Chương 3
[ Đam mỹ ] Có Quá Nhiều Điều Anh Không Biết
==================================
- 3-
Tuyên Khởi là một thành phố cấp địa khu (*), có diện tích rất nhỏ, xe buýt cũng chỉ có được ba tuyến, tuyến một, tuyến hai và tuyến ba.
(*) Thành phố cấp địa khu: còn gọi là địa cấp thị hay thành phố trực thuộc tỉnh.
Nếu đi tuyến ba thì phải thêm hai nhân dân tệ và mất một giờ rưỡi ngồi xe đến tỉnh Bình Châu, một tỉnh tương đối lớn gần đó, Tuyên Khởi thực ra là một thành phố trực thuộc tỉnh Bình Châu. Hai con đường cắt nhau tạo thành một chữ thập vừa đủ để đi qua đi về thành phố theo chiều dọc và chiều ngang.
Tuyên Khởi vẫn còn quá nhỏ nên nhịp sống nơi đây rất chậm, Lục Trường Trạch thỏa mãn vừa ăn cơm hợp vừa xem TV, anh vậy mà đã sống ở đây được 5 năm, khi vừa mới đến thì anh ở trong một căn nhà trọ nhỏ khoảng hơn mười ngày.
Ở cuối con đường có một tiệm tạp hóa, tiệm không lớn lắm, vỏn vẹn được 20 mét vuông. Lục Trường Trạch khá vừa ý, sau khi mua lại nó, anh quyết định vẫn tiếp tục làm tiệm tạp hóa. Mỗi ngày ngồi trước bàn thu ngân, xem TV, chơi game, lướt mạng và thế là hết một ngày.
Tiệm tạp hóa chủ yếu là bán cho những người dân địa phương, thu nhập cố định một ngày ước chừng bảy tám mươi tệ, đủ cho anh kiếm hai ba bữa cơm một ngày, tuy chưa bao gồm các chi phí khác, nhưng Lục Trường Trạch lại khá là thỏa mãn với cuộc sống bây giờ, miễn là anh không bị chết đói, hiện tại mỗi ngày của Lục Trường Trạch trôi qua rất vui vẻ bình yên.
Tới giờ, Lục Trường Trạch kéo cửa cánh cuốn xuống, đút chìa khóa vào túi, chậm rãi đi về nhà, đi qua hai ngã tư, đó là một khu dân cư đã lâu đời, Lục Trường Trạch trèo lên tầng ba. Giá nhà ở Tuyên Khởi thực sự rất rẻ. Căn nhà của Lục Trường Trạch mua có phần hơi nhỏ hẹp, chỉ đủ cho một nam nhân ở.
Lục Trường Trạch mở cửa, thay giày rồi đi vào, nằm xuống sô pha, kéo cái chăn vẫn luôn để ở trên sô pha đắp lên người hắn, tuy sô pha không quá lớn, nhưng được cái rất êm ái, Lục Trường Trạch thoải mái hừ hừ hai tiếng rồi ngủ thiếp đi...
Tỉnh dậy, anh cầm điện thoại lên xem, giờ đã là hai giờ sáng, Lục Trường Trạch đứng dậy bật đèn mở tủ lạnh tìm đồ ăn, vì căn nhà rất hẹp nên không có nhà bếp. Chỉ có một góc nhỏ ở phía sau ghế sô pha dùng để nấu ăn và ăn uống.
Tìm tới tìm lui cũng chỉ còn lại mấy gói mì ăn liền, anh lấy nồi ra đặt lên bếp ga, xé hai gói mì cho vào, sau đó đập hai quả trứng xong thì lặng lẽ ngồi quan sát trước nồi mì. Thỉnh thoảng lại lấy đũa khuấy hai lần, âm thanh sôi ùng ục của nồi mì vang lên trong căn phòng yên tĩnh vào nửa đêm khiến người ta đặc biệt yên tâm.
Lục Trường Trạch tắt lửa và đặt nồi mì lên bàn gỗ trước ghế sô pha để bắt đầu ăn, thời tiết bên ngoài hơi lạnh, còn nồi mì thì đang bốc khói nghi ngút làm cái kính Lục Trường Trạch đang đeo phủ một lớp sương trắng, anh liền tháo kính ra, gắp một đũa lớn đưa vào miệng ăn. Cảm giác đang đói bụng mà được nhét đầy đồ ăn vào miệng thì cực kỳ thỏa mãn, sợi mì được nấu mềm nên không cần nhai cũng có thể nuốt, Lục Trường Trạch chỉ cần có hai ba đũa thôi là đã giải quyết xong nồi mì, nói thật là anh rất thích mì gói.
Lục Trường Trạch đặt nồi đã ăn xong vào bồn rửa bên cạnh bếp ga, sau đó quay trở lại nằm trên ghế sô pha, anh có thói quen luôn ăn sạch bát, cùng lắm chỉ để lại một ít nước súp mì, hiện giờ đã hơn nữa đêm nên anh cũng không muốn rửa chén.
Anh lấy điện thoại di động ở bên cạnh tìm phim xem, vừa xem xong thì trời đã sáng, những ngày anh sống ở Tuyên Khởi rất thoải mái, cảm giác như mình có nhiều thời gian hơn để làm những gì mình muốn.
==================================
Truyện này thuộc dạng truyện ngắn ( cỡ 13 chương), đời thường nên cách diễn đạt sẽ rất giản dị, nội dung cũng không có gì cao trào lắm, hơn nữa sẽ khá chậm rãi, rất dễ gây chán.
Cả nhân vật chính lẫn phụ trong truyện sẽ được miêu tả chân thật với thực tế, là những con người bình thường, không quá tài năng, đẹp đẽ ( cả ngoại hình lẫn tính cách) hay hoàn hảo như trong một số bộ truyện khác, sẽ có mặt xấu mặt tốt khác nhau, và họ đều đã ngoài 30 tuổi không còn trẻ trung gì nên nếu ai không thích kiểu truyện hay kiểu nhân vật như vậy thì hãy cân nhắc trước khi đọc tiếp nhé.
Translator & Editor: bwijes
Thanks for reading
Enjoy~
==================================
- 3-
Tuyên Khởi là một thành phố cấp địa khu (*), có diện tích rất nhỏ, xe buýt cũng chỉ có được ba tuyến, tuyến một, tuyến hai và tuyến ba.
(*) Thành phố cấp địa khu: còn gọi là địa cấp thị hay thành phố trực thuộc tỉnh.
Nếu đi tuyến ba thì phải thêm hai nhân dân tệ và mất một giờ rưỡi ngồi xe đến tỉnh Bình Châu, một tỉnh tương đối lớn gần đó, Tuyên Khởi thực ra là một thành phố trực thuộc tỉnh Bình Châu. Hai con đường cắt nhau tạo thành một chữ thập vừa đủ để đi qua đi về thành phố theo chiều dọc và chiều ngang.
Tuyên Khởi vẫn còn quá nhỏ nên nhịp sống nơi đây rất chậm, Lục Trường Trạch thỏa mãn vừa ăn cơm hợp vừa xem TV, anh vậy mà đã sống ở đây được 5 năm, khi vừa mới đến thì anh ở trong một căn nhà trọ nhỏ khoảng hơn mười ngày.
Ở cuối con đường có một tiệm tạp hóa, tiệm không lớn lắm, vỏn vẹn được 20 mét vuông. Lục Trường Trạch khá vừa ý, sau khi mua lại nó, anh quyết định vẫn tiếp tục làm tiệm tạp hóa. Mỗi ngày ngồi trước bàn thu ngân, xem TV, chơi game, lướt mạng và thế là hết một ngày.
Tiệm tạp hóa chủ yếu là bán cho những người dân địa phương, thu nhập cố định một ngày ước chừng bảy tám mươi tệ, đủ cho anh kiếm hai ba bữa cơm một ngày, tuy chưa bao gồm các chi phí khác, nhưng Lục Trường Trạch lại khá là thỏa mãn với cuộc sống bây giờ, miễn là anh không bị chết đói, hiện tại mỗi ngày của Lục Trường Trạch trôi qua rất vui vẻ bình yên.
Tới giờ, Lục Trường Trạch kéo cửa cánh cuốn xuống, đút chìa khóa vào túi, chậm rãi đi về nhà, đi qua hai ngã tư, đó là một khu dân cư đã lâu đời, Lục Trường Trạch trèo lên tầng ba. Giá nhà ở Tuyên Khởi thực sự rất rẻ. Căn nhà của Lục Trường Trạch mua có phần hơi nhỏ hẹp, chỉ đủ cho một nam nhân ở.
Lục Trường Trạch mở cửa, thay giày rồi đi vào, nằm xuống sô pha, kéo cái chăn vẫn luôn để ở trên sô pha đắp lên người hắn, tuy sô pha không quá lớn, nhưng được cái rất êm ái, Lục Trường Trạch thoải mái hừ hừ hai tiếng rồi ngủ thiếp đi...
Tỉnh dậy, anh cầm điện thoại lên xem, giờ đã là hai giờ sáng, Lục Trường Trạch đứng dậy bật đèn mở tủ lạnh tìm đồ ăn, vì căn nhà rất hẹp nên không có nhà bếp. Chỉ có một góc nhỏ ở phía sau ghế sô pha dùng để nấu ăn và ăn uống.
Tìm tới tìm lui cũng chỉ còn lại mấy gói mì ăn liền, anh lấy nồi ra đặt lên bếp ga, xé hai gói mì cho vào, sau đó đập hai quả trứng xong thì lặng lẽ ngồi quan sát trước nồi mì. Thỉnh thoảng lại lấy đũa khuấy hai lần, âm thanh sôi ùng ục của nồi mì vang lên trong căn phòng yên tĩnh vào nửa đêm khiến người ta đặc biệt yên tâm.
Lục Trường Trạch tắt lửa và đặt nồi mì lên bàn gỗ trước ghế sô pha để bắt đầu ăn, thời tiết bên ngoài hơi lạnh, còn nồi mì thì đang bốc khói nghi ngút làm cái kính Lục Trường Trạch đang đeo phủ một lớp sương trắng, anh liền tháo kính ra, gắp một đũa lớn đưa vào miệng ăn. Cảm giác đang đói bụng mà được nhét đầy đồ ăn vào miệng thì cực kỳ thỏa mãn, sợi mì được nấu mềm nên không cần nhai cũng có thể nuốt, Lục Trường Trạch chỉ cần có hai ba đũa thôi là đã giải quyết xong nồi mì, nói thật là anh rất thích mì gói.
Lục Trường Trạch đặt nồi đã ăn xong vào bồn rửa bên cạnh bếp ga, sau đó quay trở lại nằm trên ghế sô pha, anh có thói quen luôn ăn sạch bát, cùng lắm chỉ để lại một ít nước súp mì, hiện giờ đã hơn nữa đêm nên anh cũng không muốn rửa chén.
Anh lấy điện thoại di động ở bên cạnh tìm phim xem, vừa xem xong thì trời đã sáng, những ngày anh sống ở Tuyên Khởi rất thoải mái, cảm giác như mình có nhiều thời gian hơn để làm những gì mình muốn.
==================================
Truyện này thuộc dạng truyện ngắn ( cỡ 13 chương), đời thường nên cách diễn đạt sẽ rất giản dị, nội dung cũng không có gì cao trào lắm, hơn nữa sẽ khá chậm rãi, rất dễ gây chán.
Cả nhân vật chính lẫn phụ trong truyện sẽ được miêu tả chân thật với thực tế, là những con người bình thường, không quá tài năng, đẹp đẽ ( cả ngoại hình lẫn tính cách) hay hoàn hảo như trong một số bộ truyện khác, sẽ có mặt xấu mặt tốt khác nhau, và họ đều đã ngoài 30 tuổi không còn trẻ trung gì nên nếu ai không thích kiểu truyện hay kiểu nhân vật như vậy thì hãy cân nhắc trước khi đọc tiếp nhé.
Translator & Editor: bwijes
Thanks for reading
Enjoy~