Chương 5: Bị tính kế
"Nếu sau này tôi còn bị đau dạ dày, muốn được ăn mì cô nấu thì phải làm sao đây". Giọng Dạ Nam Hành bất chợt nhẹ nhàng, anh nhìn Ngô Nhược nói.
"Trịnh Khải là người rất mến khách, anh tới anh ấy cũng sẽ nhiệt tình đón tiếp". Ngô Nhược quay mặt đi nơi khác, không mấy tự nhiên đáp lời.
"Ai muốn tới nhà bọn cô chứ?" Câu trả lời của Ngô Nhược hiển nhiên làm Dạ Nam Hành mất hứng, anh ta lại dùng cái thái độ khó ở như ban đầu lên tiếng.
"Tính toong."
Tiếng chuông cửa kêu lên.
"Chắc người đón anh tới, để tôi ra mở cửa." Nghe thấy tiếng chuông cửa, Ngô Nhược như được giải thoát, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
"Chào cô tôi tới đón Dạ tổng." Thư Ký Bạch thấy người mở cửa là một cô gái lạ, ánh mắt có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã thay đổi, lịch sự cúi chào.
"Anh vào đi Dạ tổng ở bên trong." Ngô Nhược nhìn người đàn ông khôi ngô bên ngoài, khép người về phía tường để chỗ cho anh ta đi vào.
"Cảm ơn cô." Thư Ký Bạch đi vào nhìn thấy Dạ Nam Hành đang ngồi trên ghế, quan tâm hỏi: "Dạ tổng, anh khỏe hơn chưa?"
Dạ Nam Hành đứng dậy, lòng vẫn khó chịu bởi câu nói của Ngô Nhược, vì vậy không thèm nói lời nào cùng cô, cứ thế đi ra khỏi cửa.
"Cảm ơn cô nhiều." Thư Ký Bạch cúi chào Ngô Nhược rồi theo ông chủ rời đi.
Ngô Nhược nhìn theo bọn họ lắc đầu, tính khí của anh ta học ở đâu không biết? Là cô giúp anh ta mà, sao bây giờ thái độ của anh ta... lại giống như là cô dí súng ép anh ta tới đây vậy chứ?
"Dạ tổng, tôi đã liên lạc với Bác sĩ Lâm, ông ấy đang chờ anh ở nhà" Thư Ký Bạch mở cửa cho Dạ Nam Hành ngồi sau xe, còn mình chạy lên ngồi vào vị trí lái xe.
"Um." Dạ Nam Hành tựa đầu ra sau nhắm mắt nghỉ ngơi, lần điều trị cuối cùng đã là hai năm trước, cứ nghĩ đã khỏi không ngờ hôm nay đột nhiên lại lên cơn đau.
Nhìn qua gương chiếu hậu thấy ông chủ đang nhắm mắt, Thư Ký Bạch liền im lặng lái xe trở về, đầu óc không nhịn được nghĩ: "Ông chủ và cô gái kia có quan hệ gì thật khiếm cậu tò mò, trước giờ chưa từng gặp qua cô gái đó, lúc họ quen nhau anh đã bỏ lỡ rồi sao?
....
"Chờ một chút." Ngô Nhược vội vã chạy tới công ty thấy cửa thang máy chuẩn bị đóng lại liền hô lớn, mong người bên trong kia sẽ nghe thấy mà chờ cô, nhưng thật không may cho cô người bên trong thang máy kia lại chính là ông chủ của cô Dạ Nam Hành, anh ta qua khe hở nhỏ nhìn thấy Ngô Nhược chạy tới, nhưng vẫn cố tình để thang máy đóng lại đi lên trên.
Ngô Nhược nhìn số tầng thang máy đi lên thở dài, dịch chân sang thang máy khác cũng là đi lên tầng cao nhất, chờ đợi thật là sốt ruột, đối với người đi muộn như cô lại càng sắng ruột hơn, chẳng lẽ cô lại đi giải thích với phòng chấm công do đêm qua cô giúp đỡ ông chủ mà nay đi làm muộn sao?
Mất khoảng mười phút sau, cả đại sảnh không còn bóng người lúc đó mới có thang máy đi xuống tầng một cô đang đứng, Ngô Nhược đi vào thang máy, nhìn số tầng đi lên lắc đầu chán nản tiền lương tháng này của cô cứ thế lại bị trừ rồi.
"Ngô Nhược... haha cô đi muộn à? Không sao tuổi trẻ ai chẳng có lần đi muộn, vào đây tôi có chuyện muốn bàn với cô." Ngụy Minh đi từ trong phòng ra thấy Ngô Nhược đang quẹt thẻ liền cười lớn vỗ vai cô.
"Dạ." Ngô Nhược nghe trưởng phòng nói, ngoài mặt tỏ ra tươi cười nhưng trong lòng lại thầm mắng anh ta, cô bị trừ lương anh ta còn cười cái thứ gì không biết? Đi cười trên nỗi đau người khác không thấy thất đức à?
"Nào ngồi xuống đây, chả là tối nay có buổi biểu diễn thời trang ở khách sạn Osa, tôi muốn cô cùng đi tham dự, đây là buổi biểu diễn của các nhà thiết kế tên tuổi thế giới là cơ hội tốt cho cô học hỏi".
"Dạ em cảm ơn sếp." Ngô Nhược nghe thấy biểu diễn thời trang nổi tiếng, nghĩ đây là cơ hội hiếm có, lập tức vui mừng cảm ơn.
"Nhớ bảy giờ, tôi đợi cô ở cửa khách sạn".
"Vâng, em sẽ tới sớm".
"Được rồi trở về làm việc đi".
Ngô Nhược bước ra từ phòng Ngụy Minh, vui đến cười híp cả mắt lại, phải nói đến giá vé mấy cuộc biểu diễn thế này rất đắt đỏ, bằng hai tháng lương của cô cộng lại mới có thể mua được, được xem thứ mình thích lại còn miễn phí có niềm vui nào bằng niềm vui này chứ, vài đồng lương bị trừ khiến Ngô Nhược buồn bã lúc trước đã được cuộc biểu diễn thời trang tối nay xóa sạch rồi.
Nhà Ngô Nhược cũng là gia đình giàu có nhưng tính cách của cô lại không giống những cô gái sinh ra trong nhung lụa kia, nhìn cô thật giống như các cô gái bình thường khác, thậm trí so với bọn họ còn tiết kiệm hơn.
"Chị Ngô Nhược chị mới được tăng lương hay tăng chức mà vui vẻ như vậy." Tiểu Tuyết nhìn Ngô Nhược cười cũng cảm thấy đau thay cho cơ miệng của cô.
"Còn hơn tăng lương hay thăng chức ấy, sếp rủ chị cùng tham gia buổi biểu diễn thời trang".
"Haizz so với em tăng lương vẫn là nhất".Tiểu Tuyết không mấy hứng thú liền thở dài, cô cảm thấy so với đi tham gia trực tiếp ồn ào kia ở nhà xem lại video vẫn yên tĩnh hơn.
"Em chẳng biết gì cả." Ngô Nhược đưa tay gõ đầu Tiểu Tuyết, sau đó bật máy tính lên bắt đầu làm việc.
Lúc gần tan tầm cô lấy điện thoại ra gọi báo cho Trịnh Khải một tiếng sau đó trở về nhà thay quần áo, lục tung cả tủ quần áo lên sao lại không tìm thấy bộ nào vừa mắt thế này, mới nghĩ ra lâu rồi cô chưa đi mua sắm.
"Này tiểu Khiết cậu có bộ lễ phục nào để mặc đi tham gia lễ hội không? Cho mình mượn đi".
"Không có, tự đi mua đi".
"Giờ mình đang rất vội cậu cho mình mượn đi, cuối tuần mình mời cậu ăn cơm".
"Qua đi".
"Đa tạ." Nghe được câu trả lời của bạn tốt, Ngô Nhược cười híp mắt đóng cửa tủ lại, sau đó cầm lấy túi xách ra đường bắt xe sang nhà Đường Khiết.
"Tingtoong." Ngô Nhược giơ tay nhấn chuông cửa.
"Biết ngay là cậu mà." Đường Khiết nhìn thấy Ngô Nhược tươi cười ngoài cửa, lườm cô một cái: "Cậu có bạn trai để làm gì? Trịnh Khải kia không mua đồ cho cậu sao? Mà cả ngày sang tìm mình thế?"
"Cậu còn hơn cả bạn trai mình đấy." Ngô Nhược đi tới ôm lấy cánh tay Đường Khiết, sau đó đi nhanh vào phòng cô ấy mở tủ quần áo, ngắm nhìn một hồi cô chọn được chiếc váy màu đen nhấc ra ướm thử.
"Cũng biết nhìn đồ đấy, mình mới mua còn chưa mặc bao giờ đâu".
"Mình là ai chứ?" Ngô Nhược cười hì hì, cầm lấy váy đi vào nhà tắm thay đồ, thật may Đường Khiết và cô dáng người đều cùng một size, cô mặc xong nhìn ngắm trong gương một vòng sau đó mới hài lòng đi ra ngoài.
"Thế nào?" Đứng trước mặt Đường Khiết, Ngô Nhược còn cố ý xoay một vòng trước mặt cô ấy.
"Xấu chết đi được." Đường Khiết miệng nói vậy nhưng vẫn giúp cô chỉnh lại váy.
"Mình đi trước đã muộn rồi, cuối tuần gặp lại". Ngô Nhược nhìn đồng hồ thấy thời gian không còn sớm nữa liền tạm biệt Đường Khiết.
"Đi đi." Đường Khiết tiễn Ngô Nhược ra đến cửa, nhìn cô ấy đi khuất mới đóng cửa lại, cô cùng Ngô Nhược là bạn thân từ nhỏ, nhưng tính cách cả hai lại trái ngược nhau, có lẽ vì vậy mà chơi lâu đến vậy.
Ngô Nhược tới trước cửa khách sạn Osa nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của Ngụy Minh đâu, mãi lúc sau mới thấy anh ta lái xe đi tới: " Ngô Nhược đợi tôi lâu chưa?"
"Em đứng được một lúc rồi ạ."
"Vào trong thôi." Ngụy Minh cong cong khửu tay, để Ngô Nhược khoác tay mình lên đó, sánh bước đi vào trong.
"Ngụy Minh bên này." Một người đàn ông trung tuổi thấy Ngụy Minh liền vẫy tay gọi.
"Lăng tổng." Ngụy Minh đưa Ngô Nhược tới chỗ người tên Lăng tổng ngồi xuống.
"Cô gái xinh đẹp này là ai vậy?" Ánh mắt Lăng tổng không hề che đậy nhìn Ngô Nhược từ đầu đến chân, cặp mắt cứ như dán chặt vào người cô vậy.
"Đây là nhà thiết kế công ty bọn tôi. Ngô Nhược đây là Lăng tổng đối tác làm ăn lớn của công ty chúng ta". Ngụy Minh giới thiệu.
"Xin chào Lăng tổng." Ngô Nhược cúi chào ông ta.
"Ngụy Minh sau buổi biểu diễn tôi mời hai người đi ăn cơm, cậu và cô Ngô đây sẽ không từ chối chứ?"
"Chúng tôi cầu còn không được đấy, sao có thể từ chối thịnh tình này."
Ngô Nhược nghe ông ta nói ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng không được vui vẻ gì, bởi cô luôn có cảm giác ánh mắt ông ta đối với cô không sạch sẽ. Bàn tay đặt ở sau ghế cô ngồi lâu lâu lại cố ý động chạm vào lưng cô, thật lúc này chỉ muốn đổi chỗ với Ngụy Minh. Cố gắng lắm cô mới có thể kiên nhẫn ngồi xem hết buổi biểu diễn, còn đâu là buổi diễn khiến cô yêu thích nữa chứ, cả buổi cô chỉ chú tâm tìm cách thoát khỏi bàn tay của ông ta mà thôi, thật có đi ăn cơm cùng cô cũng không thể nuốt nổi.
"Hai người vào đi." Lăng tổng đưa Ngô Nhược và Ngụy Minh tới một nhà hàng theo phong cách riêng tư, nhiệt tình tiếp đãi.
"Sếp Ngụy tôi thật muốn về." Ngô Nhược ghé vào tai Ngụy Minh nói nhỏ.
"Cố lên ông ta là đối tác lớn không thể đắc tội được".
"Nào ở đây toàn những món ngon, các vị ăn nhiều một chút, Tiểu Ngô ăn đi." Lăng Ngạn gắp cho Ngô Nhược một miếng gan ngỗng, ân cần bỏ vào bát cô.
"Cảm ơn Lăng tổng". Ngô Nhược dù không thích nhưng vẫn phải cố bày ra vẻ mặt tươi cười trước mặt ông ta, dù sao trong công việc cũng không nên quá bảo thủ.
"Alo, em à anh đang bên ngoài rất nhanh sẽ trở về thôi, sao con bị ốm sao, em đừng sốt ruột anh về ngay".
"Lăng tổng thật có lỗi, hôm nay thất lễ với ngày rồi, con trai tôi bị sốt." Ngụy Minh nhận điện thoại của Ngụy phu nhân nói con trai bị sốt, ông ta lo lắng đứng lên, muốn nhanh chóng trở về nhà.
"Cậu đi đi, con trai vẫn là quan trọng hôm khác gặp bù sau". Lăng Ngạn nghe xong, tỏ ra phóng khoáng gật đầu để Ngụy Minh rời đi.
"Cảm ơn Lăng tổng đã thông cảm, Ngô Nhược nhớ tiếp Lăng tổng chu đáo nhé".
Cô nói không muốn tiếp ông ta có được không? Ngụy Minh này cũng thật là... tự anh ta đem cô tới, giữa đường tự nhiên lại chuồn mất, để cô lại đây một mình với tên dê già Lăng tổng này.
"Nào Ngô Nhược kệ cậu ta, cô uống với tôi một ly." Đã không còn người cản trở, Lăng Ngạn lộ nụ cười đểu giả, giơ ly đến gần Ngô Nhược chạm cốc với cô.
"Lăng tổng mời." Ngô Nhược mặt nhăn nhó, không mấy tình nguyện uống cạn ly rượu.
"Tôi ra ngoài hút thuốc, cô cứ ăn tự nhiên nhé".
"Dạ." Ngô Nhược thấy ông ta đi lại vui vẻ quá, nhìn cửa đóng lại trong lòng liền thả lỏng một chút.
Đi khoảng hơn mười phút ông ta mới quay lại, trên tay còn cầm thêm chai rượu, Ngô Nhược nhìn thấy rượu đầu óc lại bắt đầu ong ong.
"Cũng muộn rồi, uống cùng tôi một ly cuối rồi về." Lăng Ngạn mở rượu sau đó rót cho Ngô Nhược một ly.
"Lăng tổng mời." Cô thấy uống hết ly này liền có thể về, trong lòng vui sướng tự dặn mình gắng cùng ông ta uống hết ly rượu này là được giải thoát rồi, nhưng không hiểu sao khi chất lỏng này đi xuống đến bụng, cảm giác so với những loại rượu khác lại khó chịu như vậy.
Thấy rượu trong ly đã cạn đáy, Lăng Ngạn ở bên cạnh, nhìn Ngô Nhược bằng ánh mắt không thể nào đen tối hơn.
"Trịnh Khải là người rất mến khách, anh tới anh ấy cũng sẽ nhiệt tình đón tiếp". Ngô Nhược quay mặt đi nơi khác, không mấy tự nhiên đáp lời.
"Ai muốn tới nhà bọn cô chứ?" Câu trả lời của Ngô Nhược hiển nhiên làm Dạ Nam Hành mất hứng, anh ta lại dùng cái thái độ khó ở như ban đầu lên tiếng.
"Tính toong."
Tiếng chuông cửa kêu lên.
"Chắc người đón anh tới, để tôi ra mở cửa." Nghe thấy tiếng chuông cửa, Ngô Nhược như được giải thoát, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
"Chào cô tôi tới đón Dạ tổng." Thư Ký Bạch thấy người mở cửa là một cô gái lạ, ánh mắt có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã thay đổi, lịch sự cúi chào.
"Anh vào đi Dạ tổng ở bên trong." Ngô Nhược nhìn người đàn ông khôi ngô bên ngoài, khép người về phía tường để chỗ cho anh ta đi vào.
"Cảm ơn cô." Thư Ký Bạch đi vào nhìn thấy Dạ Nam Hành đang ngồi trên ghế, quan tâm hỏi: "Dạ tổng, anh khỏe hơn chưa?"
Dạ Nam Hành đứng dậy, lòng vẫn khó chịu bởi câu nói của Ngô Nhược, vì vậy không thèm nói lời nào cùng cô, cứ thế đi ra khỏi cửa.
"Cảm ơn cô nhiều." Thư Ký Bạch cúi chào Ngô Nhược rồi theo ông chủ rời đi.
Ngô Nhược nhìn theo bọn họ lắc đầu, tính khí của anh ta học ở đâu không biết? Là cô giúp anh ta mà, sao bây giờ thái độ của anh ta... lại giống như là cô dí súng ép anh ta tới đây vậy chứ?
"Dạ tổng, tôi đã liên lạc với Bác sĩ Lâm, ông ấy đang chờ anh ở nhà" Thư Ký Bạch mở cửa cho Dạ Nam Hành ngồi sau xe, còn mình chạy lên ngồi vào vị trí lái xe.
"Um." Dạ Nam Hành tựa đầu ra sau nhắm mắt nghỉ ngơi, lần điều trị cuối cùng đã là hai năm trước, cứ nghĩ đã khỏi không ngờ hôm nay đột nhiên lại lên cơn đau.
Nhìn qua gương chiếu hậu thấy ông chủ đang nhắm mắt, Thư Ký Bạch liền im lặng lái xe trở về, đầu óc không nhịn được nghĩ: "Ông chủ và cô gái kia có quan hệ gì thật khiếm cậu tò mò, trước giờ chưa từng gặp qua cô gái đó, lúc họ quen nhau anh đã bỏ lỡ rồi sao?
....
"Chờ một chút." Ngô Nhược vội vã chạy tới công ty thấy cửa thang máy chuẩn bị đóng lại liền hô lớn, mong người bên trong kia sẽ nghe thấy mà chờ cô, nhưng thật không may cho cô người bên trong thang máy kia lại chính là ông chủ của cô Dạ Nam Hành, anh ta qua khe hở nhỏ nhìn thấy Ngô Nhược chạy tới, nhưng vẫn cố tình để thang máy đóng lại đi lên trên.
Ngô Nhược nhìn số tầng thang máy đi lên thở dài, dịch chân sang thang máy khác cũng là đi lên tầng cao nhất, chờ đợi thật là sốt ruột, đối với người đi muộn như cô lại càng sắng ruột hơn, chẳng lẽ cô lại đi giải thích với phòng chấm công do đêm qua cô giúp đỡ ông chủ mà nay đi làm muộn sao?
Mất khoảng mười phút sau, cả đại sảnh không còn bóng người lúc đó mới có thang máy đi xuống tầng một cô đang đứng, Ngô Nhược đi vào thang máy, nhìn số tầng đi lên lắc đầu chán nản tiền lương tháng này của cô cứ thế lại bị trừ rồi.
"Ngô Nhược... haha cô đi muộn à? Không sao tuổi trẻ ai chẳng có lần đi muộn, vào đây tôi có chuyện muốn bàn với cô." Ngụy Minh đi từ trong phòng ra thấy Ngô Nhược đang quẹt thẻ liền cười lớn vỗ vai cô.
"Dạ." Ngô Nhược nghe trưởng phòng nói, ngoài mặt tỏ ra tươi cười nhưng trong lòng lại thầm mắng anh ta, cô bị trừ lương anh ta còn cười cái thứ gì không biết? Đi cười trên nỗi đau người khác không thấy thất đức à?
"Nào ngồi xuống đây, chả là tối nay có buổi biểu diễn thời trang ở khách sạn Osa, tôi muốn cô cùng đi tham dự, đây là buổi biểu diễn của các nhà thiết kế tên tuổi thế giới là cơ hội tốt cho cô học hỏi".
"Dạ em cảm ơn sếp." Ngô Nhược nghe thấy biểu diễn thời trang nổi tiếng, nghĩ đây là cơ hội hiếm có, lập tức vui mừng cảm ơn.
"Nhớ bảy giờ, tôi đợi cô ở cửa khách sạn".
"Vâng, em sẽ tới sớm".
"Được rồi trở về làm việc đi".
Ngô Nhược bước ra từ phòng Ngụy Minh, vui đến cười híp cả mắt lại, phải nói đến giá vé mấy cuộc biểu diễn thế này rất đắt đỏ, bằng hai tháng lương của cô cộng lại mới có thể mua được, được xem thứ mình thích lại còn miễn phí có niềm vui nào bằng niềm vui này chứ, vài đồng lương bị trừ khiến Ngô Nhược buồn bã lúc trước đã được cuộc biểu diễn thời trang tối nay xóa sạch rồi.
Nhà Ngô Nhược cũng là gia đình giàu có nhưng tính cách của cô lại không giống những cô gái sinh ra trong nhung lụa kia, nhìn cô thật giống như các cô gái bình thường khác, thậm trí so với bọn họ còn tiết kiệm hơn.
"Chị Ngô Nhược chị mới được tăng lương hay tăng chức mà vui vẻ như vậy." Tiểu Tuyết nhìn Ngô Nhược cười cũng cảm thấy đau thay cho cơ miệng của cô.
"Còn hơn tăng lương hay thăng chức ấy, sếp rủ chị cùng tham gia buổi biểu diễn thời trang".
"Haizz so với em tăng lương vẫn là nhất".Tiểu Tuyết không mấy hứng thú liền thở dài, cô cảm thấy so với đi tham gia trực tiếp ồn ào kia ở nhà xem lại video vẫn yên tĩnh hơn.
"Em chẳng biết gì cả." Ngô Nhược đưa tay gõ đầu Tiểu Tuyết, sau đó bật máy tính lên bắt đầu làm việc.
Lúc gần tan tầm cô lấy điện thoại ra gọi báo cho Trịnh Khải một tiếng sau đó trở về nhà thay quần áo, lục tung cả tủ quần áo lên sao lại không tìm thấy bộ nào vừa mắt thế này, mới nghĩ ra lâu rồi cô chưa đi mua sắm.
"Này tiểu Khiết cậu có bộ lễ phục nào để mặc đi tham gia lễ hội không? Cho mình mượn đi".
"Không có, tự đi mua đi".
"Giờ mình đang rất vội cậu cho mình mượn đi, cuối tuần mình mời cậu ăn cơm".
"Qua đi".
"Đa tạ." Nghe được câu trả lời của bạn tốt, Ngô Nhược cười híp mắt đóng cửa tủ lại, sau đó cầm lấy túi xách ra đường bắt xe sang nhà Đường Khiết.
"Tingtoong." Ngô Nhược giơ tay nhấn chuông cửa.
"Biết ngay là cậu mà." Đường Khiết nhìn thấy Ngô Nhược tươi cười ngoài cửa, lườm cô một cái: "Cậu có bạn trai để làm gì? Trịnh Khải kia không mua đồ cho cậu sao? Mà cả ngày sang tìm mình thế?"
"Cậu còn hơn cả bạn trai mình đấy." Ngô Nhược đi tới ôm lấy cánh tay Đường Khiết, sau đó đi nhanh vào phòng cô ấy mở tủ quần áo, ngắm nhìn một hồi cô chọn được chiếc váy màu đen nhấc ra ướm thử.
"Cũng biết nhìn đồ đấy, mình mới mua còn chưa mặc bao giờ đâu".
"Mình là ai chứ?" Ngô Nhược cười hì hì, cầm lấy váy đi vào nhà tắm thay đồ, thật may Đường Khiết và cô dáng người đều cùng một size, cô mặc xong nhìn ngắm trong gương một vòng sau đó mới hài lòng đi ra ngoài.
"Thế nào?" Đứng trước mặt Đường Khiết, Ngô Nhược còn cố ý xoay một vòng trước mặt cô ấy.
"Xấu chết đi được." Đường Khiết miệng nói vậy nhưng vẫn giúp cô chỉnh lại váy.
"Mình đi trước đã muộn rồi, cuối tuần gặp lại". Ngô Nhược nhìn đồng hồ thấy thời gian không còn sớm nữa liền tạm biệt Đường Khiết.
"Đi đi." Đường Khiết tiễn Ngô Nhược ra đến cửa, nhìn cô ấy đi khuất mới đóng cửa lại, cô cùng Ngô Nhược là bạn thân từ nhỏ, nhưng tính cách cả hai lại trái ngược nhau, có lẽ vì vậy mà chơi lâu đến vậy.
Ngô Nhược tới trước cửa khách sạn Osa nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của Ngụy Minh đâu, mãi lúc sau mới thấy anh ta lái xe đi tới: " Ngô Nhược đợi tôi lâu chưa?"
"Em đứng được một lúc rồi ạ."
"Vào trong thôi." Ngụy Minh cong cong khửu tay, để Ngô Nhược khoác tay mình lên đó, sánh bước đi vào trong.
"Ngụy Minh bên này." Một người đàn ông trung tuổi thấy Ngụy Minh liền vẫy tay gọi.
"Lăng tổng." Ngụy Minh đưa Ngô Nhược tới chỗ người tên Lăng tổng ngồi xuống.
"Cô gái xinh đẹp này là ai vậy?" Ánh mắt Lăng tổng không hề che đậy nhìn Ngô Nhược từ đầu đến chân, cặp mắt cứ như dán chặt vào người cô vậy.
"Đây là nhà thiết kế công ty bọn tôi. Ngô Nhược đây là Lăng tổng đối tác làm ăn lớn của công ty chúng ta". Ngụy Minh giới thiệu.
"Xin chào Lăng tổng." Ngô Nhược cúi chào ông ta.
"Ngụy Minh sau buổi biểu diễn tôi mời hai người đi ăn cơm, cậu và cô Ngô đây sẽ không từ chối chứ?"
"Chúng tôi cầu còn không được đấy, sao có thể từ chối thịnh tình này."
Ngô Nhược nghe ông ta nói ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng không được vui vẻ gì, bởi cô luôn có cảm giác ánh mắt ông ta đối với cô không sạch sẽ. Bàn tay đặt ở sau ghế cô ngồi lâu lâu lại cố ý động chạm vào lưng cô, thật lúc này chỉ muốn đổi chỗ với Ngụy Minh. Cố gắng lắm cô mới có thể kiên nhẫn ngồi xem hết buổi biểu diễn, còn đâu là buổi diễn khiến cô yêu thích nữa chứ, cả buổi cô chỉ chú tâm tìm cách thoát khỏi bàn tay của ông ta mà thôi, thật có đi ăn cơm cùng cô cũng không thể nuốt nổi.
"Hai người vào đi." Lăng tổng đưa Ngô Nhược và Ngụy Minh tới một nhà hàng theo phong cách riêng tư, nhiệt tình tiếp đãi.
"Sếp Ngụy tôi thật muốn về." Ngô Nhược ghé vào tai Ngụy Minh nói nhỏ.
"Cố lên ông ta là đối tác lớn không thể đắc tội được".
"Nào ở đây toàn những món ngon, các vị ăn nhiều một chút, Tiểu Ngô ăn đi." Lăng Ngạn gắp cho Ngô Nhược một miếng gan ngỗng, ân cần bỏ vào bát cô.
"Cảm ơn Lăng tổng". Ngô Nhược dù không thích nhưng vẫn phải cố bày ra vẻ mặt tươi cười trước mặt ông ta, dù sao trong công việc cũng không nên quá bảo thủ.
"Alo, em à anh đang bên ngoài rất nhanh sẽ trở về thôi, sao con bị ốm sao, em đừng sốt ruột anh về ngay".
"Lăng tổng thật có lỗi, hôm nay thất lễ với ngày rồi, con trai tôi bị sốt." Ngụy Minh nhận điện thoại của Ngụy phu nhân nói con trai bị sốt, ông ta lo lắng đứng lên, muốn nhanh chóng trở về nhà.
"Cậu đi đi, con trai vẫn là quan trọng hôm khác gặp bù sau". Lăng Ngạn nghe xong, tỏ ra phóng khoáng gật đầu để Ngụy Minh rời đi.
"Cảm ơn Lăng tổng đã thông cảm, Ngô Nhược nhớ tiếp Lăng tổng chu đáo nhé".
Cô nói không muốn tiếp ông ta có được không? Ngụy Minh này cũng thật là... tự anh ta đem cô tới, giữa đường tự nhiên lại chuồn mất, để cô lại đây một mình với tên dê già Lăng tổng này.
"Nào Ngô Nhược kệ cậu ta, cô uống với tôi một ly." Đã không còn người cản trở, Lăng Ngạn lộ nụ cười đểu giả, giơ ly đến gần Ngô Nhược chạm cốc với cô.
"Lăng tổng mời." Ngô Nhược mặt nhăn nhó, không mấy tình nguyện uống cạn ly rượu.
"Tôi ra ngoài hút thuốc, cô cứ ăn tự nhiên nhé".
"Dạ." Ngô Nhược thấy ông ta đi lại vui vẻ quá, nhìn cửa đóng lại trong lòng liền thả lỏng một chút.
Đi khoảng hơn mười phút ông ta mới quay lại, trên tay còn cầm thêm chai rượu, Ngô Nhược nhìn thấy rượu đầu óc lại bắt đầu ong ong.
"Cũng muộn rồi, uống cùng tôi một ly cuối rồi về." Lăng Ngạn mở rượu sau đó rót cho Ngô Nhược một ly.
"Lăng tổng mời." Cô thấy uống hết ly này liền có thể về, trong lòng vui sướng tự dặn mình gắng cùng ông ta uống hết ly rượu này là được giải thoát rồi, nhưng không hiểu sao khi chất lỏng này đi xuống đến bụng, cảm giác so với những loại rượu khác lại khó chịu như vậy.
Thấy rượu trong ly đã cạn đáy, Lăng Ngạn ở bên cạnh, nhìn Ngô Nhược bằng ánh mắt không thể nào đen tối hơn.