp xếp chuyện đốt lửa trại tối nay.”

“Lửa trại?” Cố Hề Hề tò mò: “Sao tôi không biết gì về việc này?”

“À, chúng tôi đã chào hỏi qua người của thôn Viễn Sơn. Sáu vị trưởng tộc tỏ vẻ muốn hoan nghênh chúng ta nên tối nay sẽ tổ chức lửa trại.” Mặc Tử Hân gật đầu giải thích, đôi mắt màu lam loé một tia cười nhàn nhạt: “Họ biết nghĩa nữ của Vân gia cũng tới làm khách nên lửa trại tối nay sẽ vô cùng long trọng. Dù sao với thân phận nghĩa nữ này, họ sẽ không làm khó em. Chỉ là..”

Cố Hề Hề kinh ngạc nhìn Mặc Tử Hân, không biết vì sao cô có cảm giác Mặc Tử Hân đang có vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa.

Chuyện này có gì mà vui được nhỉ?

Đến khi Cố Hề Hề tới thôn Viễn Sơn, cô mới hiểu ý cười của Mặc Tử Hân là gì.

Đoàn xe di chuyển rất nhanh, chốc lát đã đến thôn Viễn Sơn. Cố Hề Hề vừa xuống xe nhìn xung quanh, cô mới nhận thức rõ ràng Mặc Tử Hân không hề khoa trương về nơi này.

Nhiều nhà cửa như vậy, dân số ở đây đại khái cũng hơn mười vạn người?

Khó trách Mặc Tử Hân nói thôn Viễn Sơn nên gọi là thị trấn thì hợp hơn!

Tuy đông đúc nhưng thôn lại được quy hoạch rất khoa học nên dù tất cả mọi người đều tập trung hết ở đây, vẫn không hề có cảm giác chật chội.

Không thể phủ nhận tổ tiên của họ đã kiến tạo thôn Viễn Sơn một cách rất thông minh.

Mộc Nhược Na đứng bên cạnh Cố Hề Hề, không nhịn được lên tiếng tán thưởng: “Thôn Viễn Sơn này đúng là không hề nhỏ nha! Quan trọng là nhiều người như vậy ở cùng nhau mà không có loạn, thật không dễ dàng gì. Xem ra anh chàng kia không nói dối! Ba của cậu ta là trưởng thôn ở đây! Đến lúc đó tôi phải gặp cậu ta mới được!”

Mặc Tử Huyên cũng đứng bên cạnh Cố Hề Hề, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Lúc trước việc quy hoạch thôn này là do một tay người Vân gia đề xuất. Nghe nói trong nhà các trưởng thôn bây giờ đều bảo tồn giữ gìn bản kế hoạch của Vân gia năm xưa. Cho nên nói công lao, đầu tiên phải nhắc đến Vân gia, không hổ danh thư hương thế gia truyền từ mấy trăm năm.”

Vừa rồi cùng chơi mấy ván cờ, Mộc Nhược Na liên tiếp bại trận bởi Mặc Tử Huyên, hiện tại cô cảm thấy vô cùng ủy khuất.

Nghe Mặc Tử Huyên nói vậy, Mộc Nhược Na không biết nói gì. Tuy Mặc Tử Huyên phản bác lại ý của cô nhưng lại nâng tầm Vân gia lên.

Cô bạn thân Cố Hề Hề của cô bây giờ là nghĩa nữ của Vân gia, hiển nhiên cô không thể nói lời gì để soi mói Vân gia.

Cho nên Mộc Nhược Na chỉ biết hung hăng liếc nhìn Mặc Tử Huyên một cái.

Mặc Tử Huyên hôm nay tâm tình rất tốt, có thể chặn được miệng cô nàng ngực bự kia nên cảm thấy rất tự hào.

Cố Hề Hề không biết nói gì chỉ lắc đầu.

Hai cô gái này tranh đấu cái gì chứ..

Lúc này Doãn Tư Thần mang theo Tiểu A cùng vài người lại đây, vừa đi vừa bố trí mọi việc.

Nhìn thấy Cố Hề Hề, đáy mắt Doãn Tư Thần bỗng nhiễn ấm áp hơn vài phần.

Không còn bị Nhiễm Tịch Vi quấy rối, tình cảm của hai người trở nên nồng nàn hơn rất nhiều.

Doãn Tư Thần chủ động nắm tay Cố Hề Hề, im lặng không nói gì nhưng vẻ mặt anh lúc này cũng đã nói lên tất cả.

Cố Hề Hề để ý thấy hình như từ xa có người đang đi tới.

Đi đầu là một người đàn ông trung niên tuổi khoảng tầm năm mươi, một thân tư trang vô cùng khí phách. Nhóm người theo sau cũng tầm xấp xĩ ngũ tuần.

“Ông ta là trưởng thôn.” Doãn Tư Thần cúi đầu khẽ nói với Cố Hề Hề: “Đi sau ông ta là sáu vị trưởng tộc. Việc đối ngoại của thôn Viễn Sơn do trưởng thôn phụ trách, nhưng đối với việc trong thôn thì phải có sự thông qua của cả sáu vị trưởng tộc, người ngoài không được nhúng tay vào.”

Doãn Tư Thần giải thích vài lời đơn giản đã nói rõ mối quan hệ của những người đang tiến đến.

Cố Hề Hề gật đầu.

Quả nhiên trưởng thôn và sáu vị trưởng tộc đều đi tới đây, Doãn Tư Thần cùng Mặc Tử Hân liền tiến lên một bước, chủ động chào hỏi: “Mạo muội quấy rầy, vô cùng xin lỗi.”

Trưởng thôn chạy nhanh tới tươi cười bắt tay trả lời: “Đâu có đâu có, mọi người đều là khách quý của thôn Viễn Sơn, đây là vinh hạnh của chúng tôi. Nghe nói tiểu thư Vân gia cũng tới?”

Cố Hề Hề hơi mỉm cười, tiến lên một bước nói: “Trưởng thôn, sáu vị trưởng tộc, tôi là Cố Hề Hề.”

Nhìn thấy Cố Hề Hề ung dung cười lại làm bảy người đàn ông ngơ ngẩn một lúc lâu.

“Vân tiểu thư..” Trưởng thôn hơi kích động nhìn Cố Hề Hề: “Người đã trở lại!”

Những lời nói này sao lại không đầu không đuôi thế nhỉ?

Cố Hề Hề hơi xấu hổ nhưng vẫn giải thích: “Tuy tôi và Vân Nặc nhìn giống nhau nhưng tôi không phải là Vân Nặc.”

Trưởng thôn lắc đầu trả lời nói: “Tôi biết người không phải Vân Nặc tiểu thư, nhưng người vẫn là tiểu thư của Vân gia!”

Đáy lòng Cố Hề Hề thoáng kinh ngạc, cô không hiểu vì sao trưởng thôn lại nói vậy, nhưng tự suy nghĩ theo hàm ý riêng để giải thích thì đúng là cô đã nhận Vân gia làm thân, trên danh nghĩa cô chính là tiểu thư của Vân gia.

Thái độ của sáu vị trưởng tộc đối với Cố Hề Hề cũng rất trân trọng.

Cố Hề Hề nhớ tới lời Mặc Tử Hân nói lúc nãy, Vân gia với huyện Viễn Sơn có ân, thái độ của các vị trưởng thôn, trưởng tộc này đối với mình nồng nhiệt như vậy, có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi lối về?

Năm đó nếu không phải người của Vân gia thề sống chết bảo vệ tổ tiên của huyện Viễn Sơn thì sợ là thôn Viễn Sơn này bây giờ cũng không tồn tại?

Vị trưởng tộc ánh mắt rất nhiệt tình, bước lên trước mặt Cố Hề Hề nói: “Các vị, mời!”

Trưởng thôn ý vị liếc nhìn Cố Hề Hề một cái, cùng mấy vị trưởng tộc dẫn đường mời mọi người đi vào thôn.

Đi bên cạnh Cố Hề Hề là một nhóm người hầu và trợ lý, cô bị mọi người bao quanh lấy trong một vòng tròn.

Cố Hề Hề chậm rãi đi theo mọi người về phía trước, Mộc Nhược Na nhìn đông nhìn tây vẫn chưa thấy anh chàng kia đâu.

Cậu nhóc đó nói cậu ta là con trai trưởng thôn, nếu trưởng thôn đã tới đây, sao cậu ta chưa xuất hiện nhỉ?

Hay là muốn tránh cô?

Không lâu sau người trong thôn cũng tò mò đi tới, đứng ở ven đường nhìn đoàn người đi vào.

Doãn Tư Thần cùng Mặc Tử Hân có vẻ bề ngoài vô cùng xuất sắc, tức khắc hấp dẫn không ít ánh mắt.

Đặc biệt là Doãn Tư Thần, dù sao cũng được xưng tụng là nhan sắc đế vương, quả thật đã đem toàn bộ ánh mắt của các cô gái ghim hết lên người anh.

Mặc Tử Hân ôn tồn phong nhã, Doãn Tư Thần cao ngạo tà mị, chiếm hết toàn bộ sự chú ý của phụ nữ nơi này.

Phái nữ thì bị thu hút bởi hai người đàn ông kia, còn cánh mày râu cũng bị lôi cuốn bởi Cố Hề Hề, Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên.

Cố Hề Hề ung dung, Mộc Nhược Na quyến rũ, Mặc Tử Huyên dịu dàng.

Ba nữ nhân ba vẻ khác nhau, không muốn thu hút người khác cũng không được.

Bởi vì dung nhan của Cố Hề Hề cho nên đa số ánh mắt các thanh niên trai tráng trẻ tuổi đều dừng trên người cô.

Còn Mặc Tử Huyên và Mộc Nhược Na thì cũng không quá quen thuộc. Cho nên có bao nhiêu ánh mắt đang ngắm nghía, thì hai người căn bản không thèm để ý.

Liền ngay lúc này có mấy thanh niên xô đẩy nhau hướng về phía Cố Hề Hề dường như muốn làm gì đó.

Sắc mặt Doãn Tư Thần tối sầm.

Mặc Tử Hân lại cười rất tươi.

Cố Hề Hề ngẩn ra, khó hiểu nhìn mấy thanh niên kia.

Đám thanh niên kia thấy Cố Hề Hề nhìn họ thì liền đỏ mặt.

Bọn họ vì sao lại đỏ mặt?

Rốt cuộc có một thanh niên không nhịn được, bạo gan đến trước mặt Cố Hề Hề, trong tay cầm một món đồ, không nói gì mà nhét đồ vật này vào tay cô, sau đó đỏ mặt chạy mất.

Đỏ mặt..

Đỏ mặt..

Cố Hề Hề cúi đầu thấy trong tay mình là một món đồ gỗ thủ công điêu khắc tinh xảo.

Không phải nói quá nhưng món đồ này đúng thật là tinh xảo xinh đẹp.

Nhưng anh ta chạy tới đưa thứ này cho cô là có ý gì?

Sắc mặt Doãn Tư Thần đã đen kịt.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6270 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5670 View
5
Tiên Hiệp
Chí tôn đặc công
3

Chí tôn đặc công

2566 chương
5518 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Tổng Tài Ngược Thê
4

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5345 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4974 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4957 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter