Chương : 49
Mộng Băng Doanh tên thật là Richard Doanh Doanh, hai chữ Mộng Băng trong tên của nàng là lấy từ tên của mẹ nàng. Nàng làm vậy có lẽ một phần là vì muốn oán trách cha nàng. Năm xưa, vì quá mải mê theo đuổi lý tưởng của mình, ông đã không ở bên cạnh mẹ của nàng trong những ngày cuối cùng. Rồi về sau, ông cũng không ở bên cạnh chăm sóc nàng, mà giao nàng cho chú ruột Richard Raphen nuôi nấng, nhớ năm đó nàng vừa hơn 6 tuổi.
Mộng Băng Doanh khai mở được 19 vòng sáng, là con số tương đối cao, thuộc vào hàng tinh anh. Nhưng điều khiến nàng nổi tiếng cũng như tạo ra danh hiệu " tuệ nữ" của nàng, chính là trí thông minh hơn người của nàng.
Năm 13 tuổi, sau bảy năm tiếp nhận sự dạy dỗ của ông chú Raphen, Mộng Băng Doanh trở về Nha Trang thành. Lúc đó, cha của nàng vẫn như thường lệ, mặc dù là thành chủ, lại luôn thường xuyên vắng mặt trường kì. Nàng xin làm thư kí thực tập của thành chủ, làm việc trong văn phòng chỉ có một mình nàng. Mộng Băng Doanh nhanh chóng thể hiện tài năng của mình, ban đầu chỉ là những góp ý, đề xuất nhỏ, về sau nàng bắt đầu xây dựng những chương trình, nghị quyết lớn hơn, tất nhiên trên danh nghĩa vẫn là cha nàng làm chủ, nhưng dần dần uy tín của nàng được xây dựng ngày một lớn hơn.
Năm 16 tuổi, sau lễ trưởng thành, Mộng Băng Doanh chính thức tham gia vào hội đồng thành phố, nàng nghiễm nhiên trở thành người có tiếng nói quan trọng nhất của Nha Trang thành. Nhờ có những chính sách đúng đắn của nàng, Nha Trang thành từ một thành thị cấp 1 bình thường,trong hai năm, đã trở thành đệ nhất thành thị,phát triển về mọi mặt, của liên minh. Nếu đem so với một số thành thị cấp s trực thuộc các gia tộc, có lẽ chỉ hơn chứ không kém. Quan trọng là chính sách mở của Nha Trang thành, khiến nó vẫn đang ngày một phát triển.
Một thành thị không trực thuộc gia tộc phát triển, chính là liên minh đang phát triển, quan trọng là nó tạo ra một hướng đi cho các thành thị khác. Với các đại gia tộc, việc này là không tốt, đối với tuệ nữ Mộng Băng Doanh, họ có hai lựa chọn. Tốt nhất là thu về dưới trướng, bằng đãi ngộ, hứa hẹn, lợi ích, tuyệt nhất là bằng hôn nhân, có một nhân tài như thế này, đường lối phát triển về sau của gia tộc chắc chắn rộng mở, khiến gia tộc mình có thể bước thêm một bước nữa, cũng không phải là không thể.
Còn lựa chọn thứ hai, là tìm cách áp chế nàng, nghĩ thì có thể, còn đem ra bàn thì họ không dám. Chỗ dựa sau lưng nàng không hề tầm thường. Khoan nói đến ông chú thư kí riêng của lãnh tụ thâm sâu khó dò. Cha ruột của nàng, ngài Richard Alfred, vị thành chủ vắng mặt trường kì của Nha Trang thành, là người duy nhất dám coi đại ca Vương Nhất là đối thủ, và nhận được sự coi trọng cùng lời ước hẹn tái chiến của đại ca Vương Lang. Nội tình chuyện này, chỉ có vài người cao tầng biết, nhưng vậy cũng đủ để họ kính nhi viễn chi với ông rồi, không ai đủ dại để âm mưu với con gái rượu của ông.
Vậy chỉ còn cách đầu, bình thường, dù không có buổi diễn của Tạ Oanh Oanh, Nha Trang thành cũng không thiếu những " thanh niên tài tuấn" vật vờ lảng vảng mong được nhìn thấy nhan sắc tuyệt mỹ của tuệ nữ Mộng Băng Doanh.
Việc Tạ Oanh Oanh và Mộng Băng Doanh quen biết, ban đầu cũng chỉ là biết qua danh tiếng của nhau. Hai người đều có mặt trong danh sách thất tiên nữ do các " thanh niên tài tuấn" chọn ra. Thật ra là bát tiên nữ, nhưng vì tiểu tiên nữ La La của La gia chỉ mới có 11 tuổi, đám " thanh niên cầm thú" đành phải ráng nhịn nước miếng thêm vài năm nữa.
Sau vài lần gặp mặt, có lẽ vì hoàn cảnh tương liên, tâm ý tương thông, hai người trở thành bạn tốt, chị em kết nghĩa, cuối cùng thì còn thân hơn tỷ muội ruột thịt. Mấy ngày trước có lần hai tiên nữ mỹ nhân cùng nhau đi dạo trên đường phố Nha Trang thành, để rồi con đường đó, mất tới ba ngày nắng sau, vẫn chưa khô hết nước miếng của các "thanh niên cầm thú" chảy ra.
Cầm năm tấm vé trên tay, Mộng Băng Doanh cười nói với Oanh Oanh:
_ Ta nghĩ Oanh Oanh muội cũng không cần phải bày trò làm gì, tỷ thấy mấy người đó cũng thật lòng với muội lắm đấy, chọn đại một người đi, có người ôm ấp rồi thì khỏi tới làm phiền tỷ.
Oanh Oanh lúc này đang mãi chơi với mấy con thú bông nhỏ xinh xắn, bậm môi giận hờn nói với tỷ tỷ Băng Doanh, gương mặt có hơi đỏ lên một chút:
_ Tỷ mà còn nói như vậy nữa, từ nay svFMuQr muội không thèm tới đây nữa đâu.
Nói rồi Oanh Oanh ném con thú bông nhỏ vào bộ ngực mọng sữa của Băng Doanh, biết da mặt tiểu muội mỏng, Băng Doanh cũng không đùa nữa, nàng tháo cặp gương đeo mắt để xuống bàn. Thật ra nàng không bị cận, chỉ dùng cặp kính để ngụy trang nét nghiêm nghị thôi, mong sao bớt được mấy cặp mắt lang sói nhìn vào phần đung đưa của nàng. Mà cũng vô ích thôi vẻ đẹp rạng rỡ tuổi mười tám tròn trịa làm sao mà che giấu, có chăng chỉ rủ thêm mấy tên có hứng thú khác biệt. Băng Doanh lấy tay bẹo vào bờ má quả hồng của Oanh Oanh:
_ Được rồi, để đó cho tỷ,mấy tên kia mà muốn tiếp cận muội, qua được ải này của tỷ thì cũng không mấy toàn vẹn đâu.
_ Muội biết Băng Doanh tỷ là tốt nhất mà.
Nói rồi Oanh Oanh nhào tới ôm lấy tỷ tỷ Băng Doanh, úp mặt vào hai ngọn đồi cao vút lắc qua lắc lại mãi không thôi.
Mộng Băng Doanh khai mở được 19 vòng sáng, là con số tương đối cao, thuộc vào hàng tinh anh. Nhưng điều khiến nàng nổi tiếng cũng như tạo ra danh hiệu " tuệ nữ" của nàng, chính là trí thông minh hơn người của nàng.
Năm 13 tuổi, sau bảy năm tiếp nhận sự dạy dỗ của ông chú Raphen, Mộng Băng Doanh trở về Nha Trang thành. Lúc đó, cha của nàng vẫn như thường lệ, mặc dù là thành chủ, lại luôn thường xuyên vắng mặt trường kì. Nàng xin làm thư kí thực tập của thành chủ, làm việc trong văn phòng chỉ có một mình nàng. Mộng Băng Doanh nhanh chóng thể hiện tài năng của mình, ban đầu chỉ là những góp ý, đề xuất nhỏ, về sau nàng bắt đầu xây dựng những chương trình, nghị quyết lớn hơn, tất nhiên trên danh nghĩa vẫn là cha nàng làm chủ, nhưng dần dần uy tín của nàng được xây dựng ngày một lớn hơn.
Năm 16 tuổi, sau lễ trưởng thành, Mộng Băng Doanh chính thức tham gia vào hội đồng thành phố, nàng nghiễm nhiên trở thành người có tiếng nói quan trọng nhất của Nha Trang thành. Nhờ có những chính sách đúng đắn của nàng, Nha Trang thành từ một thành thị cấp 1 bình thường,trong hai năm, đã trở thành đệ nhất thành thị,phát triển về mọi mặt, của liên minh. Nếu đem so với một số thành thị cấp s trực thuộc các gia tộc, có lẽ chỉ hơn chứ không kém. Quan trọng là chính sách mở của Nha Trang thành, khiến nó vẫn đang ngày một phát triển.
Một thành thị không trực thuộc gia tộc phát triển, chính là liên minh đang phát triển, quan trọng là nó tạo ra một hướng đi cho các thành thị khác. Với các đại gia tộc, việc này là không tốt, đối với tuệ nữ Mộng Băng Doanh, họ có hai lựa chọn. Tốt nhất là thu về dưới trướng, bằng đãi ngộ, hứa hẹn, lợi ích, tuyệt nhất là bằng hôn nhân, có một nhân tài như thế này, đường lối phát triển về sau của gia tộc chắc chắn rộng mở, khiến gia tộc mình có thể bước thêm một bước nữa, cũng không phải là không thể.
Còn lựa chọn thứ hai, là tìm cách áp chế nàng, nghĩ thì có thể, còn đem ra bàn thì họ không dám. Chỗ dựa sau lưng nàng không hề tầm thường. Khoan nói đến ông chú thư kí riêng của lãnh tụ thâm sâu khó dò. Cha ruột của nàng, ngài Richard Alfred, vị thành chủ vắng mặt trường kì của Nha Trang thành, là người duy nhất dám coi đại ca Vương Nhất là đối thủ, và nhận được sự coi trọng cùng lời ước hẹn tái chiến của đại ca Vương Lang. Nội tình chuyện này, chỉ có vài người cao tầng biết, nhưng vậy cũng đủ để họ kính nhi viễn chi với ông rồi, không ai đủ dại để âm mưu với con gái rượu của ông.
Vậy chỉ còn cách đầu, bình thường, dù không có buổi diễn của Tạ Oanh Oanh, Nha Trang thành cũng không thiếu những " thanh niên tài tuấn" vật vờ lảng vảng mong được nhìn thấy nhan sắc tuyệt mỹ của tuệ nữ Mộng Băng Doanh.
Việc Tạ Oanh Oanh và Mộng Băng Doanh quen biết, ban đầu cũng chỉ là biết qua danh tiếng của nhau. Hai người đều có mặt trong danh sách thất tiên nữ do các " thanh niên tài tuấn" chọn ra. Thật ra là bát tiên nữ, nhưng vì tiểu tiên nữ La La của La gia chỉ mới có 11 tuổi, đám " thanh niên cầm thú" đành phải ráng nhịn nước miếng thêm vài năm nữa.
Sau vài lần gặp mặt, có lẽ vì hoàn cảnh tương liên, tâm ý tương thông, hai người trở thành bạn tốt, chị em kết nghĩa, cuối cùng thì còn thân hơn tỷ muội ruột thịt. Mấy ngày trước có lần hai tiên nữ mỹ nhân cùng nhau đi dạo trên đường phố Nha Trang thành, để rồi con đường đó, mất tới ba ngày nắng sau, vẫn chưa khô hết nước miếng của các "thanh niên cầm thú" chảy ra.
Cầm năm tấm vé trên tay, Mộng Băng Doanh cười nói với Oanh Oanh:
_ Ta nghĩ Oanh Oanh muội cũng không cần phải bày trò làm gì, tỷ thấy mấy người đó cũng thật lòng với muội lắm đấy, chọn đại một người đi, có người ôm ấp rồi thì khỏi tới làm phiền tỷ.
Oanh Oanh lúc này đang mãi chơi với mấy con thú bông nhỏ xinh xắn, bậm môi giận hờn nói với tỷ tỷ Băng Doanh, gương mặt có hơi đỏ lên một chút:
_ Tỷ mà còn nói như vậy nữa, từ nay svFMuQr muội không thèm tới đây nữa đâu.
Nói rồi Oanh Oanh ném con thú bông nhỏ vào bộ ngực mọng sữa của Băng Doanh, biết da mặt tiểu muội mỏng, Băng Doanh cũng không đùa nữa, nàng tháo cặp gương đeo mắt để xuống bàn. Thật ra nàng không bị cận, chỉ dùng cặp kính để ngụy trang nét nghiêm nghị thôi, mong sao bớt được mấy cặp mắt lang sói nhìn vào phần đung đưa của nàng. Mà cũng vô ích thôi vẻ đẹp rạng rỡ tuổi mười tám tròn trịa làm sao mà che giấu, có chăng chỉ rủ thêm mấy tên có hứng thú khác biệt. Băng Doanh lấy tay bẹo vào bờ má quả hồng của Oanh Oanh:
_ Được rồi, để đó cho tỷ,mấy tên kia mà muốn tiếp cận muội, qua được ải này của tỷ thì cũng không mấy toàn vẹn đâu.
_ Muội biết Băng Doanh tỷ là tốt nhất mà.
Nói rồi Oanh Oanh nhào tới ôm lấy tỷ tỷ Băng Doanh, úp mặt vào hai ngọn đồi cao vút lắc qua lắc lại mãi không thôi.