Chương 36
Editor: Yeee
Beta: Yaann
“Sao lại thế này! Xác chết sống dậy! Lâm Vân người đâu”? Trương Mộ Đồng xoa xoa đôi mắt, tìm kiếm vài vòng trên mặt đất, là người thứ nhất la toáng lên.
“Đúng thế, người đã chết đâu”?
Đội trưởng Vương cùng mấy nhân viên công tác anh ta dẫn đến đây xấu hồ mà nhìn nhìn ba người Trình Gia Dũng.
Nếu không phải có nhiều đôi mắt làm chứng như vậy, có thể chứng minh cho nhau, còn tưởng rằng bọn họ hơn nửa đêm đùa cảnh sát chơi, báo án loạn?
Tiêu Tiêu ngồi xổm tại nơi ngày hôm qua Lâm Vân xảy ra chuyện, vết máu trên mặt đất đã không còn, hung khí cũng không thấy, trên mặt đất sạch sẽ, hết thảy những điều này thật sự giống như chưa từng phát sinh.
Đội trưởng Vương đi theo phía sau Trình Gia Dũng, sợ anh xấu hổ, nhỏ giọng dò hỏi: “Tiểu Trình, các cậu rốt cuộc là có chuyện gì? Ai báo án? Người chết đâu”?
Giờ phút này Trình Gia Dũng cũng không hiểu ra sao, hoàn toàn nghĩ không ra manh mối.
Tối hôm qua rõ ràng anh thấy Lâm Vân nằm ở chỗ này, hô hấp mạch đập đều không có.
Sau khi dì xảy ra chuyện, phòng bị anh khóa trái. Sợ có người phá hỏng hiện trường, Trình Gia Dũng còn lấy chìa khóa dự phòng của phòng Lâm Vân từ tay Triệu Huy cùng Triệu Á.
Nhưng hiện tại nơi này bình yên vô sự, Lâm Vân đã chết ở trong phòng bốc hơi không thấy!
Tính cả lượng lớn vết máu trên mặt đất tối hôm qua, bình hoa bằng đồng đả thương Lâm Vân tất cả đều không thấy.
“Anh Dũng, tối hôm qua có phải chúng ta nhìn lầm rồi không, Lâm Vân có phải không chết không”? Trương Mộ Đồng bám vào nhỏ giọng hỏi bên tai Trình Gia Dũng.
Làm cảnh sát lâu như vậy, chuyện thi thể không cánh mà bay, vẫn là lần đầu tiên Trương Mộ Đồng gặp được, thật là mở rộng tầm mắt!
“Sẽ không”! Trình Gia Dũng bảo trì trấn định, lắc lắc đầu nói: “Tôi không có nhìn nhầm, tôi cũng rất chắc chắn ngay lúc đó dì không có dấu hiệu của sự sống”.
“Vậy người chết làm sao có thể tự mình đi ra ngoài? Người bên ngoài cũng không vào được, chìa khóa không phải bị chúng ta thu hồi rồi sao”? Trương Mộ Đồng bất tri bất giác rùng mình một cái.
Tiêu Tiêu chậm rãi đi xung quanh phòng, cô trái sờ phải sờ mỗi một đồ vật trong phòng Lâm Vân, hy vọng Lâm Vân có thể bằng lòng ‘trò chuyện’ cùng cô.
Lúc Tiêu Tiêu chạm đến hộp châu báu trên bàn trang điểm của Lâm Vân, tiếng ong ong quen thuộc lại truyền đến tai.
“Chính là cái này”!
Tiêu Tiêu hưng phấn mà nhấp miệng mỉm cười, nói với các cảnh sát còn ở phía sau nghi hoặc Lâm Vân chết hay không chết: “Lâm Vân quả thực đã chết, thi thể bà ấy hẳn là bị người dọn đi rồi, hiện trường cũng bị người dọn sạch”.
Trương Mộ Đồng làm ngôn ngữ cử chỉ với Tiêu Tiêu, chỉ mồm hỏi: “Tiêu Tiêu, sao cô có thể khẳng định như vậy”?
Tiêu Tiêu sợ mọi người không tin tưởng cô, lại nhấn mạnh lại một câu: “Tôi nói chính là sự thật”!
“Tôi tin cô, tôi tin tất cả những gì tôi thấy tối hôm qua không có sai, dì thật sự bị người ta đánh chết” Trình Gia Dũng là người thứ nhất đứng ra ủng hộ quan điểm của Tiêu Tiêu.
“Người đã chết, nhưng thi thể đâu”? Đội trưởng Vương nhún nhún vai, tung ra vấn đề: “Không có thi thể, cậu bảo chúng tôi tra xét thế nào”?
Trình Gia Dũng ngậm miệng, bảo cảnh sát đi điều tra hiện trường hung án không có người bị hại, thật sự có chút làm khó người khác.
“Tiểu Trình, nếu không sau khi các cậu tìm thấy thi thể, chúng tôi lại để pháp y pháp chứng lại đây lấy bằng chứng, hiện tại chúng tôi xuống lầu trước nhìn xem người bị hại khác”!
Đội trưởng Vương chắp tay sau lưng, đen mặt dẫn người của anh ta xuống lầu.
Trình Gia Dũng, Trương Mộ Đồng, Tiêu Tiêu ba người đứng ngây ngốc trong phòng Lâm Vân, nghĩ trăm lần cũng không ra?
Tối hôm qua là ai vào căn phòng này? Chẳng lẽ còn có người có chìa khóa dự phòng của căn phòng này?
Lại là ai đã di chuyển thi thể Lâm Vân? Tại sao Triệu Huy lại bị người giết?
Nhiều vòng bí ẩn quấn lại một chỗ, làm đầu óc ba người ở đây như muốn nổ tung.
Tiêu Tiêu chắp tay sau lưng, gắt gao nắm chặt chiếc nhẫn đá quý trộm từ chỗ Lâm Vân, hy vọng Lâm Vân có thể nhắc nhở cô tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mỗi lần Tiêu Tiêu trò chuyện cùng bọn họ, đều yêu cầu ở một hoàn cảnh tuyệt đối kín đáo và an toàn, chỉ có một mình cô ở nơi đó, còn yêu cầu mặc đồ trắng hoặc đồ đen, bọn họ mới bằng lòng ra gặp Tiêu Tiêu.
Dưới hoàn cảnh như vậy, Lâm Vân nhất định là cái gì cũng không chịu nói, Tiêu Tiêu chỉ có thể đợi hết thảy nơi này được an bài thỏa đáng, cô mới có thể ngồi xuống nói chuyện rõ ràng với Lâm Vân.
Pháp y sơ bộ phán đoán thời gian tử vong của Triệu Huy là tại ban đêm lúc 4 giờ rưỡi đến 5 giờ. Nguyên nhân tử vong là phần đầu chịu đòn nặng, tạo thành xuất huyết trong hộp sọ.
Hung khí đánh chết Triệu Huy chính là bình hoa bằng đồng bên cạnh ông ta, trên bình hoa không có lưu lại dấu vân tay, hung thủ hẳn là có chuẩn bị mà đến.
Nhà Lâm Chấn có rất nhiều bình hoa và dụng cụ bằng đồng, bằng bạc, cho nên hung khí đánh chết Lâm Vân cùng Triệu Huy có phải cùng một cái hay không, còn cần nhân viên hóa nghiệm phòng nghiệm chứng so sánh vết máu lưu lại trên hung khí.
Triệu Á ở trong một đêm, mẹ chết không thấy xác, bố chết oan uổng, cả người đều ở bên bờ vực của sự sụp đổ.
Triệu Á máy móc mà nhìn các cảnh sát ra ra vào vào, không hề giống ngày hôm qua khóc lớn kêu to, mà là biểu cảm hiền lành ngồi ở một bên, một câu cũng không nói.
Hai người em họ nhà Lâm Nhất Đức thay phiên an ủi Triệu Á, nhưng cô ấy giống như bị điếc, một chút phản ứng cũng không có.
Có lẽ ở lúc con người ta quá đau lòng, sẽ mất đi một ít năng lực phản ứng với thế giới bên ngoài.
Sau khi đội trưởng Vương dẫn các anh em lấy chứng cứ xong, mang thi thể Triệu Huy đi rồi.
Trong nhà chỉ còn người nhà Lâm Chấn với ba người Trình Gia Dũng, trong một đêm mất đi hai người, trong nhà yên tĩnh đi rất nhiều, nhưng sự yên tĩnh này xen lẫn với sự kỳ lạ không thể diễn tả được.
“Mợ, chìa khóa phòng dì ngoại trừ dượng với Á Á có, còn có chìa khóa dự phòng nào khác không”? Đội trưởng Vương vừa rời đi, Trình Gia Dũng liền vội hỏi Sầm Phương, bà ta là quản gia ở trong nhà, chuyện chìa khóa hẳn là bà ta biết rõ.
Sầm Phương nghĩ nghĩ, nói: “Lão gia tử có chìa khóa dự phòng của mỗi căn phòng”!
“Để ở đâu”?
“Ở ngăn tủ trong phòng lão gia tử”!
Trình Gia Dũng chạy lên lầu ba mở ra ngăn tủ phòng Lâm Chấn, chìa khóa chính là đặt trong ngăn tủ ngoài cùng, một chùm chìa khóa cột trong vòng kim loại hình tròn.
Lâm Chấn đều đánh dấu phòng lên mỗi chiếc chìa khóa, Trình Gia Dũng đếm từ số đầu tiên, thiếu duy nhất chìa khóa dự phòng của phòng Sầm Phương cùng Triệu Huy.
Trình Gia Dũng lâm vào trầm tư, xem ra thật sự có người lấy đi chìa khóa cửa phòng dì Lâm Vân!
Ban đêm, hung thủ nhân lúc bọn họ đã ngủ, đột nhập vào phòng, lén chuyển thi thể dì, lại tẩy sạch hiện trường hung án.
Nhưng mà đêm qua mưa to gió lớn, các cảnh sát đều không có cách nào đi điều tra, hung thủ có thể chuyển thi thể dì đến chỗ nào?
Anh cùng Trương Mộ Đồng và Tiêu Tiêu cạnh ở lầu một, mà lại ngủ sâu như vậy? Triệu Huy chết trong căn phòng cách bọn họ không đủ 5 mét, ba người vậy mà không có ai nghe thấy?
Trình Gia Dũng luôn ngủ không sâu giấc, động tĩnh nhỏ anh cũng có thể bừng tỉnh. Đêm qua cũng không biết là bị làm sao? Ma xui quỷ khiến, ngồi ngủ mà cũng có thể ngủ sâu như vậy!
Trình Gia Dũng đang cố gắng nghĩ lại chuyện tối hôm qua, cầu thang đinh đinh đang đang mà truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, có người lên lầu!
Lâm Chấn chân không mang dép, đầu tóc rối bời xuất hiện ở cửa.
Ông vọt vào phòng, ngay cả nhìn cũng không nhìn Tình Gia Dũng một cái, trực tiếp chạy về phía bàn thờ Phật của ông, lúc ông nhìn bàn thờ Phật trong khoảng cách gần, lại là một trận than khóc.
Trình Gia Dũng bị âm thanh này dọa sợ, từ trước giờ anh chưa từng nghe loại âm thanh này từ ông ngoại.
Trình Gia Dũng chuyển tầm mắt về phía bàn thờ Phật, Thần Mèo Nhỏ lại mất một con, chỉ còn có hai con!
“Hahahaha, lại sắp chết người rồi, hahahaha…”.
Lâm Chấn từ than khóc chuyển thành cười to, ông lấy ngón tay đếm Thần Mèo Nhỏ: “Một con, hai con…hahaha, chỉ còn lại hai con”!
Trình Gia Dũng đứng ngốc tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn mất đi năng lực phản ứng.
Cười đủ rồi Lâm Chấn lại bắt đầu đập mạnh lên mặt đất, Trình Gia Dũng sợ ông làm bản thân bị thương, liền vội vàng ôm lấy ông từ phía sau.
Sức lực của Lâm Chấn rất lớn, giãy dụa mạnh như một con trâu, Trình Gia Dũng thiếu chút nữa không ôm được ông.
“Ông ngoại, ông ngoại, ông bình tĩnh chút”!
Lâm Chấn ngừng động tác đập sàn nhà, đôi mắt mờ mịt mà nhìn Trình Gia Dũng hỏi: “Cậu là ai vậy”?
“Ông ngoại, cháu là Đại Dũng”!
“Cái gì Dũng, tôi không quen biết cậu’!
…
Giờ phút này Trình Gia Dũng còn mờ mịt hơn Lâm Chấn, ông ngoại đây là làm sao? K1ch thích quá lớn, ngay cả anh cũng không nhận ra?
Trình Gia Dũng thương lượng cùng người nhà, muốn đưa Lâm Chấn không quá bình thường đi bệnh viện, nhưng ông vừa la vừa nháo, đem đầu đập bịch bịch trên tường, sống chết không chịu đi bệnh viện.
Người nhà không còn cách nào, chỉ có thể mời bác sĩ đông y Trần Kiến Dân trên đảo tới, lúc Lâm Chấn không thoải mái vẫn luôn ở chỗ ông ấy xem bệnh bốc thuốc, hai người không chỉ là quan hệ thầy thuốc người bệnh, cũng là bạn tốt của nhau.
Lúc Trần Kiến Dân tới, Lâm Chấn đã an tĩnh lại rồi, ông nửa dựa vào giường đôi mắt chăm chăm nhìn trần nhà.
Trần Kiến Dân bắt mạch cho Lâm Chấn, kê thuốc an thần, nhìn thấy bạn già đến thăm, Lâm Chấn vẫn đơ như gỗ không nói lời nào.
Trình Gia Dũng đưa Trần Kiến Dân trở về phòng khám, thuận tiện lấy thuốc bắc đã kê đem về, Trần Kiến Dân vẫn chưa biết chuyện xảy ra trong nhà Lâm Chấn, chỉ cảm thấy người nhà bọn họ đều tâm trạng kém, mỗi người đều trông rầu rĩ.
Trên đường, Trần Kiến Dân mới nhịn không được hỏi Trình Gia Dũng: “Đại Dũng à, lão Lâm rốt cuộc bị sao vậy? Mấy ngày trước bọn ông còn cùng nhau đánh cờ, tình trạng tinh thần của ông ấy trông khá tốt”.
“Tối hôm qua trong nhà ông ngoại xảy ra chút chuyện”! Trình Gia Dũng không muốn dọa Trần Kiến Dân, chỉ là đơn giản phụ họa một câu.
Trần Kiến Dân có lòng hiếu kỳ cao, lại thích tìm hiểu việc riêng nhà người khác, Trình Gia Dũng càng che che giấu giấu như vậy, ông càng muốn biết, đào sâu vấn đề mà truy hỏi trong nhà Trình Gia Dũng rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Trình Gia Dũng không dây dưa được với truy vấn lặp đi lặp lại của Trần Kiến Dân, dù sao trên đảo nhỏ này cũng không tồn tại bí mật gì, không đến mấy ngày, nhà Lâm Chấn xảy ra chuyện cũng sẽ lan truyền trong người dân trên đảo.
“Tối hôm qua dì với dượng của cháu bị kẻ xấu đánh chết, ông ngoại chịu k1ch thích lớn mới như vậy’!
“Trời ơi! Thật hay giả vậy! Bắt được kẻ xấu chưa”? Trần Kiến Dân há to miệng, tỏ ra dáng vẻ kinh ngạc.
“Vẫn chưa, cảnh sát vừa mới lập án”!
Trần Kiến Dân thở dài nói: “Ông ngoại cháu thật ra rất…”
Trần Kiến Dân nói được một nửa, đột nhiên ngừng lại, ông kinh ngạc nhìn Trình Gia Dũng hỏi: “Vừa rồi cháu mới nói lão Lâm bởi vì Tiểu Vân cùng Triệu Huy đột nhiên chết mới trở thành như vậy”?
“Vâng ạ”.
Trình Gia Dũng nhíu nhíu mi, không hiểu Trần Kiến Dân tại sao lại phải hỏi như vậy, lại bày ra biểu tình như vậy?
“Ông Trần, ông có cái gì muốn nói với cháu phải không’?
Ánh mắt Trần Kiến Dân mập mờ, xấu hổ lắc lắc tay nói: “Không, không có gì”!
“Anh Dũng, cuối cùng anh cũng trở về rồi”!
Trương Mộ Đồng vừa nhìn thấy Trình Gia Dũng xách theo mấy bao thuốc bắc từ cổng lớn tiến vào, liền gấp đến chạy đi nghênh đón.
“Không phải lại xảy ra chuyện rồi chứ”? Trong một đêm này liên tục xảy ra quá nhiều chuyện, lúc này Trình Gia Dũng trở nên cực kỳ mẫn cảm.
“Không xảy ra chuyện, em xem lịch trình ra khơi, chúng ta có phải nên trở về rồi không? Tiêu Tiêu nói hôm qua có bão, nguồn nước bị ô nhiễm, hiện tại số liệu kiểm tra đo lường cũng sẽ không chính xác”.
Lúc này Trương Mộ Đồng một phút cũng không muốn ngốc thêm ở chỗ này, Lâm Chấn điên điên khùng khùng một lát là thần, một lát là quỷ, dọa Trương Mộ Đồng tới mức thần kinh đều dị ứng.
Mặt Trình Gia Dũng lộ vẻ khó xử, do dự một lát mới nói: “Tôi muốn ở lại đây thêm mấy ngày, một là lo lắng ông ngoại, muốn đợi ông khỏe hơn mới đi. Hai là Thần Mèo Nhỏ lại mất đi một con”.
“Trời ạ”!
Trương Mộ Đồng há to miệng, trên trán ngay lập tức toát mồ hôi: “Ở đây không phải là sắp chết người chứ? Thần Mèo Nhỏ kia sẽ không thật sự có tác dụng nguyền rủa giống như ông ngoại anh nói chứ? Quá con mẹ nó thần”!
Trương Mộ Đồng nhịn không được chửi bậy hai lần, để tăng thêm can đảm cho bản thân.
Trình Gia Dũng biết Trương Mộ Đồng đặc biệt sợ mấy chuyện linh dị thần quái này, để cậu ấy tiếp tục ở lại nơi này, thật sự là làm khó cậu ấy!
Anh vội vàng giúp Trương Mộ Đồng tìm một cái bậc thang: “Mộ Đồng, nếu không cậu cùng Tiêu Tiêu đi về trước, đội cảnh sát thiếu nhân lực, chúng ta không thể hai người đều xin nghỉ dài hạn”.
Trương Mộ Đồng vừa định gật đầu đồng ý, Tiêu Tiêu lại nói một câu: “Tôi ở lại đây với anh”!
Trình Gia Dũng kinh ngạc quay đầu nhìn Tiêu Tiêu vài lần, hoàn cảnh nơi này âm trầm, Lâm Chấn điên điên khùng khùng, mấy người họ hàng mang ý xấu, một người đàn ông như anh còn thấy sởn tóc gáy, một cô gái như cô không sợ sao?
“Không cần! Mộ Đồng, cậu dẫn Tiêu Tiêu đi trước”.
Trình Gia Dũng cảm ơn ý tốt của Tiêu Tiêu, mục tiêu của hung thủ không rõ ràng, hắn ta ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, Trình Gia Dũng không muốn liên lụy người ngoài như Tiêu Tiêu, còn là một cô gái.
“Tôi không sợ, tôi có thể giúp được anh”! Tiêu Tiêu chém đinh chặt sắt mà kiên quyết không đi.
Sau đó ba người thảo luận rất lâu, vẫn là quyết định để Trương Mộ Đồng đi về đội trả phép trước, Tiêu Tiêu ở lại cùng Trình Gia Dũng tiếp tục quan sát tình hình phát triển.
Các cảnh sát hình sự trên đảo, bọn họ luôn cảm thấy hiệu suất làm việc không cao. Nếu đến lúc đó cần thiết, Trương Mộ Đồng có thể xin giúp đỡ từ ba cậu, tính cả bọn họ nội ứng ngoại hợp, đề nghị cảnh sát kỹ thuật thành phố hỗ trợ hợp tác phá án.
Trình Gia Dũng cùng Tiêu Tiêu tiễn Trương Mộ Đồng đến bến tàu, trước khi thuyền rời đi, Trình Gia Dũng lại khuyên Tiêu Tiêu lần nữa: “Hiện tại hối hận còn kịp:!
Tiêu Tiêu mỉm cười một chút nói: “Cuối cùng sẽ có một ngày, anh sẽ biết ơn quyết định ngày hôm nay, để tôi ở lại”!
Tào lao!
Trình Gia Dũng cười lắc lắc đầu, cô gái này vậy mà rất tự phụ!
Tiêu Tiêu đi ở phía trước, Trình Gia Dũng như người hầu nhỏ đuổi theo sau, hỏi: “Cô có lòng tin như vậy, phát hiện ra điều gì rồi đúng không”?
“Cái gì cũng không có”! Tiêu Tiêu mắt nhìn phía trước, trong lời nói không mang theo một chút sắc thái cảm xúc.
“Chẹp”! Trình Gia Dũng xua tay, kích động suông một hồi, còn tưởng rằng Tiêu Tiêu phát hiện ra dấu vết gì để lại?
Tiêu Tiêu đi đi, đột nhiên dừng lại, Trình Gia Dũng phía sau đang cúi đầu nghĩ chuyện, không chú ý phía trước ‘phanh lại’, trực tiếp đâm vào người Tiêu Tiêu.
“Lại làm sao vậy”!
“Anh giúp tôi một việc”?
“Giúp cái gì”?
“Giúp tôi chuẩn bị nguyên bộ quần áo màu đen, màu trắng cũng được, cùng một ngọn nến, ngọn nến nhất định phải màu trắng”?
“Cô làm gì vậy? Lập đàn làm pháp hả”?
Trình Gia Dũng nghĩ Tiêu Tiêu đây là lại phạm ‘tật xấu’ rồi, anh thiếu chút nữa đã quên, Tiêu Tiêu này là thần lải nhải, một chút cũng không thua kém Lâm Chấn hiện tại”.
“Đừng hỏi nhiều như vậy, tối nay tôi cần”!
Tiêu Tiêu giống như ra mệnh lệnh, Trình Gia Dũng bĩu môi, không phải thật sự xem anh như người hầu chứ?
Mặc dù trong lòng Trình Gia Dũng một trăm cái không không tình nguyện, nhưng cũng không chậm trễ anh cùng ‘điên’ với Tiêu Tiêu.
Anh từ chỗ em gái họ mượn được một cái áo đen với một cái váy dài màu đen, dựa theo chỉ thị của Tiêu Tiêu, đơn độc dọn ra cho cô một căn phòng.
Sắp đến 12 giờ đêm, Tiêu Tiêu ăn mặc đen sì xuất hiện, cô đứng ở cửa phòng, liên tục dặn dò Trình Gia Dũng phải canh giữ ở cửa, không được cho bất cứ người nào tiến vào.
Cho dù có lòng hiếu kỳ mãnh liệt, cũng tuyệt đối không cho phép nhìn trộm.
Nghe được bất kỳ âm thanh nào, không được sự cho phép của cô, tuyệt đối không được cưỡng ép xâm nhập.
Trình Gia Dũng máy móc gật đầu, sau đó không chút để ý hỏi một câu: “Nếu như tôi không làm được như vậy thì sao”?
“Tôi sẽ chết”!
Trình Gia Dũng rùng mình một cái, nỗ lực tìm kiếm dấu hiệu đùa giỡn từ trên mặt Tiêu Tiêu, nhưng bộ dáng nghiêm túc của cô một chút ý nói giỡn cũng không có.
Vốn dĩ Trình Gia Dũng cũng không để tâm chuyện này, nghĩ cũng là chơi chơi với Tiêu Tiêu, nhưng dáng vẻ nghiêm túc này của cô, bất giác làm Trình Gia Dũng khẩn trương lên.
“Nghiêm trọng như vậy”? Trình Gia Dũng nghiêm mặt đảm bảo, nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho bất cứ ai đi vào, bao gồm cả tôi trong đó”.
Tiêu Tiêu gật gật đầu, xoay người đi vào phòng cho khách.
Tiêu Tiêu cũng không phải hù dọa Trình Gia Dũng, lúc cô cùng những ‘oan hồn’ đó thông linh, bị người quấy rầy hoặc bị nhìn thấy, cô thật sự sẽ bỏ mạng, hơn nửa sẽ chết rất thảm, cái gọi là thiên cơ không thể lộ.
Cho nên lúc Tiêu Tiêu thông linh, nơi thích hợp nhất chính là ở nhà. Đáng tiếc hiện tại rõ ràng không có thời gian!
Trước mắt đã chết mất hai người, có lẽ ngay sau đó sẽ chết người thứ ba, người thứ tư…Đến lúc cái gọi là nguyền rủa kết thúc.
Tiêu Tiêu biết Trình Gia Dũng không thể lại chờ đợi, nếu cứ tiếp tục chờ đợi, thì tất cả người còn lại trong nhà ông ngoại anh thật sự không nhiều nữa. Vì Trình Gia Dũng, cô bằng lòng mạo hiểm một lần.
Huống chi Tiêu Tiêu biết Trình Gia Dũng tuyệt đối là người có thể tin cậy!
Tiêu Tiêu thắp ngọn nến, nắm chiếc nhẫn đá quý của Lâm Vân trong tay, chắp tay trước ngực, chờ đợi Lâm Vân xuất hiện gặp cô.
Không lâu sau, bên tai Tiêu Tiêu lại lần nữa truyền đến âm thanh ong ong quen thuộc, sau đó âm thanh của một người phụ nữ truyền đến: “Cuối cùng cô cũng đến”!
Tiêu Tiêu nhận ra âm thanh này, tuy rằng số lần nghe bà ấy nói chuyện không nhiều, nhưng Tiêu Tiêu biết âm thanh này chính là Lâm Vân.
“Bà ở chỗ nào? Tại sao không nhìn thấy”? Tiêu Tiêu hỏi.
Lâm Vân trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên hỏi một đằng trả lời một nẻo nói một câu: “Bố tôi ông ấy có khỏe không”?
“Ông Lâm”?
Trình Gia Dũng chuyển một cái ghế nhỏ ngồi trước cửa phòng Tiêu Tiêu, đoạn thời gian này mọi người đều ngủ rồi, cả một ngôi nhà lớn đều yên ắng.
Trình Gia Dũng chống cằm, chờ đợi kết quả của Tiêu Tiêu, Lâm Chấn đột nhiên ở phòng đối diện để chân trần chạy ra, điên cuồng lao về phía Trình Gia Dũng.
- -----oOo------
Beta: Yaann
“Sao lại thế này! Xác chết sống dậy! Lâm Vân người đâu”? Trương Mộ Đồng xoa xoa đôi mắt, tìm kiếm vài vòng trên mặt đất, là người thứ nhất la toáng lên.
“Đúng thế, người đã chết đâu”?
Đội trưởng Vương cùng mấy nhân viên công tác anh ta dẫn đến đây xấu hồ mà nhìn nhìn ba người Trình Gia Dũng.
Nếu không phải có nhiều đôi mắt làm chứng như vậy, có thể chứng minh cho nhau, còn tưởng rằng bọn họ hơn nửa đêm đùa cảnh sát chơi, báo án loạn?
Tiêu Tiêu ngồi xổm tại nơi ngày hôm qua Lâm Vân xảy ra chuyện, vết máu trên mặt đất đã không còn, hung khí cũng không thấy, trên mặt đất sạch sẽ, hết thảy những điều này thật sự giống như chưa từng phát sinh.
Đội trưởng Vương đi theo phía sau Trình Gia Dũng, sợ anh xấu hổ, nhỏ giọng dò hỏi: “Tiểu Trình, các cậu rốt cuộc là có chuyện gì? Ai báo án? Người chết đâu”?
Giờ phút này Trình Gia Dũng cũng không hiểu ra sao, hoàn toàn nghĩ không ra manh mối.
Tối hôm qua rõ ràng anh thấy Lâm Vân nằm ở chỗ này, hô hấp mạch đập đều không có.
Sau khi dì xảy ra chuyện, phòng bị anh khóa trái. Sợ có người phá hỏng hiện trường, Trình Gia Dũng còn lấy chìa khóa dự phòng của phòng Lâm Vân từ tay Triệu Huy cùng Triệu Á.
Nhưng hiện tại nơi này bình yên vô sự, Lâm Vân đã chết ở trong phòng bốc hơi không thấy!
Tính cả lượng lớn vết máu trên mặt đất tối hôm qua, bình hoa bằng đồng đả thương Lâm Vân tất cả đều không thấy.
“Anh Dũng, tối hôm qua có phải chúng ta nhìn lầm rồi không, Lâm Vân có phải không chết không”? Trương Mộ Đồng bám vào nhỏ giọng hỏi bên tai Trình Gia Dũng.
Làm cảnh sát lâu như vậy, chuyện thi thể không cánh mà bay, vẫn là lần đầu tiên Trương Mộ Đồng gặp được, thật là mở rộng tầm mắt!
“Sẽ không”! Trình Gia Dũng bảo trì trấn định, lắc lắc đầu nói: “Tôi không có nhìn nhầm, tôi cũng rất chắc chắn ngay lúc đó dì không có dấu hiệu của sự sống”.
“Vậy người chết làm sao có thể tự mình đi ra ngoài? Người bên ngoài cũng không vào được, chìa khóa không phải bị chúng ta thu hồi rồi sao”? Trương Mộ Đồng bất tri bất giác rùng mình một cái.
Tiêu Tiêu chậm rãi đi xung quanh phòng, cô trái sờ phải sờ mỗi một đồ vật trong phòng Lâm Vân, hy vọng Lâm Vân có thể bằng lòng ‘trò chuyện’ cùng cô.
Lúc Tiêu Tiêu chạm đến hộp châu báu trên bàn trang điểm của Lâm Vân, tiếng ong ong quen thuộc lại truyền đến tai.
“Chính là cái này”!
Tiêu Tiêu hưng phấn mà nhấp miệng mỉm cười, nói với các cảnh sát còn ở phía sau nghi hoặc Lâm Vân chết hay không chết: “Lâm Vân quả thực đã chết, thi thể bà ấy hẳn là bị người dọn đi rồi, hiện trường cũng bị người dọn sạch”.
Trương Mộ Đồng làm ngôn ngữ cử chỉ với Tiêu Tiêu, chỉ mồm hỏi: “Tiêu Tiêu, sao cô có thể khẳng định như vậy”?
Tiêu Tiêu sợ mọi người không tin tưởng cô, lại nhấn mạnh lại một câu: “Tôi nói chính là sự thật”!
“Tôi tin cô, tôi tin tất cả những gì tôi thấy tối hôm qua không có sai, dì thật sự bị người ta đánh chết” Trình Gia Dũng là người thứ nhất đứng ra ủng hộ quan điểm của Tiêu Tiêu.
“Người đã chết, nhưng thi thể đâu”? Đội trưởng Vương nhún nhún vai, tung ra vấn đề: “Không có thi thể, cậu bảo chúng tôi tra xét thế nào”?
Trình Gia Dũng ngậm miệng, bảo cảnh sát đi điều tra hiện trường hung án không có người bị hại, thật sự có chút làm khó người khác.
“Tiểu Trình, nếu không sau khi các cậu tìm thấy thi thể, chúng tôi lại để pháp y pháp chứng lại đây lấy bằng chứng, hiện tại chúng tôi xuống lầu trước nhìn xem người bị hại khác”!
Đội trưởng Vương chắp tay sau lưng, đen mặt dẫn người của anh ta xuống lầu.
Trình Gia Dũng, Trương Mộ Đồng, Tiêu Tiêu ba người đứng ngây ngốc trong phòng Lâm Vân, nghĩ trăm lần cũng không ra?
Tối hôm qua là ai vào căn phòng này? Chẳng lẽ còn có người có chìa khóa dự phòng của căn phòng này?
Lại là ai đã di chuyển thi thể Lâm Vân? Tại sao Triệu Huy lại bị người giết?
Nhiều vòng bí ẩn quấn lại một chỗ, làm đầu óc ba người ở đây như muốn nổ tung.
Tiêu Tiêu chắp tay sau lưng, gắt gao nắm chặt chiếc nhẫn đá quý trộm từ chỗ Lâm Vân, hy vọng Lâm Vân có thể nhắc nhở cô tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mỗi lần Tiêu Tiêu trò chuyện cùng bọn họ, đều yêu cầu ở một hoàn cảnh tuyệt đối kín đáo và an toàn, chỉ có một mình cô ở nơi đó, còn yêu cầu mặc đồ trắng hoặc đồ đen, bọn họ mới bằng lòng ra gặp Tiêu Tiêu.
Dưới hoàn cảnh như vậy, Lâm Vân nhất định là cái gì cũng không chịu nói, Tiêu Tiêu chỉ có thể đợi hết thảy nơi này được an bài thỏa đáng, cô mới có thể ngồi xuống nói chuyện rõ ràng với Lâm Vân.
Pháp y sơ bộ phán đoán thời gian tử vong của Triệu Huy là tại ban đêm lúc 4 giờ rưỡi đến 5 giờ. Nguyên nhân tử vong là phần đầu chịu đòn nặng, tạo thành xuất huyết trong hộp sọ.
Hung khí đánh chết Triệu Huy chính là bình hoa bằng đồng bên cạnh ông ta, trên bình hoa không có lưu lại dấu vân tay, hung thủ hẳn là có chuẩn bị mà đến.
Nhà Lâm Chấn có rất nhiều bình hoa và dụng cụ bằng đồng, bằng bạc, cho nên hung khí đánh chết Lâm Vân cùng Triệu Huy có phải cùng một cái hay không, còn cần nhân viên hóa nghiệm phòng nghiệm chứng so sánh vết máu lưu lại trên hung khí.
Triệu Á ở trong một đêm, mẹ chết không thấy xác, bố chết oan uổng, cả người đều ở bên bờ vực của sự sụp đổ.
Triệu Á máy móc mà nhìn các cảnh sát ra ra vào vào, không hề giống ngày hôm qua khóc lớn kêu to, mà là biểu cảm hiền lành ngồi ở một bên, một câu cũng không nói.
Hai người em họ nhà Lâm Nhất Đức thay phiên an ủi Triệu Á, nhưng cô ấy giống như bị điếc, một chút phản ứng cũng không có.
Có lẽ ở lúc con người ta quá đau lòng, sẽ mất đi một ít năng lực phản ứng với thế giới bên ngoài.
Sau khi đội trưởng Vương dẫn các anh em lấy chứng cứ xong, mang thi thể Triệu Huy đi rồi.
Trong nhà chỉ còn người nhà Lâm Chấn với ba người Trình Gia Dũng, trong một đêm mất đi hai người, trong nhà yên tĩnh đi rất nhiều, nhưng sự yên tĩnh này xen lẫn với sự kỳ lạ không thể diễn tả được.
“Mợ, chìa khóa phòng dì ngoại trừ dượng với Á Á có, còn có chìa khóa dự phòng nào khác không”? Đội trưởng Vương vừa rời đi, Trình Gia Dũng liền vội hỏi Sầm Phương, bà ta là quản gia ở trong nhà, chuyện chìa khóa hẳn là bà ta biết rõ.
Sầm Phương nghĩ nghĩ, nói: “Lão gia tử có chìa khóa dự phòng của mỗi căn phòng”!
“Để ở đâu”?
“Ở ngăn tủ trong phòng lão gia tử”!
Trình Gia Dũng chạy lên lầu ba mở ra ngăn tủ phòng Lâm Chấn, chìa khóa chính là đặt trong ngăn tủ ngoài cùng, một chùm chìa khóa cột trong vòng kim loại hình tròn.
Lâm Chấn đều đánh dấu phòng lên mỗi chiếc chìa khóa, Trình Gia Dũng đếm từ số đầu tiên, thiếu duy nhất chìa khóa dự phòng của phòng Sầm Phương cùng Triệu Huy.
Trình Gia Dũng lâm vào trầm tư, xem ra thật sự có người lấy đi chìa khóa cửa phòng dì Lâm Vân!
Ban đêm, hung thủ nhân lúc bọn họ đã ngủ, đột nhập vào phòng, lén chuyển thi thể dì, lại tẩy sạch hiện trường hung án.
Nhưng mà đêm qua mưa to gió lớn, các cảnh sát đều không có cách nào đi điều tra, hung thủ có thể chuyển thi thể dì đến chỗ nào?
Anh cùng Trương Mộ Đồng và Tiêu Tiêu cạnh ở lầu một, mà lại ngủ sâu như vậy? Triệu Huy chết trong căn phòng cách bọn họ không đủ 5 mét, ba người vậy mà không có ai nghe thấy?
Trình Gia Dũng luôn ngủ không sâu giấc, động tĩnh nhỏ anh cũng có thể bừng tỉnh. Đêm qua cũng không biết là bị làm sao? Ma xui quỷ khiến, ngồi ngủ mà cũng có thể ngủ sâu như vậy!
Trình Gia Dũng đang cố gắng nghĩ lại chuyện tối hôm qua, cầu thang đinh đinh đang đang mà truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, có người lên lầu!
Lâm Chấn chân không mang dép, đầu tóc rối bời xuất hiện ở cửa.
Ông vọt vào phòng, ngay cả nhìn cũng không nhìn Tình Gia Dũng một cái, trực tiếp chạy về phía bàn thờ Phật của ông, lúc ông nhìn bàn thờ Phật trong khoảng cách gần, lại là một trận than khóc.
Trình Gia Dũng bị âm thanh này dọa sợ, từ trước giờ anh chưa từng nghe loại âm thanh này từ ông ngoại.
Trình Gia Dũng chuyển tầm mắt về phía bàn thờ Phật, Thần Mèo Nhỏ lại mất một con, chỉ còn có hai con!
“Hahahaha, lại sắp chết người rồi, hahahaha…”.
Lâm Chấn từ than khóc chuyển thành cười to, ông lấy ngón tay đếm Thần Mèo Nhỏ: “Một con, hai con…hahaha, chỉ còn lại hai con”!
Trình Gia Dũng đứng ngốc tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn mất đi năng lực phản ứng.
Cười đủ rồi Lâm Chấn lại bắt đầu đập mạnh lên mặt đất, Trình Gia Dũng sợ ông làm bản thân bị thương, liền vội vàng ôm lấy ông từ phía sau.
Sức lực của Lâm Chấn rất lớn, giãy dụa mạnh như một con trâu, Trình Gia Dũng thiếu chút nữa không ôm được ông.
“Ông ngoại, ông ngoại, ông bình tĩnh chút”!
Lâm Chấn ngừng động tác đập sàn nhà, đôi mắt mờ mịt mà nhìn Trình Gia Dũng hỏi: “Cậu là ai vậy”?
“Ông ngoại, cháu là Đại Dũng”!
“Cái gì Dũng, tôi không quen biết cậu’!
…
Giờ phút này Trình Gia Dũng còn mờ mịt hơn Lâm Chấn, ông ngoại đây là làm sao? K1ch thích quá lớn, ngay cả anh cũng không nhận ra?
Trình Gia Dũng thương lượng cùng người nhà, muốn đưa Lâm Chấn không quá bình thường đi bệnh viện, nhưng ông vừa la vừa nháo, đem đầu đập bịch bịch trên tường, sống chết không chịu đi bệnh viện.
Người nhà không còn cách nào, chỉ có thể mời bác sĩ đông y Trần Kiến Dân trên đảo tới, lúc Lâm Chấn không thoải mái vẫn luôn ở chỗ ông ấy xem bệnh bốc thuốc, hai người không chỉ là quan hệ thầy thuốc người bệnh, cũng là bạn tốt của nhau.
Lúc Trần Kiến Dân tới, Lâm Chấn đã an tĩnh lại rồi, ông nửa dựa vào giường đôi mắt chăm chăm nhìn trần nhà.
Trần Kiến Dân bắt mạch cho Lâm Chấn, kê thuốc an thần, nhìn thấy bạn già đến thăm, Lâm Chấn vẫn đơ như gỗ không nói lời nào.
Trình Gia Dũng đưa Trần Kiến Dân trở về phòng khám, thuận tiện lấy thuốc bắc đã kê đem về, Trần Kiến Dân vẫn chưa biết chuyện xảy ra trong nhà Lâm Chấn, chỉ cảm thấy người nhà bọn họ đều tâm trạng kém, mỗi người đều trông rầu rĩ.
Trên đường, Trần Kiến Dân mới nhịn không được hỏi Trình Gia Dũng: “Đại Dũng à, lão Lâm rốt cuộc bị sao vậy? Mấy ngày trước bọn ông còn cùng nhau đánh cờ, tình trạng tinh thần của ông ấy trông khá tốt”.
“Tối hôm qua trong nhà ông ngoại xảy ra chút chuyện”! Trình Gia Dũng không muốn dọa Trần Kiến Dân, chỉ là đơn giản phụ họa một câu.
Trần Kiến Dân có lòng hiếu kỳ cao, lại thích tìm hiểu việc riêng nhà người khác, Trình Gia Dũng càng che che giấu giấu như vậy, ông càng muốn biết, đào sâu vấn đề mà truy hỏi trong nhà Trình Gia Dũng rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Trình Gia Dũng không dây dưa được với truy vấn lặp đi lặp lại của Trần Kiến Dân, dù sao trên đảo nhỏ này cũng không tồn tại bí mật gì, không đến mấy ngày, nhà Lâm Chấn xảy ra chuyện cũng sẽ lan truyền trong người dân trên đảo.
“Tối hôm qua dì với dượng của cháu bị kẻ xấu đánh chết, ông ngoại chịu k1ch thích lớn mới như vậy’!
“Trời ơi! Thật hay giả vậy! Bắt được kẻ xấu chưa”? Trần Kiến Dân há to miệng, tỏ ra dáng vẻ kinh ngạc.
“Vẫn chưa, cảnh sát vừa mới lập án”!
Trần Kiến Dân thở dài nói: “Ông ngoại cháu thật ra rất…”
Trần Kiến Dân nói được một nửa, đột nhiên ngừng lại, ông kinh ngạc nhìn Trình Gia Dũng hỏi: “Vừa rồi cháu mới nói lão Lâm bởi vì Tiểu Vân cùng Triệu Huy đột nhiên chết mới trở thành như vậy”?
“Vâng ạ”.
Trình Gia Dũng nhíu nhíu mi, không hiểu Trần Kiến Dân tại sao lại phải hỏi như vậy, lại bày ra biểu tình như vậy?
“Ông Trần, ông có cái gì muốn nói với cháu phải không’?
Ánh mắt Trần Kiến Dân mập mờ, xấu hổ lắc lắc tay nói: “Không, không có gì”!
“Anh Dũng, cuối cùng anh cũng trở về rồi”!
Trương Mộ Đồng vừa nhìn thấy Trình Gia Dũng xách theo mấy bao thuốc bắc từ cổng lớn tiến vào, liền gấp đến chạy đi nghênh đón.
“Không phải lại xảy ra chuyện rồi chứ”? Trong một đêm này liên tục xảy ra quá nhiều chuyện, lúc này Trình Gia Dũng trở nên cực kỳ mẫn cảm.
“Không xảy ra chuyện, em xem lịch trình ra khơi, chúng ta có phải nên trở về rồi không? Tiêu Tiêu nói hôm qua có bão, nguồn nước bị ô nhiễm, hiện tại số liệu kiểm tra đo lường cũng sẽ không chính xác”.
Lúc này Trương Mộ Đồng một phút cũng không muốn ngốc thêm ở chỗ này, Lâm Chấn điên điên khùng khùng một lát là thần, một lát là quỷ, dọa Trương Mộ Đồng tới mức thần kinh đều dị ứng.
Mặt Trình Gia Dũng lộ vẻ khó xử, do dự một lát mới nói: “Tôi muốn ở lại đây thêm mấy ngày, một là lo lắng ông ngoại, muốn đợi ông khỏe hơn mới đi. Hai là Thần Mèo Nhỏ lại mất đi một con”.
“Trời ạ”!
Trương Mộ Đồng há to miệng, trên trán ngay lập tức toát mồ hôi: “Ở đây không phải là sắp chết người chứ? Thần Mèo Nhỏ kia sẽ không thật sự có tác dụng nguyền rủa giống như ông ngoại anh nói chứ? Quá con mẹ nó thần”!
Trương Mộ Đồng nhịn không được chửi bậy hai lần, để tăng thêm can đảm cho bản thân.
Trình Gia Dũng biết Trương Mộ Đồng đặc biệt sợ mấy chuyện linh dị thần quái này, để cậu ấy tiếp tục ở lại nơi này, thật sự là làm khó cậu ấy!
Anh vội vàng giúp Trương Mộ Đồng tìm một cái bậc thang: “Mộ Đồng, nếu không cậu cùng Tiêu Tiêu đi về trước, đội cảnh sát thiếu nhân lực, chúng ta không thể hai người đều xin nghỉ dài hạn”.
Trương Mộ Đồng vừa định gật đầu đồng ý, Tiêu Tiêu lại nói một câu: “Tôi ở lại đây với anh”!
Trình Gia Dũng kinh ngạc quay đầu nhìn Tiêu Tiêu vài lần, hoàn cảnh nơi này âm trầm, Lâm Chấn điên điên khùng khùng, mấy người họ hàng mang ý xấu, một người đàn ông như anh còn thấy sởn tóc gáy, một cô gái như cô không sợ sao?
“Không cần! Mộ Đồng, cậu dẫn Tiêu Tiêu đi trước”.
Trình Gia Dũng cảm ơn ý tốt của Tiêu Tiêu, mục tiêu của hung thủ không rõ ràng, hắn ta ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, Trình Gia Dũng không muốn liên lụy người ngoài như Tiêu Tiêu, còn là một cô gái.
“Tôi không sợ, tôi có thể giúp được anh”! Tiêu Tiêu chém đinh chặt sắt mà kiên quyết không đi.
Sau đó ba người thảo luận rất lâu, vẫn là quyết định để Trương Mộ Đồng đi về đội trả phép trước, Tiêu Tiêu ở lại cùng Trình Gia Dũng tiếp tục quan sát tình hình phát triển.
Các cảnh sát hình sự trên đảo, bọn họ luôn cảm thấy hiệu suất làm việc không cao. Nếu đến lúc đó cần thiết, Trương Mộ Đồng có thể xin giúp đỡ từ ba cậu, tính cả bọn họ nội ứng ngoại hợp, đề nghị cảnh sát kỹ thuật thành phố hỗ trợ hợp tác phá án.
Trình Gia Dũng cùng Tiêu Tiêu tiễn Trương Mộ Đồng đến bến tàu, trước khi thuyền rời đi, Trình Gia Dũng lại khuyên Tiêu Tiêu lần nữa: “Hiện tại hối hận còn kịp:!
Tiêu Tiêu mỉm cười một chút nói: “Cuối cùng sẽ có một ngày, anh sẽ biết ơn quyết định ngày hôm nay, để tôi ở lại”!
Tào lao!
Trình Gia Dũng cười lắc lắc đầu, cô gái này vậy mà rất tự phụ!
Tiêu Tiêu đi ở phía trước, Trình Gia Dũng như người hầu nhỏ đuổi theo sau, hỏi: “Cô có lòng tin như vậy, phát hiện ra điều gì rồi đúng không”?
“Cái gì cũng không có”! Tiêu Tiêu mắt nhìn phía trước, trong lời nói không mang theo một chút sắc thái cảm xúc.
“Chẹp”! Trình Gia Dũng xua tay, kích động suông một hồi, còn tưởng rằng Tiêu Tiêu phát hiện ra dấu vết gì để lại?
Tiêu Tiêu đi đi, đột nhiên dừng lại, Trình Gia Dũng phía sau đang cúi đầu nghĩ chuyện, không chú ý phía trước ‘phanh lại’, trực tiếp đâm vào người Tiêu Tiêu.
“Lại làm sao vậy”!
“Anh giúp tôi một việc”?
“Giúp cái gì”?
“Giúp tôi chuẩn bị nguyên bộ quần áo màu đen, màu trắng cũng được, cùng một ngọn nến, ngọn nến nhất định phải màu trắng”?
“Cô làm gì vậy? Lập đàn làm pháp hả”?
Trình Gia Dũng nghĩ Tiêu Tiêu đây là lại phạm ‘tật xấu’ rồi, anh thiếu chút nữa đã quên, Tiêu Tiêu này là thần lải nhải, một chút cũng không thua kém Lâm Chấn hiện tại”.
“Đừng hỏi nhiều như vậy, tối nay tôi cần”!
Tiêu Tiêu giống như ra mệnh lệnh, Trình Gia Dũng bĩu môi, không phải thật sự xem anh như người hầu chứ?
Mặc dù trong lòng Trình Gia Dũng một trăm cái không không tình nguyện, nhưng cũng không chậm trễ anh cùng ‘điên’ với Tiêu Tiêu.
Anh từ chỗ em gái họ mượn được một cái áo đen với một cái váy dài màu đen, dựa theo chỉ thị của Tiêu Tiêu, đơn độc dọn ra cho cô một căn phòng.
Sắp đến 12 giờ đêm, Tiêu Tiêu ăn mặc đen sì xuất hiện, cô đứng ở cửa phòng, liên tục dặn dò Trình Gia Dũng phải canh giữ ở cửa, không được cho bất cứ người nào tiến vào.
Cho dù có lòng hiếu kỳ mãnh liệt, cũng tuyệt đối không cho phép nhìn trộm.
Nghe được bất kỳ âm thanh nào, không được sự cho phép của cô, tuyệt đối không được cưỡng ép xâm nhập.
Trình Gia Dũng máy móc gật đầu, sau đó không chút để ý hỏi một câu: “Nếu như tôi không làm được như vậy thì sao”?
“Tôi sẽ chết”!
Trình Gia Dũng rùng mình một cái, nỗ lực tìm kiếm dấu hiệu đùa giỡn từ trên mặt Tiêu Tiêu, nhưng bộ dáng nghiêm túc của cô một chút ý nói giỡn cũng không có.
Vốn dĩ Trình Gia Dũng cũng không để tâm chuyện này, nghĩ cũng là chơi chơi với Tiêu Tiêu, nhưng dáng vẻ nghiêm túc này của cô, bất giác làm Trình Gia Dũng khẩn trương lên.
“Nghiêm trọng như vậy”? Trình Gia Dũng nghiêm mặt đảm bảo, nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho bất cứ ai đi vào, bao gồm cả tôi trong đó”.
Tiêu Tiêu gật gật đầu, xoay người đi vào phòng cho khách.
Tiêu Tiêu cũng không phải hù dọa Trình Gia Dũng, lúc cô cùng những ‘oan hồn’ đó thông linh, bị người quấy rầy hoặc bị nhìn thấy, cô thật sự sẽ bỏ mạng, hơn nửa sẽ chết rất thảm, cái gọi là thiên cơ không thể lộ.
Cho nên lúc Tiêu Tiêu thông linh, nơi thích hợp nhất chính là ở nhà. Đáng tiếc hiện tại rõ ràng không có thời gian!
Trước mắt đã chết mất hai người, có lẽ ngay sau đó sẽ chết người thứ ba, người thứ tư…Đến lúc cái gọi là nguyền rủa kết thúc.
Tiêu Tiêu biết Trình Gia Dũng không thể lại chờ đợi, nếu cứ tiếp tục chờ đợi, thì tất cả người còn lại trong nhà ông ngoại anh thật sự không nhiều nữa. Vì Trình Gia Dũng, cô bằng lòng mạo hiểm một lần.
Huống chi Tiêu Tiêu biết Trình Gia Dũng tuyệt đối là người có thể tin cậy!
Tiêu Tiêu thắp ngọn nến, nắm chiếc nhẫn đá quý của Lâm Vân trong tay, chắp tay trước ngực, chờ đợi Lâm Vân xuất hiện gặp cô.
Không lâu sau, bên tai Tiêu Tiêu lại lần nữa truyền đến âm thanh ong ong quen thuộc, sau đó âm thanh của một người phụ nữ truyền đến: “Cuối cùng cô cũng đến”!
Tiêu Tiêu nhận ra âm thanh này, tuy rằng số lần nghe bà ấy nói chuyện không nhiều, nhưng Tiêu Tiêu biết âm thanh này chính là Lâm Vân.
“Bà ở chỗ nào? Tại sao không nhìn thấy”? Tiêu Tiêu hỏi.
Lâm Vân trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên hỏi một đằng trả lời một nẻo nói một câu: “Bố tôi ông ấy có khỏe không”?
“Ông Lâm”?
Trình Gia Dũng chuyển một cái ghế nhỏ ngồi trước cửa phòng Tiêu Tiêu, đoạn thời gian này mọi người đều ngủ rồi, cả một ngôi nhà lớn đều yên ắng.
Trình Gia Dũng chống cằm, chờ đợi kết quả của Tiêu Tiêu, Lâm Chấn đột nhiên ở phòng đối diện để chân trần chạy ra, điên cuồng lao về phía Trình Gia Dũng.
- -----oOo------