Chương 20
Trước bàn ăn đầy những sơn hào hải vị, bầu không khí căng thẳng như bao trùm cả căn phòng, ai nấy cũng cảm thấy ngột ngạt khó chịu vô cùng. Ngồi đối diện Tử Minh và Tuệ Di là Quân Khiêm và Tử Băng. Từ đầu bữa ăn đến giờ cô không dám nhìn Quân Khiêm, cảm giác tội lỗi cứ bủa vây quanh cô, đến cầm đũa tay cũng run.
Đây cũng là bữa ăn đầu tiên cô ngồi cùng gia đình hắn, cô thật "có phúc" khi mang cái mác "đẻ thuê" mà được ngồi cùng đại gia đình như thế. Thấy cô căng thẳng, Tử Minh một tay nắm chặt tay kia của cô, cô ngước lên nhìn hắn, ánh mắt của hắn như ý chỉ: "đừng căng thẳng, không sao đâu "
- Quân Khiêm, chắc cũng biết cô gái này chứ?
Câu nói làm Tuệ Di giật mình, tay cô nắm chặt tay Tử Minh hơn. Quân Khiêm đưa mắt nhìn cô, lạnh nhạt buông lời:
- Bây giờ con mới gặp. Cũng thật xinh xắn và đáng yêu đấy.
Quân Khiêm, vừa nói vừa cười chua xót. Tuệ Di không dám nhìn anh, nhưng cô cảm nhận được anh rất đau lòng.
- Chuyện của hai đứa nó chắc con cũng đã nghe rồi?
cố lão gia vẫn không biết gì, cứ liên tục hỏi Quân Khiêm.
- Con nghe rồi.
- Ta không biết là vô tình hay cố ý mà một người nghèo hèn như vậy lại có thể mang thai con của Tử Minh.
Cố lão gia buông lời chán ghét, Tuệ Di im lặng cuối đầu.
- Ba đang nói gì vậy? Tuệ Di là vợ của con. Ba không được nói cô ấy như vậy!
Thấy 2 người căng thẳng Cố phu nhân vội lên tiếng.
- Thôi mọi người sao lại căng thẳng như vậy? Dù gì cũng là người nhà với nhau mà.
- Mẹ nói đúng, Tử Minh em mau ăn đi.
- Tuệ Di à, hôm con đi khám thai sao rồi?
- Dạ em bé khỏe lắm ạ.
- Cố gắng ăn nhiều cho khoẻ con nhé.
- Cô cũng nên biết điều một chút. Đừng mơ trèo cao. ( Cố lão gia nói)
- Con...(liếc nhìn cố lão gia)...biết rồi.
- Con đừng khách khí vậy. Mọi người mau ăn đi.
Quân Khiêm rất muốn nói chuyện với Tuệ Di, nhưng không biết phải nói thế nào. Sau một lúc đắng đo thì anh cũng lên tiếng.
- Tuệ Di! Rất hân hạnh được làm quen với em. Anh là Quân Khiêm anh của Tử Minh
- Chào...chào anh.
- Khung cảnh ngượng ngùng này còn kéo dài đến bao lâu nữa? Trông giả tạo đến kinh tởm.
- Tử Minh!
Tử Băng ra hiệu cho hắn bớt làm loạn lại, ánh mắt hắn lại thu về bát cơm, tiếp tục ăn.
- Mong là khi sinh sẽ mẹ tròn con vuông nhé.
- Cảm ơn.
- Em ăn nhiều vào.
Quân Khiêm gắp thức ăn cho cô, Tử Minh vội đưa bát của mình ra nhận lấy, rồi tự tay gắp thứ khác vào bát của cô. Tử Minh đúng là đồ trẻ con mà.
Cố phu nhân và Tử Băng thấy thế liền phì cười, Tử Minh của họ đây sao, hắn ghen đó hả?
- Đúng rồi Tử Minh, từ ngày mai Quân Khiêm sẽ giúp con điều hành Cố Xuyên.
Tử Minh nghe cố lão gia nói liền ngừng lại.
- Ba nói gì, Quân Khiêm sẽ vào Cố Xuyên!
- Đúng vậy. Con thấy sao?
- Con không đồng ý, Quân Khiêm đã có công ty riêng rồi.
- Không ý kiến gì hết, con vẫn sẽ là chủ tịch. Quân Khiêm sẽ là giám đốc.
- Nhưng.
- ta đã quyết định rồi.
Cố Tử Minh liếc nhìn Quân Khiêm gương mặt chứa đầy nộ khí. Rõ ràng anh ta đang có ý muốn giành Cố Xuyên với hắn mà.
Cố phu nhân đưa cho cô một bát canh gà còn nóng. Tay Tuệ Di run cầm cập nên làm rơi chén canh xuống làm bẩn chiếc váy trắng của cô.
Hắn quay sang nhìn Tuệ Di, vội tìm khăn lau cho cô, nhưng quân Khiêm đã lau tay và váy cho Tuệ Di trước hắn tức giận.
- Em có sao không? Váy của em bẩn hết rồi. Để tôi lau giúp em.
- Không...không cần đâu...
Tử Minh tức giận kéo Quân Khiêm ra, rồi kéo Tuệ Di đứng dậy.
- Con và Tuệ Di ăn xong rồi, con đưa cô ấy đi đây.
- Nhưng từ nãy đến giờ em ấy có ăn gì đâu.( Tử Băng nói)
- Không còn gì nữa thì con về đây. Tuệ Di đi thôi.
Hắn kéo cô đi ra ngoài. Quân Khiêm nhìn Tuệ Di bị hắn đưa đi mà lòng đau khổ.
- Cái thằng này đúng là khó bảo mà.
- Ba đừng giận mà, tính tình của nó là vậy mà.
_____
Vừa về đến nhà hắn không thèm quan tâm đến Tuệ Di.
- Cố Tử Minh anh sao vậy?
- Em đừng làm phiền tôi.
Hắn không biết bị sao nữa, nhưng nhìn thấy Quân Khiêm quan tâm Tuệ Di như vậy hắn cảm thấy rất khó chịu.
- Em nên nhớ bây giờ em là vợ của tôi, đừng có tơ tưởng đến Tần Quân Khiêm nữa.
- Anh...anh nói linh tinh gì vậy?
Tử Minh đang nói gì vậy? chính hắn cũng không biết mình đang nói gì nữa. chẳng lẽ hắn ghen sao?
- Em đừng tưởng tôi không biết, ánh mắt của Tần Quân Khiêm nhìn em tôi đều hiểu hết. Em tốt nhất nên an phận ở bên tôi đi. Đừng để tôi nóng.
- Nhưng tôi và Quân Khiêm đã làm gì đâu.
- Không làm gì à? Chính mắt tôi nhìn thấy hắn nắm tay em còn lau váy cho em nữa. Nếu như lúc đó tôi không có mặt không biết anh 2 người sẽ còn làm gì nữa.!
- Anh đừng có quá đáng, tôi và Quân Khiêm không có gì hết.
Hắn tức giận đập vỡ bình hoa trên bàn làm Tuệ Di giật mình.
- Bây giờ còn bênh vực anh ta nữa, em được lắm.
Hắn tức giận bỏ ra ngoài Tuệ Di vẫn không hiểu tại sao hắn lại giận dữ như vậy rõ ràng cô và quân Khiêm không có gì cả.
Đây cũng là bữa ăn đầu tiên cô ngồi cùng gia đình hắn, cô thật "có phúc" khi mang cái mác "đẻ thuê" mà được ngồi cùng đại gia đình như thế. Thấy cô căng thẳng, Tử Minh một tay nắm chặt tay kia của cô, cô ngước lên nhìn hắn, ánh mắt của hắn như ý chỉ: "đừng căng thẳng, không sao đâu "
- Quân Khiêm, chắc cũng biết cô gái này chứ?
Câu nói làm Tuệ Di giật mình, tay cô nắm chặt tay Tử Minh hơn. Quân Khiêm đưa mắt nhìn cô, lạnh nhạt buông lời:
- Bây giờ con mới gặp. Cũng thật xinh xắn và đáng yêu đấy.
Quân Khiêm, vừa nói vừa cười chua xót. Tuệ Di không dám nhìn anh, nhưng cô cảm nhận được anh rất đau lòng.
- Chuyện của hai đứa nó chắc con cũng đã nghe rồi?
cố lão gia vẫn không biết gì, cứ liên tục hỏi Quân Khiêm.
- Con nghe rồi.
- Ta không biết là vô tình hay cố ý mà một người nghèo hèn như vậy lại có thể mang thai con của Tử Minh.
Cố lão gia buông lời chán ghét, Tuệ Di im lặng cuối đầu.
- Ba đang nói gì vậy? Tuệ Di là vợ của con. Ba không được nói cô ấy như vậy!
Thấy 2 người căng thẳng Cố phu nhân vội lên tiếng.
- Thôi mọi người sao lại căng thẳng như vậy? Dù gì cũng là người nhà với nhau mà.
- Mẹ nói đúng, Tử Minh em mau ăn đi.
- Tuệ Di à, hôm con đi khám thai sao rồi?
- Dạ em bé khỏe lắm ạ.
- Cố gắng ăn nhiều cho khoẻ con nhé.
- Cô cũng nên biết điều một chút. Đừng mơ trèo cao. ( Cố lão gia nói)
- Con...(liếc nhìn cố lão gia)...biết rồi.
- Con đừng khách khí vậy. Mọi người mau ăn đi.
Quân Khiêm rất muốn nói chuyện với Tuệ Di, nhưng không biết phải nói thế nào. Sau một lúc đắng đo thì anh cũng lên tiếng.
- Tuệ Di! Rất hân hạnh được làm quen với em. Anh là Quân Khiêm anh của Tử Minh
- Chào...chào anh.
- Khung cảnh ngượng ngùng này còn kéo dài đến bao lâu nữa? Trông giả tạo đến kinh tởm.
- Tử Minh!
Tử Băng ra hiệu cho hắn bớt làm loạn lại, ánh mắt hắn lại thu về bát cơm, tiếp tục ăn.
- Mong là khi sinh sẽ mẹ tròn con vuông nhé.
- Cảm ơn.
- Em ăn nhiều vào.
Quân Khiêm gắp thức ăn cho cô, Tử Minh vội đưa bát của mình ra nhận lấy, rồi tự tay gắp thứ khác vào bát của cô. Tử Minh đúng là đồ trẻ con mà.
Cố phu nhân và Tử Băng thấy thế liền phì cười, Tử Minh của họ đây sao, hắn ghen đó hả?
- Đúng rồi Tử Minh, từ ngày mai Quân Khiêm sẽ giúp con điều hành Cố Xuyên.
Tử Minh nghe cố lão gia nói liền ngừng lại.
- Ba nói gì, Quân Khiêm sẽ vào Cố Xuyên!
- Đúng vậy. Con thấy sao?
- Con không đồng ý, Quân Khiêm đã có công ty riêng rồi.
- Không ý kiến gì hết, con vẫn sẽ là chủ tịch. Quân Khiêm sẽ là giám đốc.
- Nhưng.
- ta đã quyết định rồi.
Cố Tử Minh liếc nhìn Quân Khiêm gương mặt chứa đầy nộ khí. Rõ ràng anh ta đang có ý muốn giành Cố Xuyên với hắn mà.
Cố phu nhân đưa cho cô một bát canh gà còn nóng. Tay Tuệ Di run cầm cập nên làm rơi chén canh xuống làm bẩn chiếc váy trắng của cô.
Hắn quay sang nhìn Tuệ Di, vội tìm khăn lau cho cô, nhưng quân Khiêm đã lau tay và váy cho Tuệ Di trước hắn tức giận.
- Em có sao không? Váy của em bẩn hết rồi. Để tôi lau giúp em.
- Không...không cần đâu...
Tử Minh tức giận kéo Quân Khiêm ra, rồi kéo Tuệ Di đứng dậy.
- Con và Tuệ Di ăn xong rồi, con đưa cô ấy đi đây.
- Nhưng từ nãy đến giờ em ấy có ăn gì đâu.( Tử Băng nói)
- Không còn gì nữa thì con về đây. Tuệ Di đi thôi.
Hắn kéo cô đi ra ngoài. Quân Khiêm nhìn Tuệ Di bị hắn đưa đi mà lòng đau khổ.
- Cái thằng này đúng là khó bảo mà.
- Ba đừng giận mà, tính tình của nó là vậy mà.
_____
Vừa về đến nhà hắn không thèm quan tâm đến Tuệ Di.
- Cố Tử Minh anh sao vậy?
- Em đừng làm phiền tôi.
Hắn không biết bị sao nữa, nhưng nhìn thấy Quân Khiêm quan tâm Tuệ Di như vậy hắn cảm thấy rất khó chịu.
- Em nên nhớ bây giờ em là vợ của tôi, đừng có tơ tưởng đến Tần Quân Khiêm nữa.
- Anh...anh nói linh tinh gì vậy?
Tử Minh đang nói gì vậy? chính hắn cũng không biết mình đang nói gì nữa. chẳng lẽ hắn ghen sao?
- Em đừng tưởng tôi không biết, ánh mắt của Tần Quân Khiêm nhìn em tôi đều hiểu hết. Em tốt nhất nên an phận ở bên tôi đi. Đừng để tôi nóng.
- Nhưng tôi và Quân Khiêm đã làm gì đâu.
- Không làm gì à? Chính mắt tôi nhìn thấy hắn nắm tay em còn lau váy cho em nữa. Nếu như lúc đó tôi không có mặt không biết anh 2 người sẽ còn làm gì nữa.!
- Anh đừng có quá đáng, tôi và Quân Khiêm không có gì hết.
Hắn tức giận đập vỡ bình hoa trên bàn làm Tuệ Di giật mình.
- Bây giờ còn bênh vực anh ta nữa, em được lắm.
Hắn tức giận bỏ ra ngoài Tuệ Di vẫn không hiểu tại sao hắn lại giận dữ như vậy rõ ràng cô và quân Khiêm không có gì cả.