Chương : 31
La Thiên cảm thấy hôm nay đúng là xui xẻo không thôi, đường đường là nhị thiếu gia dòng chính của của La gia, một trong thất đại gia tộc, hôm nay lại xa cơ lọt vào cái phòng giam bẩn như chuồng heo này. Hắn ở La Đông thành này cũng là bất đắc dĩ mà thôi, chẳng qua trên đường tới Nha Trang thành (*),thành thị cấp một, phi cơ của hắn gặp trục trặc, phải đáp vào đây để sửa chữa. Mà thành thị cấp thấp này thì làm gì sửa được, hắn đành chờ vài ngày để đón phi thuyền khác.
Đã buồn bực rồi, lại gặp tình trạng giới nghiêm, mà nơi đây thì có tình trạng gì mà phải giới nghiêm. Rồi lại gặp tên sao quả tạ Bạc Hùng đó, đúng là tên não phẳng không biết điều, mới nói được vài câu đã ra lệnh quẳng mình vô đây. Đợi đó La thiếu gia ta mà ra được thì cho ngươi bạc đầu luôn. Cũng may, có tên nhóc này lọt vô đây để bổn thiếu gia sai vặt.
Nhìn tên nhóc này xem, quần áo quê mùa, nắm đấm to hơn cái đầu, thấy bổn thiếu gia mà không lo nịnh nọt, lại còn hùng hổ thế kia, gọi là ngốc là còn nhẹ mà. Đánh đấm kiểu gì thế này, vùng khống chế cũng không có, vòng tinh thần bảo hộ cũng không. Có cho ngươi đấm mỏi tay cũng không chạm được vào người ta. Lát dùng một ngón tay là được rồi, dù gì mình cũng là chiến sĩ thanh đồng cấp 4, một ngón tay cũng là quá mất thân phận rồi.
" bốp, bốp, bốp, bụp, bụp, bụp, bốp, bốp"
Tiếng đấm đá vang lên không ngừng, người bị đánh như bao cát là La thiếu gia cao quý. Vừa đánh Vương Lang vừa gào lên, " dám đánh ông mày nè, dám đạp ông mày nè, này thì ghế nè, này thì cọng lông, dám nói ông mày ngu nè..." được một hồi khoảng mươi phút sau, Vương Lang thỏa mãn đứng dậy, nhìn bao cát bầm dập trước mặt, hắn nhân từ bồi thêm hai đạp nữa rồi đặt mông ngồi xuống. Thở dài một hơi, bắt đầu quan sát xung quanh.
La thiếu lúc này thảm đến không thể nào thảm hơn được nữa. Lần đầu tiên trong đời hắn chịu đựng nổi đau thể xác kinh khủng như thế này. Đáng sợ hơn là hắn không biết vì sao vùng khống chế và vòng bảo hộ tinh thần của mình lại vô tác dụng, nếu bị phá vỡ thì còn dễ hiểu, đằng này vẫn tồn tại rõ ràng nhưng lại vô tác dụng. Hôm nay gặp quỉ rồi, dù vẫn còn tỉnh nhưng La thiếu quyết định giả chết luôn, mặc tên ôn thần đó ngồi trên người. Ai biết được, lỡ nhúc nhích lại chọc hắn lên cơn thì khốn.
Vương Lang đưa tay vỗ vỗ vào đầu của "ghế ngồi ":
__ Dậy đi, muốn giả thì ta cho ngươi thành thật luôn đó, nói nghe xem, đây có phải là phòng giam của La Đông thành hay không.
"Chết rồi, không qua mặt được hắn rồi, thôi kệ, đường đường là con cháu danh gia, phải có cốt khí, không thể làm La gia ta mất mặt được ". Quay mặt lại, La Thiên trả lời, phải nói là tuyệt xứng đáng với ngạo khí của La gia:
__ Đại ca anh minh, đây đúng là phòng giam của La Đông thành, đại ca rộng lượng, đừng chấp tiểu đệ vừa rồi vô lễ, mạo phạm đại ca. Tiểu đệ đúng thật là đầu bị vô nước mà, mong đại ca đừng chấp nhặt. Nhìn phong thái anh tuấn phi thường của đại ca, tiểu đệ thật là ngưỡng mộ không thôi, phải nói trong lòng tiểu đệ,đại ca là núi cao vạn trượng, là sông dài....
__ Nói ít thôi, có đồ tốt gì thì mau mang ra, nếu không hừ hừ.
Vỗ đầu ghế thêm cái Nk5zoQd nữa, Vương Lang ngồi sang một bên dọa nạt.
Thoát khỏi tạ đè, La Thần lôm côm bò dậy, phủi phủi quần áo. Cũng may hắn đã khai mở vùng chứa, có thể dùng năng lượng tinh thần để thúc đẩy phục hồi cơ thể, chứ bộ dáng sưng như đầu heo vừa rồi thật là quá khó coi. Hắn khúm núm móc từ trong túi ra mấy thanh năng lượng hình hộp dài hơn gang tay đưa cho Vương Lang:
__ Đây là chút lòng thành của tiểu đệ, 5 thanh năng lượng tinh thuần này đều là hàng cao cấp, có độ tinh khiết rất cao, có thể liệt vào cấp A A, giá trị phi thường cao. Tiểu đệ có đã lâu mà không dám dùng, xin hiếu kính đại ca.
Mặc dù đã bị phong ấn, nhưng Vương Lang vẫn mơ hồ cảm giác được sự xao động của năng lượng tinh thuần tản mát ra từ 5 thanh năng lượng, nhìn vẻ mặt tiếc nuối của thiếu niên bảnh bao kia, biết đúng là đồ tốt rồi, Vương Lang nhanh chóng thu lấy nhét vào trong áo. Lại dùng ánh mắt dò xét nhìn con dê béo trước mặt.
La Thần thật là khóc không ra nước mắt. 5 thanh năng lượng này chính là phần thưởng của gia tộc cho hắn 3 năm trước, khi hắn khai mở thành công 21 vòng sáng, được nhận định là người có tiềm lực nhất của gia tộc mất năm nay.
Đối với tinh thần sư hay chiến sĩ tinh thần, việc có nhiều vòng sáng đúng thật quan trọng, chứa đựng được càng nhiều thì chính là sẽ có nhiều hơn để sử dụng. Nhưng nếu ngươi không có nhà kho lớn thì dùng nhiều nhà kho nhỏ cũng được mà. Thanh năng lượng chính là như thế, nó có thể giúp nạp thêm cho những vòng sáng đã hao kiệt, năng lượng tinh thuần càng tinh khiết thì tốc độ nạp càng nhanh, hiệu xuất sử dụng càng cao. Nếu hai người so đấu có điểm chiến lực bằng nhau, người có ít vòng sáng hơn vẫn có thể chiến thắng nếu có thanh năng lượng này. Chỗ tốt rõ ràng như thế, giá trị đương nhiên không thể thấp rồi, nếu đem bán ra 5 thanh năng lượng này có thể mua được đủ bộ trang bị cấp bạch ngân. La Thần lúc này chỉ có cái quạt này là trang bị cấp bạch ngân thôi. Không phải La Thần không thể có thêm, mà đây là cách rèn luyện chung của các gia tộc, không thể quá phụ thuộc vào trang bị được, nếu vậy sẽ làm giảm hiệu xuất sử dụng về sau.
Nhẽ ra La Thần không định giao ra, nhưng hắn bị bắt quá đột ngột, trừ cái quạt và 5 thanh năng lượng bảo mệnh này ra, làm gì kịp mang theo thứ khác. Tên trước mặt đúng là lòng tham không đáy mà, nhận được chỗ tốt như vậy rồi mà còn không buông tha, không lẽ đây là" thấy lợi không buông" La Thần ngờ ngợ không biết có phải gặp con cháu thất lạc của La gia không đây.
Mặt kệ La Thần suy nghĩ Vương Lang lúc này cũng buồn bực không thôi. Năm thanh năng lượng vừa rồi vừa đặt vào người đã biến mất không thấy đâu. Lại là cái vòng sáng xanh dương chết tiệt đó đây, có cái bụng không đáy như thế, Vương Lang muốn phát tài, không biết là phải chờ tới ngày tháng năm nào. Đụng tới năng lượng là bị nó nuốt mất, vậy phải kiếm thứ khác bù vào, tiểu ngân thạch chẳng hạn.
Hai tiểu hồ ly dằng co hồi lâu, sau khi nửa tin nửa ngờ cái quạt không biết có phải là di vật của người đã khuất gì đó hay không, Vương Lang mới chịu buông tha cho La Thần. Đều đang rảnh rỗi, hai người bắt đầu trò chuyện rôm rả. Thì ra La Thần là vì thần tượng mà gặp nạn, hắn đến Nha Trang thành là vì đặc thù sư Tạ Oanh Oanh sẽ đến đó biểu diễn. Hắn đòi dùng máy phát tính hiệu cũng không phải để gọi về nhà, mà là gọi cho đồng bạn qua đây rước hắn đi chung.
Tạ Oanh Oanh là đặc thù sư hệ âm thanh. Có thể thông qua thanh nhạc để tiếp xúc với vùng tinh thần của người khác, có thể giúp họ thanh thản, giảm bớt áp lực hay gánh nặng tinh thần. Xuất thân của Tạ Oanh Oanh cũng không tầm thường, là dòng chính của Tạ gia, một trong các đại gia tộc. Là gia tộc xuất phát ra nhiều đặc thù sư nhất, đại tướng quân thống lĩnh quân đoàn hệ tinh thần cơ giới đặc thù chính là người của Tạ gia. Chính vì vậy Tạ Oanh Oanh là người trong mộng của rất nhiều thiếu niên tuấn kiệt, La Thần cũng là một trong số đó mà thôi.
Việc đó Vương Lang cũng không quan tâm đến nhiều lắm, điều hắn quan tâm là hiện nay La Đông thành đã bị phong tỏa, muốn rời đi thì vô cùng khó khăn, nhưng tên trước mặt thì có thể. Vấn đề là nhìn sao cũng thấy hắn không phải là người đơn thuần chất phát như mình. Ai biết hắn có nhớ thù vừa rồi không. Có lẽ lúc này phải giúp hắn khắc cốt ghi tâm a.
(*) Tác quê ở Nha Trang, nên mới xin lạm quyền chút xíu, lúc viết chương này tác đang ngồi nghỉ ngơi trên bãi biển. Các bạn đọc tiếp đi, nghỉ đủ rồi, tác phải tiếp tục lượm lon đâu, ráng vài lon nữa là đủ tiền mua gói mì rồi. Hazzz.
Đã buồn bực rồi, lại gặp tình trạng giới nghiêm, mà nơi đây thì có tình trạng gì mà phải giới nghiêm. Rồi lại gặp tên sao quả tạ Bạc Hùng đó, đúng là tên não phẳng không biết điều, mới nói được vài câu đã ra lệnh quẳng mình vô đây. Đợi đó La thiếu gia ta mà ra được thì cho ngươi bạc đầu luôn. Cũng may, có tên nhóc này lọt vô đây để bổn thiếu gia sai vặt.
Nhìn tên nhóc này xem, quần áo quê mùa, nắm đấm to hơn cái đầu, thấy bổn thiếu gia mà không lo nịnh nọt, lại còn hùng hổ thế kia, gọi là ngốc là còn nhẹ mà. Đánh đấm kiểu gì thế này, vùng khống chế cũng không có, vòng tinh thần bảo hộ cũng không. Có cho ngươi đấm mỏi tay cũng không chạm được vào người ta. Lát dùng một ngón tay là được rồi, dù gì mình cũng là chiến sĩ thanh đồng cấp 4, một ngón tay cũng là quá mất thân phận rồi.
" bốp, bốp, bốp, bụp, bụp, bụp, bốp, bốp"
Tiếng đấm đá vang lên không ngừng, người bị đánh như bao cát là La thiếu gia cao quý. Vừa đánh Vương Lang vừa gào lên, " dám đánh ông mày nè, dám đạp ông mày nè, này thì ghế nè, này thì cọng lông, dám nói ông mày ngu nè..." được một hồi khoảng mươi phút sau, Vương Lang thỏa mãn đứng dậy, nhìn bao cát bầm dập trước mặt, hắn nhân từ bồi thêm hai đạp nữa rồi đặt mông ngồi xuống. Thở dài một hơi, bắt đầu quan sát xung quanh.
La thiếu lúc này thảm đến không thể nào thảm hơn được nữa. Lần đầu tiên trong đời hắn chịu đựng nổi đau thể xác kinh khủng như thế này. Đáng sợ hơn là hắn không biết vì sao vùng khống chế và vòng bảo hộ tinh thần của mình lại vô tác dụng, nếu bị phá vỡ thì còn dễ hiểu, đằng này vẫn tồn tại rõ ràng nhưng lại vô tác dụng. Hôm nay gặp quỉ rồi, dù vẫn còn tỉnh nhưng La thiếu quyết định giả chết luôn, mặc tên ôn thần đó ngồi trên người. Ai biết được, lỡ nhúc nhích lại chọc hắn lên cơn thì khốn.
Vương Lang đưa tay vỗ vỗ vào đầu của "ghế ngồi ":
__ Dậy đi, muốn giả thì ta cho ngươi thành thật luôn đó, nói nghe xem, đây có phải là phòng giam của La Đông thành hay không.
"Chết rồi, không qua mặt được hắn rồi, thôi kệ, đường đường là con cháu danh gia, phải có cốt khí, không thể làm La gia ta mất mặt được ". Quay mặt lại, La Thiên trả lời, phải nói là tuyệt xứng đáng với ngạo khí của La gia:
__ Đại ca anh minh, đây đúng là phòng giam của La Đông thành, đại ca rộng lượng, đừng chấp tiểu đệ vừa rồi vô lễ, mạo phạm đại ca. Tiểu đệ đúng thật là đầu bị vô nước mà, mong đại ca đừng chấp nhặt. Nhìn phong thái anh tuấn phi thường của đại ca, tiểu đệ thật là ngưỡng mộ không thôi, phải nói trong lòng tiểu đệ,đại ca là núi cao vạn trượng, là sông dài....
__ Nói ít thôi, có đồ tốt gì thì mau mang ra, nếu không hừ hừ.
Vỗ đầu ghế thêm cái Nk5zoQd nữa, Vương Lang ngồi sang một bên dọa nạt.
Thoát khỏi tạ đè, La Thần lôm côm bò dậy, phủi phủi quần áo. Cũng may hắn đã khai mở vùng chứa, có thể dùng năng lượng tinh thần để thúc đẩy phục hồi cơ thể, chứ bộ dáng sưng như đầu heo vừa rồi thật là quá khó coi. Hắn khúm núm móc từ trong túi ra mấy thanh năng lượng hình hộp dài hơn gang tay đưa cho Vương Lang:
__ Đây là chút lòng thành của tiểu đệ, 5 thanh năng lượng tinh thuần này đều là hàng cao cấp, có độ tinh khiết rất cao, có thể liệt vào cấp A A, giá trị phi thường cao. Tiểu đệ có đã lâu mà không dám dùng, xin hiếu kính đại ca.
Mặc dù đã bị phong ấn, nhưng Vương Lang vẫn mơ hồ cảm giác được sự xao động của năng lượng tinh thuần tản mát ra từ 5 thanh năng lượng, nhìn vẻ mặt tiếc nuối của thiếu niên bảnh bao kia, biết đúng là đồ tốt rồi, Vương Lang nhanh chóng thu lấy nhét vào trong áo. Lại dùng ánh mắt dò xét nhìn con dê béo trước mặt.
La Thần thật là khóc không ra nước mắt. 5 thanh năng lượng này chính là phần thưởng của gia tộc cho hắn 3 năm trước, khi hắn khai mở thành công 21 vòng sáng, được nhận định là người có tiềm lực nhất của gia tộc mất năm nay.
Đối với tinh thần sư hay chiến sĩ tinh thần, việc có nhiều vòng sáng đúng thật quan trọng, chứa đựng được càng nhiều thì chính là sẽ có nhiều hơn để sử dụng. Nhưng nếu ngươi không có nhà kho lớn thì dùng nhiều nhà kho nhỏ cũng được mà. Thanh năng lượng chính là như thế, nó có thể giúp nạp thêm cho những vòng sáng đã hao kiệt, năng lượng tinh thuần càng tinh khiết thì tốc độ nạp càng nhanh, hiệu xuất sử dụng càng cao. Nếu hai người so đấu có điểm chiến lực bằng nhau, người có ít vòng sáng hơn vẫn có thể chiến thắng nếu có thanh năng lượng này. Chỗ tốt rõ ràng như thế, giá trị đương nhiên không thể thấp rồi, nếu đem bán ra 5 thanh năng lượng này có thể mua được đủ bộ trang bị cấp bạch ngân. La Thần lúc này chỉ có cái quạt này là trang bị cấp bạch ngân thôi. Không phải La Thần không thể có thêm, mà đây là cách rèn luyện chung của các gia tộc, không thể quá phụ thuộc vào trang bị được, nếu vậy sẽ làm giảm hiệu xuất sử dụng về sau.
Nhẽ ra La Thần không định giao ra, nhưng hắn bị bắt quá đột ngột, trừ cái quạt và 5 thanh năng lượng bảo mệnh này ra, làm gì kịp mang theo thứ khác. Tên trước mặt đúng là lòng tham không đáy mà, nhận được chỗ tốt như vậy rồi mà còn không buông tha, không lẽ đây là" thấy lợi không buông" La Thần ngờ ngợ không biết có phải gặp con cháu thất lạc của La gia không đây.
Mặt kệ La Thần suy nghĩ Vương Lang lúc này cũng buồn bực không thôi. Năm thanh năng lượng vừa rồi vừa đặt vào người đã biến mất không thấy đâu. Lại là cái vòng sáng xanh dương chết tiệt đó đây, có cái bụng không đáy như thế, Vương Lang muốn phát tài, không biết là phải chờ tới ngày tháng năm nào. Đụng tới năng lượng là bị nó nuốt mất, vậy phải kiếm thứ khác bù vào, tiểu ngân thạch chẳng hạn.
Hai tiểu hồ ly dằng co hồi lâu, sau khi nửa tin nửa ngờ cái quạt không biết có phải là di vật của người đã khuất gì đó hay không, Vương Lang mới chịu buông tha cho La Thần. Đều đang rảnh rỗi, hai người bắt đầu trò chuyện rôm rả. Thì ra La Thần là vì thần tượng mà gặp nạn, hắn đến Nha Trang thành là vì đặc thù sư Tạ Oanh Oanh sẽ đến đó biểu diễn. Hắn đòi dùng máy phát tính hiệu cũng không phải để gọi về nhà, mà là gọi cho đồng bạn qua đây rước hắn đi chung.
Tạ Oanh Oanh là đặc thù sư hệ âm thanh. Có thể thông qua thanh nhạc để tiếp xúc với vùng tinh thần của người khác, có thể giúp họ thanh thản, giảm bớt áp lực hay gánh nặng tinh thần. Xuất thân của Tạ Oanh Oanh cũng không tầm thường, là dòng chính của Tạ gia, một trong các đại gia tộc. Là gia tộc xuất phát ra nhiều đặc thù sư nhất, đại tướng quân thống lĩnh quân đoàn hệ tinh thần cơ giới đặc thù chính là người của Tạ gia. Chính vì vậy Tạ Oanh Oanh là người trong mộng của rất nhiều thiếu niên tuấn kiệt, La Thần cũng là một trong số đó mà thôi.
Việc đó Vương Lang cũng không quan tâm đến nhiều lắm, điều hắn quan tâm là hiện nay La Đông thành đã bị phong tỏa, muốn rời đi thì vô cùng khó khăn, nhưng tên trước mặt thì có thể. Vấn đề là nhìn sao cũng thấy hắn không phải là người đơn thuần chất phát như mình. Ai biết hắn có nhớ thù vừa rồi không. Có lẽ lúc này phải giúp hắn khắc cốt ghi tâm a.
(*) Tác quê ở Nha Trang, nên mới xin lạm quyền chút xíu, lúc viết chương này tác đang ngồi nghỉ ngơi trên bãi biển. Các bạn đọc tiếp đi, nghỉ đủ rồi, tác phải tiếp tục lượm lon đâu, ráng vài lon nữa là đủ tiền mua gói mì rồi. Hazzz.