Chương 38
Sau một hồi náo loạn cả siêu thị thì hai người ra về với hai chiếc túi đựng đầy đồ ăn nước uống và đồ trang trí Tết. Tay sách nách mang ra ngoài xe mà miệng vẫn cười rất tươi. Trên khuôn mặt tràn đầy sự hạnh phúc và không có bất kì dấu hiệu mệt mỏi nào.
Trong 28 cái Tết anh chưa bao giờ thấy việc đi siêu thị Tết lại vui đến như vậy cho đến khi hôm nay đuọc đi với cô. Mọi phiền ưu đều biến mất trong tích tắc và không để lại vết tích gì.
Tuy bên ngoài rất lạnh nhưng bên trong siêu thị lại rất nóng, nên trên trán anh có lấm tấm mấy giọt mồ hôi. Đặt hai túi đồ đầy ắp vào trong xe cô liền lấy ra trong túi một túi giấy nhó xinh.
Cô rút ra một tờ và nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh. Anh vô cùng ngạc nhiên vì hành động này của cô. Không biết là cô đang diễn hay cô quan tâm anh thật nhưng anh vô cùng vui sướng.
Khóe môi anh cong lên nhìn cô đầy trìu mến. Một cặp đôi hạnh phúc là những gì người đi lại trong bãi đỗ xe nhìn thấy. Những cặp đôi khác vô cùng ghen tị tình yêu của cô gái dành cho cô gái và ngược lại.
Tờ khăn giấy đã thấm hết mồ hôi trên trán anh và ướt nhẹp. Hai người nhìn nhau không biết vì chuyện gì mà tự nhiên cũng bất cười khoái chí. Chả có lí do gì cũng cười, cười không thấy mặt trời chắc chỉ có anh và cô mà thôi.
(Tg: Chắc họ đang nhớ đến vừa nãy hoặc nhìn mặt nhau buồn cười quá nên mới vậy đó.)
Hai người họ lại cùng nhau tiến về phía nhà bố mẹ cô. Nhà của ông bà Triệu anh đã qua mấy lần rồi nên rất nhớ đường. Anh đi bon bon trên đường khoảng 15p đã đến nơi. Anh mở cốp rồi xách hai túi đồ vào nhà.
Người làm đang tỉa hoa thì nghe thấy tiếng mở cửa thì vội chạy ra xem là ai. Dì Như thấy tiểu thư về thì nồng nhiệt chào đón.
“Tiểu thư đã về, vị này là...?” Dì quản gia thấy Minh Khánh đi đằng sau không biết là ai thì hỏi.
“Dì ạ, đây là bạn cháu ạ.”
“Xin chào thiếu gia ạ.”
“Dì Như ạ.” Anh lễ phép chào lại dì.
“Bố mẹ cháu đang ở trong nhà đúng không dì?”
“Vâng ạ, thiếu gia với ông bà chủ đang ở trong phòng khách thưởng trà.”
Cô nhẹ nhàng kéo tay anh vào trong nhà để chào hỏi bố mẹ mình:
“Con chào bố mẹ ạ.” Bố mẹ cô đang xem tin tức thì nghe thấy tiếng của con gái liền quay ra.
Ông bà rất vui mừng khi nhìn thấy con gái nhưng cũng rất ngỡ ngàng khi thấy Trương Minh Khánh đi cùng.
“Ô, con về rồi à? Cậu Khánh, sao cậu lại ở đây?” Bố anh ngạc nhiên hỏi anh.
“Bố mẹ, con xin giới thiệu với bố mẹ đây là... bạn trai của con ạ.” Cô cười rất tươi giới thiệu anh với bố mẹ. Bố mẹ cô ngạc nhiên không thể tin được. Ông bà phải mất một lúc mới hiểu được những gì cô vừa nói, họ vừa vui vừa ngạc nhiên và thậm chí là không tin.
“Thật... thật hả con?” Mẹ cô nghi ngờ hỏi.
“Bố mẹ không tin à?” Cô đáp lại.
Vì sợ hai bác không tin nên anh đã lên tiếng để đính chính sự thật.
“Cháu chào hai bác ạ. Cháu là Trương Minh Khánh, bạn trai của Thanh Nhã ạ.” Lúc này ông bà Triệu đã tin và tiếp đón anh nồng nhiệt.
Cà nhà cô lúc này cũng rất vui mừng khi cô giới thiệu bạn trai về nhà.
“Cháu ngồi xuống đi. Bỏ hai cái túi này xuống cho đỡ nặng. Cái con bé này, sao lại bắt cháu cầm nhiều đồ thế?” Mới nghe tin bà sẽ có con rể mà bà đã cho cô ra rìa luôn rồi.
Bà vỗ nhẹ vào lưng cô như đang nhắc nhở ‘sao lại để anh sách nặng thế’. Cô hờn dỗi chu mỏ lên nói với mẹ:
“Chưa gì mẹ đã cho con ra rìa rồi à?” Cô nhõng nhẽo bên bố mẹ.
Cô cùng cả nhà ngồi xuống ghế và thưởng trà trong phòng khách. Bố mẹ cô rất vui nhưng cũng khó hiểu không kém vì sao hai đứa chúng nó lại quen nhau được nhỉ. Chẳng bao giờ thấy gặp nhau hay đi hẹn hò gì mà sao lại thành người yêu từ lúc nào không hay.
“Hai đứa quen nhau lâu chưa?” Bố cô lên tiếng hỏi anh.
“Bọn cháu quen nhau được nửa năm rồi ạ.” Cô nhường anh quyền trả lời câu hỏi.
“Sao hai đứa lại biết nhau thế?” Mẹ cô tò mò hỏi.
Anh đang định lên tiếng trà lời thì bị cô cướp mic giật diễn đàn:
“Chuyện dài lắm bố mẹ ạ. Dài như đi mấy vòng trái đất ý bố mẹ ạ.” Cô nhí nhảnh vừa ăn bánh vừa trả lời bố mẹ. Cô rất vui tính, vô tư và hồn nhiên. Nhưng nó chỉ dành cho người nhà thôi chứ đừng nghĩ cô hiền mà dễ bắt nạt.
Trông cô hiền dịu thế thôi chứ cứ thử đụng mà xem. Biết ngay thế nào ý mà. Anh thích cô cũng vì tính cách đấy. Nó làm anh cảm thấy an toàn, khác hẳn so với những người phụ nữ khác. Họ sống một cách mưu mô, độc ác và toan tính.
Họ thích tiền nhà họ Trương, thích sự cưng chiều, thích được mọi người ngưỡng mộ nên tìm mọi cách để leo lên giường của anh. Nhưng trong tất cả những nỗ lực đó không mang lại thành công gì cả. Người đầu tiên lên được lên giường anh chính là cô. Cô là người đầu tiên và cũng sẽ là người cuối cùng của anh.
Ở bên cạnh cô, anh tìm ra được niềm vui của cuộc sống, của bản thân mình mà lâu nay không tìm được. Trước khi gặp cô anh là người rất lạnh lùng và khó gần. Khuôn mặt anh lúc nào cũng lạnh như băng để lại cho mọi người cảm giác kinh nể và một chút run sợ khi đi qua.
Bên cô anh thấy thật sự rất vui, cũng chính vì thế nửa năm trước anh hay cười hơn rất nhiều. Tất cả mọi người trong công ty và cả ba mẹ anh đều nhận ra sự thay đổi bản thân của anh từ khi gặp cô.
Nhưng không phải vì thế mà một số người ảo tưởng về vị trí của bản thân mình trong lòng anh mà nhảy lên làm càng. Anh vẫn là tổng tài lạnh lùng cao ngạo ở ngoài và sẽ chỉ đối xử dịu dàng với mình em- Triệu Thanh Nhã.
Trong 28 cái Tết anh chưa bao giờ thấy việc đi siêu thị Tết lại vui đến như vậy cho đến khi hôm nay đuọc đi với cô. Mọi phiền ưu đều biến mất trong tích tắc và không để lại vết tích gì.
Tuy bên ngoài rất lạnh nhưng bên trong siêu thị lại rất nóng, nên trên trán anh có lấm tấm mấy giọt mồ hôi. Đặt hai túi đồ đầy ắp vào trong xe cô liền lấy ra trong túi một túi giấy nhó xinh.
Cô rút ra một tờ và nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh. Anh vô cùng ngạc nhiên vì hành động này của cô. Không biết là cô đang diễn hay cô quan tâm anh thật nhưng anh vô cùng vui sướng.
Khóe môi anh cong lên nhìn cô đầy trìu mến. Một cặp đôi hạnh phúc là những gì người đi lại trong bãi đỗ xe nhìn thấy. Những cặp đôi khác vô cùng ghen tị tình yêu của cô gái dành cho cô gái và ngược lại.
Tờ khăn giấy đã thấm hết mồ hôi trên trán anh và ướt nhẹp. Hai người nhìn nhau không biết vì chuyện gì mà tự nhiên cũng bất cười khoái chí. Chả có lí do gì cũng cười, cười không thấy mặt trời chắc chỉ có anh và cô mà thôi.
(Tg: Chắc họ đang nhớ đến vừa nãy hoặc nhìn mặt nhau buồn cười quá nên mới vậy đó.)
Hai người họ lại cùng nhau tiến về phía nhà bố mẹ cô. Nhà của ông bà Triệu anh đã qua mấy lần rồi nên rất nhớ đường. Anh đi bon bon trên đường khoảng 15p đã đến nơi. Anh mở cốp rồi xách hai túi đồ vào nhà.
Người làm đang tỉa hoa thì nghe thấy tiếng mở cửa thì vội chạy ra xem là ai. Dì Như thấy tiểu thư về thì nồng nhiệt chào đón.
“Tiểu thư đã về, vị này là...?” Dì quản gia thấy Minh Khánh đi đằng sau không biết là ai thì hỏi.
“Dì ạ, đây là bạn cháu ạ.”
“Xin chào thiếu gia ạ.”
“Dì Như ạ.” Anh lễ phép chào lại dì.
“Bố mẹ cháu đang ở trong nhà đúng không dì?”
“Vâng ạ, thiếu gia với ông bà chủ đang ở trong phòng khách thưởng trà.”
Cô nhẹ nhàng kéo tay anh vào trong nhà để chào hỏi bố mẹ mình:
“Con chào bố mẹ ạ.” Bố mẹ cô đang xem tin tức thì nghe thấy tiếng của con gái liền quay ra.
Ông bà rất vui mừng khi nhìn thấy con gái nhưng cũng rất ngỡ ngàng khi thấy Trương Minh Khánh đi cùng.
“Ô, con về rồi à? Cậu Khánh, sao cậu lại ở đây?” Bố anh ngạc nhiên hỏi anh.
“Bố mẹ, con xin giới thiệu với bố mẹ đây là... bạn trai của con ạ.” Cô cười rất tươi giới thiệu anh với bố mẹ. Bố mẹ cô ngạc nhiên không thể tin được. Ông bà phải mất một lúc mới hiểu được những gì cô vừa nói, họ vừa vui vừa ngạc nhiên và thậm chí là không tin.
“Thật... thật hả con?” Mẹ cô nghi ngờ hỏi.
“Bố mẹ không tin à?” Cô đáp lại.
Vì sợ hai bác không tin nên anh đã lên tiếng để đính chính sự thật.
“Cháu chào hai bác ạ. Cháu là Trương Minh Khánh, bạn trai của Thanh Nhã ạ.” Lúc này ông bà Triệu đã tin và tiếp đón anh nồng nhiệt.
Cà nhà cô lúc này cũng rất vui mừng khi cô giới thiệu bạn trai về nhà.
“Cháu ngồi xuống đi. Bỏ hai cái túi này xuống cho đỡ nặng. Cái con bé này, sao lại bắt cháu cầm nhiều đồ thế?” Mới nghe tin bà sẽ có con rể mà bà đã cho cô ra rìa luôn rồi.
Bà vỗ nhẹ vào lưng cô như đang nhắc nhở ‘sao lại để anh sách nặng thế’. Cô hờn dỗi chu mỏ lên nói với mẹ:
“Chưa gì mẹ đã cho con ra rìa rồi à?” Cô nhõng nhẽo bên bố mẹ.
Cô cùng cả nhà ngồi xuống ghế và thưởng trà trong phòng khách. Bố mẹ cô rất vui nhưng cũng khó hiểu không kém vì sao hai đứa chúng nó lại quen nhau được nhỉ. Chẳng bao giờ thấy gặp nhau hay đi hẹn hò gì mà sao lại thành người yêu từ lúc nào không hay.
“Hai đứa quen nhau lâu chưa?” Bố cô lên tiếng hỏi anh.
“Bọn cháu quen nhau được nửa năm rồi ạ.” Cô nhường anh quyền trả lời câu hỏi.
“Sao hai đứa lại biết nhau thế?” Mẹ cô tò mò hỏi.
Anh đang định lên tiếng trà lời thì bị cô cướp mic giật diễn đàn:
“Chuyện dài lắm bố mẹ ạ. Dài như đi mấy vòng trái đất ý bố mẹ ạ.” Cô nhí nhảnh vừa ăn bánh vừa trả lời bố mẹ. Cô rất vui tính, vô tư và hồn nhiên. Nhưng nó chỉ dành cho người nhà thôi chứ đừng nghĩ cô hiền mà dễ bắt nạt.
Trông cô hiền dịu thế thôi chứ cứ thử đụng mà xem. Biết ngay thế nào ý mà. Anh thích cô cũng vì tính cách đấy. Nó làm anh cảm thấy an toàn, khác hẳn so với những người phụ nữ khác. Họ sống một cách mưu mô, độc ác và toan tính.
Họ thích tiền nhà họ Trương, thích sự cưng chiều, thích được mọi người ngưỡng mộ nên tìm mọi cách để leo lên giường của anh. Nhưng trong tất cả những nỗ lực đó không mang lại thành công gì cả. Người đầu tiên lên được lên giường anh chính là cô. Cô là người đầu tiên và cũng sẽ là người cuối cùng của anh.
Ở bên cạnh cô, anh tìm ra được niềm vui của cuộc sống, của bản thân mình mà lâu nay không tìm được. Trước khi gặp cô anh là người rất lạnh lùng và khó gần. Khuôn mặt anh lúc nào cũng lạnh như băng để lại cho mọi người cảm giác kinh nể và một chút run sợ khi đi qua.
Bên cô anh thấy thật sự rất vui, cũng chính vì thế nửa năm trước anh hay cười hơn rất nhiều. Tất cả mọi người trong công ty và cả ba mẹ anh đều nhận ra sự thay đổi bản thân của anh từ khi gặp cô.
Nhưng không phải vì thế mà một số người ảo tưởng về vị trí của bản thân mình trong lòng anh mà nhảy lên làm càng. Anh vẫn là tổng tài lạnh lùng cao ngạo ở ngoài và sẽ chỉ đối xử dịu dàng với mình em- Triệu Thanh Nhã.