Chương 27: Sự cố
Dinh thự trang hoàn lộng lẫy, từng bông hoa tươi nhất và nhiều màu sắc đều được đem về đây để trang trí, hương thơm ngào ngạt. Ban ngày không khí vô cùng nhộn nhịp, đến đêm lại càng náo nhiệt hơn.
Khách đến dự tiệc đông không kể hết, từ công hầu bá tước đều đến dự và mang theo vô số kỳ trân dị bảo, người đến phải đợi dưới đại sãnh rất lâu, Ba Lạc Bá Tư chuẩn bị rất lâu, đợi đến khi mọi người có mặt đông đủ thì hắn mới xuất hiện.
Người đàn ông mặc áo hoàng tộc màu xanh đậm từ trên lầu đi xuống, trên thắt lưng có đeo một thanh kiếm dài, ẩn sau lớp áo choàng điểm xuyến lông cáo tuyết xám ở trên cổ áo. Sau lưng của hắn lấp ló một cô gái nhỏ.
Hội trường hết sức xôn xao.
Ba Lạc Bá Tư lười biếng đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt của hắn chẳng hề mang theo hảo ý, hệt như đang nhìn những con thú nhỏ đang tạo thành bầy đang đứng trong lãnh địa của sư tử.
Đám quý tộc thi nhau xì xầm to nhỏ, dường như thắc mắc về cô gái đang đi phía sau hắn. Không phải quý tộc nhưng lại được mặc quần áo đẹp, điều này là thế nào đây?
Ba Lạc Bá Tư nhếch môi cười:
" Đáng lý ta không nên mang theo vũ khí vào buổi tiệc, nhưng sau khi trải qua cuộc ám sát kinh hoàng kia, ta sợ hãi đến mất ăn mất ngủ, cho nên không thể không đề phòng. Nếu có sai sót thì mong các vị thông cảm".
"...........".
Kẻ chai mặt trên chiến trường như hắn mà sợ hãi ư? Lý do miễn cưỡng thế kia cũng có thể nói ra được.
Câm đứng sau lưng hắn, không khỏi cảm thán. Nếu như cô không tận mắt chứng kiến cảnh tượng hắn một mình chém chết đám người che mặt và cả những quý tộc khi đó, thì có khi bây giờ cô sẽ đồng cảm với hắn lắm.
" Công tước có thể bình an vô sự là điều may mắn của Đế Quốc" - Một người đàn ông trung niên mang danh hiệu bá tước lên tiếng.
Đổi lại chỉ nhận được cái cười kinh từ ngài công tước:
" Sự việc đó chỉ có một mình ta là sống sót, những kẻ phải bỏ mạng phần lớn đều là con cháu của các vị ở đây. Ta cứ tưởng... các vị đây sẽ nghĩ rằng tại sao chỉ có con cháu mình là chết, sao ta không chết quách đi cho rồi, nhưng xem ra... là ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi".
"............".
"............".
Nghe thấy hắn nói, trên mặt những người ở đây chỉ có thể gượng gạo mà cười.
" Hôm nay ta tổ chức tiệc chúc mừng đại nạn không chết, các vị cứ thoải mái dùng bữa".
Hắn nói xong, liền liếc mắt ra phía sau lưng nhìn cô, Câm tiến lên một bước đỡ lấy cánh tay cứng rắn ấy rồi dìu hắn đến chiếc ghế đang được đặt ở nơi cao nhất và dễ nhìn thấy nhất ở đại sãnh.
Ba Lạc Bá Tư ngồi trên đó, lười biếng mà ra lệnh:
" Đi lấy một ít trái cây đến đây".
" A" - Câm gật đầu rồi chạy đi.
Cô tìm kiếm một hồi lâu mới tìm thấy nơi đặt trái cây, loay hoay lấy một cái đĩa vừa tay rồi bỏ vào trong đĩa, mà không mảy may biết rằng bản thân đang sắp vướn vào một mớ rắc rối.
Bữa tiệc khá đông người, cô phải cố hết sức để luồng lách qua đám người đang khiêu vũ và phải giữ cho đĩa trái cây không bị rơi, Câm đã cố lựa chọn hành lang vắng người nhất rồi nhưng chẳng hiểu tại sao cô vẫn bị vây quanh.
Câm tập trung vào đĩa trái cây đang cầm, không nhận ra một vài kẻ xung quanh đang có ý đồ bất hảo. Bàn chân thon gọn di chuyển lúc bình thường thì khá nhanh nhẹn, nhưng hôm nay hắn lại bảo cô mặc váy, chiếc váy dài qua chân, khác xa hoàn toàn với đồ hầu nữ để lộ mắc cá, lại thêm đôi giày cao gót lần đầu mang khiến người thường hay đi chân trần như cô thực sự không quen.
Cố xuyên qua dòng người, đang lúc nhìn thấy một khoảng không trống trải trước mắt thì chân như bị thứ gì đó ngán lấy, phía sau chân váy hệt như bị mắc vào thứ gì đó, Câm cả kinh ngã nhào trên đất, chiếc đĩa cũng bay khỏi tay rơi xuống đất tạo thành âm thanh lớn khiến cả đại sãnh phải chú ý đến.
Đang lúc cô đau đớn chật vật nằm trên đất, còn chưa hoàn hồn thì bên tai liền nghe thấy tiếng thét in ỏi:
" Á!!!!! Váy của ta!!!!!!!!!!!"".
" Ưm" - Câm chậm rãi ngồi dậy.
Cổ chân của cô đau quá, va phải thứ gì mà lại đau đến thế?
Khi cô đang cố đứng lên trong chuệnh choạng thì có một bóng đen xuất hiện trước mắt, còn chưa kịp nhìn rõ thì lại lần nữa ngã nhào.
Khách đến dự tiệc đông không kể hết, từ công hầu bá tước đều đến dự và mang theo vô số kỳ trân dị bảo, người đến phải đợi dưới đại sãnh rất lâu, Ba Lạc Bá Tư chuẩn bị rất lâu, đợi đến khi mọi người có mặt đông đủ thì hắn mới xuất hiện.
Người đàn ông mặc áo hoàng tộc màu xanh đậm từ trên lầu đi xuống, trên thắt lưng có đeo một thanh kiếm dài, ẩn sau lớp áo choàng điểm xuyến lông cáo tuyết xám ở trên cổ áo. Sau lưng của hắn lấp ló một cô gái nhỏ.
Hội trường hết sức xôn xao.
Ba Lạc Bá Tư lười biếng đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt của hắn chẳng hề mang theo hảo ý, hệt như đang nhìn những con thú nhỏ đang tạo thành bầy đang đứng trong lãnh địa của sư tử.
Đám quý tộc thi nhau xì xầm to nhỏ, dường như thắc mắc về cô gái đang đi phía sau hắn. Không phải quý tộc nhưng lại được mặc quần áo đẹp, điều này là thế nào đây?
Ba Lạc Bá Tư nhếch môi cười:
" Đáng lý ta không nên mang theo vũ khí vào buổi tiệc, nhưng sau khi trải qua cuộc ám sát kinh hoàng kia, ta sợ hãi đến mất ăn mất ngủ, cho nên không thể không đề phòng. Nếu có sai sót thì mong các vị thông cảm".
"...........".
Kẻ chai mặt trên chiến trường như hắn mà sợ hãi ư? Lý do miễn cưỡng thế kia cũng có thể nói ra được.
Câm đứng sau lưng hắn, không khỏi cảm thán. Nếu như cô không tận mắt chứng kiến cảnh tượng hắn một mình chém chết đám người che mặt và cả những quý tộc khi đó, thì có khi bây giờ cô sẽ đồng cảm với hắn lắm.
" Công tước có thể bình an vô sự là điều may mắn của Đế Quốc" - Một người đàn ông trung niên mang danh hiệu bá tước lên tiếng.
Đổi lại chỉ nhận được cái cười kinh từ ngài công tước:
" Sự việc đó chỉ có một mình ta là sống sót, những kẻ phải bỏ mạng phần lớn đều là con cháu của các vị ở đây. Ta cứ tưởng... các vị đây sẽ nghĩ rằng tại sao chỉ có con cháu mình là chết, sao ta không chết quách đi cho rồi, nhưng xem ra... là ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi".
"............".
"............".
Nghe thấy hắn nói, trên mặt những người ở đây chỉ có thể gượng gạo mà cười.
" Hôm nay ta tổ chức tiệc chúc mừng đại nạn không chết, các vị cứ thoải mái dùng bữa".
Hắn nói xong, liền liếc mắt ra phía sau lưng nhìn cô, Câm tiến lên một bước đỡ lấy cánh tay cứng rắn ấy rồi dìu hắn đến chiếc ghế đang được đặt ở nơi cao nhất và dễ nhìn thấy nhất ở đại sãnh.
Ba Lạc Bá Tư ngồi trên đó, lười biếng mà ra lệnh:
" Đi lấy một ít trái cây đến đây".
" A" - Câm gật đầu rồi chạy đi.
Cô tìm kiếm một hồi lâu mới tìm thấy nơi đặt trái cây, loay hoay lấy một cái đĩa vừa tay rồi bỏ vào trong đĩa, mà không mảy may biết rằng bản thân đang sắp vướn vào một mớ rắc rối.
Bữa tiệc khá đông người, cô phải cố hết sức để luồng lách qua đám người đang khiêu vũ và phải giữ cho đĩa trái cây không bị rơi, Câm đã cố lựa chọn hành lang vắng người nhất rồi nhưng chẳng hiểu tại sao cô vẫn bị vây quanh.
Câm tập trung vào đĩa trái cây đang cầm, không nhận ra một vài kẻ xung quanh đang có ý đồ bất hảo. Bàn chân thon gọn di chuyển lúc bình thường thì khá nhanh nhẹn, nhưng hôm nay hắn lại bảo cô mặc váy, chiếc váy dài qua chân, khác xa hoàn toàn với đồ hầu nữ để lộ mắc cá, lại thêm đôi giày cao gót lần đầu mang khiến người thường hay đi chân trần như cô thực sự không quen.
Cố xuyên qua dòng người, đang lúc nhìn thấy một khoảng không trống trải trước mắt thì chân như bị thứ gì đó ngán lấy, phía sau chân váy hệt như bị mắc vào thứ gì đó, Câm cả kinh ngã nhào trên đất, chiếc đĩa cũng bay khỏi tay rơi xuống đất tạo thành âm thanh lớn khiến cả đại sãnh phải chú ý đến.
Đang lúc cô đau đớn chật vật nằm trên đất, còn chưa hoàn hồn thì bên tai liền nghe thấy tiếng thét in ỏi:
" Á!!!!! Váy của ta!!!!!!!!!!!"".
" Ưm" - Câm chậm rãi ngồi dậy.
Cổ chân của cô đau quá, va phải thứ gì mà lại đau đến thế?
Khi cô đang cố đứng lên trong chuệnh choạng thì có một bóng đen xuất hiện trước mắt, còn chưa kịp nhìn rõ thì lại lần nữa ngã nhào.