Chương 59: Hai Người Lần Đầu Gặp
Tiểu Di nhìn Tô Diệc Phàm mà ngớ ngẩn ra, hai từ ông nội đối với con bé thật quá xa lạ đi. Nó cũng tự nhận thức được Tô Dĩ Thần vốn không phải là bố ruột của mình nên việc này hoàn toàn không thể nào.Nó vùng mình chạy ra tránh xa Tô Diệc Phàm, cố nói cho ông ấy hiểu."Cháu không có ông nội."Có lẽ càng lớn tuổi thì sẽ càng cố chấp chăng, Tô Diệc Phàm vân khăng khăng với suy đoán của mình."Cháu nói gì vậy, Tô Dĩ Thần không phải là bố của cháu sao? Còn ta là bố của Tô Dĩ Thần, ta là ông nội của cháu."Tô Diệc Phàm vừa nói vừa cười thân thiện, đưa ra lời giải thích như một đứa trẻ.Tiểu Di vẫn còn nhớ lúc Đường Thiên Tuyết tức giận khi nó lỡ lời gọi Tô Dĩ Thần là bố, nó sẽ không bao giờ lặp lại vụ việc tương tự nữa nên nó đã lớn tiếng kịch liệt phủ nhận."Không. Tô Dĩ Thần không phải là bố của cháu.""Thôi mà bé ngoan, đừng chạy. Có phải Tô Dĩ Thần bỏ bê, không quan tâm đến cháu làm cháu giận không? Đừng lo, bây giờ có ông rồi, ông bảo kê cho cháu, được chưa?"Chương 59: Hai người lần đầu gặpTô Diệc Phàm nhướng mày vỗ ngực tràn đầy tự tin, thật không ngờ ông ấy cũng có ngày bày ra bộ mặt nhún nhường này trước bao người như thế, những người làm chứng kiến mà bất ngờ không thôi.Nhìn cảnh một người bỏ chạy, một người đi theo cố gắng dỗ dành, nhìn cứ như người một nhà thật. Nhưng cũng vì thế mà những người giúp việc không dám quá vui mừng, vì không chừng khi Tô Diệc Phàm biết được sự thật thì có khi bão táp sẽ phủ khắp nơi này cũng nên.Tiếc rằng lần này, sóng gió đến nhanh hơn họ tưởng khi giọng của Đường Thiên Tuyết gọi lớn vang vọng vào."Tiểu Di…"Cô gọi tên con, bình thường sẽ chẳng có gì, nhưng trong tình huống này lại khiến cho mấy người giúp việc cố tình che giấu chân tướng này tay lạnh chân run.Bọn họ vẫn cố tỏ ra không có gì, thực chất bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh đã quắn quéo hết cả."Tôi nghĩ tôi sẽ xin nghỉ phép vài tuần.""Tôi cũng thế. Ông trời đang phạt chúng ta."Chương 59: Hai người lần đầu gặpTiểu Di nghe thấy giọng nói của Đường Thiên Tuyết, con bé vui như được đi hội liền nhảy cẫng lên, nhanh chóng chạy về phía của cô."A, mẹ.""Thì ra cháu tên là Tiểu Di, đặt tên khéo đấy... Mà khoan đã, mẹ?"Tô Diệc Phàm vẫn chưa từ bỏ được u mê, ông ấy còn cười vô tư nói, nhưng lát sau, lại nhận ra có gì đó không phải, ngay tức khắc sắc mặt đã xị ra. Khi quay lại nhìn đã thấy đứa cháu gái của mình chạy bổ nhào vào lòng một người phụ nữ lạ trông mặt còn rất chi là rạng rỡ."Mẹ, mẹ đã đi đâu thế? Bọn họ lừa con nói mẹ đang ở đây nên con mới đi theo họ."Đường Thiên Tuyết cười nhẹ, ân cần vuốt tóc con bé, cô dịu dàng nói."Xin lỗi con gái, mẹ có việc đột xuất, họ chỉ đang giúp chúng ta thôi, con đừng trách họ.""Vâng. Nhưng con đói rồi, chúng ta mau về nhà đi."Chương 59: Hai người lần đầu gặp"Ừm, đi nào!"Tô Diệc Phàm lẳng lặng nhìn hai người họ, sắc mặt từ khi nào đã không còn được niềm nở, đã thế còn trông có vẻ nghiêm khắc hơn lúc ông ấy mới tới đây. Rồi chuyện gì nên đến cũng đến."Dừng lại."Giọng trầm khàn đặc của tuổi chiều tà vang lên hai tiếng nhưng cũng đủ sức làm toàn bộ nơron thần kinh của những người làm tê liệt, bọn họ chỉ còn cách nhắm mắt, nắm tay nhau mà cầu nguyện cho mình.Tiểu Di thì chẳng có chút gì là sợ sệt, con bé nhìn Tô Diệc Phàm khá khó chịu, còn quay sang mách Đường Thiên Tuyết."Mẹ, ông ấy cứ đòi bắt con. Còn nói con là cháu nội của ông ấy."Đường Thiên Tuyết nghe xong có chút bất ngờ, nhìn bộ dạng nũng nịu của Tiểu Di còn tưởng con bé đang đùa nghịch. Nhưng cô ngay lập tức hiểu ra, đây là nhà của Tô Dĩ Thần, nơi này không phải ai cũng vào được, vậy người kia…Cô ngoái đầu lại nhìn, quả nhiên chính là cựu chủ tịch của T&T, người vẫn luôn xuất hiện trên các trang báo lớn trong và ngoài nước.Chương 59: Hai người lần đầu gặp"Đây… là bố của Tô Dĩ Thần?"Cô chỉ nhìn thấy Tô Diệc Phàm trên báo và mấy bức ảnh gia đình lúc còn ở Tô gia, cô chưa bao giờ có cơ hội gặp trực tiếp ông ấy. Lần nói chuyện duy nhất, chính là ông ấy đã chủ động gọi cho cô, đưa cô năm triệu tệ để cô ly hôn với Tô Dĩ Thần.Không ngờ lại gặp Tô Diệc Phàm vào lúc này, ông ấy còn nhận Tiểu Di là cháu nội? Đây quả là chuyện quái lạ nhất mà Đường Thiên Tuyết thường gặp, Tô Diệc Phàm vẫn chưa lớn tuổi đến mức lú lẫn như thế, trông ông ấy còn phong độ minh mẫn nữa là đằng khác.Tô Diệc Phàm cũng là lần đầu tiên gặp Đường Thiên Tuyết trực tiếp như thế này, trước nay ông ấy toàn thấy cô con dâu danh không chính ngôn không thuận này qua mấy bài báo bêu xấu thôi, nên cái nhìn về cô cũng không được tốt lắm.Đứa trẻ này gọi Đường Thiên Tuyết là mẹ, thì chắc chắn đó là đứa con riêng mà mấy bài báo đó nhắc tới rồi. Nhưng vì đứa bé này quá giống Tô Dĩ Thần nên Tô Diệc Phàm mới cảm thấy khó hiểu. Chính vì thế ông ấy càng không thể bỏ qua khi chưa làm sáng tỏ mọi việc.Tô Diệc Phàm tiến lên vài bước, sắc mặt nghiêm nghị nói.Chương 59: Hai người lần đầu gặp"Nếu tôi không lầm thì cô là… Đường Thiên Tuyết? Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện."Đường Thiên Tuyết không biết Tô Diệc Phàm muốn nói chuyện gì với cô, nhưng cô có linh cảm không phải là chuyện tốt lành.Dù sao giữa cô và nhà họ Tô đã không còn gì liên can nữa, cũng không cần thiết để nói chuyện, thế là cô thẳng thừng từ chối."Tôi lại nghĩ chúng ta không có gì để nói hết. Xin phép."Nói rồi, cô dắt tay Tiểu Di đi thật nhanh, rời khỏi nơi cô nghĩ mình sẽ không bao giờ đặt chân trở lại nữa.Một chút u ám đã xuất hiện, Tô Diệc Phàm cũng chỉ biết chôn chân nhìn hai mẹ con họ rời đi, ông ta cũng không phải người ngang ngược, chưa có bằng cớ gì, ông ta cũng không thể giữ họ ở lại.Giờ đây, ánh mắt âm u đã giáng xuống những người từ nãy đến giờ đang run cầm cập, mặc dù bộ dạng của Tô Diệc Phàm thật có giận dữ, nhưng cũng chỉ có thế. Ông ấy chẳng xử trí, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi rời khỏi.Chương 59: Hai người lần đầu gặpKhông biết sóng to gió lớn sau này thế nào, nhưng ai cũng đều mừng vì mình mới vừa thoát được một trận cuồng phong. Đương nhiên, bọn họ cũng cảm thấy cách hành xử này của Tô Diệc Phàm có phần lạ thường, nhưng không ai dám to mồm suy đoán nữa.Quay trở lại bệnh viện, Đường Thiên Tuyết chưa đi lâu thì Tô Dĩ Thần cũng tỉnh, cảm giác có chút hụt hẫng khi người bên cạnh không phải là cô.Anh ngồi dậy, ánh mắt có phần mong đợi nhìn Thính Văn hỏi."Đường Thiên Tuyết có nói gì trước khi đi hay không?""Cô Đường nói tôi ở lại chăm sóc cho anh."Khoé môi Tô Dĩ Thần bất chợt cong lên nhẹ như đang cười."Xem ra vẫn chưa đến nỗi."Anh tự nói thầm, thần sắc có vẻ đang ở trạng thái tốt, không giống người vừa mới ngất đi vì bị suy kiệt. Thính Văn đúng thật không hiểu nổi, câu nói đó có gì khiến anh vui tới vậy.Tô Dĩ Thần đứng dậy, lặp lại hành động bướng bỉnh của Đường Thiên Tuyết, tự ý rút dây truyền dinh dưỡng ra, Thính Văn có muốn ngăn lại cũng không kịp."Tô thiếu, anh nên nằm lại nghỉ ngơi...""Thấy cậu, tôi nghỉ ngơi không được."Anh thẳng thừng nói ra không cần lấy thời gian suy nghĩ, Thính Văn còn tưởng mình đã làm gì sai khiến anh không vừa ý, đi theo sau anh một quãng mới ngờ ngợ hiểu ra.Câu nói đó của anh chắc có nghĩa là không thấy Đường Thiên Tuyết thì anh nghỉ ngơi không được rồi.Đúng là con người anh vẫn phức tạp như vậy, nhưng ít ra Tô Dĩ Thần của hiện giờ không tự bác bỏ cảm xúc của chính mình nữa.