Chương : 23
Tại sao lại lừa dối?!
Tại sao lại xạo tôi?!
Tại sao lại không cho tôi biết sự thật?!
Tại sao... tại sao lại bắt tôi phải chọn lựa...
... Ngay lúc này!!...
...................
Trở về nhà, nó vẫn còn mệt mỏi lắm, phần vừa vì cuộc chiến kia, phần lại vì những gì tên Hắc Linh Sứ đã nói. Không hiểu sao... nhưng... những lời nói đó... đều khắc sâu... và khiến nó phải suy nghĩ!
Hắn bảo con bé đã quyến rũ ngài Quỷ Vương?!
Hắn bảo con bé đã cướp đi trái tim của hắn?!
Hắn bảo con bé đã làm YuMi phải đau khổ vì điều đó!
Vậy... Quỷ Vương là ai... sao lại liên quan đến con bé?!!
Nếu là vì làm YuMi đau khổ... thì chỉ có một lí do... và cũng chỉ bắt đầu nguyên nhân từ một người... Phải chăng??!!!
Nghĩ tới đây, không kiềm nổi sự tò mò, nó tiến thẳng vào phòng Yul và đòi nói chuyện.
Bước vào căn phòng màu đen u ám, với những băng đĩa xxx và truyện người lớn rải rác khắp nơi (!), Xư Bi lại khẽ rùng mình, nhưng gạt qua mọi điều vớ vẩn, nó phải tìm ngay cho mình câu trả lời cái đã!
Bất ngờ ngồi phịch xuống bên cạnh Yul, nó giật cái tuột cuốn sách " người lớn " trên tay hắn xuống rồi nhìn thằng vào mắt Yul, chằm chằm nghiêm nghị.
Khẽ nhăn mặt lại, Yul nhíu mày rồi tỏ vẻ bực bội, hắn làu bàu.
- Lại chuyện gì nữa thế?!
Thở dài cúi gầm mặt xuống, nó quay đi chỗ khác rồi bắt đầu hỏi chuyện.
- Hừm... Yul này, em có chuyện này muốn hỏi anh. Nhưng anh phải hứa là trả lời thật nha!
- Hửm?! Chuyện gì cơ?! Để xem đã...
Cái cách nói thờ ơ rất đỗi vu vơ ấy lại càng làm Xư Bi cảm thấy bực mình, nó quay sang hậm hực.
- Gì mà để xem đã chứ! Quan hệ giữa anh với YuMi là sao hả?!!
Khẽ giật mình, Yul có vẻ ngạc nhiên khi Xư Bi hỏi về điều đó, hắn lại chợt phì cười.
- Hà... sao tự dưng lại hỏi về chuyện đó vậy! Em ghen rồi à?!
- Yà!!! Không có đâu nha!! Ai mà thèm ghen với cái người như anh chứ! Nhưng mà... đừng có đánh trống lảng!! Mau trả lời đi!!
Thoáng bối rối... Yul chợt nghiêm mặt lại, rồi khẽ quay qua nhìn Xư Bi.
- Em thực sự muốn anh trả lời thật?!
- Xì! Tất nhiên là thật rồi!! Không thì em hỏi anh làm gì!!
Khẽ nhếch môi cười có chút do dự, Yul lại thở dài, rồi đi thẳng vào vấn đề.
- Là một người quan trọng...
..............
Lời nói vừa thốt ra... khiến trái tim Xư Bi đau nhói... nó chợt thắt lại... không hiểu vì sao...
Quan trọng ư?! Quan trọng là như thế nào?! Sao lại nói ra dễ dàng thế! Lại còn ngay trước mặt nó nữa chứ! Ừ thì là sự thật! Nhưng sao mà lạnh lùng thế! Nó cứ thấy đau quá... khi nghĩ trong hắn còn có một người quan trọng hơn mình!!! Cái cảm giác này là gì?! Nó không muốn biết, cũng không muốn phải tiếp tục đối mặt với chúng nữa! Chẳng nhẽ là nó đang ghen... không... không thể nào...
Chỉ nghĩ đến đây thôi nó đã muốn đứng phắt dậy và bước ngay ra ngoài rồi. Nhưng, vẫn còn một điều nữa cần giải đáp. Đây mới là điều nó thắc mắc nhất, và con bé bắt đầu mở lời...
Nó nói bằng giọng trầm trầm... xen chút e ngại.
- Anh... có phải là Quỷ Vương?!!
Chợt giật mình, Yul trừng mắt qua nhìn Xư Bi – cái nhìn ấy khiến nó lạnh cả người, rồi hắn phì cười – để cố giấu đi những cảm xúc " sợ hãi " đang tồn tại trong lòng mình.
Xoa đầu con bé, Yul tỏ vẻ như thể bâng quơ.
- Yà!! Cái con nhóc này!! Sao em lại nói những điều vớ vẩn gì thế hả?!! Sao anh có thể là Quỷ Vương được! Quỷ Vương mà lại thèm làm chồng em sao?! Rõ ngớ ngẩn... thôi mau đi ngủ đi!
Cúi sầm mặt xuống, Xư Bi khẽ quay đi rồi nó bước vội ra khỏi phòng, chỉ kịp ném lại một câu nói thật lạnh lùng nhưng mang đầy hàm ý.
- Em hiểu rồi...
- Hiểu... em thì hiểu cái quái gì chứ?! Sẽ chẳng bao giờ hiểu được đâu... cô ngốc Na Xư Bi ạ!
Xư Bi đi rồi, hắn chỉ kịp nhìn theo, rồi khẽ phì cười, đó là một nụ cười chua chát... vì hắn đã nói dối... nói dối cả con bé... nhưng không phải là để bảo vệ cho hạnh phúc riêng của bản thân mình. Hắn đang cố bảo vệ con bé!
Khẽ nắm chặt bàn tay, Yul thắt lại.
...................
Bước nhanh về phòng, nó đóng rầm cửa lại, nhưng vẫn không quên nhìn quanh... nhìn trên nhìn dưới, để xem Bụt có giở trò hù mình nữa không?!
" Phù! May quá!! " – Nó thở phào nhẹ nhõm khi chẳng thấy ai, rồi lại thản nhiên bước về phía giường của mình.
- Ú òa!!! Ta ở đây cơ mà!! – Tiếng Bụt bất ngờ vang lên từ phía sau khiến nó giật bắn cả mình, bần thần quay lại khi thấy lão đang nhe nhởn xuất hiện từ phía sau, lêu lêu chào nó!!!
" Hừ... ở đó từ khi nào không biết nữa!! " – Con bé khẽ lầm bầm, nhưng Bụt vẫn nghe thấy. Lão lại treo mình lộn trần nhà rồi ngúc ngoắc cái đầu quăng xuống nhìn nó... Hỏi tò mò.
- Oài! Con có chuyện gì mà buồn bực vậy?!
Ngồi phịch xuống giường, nó nhăn nhó, rồi thở dài kể lại chuyện cho Bụt, ít nhất thì vẫn còn có người nghe nó nói!
- Là Yul đó... hắn nói... YuMi là người quan trọng! – Vừa nói, con nhóc vừa chau mày lại, có vẻ bức bối lắm!!
Bụt cười khì, rồi lại đưa tay lên trán day day...
- Ầy dà... thì quan trọng thật mà!! – Lão thốt ra câu đó mà rất thản nhiên, khiến cho con bé càng bực bội, nó gắt lên.
- Cái gì cơ ạ!!! Sao cả Bụt lẫn Yul đều nói thế chứ!!! Hu hu hu!! – Vừa nói, nó vừa cúi gằm mặt xuống, đấm gối bùm bụp -___-!
Ngồi xuống bên cạnh con bé, Bụt lại thở dài, nhưng vẫn cái vẻ rất thản nhiên, lão chợt đánh lảng sang chuyện khác.
- Thế buổi đi chơi lễ hội hôm nay thế nào rồi?! Có gì vui không con ^^!
- Chẳng có gì vui cả! – Con nhóc lạnh lùng đáp – Trừ... con gấu bông này nè!
Vừa dứt lời, nó lại hí hửng lôi ra con gấu bông mà nó và Jen cùng đạt được, rồi ngồi cười hớn hở. Chỉ có như vậy, con nhóc mới cảm thấy vui. Ít nhất thì khi nghĩ tới Jen... nó vẫn còn cảm thấy ấm lòng.
Hà... mà nhắc về vụ lễ hội, con bé mới sực nhớ ra những gì đã xảy ra ở mê cung ma, và những biến đổi lạ thường ở cơ thể mình. Nghĩ tới đây, con nhóc vội vàng thuật lại cho Bụt.
.................
Sau khi nghe lại tường tận câu chuyện, Bụt cũng ậm ừ, rồi chẳng nói gì nhiều, Bụt chỉ có một điều muốn căn dặn con bé.
" Đó là sức mạnh thật của Quỷ! Nó chỉ phát huy khi con bị lâm vào tình huống nguy kịch nhất. Nhưng ngược lại, nó cũng giống như một con dao hai lưỡi vậy. Nếu con không biết cách sử dụng cho hợp lý, thì chính linh hồn con... sẽ bị con Ác Quỷ ấy nuốt chửng. Vì nó vẫn luôn ngự trị trong trái tim con vậy... một con Quỷ đã ngủ say. Đừng để nó lại bị đánh thức thêm một lần nữa, sẽ nguy hiểm lắm đấy! "
Bụt chỉ nói có vậy thôi, rồi Bụt lại đi, đi về một nơi vô tận, biến mất vào hư không, để lại cho con bé một nỗi tò mò đến mơ hồ mà vô cùng khó hiểu.
" Con Quỷ đã ngủ say?! Thế nghĩa là sao?!! ".
........
Vừa bay, Bụt lại mơ hồ suy nghĩ... lo lắng về những điều sắp xảy tới trong tương lai.
" Chẳng lẽ... Con quái vật ấy đã thực sự xuất hiện?! Thực sự muốn thống trị linh hồn của con bé?! Nếu không biết cách khóa lại, một ngày nào đó, sẽ không còn Na Xư Bi nữa... mà chỉ còn SaMaKhan thôi! " – Bụt rất lo ngại, nhưng lại chẳng muốn nói điều này với con bé. Vì đối với nó, nếu nói ra sẽ là một cú sốc. Sẽ ra sao nếu biết trong cơ thể mình luôn tồn tại một linh hồn khác. Một linh hồn của Ác Quỷ ngay từ khi nó chào đời. Nỗi lo lắng đó sẽ càng làm cho con Quỷ muốn chiếm giữ linh hồn của con bé. Vì cơ thể nó là một khối phong ấn đặc biệt.
..........................
Trở lại phòng của Yul, từ khi con bé tới, rồi hỏi, nhận được câu trả lời, rồi lại hậm hực bỏ đi. Hắn cứ băn khoăn suy nghĩ mãi... Nếu một ngày nào đó, nó biết được toàn bộ "sự thật"... Con bé sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?!
Hồi trước thì không sao... nhưng bây giờ thì lại rất lo... vì hắn thực sự không muốn mất nó. Hắn bắt đầu biết sợ điều đó!
............
Sáng hôm sau, vẫn như dự định đã được sắp đặt trước, Chun gọi điện cho Xư Bi và rủ con bé đi chơi. Tất nhiên, với cái tâm trạng bực bội này thì nó rất muốn được xả hơi và ton ton đồng ý. Bước ra khỏi nhà, cũng chẳng thèm nói cho ai biết, Xư Bi vội vàng đến tìm gặp Chun theo như đã hẹn.
Nhưng ngay khi vừa bước ra khỏi cổng, nó đã thấy Chun đứng đợi ở bên ngoài tự bao giờ, cũng có vẻ đã lâu...
Con nhóc ngơ ngác hỏi.
- Hơ... Chun... cậu đến từ bao giờ vậy?! Tớ tưởng...
Chun xua tay, như thể chẳng bận tâm ( vì nó muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ).
- Hì! Có gì đâu! Vì tớ nôn nóng được đi chơi với cậu quá ý mà! Mình đi thôi!
Nói rồi, Chun cầm phắt lấy tay Xư Bi và kéo vụt đi trong sự ngỡ ngàng của con bé... " Chun hôm nay làm sao thế nhỉ?! Cứ kỳ kỳ... ".
Lóc cóc chạy ra đến công viên, tụi nó ngồi lại ở hàng ghế đá một lúc... rồi Chun chợt đứng dậy, bảo là đi mua kem, Xư Bi cũng ậm ừ...
Một mình nó ngồi chờ ở lại, lâu quá, con nhóc lại đưa hai tay lên xuýt xoa vì lạnh...
Từng làn hơi thở ra trắng xóa như sao bông...
Bỗng, có một bàn tay... tóm lấy vai nó... Rồi còn chưa kịp ú ớ gì, họ – gồm 4 người mặc áo choàng đen, cố sức lôi tuột nó lên chiếc xe ô tô khép kín và phóng vụt đi cho dù nó có giãy dụa thế nào đi chăng nữa!
..............
Đúng lúc đó, Chun trở về, trong tay cầm hai cây kem... Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Chun ngơ ngác, nó sững người đến mức rơi tuột cả cây kem rồi vội vàng chạy theo chiếc xe đó, miệng liên tục gào thét...
- Yà!! Mấy cái người kia!! Làm cái trò gì vậy hả!! Mau thả bạn tôi ra!!!
Nó chạy, nó hét, nó cố sức đuổi theo... đến mức khản giọng lên được, cho đến khi không tài nào bám dấu được nữa, con nhóc đành gục ngã.
Nhìn bóng Chun miệt mài đuổi theo, nước mắt Xư Bi không ngừng rơi lã chã... nó thương con bạn quá! Nhưng nó nào có biết rằng... ngay khi chiếc xe vừa mất dấu, và hình ảnh nó cũng vừa tuột khỏi tầm mắt Ji Chun, con nhóc đó đã hết khóc, và thay vào đó là một nụ cười...
.....................................
Chiếc xe dừng lại ở đâu thì chính Xư Bi cũng không biết, vì nó bị bịt mắt, bịt tai cho khỏi định vị được nữa mà! Chỉ biết, khi tỉnh lại, nó thấy mình đang bị treo như một cây thập giá, mà lại là treo giữa tầng không – không đinh móc, không xiềng xích, nhưng lại vẫn cứ lơ lửng... thế mới lạ!
Còn đang loay hoay chẳng biết làm sao để thoát ra, khung cảnh xung quanh thì quá trời rùng rợn, toàn là những đầu lâu với xương xám... Thật kinh khủng!! Nơi này là đâu?!!
...........
Ngay khi ý nghĩ ấy vừa chấm dứt, cũng là lúc cái YuMi từ từ bước ra từ sau tấm rèm đỏ cùng giọng nói của nó vang lên âm vọng...
- Ngạc nhiên lắm hả?! Chắc hẳn ngươi đang tự hỏi... " Sao mình lại ở đây! Nơi đây là chỗ quái nào!! Mình có tội tình gì!!! Sao mình lại bị treo như thế này!! Ôi ai cứu tôi với!! " – Vừa nói, nó vừa diễn tả hành động một cách hết sức lố bịch, cốt là để khiêu khích Xư Bi.
- Đồ dở hơi... – Xư Bi khẽ thở dài, phần vì buồn cười bởi những hành động lố bịch thái quá đó! Chẳng giống khiêu khích chút nào, giống như một con hề ý!
" Siết! " – Xư Bi vừa dứt lời, ngay cả là trong ý nghĩ, YuMi cũng có thể nghe thấy được. Và không thèm đánh, thay vào đó, nó lại siết chặt hơn những sợi dây xích bằng không khí của mình... khiến Xư Bi đau nhói. Nó khẽ tái mặt lại, rồi quay ra quát.
- Cô làm cái trò quái gì thế hả!!! Hành động này là sao!! Mau thả tôi ra ngay!!
Bước đến gần Xư Bi, YuMi khẽ ngước mắt lên, rồi nhìn thẳng vào mặt nó, đưa bàn tay lên ve vuốt.
- Ồ không!! Trừ khi cô nói " làm ơn "!
- Quên đi!
- Ồ... được thôi! Vậy thì cứ đứng đó mà giãy dụa! Nói cho cô biết, đó là một thứ ma thuật cổ truyền chỉ có ta mới biết cách giải! Không nghe lời thì cứ chịu khó lửng lơ nha! Ta không tin cô có thể chịu được lâu đâu... Ha ha ha!!!
- Yà!! Quá đáng vừa thôi nha!! Rút cục thì tôi đã làm gì cô nào!!! – Vừa nói, nó vừa hét toáng lên vì quá bực mình. Nhưng cho dù có vùng vẫy thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là vô dụng.
Liếc ánh mắt hình viên đạn của mình qua nhìn Xư Bi, nó gắt lên rồi quát tháo.
- Câm miệng! Cô có biết cô đã làm gì tôi không hả!! Cô đã cướp mất tình yêu của tôi, hạnh phúc của tôi, cũng như cuộc sống của tôi. Cô khiến tôi hàng ngày phải sống trong đố kỵ và khổ đau. Vậy liệu như thế đã đủ để trả thù chưa hả!! Con hồ ly tinh kia!!
" What?!! Cô ta nói mình là hồ ly tinh?!! Cái con điên này!! Thật hết chịu nổi rồi!! Đúng là đồ rảnh hơi!! Liệu mình đã làm những điều đó từ bao giờ cơ chứ!! " – Mím chặt môi lại, Xư Bi khẽ lầm bầm, thực sự là nó " điên " lắm rồi đấy! Nếu mà được thả ra ngay lúc này... thì một cái tát quả là không quá phí!
Nhưng cố gắng kiềm chế cơn nóng giận của mình, Xư Bi vẫn từ từ thở nhẹ, rồi bình tĩnh nói.
- Buồn cười thật! Lúc nào cũng nói tôi cướp tình yêu của cô, cướp mất hạnh phúc sống của cô! Nhưng rút cục là ai chứ!! Không nói thì làm sao tôi biết được hả!!!
- Yul... Chẳng phải là Yul sao... cái con ranh khốn kiếp này... – YuMi vừa nói, nó vừa dần dần tiến lại gần Xư Bi, giọng thầm thì...
- Cái gì?!! Yul sao?!! Yà!! Mặt cô cũng trơ vừa thôi nha!! Cô nghĩ anh ấy là ai mà dám nói với tôi như thế hả?!! Tôi cướp mất tình yêu của cô sao?! Thật nực cười! Nghĩ lại xem vị trí của mình ở đâu đi!
Vừa nói, Xư Bi vừa thở hắt ra từng đợt cho đỡ tức. Mà cũng tức thiệt, dù sao thì trên danh nghĩa Yul vẫn là chồng nó, ít nhiều thì cũng đã gần hai tháng rồi, sao con nhỏ này lại có thể ăn nói trắng trợn như vậy được cơ chứ – " Thiệt tức chết!! Không biết nó có còn tự trọng hay không nữa! Nghe không lọt tai được chút nào cả. Mình mà không nói ra chắc nghẹn họng quá!! ".
Quên hẳn đi tình thế của mình hiện giờ để nhường chỗ cho cơn tức. Xư Bi vẫn tiếp tục mắng mà chẳng thèm để tâm đến hậu quả của mình sau đó. Kể ra thì nó cũng " nóng " quá mà! Từng là " đầu gấu " một thời mà!
..............
" Cái quái gì thế?! Cô ta đang lên mặt với mình đấy à?! Mình mà phải xuống nước sao?! Cái con nhỏ ngu ngốc này... quá trớn lắm rồi! Chắc cô ta quên mất ai là kẻ cầm quyền ở đây rồi thì phải... Được thôi! Tao sẽ cho mày biết tay! " – Nghĩ vậy, YuMi liền nghiến răng rồi lập tức "bắn" ra một tràng tức tối!
- Hà! Cô nghĩ vậy thật sao?! Sao cô có thể không biết đến trước sau như thế được nhỉ?! Cô có biết... nếu không có tôi... thì cái mạng của Yul... cũng chẳng còn tồn tại được đến bây giờ không?!
- Cô nói vậy... là sao?!! – Xư Bi chợt giật mình, nó nói bằng giọng ngập ngừng mà vẫn khó tin.
- Hừm... có lẽ là cô chưa biết đâu. Nhưng hôm nay, tôi sẽ dành chút thời gian để kể cho cô câu chuyện này... – Nói rồi, YuMi từ từ ngồi xuống và bắt đầu lan man đi vào câu chuyện...
" Mọi chuyện bắt đầu từ hai trăm năm trước...
Vào một đêm giông bão, có một hồn ma bé nhỏ đang lang thang nơi nhân gian trần thế. Nó bị mẹ bỏ rơi, nó bị cha đánh đập, nó không muốn sống nữa, và nó đã tự tử. Dĩ nhiên, cuộc sống cũng chẳng phũ phàng đối với nó đến thế!
Nhân duyên sống của nó trên trần gian chưa hết, vậy nên, cũng như " ai đó ", nó được tái sinh, được nhận một cơ hội sống thứ hai, được chọn làm Thiên Thần hoặc Thiện Quỷ. Và tất nhiên... với cái bản tính bướng bỉnh ấy thì con bé không tài nào chịu bị trói buộc trước những luật lệ khắt khe của thân phận Thiên Thần được, vì thế... nó đã chọn làm Thiện Quỷ ( cũng giống như Xư Bi).
Và cuộc sống cứ trôi qua, từng ngày, từng ngày... công việc thu bắt ma quỷ cuối cùng cũng đã gần chấm dứt. Là một con bé thông minh và tài giỏi, nó chưa từng bị yếu lòng trước bất kỳ một hồn ma tinh quái nào, bất kỳ thủ đoạn nào cũng không thể qua mắt được con bé. Và vì thế, cái ngày tái sinh lần thứ hai ấy cuối cùng cũng sắp tới...
Vậy mà... tất cả... đã sụp đổ... cho đến khi... nó gặp người ấy...
Người ấy... lúc bấy giờ... cũng là một hồn ma như nó!
À không! Nói đúng hơn, người ấy đang là một con Quỷ – một con Quỷ thực sự non nớt. Người ấy không có sức mạnh, và thậm chí là còn yếu ớt hơn nó.
Nhưng nó đã yếu lòng, và nó đã bỏ qua, bỏ qua cơ hội sống cho riêng mình, bỏ qua tất cả... để đi theo và giúp đỡ người ấy.
Bằng thủ đoạn và sự ma mãnh của mình, không quá dễ dàng nhưng cũng chẳng đến nỗi khó khăn khi thoát khỏi sự truy bắt của mọi tinh linh.
Nó không biết vì sao người ấy lại bị truy bắt, nó không biết vì sao người ấy lại bị lùng giết. Chỉ biết, người ấy đang ở đây, bên cạnh nó, và làm cho cái trái tim bé bỏng tưởng chừng đã ngắt nhịp từ lâu của nó lại đập loạn. Và nó biết, người ấy cần một sự giúp đỡ...
Sau khi thoát khỏi sự truy bắt của mọi Thiên Thần, nó cùng người ấy đã quyết định đến với thứ ba và làm lại cuộc đời mới của mình. Tuy vậy, nhưng nó cũng biết, cùng với lúc đó... hi vọng tái sinh lần thứ hai đã mãi mãi rời xa tầm với của nó... Cũng như chiếc dây chuyền đó, nó đã đổi ánh thành màu đen, chuyển hình thành một đôi cánh dơi quyền lực. Nhưng nó chấp nhận, vì nó chỉ cần được ở bên người ấy.
Ngày tháng qua đi, nó đã sống, nó đã bị chà đạp. Nhiều lần tưởng chừng như muốn chết, nhưng nghĩ lại, thực ra thì nó đã chết rồi! Chỉ có điều là chưa bị hóa kiếp mà thôi. Nghĩ thế, nó vẫn cứ tiếp tục cố gắng cho tương lai sau này của mình.
Thật may là người ấy lại có sức mạnh! Sức mạnh của người ấy quả thực khó lường. Đến chính nó cũng không thể tin vào mắt mình được nữa. Từ một con Quỷ yếu ớt, bỗng chốc, người ấy trở nên trưởng thành, và sức mạnh thì là vô biên.
Cùng với sự khôn ngoan của mình và quyền lực vốn có của người ấy, hai đứa đã mau chóng thống trị được cả thế giới Quỷ, và trở thành kẻ bá chủ của thế giới thứ ba...
Cái cuộc sống ấy qua đi... Từng ngày, từng giây, nó đều cảm thấy mình chìm đắm trong hạnh phúc. Cho dù thứ hạnh phúc ấy có là màu đen! Nhưng nó vẫn chẳng thấy hối hận, thậm chí là một giây.
Cho đến khi... cô xuất hiện! ".
Nói đến đây, YuMi chợt dừng lại, nó bất ngờ đứng bật dậy và nhìn thẳng vào mắt Xư Bi, ấn một ngón tay vào trán con bé khiến nó phải khẽ chau mày.
- Cô – chính cô là kẻ đã phá hoại cuộc sống hạnh phúc của tôi! Cuộc sống tưởng chừng chỉ có tôi và người ấy... Tại sao chứ! Tôi không biết tại sao người ấy lại chọn cô làm vợ... Cô có biết... lúc ấy tôi đã hụt hẫng đến mức nào!! Thật không thể tin được! Cái hy vọng đã nhen nhóm từ hàng trăm năm qua bỗng chốc lại bị vụt tắt... chỉ vì một đứa con gái nghèo nàn xấu xí không biết từ đâu xuất hiện... Cái cảm giác đó... nó khiến tôi chỉ muốn điên lên được!! Và tôi muốn giết cô!
Vừa dứt lời, YuMi trừng mắt lên, và lườm con bé. Cái lườm ấy... thật là... lạnh ngắt. Sau khi nghe cả câu chuyện, nó cứ bần thần, rồi băn khoăn mãi... rút cục... cô ta kể như vậy là có ý gì... chẳng nhẽ...
- Đừng nói với tôi... người ấy là... – Xư Bi vừa nói, mặt nó vừa tái nhợt đi, lắp bắp tưởng chừng không dám tiếp lời nữa...
- Đúng vậy, người ấy là Yul – chúa tể của vương quốc bóng tối – tức Quỷ Vương!
" Không thể nào!!! " – Xư Bi vừa dứt lời thì cũng là lúc cánh cửa ấy chợt mở ra... và tiếng bước chân... con bé nhận ra được...
" Không tin ư! Vậy cứ chờ xem nhé!! " – Nói rồi, cô ta vội vàng kéo tấm rèm ma thuật lại, tấm rèm có thể che mắt được những người xung quanh cho dù có dùng ma thuật quét ảnh mạnh đến đâu đi chăng nữa, dùng thứ này là để tránh cái nhìn xuyên suốt của Yul và cho Xư Bi có thể chứng kiến mọi điều sắp tới...
Vênh váo bước ra ngoài, nó lại nghênh mặt chào mừng Yul trở lại.
...................
Cánh cửa Rồng bất ngờ đổ xuống cái rầm! Và Yul hiện ra, hắn trừng mắt rồi chuyển tròng sang xanh để quét quanh một lượt, nhưng mặc nhiên lại chẳng tìm thấy dấu vết gì. Khẽ thở dài, hắn ngước qua nhìn YuMi rồi đột ngột tiến tới tóm chặt lấy cổ họng con bé, bóp nhẹ khiến nó đờ người.
- Xư Bi đâu?!
Cố gắng thở hắt ra bằng giọng gió, nó vẫn cố lắp bắp cho nên câu.
- Sao... sao anh lại nghĩ là cô ta đang ở đây chứ?!
- Em nghĩ mình làm việc hoàn hảo đến nỗi không để lại dấu vết gì ư?! Dám sai cả quan binh của Địa Ngục đến bắt người nơi trần gian mà không sợ để lại khí âm à?!
- Hà!! Nếu giỏi vậy thì sao không tự tìm tiếp đi!! – YuMi khẽ nhếch môi mỉm cười, một nụ cười khinh khỉnh.
- Đây không phải là lúc để cười đâu YuMi. Anh không muốn mất thời gian để ở lại cái chỗ "đáng ghê tởm" này! – Yul trừng mắt nhìn, giọng hắn lạnh tanh ( cũng thật quá đáng đối với tình cảm của con bé).
Khẽ nắm lấy bàn tay Yul, YuMi lại gẩy nhẹ để mình thoát ra...
- Sao lại không?! Đây là nhà anh cơ mà?! Phải không... Ngài Quỷ Vương?!
- Đã từng...
Yul còn chưa kịp nói hết lời thì YuMi đã kịp giải bùa chú, nó khẽ gẩy nhẹ ngón tay để cho các xích sắt vô hình cuốn quanh Xư Bi đều tan biến, và tấm rèm cũng bất giác mở ra. Xuất hiện sau đó là một con bé đã bị giam giữ từ lâu, mắt đó trừng lên... nhưng đẫm nước... không phải là một cái nhìn trìu mến, nó rít lên.
" Nói dối... " – Xư Bi khẽ lầm bầm...
" Xư Bi?!! " – Yul giật mình quay ngoắt ra đằng sau, hắn gần như chết đứng khi nhìn thấy con bé...
" Tại sao lại nói dối... Tại sao lại lừa gạt tôi?! Tại sao lại không cho tôi biết sự thật ngay từ đầu!!!! " – Vừa nói, nước mắt nó vừa lã chã rơi... từng dòng... không ngớt... lẫn trong đó là những tiếc nấc nghẹn ngào của sự dối trá. Nó thực sự... rất sốc!
" Xư Bi... nghe anh nói đã... " – Yul bần thần, hắn trơ mắt nhìn Xư Bi mà họng như nghẹn cứng, không thể nói được câu gì...
" TẠI SAO!! ĐỒ NÓI DỐI!!! " – Bất ngờ, nó hét toáng lên, tiếng hét của nó vang vọng khắp một tầng bóng tối... khiến cho lũ dơi cũng phải bất giác cất cánh bay...
Cùng với dòng nước mắt và sự hối hận... hối hận vì đã tin Yul, hối hận vì đã lấy Yul, hối hận vì đã... dành một chút tình cảm cho hắn...
Nó không biết sao nữa... Nhưng cái cảm giác này...ngay bây giờ đây... sự lừa dối... từ một người gần như thân nhất... khiến con tim nó đau thắt.
Tại sao lại như thế này?!!!
Tại sao lại xạo tôi?!
Tại sao lại không cho tôi biết sự thật?!
Tại sao... tại sao lại bắt tôi phải chọn lựa...
... Ngay lúc này!!...
...................
Trở về nhà, nó vẫn còn mệt mỏi lắm, phần vừa vì cuộc chiến kia, phần lại vì những gì tên Hắc Linh Sứ đã nói. Không hiểu sao... nhưng... những lời nói đó... đều khắc sâu... và khiến nó phải suy nghĩ!
Hắn bảo con bé đã quyến rũ ngài Quỷ Vương?!
Hắn bảo con bé đã cướp đi trái tim của hắn?!
Hắn bảo con bé đã làm YuMi phải đau khổ vì điều đó!
Vậy... Quỷ Vương là ai... sao lại liên quan đến con bé?!!
Nếu là vì làm YuMi đau khổ... thì chỉ có một lí do... và cũng chỉ bắt đầu nguyên nhân từ một người... Phải chăng??!!!
Nghĩ tới đây, không kiềm nổi sự tò mò, nó tiến thẳng vào phòng Yul và đòi nói chuyện.
Bước vào căn phòng màu đen u ám, với những băng đĩa xxx và truyện người lớn rải rác khắp nơi (!), Xư Bi lại khẽ rùng mình, nhưng gạt qua mọi điều vớ vẩn, nó phải tìm ngay cho mình câu trả lời cái đã!
Bất ngờ ngồi phịch xuống bên cạnh Yul, nó giật cái tuột cuốn sách " người lớn " trên tay hắn xuống rồi nhìn thằng vào mắt Yul, chằm chằm nghiêm nghị.
Khẽ nhăn mặt lại, Yul nhíu mày rồi tỏ vẻ bực bội, hắn làu bàu.
- Lại chuyện gì nữa thế?!
Thở dài cúi gầm mặt xuống, nó quay đi chỗ khác rồi bắt đầu hỏi chuyện.
- Hừm... Yul này, em có chuyện này muốn hỏi anh. Nhưng anh phải hứa là trả lời thật nha!
- Hửm?! Chuyện gì cơ?! Để xem đã...
Cái cách nói thờ ơ rất đỗi vu vơ ấy lại càng làm Xư Bi cảm thấy bực mình, nó quay sang hậm hực.
- Gì mà để xem đã chứ! Quan hệ giữa anh với YuMi là sao hả?!!
Khẽ giật mình, Yul có vẻ ngạc nhiên khi Xư Bi hỏi về điều đó, hắn lại chợt phì cười.
- Hà... sao tự dưng lại hỏi về chuyện đó vậy! Em ghen rồi à?!
- Yà!!! Không có đâu nha!! Ai mà thèm ghen với cái người như anh chứ! Nhưng mà... đừng có đánh trống lảng!! Mau trả lời đi!!
Thoáng bối rối... Yul chợt nghiêm mặt lại, rồi khẽ quay qua nhìn Xư Bi.
- Em thực sự muốn anh trả lời thật?!
- Xì! Tất nhiên là thật rồi!! Không thì em hỏi anh làm gì!!
Khẽ nhếch môi cười có chút do dự, Yul lại thở dài, rồi đi thẳng vào vấn đề.
- Là một người quan trọng...
..............
Lời nói vừa thốt ra... khiến trái tim Xư Bi đau nhói... nó chợt thắt lại... không hiểu vì sao...
Quan trọng ư?! Quan trọng là như thế nào?! Sao lại nói ra dễ dàng thế! Lại còn ngay trước mặt nó nữa chứ! Ừ thì là sự thật! Nhưng sao mà lạnh lùng thế! Nó cứ thấy đau quá... khi nghĩ trong hắn còn có một người quan trọng hơn mình!!! Cái cảm giác này là gì?! Nó không muốn biết, cũng không muốn phải tiếp tục đối mặt với chúng nữa! Chẳng nhẽ là nó đang ghen... không... không thể nào...
Chỉ nghĩ đến đây thôi nó đã muốn đứng phắt dậy và bước ngay ra ngoài rồi. Nhưng, vẫn còn một điều nữa cần giải đáp. Đây mới là điều nó thắc mắc nhất, và con bé bắt đầu mở lời...
Nó nói bằng giọng trầm trầm... xen chút e ngại.
- Anh... có phải là Quỷ Vương?!!
Chợt giật mình, Yul trừng mắt qua nhìn Xư Bi – cái nhìn ấy khiến nó lạnh cả người, rồi hắn phì cười – để cố giấu đi những cảm xúc " sợ hãi " đang tồn tại trong lòng mình.
Xoa đầu con bé, Yul tỏ vẻ như thể bâng quơ.
- Yà!! Cái con nhóc này!! Sao em lại nói những điều vớ vẩn gì thế hả?!! Sao anh có thể là Quỷ Vương được! Quỷ Vương mà lại thèm làm chồng em sao?! Rõ ngớ ngẩn... thôi mau đi ngủ đi!
Cúi sầm mặt xuống, Xư Bi khẽ quay đi rồi nó bước vội ra khỏi phòng, chỉ kịp ném lại một câu nói thật lạnh lùng nhưng mang đầy hàm ý.
- Em hiểu rồi...
- Hiểu... em thì hiểu cái quái gì chứ?! Sẽ chẳng bao giờ hiểu được đâu... cô ngốc Na Xư Bi ạ!
Xư Bi đi rồi, hắn chỉ kịp nhìn theo, rồi khẽ phì cười, đó là một nụ cười chua chát... vì hắn đã nói dối... nói dối cả con bé... nhưng không phải là để bảo vệ cho hạnh phúc riêng của bản thân mình. Hắn đang cố bảo vệ con bé!
Khẽ nắm chặt bàn tay, Yul thắt lại.
...................
Bước nhanh về phòng, nó đóng rầm cửa lại, nhưng vẫn không quên nhìn quanh... nhìn trên nhìn dưới, để xem Bụt có giở trò hù mình nữa không?!
" Phù! May quá!! " – Nó thở phào nhẹ nhõm khi chẳng thấy ai, rồi lại thản nhiên bước về phía giường của mình.
- Ú òa!!! Ta ở đây cơ mà!! – Tiếng Bụt bất ngờ vang lên từ phía sau khiến nó giật bắn cả mình, bần thần quay lại khi thấy lão đang nhe nhởn xuất hiện từ phía sau, lêu lêu chào nó!!!
" Hừ... ở đó từ khi nào không biết nữa!! " – Con bé khẽ lầm bầm, nhưng Bụt vẫn nghe thấy. Lão lại treo mình lộn trần nhà rồi ngúc ngoắc cái đầu quăng xuống nhìn nó... Hỏi tò mò.
- Oài! Con có chuyện gì mà buồn bực vậy?!
Ngồi phịch xuống giường, nó nhăn nhó, rồi thở dài kể lại chuyện cho Bụt, ít nhất thì vẫn còn có người nghe nó nói!
- Là Yul đó... hắn nói... YuMi là người quan trọng! – Vừa nói, con nhóc vừa chau mày lại, có vẻ bức bối lắm!!
Bụt cười khì, rồi lại đưa tay lên trán day day...
- Ầy dà... thì quan trọng thật mà!! – Lão thốt ra câu đó mà rất thản nhiên, khiến cho con bé càng bực bội, nó gắt lên.
- Cái gì cơ ạ!!! Sao cả Bụt lẫn Yul đều nói thế chứ!!! Hu hu hu!! – Vừa nói, nó vừa cúi gằm mặt xuống, đấm gối bùm bụp -___-!
Ngồi xuống bên cạnh con bé, Bụt lại thở dài, nhưng vẫn cái vẻ rất thản nhiên, lão chợt đánh lảng sang chuyện khác.
- Thế buổi đi chơi lễ hội hôm nay thế nào rồi?! Có gì vui không con ^^!
- Chẳng có gì vui cả! – Con nhóc lạnh lùng đáp – Trừ... con gấu bông này nè!
Vừa dứt lời, nó lại hí hửng lôi ra con gấu bông mà nó và Jen cùng đạt được, rồi ngồi cười hớn hở. Chỉ có như vậy, con nhóc mới cảm thấy vui. Ít nhất thì khi nghĩ tới Jen... nó vẫn còn cảm thấy ấm lòng.
Hà... mà nhắc về vụ lễ hội, con bé mới sực nhớ ra những gì đã xảy ra ở mê cung ma, và những biến đổi lạ thường ở cơ thể mình. Nghĩ tới đây, con nhóc vội vàng thuật lại cho Bụt.
.................
Sau khi nghe lại tường tận câu chuyện, Bụt cũng ậm ừ, rồi chẳng nói gì nhiều, Bụt chỉ có một điều muốn căn dặn con bé.
" Đó là sức mạnh thật của Quỷ! Nó chỉ phát huy khi con bị lâm vào tình huống nguy kịch nhất. Nhưng ngược lại, nó cũng giống như một con dao hai lưỡi vậy. Nếu con không biết cách sử dụng cho hợp lý, thì chính linh hồn con... sẽ bị con Ác Quỷ ấy nuốt chửng. Vì nó vẫn luôn ngự trị trong trái tim con vậy... một con Quỷ đã ngủ say. Đừng để nó lại bị đánh thức thêm một lần nữa, sẽ nguy hiểm lắm đấy! "
Bụt chỉ nói có vậy thôi, rồi Bụt lại đi, đi về một nơi vô tận, biến mất vào hư không, để lại cho con bé một nỗi tò mò đến mơ hồ mà vô cùng khó hiểu.
" Con Quỷ đã ngủ say?! Thế nghĩa là sao?!! ".
........
Vừa bay, Bụt lại mơ hồ suy nghĩ... lo lắng về những điều sắp xảy tới trong tương lai.
" Chẳng lẽ... Con quái vật ấy đã thực sự xuất hiện?! Thực sự muốn thống trị linh hồn của con bé?! Nếu không biết cách khóa lại, một ngày nào đó, sẽ không còn Na Xư Bi nữa... mà chỉ còn SaMaKhan thôi! " – Bụt rất lo ngại, nhưng lại chẳng muốn nói điều này với con bé. Vì đối với nó, nếu nói ra sẽ là một cú sốc. Sẽ ra sao nếu biết trong cơ thể mình luôn tồn tại một linh hồn khác. Một linh hồn của Ác Quỷ ngay từ khi nó chào đời. Nỗi lo lắng đó sẽ càng làm cho con Quỷ muốn chiếm giữ linh hồn của con bé. Vì cơ thể nó là một khối phong ấn đặc biệt.
..........................
Trở lại phòng của Yul, từ khi con bé tới, rồi hỏi, nhận được câu trả lời, rồi lại hậm hực bỏ đi. Hắn cứ băn khoăn suy nghĩ mãi... Nếu một ngày nào đó, nó biết được toàn bộ "sự thật"... Con bé sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?!
Hồi trước thì không sao... nhưng bây giờ thì lại rất lo... vì hắn thực sự không muốn mất nó. Hắn bắt đầu biết sợ điều đó!
............
Sáng hôm sau, vẫn như dự định đã được sắp đặt trước, Chun gọi điện cho Xư Bi và rủ con bé đi chơi. Tất nhiên, với cái tâm trạng bực bội này thì nó rất muốn được xả hơi và ton ton đồng ý. Bước ra khỏi nhà, cũng chẳng thèm nói cho ai biết, Xư Bi vội vàng đến tìm gặp Chun theo như đã hẹn.
Nhưng ngay khi vừa bước ra khỏi cổng, nó đã thấy Chun đứng đợi ở bên ngoài tự bao giờ, cũng có vẻ đã lâu...
Con nhóc ngơ ngác hỏi.
- Hơ... Chun... cậu đến từ bao giờ vậy?! Tớ tưởng...
Chun xua tay, như thể chẳng bận tâm ( vì nó muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ).
- Hì! Có gì đâu! Vì tớ nôn nóng được đi chơi với cậu quá ý mà! Mình đi thôi!
Nói rồi, Chun cầm phắt lấy tay Xư Bi và kéo vụt đi trong sự ngỡ ngàng của con bé... " Chun hôm nay làm sao thế nhỉ?! Cứ kỳ kỳ... ".
Lóc cóc chạy ra đến công viên, tụi nó ngồi lại ở hàng ghế đá một lúc... rồi Chun chợt đứng dậy, bảo là đi mua kem, Xư Bi cũng ậm ừ...
Một mình nó ngồi chờ ở lại, lâu quá, con nhóc lại đưa hai tay lên xuýt xoa vì lạnh...
Từng làn hơi thở ra trắng xóa như sao bông...
Bỗng, có một bàn tay... tóm lấy vai nó... Rồi còn chưa kịp ú ớ gì, họ – gồm 4 người mặc áo choàng đen, cố sức lôi tuột nó lên chiếc xe ô tô khép kín và phóng vụt đi cho dù nó có giãy dụa thế nào đi chăng nữa!
..............
Đúng lúc đó, Chun trở về, trong tay cầm hai cây kem... Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Chun ngơ ngác, nó sững người đến mức rơi tuột cả cây kem rồi vội vàng chạy theo chiếc xe đó, miệng liên tục gào thét...
- Yà!! Mấy cái người kia!! Làm cái trò gì vậy hả!! Mau thả bạn tôi ra!!!
Nó chạy, nó hét, nó cố sức đuổi theo... đến mức khản giọng lên được, cho đến khi không tài nào bám dấu được nữa, con nhóc đành gục ngã.
Nhìn bóng Chun miệt mài đuổi theo, nước mắt Xư Bi không ngừng rơi lã chã... nó thương con bạn quá! Nhưng nó nào có biết rằng... ngay khi chiếc xe vừa mất dấu, và hình ảnh nó cũng vừa tuột khỏi tầm mắt Ji Chun, con nhóc đó đã hết khóc, và thay vào đó là một nụ cười...
.....................................
Chiếc xe dừng lại ở đâu thì chính Xư Bi cũng không biết, vì nó bị bịt mắt, bịt tai cho khỏi định vị được nữa mà! Chỉ biết, khi tỉnh lại, nó thấy mình đang bị treo như một cây thập giá, mà lại là treo giữa tầng không – không đinh móc, không xiềng xích, nhưng lại vẫn cứ lơ lửng... thế mới lạ!
Còn đang loay hoay chẳng biết làm sao để thoát ra, khung cảnh xung quanh thì quá trời rùng rợn, toàn là những đầu lâu với xương xám... Thật kinh khủng!! Nơi này là đâu?!!
...........
Ngay khi ý nghĩ ấy vừa chấm dứt, cũng là lúc cái YuMi từ từ bước ra từ sau tấm rèm đỏ cùng giọng nói của nó vang lên âm vọng...
- Ngạc nhiên lắm hả?! Chắc hẳn ngươi đang tự hỏi... " Sao mình lại ở đây! Nơi đây là chỗ quái nào!! Mình có tội tình gì!!! Sao mình lại bị treo như thế này!! Ôi ai cứu tôi với!! " – Vừa nói, nó vừa diễn tả hành động một cách hết sức lố bịch, cốt là để khiêu khích Xư Bi.
- Đồ dở hơi... – Xư Bi khẽ thở dài, phần vì buồn cười bởi những hành động lố bịch thái quá đó! Chẳng giống khiêu khích chút nào, giống như một con hề ý!
" Siết! " – Xư Bi vừa dứt lời, ngay cả là trong ý nghĩ, YuMi cũng có thể nghe thấy được. Và không thèm đánh, thay vào đó, nó lại siết chặt hơn những sợi dây xích bằng không khí của mình... khiến Xư Bi đau nhói. Nó khẽ tái mặt lại, rồi quay ra quát.
- Cô làm cái trò quái gì thế hả!!! Hành động này là sao!! Mau thả tôi ra ngay!!
Bước đến gần Xư Bi, YuMi khẽ ngước mắt lên, rồi nhìn thẳng vào mặt nó, đưa bàn tay lên ve vuốt.
- Ồ không!! Trừ khi cô nói " làm ơn "!
- Quên đi!
- Ồ... được thôi! Vậy thì cứ đứng đó mà giãy dụa! Nói cho cô biết, đó là một thứ ma thuật cổ truyền chỉ có ta mới biết cách giải! Không nghe lời thì cứ chịu khó lửng lơ nha! Ta không tin cô có thể chịu được lâu đâu... Ha ha ha!!!
- Yà!! Quá đáng vừa thôi nha!! Rút cục thì tôi đã làm gì cô nào!!! – Vừa nói, nó vừa hét toáng lên vì quá bực mình. Nhưng cho dù có vùng vẫy thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là vô dụng.
Liếc ánh mắt hình viên đạn của mình qua nhìn Xư Bi, nó gắt lên rồi quát tháo.
- Câm miệng! Cô có biết cô đã làm gì tôi không hả!! Cô đã cướp mất tình yêu của tôi, hạnh phúc của tôi, cũng như cuộc sống của tôi. Cô khiến tôi hàng ngày phải sống trong đố kỵ và khổ đau. Vậy liệu như thế đã đủ để trả thù chưa hả!! Con hồ ly tinh kia!!
" What?!! Cô ta nói mình là hồ ly tinh?!! Cái con điên này!! Thật hết chịu nổi rồi!! Đúng là đồ rảnh hơi!! Liệu mình đã làm những điều đó từ bao giờ cơ chứ!! " – Mím chặt môi lại, Xư Bi khẽ lầm bầm, thực sự là nó " điên " lắm rồi đấy! Nếu mà được thả ra ngay lúc này... thì một cái tát quả là không quá phí!
Nhưng cố gắng kiềm chế cơn nóng giận của mình, Xư Bi vẫn từ từ thở nhẹ, rồi bình tĩnh nói.
- Buồn cười thật! Lúc nào cũng nói tôi cướp tình yêu của cô, cướp mất hạnh phúc sống của cô! Nhưng rút cục là ai chứ!! Không nói thì làm sao tôi biết được hả!!!
- Yul... Chẳng phải là Yul sao... cái con ranh khốn kiếp này... – YuMi vừa nói, nó vừa dần dần tiến lại gần Xư Bi, giọng thầm thì...
- Cái gì?!! Yul sao?!! Yà!! Mặt cô cũng trơ vừa thôi nha!! Cô nghĩ anh ấy là ai mà dám nói với tôi như thế hả?!! Tôi cướp mất tình yêu của cô sao?! Thật nực cười! Nghĩ lại xem vị trí của mình ở đâu đi!
Vừa nói, Xư Bi vừa thở hắt ra từng đợt cho đỡ tức. Mà cũng tức thiệt, dù sao thì trên danh nghĩa Yul vẫn là chồng nó, ít nhiều thì cũng đã gần hai tháng rồi, sao con nhỏ này lại có thể ăn nói trắng trợn như vậy được cơ chứ – " Thiệt tức chết!! Không biết nó có còn tự trọng hay không nữa! Nghe không lọt tai được chút nào cả. Mình mà không nói ra chắc nghẹn họng quá!! ".
Quên hẳn đi tình thế của mình hiện giờ để nhường chỗ cho cơn tức. Xư Bi vẫn tiếp tục mắng mà chẳng thèm để tâm đến hậu quả của mình sau đó. Kể ra thì nó cũng " nóng " quá mà! Từng là " đầu gấu " một thời mà!
..............
" Cái quái gì thế?! Cô ta đang lên mặt với mình đấy à?! Mình mà phải xuống nước sao?! Cái con nhỏ ngu ngốc này... quá trớn lắm rồi! Chắc cô ta quên mất ai là kẻ cầm quyền ở đây rồi thì phải... Được thôi! Tao sẽ cho mày biết tay! " – Nghĩ vậy, YuMi liền nghiến răng rồi lập tức "bắn" ra một tràng tức tối!
- Hà! Cô nghĩ vậy thật sao?! Sao cô có thể không biết đến trước sau như thế được nhỉ?! Cô có biết... nếu không có tôi... thì cái mạng của Yul... cũng chẳng còn tồn tại được đến bây giờ không?!
- Cô nói vậy... là sao?!! – Xư Bi chợt giật mình, nó nói bằng giọng ngập ngừng mà vẫn khó tin.
- Hừm... có lẽ là cô chưa biết đâu. Nhưng hôm nay, tôi sẽ dành chút thời gian để kể cho cô câu chuyện này... – Nói rồi, YuMi từ từ ngồi xuống và bắt đầu lan man đi vào câu chuyện...
" Mọi chuyện bắt đầu từ hai trăm năm trước...
Vào một đêm giông bão, có một hồn ma bé nhỏ đang lang thang nơi nhân gian trần thế. Nó bị mẹ bỏ rơi, nó bị cha đánh đập, nó không muốn sống nữa, và nó đã tự tử. Dĩ nhiên, cuộc sống cũng chẳng phũ phàng đối với nó đến thế!
Nhân duyên sống của nó trên trần gian chưa hết, vậy nên, cũng như " ai đó ", nó được tái sinh, được nhận một cơ hội sống thứ hai, được chọn làm Thiên Thần hoặc Thiện Quỷ. Và tất nhiên... với cái bản tính bướng bỉnh ấy thì con bé không tài nào chịu bị trói buộc trước những luật lệ khắt khe của thân phận Thiên Thần được, vì thế... nó đã chọn làm Thiện Quỷ ( cũng giống như Xư Bi).
Và cuộc sống cứ trôi qua, từng ngày, từng ngày... công việc thu bắt ma quỷ cuối cùng cũng đã gần chấm dứt. Là một con bé thông minh và tài giỏi, nó chưa từng bị yếu lòng trước bất kỳ một hồn ma tinh quái nào, bất kỳ thủ đoạn nào cũng không thể qua mắt được con bé. Và vì thế, cái ngày tái sinh lần thứ hai ấy cuối cùng cũng sắp tới...
Vậy mà... tất cả... đã sụp đổ... cho đến khi... nó gặp người ấy...
Người ấy... lúc bấy giờ... cũng là một hồn ma như nó!
À không! Nói đúng hơn, người ấy đang là một con Quỷ – một con Quỷ thực sự non nớt. Người ấy không có sức mạnh, và thậm chí là còn yếu ớt hơn nó.
Nhưng nó đã yếu lòng, và nó đã bỏ qua, bỏ qua cơ hội sống cho riêng mình, bỏ qua tất cả... để đi theo và giúp đỡ người ấy.
Bằng thủ đoạn và sự ma mãnh của mình, không quá dễ dàng nhưng cũng chẳng đến nỗi khó khăn khi thoát khỏi sự truy bắt của mọi tinh linh.
Nó không biết vì sao người ấy lại bị truy bắt, nó không biết vì sao người ấy lại bị lùng giết. Chỉ biết, người ấy đang ở đây, bên cạnh nó, và làm cho cái trái tim bé bỏng tưởng chừng đã ngắt nhịp từ lâu của nó lại đập loạn. Và nó biết, người ấy cần một sự giúp đỡ...
Sau khi thoát khỏi sự truy bắt của mọi Thiên Thần, nó cùng người ấy đã quyết định đến với thứ ba và làm lại cuộc đời mới của mình. Tuy vậy, nhưng nó cũng biết, cùng với lúc đó... hi vọng tái sinh lần thứ hai đã mãi mãi rời xa tầm với của nó... Cũng như chiếc dây chuyền đó, nó đã đổi ánh thành màu đen, chuyển hình thành một đôi cánh dơi quyền lực. Nhưng nó chấp nhận, vì nó chỉ cần được ở bên người ấy.
Ngày tháng qua đi, nó đã sống, nó đã bị chà đạp. Nhiều lần tưởng chừng như muốn chết, nhưng nghĩ lại, thực ra thì nó đã chết rồi! Chỉ có điều là chưa bị hóa kiếp mà thôi. Nghĩ thế, nó vẫn cứ tiếp tục cố gắng cho tương lai sau này của mình.
Thật may là người ấy lại có sức mạnh! Sức mạnh của người ấy quả thực khó lường. Đến chính nó cũng không thể tin vào mắt mình được nữa. Từ một con Quỷ yếu ớt, bỗng chốc, người ấy trở nên trưởng thành, và sức mạnh thì là vô biên.
Cùng với sự khôn ngoan của mình và quyền lực vốn có của người ấy, hai đứa đã mau chóng thống trị được cả thế giới Quỷ, và trở thành kẻ bá chủ của thế giới thứ ba...
Cái cuộc sống ấy qua đi... Từng ngày, từng giây, nó đều cảm thấy mình chìm đắm trong hạnh phúc. Cho dù thứ hạnh phúc ấy có là màu đen! Nhưng nó vẫn chẳng thấy hối hận, thậm chí là một giây.
Cho đến khi... cô xuất hiện! ".
Nói đến đây, YuMi chợt dừng lại, nó bất ngờ đứng bật dậy và nhìn thẳng vào mắt Xư Bi, ấn một ngón tay vào trán con bé khiến nó phải khẽ chau mày.
- Cô – chính cô là kẻ đã phá hoại cuộc sống hạnh phúc của tôi! Cuộc sống tưởng chừng chỉ có tôi và người ấy... Tại sao chứ! Tôi không biết tại sao người ấy lại chọn cô làm vợ... Cô có biết... lúc ấy tôi đã hụt hẫng đến mức nào!! Thật không thể tin được! Cái hy vọng đã nhen nhóm từ hàng trăm năm qua bỗng chốc lại bị vụt tắt... chỉ vì một đứa con gái nghèo nàn xấu xí không biết từ đâu xuất hiện... Cái cảm giác đó... nó khiến tôi chỉ muốn điên lên được!! Và tôi muốn giết cô!
Vừa dứt lời, YuMi trừng mắt lên, và lườm con bé. Cái lườm ấy... thật là... lạnh ngắt. Sau khi nghe cả câu chuyện, nó cứ bần thần, rồi băn khoăn mãi... rút cục... cô ta kể như vậy là có ý gì... chẳng nhẽ...
- Đừng nói với tôi... người ấy là... – Xư Bi vừa nói, mặt nó vừa tái nhợt đi, lắp bắp tưởng chừng không dám tiếp lời nữa...
- Đúng vậy, người ấy là Yul – chúa tể của vương quốc bóng tối – tức Quỷ Vương!
" Không thể nào!!! " – Xư Bi vừa dứt lời thì cũng là lúc cánh cửa ấy chợt mở ra... và tiếng bước chân... con bé nhận ra được...
" Không tin ư! Vậy cứ chờ xem nhé!! " – Nói rồi, cô ta vội vàng kéo tấm rèm ma thuật lại, tấm rèm có thể che mắt được những người xung quanh cho dù có dùng ma thuật quét ảnh mạnh đến đâu đi chăng nữa, dùng thứ này là để tránh cái nhìn xuyên suốt của Yul và cho Xư Bi có thể chứng kiến mọi điều sắp tới...
Vênh váo bước ra ngoài, nó lại nghênh mặt chào mừng Yul trở lại.
...................
Cánh cửa Rồng bất ngờ đổ xuống cái rầm! Và Yul hiện ra, hắn trừng mắt rồi chuyển tròng sang xanh để quét quanh một lượt, nhưng mặc nhiên lại chẳng tìm thấy dấu vết gì. Khẽ thở dài, hắn ngước qua nhìn YuMi rồi đột ngột tiến tới tóm chặt lấy cổ họng con bé, bóp nhẹ khiến nó đờ người.
- Xư Bi đâu?!
Cố gắng thở hắt ra bằng giọng gió, nó vẫn cố lắp bắp cho nên câu.
- Sao... sao anh lại nghĩ là cô ta đang ở đây chứ?!
- Em nghĩ mình làm việc hoàn hảo đến nỗi không để lại dấu vết gì ư?! Dám sai cả quan binh của Địa Ngục đến bắt người nơi trần gian mà không sợ để lại khí âm à?!
- Hà!! Nếu giỏi vậy thì sao không tự tìm tiếp đi!! – YuMi khẽ nhếch môi mỉm cười, một nụ cười khinh khỉnh.
- Đây không phải là lúc để cười đâu YuMi. Anh không muốn mất thời gian để ở lại cái chỗ "đáng ghê tởm" này! – Yul trừng mắt nhìn, giọng hắn lạnh tanh ( cũng thật quá đáng đối với tình cảm của con bé).
Khẽ nắm lấy bàn tay Yul, YuMi lại gẩy nhẹ để mình thoát ra...
- Sao lại không?! Đây là nhà anh cơ mà?! Phải không... Ngài Quỷ Vương?!
- Đã từng...
Yul còn chưa kịp nói hết lời thì YuMi đã kịp giải bùa chú, nó khẽ gẩy nhẹ ngón tay để cho các xích sắt vô hình cuốn quanh Xư Bi đều tan biến, và tấm rèm cũng bất giác mở ra. Xuất hiện sau đó là một con bé đã bị giam giữ từ lâu, mắt đó trừng lên... nhưng đẫm nước... không phải là một cái nhìn trìu mến, nó rít lên.
" Nói dối... " – Xư Bi khẽ lầm bầm...
" Xư Bi?!! " – Yul giật mình quay ngoắt ra đằng sau, hắn gần như chết đứng khi nhìn thấy con bé...
" Tại sao lại nói dối... Tại sao lại lừa gạt tôi?! Tại sao lại không cho tôi biết sự thật ngay từ đầu!!!! " – Vừa nói, nước mắt nó vừa lã chã rơi... từng dòng... không ngớt... lẫn trong đó là những tiếc nấc nghẹn ngào của sự dối trá. Nó thực sự... rất sốc!
" Xư Bi... nghe anh nói đã... " – Yul bần thần, hắn trơ mắt nhìn Xư Bi mà họng như nghẹn cứng, không thể nói được câu gì...
" TẠI SAO!! ĐỒ NÓI DỐI!!! " – Bất ngờ, nó hét toáng lên, tiếng hét của nó vang vọng khắp một tầng bóng tối... khiến cho lũ dơi cũng phải bất giác cất cánh bay...
Cùng với dòng nước mắt và sự hối hận... hối hận vì đã tin Yul, hối hận vì đã lấy Yul, hối hận vì đã... dành một chút tình cảm cho hắn...
Nó không biết sao nữa... Nhưng cái cảm giác này...ngay bây giờ đây... sự lừa dối... từ một người gần như thân nhất... khiến con tim nó đau thắt.
Tại sao lại như thế này?!!!