Chương 75: Nhớ lại
Mũi kim nhọn hoắt đâm vào, gương mặt đau khổ, tiếng thét chói tai hoà cùng với tiếng cười nói của vài người đang trao đổi thứ phát ra ánh sáng vàng lấp lánh, cơ thể nằm sấp không ngừng giãy giụa khi tay chân đang bị trói chặt vào nhau, phía sau lưng truyền đến cảm giác ngứa ngáy.
Cô gái nhỏ ngồi trong xe ôm lấy đầu, nước mắt không ngừng xuất hiện rồi rơi đầy trên gương mặt đang tái nhợt.
Đây là ký ức của ai? Đáng sợ quá.
Ba Lạc Bá Tư vào trong xe, nhìn thấy cô đang run rẩy cúi đầu liền khẩn trương mà tiến đến ngồi xổm xuống trước mặt rồi hỏi:
" Lưu Ly, sao thế? Có chuyện gì?".
Cô không nói gì cả, nhưng mỗi lần nghe thấy tiếng đánh đập chửi rủa vang lên trong hẻm tối liền giật nảy. Hắn nhìn vào hẻm, rồi lại nhìn cô, gương mặt thoáng nhíu lại.
Chẳng lẽ vì những lời đó khơi gợi quá khứ của cô?
Không được, hắn tuyệt đối không để chuyện này xảy ra, nếu như cô nhớ lại tất cả thì sẽ lại sợ hãi và chán ghét hắn.
Giống như trước kia.
Từng tế bào của người đàn ông bắt đầu căng cứng, hắn nhìn tuỳ tùng bên ngoài, vội vàng thét lớn ra lệnh:
" Đến đó xem có chuyện gì rồi giải quyết đi".
Cô gái nhỏ bấu lấy cánh tay rắn chắc của hắn, gương mặt giàn giụa nước mắt, giọng nói run rẩy yếu ớt:
" Sẽ chết... sẽ chết mất".
Lời cô nói như đánh thẳng vào linh hồn của hắn, Ba Lạc Bá Tư nhíu mày, nắm lấy bả vai của cô rồi lên tiếng:
" Không đâu, ta ở đây, sẽ không sao".
Lưu Ly sợ hãi nhìn vào hẻm tối rồi lại nhìn hắn, nấc lên:
" Chết... mất... Tư. cứu.... huhu...".
Người đàn ông vỗ về cô, nhìn đứa trẻ đang bị đá túi bụi trong hẻm dường như nhận ra gì đó rồi gấp gáp nói:
" Được được, em đừng sợ".
" Mau đến đó mua đứa trẻ kia" - Hắn ra lệnh cho tuỳ tùng.
Lúc này Lưu Ly mới dần thả lỏng, nhưng cơ thể vẫn không ngừng run lên.
Hắn ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy cô rồi trấn an:
" Ngoan, đừng lo, không sao nữa, không có chuyện gì nữa rồi".
Bờ vai ấy vẫn còn run lên, hắn phát hiện gương mặt cô nhợt nhạt, mồ hôi đổ ròng, không thể đợi việc trong hẻm đó giải quyết xong, liền nhanh chóng ra lệnh:
" Về dinh thự!".
Xe ngựa nhanh chóng rời khỏi trung tâm, người đàn ông ngồi trong xe không ngừng hối thúc hù doạ mã phu khiến cho anh ta sợ phát run, nhưng mà xe ngựa đâu thể nào chạy nhanh hơn được nữa?!!!
Khổ quá mà!!!
Về đến dinh thự, người hầu còn chưa kịp cúi đầu chào đón thì đã thấy cửa xe ngựa bị đá bay, tiếp đó công tước ôm lấy cô gái nhỏ trong lòng rồi lao như tên vào trong.
Cái gì thế? Đã có chuyện gì xảy ra?
Đám người nháo nhào trố mắt nhìn hắn dần đi xa rồi lại nhìn nhau đầy khó hiểu.
Ba Lạc Bá Tư bế cô vào trong phòng, giữ nguyên tư thế đó ngồi xuống giường rồi ôm chặt:
" Ngoan, ổn rồi".
Cô nắm lấy vạt áo trước ngực người đàn ông, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, hơi thở cũng vô cùng gấp gáp.
" Lưu Ly ngoan, nhóc con kia không sao đâu, ta đảm bảo".
Cô gái nhỏ khóc lớn tiếng hơn, toàn thân run rẩy:
" Đau lắm... huhu...".
Ba Lạc Bá nhíu mày:
" Sao lại đau?".
Lưu Ly khóc đến thương tâm, ngẩng đầu lên nhìn hắn, bàn tay nhỏ đặt ở trên ngực, siết chặt. Lồng ngực nhói đau, nghẹn lại đến không thở được, cô nấc lên từng tiếng:
" Lưng... đau lắm... Tư...".
Người đàn ông không thèm nhiều lời, lập tức cởi áo của cô xuống rồi bắt đầu kiểm tra phía sau lưng, sau một hồi chẳng thấy gì nhưng cô vẫn cứ khóc và than đau, gương mặt khó chịu của cô đang dày vò hắn từng giây từng phút.
Ba Lạc Bá Tư dừng ánh mắt trước bả vai bên trái, chạm nhẹ vào, yết hầu khẽ di chuyển lên xuống, môi mỏng mấp máy rồi chậm rãi gằng từng chữ:
" Đau ở đây?".
Lưu Ly nấc lên, tiếng khóc cố kìm nén như xé gan xé ruột, hít vào một hơi thật sâu mới gật đầu trả lời:
" Ừm".
Tấm lưng trắng noãn không chút tỳ vết lộ ra một hình xăm bắt mắt, chữ Nô bằng mực đỏ uyển chuyển in trê da thịt như đang ngầm chứng minh thân phận hèn mọn của cô gái nhỏ.
Người đàng ông nhíu mày, hít vào một hơi rồi hỏi:
" Em nhớ lại... rồi?".
Bả vai cô run lên, khóc kịch liệt. Hắn không nghe được câu trả lời, càng thêm lo lắng, cuộn chặt tay thành đấm, tiếng khớp xương phát ra răn rắc.
Cô nhớ lại hết tất cả rồi sao?
Cô gái nhỏ ngồi trong xe ôm lấy đầu, nước mắt không ngừng xuất hiện rồi rơi đầy trên gương mặt đang tái nhợt.
Đây là ký ức của ai? Đáng sợ quá.
Ba Lạc Bá Tư vào trong xe, nhìn thấy cô đang run rẩy cúi đầu liền khẩn trương mà tiến đến ngồi xổm xuống trước mặt rồi hỏi:
" Lưu Ly, sao thế? Có chuyện gì?".
Cô không nói gì cả, nhưng mỗi lần nghe thấy tiếng đánh đập chửi rủa vang lên trong hẻm tối liền giật nảy. Hắn nhìn vào hẻm, rồi lại nhìn cô, gương mặt thoáng nhíu lại.
Chẳng lẽ vì những lời đó khơi gợi quá khứ của cô?
Không được, hắn tuyệt đối không để chuyện này xảy ra, nếu như cô nhớ lại tất cả thì sẽ lại sợ hãi và chán ghét hắn.
Giống như trước kia.
Từng tế bào của người đàn ông bắt đầu căng cứng, hắn nhìn tuỳ tùng bên ngoài, vội vàng thét lớn ra lệnh:
" Đến đó xem có chuyện gì rồi giải quyết đi".
Cô gái nhỏ bấu lấy cánh tay rắn chắc của hắn, gương mặt giàn giụa nước mắt, giọng nói run rẩy yếu ớt:
" Sẽ chết... sẽ chết mất".
Lời cô nói như đánh thẳng vào linh hồn của hắn, Ba Lạc Bá Tư nhíu mày, nắm lấy bả vai của cô rồi lên tiếng:
" Không đâu, ta ở đây, sẽ không sao".
Lưu Ly sợ hãi nhìn vào hẻm tối rồi lại nhìn hắn, nấc lên:
" Chết... mất... Tư. cứu.... huhu...".
Người đàn ông vỗ về cô, nhìn đứa trẻ đang bị đá túi bụi trong hẻm dường như nhận ra gì đó rồi gấp gáp nói:
" Được được, em đừng sợ".
" Mau đến đó mua đứa trẻ kia" - Hắn ra lệnh cho tuỳ tùng.
Lúc này Lưu Ly mới dần thả lỏng, nhưng cơ thể vẫn không ngừng run lên.
Hắn ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy cô rồi trấn an:
" Ngoan, đừng lo, không sao nữa, không có chuyện gì nữa rồi".
Bờ vai ấy vẫn còn run lên, hắn phát hiện gương mặt cô nhợt nhạt, mồ hôi đổ ròng, không thể đợi việc trong hẻm đó giải quyết xong, liền nhanh chóng ra lệnh:
" Về dinh thự!".
Xe ngựa nhanh chóng rời khỏi trung tâm, người đàn ông ngồi trong xe không ngừng hối thúc hù doạ mã phu khiến cho anh ta sợ phát run, nhưng mà xe ngựa đâu thể nào chạy nhanh hơn được nữa?!!!
Khổ quá mà!!!
Về đến dinh thự, người hầu còn chưa kịp cúi đầu chào đón thì đã thấy cửa xe ngựa bị đá bay, tiếp đó công tước ôm lấy cô gái nhỏ trong lòng rồi lao như tên vào trong.
Cái gì thế? Đã có chuyện gì xảy ra?
Đám người nháo nhào trố mắt nhìn hắn dần đi xa rồi lại nhìn nhau đầy khó hiểu.
Ba Lạc Bá Tư bế cô vào trong phòng, giữ nguyên tư thế đó ngồi xuống giường rồi ôm chặt:
" Ngoan, ổn rồi".
Cô nắm lấy vạt áo trước ngực người đàn ông, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, hơi thở cũng vô cùng gấp gáp.
" Lưu Ly ngoan, nhóc con kia không sao đâu, ta đảm bảo".
Cô gái nhỏ khóc lớn tiếng hơn, toàn thân run rẩy:
" Đau lắm... huhu...".
Ba Lạc Bá nhíu mày:
" Sao lại đau?".
Lưu Ly khóc đến thương tâm, ngẩng đầu lên nhìn hắn, bàn tay nhỏ đặt ở trên ngực, siết chặt. Lồng ngực nhói đau, nghẹn lại đến không thở được, cô nấc lên từng tiếng:
" Lưng... đau lắm... Tư...".
Người đàn ông không thèm nhiều lời, lập tức cởi áo của cô xuống rồi bắt đầu kiểm tra phía sau lưng, sau một hồi chẳng thấy gì nhưng cô vẫn cứ khóc và than đau, gương mặt khó chịu của cô đang dày vò hắn từng giây từng phút.
Ba Lạc Bá Tư dừng ánh mắt trước bả vai bên trái, chạm nhẹ vào, yết hầu khẽ di chuyển lên xuống, môi mỏng mấp máy rồi chậm rãi gằng từng chữ:
" Đau ở đây?".
Lưu Ly nấc lên, tiếng khóc cố kìm nén như xé gan xé ruột, hít vào một hơi thật sâu mới gật đầu trả lời:
" Ừm".
Tấm lưng trắng noãn không chút tỳ vết lộ ra một hình xăm bắt mắt, chữ Nô bằng mực đỏ uyển chuyển in trê da thịt như đang ngầm chứng minh thân phận hèn mọn của cô gái nhỏ.
Người đàng ông nhíu mày, hít vào một hơi rồi hỏi:
" Em nhớ lại... rồi?".
Bả vai cô run lên, khóc kịch liệt. Hắn không nghe được câu trả lời, càng thêm lo lắng, cuộn chặt tay thành đấm, tiếng khớp xương phát ra răn rắc.
Cô nhớ lại hết tất cả rồi sao?