Chương 1: Gặp lại
"Trịnh Khải anh đưa em đi đâu vậy? Sao lại là quán này?" Ngô Nhược nhìn biển quán chợt nhíu mày, đây không phải quán rượu mà mấy tiên nhà giàu ăn chơi hay ghé qua sao?
"Anh biết em không thích những chỗ này, nhưng hôm nay anh có người bạn về nước cậu ta hẹn anh ở đây, anh không biết từ chối thế nào".
"Vậy để hôm khác anh đưa em đi chơi cũng được hôm nay anh cứ đi với bạn anh đi." Ngô Nhược thật không muốn bước vào những chỗ như thế này một chút nào cả.
"Chỉ một lúc thôi, anh đã nhỡ miệng khoe với bọn họ giới thiệu em với bạn của anh rồi, hôm nay em mà không tới anh thật sẽ rất mất mặt".
"Thôi được rồi nhưng em chỉ vào một chút thôi đó." Ngô Nhược nhìn Trịnh Khải thở dài, giờ cô mà không vào anh ấy thật sẽ rất mất mặt trước mọi người, bạn trai này của cô cái gì cũng tốt mỗi tội là tính cách rất sĩ diện.
"Cảm ơn em!" Trịnh Khải thấy cô đồng ý vui mừng đưa tay ôm lấy bả vai cô đi vào bên trong.
Ngô Nhược và Trịnh Khải bên nhau đến nay cũng đã gần bốn năm rồi, cha mẹ cả hai bên đều rất ưng ý, bọn họ dự định cuối năm nay sẽ cử hành hôn lễ. Ngô Nhược cảm thấy ông trời rất ưu ái cô từ nhỏ đến lớn cuộc sống của cô đều rất yên bình suôn sẻ.
"Chào mọi người, đây là bạn gái mình Ngô Nhược, cô ấy là nhà thiết kế thời trang." Trịnh Khải tự hào giới thiệu bạn gái trước mặt mọi người.
"Chào em, anh là Đổng Vũ bạn đại học của Trịnh Khải, rất vui được gặp một cô gái xinh đẹp như em". Đổng Vũ nhanh nhẹn đứng dậy chào hỏi.
"Chào anh, anh quá khen rồi." Ngô Nhược đối với câu khen ngợi, thân sĩ của người đàn ông phía trước rất từ tốn đáp lại.
"Trịnh Khải cậu có bạn gái xinh đẹp như vậy, mà bấy lâu nay không ra mắt bạn bè gì cả". Đám bạn thấy vậy liền hùa vào trêu đùa.
"Vì cô ấy quá xinh đẹp, nên mình càng phải giấu kỹ đấy." Trịnh Khải cười vui vẻ đưa Ngô Nhược đi đến hai ghế trống phía trước ngồi xuống.
"Dạ Nam Hành chào cậu." Trịnh Khải ngồi xuống, thấy đối diện mình là Dạ Nam Hành đang chăm chú uống rượu liền kinh ngạc, trước giờ cậu ta rất ít khi tới những buổi họp như thế này.
"Trịnh Khải, cậu thấy mình giỏi không?" Đổng Vũ nhìn về phía Dạ Nam Hành đắc ý hất mặt, sau một năm ở nước ngoài hôm nay anh mới trở về, mà tên Dạ Nam Hành này thật khó mời, phải dùng mọi cách mới khiến cậu ta đại giá quang lâm.
Ngô Nhược thấy Trịnh Khải chào người đàn ông trước mặt, cũng ngẩng mặt lên nhìn, không nhìn thì thôi vừa nhìn tới đã làm cho cô kinh ngạc không thôi, đây không phải người đàn ông hôm trước tự nhiên ôm hôn cô, sau đó bịp miệng cô kéo đi ở ngoài đường đây sao.
Dạ Nam Hành thấy có ánh mắt nhìn tới mình cũng đưa mắt nhìn lại, nhìn đến cô gái trước mắt, anh cũng giống đối phương lập tức nhận ra. Bên má phải anh tự nhiên nhắc lại cảm giác đau rát do cái tát của cô mang lại.
Hôm đó anh đi ra ngoài, bị Doãn Hạ Ngọc cứ bám lấy không thôi, thật sự quá phiền phức nên đành kiếm tạm một cô gái ngoài đường ôm lấy, còn sợ Doãn Hạ Ngọc không tin liền hôn lấy người phụ nữ lạ mặt đó, nói với cô ta đó là bạn gái của anh, mong cô ta từ nay sẽ không bám theo anh nữa, không ngờ mới đi được một đoạn đã bị một lực đẩy ra, sau đó cho anh một cái bạt tai vang trời. Không ngờ người trên đời này ít như vậy, hôm nay lại có thể gặp lại nhau ở đây.
"Trịnh Khải mình mời cậu một ly, chúc hai người mãi hạnh phúc." Trần Đông cầm theo ly rượu đi đến trước mặt Trịnh Khải cụm ly với anh sau đó tự mình uống trước cạn ly.
"Mời." Trịnh Khải nâng ly lên cũng học theo Trần Đông một hơi uống cạn.
"Tốt lắm, mình có vinh hạnh được mời bạn gái cậu một ly không?" Trần Đông tiếp tục tự rót rượu cho mình, sau đó hướng Ngô Nhược mời rượu.
"Cô ấy uống rượu không tốt, mình có thể uống thay được không?" Trịnh Khải đưa tay cầm lấy tay Ngô Nhược sau đó nhìn Trần Đông nói giúp bạn gái.
"Được mình không ép phụ nữ, Ngô Nhược nhấp môi là được còn lại phần cậu".
"Em mời anh." Ngô Nhược cầm lấy ly rượu của mình nâng lên uống một ngụm nhỏ, sau đó đưa qua chỗ Trịnh Khải.
"Hai cậu dự định bao giờ kết hôn? Để bọn mình còn sắp xếp chờ đợi." Đổng Vũ nhìn hai người tình chàng ý thiếp liền lên tiếng.
"Cuối năm nay, còn phiền tới các cậu làm phù rể cho mình".
"Chỉ cần hồng bao dầy dầy bảo làm gì mình cũng sẽ làm." Trần Đông cười hả hả lên tiếng.
Tất cả mọi người nói cười cùng nhau chúc rượu, nhưng chỉ có Dạ Nam Hành là im lặng ngồi đó tự mình uống rượu, ánh mắt lâu lâu lại quét qua Ngô Nhược, anh cảm thấy cô gái này thật có nhiều bộ mặt, hôm trước đối với anh tính cách như cọp, còn hôm nay trước mặt Trịnh Khải kia lại là một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn.
Ngô Nhược ngồi một lúc cảm thấy muốn đi vệ sinh, liền nói nhỏ với Trịnh Khải rồi rời ghế đi ra ngoài.
"Sao anh lại ở đây?... là cố ý chờ tôi?" Ngô Nhược từ nhà vệ sinh nữ đi ra ngoài thấy ở hành lang Dạ Nam Hành đang đứng vắt chân tựa vào tường, như đã chờ mình từ rất lâu, không nhịn được ghét bỏ nói.
"Cô nghĩ nhiều rồi." Dạ Nam Hành nhìn Ngô Nhược nhếch miệng, giọng nói lạnh nhạt vang lên.
"Hừ..." Ngô Nhược không thèm để ý đến Dạ Nam Hành, định bước tới đi qua người anh ta, nhưng lại bị chân của anh ta cản lại.
"Dạ tiên sinh đây là ý gì?"
"Tôi muốn nhìn xem người trước mặt tôi lúc này, và người ở trong kia có phải là một không?" Dạ Nam Hành nhìn thẳng vào mặt Ngô Nhược nói.
"Là anh hôm đó đắc tội với tôi trước, đáng lý ra anh phải nói lời xin lỗi với tôi, chứ không phải đứng đây làm hành động này". Ngô Nhược tức giận hét vào mặt Dạ Nam Hành.
Dạ Nam Hành im lặng nhìn Ngô Nhược, sau đó ánh mắt dần dần rời xuống nhìn đến đôi môi của cô, cảm giác ngọt ngào trên đôi môi đó khiến anh hồi tưởng.
Thực ra hôm đó không phải anh ngẫu nhiên tạm bợ ôm hôn cô, trước đó khi còn ngồi ở trong quán anh đã để ý tới cô rồi, có lẽ do ý trời sắp đặt đi, lúc anh đi ra cô vẫn đứng đó, tuy chưa chính thức gặp mặt nhưng anh đã xem qua rất nhiều bài phỏng vấn của cô trên tivi, đối với cô gái xinh đẹp tài giỏi đó đặc biệt ấn tượng. Còn định sẽ tìm cơ hội thích hợp mời cô đi ăn cơm, không ngờ ngẫu nhiên lại cơ hội gặp mặt như vậy.
Anh tự nhiên đưa tay giữ chặt đầu Ngô Nhược lại, sau đó cúi xuống hôn lên môi cô, nhấm nháp hương vị ngọt ngào trong đó, khi đầu lưỡi cạy mở hàm răng người nào đó thành công, thứ cảm giác anh luôn tìm kiếm ập tới, hương vị này đúng là thứ mà anh luôn mong nhớ.
"Anh bị điên à?" Ngô Nhược dùng sức đẩy Dạ Nam Hành ra, định giơ tay đánh anh ta một bạt tai, nhưng lần này lại bị cánh tay của anh ta giữ lại.
"Không có ai, có thể dùng hai lần một hành động đâu." Dạ Nam Hành một tay giữ tay Ngô Nhược, một tay lau khóe miệng của mình nở nụ cười đắc ý.
"Tôi với anh không thù không oán, cớ sao anh lại cứ bám theo tôi không buông?" Ngô Nhược không hiểu người đàn ông này đang nghĩ gì? Anh ta là bạn của bạn trai cô không phải sao? Tại sao lại có hành động khiếm nhã như này đối với vợ bạn mình?
"Sao em không nghĩ đến khả năng, là tôi có hứng thú với em." Dạ Nam Hành nhìn vào mắt Ngô Nhược chậm rãi bày tỏ.
"Anh bị bệnh sao? Tôi có bạn trai rồi, hơn nữa tôi và anh hôm nay mới gặp nhau lần thứ hai". Ngô Nhược nhìn anh ta, khẳng định là anh ta vì cái bạt tai hôm trước của cô mà sinh thù, biết anh ta là người như vậy, cô thà chịu thiệt cũng sẽ không cùng anh ta gây thù.
"Em không nghe qua sao? Đôi khi chỉ cần nhìn qua một lần, cũng khiến người khác nhớ mãi không quên à?"
"Ting... ting." Điện thoại của Ngô Nhược vang lên, cô nhìn bàn tay đang bị Dạ Nam Hành cần lấy khó chịu hất ra.
"Ngô Nhược em sao vậy? Gặp chuyện gì sao?" Đầu dây bên kia thanh âm lo lắng, quan tâm của Trịnh Khải vang lên.
"Không có, nhà vệ sinh đông quá em phải xếp hàng mới đến lượt, giờ em xong rồi em ra đây." Ngô Nhược nghe giọng của Trịnh Khải trong lòng thật rất chịu, nghĩ đến mình vừa bị Dạ Nam Hành cưỡng hôn xong, sinh ra cảm giác áy láy đối với bạn trai.
"Tránh ra." Ngô Nhược nhìn Dạ Nam Hành quát lớn, lần này khác với lần trước cô dễ dàng đi qua, mà không bị sự cản trở của anh ta nữa.
Dạ Nam Hành nhìn theo sau lưng rời đi của Ngô Nhược thở dài, đây là cô gái khiến anh cảm thấy hứng thú duy nhất trong mấy năm qua, thế mà lại là người phụ nữ của người khác, chẳng phải quá đáng tiếc sao?
"Anh biết em không thích những chỗ này, nhưng hôm nay anh có người bạn về nước cậu ta hẹn anh ở đây, anh không biết từ chối thế nào".
"Vậy để hôm khác anh đưa em đi chơi cũng được hôm nay anh cứ đi với bạn anh đi." Ngô Nhược thật không muốn bước vào những chỗ như thế này một chút nào cả.
"Chỉ một lúc thôi, anh đã nhỡ miệng khoe với bọn họ giới thiệu em với bạn của anh rồi, hôm nay em mà không tới anh thật sẽ rất mất mặt".
"Thôi được rồi nhưng em chỉ vào một chút thôi đó." Ngô Nhược nhìn Trịnh Khải thở dài, giờ cô mà không vào anh ấy thật sẽ rất mất mặt trước mọi người, bạn trai này của cô cái gì cũng tốt mỗi tội là tính cách rất sĩ diện.
"Cảm ơn em!" Trịnh Khải thấy cô đồng ý vui mừng đưa tay ôm lấy bả vai cô đi vào bên trong.
Ngô Nhược và Trịnh Khải bên nhau đến nay cũng đã gần bốn năm rồi, cha mẹ cả hai bên đều rất ưng ý, bọn họ dự định cuối năm nay sẽ cử hành hôn lễ. Ngô Nhược cảm thấy ông trời rất ưu ái cô từ nhỏ đến lớn cuộc sống của cô đều rất yên bình suôn sẻ.
"Chào mọi người, đây là bạn gái mình Ngô Nhược, cô ấy là nhà thiết kế thời trang." Trịnh Khải tự hào giới thiệu bạn gái trước mặt mọi người.
"Chào em, anh là Đổng Vũ bạn đại học của Trịnh Khải, rất vui được gặp một cô gái xinh đẹp như em". Đổng Vũ nhanh nhẹn đứng dậy chào hỏi.
"Chào anh, anh quá khen rồi." Ngô Nhược đối với câu khen ngợi, thân sĩ của người đàn ông phía trước rất từ tốn đáp lại.
"Trịnh Khải cậu có bạn gái xinh đẹp như vậy, mà bấy lâu nay không ra mắt bạn bè gì cả". Đám bạn thấy vậy liền hùa vào trêu đùa.
"Vì cô ấy quá xinh đẹp, nên mình càng phải giấu kỹ đấy." Trịnh Khải cười vui vẻ đưa Ngô Nhược đi đến hai ghế trống phía trước ngồi xuống.
"Dạ Nam Hành chào cậu." Trịnh Khải ngồi xuống, thấy đối diện mình là Dạ Nam Hành đang chăm chú uống rượu liền kinh ngạc, trước giờ cậu ta rất ít khi tới những buổi họp như thế này.
"Trịnh Khải, cậu thấy mình giỏi không?" Đổng Vũ nhìn về phía Dạ Nam Hành đắc ý hất mặt, sau một năm ở nước ngoài hôm nay anh mới trở về, mà tên Dạ Nam Hành này thật khó mời, phải dùng mọi cách mới khiến cậu ta đại giá quang lâm.
Ngô Nhược thấy Trịnh Khải chào người đàn ông trước mặt, cũng ngẩng mặt lên nhìn, không nhìn thì thôi vừa nhìn tới đã làm cho cô kinh ngạc không thôi, đây không phải người đàn ông hôm trước tự nhiên ôm hôn cô, sau đó bịp miệng cô kéo đi ở ngoài đường đây sao.
Dạ Nam Hành thấy có ánh mắt nhìn tới mình cũng đưa mắt nhìn lại, nhìn đến cô gái trước mắt, anh cũng giống đối phương lập tức nhận ra. Bên má phải anh tự nhiên nhắc lại cảm giác đau rát do cái tát của cô mang lại.
Hôm đó anh đi ra ngoài, bị Doãn Hạ Ngọc cứ bám lấy không thôi, thật sự quá phiền phức nên đành kiếm tạm một cô gái ngoài đường ôm lấy, còn sợ Doãn Hạ Ngọc không tin liền hôn lấy người phụ nữ lạ mặt đó, nói với cô ta đó là bạn gái của anh, mong cô ta từ nay sẽ không bám theo anh nữa, không ngờ mới đi được một đoạn đã bị một lực đẩy ra, sau đó cho anh một cái bạt tai vang trời. Không ngờ người trên đời này ít như vậy, hôm nay lại có thể gặp lại nhau ở đây.
"Trịnh Khải mình mời cậu một ly, chúc hai người mãi hạnh phúc." Trần Đông cầm theo ly rượu đi đến trước mặt Trịnh Khải cụm ly với anh sau đó tự mình uống trước cạn ly.
"Mời." Trịnh Khải nâng ly lên cũng học theo Trần Đông một hơi uống cạn.
"Tốt lắm, mình có vinh hạnh được mời bạn gái cậu một ly không?" Trần Đông tiếp tục tự rót rượu cho mình, sau đó hướng Ngô Nhược mời rượu.
"Cô ấy uống rượu không tốt, mình có thể uống thay được không?" Trịnh Khải đưa tay cầm lấy tay Ngô Nhược sau đó nhìn Trần Đông nói giúp bạn gái.
"Được mình không ép phụ nữ, Ngô Nhược nhấp môi là được còn lại phần cậu".
"Em mời anh." Ngô Nhược cầm lấy ly rượu của mình nâng lên uống một ngụm nhỏ, sau đó đưa qua chỗ Trịnh Khải.
"Hai cậu dự định bao giờ kết hôn? Để bọn mình còn sắp xếp chờ đợi." Đổng Vũ nhìn hai người tình chàng ý thiếp liền lên tiếng.
"Cuối năm nay, còn phiền tới các cậu làm phù rể cho mình".
"Chỉ cần hồng bao dầy dầy bảo làm gì mình cũng sẽ làm." Trần Đông cười hả hả lên tiếng.
Tất cả mọi người nói cười cùng nhau chúc rượu, nhưng chỉ có Dạ Nam Hành là im lặng ngồi đó tự mình uống rượu, ánh mắt lâu lâu lại quét qua Ngô Nhược, anh cảm thấy cô gái này thật có nhiều bộ mặt, hôm trước đối với anh tính cách như cọp, còn hôm nay trước mặt Trịnh Khải kia lại là một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn.
Ngô Nhược ngồi một lúc cảm thấy muốn đi vệ sinh, liền nói nhỏ với Trịnh Khải rồi rời ghế đi ra ngoài.
"Sao anh lại ở đây?... là cố ý chờ tôi?" Ngô Nhược từ nhà vệ sinh nữ đi ra ngoài thấy ở hành lang Dạ Nam Hành đang đứng vắt chân tựa vào tường, như đã chờ mình từ rất lâu, không nhịn được ghét bỏ nói.
"Cô nghĩ nhiều rồi." Dạ Nam Hành nhìn Ngô Nhược nhếch miệng, giọng nói lạnh nhạt vang lên.
"Hừ..." Ngô Nhược không thèm để ý đến Dạ Nam Hành, định bước tới đi qua người anh ta, nhưng lại bị chân của anh ta cản lại.
"Dạ tiên sinh đây là ý gì?"
"Tôi muốn nhìn xem người trước mặt tôi lúc này, và người ở trong kia có phải là một không?" Dạ Nam Hành nhìn thẳng vào mặt Ngô Nhược nói.
"Là anh hôm đó đắc tội với tôi trước, đáng lý ra anh phải nói lời xin lỗi với tôi, chứ không phải đứng đây làm hành động này". Ngô Nhược tức giận hét vào mặt Dạ Nam Hành.
Dạ Nam Hành im lặng nhìn Ngô Nhược, sau đó ánh mắt dần dần rời xuống nhìn đến đôi môi của cô, cảm giác ngọt ngào trên đôi môi đó khiến anh hồi tưởng.
Thực ra hôm đó không phải anh ngẫu nhiên tạm bợ ôm hôn cô, trước đó khi còn ngồi ở trong quán anh đã để ý tới cô rồi, có lẽ do ý trời sắp đặt đi, lúc anh đi ra cô vẫn đứng đó, tuy chưa chính thức gặp mặt nhưng anh đã xem qua rất nhiều bài phỏng vấn của cô trên tivi, đối với cô gái xinh đẹp tài giỏi đó đặc biệt ấn tượng. Còn định sẽ tìm cơ hội thích hợp mời cô đi ăn cơm, không ngờ ngẫu nhiên lại cơ hội gặp mặt như vậy.
Anh tự nhiên đưa tay giữ chặt đầu Ngô Nhược lại, sau đó cúi xuống hôn lên môi cô, nhấm nháp hương vị ngọt ngào trong đó, khi đầu lưỡi cạy mở hàm răng người nào đó thành công, thứ cảm giác anh luôn tìm kiếm ập tới, hương vị này đúng là thứ mà anh luôn mong nhớ.
"Anh bị điên à?" Ngô Nhược dùng sức đẩy Dạ Nam Hành ra, định giơ tay đánh anh ta một bạt tai, nhưng lần này lại bị cánh tay của anh ta giữ lại.
"Không có ai, có thể dùng hai lần một hành động đâu." Dạ Nam Hành một tay giữ tay Ngô Nhược, một tay lau khóe miệng của mình nở nụ cười đắc ý.
"Tôi với anh không thù không oán, cớ sao anh lại cứ bám theo tôi không buông?" Ngô Nhược không hiểu người đàn ông này đang nghĩ gì? Anh ta là bạn của bạn trai cô không phải sao? Tại sao lại có hành động khiếm nhã như này đối với vợ bạn mình?
"Sao em không nghĩ đến khả năng, là tôi có hứng thú với em." Dạ Nam Hành nhìn vào mắt Ngô Nhược chậm rãi bày tỏ.
"Anh bị bệnh sao? Tôi có bạn trai rồi, hơn nữa tôi và anh hôm nay mới gặp nhau lần thứ hai". Ngô Nhược nhìn anh ta, khẳng định là anh ta vì cái bạt tai hôm trước của cô mà sinh thù, biết anh ta là người như vậy, cô thà chịu thiệt cũng sẽ không cùng anh ta gây thù.
"Em không nghe qua sao? Đôi khi chỉ cần nhìn qua một lần, cũng khiến người khác nhớ mãi không quên à?"
"Ting... ting." Điện thoại của Ngô Nhược vang lên, cô nhìn bàn tay đang bị Dạ Nam Hành cần lấy khó chịu hất ra.
"Ngô Nhược em sao vậy? Gặp chuyện gì sao?" Đầu dây bên kia thanh âm lo lắng, quan tâm của Trịnh Khải vang lên.
"Không có, nhà vệ sinh đông quá em phải xếp hàng mới đến lượt, giờ em xong rồi em ra đây." Ngô Nhược nghe giọng của Trịnh Khải trong lòng thật rất chịu, nghĩ đến mình vừa bị Dạ Nam Hành cưỡng hôn xong, sinh ra cảm giác áy láy đối với bạn trai.
"Tránh ra." Ngô Nhược nhìn Dạ Nam Hành quát lớn, lần này khác với lần trước cô dễ dàng đi qua, mà không bị sự cản trở của anh ta nữa.
Dạ Nam Hành nhìn theo sau lưng rời đi của Ngô Nhược thở dài, đây là cô gái khiến anh cảm thấy hứng thú duy nhất trong mấy năm qua, thế mà lại là người phụ nữ của người khác, chẳng phải quá đáng tiếc sao?