Chương 47
Hôm nay chính là ngày hôn lễ chính thức được tổn chức, cũng chính là ngày vở kịch chính thức mở màng. Mộng Hoàn đã trang điểm xong, bây giờ cô chỉ còn chờ khoác lên người bộ váy cưới là hôn lễ đã có thể thực hiện được. Khác với bao cô dâu bình thường, Mộng Hoàn không cảm thấy vui vẻ, cũng chẳng cảm thấy hạnh phúc. Từ sáng hôm nay nụ cười trên môi của Mộng Hoàn đã bị dập tắt, cô không có cách nào trở nên rạng rỡ, tươi cười.Cảm giác trong cô lúc này thật hỗn độn. Cô ngồi trước gương, thẫn thờ nhìn bản thân trong gương rồi thở dài, sự bi tráng này vốn dĩ không nên hiện diện trên gương mặt của cô dâu."Mình chưa từng nghĩ hôn lễ của mình lại long trọng và được nhiều người đến dự như này. Mình cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến mình sẽ lấy một người giàu có như Lâm Đình. Tất nhiên, mình cũng chưa bao giờ tưởng tượng ra hoàn cảnh của hôn lễ lại là thế này. Một vở kịch, một trò hề, đâu đâu cũng có thể dễ dàng nhìn thấy gương mặt giả tạo của bọn họ. Bọn họ có thể hi sinh hết thảy chỉ vì những đồng tiền rẻ nát mà xem thường một con người."- Mình... thật sự sợ rồi, bầu không khí nghẹt thở này thật sự như đang nuốt chửng mình.Mộng Hoàn vẫn lâu cầm cây bút máy của mẹ cô trên tay, cũng nhờ có nó mà cô mới có động lực chống chọi, một cây bút phi thường.- Mẹ à... mong mẹ phù hộ cho con, phù hộ cho con có thể vượt qua kiếp nạn này! Con tin rằng... mẹ sẽ không bỏ mặc con đâu, đúng không??Trong lúc ấy, Lâm Đình đột nhiên lại từ đâu xuất hiện làm cô giật mình.- Cô đang lẩm bẩm gì vậy?? - Anh... anh là ma sao? Đi vào mà chả có tiếng động gì.- Tôi đến đây là muốn nhắc nhở cô, một chút nữa dù có xảy ra chuyện gì thì cô chỉ cần giữ im lặng và đứng sau lưng tôi là được. Ở đấy không có chỗ cho cô lên tiếng đâu, nói năng không cẩn thận lại làm tôi mất mặt.Mộng Hoàn tuy gật đầu đồng ý nhưng trong lòng có chút bất an."Anh ta nói vậy, chắc đã biết một chút nữa sẽ xảy ra chuyện gì đó."Bây giờ là 7h30, váy cưới đã được đưa đến đúng giờ.- Cô nhanh lên đi, mọi người sắp đến rồi đấy!- Khoan đã!!- Có chuyện gì?- Anh tìm một cô gái nào đó đến đây được không, một mình tôi không mặc được....----------------...Lâm Đình đã nghe lời Mộng Hoàn đi tìm một cô gái nào đó nhưng không hiểu sau lại không tìm được ai cả.Khi trở lại thì anh thấy cô vẫn đang loay hoay với chiếc váy cưới nặng trịch.- A! Sao anh vào không biết gõ cửa vậy??- Che che giấu giấu gì chứ? Có chỗ nào của cô mà tôi chưa nhìn qua. Sắp đến giờ rồi, để tôi giúp cô.- Không, không cần..Lâm Đình lạnh giọng.- Đừng làm giá, tỏ ra thanh cao nữa. Nếu tôi tìm được người thì cũng không cần ở đây mặc váy cho cô. Cô nên biết ơn và ngoan ngoãn xíu đi. Làm trễ nảy thời gian, hậu quả cô tự gánh đi.Anh đã nói vậy, Mộng Hoàn cũng không thể không nghe theo, đành để anh giúp mình vậy.- Con gái các cô đúng thật là phiền phức, quay lưng lại, tôi kéo khoá cho.Mộng Hoàn nghe lời xoay người lại, Lâm Đình nhẹ nhàng vén tóc của Mộng Hoàn để lộ bờ vai trắng ngần làm anh vô thức nuốt nước bọt.- Xong... xong chưa vậy??- Đứng yên.Tự dưng Lâm Đình lại cúi đầu xuống cạ mũi vào bờ vai của Mộng Hoàn làm cô giật mình.- Thơm thật đấy, mùi hương rất nhẹ nhàng, không nồng nặc như các cô gái khác, thật dễ chịu. Sao này cô cứ dùng loại nước hoa này đi.- Hả? Tôi không dùng nước hoa, chắc là mùi của sữa tắm. - Ừm! Xong rồi.Mộng Hoàn vừa nghe Lâm Đình nói dứt câu đã cách xa anh ra hai mét.- Cô làm gì vậy? Sợ tôi làm gì cô à?? Có phải cô đề cao bản thân mình quá rồi không??- Tôi... tôi không đề cao bản thân mình, tôi chỉ cảm thấy, cảm thấy mình thấp hèn, không xứng đứng cạnh anh, được chứ?Anh không nói gì, khoé miệng cũng không cong lên nhưng ánh mắt lại chứa đựng một nụ cười, song anh cứ vậy mà rời đi.- Con người này tính khí thật thất thường, nhiều lúc còn có những hành động biến thái khó hiểu nữa chứ!