Chương 11: Ám sát
Bộ dạng của người đàn ông hoàn toàn khác biệt so với vài phút trước đó, Câm hoàn toàn không tin được vào mắt mình.
Lúc nãy hắn chém chết những kẻ áo đen kia dường như chẳng tốn chút hơi sức nào mà bây giờ cơ thể lại đầy máu.
Ba Lạc Bá Tư đứng tựa vào cầu thang, có thể thấy rõ thanh đoản đao đâm vào bụng hắn đã sắp vào hết, vết thương rất sâu, chân mày hắn nhíu lại, gằng giọng:
" Ta bị đánh lén, nhưng những kẻ che mặt đều bị giết chết rồi... phải mau phá cửa... ra ngoài... tìm bác sĩ...".
Một vài người nghe thấy đám người vô cùng manh động kia đã chết không còn tên nào liền thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông đứng ở trên tầng dần dần khuỵ xuống, dường như không thể chống đỡ được nữa, bàn tay của hắn đặt ở nơi bị đâm, máu chảy ướt đẫm. Có vẻ như không thể cầm cự được bao lâu nữa, hắn ra lệnh bằng giọng nói thều thào:
" Không còn kẻ nào ở đây, mở cửa...".
" Nếu đã không còn gì nguy hiểm... ngài công tước đây cũng đừng gấp gáp làm gì" - Một trong số những gã vừa nãy mới cùng hắn uống rượu hưởng lạc liền lên tiếng, nhìn dáng vẻ của hắn lúc này, đối phương chỉ lộ ra một gương mặt thích thú khi nhìn thấy người khác gặp nạn, cười to:
" Hahahaha, thật sựu không ngờ công tước cao quý cũng có ngày gặp phải cảnh tượng thế này. Không phải ngươi ở trên chiến trường lợi hại lắm hay sao? Bị người khác đánh lén... cảnh giác thế nào?".
" Này... bị doạ đến ngốc rồi à, sao... sao dám nói chuyện với công tước thế kia?" - Khắc Bối có chút dè chừng mà lên tiếng, nhưng từ trong lời nói chẳng có chút nào là đang lo lắng cho vị công tước kia, phần nào có thể nghe thấy được hàm ý châm chọc.
Ba Lạc Bá Tư nhíu chân mày, trên trán nhễ nhại mồ hôi quan sát đám người bên dưới.
Tên đang lớn giọng nhìn Khắc Bối rồi cười cợt:
" Nơi này đã bị khoá từ bên trong lẫn bên ngoài, dù có xảy ra việc gì cugnx chẳng ai biết. Đám người che mặt kia to gan làm bậy, ai cũng đều dám ra tay... vị công tước của chúng ta... vì ham mê tửu sắc quá độ... cho nên bị ám sát ở nơi này...".
Vừa nói, tên đó vừa nhặt một thanh kiếm lên, nụ cười khoái trá trên gương mặt ngày càng đậm:
" Lý do thế này... có hợp lý hay không?".
Không cần nói cũng biết tên này định làm gì.
" Tính tình khó chiều của công tước đây, thử hỏi mọi người có mặt tại nơi này xem... có ai thích hay không? Giao thiệp với ngươi chẳng qua cũng chỉ là vì lợi ích. Nơi này hiện tại chẳng ai có thể vào được, vậy nên dù có người... mất mạng vì bị ám sát thì cũng là do kẻ đó xui xẻo thôi. Chúng ta đã cố gắng bảo vệ nhưng bất thành, là người có công nha, không biết chừng còn được phong thưởng".
Nghe thấy gã nói như thế, đám đông bắt đầu bàn tán, tiền tài và quyền lực luôn là những thứ hấp dẫn, có thể loại đi kẻ mình ghét, còn vịnh vào đó mà lập công thì ai có thể cưỡng lại?
Từng người từng người như bị quỷ ám, kẻ thấy vũ khí thì cầm vũ khí, kẻ vơ được thứ vừa tay thì vơ lấy, kẻ không có gì trong tay cũng đi theo đám đông tiến đến chỗ cầu thang.
Câm đứng ở dưới đó, có chút hoảng sợ lui về sau.
Toàn bộ mọi ánh mắt đều chú ý lên trên tầng, Ba Lạc Bá Tư đang khuỵ gối, dùng tay che đi vết thương đang không ngừng chảy máu.
Nhinf đám người bên dưới nhất thể đồng tâm đang muốn lấy mạng mình, hắn chỉ nhếch lên nụ cười mỉa mai rồi từng chút từng chút nghe bọn chúng nói hết những điều thật lòng.
" Haha, nếu tin đồn công tước vì chìm đắm trong sắc d.ục nên mới bị ám sát lan rộng thì sẽ rất hay đấy".
" Lập công lớn thì sao? Gia thế hiển hách thì sao? Bị ám sát vì lý do đó thì dù có xuống mồ chắc cũng sẽ xấu hổ đến mức không dám siêu thoát nha".
" Hahahahaha".
Cô gái nhỏ đứng ở dưới, chẳng hiểu sao diễn biến lại thành thế này, chẳng phải bọn họ là bạn bè hay sao?
Vì thấy cô vướng chân cản tay, vài người liền hất cô sang một bên:
" Nô lệ này tư sắc không tệ, sau khi công tước bị ám sát thì vui vẻ với nó một chút nhé anh em".
Nghe thấy những lời nói thô bỉ phát ra từ những kẻ tự xưng là quý tộc, cô thực sự muốn nôn.
Vài kẻ đã lên bậc thang, lười biếng kéo lê thanh kiếm dưới sàn, tiến đến gần người đàn ông đang không còn sức chống trả.
Lúc nãy hắn chém chết những kẻ áo đen kia dường như chẳng tốn chút hơi sức nào mà bây giờ cơ thể lại đầy máu.
Ba Lạc Bá Tư đứng tựa vào cầu thang, có thể thấy rõ thanh đoản đao đâm vào bụng hắn đã sắp vào hết, vết thương rất sâu, chân mày hắn nhíu lại, gằng giọng:
" Ta bị đánh lén, nhưng những kẻ che mặt đều bị giết chết rồi... phải mau phá cửa... ra ngoài... tìm bác sĩ...".
Một vài người nghe thấy đám người vô cùng manh động kia đã chết không còn tên nào liền thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông đứng ở trên tầng dần dần khuỵ xuống, dường như không thể chống đỡ được nữa, bàn tay của hắn đặt ở nơi bị đâm, máu chảy ướt đẫm. Có vẻ như không thể cầm cự được bao lâu nữa, hắn ra lệnh bằng giọng nói thều thào:
" Không còn kẻ nào ở đây, mở cửa...".
" Nếu đã không còn gì nguy hiểm... ngài công tước đây cũng đừng gấp gáp làm gì" - Một trong số những gã vừa nãy mới cùng hắn uống rượu hưởng lạc liền lên tiếng, nhìn dáng vẻ của hắn lúc này, đối phương chỉ lộ ra một gương mặt thích thú khi nhìn thấy người khác gặp nạn, cười to:
" Hahahaha, thật sựu không ngờ công tước cao quý cũng có ngày gặp phải cảnh tượng thế này. Không phải ngươi ở trên chiến trường lợi hại lắm hay sao? Bị người khác đánh lén... cảnh giác thế nào?".
" Này... bị doạ đến ngốc rồi à, sao... sao dám nói chuyện với công tước thế kia?" - Khắc Bối có chút dè chừng mà lên tiếng, nhưng từ trong lời nói chẳng có chút nào là đang lo lắng cho vị công tước kia, phần nào có thể nghe thấy được hàm ý châm chọc.
Ba Lạc Bá Tư nhíu chân mày, trên trán nhễ nhại mồ hôi quan sát đám người bên dưới.
Tên đang lớn giọng nhìn Khắc Bối rồi cười cợt:
" Nơi này đã bị khoá từ bên trong lẫn bên ngoài, dù có xảy ra việc gì cugnx chẳng ai biết. Đám người che mặt kia to gan làm bậy, ai cũng đều dám ra tay... vị công tước của chúng ta... vì ham mê tửu sắc quá độ... cho nên bị ám sát ở nơi này...".
Vừa nói, tên đó vừa nhặt một thanh kiếm lên, nụ cười khoái trá trên gương mặt ngày càng đậm:
" Lý do thế này... có hợp lý hay không?".
Không cần nói cũng biết tên này định làm gì.
" Tính tình khó chiều của công tước đây, thử hỏi mọi người có mặt tại nơi này xem... có ai thích hay không? Giao thiệp với ngươi chẳng qua cũng chỉ là vì lợi ích. Nơi này hiện tại chẳng ai có thể vào được, vậy nên dù có người... mất mạng vì bị ám sát thì cũng là do kẻ đó xui xẻo thôi. Chúng ta đã cố gắng bảo vệ nhưng bất thành, là người có công nha, không biết chừng còn được phong thưởng".
Nghe thấy gã nói như thế, đám đông bắt đầu bàn tán, tiền tài và quyền lực luôn là những thứ hấp dẫn, có thể loại đi kẻ mình ghét, còn vịnh vào đó mà lập công thì ai có thể cưỡng lại?
Từng người từng người như bị quỷ ám, kẻ thấy vũ khí thì cầm vũ khí, kẻ vơ được thứ vừa tay thì vơ lấy, kẻ không có gì trong tay cũng đi theo đám đông tiến đến chỗ cầu thang.
Câm đứng ở dưới đó, có chút hoảng sợ lui về sau.
Toàn bộ mọi ánh mắt đều chú ý lên trên tầng, Ba Lạc Bá Tư đang khuỵ gối, dùng tay che đi vết thương đang không ngừng chảy máu.
Nhinf đám người bên dưới nhất thể đồng tâm đang muốn lấy mạng mình, hắn chỉ nhếch lên nụ cười mỉa mai rồi từng chút từng chút nghe bọn chúng nói hết những điều thật lòng.
" Haha, nếu tin đồn công tước vì chìm đắm trong sắc d.ục nên mới bị ám sát lan rộng thì sẽ rất hay đấy".
" Lập công lớn thì sao? Gia thế hiển hách thì sao? Bị ám sát vì lý do đó thì dù có xuống mồ chắc cũng sẽ xấu hổ đến mức không dám siêu thoát nha".
" Hahahahaha".
Cô gái nhỏ đứng ở dưới, chẳng hiểu sao diễn biến lại thành thế này, chẳng phải bọn họ là bạn bè hay sao?
Vì thấy cô vướng chân cản tay, vài người liền hất cô sang một bên:
" Nô lệ này tư sắc không tệ, sau khi công tước bị ám sát thì vui vẻ với nó một chút nhé anh em".
Nghe thấy những lời nói thô bỉ phát ra từ những kẻ tự xưng là quý tộc, cô thực sự muốn nôn.
Vài kẻ đã lên bậc thang, lười biếng kéo lê thanh kiếm dưới sàn, tiến đến gần người đàn ông đang không còn sức chống trả.