Chương 115
Editor: Gấu Gầy
Tông Lạc lảo đảo chạy ra khỏi Quan Tinh Lâu.
Có lẽ vì khóc quá nhiều, bây giờ mắt hắn đỏ hoe, bị gió đêm thổi vào, một lúc lâu thậm chí còn có chút mông lung không biết phải đi đâu.
Vì lén ra, không đi cửa chính, nên cũng không thấy Nguyên Gia đang canh cửa.
Nơi hắn ra có vẻ như phía sau Đại vu từ, trong bóng đêm chỉ thấy núi non mịt mờ tĩnh lặng, đứng ở đây có thể dễ dàng thu trọn cả hoàng thành vào trong tầm mắt. Hắn nhìn thấy những đèn lồng được thắp sáng trong Vu từ bốn phương, ngọn đuốc lay động trong hoàng cung, và cả đám đom đóm đang phát sáng dưới chân núi.
Trong thoáng chốc, giữa trời đất bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác cô đơn lạc lõng, nhìn quanh, không có nơi nào là nơi hắn có thể về, nơi nào là nhà?
Cho dù không bị ban chết, sau Vu tế đại điển ngày mai, anh cũng nên thuận theo con đường của kiếp trước, lên đường trấn giữ biên cương.
Giống như một phiên tòa xét xử.
Tông Lạc không còn gì hối tiếc, hắn đã nói hết những gì có thể nói. Về chuyện hoàng tử thật giả, hắn không hổ thẹn với lòng, anh đã bày ra tất cả sự thật trước mặt Uyên Đế.
Còn việc ngày mai sẽ thế nào, Uyên Đế xử lý ra sao...
Nghĩ đến đây, ngón tay Tông Lạc không khỏi siết chặt, nhưng lại cứng rắn tự nhủ với mình - hắn sẽ tuân theo tất cả, cho dù kết cục là gì, hắn cũng bình thản đối mặt.
Nghĩ đến Vu tế đại điển sắp diễn ra vào ngày mai, Tông Lạc vẫn cảm thấy khổ sở.
Nhưng may mắn thay, những lo lắng bồn chồn đè nặng trong lòng đã được giải tỏa nhờ hắn chủ động tiết lộ sự thật. Ít nhất, cảm giác tội lỗi trước đó đã được xua tan. Tâm trạng cuối cùng cũng đạt đến trạng thái tương đối bình yên, sau bao tháng ngày đấu tranh đau khổ.
Đối mặt với gió lạnh, Tông Lạc hít sâu một hơi, kiệt lực tự nói với chính mình.
"Ta nên làm gì đây......"
Hoàng tử bạch y cố gắng bình tĩnh, bắt đầu lặp đi lặp lại những việc trong đầu.
Diệp Lăng Hàn đã an bài xong, Bùi Khiêm Tuyết đã biết, Công Tôn Duệ dù sao cũng chưa bại lộ thân phận, nếu không có hắn thì cũng có thể tìm được một chỗ tốt trong phủ lão Tứ hoặc lão Lục, gửi tất cả sách cổ của phủ Tam hoàng tử cho Cố Tử Nguyên, thu xếp xong Huyền Kỵ, những thứ cần để lại cho Tông Thụy Thần và Tông Nguyên Vũ đều ủy thác cho Liêu quản gia......
Tất cả những gì có thể sắp xếp, Tông Lạc đã làm hết sức mình, thậm chí cả Trạm Lư và tiên đan cũng đã trả lại. Nếu phải đi biên cương, đời này hắn sẽ không mang Huyền Kỵ.
Tất nhiên, nếu kết quả là một thánh chỉ ban chết, vậy thì không cần phải tốn tâm tư nữa.
Tông Lạc buộc mình suy nghĩ lạc quan, cố gắng khiến tâm trạng thoải mái hơn một chút.
Vì mọi chuyện đã xong, cũng nên mau chóng trở về Vũ Xuân cung, để chờ kết quả ngày mai.
Hắn đang thầm nghĩ như vậy, ánh mắt lại vô thức quẩn quanh trong hoàng thành.
Cho đến khi tầm mắt dừng lại ở một nơi nào đó thật lâu, Tông Lạc mới bừng tỉnh hoàn hồn, nhanh chóng chuyển hướng.
Nơi đó......là phủ Bắc Ninh Vương, là nơi hắn không nên và cũng không muốn quan tâm đến nữa.
Tông Lạc lặng lẽ chuyển tầm mắt, không muốn nhìn lại xem, liệu mình có khoảnh khắc nào hắn muốn gặp một bóng hình đỏ, muốn... từ biệt y lần cuối.
Chính khi Tông Lạc đang lặng lẽ cố gắng tiêu hóa tâm tình phức tạp và cuộn trào của mình, thì bỗng nhiên có một giọng nói khàn khàn khó nghe vang lên từ phía sau: "Tam điện hạ."
Tông Lạc giật mình, lạp tức quay đầu lại.
Rất ít người có thể vô thanh vô thức áp sát gần hắn, đến khi lên tiếng hắn mới phản ứng lại.
Thái Vu đeo mặt nạ quỷ, mặc áo khoác trùm đầu, tay cầm gậy xương đứng cách hắn không xa, thấy hắn quay đầu lại, mới ném một thứ sang.
Tông Lạc đưa tay bắt lấy, sau khi nắm chặt mới nhìn kỹ, nhận ra trong tay mình đang cầm một lọ thuốc nhỏ làm bằng ngọc trắng. Loại lọ thuốc này thường chứa chất lỏng, chứ không phải thuốc dạng viên nén, cách bào chế đơn giản hơn, thường không dùng trong trường hợp khẩn cấp.
Giọng nói khàn khàn quỷ dị của Thái Vu trầm thấp: "Thần đã đợi ở đây rất lâu, nhưng vẫn không thấy Bắc Ninh Vương trở về, xin nhờ Điện hạ đưa cho Vương gia, bảo Vương gia tối nay phải uống."
Cái gì?
Tông Lạc nghi hoặc nhìn Thái Vu.
Giọng nói của Thái vu có vẻ rất mệt mỏi: "Tác dụng phụ của việc tu sửa trận pháp lớn hơn tưởng tượng của thần, vì thời gian kéo dài quá lâu, và trước khi thi triển tiên pháp chuẩn bị không đầy đủ, hiện giờ vẫn còn hai lỗi, nhưng...... theo yêu cầu của Vương gia, người đó sẽ không phải Bệ hạ, Bệ hạ sẽ không mơ thấy nữa. Xin Điện hạ nhớ chuyển lời cho Vương gia."
Tông Lạc ngây ngẩn cả người: "Tác dụng phụ của việc tu sửa trận pháp, trận pháp gì?"
Gương mặt quỷ dữ nhìn Tông Lạc có phần u ám. Dưới ánh nhìn của Hoàng tử bạch y, giọng nói khàn khàn bí ẩn của Thái Vu vang lên: "Hồi Điện hạ. Tất nhiên là, trận pháp quay ngược thời gian."
Ánh mắt dưới mặt nạ quỷ sâu không thấy đáy: "Ngài không phải cùng Bắc Ninh Vương quay ngược thời gian sao?"
Kể từ đêm xuất hiện Cửu tinh liên châu năm ngoái, Thái Vu đã nhận ra vận mệnh thế gian hiện đang sai lệch.
Đầu tiên là toàn bộ bản đồ sao đều bị xáo trộn, gần như số mệnh khắp thiên hạ đều bị ảnh hưởng.
Trong đó, sao Vương sáng nhất, nằm ở trung tâm bầu trời, dần dần trở nên mờ nhạt, bao phủ trong sương mù. Đồng thời, một ngôi sao trước đây hơi tối, đối lập với sao Vương, đột nhiên tỏa sáng mạnh mẽ, nhanh chóng đuổi kịp ngôi sao trước đó.
Tình trạng vận mệnh của cả thế gian bị xáo trộn rất hiếm xảy ra, thậm chí chưa từng có trong lịch sử, Thái Vu đã lật tung tất cả các cổ thư nhưng không có thu hoạch.
Cuối cùng, lão mạo hiểm thắp đèn hồn, đưa linh hồn của mình vào Vu thổ dò xét, mới từ miệng Tổ Vu đã rời bỏ thế gian biết được, có người đã quay ngược thời gian.
Quay ngược thời gian là trận pháp cấm kỵ trong tiên pháp, ngay cả Tổ Vu cũng không thể tùy ý xoay chuyển thời gian. Bởi vì cái giá quá lớn, ngay cả người tập hợp được vô số vận mệnh cũng có thể phải trả giá bằng mạng của mình.
Chỉ có một khả năng duy nhất.
Đứa con duy nhất của Thiên mệnh đại hoang trong ngàn vạn năm qua, chủ nhân sao Vương.
Y không chỉ đảo ngược trận pháp, mà còn trao vận mệnh của mình cho một ngôi sao khác.
Quả nhiên, sau khi Thái Vu đoán ra không bao lâu, Bắc Ninh Vương đã chủ động tìm đến cửa.
Lần đầu tiên là cảnh báo Thái Vu không được tiết lộ chuyện này, đưa ra một loạt đe dọa.
Những nội dung này, trừ khi là Hoàng đế của Đại Uyên. Không, ngay cả Hoàng đế, e rằng cũng không biết nhiều bằng Bắc Ninh Vương.
Thái Vu không khỏi tò mò.
Nếu trước khi quay ngược thời gian, Bắc Ninh Vương đã có được mọi thứ. Vậy tại sao y vẫn muốn trả giá?
Lần thứ hai Bắc Ninh Vương tìm đến, là để tu sửa trận pháp.
Đã gọi là tiên pháp, tất nhiên phải do tiên nhân thi triển. Với thân xác người phàm, có thể thành công, trong mắt Thái Vu đã là kỳ tích trong kỳ tích, thế nhưng vị Thiên mệnh chi tử này lại muốn tu sửa thêm một lần nữa, quả thật là không muốn sống.
Huống chi, Bắc Ninh Vương đã không còn là con của Thiên mệnh. Nếu cố tình thi triển tiên pháp, hậu quả sẽ khó lường.
Tuy nhiên, thái độ của đối phương quá cứng rắn, trong tay còn có điểm yếu của Thái Vu. Sau khi khuyên nhủ không thành, đành phải làm theo.
"Trước đây, thần quan sát thiên tượng, đã nhận ra điều không ổn. Dựa theo lời Bắc Ninh Vương nói với thần lần trước, ngày càng có nhiều người mơ thấy chuyện đã xảy ra trước khi quay ngược thời gian, hẳn là do trận pháp chưa hoàn thiện, chuẩn bị chưa đầy đủ. Muốn bù đắp cho trận pháp này, để không ai còn mơ thấy những chuyện trước kia, phải cần thêm máu của người thi triển."
Thái Vu bình tĩnh nói: "Thần vừa rồi tập trung thi triển pháp thuật, không chú ý đến Bắc Ninh Vương đã chảy bao nhiêu máu, cũng quên nhắc Bắc Ninh Vương có thể bị tác dụng phụ. Đến khi trận pháp được tu sửa xong, thần quay đầu lại nhìn, đã không thấy người đâu nữa."
Nói đến đây, Thái Vu cũng hơi bất lực.
Lão vốn tưởng rằng sau khi tu sửa xong trận pháp, Bắc Ninh Vương sẽ lập tức ngất đi, lúc đó lão chỉ việc ném người vào bồn thuốc, nhưng không ngờ vừa thi pháp xong, quay lại nhìn, người đã biến mất.
Bị trận pháp cắn trả, mà vẫn cứ nhởn nhơ, thật khiến người ta phải kinh ngạc.
Không còn cách nào khác, Thái Vu đành vội vàng cầm thuốc, đảo một vòng xung quanh.
Tính thời gian, tác dụng phụ chắc chắn đã bắt đầu. Nếu vẫn không tìm được người, thì chỉ có thể giao cho Tam hoàng tử, dù sao vị này cũng là ngôi sao mới nhận được vận mệnh của sao Vương.
Ngu Bắc Châu... thật sự đi hoàn thiện pháp trận sao?
Đồng tử Tông Lạc đột nhiên co rút.
Nhớ lại trước đó không lâu, Ngu Bắc Châu đã chặn hắn lại ở Đại vu từ nói lời nhảm nhí.
Người nói ra sự thật hai đời là y, người không muốn nói ra cũng là y. Chuyện tốt xấu gì cũng do y làm, giờ lại âm thầm làm những việc như thế.
Không hiểu sao, Tông Lạc cảm thấy trong lòng bùng lên một ngọn lửa vô danh, chỉ muốn lập tức chạy đến tìm Ngu Bắc Châu, cùng y nói cho rõ.
Thấy Tam hoàng tử vận khinh công chuẩn bị rời đi, Thái Vu vội vàng nói: "Thần chỉ bị tác dụng phụ nhẹ, Bắc Ninh Vương hẳn là nghiêm trọng hơn, Điện hạ nhất định phải cho Vương gia uống thuốc. Nhưng ngay cả khi uống thuốc, cũng phải chịu chút đau đớn, tình trạng tác dụng phụ cụ thể như thế nào, còn phải xem tình hình thải độc sau khi uống thuốc. Uống xong nhất định phải xem ngài ấy nôn ra bao nhiêu."
"Còn hai lỗi kia....."
Thái Vu còn chưa nói hết, Hoàng tử bạch y đã nhón chân, giống như mũi tên rời cung từ đỉnh núi sau Đại vu từ lao ra, thoắt cái biến mất.
Gió mùa thu mát mẻ thổi tung vạt áo của hắn, trong không trung vang lên tiếng xào xạc.
Nhìn từ xa, giống như một tiên nhân không tì vết, từ đầu đến chân trắng tuyết, từ trên cao dồn dập lao xuống, khi rơi xuống mái hiên lại nhẹ nhàng chạm chân, lấy đà bay lên, như bóng ma lang thang trong hoàng thành tĩnh lặng.
Tóc mai của Tông Lạc bị gió lạnh thổi tung, vô số sợi tóc đan xen, giống như trái tim rối ren của hắn.
Nhưng lần này, dù có cố gắng bình tĩnh đến đâu, cũng không thể nào bình tĩnh được nữa.
Với tốc độ tối đa, chỉ trong chốc lát, Tông Lạc đã nhẹ nhàng đáp xuống đỉnh phủ Bắc Ninh Vương, thành thạo nhảy xuống.
Phủ Bắc Ninh Vương yên lặng như tờ, tối om, không một bóng người
Hành lang bốn phía khơi thông, không giống như lần trước, không còn thắp đèn khắp phủ.
Tông Lạc đi tới phòng ngủ chính, một phát đạp cửa vào, bên trong không có ai, hắn lại bước thẳng đến thư phòng.
Nhắc tới cũng lạ, phủ Bắc Ninh Vương tuy được xây dựng rất hoành tráng và phô trương, nhưng lại thiếu vắng hơi người, không giống như có người ở. Ngay cả Ngu Bắc Châu cũng xuất quỷ nhập thần, thường xuyên cũng không biết từ góc nào xuất hiện. Ngoại trừ ngày mười lăm hàng tháng có thể gặp được y ở phủ, những lúc khác không thể biết được y ở đâu.
Lần này trong thư phòng, cửa vào mật thất thậm chí còn không kịp đóng, vẫn mở toang ra, ngay cửa còn rớt lại áo choàng lông trắng, chính là chiếc áo mà Ngu Bắc Châu thường mặc.
Cũng may tên này không biết đã làm gì, đuổi hết đám hạ nhân đi, nên không giống hai lần trước, có người hầu câm canh gác.
Tông Lạc đóng cửa lại, cầm theo hoả chiết tử, vội vàng đi vào phòng tối.
Ngay cả chính hắn cũng không hiểu sao mình lại nóng lòng như vậy.
Tối nay không phải mười lăm, nhưng mùi máu tanh từ trong phòng tối thổi ra vẫn không hề giảm bớt, thậm chí còn nồng nặc hơn, xộc thẳng vào mặt, khiến người ta kinh hãi.
"Phừng ——"
Mồi lửa sáng lên, phòng tối hiện ra như cũ.
Bốn bức tường đá lạnh lẽo xung quanh đều đầy vết máu khô cũ, rơi xuống từng mảng.
Nam nhân áo đỏ tự đóng đinh mình vào xiềng xích, tóc đen xõa tung, đầu cúi thấp xuống, hai tay buông thõng hai bên, chỗ xương bả vai bị xuyên qua vẫn đang chảy máu, vết máu trên đó còn tươi, có vẻ như mới móc vào không lâu.
"Tích tích...... tích tích......"
Có lẽ do ám ảnh tâm lý lần trước quá nặng nề, Tông Lạc không dám tiến lên, chỉ đứng ở vị trí xiềng xích không với tới được, giơ cao mồi lửa, khàn giọng gọi: "Ngu Bắc Châu?"
Tiếng nói vang vọng trong căn phòng tối.
Đối phương không phản ứng.
Dù không phải mười lăm, nhưng người trước mắt trông còn yếu ớt, thảm hại hơn những gì Tông Lạc đã từng thấy. Mái tóc đen dài xõa tung rũ xuống, đuôi tóc bị ướt, máu trên xương quai xanh yên tĩnh chảy xuôi theo xiềng xích.
Hồng y chỗ ngực hơi mở ra, để lộ làn da trắng nhợt và những đường nét cơ bắp đẹp đẽ, đầy sức mạnh, dưới ánh lửa chiếu vào vô cùng có sút hút thị giác.
Ngay cả lần trước, Ngu Bắc Châu bị bệnh nặng, cũng không có tình trạng không phản ứng như vậy.
"Ngu Bắc Châu?"
Tông Lạc nắm chặt nắm đấm, thấp giọng hỏi: "Sao ngươi lại đi tu sửa trận pháp?"
Trước khi biết được sự thật về thân thế, Tông Lạc hy vọng Uyên Đế sẽ không mơ thấy chuyện của kiếp trước.
Nếu Uyên Đế mơ thấy sự thật, mà không mơ thấy những chuyện về sau, có thể sẽ là một đạo thánh chỉ ban chết. Ngay cả khi hắn thành khẩn nói ra bây giờ cũng vậy, chỉ cần Uyên Đế có một chút không hiểu, người chịu tội sẽ là hắn.
Nhưng chuyện này liên quan gì đến Ngu Bắc Châu? Không phải y nên thúc đẩy tất cả sao?
Về tình về lý, không chỉ không có liên quan đến Ngu Bắc Châu, thậm chí y nên vui mừng mới đúng.
Y không có lý do gì để làm vậy.
Tông Lạc gọi mấy tiếng không thấy hồi âm, bèn không chần chừ nữa, nhanh chóng đi lên phía trước.
Dù đã tới gần nam nhân áo đỏ, đối phương vẫn không phản ứng. Nếu không phải lồng ngực dưới lớp áo đỏ đang phập phồng, có lẽ Tông Lạc sẽ chỉ nghĩ đây là một xác chết.
Khi đến gần, Tông Lạc mới phát hiện, cổ của đối phương có một đoạn hơi đỏ.
Hắn nhanh chóng ngồi xuống, run rẩy đưa tay, lật mặt Ngu Bắc Châu đang chôn trong mái tóc.
Khuôn mặt tuấn mỹ của y ửng đỏ một cách bất thường, chân mày đẹp đẽ nhíu chặt lại, giống như núi non trùng điệp, dường như đang bị ác mộng quấy rầy, không được bình yên.
Sờ vào nóng rực kinh người.
Dù Ngu Bắc Châu vốn có thân nhiệt cao hơn Tông Lạc, nhưng cũng không đến mức này.
Tông Lạc với nhiều kinh nghiệm tích luỹ từ việc hành quân đánh trận, ngay lập tức phán đoán Ngu Bắc Châu có lẽ đang sốt cao. Đối với những võ giả ở cấp độ của họ, chỉ khi não bộ bị thiêu đốt, mới không có phản ứng gì, thậm chí có người tiếp cận cũng không biết.
Đây có lẽ là tác dụng phụ mà Thái Vu nói.
Hắn nhanh chóng lấy lọ thuốc từ tay áo ra, cố gắng tách miệng của Ngu Bắc Châu.
Ngón tay vừa chạm vào bờ môi mỏng xinh đẹp của đối phương, Tông Lạc rùng mình như bị điện giật, im lặng một lúc, rồi mới cố gắng đưa miệng lọ lại gần.
Tiếc rằng ngay cả như vậy, cảnh giác của Ngu Bắc Châu vẫn không hề thấp, khi phát hiện vật lạ liền nghiến chặt răng.
Sau khi tốn bao công sức, cuối cùng hắn cũng đút được một chút, ai ngờ y lại phun ra.
"Ngu Bắc Châu!"
Tông Lạc vội vàng đưa tay chặn lại, nghiến răng nghiến lợi: "Mau uống nhanh lên, uống xong nôn xong ta sẽ đi ngay!"
Không biết có phải bị câu nói này kích động hay không, nam nhân áo đỏ vốn đang vô cảm như cá chết đột nhiên run rẩy, thình lình ôm lấy người trước mặt. Hai tay của y nóng bỏng như sắt nung, ôm chặt lấy bạch y Hoàng tử, lực đạo lớn đến mức dường như muốn khảm vào xương máu của mình.
Nhưng mà sau khi ôm lấy xong, y lại âu yếm cọ cọ, không để xiềng xích trên người mình chạm vào người trước mặt.
"Đừng... đừng đi..."
Giọng nói như thì thầm vang lên bên tai Tông Lạc.
Không còn giọng điệu mỉa mai cay độc như ngày thường, cũng không còn sự tự tin kiêu ngạo, mà là lời nói thật thốt ra trong lúc mê man do sốt.
Ngu Bắc Châu nhắm chặt hai mắt, ý thức mơ hồ.
"Ta biết... ta biết huynh không phải người đó..."
"Ta luôn biết là huynh... không phải bất kỳ ai khác, người mà ta muốn dây dưa từ đầu đến cuối chính là huynh.... người mà ta quan tâm từ đầu đến cuối cũng chỉ có huynh."
Từ khi Ngu Bắc Châu mở miệng, Tông Lạc đã cứng đờ tại chỗ.
Hắn muốn đẩy người này ra, đổ hết thuốc trong lọ vào miệng y, sau đó bỏ đi.
Nhưng không biết là sức mạnh gì đã bóp chặt lấy hắn, khiến hắn không thể nói nên lời, cứng đơ tại chỗ.
Giọng nói của nam nhân mơ hồ không rõ. Nghe kỹ lại, gần như nức nở: "Sư huynh... lạnh quá..."
"Sư huynh, ta sợ lắm, những người khác giống như những con rối bị người ta điều khiển... Trên đời này chỉ có huynh, chỉ có huynh..."
"Chỉ có huynh là thật, chỉ có huynh."
Tông Lạc chưa bao giờ thấy Ngu Bắc Châu thảm hại như vậy.
Hắn đã từng thấy Ngu Bắc Châu phóng túng, kiêu căng và ngạo mạn; đã từng thấy Ngu Bắc Châu âm u, tàn nhẫn, lạnh lùng đến mức cắt da cắt thịt; cũng từng thấy Ngu Bắc Châu trong lúc phát bệnh, ý loạn tình mê, toàn thân bốc cháy dục vọng.
Nhưng hắn chưa bao giờ thấy Ngu Bắc Châu thế này.
Bị sốt đến mức mê man, như thể bị cả thế giới bỏ rơi, yếu đuối đến mức cầu xin hắn ở lại.
"Ta không còn gì nữa, ta không phải... Hoàng tử của Đại Uyên... không phải công tử thế gia... ta không là gì cả, ta không còn gì cả."
Bị y ôm chặt lấy, ngón tay Tông Lạc cũng run rẩy.
Uyên Đế khi say đã nói, ông từng bế Tam hoàng tử lúc mới sinh, không may làm ngã, nhưng Tam hoàng tử trong chiếc nôi nhỏ không khóc, ngược lại mở to mắt nhìn ông. Kể từ đó, Uyên Đế đã yêu thích đứa trẻ này.
Người khác không biết, chỉ có Tông Lạc mới rõ.
Đó là đứa trẻ Ngu Bắc Châu, vẫn chưa gửi sang Vệ Quốc, chưa bị Ngu gia tráo đổi, là huyết mạch chân chính của Tông gia, chứ không phải hắn, kẻ chiếm đoạt thân phận.
Giống như thiếu gia thật và thiếu gia giả trong phim truyền hình hiện đại. Thiếu gia giả đã lấy đi thân phận và sự sủng ái của thiếu gia thật, cho dù trả lại mọi thứ cho thiếu gia thật, tình cảm con người cũng khó thay đổi. Có khi thiếu gia thật còn bị đổ lỗi, ngược lại thiếu gia giả tiếp tục được nâng niu.
Nhưng thiếu gia thật đã làm gì sai chứ? Sai ở chỗ y nói ra sự thật? Sai ở chỗ y đã lấy lại những thứ vốn thuộc về mình?
"Những người đó cũng đi...... Những con rối...... Ngay cả con rối cũng đi rồi."
"Sư huynh, không còn ai...... Ngay cả huynh cũng đi...... Đệ không còn gì nữa."
Tông Lạc cứng đờ nghe Ngu Bắc Châu nói mê sảng trong cơn sốt chưa hạ, chỉ cảm thấy trái tim mình cũng rung lên từng đợt.
Ngu Bắc Châu đã hy sinh tất cả để hồi sinh Tông Lạc, bao gồm cả vận khí của nhân vật chính trong nguyên tác. Trong kiếp này, các nam phụ đều rời bỏ Ngu Bắc Châu và quây quanh Tông Lạc.
Hắn đã thực sự lấy đi tất cả của Ngu Bắc Châu.
"Sư huynh... Đệ lạnh quá... "
"Đệ phải làm gì để giữ huynh ở lại... Tại sao huynh không hận đệ, tại sao?"
Cái đầu tóc xoã áp chặt vào hõm vai của bạch y Hoàng tử, chất lỏng nóng hổi rơi từng giọt xuống cổ Tông Lạc. Có thể là máu tươi sền sệt, hoặc có lẽ là những giọt nước mắt lâu ngày không gặp.
Những thứ nóng bỏng này hòa thành dòng chảy, từng giọt từng giọt, thấm sâu vào trái tim Tông Lạc.
Trong lúc mơ màng, Ngu Bắc Châu dường như trở về kiếp trước, ôm lấy thi thể lạnh lẽo trong quan tài băng. Dù có được bao nhiêu thứ trên đời, cũng không thể bù được sự thiếu hụt trong lòng mình.
Lúc đó y đã nghĩ gì?
Hồi sinh người này, thật sự là để trả thù? Thật sự là để nói ra sự thật?
Từ kiếp trước đến kiếp này, rõ ràng là khi kích hoạt trận pháp, rạch cổ tay của mình, cảm nhận dòng máu chảy ra, trong đầu Ngu Bắc Châu chỉ có một chuyện.
Đó là gặp lại hắn.
Trong những ngày tháng chán chường vô vị, rốt cuộc ai khiến ai phát điên, ai vì ai điên dại.
Có lẽ y đã phát điên từ lâu, ngay từ khi nghe tin người này chết.
Trải qua chín năm chìm đắm trong mơ hồ, tất cả những gì y theo đuổi đều trở nên vô nghĩa.
Tại sao lại có những người như vậy.
Mặc dù đã lấy đi tất cả của y, rõ ràng y nên ghét.
Trong đêm khuya thanh vắng, ở một góc không ai biết đến. Ngu Bắc Châu ôm chặt người trong lòng, thì thào lảm nhảm, bôi hết máu trên người mình lên áo đối phương, khiến mảnh vải trắng tinh khôi không nhiễm bụi trần cũng nhuốm màu giống y, như ôm lấy liều thuốc giải độc duy nhất.
Y muốn khoá chặt Tông Lạc, khoá vào nơi chỉ có mình y thấy.
Chỉ những khi thế này, trong lúc không có ai, Ngu Bắc Châu mới có thể mở ra vết thương đẫm máu của mình, tự tay đâm từng nhát một, nói ra những lời sâu kín.
"Nếu huynh không hận đệ, đệ thật sự không biết phải làm thế nào để giữ huynh lại......"
Thậm chí bản thân Ngu Bắc Châu cũng không nhận ra.
Thì ra trong thâm tâm của y, điều y hối hận nhất, không nên làm nhất là vào đêm đó, dưới sự kích thích trước một câu nói của Tông Lạc, y đã nói ra sự thật đã chôn giấu hai đời.
Mặc dù y không có lỗi.
Nhưng y không thể chịu đựng hậu quả của việc này.
Chỉ cần nghĩ đến là y lại muốn phát điên.
"Sư huynh...... xin lỗi, tha thứ cho đệ......"
Y không muốn người này chết, không muốn một chút nào.
Ngu Bắc Châu không thể mất Tông Lạc thêm một lần nữa, lần đầu cũng là lần cuối.
—------
Lời Gấu Gầy: Chương tiếp theo là chương H ?
—------
Tông Lạc lảo đảo chạy ra khỏi Quan Tinh Lâu.
Có lẽ vì khóc quá nhiều, bây giờ mắt hắn đỏ hoe, bị gió đêm thổi vào, một lúc lâu thậm chí còn có chút mông lung không biết phải đi đâu.
Vì lén ra, không đi cửa chính, nên cũng không thấy Nguyên Gia đang canh cửa.
Nơi hắn ra có vẻ như phía sau Đại vu từ, trong bóng đêm chỉ thấy núi non mịt mờ tĩnh lặng, đứng ở đây có thể dễ dàng thu trọn cả hoàng thành vào trong tầm mắt. Hắn nhìn thấy những đèn lồng được thắp sáng trong Vu từ bốn phương, ngọn đuốc lay động trong hoàng cung, và cả đám đom đóm đang phát sáng dưới chân núi.
Trong thoáng chốc, giữa trời đất bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác cô đơn lạc lõng, nhìn quanh, không có nơi nào là nơi hắn có thể về, nơi nào là nhà?
Cho dù không bị ban chết, sau Vu tế đại điển ngày mai, anh cũng nên thuận theo con đường của kiếp trước, lên đường trấn giữ biên cương.
Giống như một phiên tòa xét xử.
Tông Lạc không còn gì hối tiếc, hắn đã nói hết những gì có thể nói. Về chuyện hoàng tử thật giả, hắn không hổ thẹn với lòng, anh đã bày ra tất cả sự thật trước mặt Uyên Đế.
Còn việc ngày mai sẽ thế nào, Uyên Đế xử lý ra sao...
Nghĩ đến đây, ngón tay Tông Lạc không khỏi siết chặt, nhưng lại cứng rắn tự nhủ với mình - hắn sẽ tuân theo tất cả, cho dù kết cục là gì, hắn cũng bình thản đối mặt.
Nghĩ đến Vu tế đại điển sắp diễn ra vào ngày mai, Tông Lạc vẫn cảm thấy khổ sở.
Nhưng may mắn thay, những lo lắng bồn chồn đè nặng trong lòng đã được giải tỏa nhờ hắn chủ động tiết lộ sự thật. Ít nhất, cảm giác tội lỗi trước đó đã được xua tan. Tâm trạng cuối cùng cũng đạt đến trạng thái tương đối bình yên, sau bao tháng ngày đấu tranh đau khổ.
Đối mặt với gió lạnh, Tông Lạc hít sâu một hơi, kiệt lực tự nói với chính mình.
"Ta nên làm gì đây......"
Hoàng tử bạch y cố gắng bình tĩnh, bắt đầu lặp đi lặp lại những việc trong đầu.
Diệp Lăng Hàn đã an bài xong, Bùi Khiêm Tuyết đã biết, Công Tôn Duệ dù sao cũng chưa bại lộ thân phận, nếu không có hắn thì cũng có thể tìm được một chỗ tốt trong phủ lão Tứ hoặc lão Lục, gửi tất cả sách cổ của phủ Tam hoàng tử cho Cố Tử Nguyên, thu xếp xong Huyền Kỵ, những thứ cần để lại cho Tông Thụy Thần và Tông Nguyên Vũ đều ủy thác cho Liêu quản gia......
Tất cả những gì có thể sắp xếp, Tông Lạc đã làm hết sức mình, thậm chí cả Trạm Lư và tiên đan cũng đã trả lại. Nếu phải đi biên cương, đời này hắn sẽ không mang Huyền Kỵ.
Tất nhiên, nếu kết quả là một thánh chỉ ban chết, vậy thì không cần phải tốn tâm tư nữa.
Tông Lạc buộc mình suy nghĩ lạc quan, cố gắng khiến tâm trạng thoải mái hơn một chút.
Vì mọi chuyện đã xong, cũng nên mau chóng trở về Vũ Xuân cung, để chờ kết quả ngày mai.
Hắn đang thầm nghĩ như vậy, ánh mắt lại vô thức quẩn quanh trong hoàng thành.
Cho đến khi tầm mắt dừng lại ở một nơi nào đó thật lâu, Tông Lạc mới bừng tỉnh hoàn hồn, nhanh chóng chuyển hướng.
Nơi đó......là phủ Bắc Ninh Vương, là nơi hắn không nên và cũng không muốn quan tâm đến nữa.
Tông Lạc lặng lẽ chuyển tầm mắt, không muốn nhìn lại xem, liệu mình có khoảnh khắc nào hắn muốn gặp một bóng hình đỏ, muốn... từ biệt y lần cuối.
Chính khi Tông Lạc đang lặng lẽ cố gắng tiêu hóa tâm tình phức tạp và cuộn trào của mình, thì bỗng nhiên có một giọng nói khàn khàn khó nghe vang lên từ phía sau: "Tam điện hạ."
Tông Lạc giật mình, lạp tức quay đầu lại.
Rất ít người có thể vô thanh vô thức áp sát gần hắn, đến khi lên tiếng hắn mới phản ứng lại.
Thái Vu đeo mặt nạ quỷ, mặc áo khoác trùm đầu, tay cầm gậy xương đứng cách hắn không xa, thấy hắn quay đầu lại, mới ném một thứ sang.
Tông Lạc đưa tay bắt lấy, sau khi nắm chặt mới nhìn kỹ, nhận ra trong tay mình đang cầm một lọ thuốc nhỏ làm bằng ngọc trắng. Loại lọ thuốc này thường chứa chất lỏng, chứ không phải thuốc dạng viên nén, cách bào chế đơn giản hơn, thường không dùng trong trường hợp khẩn cấp.
Giọng nói khàn khàn quỷ dị của Thái Vu trầm thấp: "Thần đã đợi ở đây rất lâu, nhưng vẫn không thấy Bắc Ninh Vương trở về, xin nhờ Điện hạ đưa cho Vương gia, bảo Vương gia tối nay phải uống."
Cái gì?
Tông Lạc nghi hoặc nhìn Thái Vu.
Giọng nói của Thái vu có vẻ rất mệt mỏi: "Tác dụng phụ của việc tu sửa trận pháp lớn hơn tưởng tượng của thần, vì thời gian kéo dài quá lâu, và trước khi thi triển tiên pháp chuẩn bị không đầy đủ, hiện giờ vẫn còn hai lỗi, nhưng...... theo yêu cầu của Vương gia, người đó sẽ không phải Bệ hạ, Bệ hạ sẽ không mơ thấy nữa. Xin Điện hạ nhớ chuyển lời cho Vương gia."
Tông Lạc ngây ngẩn cả người: "Tác dụng phụ của việc tu sửa trận pháp, trận pháp gì?"
Gương mặt quỷ dữ nhìn Tông Lạc có phần u ám. Dưới ánh nhìn của Hoàng tử bạch y, giọng nói khàn khàn bí ẩn của Thái Vu vang lên: "Hồi Điện hạ. Tất nhiên là, trận pháp quay ngược thời gian."
Ánh mắt dưới mặt nạ quỷ sâu không thấy đáy: "Ngài không phải cùng Bắc Ninh Vương quay ngược thời gian sao?"
Kể từ đêm xuất hiện Cửu tinh liên châu năm ngoái, Thái Vu đã nhận ra vận mệnh thế gian hiện đang sai lệch.
Đầu tiên là toàn bộ bản đồ sao đều bị xáo trộn, gần như số mệnh khắp thiên hạ đều bị ảnh hưởng.
Trong đó, sao Vương sáng nhất, nằm ở trung tâm bầu trời, dần dần trở nên mờ nhạt, bao phủ trong sương mù. Đồng thời, một ngôi sao trước đây hơi tối, đối lập với sao Vương, đột nhiên tỏa sáng mạnh mẽ, nhanh chóng đuổi kịp ngôi sao trước đó.
Tình trạng vận mệnh của cả thế gian bị xáo trộn rất hiếm xảy ra, thậm chí chưa từng có trong lịch sử, Thái Vu đã lật tung tất cả các cổ thư nhưng không có thu hoạch.
Cuối cùng, lão mạo hiểm thắp đèn hồn, đưa linh hồn của mình vào Vu thổ dò xét, mới từ miệng Tổ Vu đã rời bỏ thế gian biết được, có người đã quay ngược thời gian.
Quay ngược thời gian là trận pháp cấm kỵ trong tiên pháp, ngay cả Tổ Vu cũng không thể tùy ý xoay chuyển thời gian. Bởi vì cái giá quá lớn, ngay cả người tập hợp được vô số vận mệnh cũng có thể phải trả giá bằng mạng của mình.
Chỉ có một khả năng duy nhất.
Đứa con duy nhất của Thiên mệnh đại hoang trong ngàn vạn năm qua, chủ nhân sao Vương.
Y không chỉ đảo ngược trận pháp, mà còn trao vận mệnh của mình cho một ngôi sao khác.
Quả nhiên, sau khi Thái Vu đoán ra không bao lâu, Bắc Ninh Vương đã chủ động tìm đến cửa.
Lần đầu tiên là cảnh báo Thái Vu không được tiết lộ chuyện này, đưa ra một loạt đe dọa.
Những nội dung này, trừ khi là Hoàng đế của Đại Uyên. Không, ngay cả Hoàng đế, e rằng cũng không biết nhiều bằng Bắc Ninh Vương.
Thái Vu không khỏi tò mò.
Nếu trước khi quay ngược thời gian, Bắc Ninh Vương đã có được mọi thứ. Vậy tại sao y vẫn muốn trả giá?
Lần thứ hai Bắc Ninh Vương tìm đến, là để tu sửa trận pháp.
Đã gọi là tiên pháp, tất nhiên phải do tiên nhân thi triển. Với thân xác người phàm, có thể thành công, trong mắt Thái Vu đã là kỳ tích trong kỳ tích, thế nhưng vị Thiên mệnh chi tử này lại muốn tu sửa thêm một lần nữa, quả thật là không muốn sống.
Huống chi, Bắc Ninh Vương đã không còn là con của Thiên mệnh. Nếu cố tình thi triển tiên pháp, hậu quả sẽ khó lường.
Tuy nhiên, thái độ của đối phương quá cứng rắn, trong tay còn có điểm yếu của Thái Vu. Sau khi khuyên nhủ không thành, đành phải làm theo.
"Trước đây, thần quan sát thiên tượng, đã nhận ra điều không ổn. Dựa theo lời Bắc Ninh Vương nói với thần lần trước, ngày càng có nhiều người mơ thấy chuyện đã xảy ra trước khi quay ngược thời gian, hẳn là do trận pháp chưa hoàn thiện, chuẩn bị chưa đầy đủ. Muốn bù đắp cho trận pháp này, để không ai còn mơ thấy những chuyện trước kia, phải cần thêm máu của người thi triển."
Thái Vu bình tĩnh nói: "Thần vừa rồi tập trung thi triển pháp thuật, không chú ý đến Bắc Ninh Vương đã chảy bao nhiêu máu, cũng quên nhắc Bắc Ninh Vương có thể bị tác dụng phụ. Đến khi trận pháp được tu sửa xong, thần quay đầu lại nhìn, đã không thấy người đâu nữa."
Nói đến đây, Thái Vu cũng hơi bất lực.
Lão vốn tưởng rằng sau khi tu sửa xong trận pháp, Bắc Ninh Vương sẽ lập tức ngất đi, lúc đó lão chỉ việc ném người vào bồn thuốc, nhưng không ngờ vừa thi pháp xong, quay lại nhìn, người đã biến mất.
Bị trận pháp cắn trả, mà vẫn cứ nhởn nhơ, thật khiến người ta phải kinh ngạc.
Không còn cách nào khác, Thái Vu đành vội vàng cầm thuốc, đảo một vòng xung quanh.
Tính thời gian, tác dụng phụ chắc chắn đã bắt đầu. Nếu vẫn không tìm được người, thì chỉ có thể giao cho Tam hoàng tử, dù sao vị này cũng là ngôi sao mới nhận được vận mệnh của sao Vương.
Ngu Bắc Châu... thật sự đi hoàn thiện pháp trận sao?
Đồng tử Tông Lạc đột nhiên co rút.
Nhớ lại trước đó không lâu, Ngu Bắc Châu đã chặn hắn lại ở Đại vu từ nói lời nhảm nhí.
Người nói ra sự thật hai đời là y, người không muốn nói ra cũng là y. Chuyện tốt xấu gì cũng do y làm, giờ lại âm thầm làm những việc như thế.
Không hiểu sao, Tông Lạc cảm thấy trong lòng bùng lên một ngọn lửa vô danh, chỉ muốn lập tức chạy đến tìm Ngu Bắc Châu, cùng y nói cho rõ.
Thấy Tam hoàng tử vận khinh công chuẩn bị rời đi, Thái Vu vội vàng nói: "Thần chỉ bị tác dụng phụ nhẹ, Bắc Ninh Vương hẳn là nghiêm trọng hơn, Điện hạ nhất định phải cho Vương gia uống thuốc. Nhưng ngay cả khi uống thuốc, cũng phải chịu chút đau đớn, tình trạng tác dụng phụ cụ thể như thế nào, còn phải xem tình hình thải độc sau khi uống thuốc. Uống xong nhất định phải xem ngài ấy nôn ra bao nhiêu."
"Còn hai lỗi kia....."
Thái Vu còn chưa nói hết, Hoàng tử bạch y đã nhón chân, giống như mũi tên rời cung từ đỉnh núi sau Đại vu từ lao ra, thoắt cái biến mất.
Gió mùa thu mát mẻ thổi tung vạt áo của hắn, trong không trung vang lên tiếng xào xạc.
Nhìn từ xa, giống như một tiên nhân không tì vết, từ đầu đến chân trắng tuyết, từ trên cao dồn dập lao xuống, khi rơi xuống mái hiên lại nhẹ nhàng chạm chân, lấy đà bay lên, như bóng ma lang thang trong hoàng thành tĩnh lặng.
Tóc mai của Tông Lạc bị gió lạnh thổi tung, vô số sợi tóc đan xen, giống như trái tim rối ren của hắn.
Nhưng lần này, dù có cố gắng bình tĩnh đến đâu, cũng không thể nào bình tĩnh được nữa.
Với tốc độ tối đa, chỉ trong chốc lát, Tông Lạc đã nhẹ nhàng đáp xuống đỉnh phủ Bắc Ninh Vương, thành thạo nhảy xuống.
Phủ Bắc Ninh Vương yên lặng như tờ, tối om, không một bóng người
Hành lang bốn phía khơi thông, không giống như lần trước, không còn thắp đèn khắp phủ.
Tông Lạc đi tới phòng ngủ chính, một phát đạp cửa vào, bên trong không có ai, hắn lại bước thẳng đến thư phòng.
Nhắc tới cũng lạ, phủ Bắc Ninh Vương tuy được xây dựng rất hoành tráng và phô trương, nhưng lại thiếu vắng hơi người, không giống như có người ở. Ngay cả Ngu Bắc Châu cũng xuất quỷ nhập thần, thường xuyên cũng không biết từ góc nào xuất hiện. Ngoại trừ ngày mười lăm hàng tháng có thể gặp được y ở phủ, những lúc khác không thể biết được y ở đâu.
Lần này trong thư phòng, cửa vào mật thất thậm chí còn không kịp đóng, vẫn mở toang ra, ngay cửa còn rớt lại áo choàng lông trắng, chính là chiếc áo mà Ngu Bắc Châu thường mặc.
Cũng may tên này không biết đã làm gì, đuổi hết đám hạ nhân đi, nên không giống hai lần trước, có người hầu câm canh gác.
Tông Lạc đóng cửa lại, cầm theo hoả chiết tử, vội vàng đi vào phòng tối.
Ngay cả chính hắn cũng không hiểu sao mình lại nóng lòng như vậy.
Tối nay không phải mười lăm, nhưng mùi máu tanh từ trong phòng tối thổi ra vẫn không hề giảm bớt, thậm chí còn nồng nặc hơn, xộc thẳng vào mặt, khiến người ta kinh hãi.
"Phừng ——"
Mồi lửa sáng lên, phòng tối hiện ra như cũ.
Bốn bức tường đá lạnh lẽo xung quanh đều đầy vết máu khô cũ, rơi xuống từng mảng.
Nam nhân áo đỏ tự đóng đinh mình vào xiềng xích, tóc đen xõa tung, đầu cúi thấp xuống, hai tay buông thõng hai bên, chỗ xương bả vai bị xuyên qua vẫn đang chảy máu, vết máu trên đó còn tươi, có vẻ như mới móc vào không lâu.
"Tích tích...... tích tích......"
Có lẽ do ám ảnh tâm lý lần trước quá nặng nề, Tông Lạc không dám tiến lên, chỉ đứng ở vị trí xiềng xích không với tới được, giơ cao mồi lửa, khàn giọng gọi: "Ngu Bắc Châu?"
Tiếng nói vang vọng trong căn phòng tối.
Đối phương không phản ứng.
Dù không phải mười lăm, nhưng người trước mắt trông còn yếu ớt, thảm hại hơn những gì Tông Lạc đã từng thấy. Mái tóc đen dài xõa tung rũ xuống, đuôi tóc bị ướt, máu trên xương quai xanh yên tĩnh chảy xuôi theo xiềng xích.
Hồng y chỗ ngực hơi mở ra, để lộ làn da trắng nhợt và những đường nét cơ bắp đẹp đẽ, đầy sức mạnh, dưới ánh lửa chiếu vào vô cùng có sút hút thị giác.
Ngay cả lần trước, Ngu Bắc Châu bị bệnh nặng, cũng không có tình trạng không phản ứng như vậy.
"Ngu Bắc Châu?"
Tông Lạc nắm chặt nắm đấm, thấp giọng hỏi: "Sao ngươi lại đi tu sửa trận pháp?"
Trước khi biết được sự thật về thân thế, Tông Lạc hy vọng Uyên Đế sẽ không mơ thấy chuyện của kiếp trước.
Nếu Uyên Đế mơ thấy sự thật, mà không mơ thấy những chuyện về sau, có thể sẽ là một đạo thánh chỉ ban chết. Ngay cả khi hắn thành khẩn nói ra bây giờ cũng vậy, chỉ cần Uyên Đế có một chút không hiểu, người chịu tội sẽ là hắn.
Nhưng chuyện này liên quan gì đến Ngu Bắc Châu? Không phải y nên thúc đẩy tất cả sao?
Về tình về lý, không chỉ không có liên quan đến Ngu Bắc Châu, thậm chí y nên vui mừng mới đúng.
Y không có lý do gì để làm vậy.
Tông Lạc gọi mấy tiếng không thấy hồi âm, bèn không chần chừ nữa, nhanh chóng đi lên phía trước.
Dù đã tới gần nam nhân áo đỏ, đối phương vẫn không phản ứng. Nếu không phải lồng ngực dưới lớp áo đỏ đang phập phồng, có lẽ Tông Lạc sẽ chỉ nghĩ đây là một xác chết.
Khi đến gần, Tông Lạc mới phát hiện, cổ của đối phương có một đoạn hơi đỏ.
Hắn nhanh chóng ngồi xuống, run rẩy đưa tay, lật mặt Ngu Bắc Châu đang chôn trong mái tóc.
Khuôn mặt tuấn mỹ của y ửng đỏ một cách bất thường, chân mày đẹp đẽ nhíu chặt lại, giống như núi non trùng điệp, dường như đang bị ác mộng quấy rầy, không được bình yên.
Sờ vào nóng rực kinh người.
Dù Ngu Bắc Châu vốn có thân nhiệt cao hơn Tông Lạc, nhưng cũng không đến mức này.
Tông Lạc với nhiều kinh nghiệm tích luỹ từ việc hành quân đánh trận, ngay lập tức phán đoán Ngu Bắc Châu có lẽ đang sốt cao. Đối với những võ giả ở cấp độ của họ, chỉ khi não bộ bị thiêu đốt, mới không có phản ứng gì, thậm chí có người tiếp cận cũng không biết.
Đây có lẽ là tác dụng phụ mà Thái Vu nói.
Hắn nhanh chóng lấy lọ thuốc từ tay áo ra, cố gắng tách miệng của Ngu Bắc Châu.
Ngón tay vừa chạm vào bờ môi mỏng xinh đẹp của đối phương, Tông Lạc rùng mình như bị điện giật, im lặng một lúc, rồi mới cố gắng đưa miệng lọ lại gần.
Tiếc rằng ngay cả như vậy, cảnh giác của Ngu Bắc Châu vẫn không hề thấp, khi phát hiện vật lạ liền nghiến chặt răng.
Sau khi tốn bao công sức, cuối cùng hắn cũng đút được một chút, ai ngờ y lại phun ra.
"Ngu Bắc Châu!"
Tông Lạc vội vàng đưa tay chặn lại, nghiến răng nghiến lợi: "Mau uống nhanh lên, uống xong nôn xong ta sẽ đi ngay!"
Không biết có phải bị câu nói này kích động hay không, nam nhân áo đỏ vốn đang vô cảm như cá chết đột nhiên run rẩy, thình lình ôm lấy người trước mặt. Hai tay của y nóng bỏng như sắt nung, ôm chặt lấy bạch y Hoàng tử, lực đạo lớn đến mức dường như muốn khảm vào xương máu của mình.
Nhưng mà sau khi ôm lấy xong, y lại âu yếm cọ cọ, không để xiềng xích trên người mình chạm vào người trước mặt.
"Đừng... đừng đi..."
Giọng nói như thì thầm vang lên bên tai Tông Lạc.
Không còn giọng điệu mỉa mai cay độc như ngày thường, cũng không còn sự tự tin kiêu ngạo, mà là lời nói thật thốt ra trong lúc mê man do sốt.
Ngu Bắc Châu nhắm chặt hai mắt, ý thức mơ hồ.
"Ta biết... ta biết huynh không phải người đó..."
"Ta luôn biết là huynh... không phải bất kỳ ai khác, người mà ta muốn dây dưa từ đầu đến cuối chính là huynh.... người mà ta quan tâm từ đầu đến cuối cũng chỉ có huynh."
Từ khi Ngu Bắc Châu mở miệng, Tông Lạc đã cứng đờ tại chỗ.
Hắn muốn đẩy người này ra, đổ hết thuốc trong lọ vào miệng y, sau đó bỏ đi.
Nhưng không biết là sức mạnh gì đã bóp chặt lấy hắn, khiến hắn không thể nói nên lời, cứng đơ tại chỗ.
Giọng nói của nam nhân mơ hồ không rõ. Nghe kỹ lại, gần như nức nở: "Sư huynh... lạnh quá..."
"Sư huynh, ta sợ lắm, những người khác giống như những con rối bị người ta điều khiển... Trên đời này chỉ có huynh, chỉ có huynh..."
"Chỉ có huynh là thật, chỉ có huynh."
Tông Lạc chưa bao giờ thấy Ngu Bắc Châu thảm hại như vậy.
Hắn đã từng thấy Ngu Bắc Châu phóng túng, kiêu căng và ngạo mạn; đã từng thấy Ngu Bắc Châu âm u, tàn nhẫn, lạnh lùng đến mức cắt da cắt thịt; cũng từng thấy Ngu Bắc Châu trong lúc phát bệnh, ý loạn tình mê, toàn thân bốc cháy dục vọng.
Nhưng hắn chưa bao giờ thấy Ngu Bắc Châu thế này.
Bị sốt đến mức mê man, như thể bị cả thế giới bỏ rơi, yếu đuối đến mức cầu xin hắn ở lại.
"Ta không còn gì nữa, ta không phải... Hoàng tử của Đại Uyên... không phải công tử thế gia... ta không là gì cả, ta không còn gì cả."
Bị y ôm chặt lấy, ngón tay Tông Lạc cũng run rẩy.
Uyên Đế khi say đã nói, ông từng bế Tam hoàng tử lúc mới sinh, không may làm ngã, nhưng Tam hoàng tử trong chiếc nôi nhỏ không khóc, ngược lại mở to mắt nhìn ông. Kể từ đó, Uyên Đế đã yêu thích đứa trẻ này.
Người khác không biết, chỉ có Tông Lạc mới rõ.
Đó là đứa trẻ Ngu Bắc Châu, vẫn chưa gửi sang Vệ Quốc, chưa bị Ngu gia tráo đổi, là huyết mạch chân chính của Tông gia, chứ không phải hắn, kẻ chiếm đoạt thân phận.
Giống như thiếu gia thật và thiếu gia giả trong phim truyền hình hiện đại. Thiếu gia giả đã lấy đi thân phận và sự sủng ái của thiếu gia thật, cho dù trả lại mọi thứ cho thiếu gia thật, tình cảm con người cũng khó thay đổi. Có khi thiếu gia thật còn bị đổ lỗi, ngược lại thiếu gia giả tiếp tục được nâng niu.
Nhưng thiếu gia thật đã làm gì sai chứ? Sai ở chỗ y nói ra sự thật? Sai ở chỗ y đã lấy lại những thứ vốn thuộc về mình?
"Những người đó cũng đi...... Những con rối...... Ngay cả con rối cũng đi rồi."
"Sư huynh, không còn ai...... Ngay cả huynh cũng đi...... Đệ không còn gì nữa."
Tông Lạc cứng đờ nghe Ngu Bắc Châu nói mê sảng trong cơn sốt chưa hạ, chỉ cảm thấy trái tim mình cũng rung lên từng đợt.
Ngu Bắc Châu đã hy sinh tất cả để hồi sinh Tông Lạc, bao gồm cả vận khí của nhân vật chính trong nguyên tác. Trong kiếp này, các nam phụ đều rời bỏ Ngu Bắc Châu và quây quanh Tông Lạc.
Hắn đã thực sự lấy đi tất cả của Ngu Bắc Châu.
"Sư huynh... Đệ lạnh quá... "
"Đệ phải làm gì để giữ huynh ở lại... Tại sao huynh không hận đệ, tại sao?"
Cái đầu tóc xoã áp chặt vào hõm vai của bạch y Hoàng tử, chất lỏng nóng hổi rơi từng giọt xuống cổ Tông Lạc. Có thể là máu tươi sền sệt, hoặc có lẽ là những giọt nước mắt lâu ngày không gặp.
Những thứ nóng bỏng này hòa thành dòng chảy, từng giọt từng giọt, thấm sâu vào trái tim Tông Lạc.
Trong lúc mơ màng, Ngu Bắc Châu dường như trở về kiếp trước, ôm lấy thi thể lạnh lẽo trong quan tài băng. Dù có được bao nhiêu thứ trên đời, cũng không thể bù được sự thiếu hụt trong lòng mình.
Lúc đó y đã nghĩ gì?
Hồi sinh người này, thật sự là để trả thù? Thật sự là để nói ra sự thật?
Từ kiếp trước đến kiếp này, rõ ràng là khi kích hoạt trận pháp, rạch cổ tay của mình, cảm nhận dòng máu chảy ra, trong đầu Ngu Bắc Châu chỉ có một chuyện.
Đó là gặp lại hắn.
Trong những ngày tháng chán chường vô vị, rốt cuộc ai khiến ai phát điên, ai vì ai điên dại.
Có lẽ y đã phát điên từ lâu, ngay từ khi nghe tin người này chết.
Trải qua chín năm chìm đắm trong mơ hồ, tất cả những gì y theo đuổi đều trở nên vô nghĩa.
Tại sao lại có những người như vậy.
Mặc dù đã lấy đi tất cả của y, rõ ràng y nên ghét.
Trong đêm khuya thanh vắng, ở một góc không ai biết đến. Ngu Bắc Châu ôm chặt người trong lòng, thì thào lảm nhảm, bôi hết máu trên người mình lên áo đối phương, khiến mảnh vải trắng tinh khôi không nhiễm bụi trần cũng nhuốm màu giống y, như ôm lấy liều thuốc giải độc duy nhất.
Y muốn khoá chặt Tông Lạc, khoá vào nơi chỉ có mình y thấy.
Chỉ những khi thế này, trong lúc không có ai, Ngu Bắc Châu mới có thể mở ra vết thương đẫm máu của mình, tự tay đâm từng nhát một, nói ra những lời sâu kín.
"Nếu huynh không hận đệ, đệ thật sự không biết phải làm thế nào để giữ huynh lại......"
Thậm chí bản thân Ngu Bắc Châu cũng không nhận ra.
Thì ra trong thâm tâm của y, điều y hối hận nhất, không nên làm nhất là vào đêm đó, dưới sự kích thích trước một câu nói của Tông Lạc, y đã nói ra sự thật đã chôn giấu hai đời.
Mặc dù y không có lỗi.
Nhưng y không thể chịu đựng hậu quả của việc này.
Chỉ cần nghĩ đến là y lại muốn phát điên.
"Sư huynh...... xin lỗi, tha thứ cho đệ......"
Y không muốn người này chết, không muốn một chút nào.
Ngu Bắc Châu không thể mất Tông Lạc thêm một lần nữa, lần đầu cũng là lần cuối.
—------
Lời Gấu Gầy: Chương tiếp theo là chương H ?
—------