Chương 48: Nghi hoặc
Nghe thấy hắn nói thế, người phụ nữ liền sượng mặt nhưng cũng gắng mà lên tiếng:
" Bá Tư, nếu như cần thì con có thể nói với dì một tiếng, tiểu thư quyền quý muốn đến với con sẽ xếp hàng dài mà đợi, đừng có bị thứ tiện nô này quyến rũ".
" Không phiền đến dì đâu".
" Dì thực sự muốn tốt cho gia tộc này...".
" Nếu thực sự là thế thì dì nên dạy dỗ lại bốn đứa con trai của mình đi, ngoài ăn chơi thì chẳng làm nên tích sự gì, thua cả con chó nhà tôi đang nuôi đấy".
" Con...".
" Không còn gì quan trọng thì mời về cho, tôi phải dùng bữa".
Bà ta khá bất mãn, nhưng vẫn phải cố trấn an rồi nhìn hắn:
" Dạo này gia đình ta có chút khó khăn trong việc kinh doanh... con xem có thể...".
" Đây mới là mục đích?" - Người đàn ông cười lạnh, quả nhiên không thân không thiết mà tìm đến thì chẳng có việc gì tốt đẹp.
"...........".
" Hôm qua vừa đến nhờ vả cha mẹ tôi, nghe nói họ đã đưa không ít, sao vẫn còn khó khăn thế?".
"............".
Người đàn ông nhấc đũa lên, gắp một miếng rau cho vào trong chén của cô gái ngồi bên cạnh, giọng nói ngông cuồng kia trở nên dịu dàng hơn:
" Ăn đi".
Lưu Ly chưa từng sử dụng muỗng đũa bao giờ cho nên cực kỳ lo lắng, hắn bỏ ít thức ăn lên cái muỗng của cô gái rồi hất hất cằm. Câm cầm lấy rồi cho vào trong miệng.
Người dì kia đột nhiên chỉ trong giây lát liền trở nên tàng hình, bà ta tức giận quát:
" Nếu con không muốn ta mượn tiền thì cứ lên tiếng, cần gì phải dùng cha mẹ con làm cái cớ?".
" Quả thực là không muốn cho, nhưng nói thẳng ra thì dì hiểu không?".
".........".
" Nếu đã biết được rồi thì mong dì rời khỏi đây đi, dù có ở lại đến chai mặt thì một cắc tôi cũng không bỏ ra đâu".
" Đối xử với một nô lệ còn tốt hơn cả máu mủ ruột thịt, con đúng là nhẫn tâm...".
" Hào Kiện, tiễn khách" - Hắn không kiên nhẫn mà lên tiếng.
Bà ta bực dọc bị 'mời' ra khỏi dinh thự, Ba Lạc Bá Tư đợi đến khi đi xa mới quét mắt nhìn theo, vẫn cứ lạnh lùng.
Nhớ năm xưa khi hắn ở trên chiến trường, bà ta cùng với gia đình thỉnh thoảng loan tin hắn tử nạn, còn bòn rút tiền của không ít. Hắn không gây khó dễ cho bọn họ đã là may mắn lắm rồi, vậy mà không biết xấu hổ còn dám mặt dày đến đây ngửa tay xin tiền.
Đúng là vô liêm sỉ.
Tâm tình của hắn có chút không tốt, gắp thức ăn bỏ vào trong chén của Lưu Ly, dần dần đồ ăn chất đống hệt như một ngọn núi, cô gái nhỏ lúng túng:
" A".
" Ăn hết".
Làm sao cô ăn hết được kia chứ? Quá nhiều rồi!!!
Cô gái nhỏ cố gắng bỏ thức ăn vào miệng, đều là những món ngon mà cô chưa từng được nếm qua.
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn cô, trong không gian yên tĩnh đột nhiên lên tiếng:
" Sau này, mỗi sáng phải có mặt ở đây, ăn cho hết cái đùi lợn biết không?".
Lưu Ly nhét bánh mì vào miệng, gương mặt hơi ngốc:
" A?".
Ba Lạc Bá Tư chỉ nhìn cô mà không hề lên tiếng nữa, cô gái nhỏ gãi gãi đầu, tiếp tục ăn.
Sau khi ăn xong bữa sáng, hắn bảo Hào Kiện gọi bác sĩ đến.
Anh làm theo, vị nữ bác sĩ nào đó nghe thấy lại phải khám cho nô lệ, liên tục càu nhàu, khó chịu giãy nãy không muốn đi, mười lăm phút sau liền có mặt ở dinh thự.
Trong phòng ngủ...
Ngài công tước ngang ngược ngồi ở thành sofa, cô gái nhỏ khép nép ngồi trên ghế.
Hải Quỳ đi vào, nhanh chóng kiểm tra.
" Dạo này cô ấy có chỗ nào không ổn không?".
Lưu Ly nhanh chóng xua tay lắc đầu:
" A".
Nữ bác sĩ nghiêng nghiêng đầu rồi nhíu mày:
" Cô không bị điếc?".
Lưu Ly chớp mắt đầy khó hiểu rồi chậm chạp lắc đầu.
Hải Quỳ lại tiếp tục kiểm tra tổng quát, càng bình thường thì lại càng phát hiện điều bất thường, nhưng chuyện này chẳng liên quan đến vấn đề mà hắn đang lo lắng, cho nên nữ bác sĩ tạm thời không nói, quan sát thêm vài lần nữa để chắc chắn hơn.
" Tình hình đã ổn định hơn, chỉ cần ăn uống đầy đủ là được".
" Ngươi lui xuống đi".
" Vâng".
Nữ bác sĩ cúi đầu rồi đi ra bên ngoài, cô gái nhỏ thấy thế cũng thuận tiện đi theo, ai ngờ liền bị hắn lên tiếng gọi lại:
" Đi đâu?".
Lưu Ly nhìn nhìn ngó ngó rồi bất giác gãi gãi đầu, hắn liền tuỳ ý mà ra lệnh:
" Đến đây, đấm bóp".
Cô gái đi đến bên cạnh hắn, ngồi dưới sàn rồi đấm chân.
" Bá Tư, nếu như cần thì con có thể nói với dì một tiếng, tiểu thư quyền quý muốn đến với con sẽ xếp hàng dài mà đợi, đừng có bị thứ tiện nô này quyến rũ".
" Không phiền đến dì đâu".
" Dì thực sự muốn tốt cho gia tộc này...".
" Nếu thực sự là thế thì dì nên dạy dỗ lại bốn đứa con trai của mình đi, ngoài ăn chơi thì chẳng làm nên tích sự gì, thua cả con chó nhà tôi đang nuôi đấy".
" Con...".
" Không còn gì quan trọng thì mời về cho, tôi phải dùng bữa".
Bà ta khá bất mãn, nhưng vẫn phải cố trấn an rồi nhìn hắn:
" Dạo này gia đình ta có chút khó khăn trong việc kinh doanh... con xem có thể...".
" Đây mới là mục đích?" - Người đàn ông cười lạnh, quả nhiên không thân không thiết mà tìm đến thì chẳng có việc gì tốt đẹp.
"...........".
" Hôm qua vừa đến nhờ vả cha mẹ tôi, nghe nói họ đã đưa không ít, sao vẫn còn khó khăn thế?".
"............".
Người đàn ông nhấc đũa lên, gắp một miếng rau cho vào trong chén của cô gái ngồi bên cạnh, giọng nói ngông cuồng kia trở nên dịu dàng hơn:
" Ăn đi".
Lưu Ly chưa từng sử dụng muỗng đũa bao giờ cho nên cực kỳ lo lắng, hắn bỏ ít thức ăn lên cái muỗng của cô gái rồi hất hất cằm. Câm cầm lấy rồi cho vào trong miệng.
Người dì kia đột nhiên chỉ trong giây lát liền trở nên tàng hình, bà ta tức giận quát:
" Nếu con không muốn ta mượn tiền thì cứ lên tiếng, cần gì phải dùng cha mẹ con làm cái cớ?".
" Quả thực là không muốn cho, nhưng nói thẳng ra thì dì hiểu không?".
".........".
" Nếu đã biết được rồi thì mong dì rời khỏi đây đi, dù có ở lại đến chai mặt thì một cắc tôi cũng không bỏ ra đâu".
" Đối xử với một nô lệ còn tốt hơn cả máu mủ ruột thịt, con đúng là nhẫn tâm...".
" Hào Kiện, tiễn khách" - Hắn không kiên nhẫn mà lên tiếng.
Bà ta bực dọc bị 'mời' ra khỏi dinh thự, Ba Lạc Bá Tư đợi đến khi đi xa mới quét mắt nhìn theo, vẫn cứ lạnh lùng.
Nhớ năm xưa khi hắn ở trên chiến trường, bà ta cùng với gia đình thỉnh thoảng loan tin hắn tử nạn, còn bòn rút tiền của không ít. Hắn không gây khó dễ cho bọn họ đã là may mắn lắm rồi, vậy mà không biết xấu hổ còn dám mặt dày đến đây ngửa tay xin tiền.
Đúng là vô liêm sỉ.
Tâm tình của hắn có chút không tốt, gắp thức ăn bỏ vào trong chén của Lưu Ly, dần dần đồ ăn chất đống hệt như một ngọn núi, cô gái nhỏ lúng túng:
" A".
" Ăn hết".
Làm sao cô ăn hết được kia chứ? Quá nhiều rồi!!!
Cô gái nhỏ cố gắng bỏ thức ăn vào miệng, đều là những món ngon mà cô chưa từng được nếm qua.
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn cô, trong không gian yên tĩnh đột nhiên lên tiếng:
" Sau này, mỗi sáng phải có mặt ở đây, ăn cho hết cái đùi lợn biết không?".
Lưu Ly nhét bánh mì vào miệng, gương mặt hơi ngốc:
" A?".
Ba Lạc Bá Tư chỉ nhìn cô mà không hề lên tiếng nữa, cô gái nhỏ gãi gãi đầu, tiếp tục ăn.
Sau khi ăn xong bữa sáng, hắn bảo Hào Kiện gọi bác sĩ đến.
Anh làm theo, vị nữ bác sĩ nào đó nghe thấy lại phải khám cho nô lệ, liên tục càu nhàu, khó chịu giãy nãy không muốn đi, mười lăm phút sau liền có mặt ở dinh thự.
Trong phòng ngủ...
Ngài công tước ngang ngược ngồi ở thành sofa, cô gái nhỏ khép nép ngồi trên ghế.
Hải Quỳ đi vào, nhanh chóng kiểm tra.
" Dạo này cô ấy có chỗ nào không ổn không?".
Lưu Ly nhanh chóng xua tay lắc đầu:
" A".
Nữ bác sĩ nghiêng nghiêng đầu rồi nhíu mày:
" Cô không bị điếc?".
Lưu Ly chớp mắt đầy khó hiểu rồi chậm chạp lắc đầu.
Hải Quỳ lại tiếp tục kiểm tra tổng quát, càng bình thường thì lại càng phát hiện điều bất thường, nhưng chuyện này chẳng liên quan đến vấn đề mà hắn đang lo lắng, cho nên nữ bác sĩ tạm thời không nói, quan sát thêm vài lần nữa để chắc chắn hơn.
" Tình hình đã ổn định hơn, chỉ cần ăn uống đầy đủ là được".
" Ngươi lui xuống đi".
" Vâng".
Nữ bác sĩ cúi đầu rồi đi ra bên ngoài, cô gái nhỏ thấy thế cũng thuận tiện đi theo, ai ngờ liền bị hắn lên tiếng gọi lại:
" Đi đâu?".
Lưu Ly nhìn nhìn ngó ngó rồi bất giác gãi gãi đầu, hắn liền tuỳ ý mà ra lệnh:
" Đến đây, đấm bóp".
Cô gái đi đến bên cạnh hắn, ngồi dưới sàn rồi đấm chân.