Chương 40: Chương 40
Sau khi Châu Tiểu Như thay đồ xong bước ra thì thấy anh đã quần áo chỉnh tề ngồi trên giườngHôm nay cô mặc một cái đầm lụa trắng cổ cao tay lở, đứng cạnh Dương Thừa Quân mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần âu đen trông rất xứng đôi Hai người cứ như vậy bước xuống lầu, người hầu trong nhà ai cũng tấm tắc khen khiến cô ngại đến không dám ngẩn mặc lên, anh thấy vậy chỉ cười rồi nắm tay cô bước vào trong xeSuốt một quãng đường đi cô không nói gì hai tay chỉ bấu chặt để lên đùi- Như Như em hồi hộp sao?Cô khẻ um với anh một tiếng- Cũng đâu phải lần đầu em đi gặp ba mẹ, lần trước em cũng xuất hiện một mình đó thôi- Nhưng mà lần đó em cũng không có nói chuyện gì nhiều, bây giờ ngồi ăn cơm chung nên có cảm giác lo sợ một chút- Như Như nè, một lát nữa nếu có chuyện gì em nhất định phải phối hợp thật tốt với anh có biết chưaAnh quay qua nhìn cô, vẻ mặt thoáng chút lo lắng- Anh nói vậy là sao?Cô nhìn anh như vậy cũng không khỏi lo lắng- Em cứ nghe theo anh là được, hôm nay có một yêu nữ muốn đến nhà anh nhưng mà mẹ anh không thích, em chỉ cần phối hợp để đuổi con yêu nữ đó đi là đượcCô tưởng mình nghe nhầm hai mắt mở to nhìn anh- Yêu nữ?- Phải, chính là yêu nữ tu luyện thành tinh rồiNhìn biểu hiện ngây ngốc của cô khiến anh không khỏi bật cười, người phụ nữ của anh rốt cuộc là ngốc thật hay ngốc giả đây?Châu Tiểu Như bị câu trả lời của anh làm cho nghệt mặt ra, cái gì mà yêu nữ, lại còn tu luyện thành tinh? Có phải Dương Thừa Quân anh xem nhiều phim cổ trang quá rồi không? Chiếc xe chạy thẳng vào hoa viên của một căn biệt thự xa hoa lộng lẫyMẹ Dương ở trong nhà thấy anh đến liền chạy ra tíu tít- Chân con bình phục hẵn chưa? Có còn thấy đau ở đâu không?Bà Dương xoay xoay người anh mấy vòng, nhìn trước nhìn sau thấy anh vẫn ổn bà mới yên tâm- Như Như đi xe có mệt lắm không?Bà Dương bây giờ mới chú ý đến cô liền quay sang nắm tay cô triều mến hỏi- Con rất khoẻ nhưng mà Thừa Quân anh ấy lái xe nên có thể sẽ mệtCô quay sang nhìn anh mĩm cười- Được được, vậy vào nhà rồi nóiBà Dương vui vẻ nắm tay cô và anh tiến vào trong nhà- Hai đứa cứ ngồi chơi mẹ vào bếp nấu nốt nồi canh chua cá lóc đã- Để con phụ mẹCô nhanh nhão định đi theo bà nhưng liền bị cản lại- Con cứ nghĩ ngơi đi, mẹ nấu sắp xong rồi không có gì để phụ cảBà nói rồi quay qua nhìn ông Dương nháy mắt ra hiệuÔng Dương đang ngồi đọc sách ở sofa, nhìn thấy ánh mắt đó của bà liền hiểu ý - Như Như con đi đường xa có mệt không? Lại đây ngồi cạnh taCô nhẹ nhàng đi đến ngồi xuống cạnh ông- Dạ con khoẻ lắm baCả ông Dương và bà Dương đều quan tâm đ ến cô khiến trong lòng cô có cảm giác gần gũi hơn đôi chútCó vẻ như ông Dương vẫn không tin cô nói, ông liền nhanh chóng bảo người giúp việc trong nhà đi hầm cho cô một chén tổ yến để tẩm bổ- Thím Lan, thím Lan đâu rồiThím Lan từ ngoài vườn hớt hảy chạy vào- Dạ ông chủ có gì sao bảo- Bà vào trong lấy một ít tổ yến mà tuần trước tôi mua được đem đi chưng cho con dâu tôi ăn tẩm bổ- Vâng tôi đi làm ngay thưa ông chủCô ngồi bên cạnh cảm thấy có chút bối rối không biết nên nói gìÔng Dương có vẻ nhìn ra được vẻ lo lắng của cô liền lên tiếng trấn an- Con cứ thoải mái, cứ xem như đây là nhà của mình, sớm muộn gì hai đứa cũng lấy nhau, chi bằng nhân lúc này sinh cho ta một đứa cháu ẫm bồngChâu Tiểu Như liền gật đầu - Dạ con biết rồi baNhưng câu nói vừa thốt ra cô liền biết mình đã bị gày, câu trước thì nói cô cứ xem như đây là nhà của mình, câu sau đã muốn cô sinh cho ông một đứa cháu ẫm bồngLúc này hai má khẻ ửng đỏ cô vội lên tiếng giải thích - A không! không, ý con không phải! - Ta hiểu người trẻ các con có ý gì mà, không cần nói raChưa đợi cô kịp nói hết câu ông Dương đã lên tiếng cắt ngangChâu Tiểu Như bây giờ mới bắt đầu quay qua nhìn anh cầu cứu- Nếu em muốn như vậy thì anh cũng không có ý kiếnAnh khẻ nhún vai, trưng ra vẻ mặt cam chịuThành công gày bẫy con dâu khiến ông Dương khoái chí cười ra mặtRõ ràng là cô bị hại nhưng sao nhìn hai bố con anh cứ giống như người bị hại vậy?Châu Tiểu Như đưa mắt lườm anh một cáiKhông khí trong nhà đang vui vẻ thì ở ngoài cổng có tiếng chuôngBà Dương từ trong bếp chạy xa- Chắc là Giản Nghiên, để mẹ ra mở cửaVừa nghe hai từ Giản Nghiên sắc mặt ông Dương liền trở nên khóc chịuDương Thừa Quân ngồi bên cạnh cũng thay đổi rõ rệt, chỉ có mỗi cô là vẫn chưa biết gì.