Chương 29: Bình phục hoàn toàn
Trong đại sãnh dinh thự náo nhiệt bỗng im bặc không nghe thấy tiếng động gì, được một hồi thì mới có người lấy hết can đảm rồi lên tiếng:
" Công tước, cô ta... cô ta là nô lệ, suy cho cùng thì vẫn là một tiện nô thấp kém, ban tên... có hơi không thoả đáng".
" Sao lại không hợp lẽ, ta là quý tộc nhưng chinh chiến trên sa trường nhiều năm, ta và những kẻ chỉ biết hưởng lạc mang thân phận quý tộc có khác biệt rất to lớn, vậy thì nữ nô của ta sao lại có thể giống với đám thấp kém nhà khác. Hơn nữa, việc ta ban tên... cũng cần co sự đồng ý của kẻ khác. Ai? Ta sao?".
Người đàn ông cực kỳ kiêu ngạo lên tiếng, đám đông dù có lý lẽ cũng không thể đọ lại được sự ngang ngược này, có lý nhưng vẫn đuối.
Ba Lạc Bá Tư nhìn cô gái đang cam chịu uỷ khuất đứng đó, lười biếng lên tiếng:
" Từ nay nhớ lấy tên mình, đừng có làm mất mặt ta".
Câm... à không, Lưu Ly ngẩng đầu lên nhìn hắn một lúc rồi gật nhẹ.
Buổi tiệc vẫn diễn ra cho đến khi kết thúc, đêm hôm đó cô vô tình đi ngang qua đại sãnh, chỉ thấy Anh Na cùng một vài nữ hầu bị đuổi đi, họ gào khóc trông vô cùng thương tâm, nhưng quản gia mặt vẫn không thay đổi, lập tức lên tiếng:
" Chắc hắn các ngươi biết lý do bản thân phải trở nên thế này, nhà công tước không chứa chấp những kẻ có lòng dạ xấu xa, ngài ấy không xử phạt mà chỉ đuổi việc đã là nhân từ lắm rồi, nếu còn không mau rời khỏi thì sẽ chẳng còn sự khoan dung nào nữa đâu".
Lưu Ly đứng ở cách đó không xa, trong lòng không khỏi có những suy nghĩ không hay, nếu như sau này cô phạm phải lỗi lớn, cô không phải là quý tộc, không bị đuổi đi thì có phải là sẽ bị lấy mạng hay không?
Gương mặt có chút buồn, một bên má có chút xót, cô đưa tay lên suýt xoa rồi lủi thủi đi vào trong dinh thự.
Người đàn ông đứng ở ô cửa sổ trên tầng nhìn xuống, quan sát tất cả.
Ba Lạc Bá Tư không nghĩ có kẻ dám quấy phá trong dinh thự là việc không tố, ích nhất hắn đang muốn tìm một cái cớ để đuổi đám nữ hầu quý tộc kia đi, trùng hợp lại có cơ hội,
Nhưng sự việc Lưu Ly bị ngán chân, tiểu thư quý tộc kia chắc chắn cố ý.
Đến buổi tiệc của hắn mà lại dám giở trò? Xem ra nhà bá tước này đúng là không xem hắn ra gì.
Chẳng biết có việc gì xảy ra, chỉ vài hôm sau liền thấy trên báo nhà bá tước nọ vì trốn thuế mà bị tịch biên hơn một nửa gia sản, các công việc kinh doanh cũng phải hoãn lại.
Hào Kiện bưng trà vào phòng, đặt ở trên bàn rồi quá phận hỏi:
" Công tước... không biết tại sao ngài lại đặt tên cho cô ấy là Lưu Ly".
Ba Lạc Bá Tư nhìn khóm hoa lưu ly nhỏ xinh mang màu xanh hệt như bầu trời đang cắm trong bình nhàn nhạt nói:
" Lưu Ly mang ý nghĩa trung thành, coi như ta đây ban tặng vì cô ta không có lòng phản trắc".
Cô gái nhỏ đi vào trong phòng ngủ của chủ nhân, trên tay là một bát thuốc màu đen trông vô cùng khó ngửi, đây là bác sĩ kê đơn, bởi vì ngài công tức yêu cầu, nghe nói đây là bài thuốc cổ truyền, giúp bổ thận tráng dương.
Cô ngửi mùi thôi cũng đã cảm thấy choáng, ấy vậy mà người đàn ông mặt không biến sắc uống cạn, chỉ trông vòng ba giây.
Chỉ có một điều cô nghi hoặc mãi, hắn đang tuổi tráng niên, sung mãn, có cần thiết phải dùng thuốc tăng cường hay không?
Hơn nữa... người nào sắp được phục vụ cho hắn xui xẻo rồi đây.
Bưng cái bát rỗng ra bên ngoài, Hào Kiện nhận lấy, Lưu Ly lễ phép cúi đầu rồi xoay người về hướng ngược lại. Phụ tá vẻ mặt kinh ngạc mở miệng gọi:
" Này này, đi đâu đấy?".
Cô gái nhỏ gãi gãi cái gáy vài cái rồi chỉ tay lên trên, Hào Kiện nghĩ ngợi một lúc liền hỏi:
" Ý ngươi là... gác mái?".
" Ưn".
Thương tích của hắn đã bình phục rồi, cô phải về gác mái mà ngủ.
" Ai bảo làm thế? Vào phòng canh chừng cho công tước mau".
" A" - Cô nhất thời không biết nên nói thế nào, gãi đầu rồi chỉ trỏ lên trên mãi chẳng chịu vào trong. Lưu ly muốn nói cho anh biết, bây giờ cô không cần phải làm điều đó nữa, kết quả cả hai đứng trước cửa phòng, người thì bảo mau vào trong, người thì lắc đầu chỉ tay.
Khung cảnh loạn cào cào.
" Công tước, cô ta... cô ta là nô lệ, suy cho cùng thì vẫn là một tiện nô thấp kém, ban tên... có hơi không thoả đáng".
" Sao lại không hợp lẽ, ta là quý tộc nhưng chinh chiến trên sa trường nhiều năm, ta và những kẻ chỉ biết hưởng lạc mang thân phận quý tộc có khác biệt rất to lớn, vậy thì nữ nô của ta sao lại có thể giống với đám thấp kém nhà khác. Hơn nữa, việc ta ban tên... cũng cần co sự đồng ý của kẻ khác. Ai? Ta sao?".
Người đàn ông cực kỳ kiêu ngạo lên tiếng, đám đông dù có lý lẽ cũng không thể đọ lại được sự ngang ngược này, có lý nhưng vẫn đuối.
Ba Lạc Bá Tư nhìn cô gái đang cam chịu uỷ khuất đứng đó, lười biếng lên tiếng:
" Từ nay nhớ lấy tên mình, đừng có làm mất mặt ta".
Câm... à không, Lưu Ly ngẩng đầu lên nhìn hắn một lúc rồi gật nhẹ.
Buổi tiệc vẫn diễn ra cho đến khi kết thúc, đêm hôm đó cô vô tình đi ngang qua đại sãnh, chỉ thấy Anh Na cùng một vài nữ hầu bị đuổi đi, họ gào khóc trông vô cùng thương tâm, nhưng quản gia mặt vẫn không thay đổi, lập tức lên tiếng:
" Chắc hắn các ngươi biết lý do bản thân phải trở nên thế này, nhà công tước không chứa chấp những kẻ có lòng dạ xấu xa, ngài ấy không xử phạt mà chỉ đuổi việc đã là nhân từ lắm rồi, nếu còn không mau rời khỏi thì sẽ chẳng còn sự khoan dung nào nữa đâu".
Lưu Ly đứng ở cách đó không xa, trong lòng không khỏi có những suy nghĩ không hay, nếu như sau này cô phạm phải lỗi lớn, cô không phải là quý tộc, không bị đuổi đi thì có phải là sẽ bị lấy mạng hay không?
Gương mặt có chút buồn, một bên má có chút xót, cô đưa tay lên suýt xoa rồi lủi thủi đi vào trong dinh thự.
Người đàn ông đứng ở ô cửa sổ trên tầng nhìn xuống, quan sát tất cả.
Ba Lạc Bá Tư không nghĩ có kẻ dám quấy phá trong dinh thự là việc không tố, ích nhất hắn đang muốn tìm một cái cớ để đuổi đám nữ hầu quý tộc kia đi, trùng hợp lại có cơ hội,
Nhưng sự việc Lưu Ly bị ngán chân, tiểu thư quý tộc kia chắc chắn cố ý.
Đến buổi tiệc của hắn mà lại dám giở trò? Xem ra nhà bá tước này đúng là không xem hắn ra gì.
Chẳng biết có việc gì xảy ra, chỉ vài hôm sau liền thấy trên báo nhà bá tước nọ vì trốn thuế mà bị tịch biên hơn một nửa gia sản, các công việc kinh doanh cũng phải hoãn lại.
Hào Kiện bưng trà vào phòng, đặt ở trên bàn rồi quá phận hỏi:
" Công tước... không biết tại sao ngài lại đặt tên cho cô ấy là Lưu Ly".
Ba Lạc Bá Tư nhìn khóm hoa lưu ly nhỏ xinh mang màu xanh hệt như bầu trời đang cắm trong bình nhàn nhạt nói:
" Lưu Ly mang ý nghĩa trung thành, coi như ta đây ban tặng vì cô ta không có lòng phản trắc".
Cô gái nhỏ đi vào trong phòng ngủ của chủ nhân, trên tay là một bát thuốc màu đen trông vô cùng khó ngửi, đây là bác sĩ kê đơn, bởi vì ngài công tức yêu cầu, nghe nói đây là bài thuốc cổ truyền, giúp bổ thận tráng dương.
Cô ngửi mùi thôi cũng đã cảm thấy choáng, ấy vậy mà người đàn ông mặt không biến sắc uống cạn, chỉ trông vòng ba giây.
Chỉ có một điều cô nghi hoặc mãi, hắn đang tuổi tráng niên, sung mãn, có cần thiết phải dùng thuốc tăng cường hay không?
Hơn nữa... người nào sắp được phục vụ cho hắn xui xẻo rồi đây.
Bưng cái bát rỗng ra bên ngoài, Hào Kiện nhận lấy, Lưu Ly lễ phép cúi đầu rồi xoay người về hướng ngược lại. Phụ tá vẻ mặt kinh ngạc mở miệng gọi:
" Này này, đi đâu đấy?".
Cô gái nhỏ gãi gãi cái gáy vài cái rồi chỉ tay lên trên, Hào Kiện nghĩ ngợi một lúc liền hỏi:
" Ý ngươi là... gác mái?".
" Ưn".
Thương tích của hắn đã bình phục rồi, cô phải về gác mái mà ngủ.
" Ai bảo làm thế? Vào phòng canh chừng cho công tước mau".
" A" - Cô nhất thời không biết nên nói thế nào, gãi đầu rồi chỉ trỏ lên trên mãi chẳng chịu vào trong. Lưu ly muốn nói cho anh biết, bây giờ cô không cần phải làm điều đó nữa, kết quả cả hai đứng trước cửa phòng, người thì bảo mau vào trong, người thì lắc đầu chỉ tay.
Khung cảnh loạn cào cào.