Chương 117
Editor: Gấu Gầy
Mãi đến rạng sáng, Tông Lạc mới mệt mỏi rời khỏi phủ Bắc Ninh Vương.
Có trời mới biết Ngu Bắc Châu sốt cao từ đâu mà có sức mạnh lớn đến như vậy, bẻ gãy sắt lạnh thiên ngày thường khoá chặt y khi y phát bệnh, toàn thân đầy máu từ trong phòng tối bò ra, nắm chặt chân hắn.
Tông Lạc vừa đi, Ngu Bắc Châu liền mơ màng thực hiện một hành vi tự làm hại.
Vì vậy, Tông Lạc đành phải ở lại, dùng hết sức bình sinh để đưa y đến phòng ngủ chính của phủ Bắc Ninh Vương, sau đó thắp một ngọn đèn, cẩn thận lấy chiếc móc sắt gãy trong xương tỳ bà.
Ngu Bắc Châu có lẽ đã dùng sức mạnh thuần túy để thoát ra, móc sắt trên xương quai xanh của y đã cắm thật sâu, lộ ra xương trắng.
Lúc Tông Lạc giúp y lấy ra, trán hắn toát mồ hôi, nhưng y lại nhìn hắn không chớp mắt, như thể người bị đóng đinh không phải là y vậy.
Sau khi cố gắng hết sức tháo bỏ những chiếc móc gãy trên cổ tay và mắt cá chân, người trên giường đã ngủ.
Sau khi rút đi màu đỏ bất thường trên khuôn mặt, giấc ngủ của nam nhân áo đỏ cũng không được an ổn. Lông mày đẹp vô thức nhíu lại, ngay cả trong giấc mơ cũng mang theo vẻ kiêu ngạo và u ám.
Mặc dù Tông Lạc thấy Ngu Bắc Châu lúc phát sốt nhìn rất đáng thương, hắn cũng rất hả giận. Nhưng bộ dạng sau khi khôi phục của y mới là dáng vẻ hắn quen thuộc nhất.
Cũng không biết người này tỉnh dậy có nhớ được chuyện xảy ra tối qua không.
Tông Lạc đắp khăn ướt lên đầu Ngu Bắc Châu, cười tự giễu rồi đóng cửa phòng lại.
Ai biết y nhớ hay không, dù sao khi y tỉnh dậy, hắn cũng không còn ở hoàng thành nữa.
Hơn nữa, nhìn vẻ mặt căm hận hắn suốt hai kiếp của Ngu Bắc Châu, tốt nhất là quên đi.
Bên kia, sáng sớm vừa mới tỉnh dậy, các cung nhân trong Vũ Xuân cung đã cuống cuồng lo lắng.
Hôm nay là Vu tế đại điển, các Hoàng tử phải mặc trang phục long trọng, đến Đại vu từ để cầu phúc, chờ đến giữa trưa.
Tối qua, sau khi tỉnh dậy, Tam hoàng tử không nói một lời rời đi. Sau đó, Bệ hạ phái người đến truyền lời, nhưng mà người đã đi mất, mãi đến sáng vẫn chưa thấy trở về.
Các cung nhân đều gấp gần chết, nếu Tam điện hạ không quay lại, để lỡ giờ hoàng đạo, Bệ hạ trách tội, bọn họ sẽ gặp họa.
Đúng lúc này, Tông Lạc cuối cùng cũng trở về bằng khinh công.
"Điện hạ, sắp đến giờ rồi, ngài mau thay hoàng phục đi." Quản sự thở phào nhẹ nhõm.
Bạch y Hoàng tử mặt mũi cứng đờ, khoát tay: "Có nước nóng không, ta muốn tắm rửa."
Nếu như bình thường gấp gáp, Tông Lạc có thể chỉ thay xiêm y rồi đi thẳng đến Đại vu từ.
Nhưng hôm nay...
Dấu vết đêm qua vẫn còn ở háng, lầy lội một mảng, thậm chí còn dính dính vì thân nhiệt, không hề khô hẳn.
Vừa rồi Tông Lạc vận nội lực bay lên bay xuống trên mái nhà, có trời mới biết hắn đã cố gắng chịu đựng bao nhiêu.
Không lẽ còn muốn hắn phải thay hoàng phục chỉnh tề, mang theo thứ mà Ngu Bắc Châu để lại giữa đùi hắn, đứng trên tế đàn dưới sự chú ý của mọi người, tiếp nhận ánh nhìn từ bốn phía.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện vô sỉ như vậy, lỗ tai Tông Lạc liền đỏ bừng.
Hắn luôn tuân thủ lễ nghi, hơn nữa còn rất đường hoàng, đối với hắn... khoảnh khắc vui vẻ tối qua, đã là cực kỳ phóng túng.
Cũng may Tông Lạc quanh năm thường mặc đồ trắng, cho dù vạt áo bị ướt một mảng, cũng không thể nhìn ra manh mối. Người khác nhiều lắm cũng chỉ nhìn ra dáng đi của hắn hơi mất tự nhiên.
"Nước nóng đã được chuẩn bị sẵn rồi."
Quản sự mặt đầy khó xử: "Nhưng mà Điện hạ... sắp đến giờ rồi."
"Lát nữa không cần tiễn ta, ta sẽ trực tiếp cưỡi Chiếu Dạ Bạch qua đó."
Bạch y Hoàng tử vội vàng nói một câu, nhanh chóng đi về phía bồn tắm trong Vũ Xuân cung.
Hắn đuổi hết hạ nhân ra, đợi đến khi khu vực bồn tắm hoàn toàn không có người, lúc này mới thấp thỏm cởi từng món đồ trên người ra.
Quần áo uốn lượn rơi xuống, chồng chất lên nhau.
Quả nhiên, vải vóc được dệt tinh xảo thêu hoa văn chìm đã bị dính đầy mùi hôi, từ chỗ đằng sau, một đường ướt xuống, cuối cùng chìm vào khe hở bên ngoài quần lót. Giống như một chấm mực đậm khi viết chữ, thấm vào mặt sau tờ giấy.
Mới chỉ là y phục bên ngoài mà đã lộn xộn như vậy, chưa kể đuôi tóc cũng dính.
Tông Lạc nhắm mắt lại, không tiện đưa chiếc áo này trực tiếp cho người hầu, vì vậy nhắm mắt làm ngơ đá nó xuống nước. Để nước trong bồn rửa trôi trước đã, nếu không những người hầu có kinh nghiệm trong cung chỉ cần nhìn sơ sẽ biết.
Đợi đến khi run rẩy cởi bỏ chiếc quần lót gần như dính chặt vào người, Tông Lạc mới bước vào bồn nước nóng.
Bây giờ hắn thực sự không thể nhìn nổi mình.
Những nơi thon dài thẳng tắp như ngọc, đầy những thứ đã khô và chưa khô. Nếu ai đó nhìn từ phía sau, dọc theo sống lưng, chìm vào khe rãnh thật sâu, sẽ thấy nơi đây tràn đầy những thứ thừa thãi, gần như không thể nhìn thấy khe hở.
Xuống thêm chút nữa, là làn da bên trong bị mài mòn đỏ ửng, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng ra tình hình kịch liệt.
Tông Lạc đứng hồi lâu trong bồn nước cao không đến ngực, đợi cho nước nóng làm mềm thứ đó, hắn mới do dự đưa tay ra chạm vào mình.
Suốt đêm, những thứ dễ đông đã đông lại bên ngoài, khiến việc gỡ ra càng khó.
Những thứ này vừa dính vừa nóng, mặc dù chỉ có một lần, nhưng lượng chảy ra lại đặc và nhiều, từng vệt lan ra trong nước. Thêm vào đó, ở những nơi bị cọ xát ửng đỏ, việc làm sạch lại càng tra tấn.
...... Người này có lẽ đã nhịn rất lâu rồi.
Tông Lạc bắt đầu hối hận vì sao mình không ném Ngu Bắc Châu vào phòng rồi đi luôn, để bây giờ phải chịu đựng như vậy.
Không nói đến việc tối qua chỉ giúp y ra, nếu tiến thêm một bước, nhớ lại cảnh tượng đối phương dập vào xương cụt của mình, sắc mặt Tông Lạc trở nên tái mét.
May là cuối cùng hắn cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, xác nhận mọi thứ đều ổn, hắn mới lau khô mình, mặc vào áo trong, gọi cung nhân đến.
Cung nhân đang đứng ngoài cửa lo lắng nãy giờ tức thì mang khay đến, giúp Tông Lạc mặc lên bộ miện phục Hoàng tử phức tạp xa hoa.
Người hầu đang chải tóc cho Tông Lạc bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
"Sao vậy?" Tông Lạc cau mày.
Ngay giây tiếp theo, hắn nhìn thấy trong gương đồng, cổ mình tràn đầy vết đỏ.
Nhìn kỹ hơn, đó rõ ràng là những vết hôn do ai kia vừa liếm vừa cắn để lại, giống như đóng dấu, hung dữ và cuồng nhiệt, hệt như dã thú nguyên thủy đánh dấu con mồi của mình, thậm chí còn có vết máu khô lại.
"Tông Lạc: "....."
Tối qua hắn bị Ngu Bắc Châu ôm chặt, dù cách một lớp quần áo, nhưng do va chạm quá mức mãnh liệt, khiến hắn cũng sướng điên lên, nên không để ý đến chi tiết này.
"Giao mùa hạ thu, ta hay bị muỗi đốt, lại thêm dị ứng."
Hắn nói một cách cực kỳ lúng túng, sai người hầu thay giúp hắn một chiếc áo khoác cao cổ, rồi cẩn thận quấn kín cổ, không để lộ một khe hở nào.
Cũng may miện phục Hoàng tử mùa thu đông không phải cổ chéo mà là cổ cao, nếu không Tông Lạc hôm nay dù có xõa tóc cũng phải che đi vết tích sau gáy.
Chủ tử đã nói như vậy, dù trong lòng người hầu có thắc mắc cũng không dám hỏi thêm.
Bởi vì hạ nhân trong cung đều hiểu, nói nhiều chỉ nhanh chết.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Tông Lạc cưỡi lên Chiếu Dạ Bạch.
Con ngựa ngàn dặm này rõ ràng rất hiểu tâm tư của chủ nhân, chỉ cần vỗ nhẹ một cái, nó liền lao ra tên bắn, phóng thẳng về phía Đại vu từ.
Chỉ có điều thật khổ cho Tông Lạc.
Chân bị thương còn phải cưỡi ngựa, đúng là đau đớn.
Cũng may cung cấm cách Đại vu từ không xa.
Khi Tông Lạc rời lưng Chiếu Dạ Bạch, hầu hết triều thần và những người có liên quan đã đến đông đủ.
"Tam hoàng huynh sao lại đến muộn vậy, có phải thân thể không khỏe không?"
Tại nơi mấy vị Hoàng tử tập trung, Tông Thừa Tứ lại giả vờ quan tâm lo lắng.
Hôm nay có lẽ là thời điểm căng thẳng nhất.
Các Hoàng tử tranh ngôi tụ cùng một chỗ, Tông Hoằng Cửu lần trước trích máu xong lại bị cấm túc cũng đã có mặt, đứng ở cuối hàng, so với vẻ ngoài hung hăng ương ngạnh cách đây nửa năm, bây giờ hoàn toàn không còn hống hách.
Tông Lạc nhàn nhạt nói: "Cảm ơn Hoàng đệ quan tâm, đã không có gì đáng ngại."
"Hoàng huynh không sao là tốt rồi." Tông Thừa Tứ âm thầm nhìn cần cổ đối phương được quấn kín.
Miện phục này dành cho mùa thu, ai cũng biết hiện đang là thời điểm giao mùa hè thu, nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch rất lớn, buổi trưa thường nóng bức. Hơn nữa, trong đại điển Hoàng tử cần phải đứng rất lâu, mọi người mặc miện phục đều dùng loại mỏng, chỉ có Tông Lạc ngược lại.
Cũng may Tông Lạc thường ngày trông quá thanh tịnh cấm dục, ngay cả Tông Thừa Tứ, một người từng trải trong chốn trăng hoa, cũng không thể phát hiện ra manh mối.
Bọn họ đứng đợi rất lâu, mới nhận được thông báo của Vu sư, đi về phía chính điện.
Khi đi đến trung tâm chính điện, trên tế đàn, Thái Vu mặc áo choàng trùm đầu, cầm gậy xương đã đứng sẵn. Bên dưới một chút, là Hoàng đế khoác huyền bào, đội mũ miện mười hai chương.
Không biết là do tế điển hay vì nguyên nhân khác, sắc mặt của Uyên Đế không được tốt lắm, khiến các thần tử đều nơm nớp lo sợ, sợ vị bạo quân này nếu tâm tình không tốt, sẽ máu chảy thành sông.
Rõ ràng là ban ngày nhưng sắc trời bỗng nhiên tối xuống.
Không, không phải tối xuống, mà là trên đỉnh Đại vu từ, một đám mây màu vàng nhạt đang hình thành, che khuất ánh mặt trời.
Thái Vu giơ cao gậy xương, không ngừng lẩm bẩm.
"Phép lạ... Đây chính là phép lạ!"
Hầu như toàn bộ lãnh thổ Đại Uyên đều có thể nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời.
Trong hoàng thành, tất cả người dân đang tụ tập trên đường đều quỳ xuống.
Không chỉ có họ, tất cả các quan lại trong Đại vu từ cũng quỳ xuống, ngay cả những Hoàng tử đang đứng vây quanh tế đàn cũng dập đầu xuống đất.
Âm thanh của Vu nhạc và chuông đồng ngày càng sôi động, các Vu sư nhảy múa theo điệu nhạc.
Lưỡi dao găm làm bằng xương thú sắc bén, đâm vào cổ quái thú, lấy máu tươi sền sệt nâng trên tay, hiến cho những hoa văn vu thuật phức tạp và khó hiểu trên mặt đất.
Trên đám mây, Quỳ Văn Đại Uyên chậm rãi thành hình.
Cuồng phong nổi lên dưới gốc cây vạn tuế, hộp gỗ đóng kín dường như có thứ gì đó đang xô đẩy bên trong.
Trong nháy mắt, nắp hộp vốn được niêm phong bằng Vu ấn tự động mở ra, lộ ra những tấm thẻ gỗ được xếp hàng ngay ngắn.
Gậy xương chạm nhẹ, một trong những tấm thẻ gỗ chợt loé lên ánh vàng như có cảm ứng, bay lơ lửng trước mặt Thái Vu, cuối cùng rơi vào tay Uyên Đế.
Hầu như tất cả các Hoàng tử đang quỳ gối trước tế đàn đều nín thở tập trung.
Ngay cả Tông Hoằng Cửu cũng lặng lẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy hi vọng.
Nếu mộc bài đó có tên hắn... thì...
Các Hoàng tử khác đều ít nhiều nghĩ như vậy, ngay cả Tông Thuỵ Thần gần đây đang thân thiết với Tông Thừa Tứ cũng bị ảnh hưởng, có phần khẩn trương.
Trong bầu không khí kịch tính đến nghẹt thở, Uyên Đế cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Ông từ từ giơ tấm thẻ gỗ lên cao.
Tên của người được chọn làm Thái tử hiện lên loá mắt.
Trong cơn choáng váng, Tông Lạc được kéo lên, bước lên bục cao trước mắt vạn người.
Đế vương lạnh lùng uy nghiêm đứng trước mặt hắn, sắc mặt vẫn nghiêm túc, nhưng ánh mắt nhìn hắn lại tràn ngập tự hào.
"Đây chính là Thái tử của Đại Uyên ta! Tương lai do Thiên mệnh lựa chọn!"
Dân chúng reo hò ầm ĩ, thậm chí còn hơn cả ngày tết.
Tên của Tam hoàng tử đã khắc sâu trong lòng bách tính, đó là khát vọng của con dân, là mong muốn của mọi người.
Vào thời khắc này, ngay cả bạo quân cao cao tại thượng cũng chung vui cùng dân chúng, tự hào về làn sóng ủng hộ, lộ ra một nụ cười tán thưởng.
Trong ánh nhìn ngơ ngác, Tông Lạc bỗng mở to mắt khi nhìn rõ mộc bài trong tay Uyên Đế.
Phía trên lóe lên ánh vàng nhạt, bên trong khắc hai chữ.
Tông Lạc.
—---------
Mãi đến rạng sáng, Tông Lạc mới mệt mỏi rời khỏi phủ Bắc Ninh Vương.
Có trời mới biết Ngu Bắc Châu sốt cao từ đâu mà có sức mạnh lớn đến như vậy, bẻ gãy sắt lạnh thiên ngày thường khoá chặt y khi y phát bệnh, toàn thân đầy máu từ trong phòng tối bò ra, nắm chặt chân hắn.
Tông Lạc vừa đi, Ngu Bắc Châu liền mơ màng thực hiện một hành vi tự làm hại.
Vì vậy, Tông Lạc đành phải ở lại, dùng hết sức bình sinh để đưa y đến phòng ngủ chính của phủ Bắc Ninh Vương, sau đó thắp một ngọn đèn, cẩn thận lấy chiếc móc sắt gãy trong xương tỳ bà.
Ngu Bắc Châu có lẽ đã dùng sức mạnh thuần túy để thoát ra, móc sắt trên xương quai xanh của y đã cắm thật sâu, lộ ra xương trắng.
Lúc Tông Lạc giúp y lấy ra, trán hắn toát mồ hôi, nhưng y lại nhìn hắn không chớp mắt, như thể người bị đóng đinh không phải là y vậy.
Sau khi cố gắng hết sức tháo bỏ những chiếc móc gãy trên cổ tay và mắt cá chân, người trên giường đã ngủ.
Sau khi rút đi màu đỏ bất thường trên khuôn mặt, giấc ngủ của nam nhân áo đỏ cũng không được an ổn. Lông mày đẹp vô thức nhíu lại, ngay cả trong giấc mơ cũng mang theo vẻ kiêu ngạo và u ám.
Mặc dù Tông Lạc thấy Ngu Bắc Châu lúc phát sốt nhìn rất đáng thương, hắn cũng rất hả giận. Nhưng bộ dạng sau khi khôi phục của y mới là dáng vẻ hắn quen thuộc nhất.
Cũng không biết người này tỉnh dậy có nhớ được chuyện xảy ra tối qua không.
Tông Lạc đắp khăn ướt lên đầu Ngu Bắc Châu, cười tự giễu rồi đóng cửa phòng lại.
Ai biết y nhớ hay không, dù sao khi y tỉnh dậy, hắn cũng không còn ở hoàng thành nữa.
Hơn nữa, nhìn vẻ mặt căm hận hắn suốt hai kiếp của Ngu Bắc Châu, tốt nhất là quên đi.
Bên kia, sáng sớm vừa mới tỉnh dậy, các cung nhân trong Vũ Xuân cung đã cuống cuồng lo lắng.
Hôm nay là Vu tế đại điển, các Hoàng tử phải mặc trang phục long trọng, đến Đại vu từ để cầu phúc, chờ đến giữa trưa.
Tối qua, sau khi tỉnh dậy, Tam hoàng tử không nói một lời rời đi. Sau đó, Bệ hạ phái người đến truyền lời, nhưng mà người đã đi mất, mãi đến sáng vẫn chưa thấy trở về.
Các cung nhân đều gấp gần chết, nếu Tam điện hạ không quay lại, để lỡ giờ hoàng đạo, Bệ hạ trách tội, bọn họ sẽ gặp họa.
Đúng lúc này, Tông Lạc cuối cùng cũng trở về bằng khinh công.
"Điện hạ, sắp đến giờ rồi, ngài mau thay hoàng phục đi." Quản sự thở phào nhẹ nhõm.
Bạch y Hoàng tử mặt mũi cứng đờ, khoát tay: "Có nước nóng không, ta muốn tắm rửa."
Nếu như bình thường gấp gáp, Tông Lạc có thể chỉ thay xiêm y rồi đi thẳng đến Đại vu từ.
Nhưng hôm nay...
Dấu vết đêm qua vẫn còn ở háng, lầy lội một mảng, thậm chí còn dính dính vì thân nhiệt, không hề khô hẳn.
Vừa rồi Tông Lạc vận nội lực bay lên bay xuống trên mái nhà, có trời mới biết hắn đã cố gắng chịu đựng bao nhiêu.
Không lẽ còn muốn hắn phải thay hoàng phục chỉnh tề, mang theo thứ mà Ngu Bắc Châu để lại giữa đùi hắn, đứng trên tế đàn dưới sự chú ý của mọi người, tiếp nhận ánh nhìn từ bốn phía.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện vô sỉ như vậy, lỗ tai Tông Lạc liền đỏ bừng.
Hắn luôn tuân thủ lễ nghi, hơn nữa còn rất đường hoàng, đối với hắn... khoảnh khắc vui vẻ tối qua, đã là cực kỳ phóng túng.
Cũng may Tông Lạc quanh năm thường mặc đồ trắng, cho dù vạt áo bị ướt một mảng, cũng không thể nhìn ra manh mối. Người khác nhiều lắm cũng chỉ nhìn ra dáng đi của hắn hơi mất tự nhiên.
"Nước nóng đã được chuẩn bị sẵn rồi."
Quản sự mặt đầy khó xử: "Nhưng mà Điện hạ... sắp đến giờ rồi."
"Lát nữa không cần tiễn ta, ta sẽ trực tiếp cưỡi Chiếu Dạ Bạch qua đó."
Bạch y Hoàng tử vội vàng nói một câu, nhanh chóng đi về phía bồn tắm trong Vũ Xuân cung.
Hắn đuổi hết hạ nhân ra, đợi đến khi khu vực bồn tắm hoàn toàn không có người, lúc này mới thấp thỏm cởi từng món đồ trên người ra.
Quần áo uốn lượn rơi xuống, chồng chất lên nhau.
Quả nhiên, vải vóc được dệt tinh xảo thêu hoa văn chìm đã bị dính đầy mùi hôi, từ chỗ đằng sau, một đường ướt xuống, cuối cùng chìm vào khe hở bên ngoài quần lót. Giống như một chấm mực đậm khi viết chữ, thấm vào mặt sau tờ giấy.
Mới chỉ là y phục bên ngoài mà đã lộn xộn như vậy, chưa kể đuôi tóc cũng dính.
Tông Lạc nhắm mắt lại, không tiện đưa chiếc áo này trực tiếp cho người hầu, vì vậy nhắm mắt làm ngơ đá nó xuống nước. Để nước trong bồn rửa trôi trước đã, nếu không những người hầu có kinh nghiệm trong cung chỉ cần nhìn sơ sẽ biết.
Đợi đến khi run rẩy cởi bỏ chiếc quần lót gần như dính chặt vào người, Tông Lạc mới bước vào bồn nước nóng.
Bây giờ hắn thực sự không thể nhìn nổi mình.
Những nơi thon dài thẳng tắp như ngọc, đầy những thứ đã khô và chưa khô. Nếu ai đó nhìn từ phía sau, dọc theo sống lưng, chìm vào khe rãnh thật sâu, sẽ thấy nơi đây tràn đầy những thứ thừa thãi, gần như không thể nhìn thấy khe hở.
Xuống thêm chút nữa, là làn da bên trong bị mài mòn đỏ ửng, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng ra tình hình kịch liệt.
Tông Lạc đứng hồi lâu trong bồn nước cao không đến ngực, đợi cho nước nóng làm mềm thứ đó, hắn mới do dự đưa tay ra chạm vào mình.
Suốt đêm, những thứ dễ đông đã đông lại bên ngoài, khiến việc gỡ ra càng khó.
Những thứ này vừa dính vừa nóng, mặc dù chỉ có một lần, nhưng lượng chảy ra lại đặc và nhiều, từng vệt lan ra trong nước. Thêm vào đó, ở những nơi bị cọ xát ửng đỏ, việc làm sạch lại càng tra tấn.
...... Người này có lẽ đã nhịn rất lâu rồi.
Tông Lạc bắt đầu hối hận vì sao mình không ném Ngu Bắc Châu vào phòng rồi đi luôn, để bây giờ phải chịu đựng như vậy.
Không nói đến việc tối qua chỉ giúp y ra, nếu tiến thêm một bước, nhớ lại cảnh tượng đối phương dập vào xương cụt của mình, sắc mặt Tông Lạc trở nên tái mét.
May là cuối cùng hắn cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, xác nhận mọi thứ đều ổn, hắn mới lau khô mình, mặc vào áo trong, gọi cung nhân đến.
Cung nhân đang đứng ngoài cửa lo lắng nãy giờ tức thì mang khay đến, giúp Tông Lạc mặc lên bộ miện phục Hoàng tử phức tạp xa hoa.
Người hầu đang chải tóc cho Tông Lạc bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
"Sao vậy?" Tông Lạc cau mày.
Ngay giây tiếp theo, hắn nhìn thấy trong gương đồng, cổ mình tràn đầy vết đỏ.
Nhìn kỹ hơn, đó rõ ràng là những vết hôn do ai kia vừa liếm vừa cắn để lại, giống như đóng dấu, hung dữ và cuồng nhiệt, hệt như dã thú nguyên thủy đánh dấu con mồi của mình, thậm chí còn có vết máu khô lại.
"Tông Lạc: "....."
Tối qua hắn bị Ngu Bắc Châu ôm chặt, dù cách một lớp quần áo, nhưng do va chạm quá mức mãnh liệt, khiến hắn cũng sướng điên lên, nên không để ý đến chi tiết này.
"Giao mùa hạ thu, ta hay bị muỗi đốt, lại thêm dị ứng."
Hắn nói một cách cực kỳ lúng túng, sai người hầu thay giúp hắn một chiếc áo khoác cao cổ, rồi cẩn thận quấn kín cổ, không để lộ một khe hở nào.
Cũng may miện phục Hoàng tử mùa thu đông không phải cổ chéo mà là cổ cao, nếu không Tông Lạc hôm nay dù có xõa tóc cũng phải che đi vết tích sau gáy.
Chủ tử đã nói như vậy, dù trong lòng người hầu có thắc mắc cũng không dám hỏi thêm.
Bởi vì hạ nhân trong cung đều hiểu, nói nhiều chỉ nhanh chết.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Tông Lạc cưỡi lên Chiếu Dạ Bạch.
Con ngựa ngàn dặm này rõ ràng rất hiểu tâm tư của chủ nhân, chỉ cần vỗ nhẹ một cái, nó liền lao ra tên bắn, phóng thẳng về phía Đại vu từ.
Chỉ có điều thật khổ cho Tông Lạc.
Chân bị thương còn phải cưỡi ngựa, đúng là đau đớn.
Cũng may cung cấm cách Đại vu từ không xa.
Khi Tông Lạc rời lưng Chiếu Dạ Bạch, hầu hết triều thần và những người có liên quan đã đến đông đủ.
"Tam hoàng huynh sao lại đến muộn vậy, có phải thân thể không khỏe không?"
Tại nơi mấy vị Hoàng tử tập trung, Tông Thừa Tứ lại giả vờ quan tâm lo lắng.
Hôm nay có lẽ là thời điểm căng thẳng nhất.
Các Hoàng tử tranh ngôi tụ cùng một chỗ, Tông Hoằng Cửu lần trước trích máu xong lại bị cấm túc cũng đã có mặt, đứng ở cuối hàng, so với vẻ ngoài hung hăng ương ngạnh cách đây nửa năm, bây giờ hoàn toàn không còn hống hách.
Tông Lạc nhàn nhạt nói: "Cảm ơn Hoàng đệ quan tâm, đã không có gì đáng ngại."
"Hoàng huynh không sao là tốt rồi." Tông Thừa Tứ âm thầm nhìn cần cổ đối phương được quấn kín.
Miện phục này dành cho mùa thu, ai cũng biết hiện đang là thời điểm giao mùa hè thu, nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch rất lớn, buổi trưa thường nóng bức. Hơn nữa, trong đại điển Hoàng tử cần phải đứng rất lâu, mọi người mặc miện phục đều dùng loại mỏng, chỉ có Tông Lạc ngược lại.
Cũng may Tông Lạc thường ngày trông quá thanh tịnh cấm dục, ngay cả Tông Thừa Tứ, một người từng trải trong chốn trăng hoa, cũng không thể phát hiện ra manh mối.
Bọn họ đứng đợi rất lâu, mới nhận được thông báo của Vu sư, đi về phía chính điện.
Khi đi đến trung tâm chính điện, trên tế đàn, Thái Vu mặc áo choàng trùm đầu, cầm gậy xương đã đứng sẵn. Bên dưới một chút, là Hoàng đế khoác huyền bào, đội mũ miện mười hai chương.
Không biết là do tế điển hay vì nguyên nhân khác, sắc mặt của Uyên Đế không được tốt lắm, khiến các thần tử đều nơm nớp lo sợ, sợ vị bạo quân này nếu tâm tình không tốt, sẽ máu chảy thành sông.
Rõ ràng là ban ngày nhưng sắc trời bỗng nhiên tối xuống.
Không, không phải tối xuống, mà là trên đỉnh Đại vu từ, một đám mây màu vàng nhạt đang hình thành, che khuất ánh mặt trời.
Thái Vu giơ cao gậy xương, không ngừng lẩm bẩm.
"Phép lạ... Đây chính là phép lạ!"
Hầu như toàn bộ lãnh thổ Đại Uyên đều có thể nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời.
Trong hoàng thành, tất cả người dân đang tụ tập trên đường đều quỳ xuống.
Không chỉ có họ, tất cả các quan lại trong Đại vu từ cũng quỳ xuống, ngay cả những Hoàng tử đang đứng vây quanh tế đàn cũng dập đầu xuống đất.
Âm thanh của Vu nhạc và chuông đồng ngày càng sôi động, các Vu sư nhảy múa theo điệu nhạc.
Lưỡi dao găm làm bằng xương thú sắc bén, đâm vào cổ quái thú, lấy máu tươi sền sệt nâng trên tay, hiến cho những hoa văn vu thuật phức tạp và khó hiểu trên mặt đất.
Trên đám mây, Quỳ Văn Đại Uyên chậm rãi thành hình.
Cuồng phong nổi lên dưới gốc cây vạn tuế, hộp gỗ đóng kín dường như có thứ gì đó đang xô đẩy bên trong.
Trong nháy mắt, nắp hộp vốn được niêm phong bằng Vu ấn tự động mở ra, lộ ra những tấm thẻ gỗ được xếp hàng ngay ngắn.
Gậy xương chạm nhẹ, một trong những tấm thẻ gỗ chợt loé lên ánh vàng như có cảm ứng, bay lơ lửng trước mặt Thái Vu, cuối cùng rơi vào tay Uyên Đế.
Hầu như tất cả các Hoàng tử đang quỳ gối trước tế đàn đều nín thở tập trung.
Ngay cả Tông Hoằng Cửu cũng lặng lẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy hi vọng.
Nếu mộc bài đó có tên hắn... thì...
Các Hoàng tử khác đều ít nhiều nghĩ như vậy, ngay cả Tông Thuỵ Thần gần đây đang thân thiết với Tông Thừa Tứ cũng bị ảnh hưởng, có phần khẩn trương.
Trong bầu không khí kịch tính đến nghẹt thở, Uyên Đế cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Ông từ từ giơ tấm thẻ gỗ lên cao.
Tên của người được chọn làm Thái tử hiện lên loá mắt.
Trong cơn choáng váng, Tông Lạc được kéo lên, bước lên bục cao trước mắt vạn người.
Đế vương lạnh lùng uy nghiêm đứng trước mặt hắn, sắc mặt vẫn nghiêm túc, nhưng ánh mắt nhìn hắn lại tràn ngập tự hào.
"Đây chính là Thái tử của Đại Uyên ta! Tương lai do Thiên mệnh lựa chọn!"
Dân chúng reo hò ầm ĩ, thậm chí còn hơn cả ngày tết.
Tên của Tam hoàng tử đã khắc sâu trong lòng bách tính, đó là khát vọng của con dân, là mong muốn của mọi người.
Vào thời khắc này, ngay cả bạo quân cao cao tại thượng cũng chung vui cùng dân chúng, tự hào về làn sóng ủng hộ, lộ ra một nụ cười tán thưởng.
Trong ánh nhìn ngơ ngác, Tông Lạc bỗng mở to mắt khi nhìn rõ mộc bài trong tay Uyên Đế.
Phía trên lóe lên ánh vàng nhạt, bên trong khắc hai chữ.
Tông Lạc.
—---------