Chương : 44
Đây là một hội trường, một hội trường đẹp lộng lẫy, mái là cả không gian vô tận với muôn ngàn ánh sao. Xung quanh là những trụ đá hoa cương dựng thẳng, giăng giữa các trụ là băng rôn, khẩu hiệu, tràng hoa,.. Xung quanh Vương Lang là hàng ngàn bộ bàn ghế xếp đều đặn, bàn phủ vải đỏ, ghế phủ vải trắng, trên bàn là giỏ hoa và trái cây lộng lẫy, hoa trên mỗi bàn lại mỗi khác nhau. Đây là không gian mở, không có tường chắn ở bốn bên, thay vào đó lại là hoa và hoa, cổng hoa, rào hoa, thềm hoa, chậu hoa,...muốn hoa gì cũng có. Sau đó là chim và bướm, và mấy con thú nhỏ biết bay, hoa bao nhiêu thì chúng nhiều bấy nhiêu, rồi thêm hàng mớ, hàng mớ những thứ bày biện linh tinh khác nữa, ;đài phun nước, tháp ly, tượng băng, bong bóng, mấy con thú nhỏ xinh nhảy nhót,.... trông không khác gì nơi đang diễn ra vài chục đám cưới cùng lúc, vấn đề là chúng chỉ nhiều thôi, chứ không có sự sắp xếp nào cả, mọi thứ cứ lộn xộn cả lên. Phải tả sao đây, giống như phòng mà một nhóm bé gái vừa chơi trò công chúa, vừa chơi nấu ăn giả, lại vừa rượt đuổi nhau.
May sao còn có cái sân khấu phía trước là có chút gọn gàng, giữa sân khấu là bục phát biểu có gắn mấy thiết bị phóng thanh.
Vương Lang nhìn quanh một hồi, rồi chọn một chỗ tùy ý ngồi xuống, đưa tay chọn vài loại trái cây đẹp mắt ăn thử, biết không phải là thật nhưng vẫn rất ngon nha. Miệng Vương Lang không ngừng nhóp nhép.
Bỗng trên sân khấu, một nam tử cao lớn xuất hiện. Nam tử có mái tóc dài, chải ngược về phía sau, không cột, mặc gió thổi bay. Vầng trán cao, đôi mắt tỏa sáng, gương mặt vừa phong trần lãng tử lại vừa đĩnh đạc trang nghiêm. Đặc biệt nhất là nụ cười, nụ cười như tia nắng mới, tỏa ra thật tự nhiên, vừa nhìn đã khiến người khác có hảo cảm và tin tưởng. Nam tử vừa cười vừa nói:
_ Thiên Sầu nè, khi nào bắt đầu quay thì nói ta nha.
Người tên là Thiên Sầu đáp lại:
_ Ưmm, một hai ba, rồi bắt đầu quay rồi đó.
_ Nhanh vậy, ta chưa kịp chuẩn bị mà, lại đi Thiên Sầu.
Nam tử kia quýnh cả lên, lật đật chỉnh lại trang phục. Người tên Thiên Sầu lại nói:
_ Ưmm, một hai ba, rồi quay lại rồi đó.
Nam tử cao lớn cao lớn bước đến bục phát biểu, cất giọng hào hùng:
_ Chào mừng tất cả các học viên mới của học viện Bắc Đẩu, ta là Vương Nhất, là viện trưởng của các trò. Ta chỉ muốn nói một điều, hôm nay, không biết cần biết các trò là ai, các trò từ đâu đến. Ta muốn các trò chỉ cần nhớ một điều, các trò là học viên của học viện Bắc Đẩu, từ hôm nay, đây sẽ là nơi để các trò bắt đầu giấc mơ của mình, hãy cố gắng lên, thành công chỉ đến khi các trò không ngừng cố gắng.
Viện trưởng Vương Nhất lại quay về phía người tên Thiên Sầu:
_ Tới đây được rồi, cắt đi Thiên Sầu, đợi Chung Tình ra rồi quay tiếp.
_ Ưmm, một hai ba, rồi cắt rồi đó, sao hồi nãy nói ngũ muội thay đồ xong rồi.
Giọng người tên Thiên Sầu lại thờ ơ vang lên:
_ Lần này thôi nha, lần sau đại ca nhờ tứ ca đó. Việc trong phòng nghiên cứu của đệ còn nhiều lắm.
_ Rồi, rồi, ta biết rồi, nếu không phải Chính Cát còn mấy ngày nữa mới ra khỏi phòng mKbwSg2 trọng lực ta cũng không phiền đệ đâu.
Giọng đại ca Vương Nhất hòa hoãn, lục đệ này cái gì cũng tốt, chỉ là khi dính vào nghiên cứu mới thì cái gì cũng không quan tâm. Đúng lúc đó một giọng nói ngọt ngào vang lên:
_ Muội xong rồi nè, ca thấy muội mặc cái váy hồng này có đẹp không.
Đại ca Vương Nhất vội cười nịnh nọt:
_ Đẹp, đẹp, màu đẹp, váy đẹp, Chung Tình của ta mặc cái gì cũng đẹp nhất.
Chung Tình dậm chân:
_ Không biết đâu, ca không có thật lòng, muội thấy cái váy màu xanh đẹp hơn, muội về thay đây.
_ Rồi rồi, thương, thương, thương, đẹp thật mà, hay là quay thử với cái váy hồng này trước, lát xem lại nếu không thích thì chuyển qua màu xanh sau. Nha,nha, thương.
Có vẻ đại ca Vương Nhất rất có kinh nghiệm trong chuyện này, một hồi sau Chung Tình bước tới bục phát biểu. Không còn từ ngữ nào để miêu tả vẻ đẹp và khí chất của tiên nữ Chung Tình, nói bao nhiêu cũng không đủ đâu. Hôm nay tóc Chung Tình không buông dài mà bới lên tạo thành hình một đóa hoa, trong chiếc váy màu hồng, nếu nhìn kĩ sẽ thấy phần bụng Chung Tình hơi nhô ra một chút, có lẽ đã mang thai vài tháng rồi, trong gương mặt rạng rỡ, không cười mà lại như đang cười, Chung tình nói:
_ Lục đệ nè, ta chuẩn bị xong rồi đó, đệ bắt đầu quay đi.
Giọng thờ ơ của Lục Đệ Mạc Thiên Sầu lại phát ra:
_ Umm, một, hai,ba bắt đầu quay rồi đó.
Chung Tình bắt đầu bằng một nụ cười, nếu nụ cười của đại ca Vương Nhất là nắng sớm khiến người phấn chấn, thì nụ cười của tiên nữ Chung Tình là gió xuân mang theo sức sống cho tất cả:
_ Ta là Tạ Chung Tình, là viện phó của các trò, các trò có thể gọi ta là tiên nữ Chung Tình viện phó cũng được, không sao đâu, để chào mừng các trò ta đã tự tay trang trí nơi này đó, các trò thấy sao, đẹp lắm đúng không, ta còn định trang trí sân khấu này nữa nhưng viện trưởng của các trò lại không cho. Nếu không đã đẹp hơn nhiều rồi, ta chỉ dạy các trò ở học phần yêu cầu thôi, học phần cơ bản thì không, ngoài ra,nếu có trò nào bị thương thì hãy tìm đến, ta sẽ chữa trị cho, sau này tốt nghiệp rồi cũng vậy, đừng ngại, để bị thương là không tốt đâu. Vậy nha, chào các trò, nhớ ráng học tốt đó.
Nói rồi Chung Tình tung tăng tiến về phía đại ca Vương Nhất:
_ Ca thấy muội phát biểu có tốt không, có tính sư phạm không, muội thấy nếu mặc váy màu xanh sẽ còn tốt hơn nữa.
_ Rồi, rồi, tốt, tốt, tốt, Chung Tình phát biểu là tốt nhất đó. Để ca đưa muội về thay váy, kế tiếp là giám thị với tài vụ phát biểu nữa, ý, đi từ từ thôi, đừng có nhanh như vậy, thôi để ca cõng cho.
Vừa khom người xuống đại ca Vương Nhất vừa nói:
_ Tắt máy đi Thiên Sầu, đợi lát nữa La Phương ra rồi quay tiếp.
_ Ưmm, một hai ba, rồi tắt rồi đó.
Vương Lang ngồi đó, im lặng, hai mắt đỏ hoe, hai dòng nước mắt tuôn ra không ngừng. Hắn khóc mà không biết vì sao mình khóc, nước mắt chỉ thế tuôn ra thôi. Biết đó chỉ là cảnh quay lại, biết đây chỉ là trong tiềm thức, biết kia là những người sáng lập ra học viện, biết xung quanh là thế giới do họ mô phỏng ra, biết tất cả đều được tạo ra trong quá khứ. Cái gì hắn cũng biết. Cái gì hắn cũng hiểu.
Chỉ không biết vì sao nước mắt mình chảy thôi.
May sao còn có cái sân khấu phía trước là có chút gọn gàng, giữa sân khấu là bục phát biểu có gắn mấy thiết bị phóng thanh.
Vương Lang nhìn quanh một hồi, rồi chọn một chỗ tùy ý ngồi xuống, đưa tay chọn vài loại trái cây đẹp mắt ăn thử, biết không phải là thật nhưng vẫn rất ngon nha. Miệng Vương Lang không ngừng nhóp nhép.
Bỗng trên sân khấu, một nam tử cao lớn xuất hiện. Nam tử có mái tóc dài, chải ngược về phía sau, không cột, mặc gió thổi bay. Vầng trán cao, đôi mắt tỏa sáng, gương mặt vừa phong trần lãng tử lại vừa đĩnh đạc trang nghiêm. Đặc biệt nhất là nụ cười, nụ cười như tia nắng mới, tỏa ra thật tự nhiên, vừa nhìn đã khiến người khác có hảo cảm và tin tưởng. Nam tử vừa cười vừa nói:
_ Thiên Sầu nè, khi nào bắt đầu quay thì nói ta nha.
Người tên là Thiên Sầu đáp lại:
_ Ưmm, một hai ba, rồi bắt đầu quay rồi đó.
_ Nhanh vậy, ta chưa kịp chuẩn bị mà, lại đi Thiên Sầu.
Nam tử kia quýnh cả lên, lật đật chỉnh lại trang phục. Người tên Thiên Sầu lại nói:
_ Ưmm, một hai ba, rồi quay lại rồi đó.
Nam tử cao lớn cao lớn bước đến bục phát biểu, cất giọng hào hùng:
_ Chào mừng tất cả các học viên mới của học viện Bắc Đẩu, ta là Vương Nhất, là viện trưởng của các trò. Ta chỉ muốn nói một điều, hôm nay, không biết cần biết các trò là ai, các trò từ đâu đến. Ta muốn các trò chỉ cần nhớ một điều, các trò là học viên của học viện Bắc Đẩu, từ hôm nay, đây sẽ là nơi để các trò bắt đầu giấc mơ của mình, hãy cố gắng lên, thành công chỉ đến khi các trò không ngừng cố gắng.
Viện trưởng Vương Nhất lại quay về phía người tên Thiên Sầu:
_ Tới đây được rồi, cắt đi Thiên Sầu, đợi Chung Tình ra rồi quay tiếp.
_ Ưmm, một hai ba, rồi cắt rồi đó, sao hồi nãy nói ngũ muội thay đồ xong rồi.
Giọng người tên Thiên Sầu lại thờ ơ vang lên:
_ Lần này thôi nha, lần sau đại ca nhờ tứ ca đó. Việc trong phòng nghiên cứu của đệ còn nhiều lắm.
_ Rồi, rồi, ta biết rồi, nếu không phải Chính Cát còn mấy ngày nữa mới ra khỏi phòng mKbwSg2 trọng lực ta cũng không phiền đệ đâu.
Giọng đại ca Vương Nhất hòa hoãn, lục đệ này cái gì cũng tốt, chỉ là khi dính vào nghiên cứu mới thì cái gì cũng không quan tâm. Đúng lúc đó một giọng nói ngọt ngào vang lên:
_ Muội xong rồi nè, ca thấy muội mặc cái váy hồng này có đẹp không.
Đại ca Vương Nhất vội cười nịnh nọt:
_ Đẹp, đẹp, màu đẹp, váy đẹp, Chung Tình của ta mặc cái gì cũng đẹp nhất.
Chung Tình dậm chân:
_ Không biết đâu, ca không có thật lòng, muội thấy cái váy màu xanh đẹp hơn, muội về thay đây.
_ Rồi rồi, thương, thương, thương, đẹp thật mà, hay là quay thử với cái váy hồng này trước, lát xem lại nếu không thích thì chuyển qua màu xanh sau. Nha,nha, thương.
Có vẻ đại ca Vương Nhất rất có kinh nghiệm trong chuyện này, một hồi sau Chung Tình bước tới bục phát biểu. Không còn từ ngữ nào để miêu tả vẻ đẹp và khí chất của tiên nữ Chung Tình, nói bao nhiêu cũng không đủ đâu. Hôm nay tóc Chung Tình không buông dài mà bới lên tạo thành hình một đóa hoa, trong chiếc váy màu hồng, nếu nhìn kĩ sẽ thấy phần bụng Chung Tình hơi nhô ra một chút, có lẽ đã mang thai vài tháng rồi, trong gương mặt rạng rỡ, không cười mà lại như đang cười, Chung tình nói:
_ Lục đệ nè, ta chuẩn bị xong rồi đó, đệ bắt đầu quay đi.
Giọng thờ ơ của Lục Đệ Mạc Thiên Sầu lại phát ra:
_ Umm, một, hai,ba bắt đầu quay rồi đó.
Chung Tình bắt đầu bằng một nụ cười, nếu nụ cười của đại ca Vương Nhất là nắng sớm khiến người phấn chấn, thì nụ cười của tiên nữ Chung Tình là gió xuân mang theo sức sống cho tất cả:
_ Ta là Tạ Chung Tình, là viện phó của các trò, các trò có thể gọi ta là tiên nữ Chung Tình viện phó cũng được, không sao đâu, để chào mừng các trò ta đã tự tay trang trí nơi này đó, các trò thấy sao, đẹp lắm đúng không, ta còn định trang trí sân khấu này nữa nhưng viện trưởng của các trò lại không cho. Nếu không đã đẹp hơn nhiều rồi, ta chỉ dạy các trò ở học phần yêu cầu thôi, học phần cơ bản thì không, ngoài ra,nếu có trò nào bị thương thì hãy tìm đến, ta sẽ chữa trị cho, sau này tốt nghiệp rồi cũng vậy, đừng ngại, để bị thương là không tốt đâu. Vậy nha, chào các trò, nhớ ráng học tốt đó.
Nói rồi Chung Tình tung tăng tiến về phía đại ca Vương Nhất:
_ Ca thấy muội phát biểu có tốt không, có tính sư phạm không, muội thấy nếu mặc váy màu xanh sẽ còn tốt hơn nữa.
_ Rồi, rồi, tốt, tốt, tốt, Chung Tình phát biểu là tốt nhất đó. Để ca đưa muội về thay váy, kế tiếp là giám thị với tài vụ phát biểu nữa, ý, đi từ từ thôi, đừng có nhanh như vậy, thôi để ca cõng cho.
Vừa khom người xuống đại ca Vương Nhất vừa nói:
_ Tắt máy đi Thiên Sầu, đợi lát nữa La Phương ra rồi quay tiếp.
_ Ưmm, một hai ba, rồi tắt rồi đó.
Vương Lang ngồi đó, im lặng, hai mắt đỏ hoe, hai dòng nước mắt tuôn ra không ngừng. Hắn khóc mà không biết vì sao mình khóc, nước mắt chỉ thế tuôn ra thôi. Biết đó chỉ là cảnh quay lại, biết đây chỉ là trong tiềm thức, biết kia là những người sáng lập ra học viện, biết xung quanh là thế giới do họ mô phỏng ra, biết tất cả đều được tạo ra trong quá khứ. Cái gì hắn cũng biết. Cái gì hắn cũng hiểu.
Chỉ không biết vì sao nước mắt mình chảy thôi.