Chương 54: Thần Shiva (2)
Lúc hai người về đến khách sạn, những vị khách ở đó đang tốp năm tốp ba ngồi ở trong đình viện, mọi người rõ ràng đều đã từ bỏ trò chơi tìm kiếm bảo tàng này và đang tự mình tiêu khiển.Cô dâu nhìn thấy Nhan An và Thiền Ngật cùng nhau trở về, trong tay còn cầm theo chiếc hộp sắt, ngay lập tức vui vẻ chào đón hai người: "Bảo tàng được hai người tìm thấy rồi à?"Nhan An vội vã hỏi đối phương mật mã của chiếc hộp là bao nhiêu?Nhưng cô dâu chỉ cười nói: "Xem ra hai người vẫn chưa phá giải được mật mã." Rồi gợi ý cho Nhan An, "Gợi ý của hai người, một cái là nơi cất giấu bảo tàng, một cái là mật mã của chiếc hộp."Nhan An lúc này cũng hiểu ra, gợi ý dành cho cô là nơi cất giấu bảo tàng, còn gợi ý Thiền Ngật nhận được lại là mật mã.Mà lúc nãy Thiền Ngật đã nói gợi ý của anh là chân thành, trân quý, vĩnh hằng.Nhưng mật mã chiếc hộp lại là 5 ký tự bằng tiếng Anh.Nhan An nhìn cô dâu một cái, rồi liếc về phía Thiền Ngật, sau đó cô tìm một chỗ ngồi xuống và quyết định dựa vào bản thân để giải quyết.Thiền Ngật liếc nhìn Nhan An đang ra sức gõ mật mã, rõ ràng là cô đang thử gõ một cách loạn xạ.Cô gái này đúng thật là, trên người cô lúc này đầu tóc quần áo đều đang nhỏ nước, còn đôi mắt đang sưng đỏ y hệt như một con quỷ nước.Nhưng anh cũng không nói thêm điều gì, mà tự mình về phòng tắm một cái, lúc anh xuống tầng lần nữa, người vừa nãy đang điên cuồng thử mật mã lúc này lại không thấy đâu.Trong số những vị khách ở đó có người nhìn thấy Thiền Ngật, bèn mỉm cười rồi nói với anh: "Đồng đội của cậu vừa ra ngoài rồi, cô ấy bảo muốn đến thăm đền thờ thần Shiva."Thiền Ngật đến Sri Lanka lần này chỉ là muốn đi săn cá voi, anh cũng không tìm hiểu những địa điểm du lịch khác ở đây, nên khi nghe những vị khách ở đây nhắc đến địa điểm lạ như vậy, anh liền lập tức hỏi lại: "Đền thần Shiva ư?"Thần Shiva ở Sri Lanka và Ấn Độ có địa vị rất cao quý trong văn hóa tín ngưỡng nơi đây, vị khách đó lập tức nhiệt tình giới thiệu với anh: "Thần Shiva là một vị thần có tư tưởng cực kỳ cực đoan và mâu thuẫn, nếu cậu không biết ngài ấy, có thể đi xem xem."*Đền thờ thần Shiva nằm trên một vách đá, một nửa đường đến đó du khách cần phải để lại giày dép và đi chân trần lên.Lần đầu tiên Nhan An nghe thấy tên vị thần này là lúc cô đi đào tạo ở học viện hàng không và được một người bạn học người Ấn Độ kể cho nghe.Đối phương nói thần Shiva là một vị thần có lòng nhân từ nhưng cũng là vị thần hủy diệt, cả đời ngài đều đang nhảy điệu nhảy sáng tạo và hủy diệt.Hồi đó cô không hiểu lắm về tín ngưỡng văn hóa ở đất nước đối phương, nên liền nói rằng, sự hình dung của cậu ta quá là mâu thuẫn.Lúc đó, người bạn đó cũng trả lời cô rằng, "Đúng vậy, con người vốn dĩ là những thực thể mâu thuẫn, cho nên tôi rất thích thần Shiva, vì ngài ấy luôn giữ được một loại cân bằng kỳ lạ, giống như ngành hàng không chúng ta."Còn lúc này Nhan An đang ngẩng mặt nhìn tượng thần Shiva trước mặt, đây là lần đầu tiên cô được gặp một vị thần trong truyền thuyết của người Ấn Độ.Mà bên này, Thiền Ngật cũng đang chậm rãi bước trên con đường dẫn đến đền thờ, những người từng tham gia quân đội như anh đều rất ít khi tin tưởng vào thần phật, vì đã tự mình thể nghiệm qua sự tàn khốc và thực tế của vạn vật trên thế gian, nên anh luôn hiểu rằng cầu thần khấn phật là việc làm vô bổ.Còn trong con người Nhan An là một tâm hồn yêu tự do và sự náo nhiệt, người như cô trong lòng cũng sẽ có một tín ngưỡng riêng, nhưng anh cảm thấy đối phương chắc cũng giống anh, cũng không hề tin tưởng vào thần phật.Dù lúc này anh đang đứng sau lưng cô, nhìn cô đứng yên ngẩng đầu nhìn vào tượng thần to lớn trước mắt một hồi lâu, nhưng anh vẫn cảm thấy cô rất giống anh, tôn trọng tự nhiên, tin tưởng vào tự do.Ở bên này, Nhan An không biết thuê hay mua được từ đâu một bộ Sari, màu đỏ đậm, giống như một tấm thảm lớn bọc từ đầu đến chân, Thiền Ngật từ xa nhìn qua, giống như nhìn thấy một bó đuốc lớn dưới chân tượng thần, chỉ có đôi chân trần lộ ra giống như một đám tuyết trắng dưới đống củi đang rực cháy.Anh cũng đứng từ xa ngẩng đầu lên ngắm tượng thần với tư thế nhàn nhã, vô dục vô cầu.Thần Shiva mang vẻ mặt vô cùng hung hãn và khủng bố, thậm chí còn mang theo luồng sát khí nồng đậm.Trên cổ ngài là một con rắn độc quấn quanh, và một chuỗi dây hình đầu lâu, trên người khoác một tấm da hổ, còn bốn tay đang cầm lấy những loại vũ khí khác nhau, đúng là hình ảnh của một ác thần.Nhan An nhìn vô cùng nhập tâm, không để ý Thiền Ngật đang bước đến và dừng lại cách chỗ cô đứng tầm 1 trượng, anh bỗng hỏi cô: "Cô đang nhìn gì thế?"Nhan An bị câu hỏi đột ngột của anh dọa giật mình, lúc cô quay đầu lại, hai tay còn đang ôm lấy ngực, Thiền Ngật mới nhìn thấy móng tay cô cũng đã được sơn thành màu đỏ.Nhan An có chút kinh ngạc khi gặp anh ở đây.Thiền Ngật trông có vẻ không giống một người tin thần thờ phật, vì cô không nhìn thấy chút trang nghiêm và thành tâm nào trong đôi mắt anh.Nhan An: "Sao anh cũng đến đây thế? Anh đến điểm danh hả?"Thiền Ngật: "Được người ta giới thiệu đến."Nhan An: "Khéo thế? Tôi cũng vậy đấy."Nhan An kể lại cho anh nghe những ấn tượng của bản thân về thần Shiva: "Bạn tôi bảo là thần Shiva là một vị thần vừa mạnh mẽ vừa lãnh khốc. Ngài ấy độc ác, nhưng không phải là sự độc ác đơn thuần, ngài ấy lầm đường lạc lối, tính cách vừa nóng nảy vừa bạo lực, nhưng lại đại biểu cho sự tái sinh và kiến tạo, ngài ấy giết thần giết phật, nhưng vẫn mang tấm lòng từ bi. Cho nên tôi muốn đến xem xem ngài ấy rốt cuộc là một vị thần thế nào."Thiền Ngật nghe thế lại ngẩng đầu nhìn về phía tượng thần một lần nữa, nhưng anh cũng không bình luận thêm điều gì.Nhan An: "Những cá thể tồn tại mâu thuẫn trong chính con người mình đều mang theo một loại mị lực vô cùng hấp dẫn người khác, anh thấy có đúng không?"Nhan An nói xong liền quay lại, đứng trước tượng thần mà mỉm cười nhìn anh.Thực ra lúc nãy khi cô ngẩng đầu lên nhìn ngắm tượng thần và nhớ lại những điều người bạn kia hình dung về thần Shiva, cô lại vô tình nhớ đến Thiền Ngật.Anh cũng là một người chứa đầy những mâu thuẫn.Vừa nhiệt huyết vừa lạnh lùng, vừa xúc động vừa trầm ổn, vừa cấm kỵ vừa tràn ngập dục vọng, giống như sự tiếp xúc giữa băng và lửa, bản thân anh chính là một người khiến người khác ảo tưởng, khiến người khác tò mò đến mức không thể không đưa tay chạm vào.Nhan An cũng muốn chạm vào anh, và đó không phải là chút xúc động nhất thời.Thiền Ngật chỉ nhếch khóe miệng, rồi trả lời một cách mập mờ: "Có lẽ thế."Nhan An lại chỉ vào bản thân: "Vậy anh cảm thấy tôi có loại mị lực này không?"Thiền Ngật vô cùng bình thản nhướng mày, "Cũng tạm."Ánh mắt Nhan An lại lấp lánh vui vẻ: "Vậy anh có thích tôi không?"Lúc này Thiền Ngật lại chỉ mìm cười, đáp án không cần nói cũng biết.Nhan An bĩu môi.Hừ!Đúng lúc này, một vị tín đồ từ trong đền bước ra và đi đến bên cạnh họ, anh ta dùng thứ tiếng Anh mang đậm khẩu âm địa phương để nói với cả hai: "Hai vị đến cầu con à? Thần Shiva là vị thần đại biểu cho sinh sản, nên rất linh nghiệm."Nhan An ngẩng đầu lên nhìn tượng thần hung hãn trên đầu mình, cô nhịn không được mà hỏi lại: "Còn có thể cầu con ư? Phải cầu như thế nào vậy?"Tín đồ liền giải thích: "Hai vị qua kia treo một cái nhà gỗ lên, qua đêm nay hai vị có thể hoàn thành tâm nguyện rồi."Đối phương rõ ràng là đang tiếp thị cái nhà gỗ kia, Nhan An liền à một tiếng tỏ vẻ hiểu rõ.Cô cũng không hứng thú gì với kiểu này, chỉ thuận miệng hỏi thêm: "Còn có điều gì có thể cầu nữa không."Tín đồ liên tục gật đầu: "Đối với những người không nhà để về, nếu buộc một cái nhà gỗ lên, tượng trưng cho việc bọn họ sẽ có nơi an cư, và có thể tìm được đường về nhà trong cõi trần gian vô định."Nhan An quay đầu nhìn theo hướng đối phương chỉ, từng dãy nhà gỗ được treo chi chít trên hàng rào gỗ không xa, kinh qua mưa gió những sợi dây đỏ được treo lên có một số đã bị phai màu, lại bị một tầng dây mới bao phủ.Thật không ngờ một đất nước nhỏ bé dân cư ít ỏi như Sri Lanka mà vẫn có nhiều ước nguyện đến thế.Nhan An liền lấy một tờ tiền từ trong túi xách ra rồi hỏi đối phương: "Chừng này có thể mua được mấy cái?"Tín đồ đó liền đáp: "Có thể mua được 10 cái."Nhan An vô cùng phóng khoáng mà đưa tờ tiền cho đối phương: "Tôi mua hết, cậu giúp tôi treo lên nhé, tôi không đi nữa, chân đau quá."Tín đồ đó nhận được tiền, lập tức hứa sẽ giúp cô treo ở nơi cao nhất.Thiền Ngật vẫn luôn yên lặng đứng một bên, lúc này anh cũng quay đầu liếc nhìn hàng rào bằng gỗ kia, vị tín đồ kia lúc này cũng đã bước đến chỗ hàng rào và giúp Nhan An treo những căn nhà gỗ nhỏ kia lên chỗ cao nhất của hàng rào.Không lâu sau, hai người đã cùng nhau xuống núi.Đường lên núi không tính là bằng phẳng nên khi đi chân trần, bàn chân mềm mại của Nhan An đã dội lên cảm giác đau rát.Nên lúc này trên đường xuống núi, Nhan An bước đi giống hệt như một bà lão bị viêm khớp.Tấm thảm quấn trên người cô cũng không tính là dày, nhưng cũng không thông khí khiến cô bị nóng gần chết, nên vừa rời khỏi đền cô đã lập tức cởi ra, để lộ những sợi tóc bị mồ hôi dính bết vào cần cổ, có mấy sợi hơi dài còn dính cả lên bờ vai trắng ngần của cô.Cô hít sâu một hơi luồng không khí nóng xung quanh, rồi hỏi Thiền Ngật: "Anh vừa đến đã rời đi à?"Thiền Ngật: "Xem qua là được rồi, tôi cũng chẳng có gì cần cầu khấn."Thần Shiva đúng là một vị thần thú vị, nếu tìm hiểu sâu hơn, chắc sẽ phát hiện ra những điểm thú vị hơn nữa, nhưng đáng tiếc anh không có chút thích thú gì với những thuyết pháp về thần phật.Thiền Ngật lại hỏi lại cô: "Cô tin thần phật à?"Nhan An lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không tin, nhưng cô lại nói thêm: "Nhưng tôi nghe người ta nói là rất linh nghiệm, nên mua thử thôi, Trung Quốc chúng ta không phải có câu, vào nhà thì phải chào hỏi, vào miếu thì phải bái phật à?"Thiền Ngật cũng không tán đồng hay phủ định, anh chỉ hỏi: "Vậy cô cầu gì đấy?"Nhan An liền nhìn về phía anh và bất ngờ nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp: "Người kia không phải nói là thần sinh sản nên cầu con là linh nghiệm nhất à."Lúc này bởi vì nóng nên Nhan An đã cởi bỏ tấm sari trên người mình, thân trên cô chỉ mặc một chiếc áo quây màu đỏ, và một lớp sa mỏng vắt chéo từ thắt lưng sang vai bên kia, nên hình xăm bên dưới lớp áo quây ẩn hiện lộ ra những đồ đằng trông rất mê hoặc, giống như thân rắn và những dây leo đang quấn vào nhau, đầu rắn và đuôi rắn đều ẩn dưới lớp áo, mà mảnh băng thanh ngọc khiết đó dường như có thể lộ ra bất cứ lúc nào.Thiền Ngật bỗng cảm thấy hứng thú nên hỏi thêm: "Vậy cô cầu sinh con với ai?"