Chương 23
Đi một lúc có vẻ như cô đã đi vào con phố của đồ ăn vặt. Cảm thấy thích thú cô đi sâu vào con phố này hơn. Vì đây là phố toàn đồ ăn vặt nên thu hút khá nhiều các bạn trẻ. Các món ăn khá phong phúcô đi qua một hàng thịt xiên que, hương thơm ngào ngạt bốc lên khiến cô cảm thấy đói, lúc này cô mới nhớ ra là mình chưa có ăn gì từ lúc xuống máy bay.– Cô ơi bao nhiêu một xiên ạ.– Năm đồng, cô gái xinh đẹp ạ– Cho cháu hai xiên– Được, mười đồng.Đưa tay sờ túi áo, sực nhớ ra là lúc ra khỏi khách sạn đã quên mang theo ví và điện thoại. Cô lúng túng nhìn cô bán hàng.– Cô ơi! xin lỗi… cháu… quên..Bỗng một tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.– Tiền đây không cần trả lại.Một tờ hai mươi đồng chìa đến trước mặt người bán hàng.– Ồ! đây! của cô cậu đây.Cô ngẩng lên nhận ra người vừa nói.– Sao lại là anh. Sao anh lại ở đây.Anh không trả lời mà đưa gói thịt xiên cho cô– Ồ! Cảm ơnCô cầm lấy rồi cúi mặt xoay người đi tiếp.Anh quay sang nhìn trợ lý Trần.– Cậu về trước đi– Vâng! Chủ tịchAnh tiếp tục bước đi sau cô, từ lúc rời bãi biển anh luôn đi theo sau cô. Nhìn thấy cô lúng túng vì quên tiền anh nở nụ cười bất đắc dĩ.Anh bước nhanh lên một bước đi song song với cô.– Anh sao lại ở đây. Chẳng phải anh rất bận sao. Chuyện lúc nãy cảm ơn anh. Lát về tôi sẽ trả lại tiền cho anh.– Không cần cảm ơn, tại sao cô lại ra đây. Hết say sóng chưa.– Chỉ là ở khách sạn không có việc gì làm, cảm thấy bí bách nên ra ngoài một chút.– Tối mai đi dự tiệc với tôi.– Uh tôi biết rồi. Thật ra!…Cô ấp úng muốn nóiAnh nhìn cô chờ cô mở lời– Thật ra! tôi muốn nói việc công ty ba tôi, rất cảm ơn anh đã giúp đỡ ông.– Tôi làm gì cũng có lý do của mình không cần cảm ơn tôi.– Cho dù là lý do gì tôi cũng cảm ơn anh, tôi hứa sau này sẽ trả ơn anh.Anh không trả lời cô hai người vẫn tiếp tục đi về phía trước.– Tôi có việc này muốn hỏi anh.– Có việc gì?– Tôi đã tốt nghiệp rồi, tôi rất muốn được ra ngoài đi làm, vậy tôi có thể đi làm không.– Cô không đủ tiền tiêu. Anh khó hiểu nhìn cô.– Không phải! không phải thật ra tôi rất muốn được làm việc, được dựa vào lăng lực của bản thân để mưu sinh.– Phương Cảnh Hàn tôi chưa bao giờ để người của mình bị đói, hay túng thiếu. Ngày mai sẽ bảo trợ lý Trần chuyển tiền vào tài khoản của cô. hoặc cô có thể dùng cái này.Anh rút ra một cái thẻ đen đưa cho cô.– Không! không! tôi không có ý đó. Ý tôi là tôi rất muốn được làm việc, muốn dùng năng lực của mình để kiếm tiền. Tôi cho rằng nếu tôi cứ phụ thuộc vào anh, lấy tiền của anh dần dần tôi sẽ chở thành con người vô dụng.Thật sự trước đây tôi luôn sống dựa vào sự bao bọc của cha mẹ, tôi luôn vui vẻ sống và vui chơi cùng bạn bè vô lo vô nghĩ, tôi không hề hay biết gì về chuyện công ty, khi công ty xảy ra chuyện tôi chẳng thể giúp gì cho ba, mẹ. Nên tôi thấy mình thật có lỗi. Giờ đây tôi muốn dựa vào năng lực của bản thân để kiếm tiền. Anh có thể cho tôi đi làm không.Cảnh Hàn suy nghĩ một lát rồi cũng trả lời cô.– Cô có thể đến Phương thị làm việc ở phòng thiết kế.– Vậy thì không cần tôi sẽ tự đi xin việc. Cảm ơn anh. Tôi nợ anh quá nhiều tôi không thể tiếp tục mắc nợ anh thêm nữa.– Vậy cô định trả tôi thế nào?Anh nhìn cô chờ đợi.Cô ấp úng: Anh có thể cho tôi biết công ty ba tôi nợ anh bao nhiêu tiền không. Sau này đi làm tôi sẽ trả lại cho anh.– Ngoài tiền nợ ra không còn gì khác sao?– Tôi! tôi! cô ấp úng không biết nói gì?– Sao! định trả tôi thế nào?– Anh muốn nói gì?– Không hiểu sao? Haiii thật không ngờ giá trị của Phương Cảnh Hàn tôi lại thấp đến vậy. Đường đường là một người đàn ông biết bao cô gái mơ ước vậy mà giờ đây đùng một cái lại là một người đàn ông có gia đình…– Tôi! cô ngẩng lên nhìn anh áy náy. Tôi xin lỗi vì đã khiến anh rơi vào hoàn cảnh này. Tôi biết anh đã có vợ chưa cưới. Nhưng anh yên tâm tôi sẽ không gây phiền phức cho anh đâu. Anh có muốn tôi giúp anh giải thích cho vợ chưa cưới của anh không.Cô giơ tay lên dáng vẻ thề thốt– Vợ chưa cướiAnh bật cười thú vị nhìn cô.– Uh. cô gật đầu nhìn anh– Nếu anh muốn tôi có thể ly hôn.– Ly hôn! anh lạnh lùng nhìn cô. Chỉ cần Phương Cảnh Hàn tôi chưa muốn bỏ thì không ai có quyền bỏ. Nhớ kỹ cho tôi điều này.