Chương 12
[ Đam mỹ ] Có Quá Nhiều Điều Cậu Không Biết
==================================
- 12-
Cố Tu không bao giờ nữa đến, Lục Trường Trạch trở lại những ngày cô độc trong phòng bệnh, hiện tại anh không thể ra sân ngồi phơi nắng được nữa, không còn khả năng đi lại, cơ thể chật vật ngay cả việc đọc sách cũng thấy mệt mỏi.
Ngày qua ngày, cơ thể kiệt quệ trở thành gánh nặng của Lục Trường Trạch nhưng anh vẫn rất yên lặng, cho dù cơn đau khiến ánh mắt anh mất đi tiêu cự thì anh vẫn rất yên lặng, yên lặng đến mức hoàn toàn không giống như...đang sống.
Ngày Lục Trường Trạch ra đi là một ngày tiết trời nắng ấm, Cố Tu bước vào phòng bệnh, trên tay vẫn cầm cuốn sách anh đang đọc dở, Cố Tu đứng bên giường rất lâu, hai mắt rũ xuống không biết đang nghĩ cái gì, thẳng đến khi bác sĩ đến kiểm tra phòng thì hắn mới biết...bệnh nhân trong phòng này đã ra đi rồi.
Lần trước khi sắp xếp phòng, Cố Tu chỉ xếp cho Lục Trường Trạch một phòng đơn, những người còn lại anh không quan tâm, mãi đến hôm nay hắn mới bàng hoàng nhận ra, trước khi Lục Trường Trạch nhập viện, anh đã dàn xếp sẵn cho cái chết của mình. Hắn không biết liệu người đó đã cảm thấy thế nào khi phải lặng lẽ thu xếp mọi thứ một mình mà không nói gì với ai?
Cố Tu đứng trước bia mộ của Lục Trường Trạch, lẳng lặng nhìn bức di ảnh của người đó trên bia mộ.
Người trong di ảnh cười thật vui vẻ, đơn thuần vui vẻ, nụ cười ấy Cố Tu chỉ mới nhìn thấy được một lần, là lúc ở sảnh chờ của bệnh viện, vào ngày đầu hắn gặp anh ở bệnh viện. Tấm ảnh này vốn dĩ được chụp trong bệnh viện trước lúc anh chết, nhưng sao người trong bức ảnh lại cười vui vẻ đến thế, Cố Tu không biết tại sao cái chết lại trở thành việc khiến Lục Trường Trạch cười vui vẻ như vậy?
Ngay cả phần mộ ở nghĩa trang đều được Lục Trường Trạch mua trước khi nhập viện, cơn gió nhẹ thổi phất qua Cố Tu, hắn cảm thấy như mình trước giờ chưa từng hiểu biết gì về Lục Trường Trạch. Kể từ lúc Lục Trường Trạch bảo hắn đừng đến bệnh viện nữa, hắn đã tỏ ra như mình sẽ không đến nữa, nhưng tất cả chỉ là lừa anh thôi, hắn vẫn đến mỗi ngày, nhưng không còn xuất hiện trước mặt Lục Trường Trạch nữa. Mấy ngày qua Lục Trường Trạch vẫn yên lặng như thường, ngay cả khi chết đi vẫn yên lặng không một âm thanh.
Cố Tu bỗng nhiên cảm thấy rằng Lục Trường Trạch người này thực sự là trầm tính đến mức khiến mọi người lãng quên anh.
==================================
Translator & Editor: bwijes
Thanks for reading
Enjoy~
==================================
- 12-
Cố Tu không bao giờ nữa đến, Lục Trường Trạch trở lại những ngày cô độc trong phòng bệnh, hiện tại anh không thể ra sân ngồi phơi nắng được nữa, không còn khả năng đi lại, cơ thể chật vật ngay cả việc đọc sách cũng thấy mệt mỏi.
Ngày qua ngày, cơ thể kiệt quệ trở thành gánh nặng của Lục Trường Trạch nhưng anh vẫn rất yên lặng, cho dù cơn đau khiến ánh mắt anh mất đi tiêu cự thì anh vẫn rất yên lặng, yên lặng đến mức hoàn toàn không giống như...đang sống.
Ngày Lục Trường Trạch ra đi là một ngày tiết trời nắng ấm, Cố Tu bước vào phòng bệnh, trên tay vẫn cầm cuốn sách anh đang đọc dở, Cố Tu đứng bên giường rất lâu, hai mắt rũ xuống không biết đang nghĩ cái gì, thẳng đến khi bác sĩ đến kiểm tra phòng thì hắn mới biết...bệnh nhân trong phòng này đã ra đi rồi.
Lần trước khi sắp xếp phòng, Cố Tu chỉ xếp cho Lục Trường Trạch một phòng đơn, những người còn lại anh không quan tâm, mãi đến hôm nay hắn mới bàng hoàng nhận ra, trước khi Lục Trường Trạch nhập viện, anh đã dàn xếp sẵn cho cái chết của mình. Hắn không biết liệu người đó đã cảm thấy thế nào khi phải lặng lẽ thu xếp mọi thứ một mình mà không nói gì với ai?
Cố Tu đứng trước bia mộ của Lục Trường Trạch, lẳng lặng nhìn bức di ảnh của người đó trên bia mộ.
Người trong di ảnh cười thật vui vẻ, đơn thuần vui vẻ, nụ cười ấy Cố Tu chỉ mới nhìn thấy được một lần, là lúc ở sảnh chờ của bệnh viện, vào ngày đầu hắn gặp anh ở bệnh viện. Tấm ảnh này vốn dĩ được chụp trong bệnh viện trước lúc anh chết, nhưng sao người trong bức ảnh lại cười vui vẻ đến thế, Cố Tu không biết tại sao cái chết lại trở thành việc khiến Lục Trường Trạch cười vui vẻ như vậy?
Ngay cả phần mộ ở nghĩa trang đều được Lục Trường Trạch mua trước khi nhập viện, cơn gió nhẹ thổi phất qua Cố Tu, hắn cảm thấy như mình trước giờ chưa từng hiểu biết gì về Lục Trường Trạch. Kể từ lúc Lục Trường Trạch bảo hắn đừng đến bệnh viện nữa, hắn đã tỏ ra như mình sẽ không đến nữa, nhưng tất cả chỉ là lừa anh thôi, hắn vẫn đến mỗi ngày, nhưng không còn xuất hiện trước mặt Lục Trường Trạch nữa. Mấy ngày qua Lục Trường Trạch vẫn yên lặng như thường, ngay cả khi chết đi vẫn yên lặng không một âm thanh.
Cố Tu bỗng nhiên cảm thấy rằng Lục Trường Trạch người này thực sự là trầm tính đến mức khiến mọi người lãng quên anh.
==================================
Translator & Editor: bwijes
Thanks for reading
Enjoy~