Chương : 7
Nghĩ tới cô gái kia, Trương Trần chỉ lắc đầu cười khổ.
Nhìn thấy Vương Hiển Chi nói chuyện với Trương Trần, Triệu Ngọc Sinh và Tôn Mỹ Lâm đều kinh ngạc há hốc mồm.
Tên này… Không phải ai cũng có thể quen biết ông lão này, nghe nói ông lão này đã về hưu lâu rồi, đang du lịch khắp nơi, một thằng ở rể của nhà họ Phương sao có thể quen biết nhân vật cỡ này chứ.
“Đúng là quái lạ!”, Triệu Ngọc Sinh thì thầm một câu. Nhưng Vương Hiển Chi đang nói, hắn ta cũng không tiện xen vào. Đối với ông lão trước mặt, dù là bố của hắn ta thì cũng phải đối xử một cách kính cẩn, huống chi hắn ta chỉ đáng tuổi con cháu, nào dám khoa tay múa chân chứ!
Tôn Mỹ Lâm thúc Triệu Ngọc Sinh vài cái, nhân vật lớn đột nhiên xuất hiện ở đây, mà nguyên nhân đến đây còn là vì ông nội của mình, cô ta muốn gọi người ra để đón tiếp, chiêu đãi nồng hậu nhưng bây giờ, dù có gọi người thì họ cũng sẽ bị bỏ lơ một bên thôi.
“Chờ chút đi! Chắc thằng nhóc kia hên thôi, không biết hắn từng gặp Vương Hiển Chi khi nào, nếu ông cụ Vương biết chuyện của thằng vô dụng này thì nhất định sẽ không để ý tới hắn!”, Triệu Ngọc Sinh chỉ có thể bất đắc dĩ buông tay, tìm một lý do để an ủi mình thôi.
“Chú em Trương, đúng là lâu lắm rồi không gặp nhau! Từ lúc tạm biệt nhau ở Hoàng Lăng, cứ như cách cả thế hệ ấy, khi nào cậu chịu gặp con nhóc An Cách nhà anh, anh sắp bị con bé làm phiền chết rồi, cậu phải dạy dỗ nó lại giúp anh đi!”, Vương Hiển Chi buồn rầu nói.
“Khi nào rảnh đi! Để em giới thiệu với anh một chút, đây là vợ em!”, Trương Trần nói.
“Cái quái gì thế, cậu có vợ luôn rồi hả? Có con chưa?”, Vương Hiển Chi ngây ra như bị giẫm trúng đuôi, sau đó thở dài thườn thượt.
Phương Thủy Y ở bên cạnh đỏ mặt, cô cũng từng nghe về danh tiếng của ông lão trước mặt, bây giờ cô vẫn là gái trong trắng, con cái đâu ra chứ.
“Cô bé này cũng không tệ, mông lớn thế này thì nhất định sẽ sinh con trai. Ông già này không lảm nhảm với chú em nữa, bên trong còn người đang chờ cứu mạng!”
Lại khách sáo thêm hai câu, Vương Hiển Chi vội vàng đi vào trong biệt thự, câu nói sau cùng của ông ấy đã biến gương mặt hơi đỏ của Phương Thủy Y thành màu đỏ tươi, giống như màu của ánh hoàng hôn, khiến người ta nhìn vào là muốn cắn một cái.
Triệu Ngọc Sinh ở cạnh thấy vậy thì cực kỳ tức giận, trong lòng buồn bực xen lẫn khiếp sợ, có thể nói là tâm trạng rất phức tạp.
Trương Trần này và ông cụ Vương nói chuyện với nhau thoải mái như vậy, trong lời nói còn nhắc tới cháu gái, có vẻ như họ đã quen nhau từ lâu.
Còn nói mông lớn thì dễ sinh con nữa, Phương Thủy Y là người phụ nữ của hắn ta, ai cho phép cô ấy sinh con cho Trương Trần. Điều khiến Triệu Ngọc Sinh thở phào nhẹ nhõm là Phương Thủy Y vẫn còn đang gai mắt Trương Trần, đừng nói là sinh con, ngay cả tay, cô ấy cũng sẽ không để Trương Trần đụng vào.
Nhìn gương mặt như rặng mây đỏ của Phương Thủy Y, Triệu Ngọc Sinh lại thèm nhỏ dãi đối phương.
Tôn Mỹ Lâm cũng cảm thấy có chút không đúng, đây chắc chắn không phải là quen biết bình thường, nhưng hiện tại, cô ta không có thời gian để hỏi han nhiều, Vương Hiển Chi đã vào trong biệt thự, cô ta vội vàng chạy theo.
…
“Vương Hiển Chi được người đời gọi là Thánh Thủ, nghe nói, trong lúc một người tai to mặt lớn hấp hối, chính ông ấy đã cướp người về từ chỗ Diêm Vương, sao anh lại quen ông ấy vậy?”
Trên đường về, Phương Thủy Y tò mò nhìn Trương Trần, hai ngày nay cô cảm thấy cứ như mình chưa từng quen biết Trương Trần vậy.
Trương Trần thuận miệng đáp đại hai câu, đó đều là chuyện cũ ngày xưa thôi!
Thấy Trương Trần không muốn kể tỉ mỉ, cảm giác kỳ quái trong lòng Phương Thủy Y càng nhiều hơn, nhưng ngược lại, cô lại không thấy tức giận.
Trước kia, chỉ cần cô hỏi, Trương Trần biết gì thì đều sẽ khai hết, đương nhiên, cô cũng không có gì để hỏi Trương Trần, một người luôn sống như con heo thì có gì để mà hỏi gì chứ.
Lấy một trăm tệ từ trong chiếc ví màu hồng phấn ra, Phương Thủy Y đưa cho Trương Trần: “Anh gọi taxi về trước đi, tôi còn vài việc cần giải quyết!”
Nhìn ngã tư trước mặt, Trương Trần nói thẳng: “Em muốn đến nhà họ Phương à, em không mang được người về, sợ là chuyến này không yên bình đâu!”
Phương Thủy Y biết Trương Trần nói không sai. Cô im lặng, cô có thể làm gì chứ, trốn được hôm nay nhưng còn ngày mai thì sao, dù gì cô cũng là người nhà họ Phương.
“Anh đi với em, bất kể có chuyện gì, anh cũng sẽ đối mặt cùng em. Ba năm trước em che mưa cho anh, sau này, Trương Trần anh sẽ chắn gió cho em, dù trời sập xuống, anh cũng đỡ gánh thay em”.
Nhìn vẻ mặt chân thành của Trương Trần, Phương Thủy Y rất muốn cười, anh gánh được cái gì, chỉ cần không gây rắc rối là cô đã cảm ơn Trời Phật rồi. Nhưng giờ phút này, Phương Thủy Y lại không cười nổi.
“Quay đầu, đi thôi!”, Trương Trần nói.
...
Ở phòng khách nhà họ Phương, trừ bố của Phương Thủy Y, ba đứa con trai của bà cụ Phương đều có mặt, còn có hai người cháu.
Bọn họ nôn nóng đi tới đi lui, thỉnh thoảng giương mắt nhìn ra ngoài như là đang chờ đợi ai đó.
“Sao Phương Thủy Y còn chưa về, giờ đã là năm, sáu giờ rồi!”, một người đàn ông đeo kính nhíu mày nói, gã ta là con trai út của bà cụ Phương - Phương Thiên Dương, chưa có con, khi nghe nói Phương Thiên Quang gặp chuyện không hay thì vội vã chạy về.
“Đúng vậy! Giờ ít nhất cũng phải có chút tin tức chứ. Phương Thủy Y này đúng là không biết điều, được hay không thì cũng phải gọi điện, hay gửi tin nhắn chứ. Hiện tại chúng ta hoàn toàn mù tịt, không biết gì cả!”, vợ của Phương Thiên Quang - Vương Diễm bất mãn hùa theo.
Lúc này, Phương Hải Cương chạy vào từ bên ngoài, vừa thở hổn hển vừa nói: “Về rồi, đã trở về rồi!”
“Hả?”, bà cụ Phương và mấy người nhà họ Phương đứng bật dậy, nhìn cửa ra vào với ánh mắt mong chờ.
Bọn họ cũng không phải đợi quá lâu, chỉ một phút sau, Phương Thủy Y và Trương Trần xuất hiện trước mặt họ.
Họ nhìn trái, nhìn phải, không hề nhìn thấy bóng dáng Phương Thiên Quang đâu.
“Bà nội, con không làm được...”, Phương Thủy Y mở miệng nói thẳng.
“Đồ vô dụng! Con ranh! Có chút chuyện nhỏ cũng không làm được. Nhà họ Phương bảo mày đi làm gì mà mày con mặt mũi về đây hả!”, Vương Diễm không nhịn nổi, một người phụ nữ như bà ta chỉ có thể dựa vào ông chồng và đứa con trai mà mình đã sinh cho nhà họ Phương thôi, thế mà hôm nay Phương Thủy Y lại trở về mà không có ông chồng của bà ta.
“Em họ, cô làm mọi người quá thất vọng! Đó là bác hai của cô đó!”, Phương Hải Cương cũng theo sát phía sau, hùa vào một câu.
Những người khác cũng nhỏ giọng xì xào, vốn dĩ trong lòng Phương Thủy Y đang cảm thấy ấm ức, vừa rồi đến nhà họ Tôn, cô bị xem thường, người ta còn muốn bắt cô, bây giờ về nhà họ Phương, những người này còn đối xử với cô như vậy. Dù cô yếu đuối nhưng cũng không nhịn nổi nữa.
“Ông ấy đúng là bác hai của tôi nhưng cũng là bố của anh đấy. Chuyện này không liên quan nhiều tới tôi mà bắt một cô gái như tôi đi, còn anh là con trai thì sao không đi hả!”
“Còn bác gái nữa, nhà họ Tôn bắt chồng của bác. Bác lại ở đây chờ tin được à?”
Phương Thủy Y cảm thấy oan ức, mắt đỏ ngầu, vốn dĩ chuyện này chẳng liên quan gì tới cô, bản thân cũng đã cố gắng hết sức rồi. Kết quả là một câu khen cũng không có.
“Mày chỉ biết kiếm cớ, Hải Cương là đàn ông con trai thì sao đi được! Mày không quỳ xuống cầu xin người ta được à?”, Vương Diễm bị nghẹn họng, trong lòng chột dạ nên nhỏ giọng lầu bầu.
“Ha ha, người nhà họ Phương đúng là cay nghiệt! Đổ hết mọi chuyện lên đầu một cô gái như thế sao!”, Trương Trần ở phía sau bị mọi người lơ là, anh cười lạnh một tiếng, châm chọc vài câu.
Nghe một thằng vô dụng lại dám dùng giọng điệu như thể để nói mình, mọi người giận tím mặt, bên tai bỗng nghe thấy một âm thanh nặng nề.
“Đủ rồi!”, bà cụ Phương tức giận đập bàn, không nhìn Trương Trần mà nói thẳng với Phương Thủy Y: “Thủy Y, một thằng đàn ông thôi mà cháu cũng không quản lý được à, năng lực của cháu quá tệ!”
“Bà nội, cháu...”, trong lòng Phương Thủy Y chua xót, nước mắt cũng tuôn rơi.
“Được rồi!”, bà cụ Phương xua tay: “Bà biết chuyện này không thể trách cháu hết được, dù sao nhà họ Tôn cũng không dễ đối phó”.
“Hừ, không dễ đối phó à, nếu lúc trước con bé này ngoan ngoãn gả cho cậu cả nhà họ Triệu thì nhà họ Phương chúng ta đã không còn là nhà họ Phương bây giờ”, trong đám người, không biết ai nói thầm một câu.
“Đủ rồi! Im lặng hết đi, bây giờ chúng ta thương lượng xem kế tiếp nên làm sao!”
Bà cụ Phương nhìn Phương Thủy Y: “Thủy Y, trước hết cháu bảo chồng cháu về đi, cậu ta ở đây cũng chẳng có tác dụng gì!”
Ngay cả tên Trương Trần, bà cụ cũng không gọi, gọi thẳng là chồng Phương Thủy Y, nếu muốn nói ai là người mà bà ta ngứa mắt nhất trong nhà họ Phương, kết quả chắc chắn là thằng cháu rể bất tài ăn bám nhà vợ này. Đã vô dụng mà còn liên lụy tới nhà họ Phương, nếu không phải vì ông chồng của mình, bà ta đã sớm đuổi Trương Trần ra khỏi nhà rồi.
“Mẹ, không thể để Trương Trần đi được!”, Phương Thiên Dương đột nhiên lên tiếng.
“Tư, con nói vậy là sao?”
“Em tư, có phải em lú lẫn rồi không”
“...”
Mọi người nhìn Phương Thiên Dương bằng ánh mắt khó hiểu, không ngờ gã ta lại nói đỡ cho Trương Trần, lúc này, Trương Trần cũng cảm thấy kỳ quái.
Phương Thiên Dương không hay ở nhà, họ tiếp xúc với nhau không nhiều nhưng Phương Thiên Dương chưa từng có thiện cảm với anh, sao hôm nay lại tốt tính vậy?
“Haha, Trương Trần là chồng của Thủy Y, cũng là người nhà họ Phương chúng ta. Bây giờ nhà họ Phương gặp sự cố, thân là một thành viên trong nhà, Trương Trần tất nhiên phải được tham dự rồi”.
Không để ý tới ánh mắt hoang mang của mọi người, Phương Thiên Dương nói tiếp: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ đã quên mất ai đã cứu mạng mẹ vào ngày hôm đó, là ai chỉ ra đó là đơn thuốc sai rồi à?”
Mặt bà cụ Phương u ám hẳn, bà ta chưa lẫn, tất nhiên biết đây là công của Trương Trần. Nhưng trước nay, bà ta luôn không coi Trương Trần ra gì, hơn nữa, chén thuốc là do Phương Thiên Quang nấu, bà ta đã xem nhẹ Trương Trần.
“Tư, muốn nói gì thì nói thẳng đi, không cần vòng vo, nơi này không có người ngoài?”, Phương Thiên Thành nói.
“Đừng gấp gáp, hãy nghe tôi nói đã!”, Phương Thiên Dương úp mở: “Lúc trước mẹ là do Trương Trần cứu sống, đây là sự thật, chúng ta phải thừa nhận. Sau đó, cậu ta nói ra vấn đề của chén canh kia thì càng chứng minh được là Trương Trần không tầm thường!”
“Mà hiện tại, ông cụ Tôn bị nguy kịch cũng là do uống canh, có lẽ là do anh hai dùng liều lượng không đúng nên gây ra hậu quả như vậy. Tôi tin là cháu rể Trương Trần có thể nhìn ra vấn đề ở đâu”.
Lời nói tới đây rồi, mọi người cũng đã hiểu, thế này là nâng Trương Trần lên trước rồi đổ hết tội lên đầu anh.
Nhìn thấy Vương Hiển Chi nói chuyện với Trương Trần, Triệu Ngọc Sinh và Tôn Mỹ Lâm đều kinh ngạc há hốc mồm.
Tên này… Không phải ai cũng có thể quen biết ông lão này, nghe nói ông lão này đã về hưu lâu rồi, đang du lịch khắp nơi, một thằng ở rể của nhà họ Phương sao có thể quen biết nhân vật cỡ này chứ.
“Đúng là quái lạ!”, Triệu Ngọc Sinh thì thầm một câu. Nhưng Vương Hiển Chi đang nói, hắn ta cũng không tiện xen vào. Đối với ông lão trước mặt, dù là bố của hắn ta thì cũng phải đối xử một cách kính cẩn, huống chi hắn ta chỉ đáng tuổi con cháu, nào dám khoa tay múa chân chứ!
Tôn Mỹ Lâm thúc Triệu Ngọc Sinh vài cái, nhân vật lớn đột nhiên xuất hiện ở đây, mà nguyên nhân đến đây còn là vì ông nội của mình, cô ta muốn gọi người ra để đón tiếp, chiêu đãi nồng hậu nhưng bây giờ, dù có gọi người thì họ cũng sẽ bị bỏ lơ một bên thôi.
“Chờ chút đi! Chắc thằng nhóc kia hên thôi, không biết hắn từng gặp Vương Hiển Chi khi nào, nếu ông cụ Vương biết chuyện của thằng vô dụng này thì nhất định sẽ không để ý tới hắn!”, Triệu Ngọc Sinh chỉ có thể bất đắc dĩ buông tay, tìm một lý do để an ủi mình thôi.
“Chú em Trương, đúng là lâu lắm rồi không gặp nhau! Từ lúc tạm biệt nhau ở Hoàng Lăng, cứ như cách cả thế hệ ấy, khi nào cậu chịu gặp con nhóc An Cách nhà anh, anh sắp bị con bé làm phiền chết rồi, cậu phải dạy dỗ nó lại giúp anh đi!”, Vương Hiển Chi buồn rầu nói.
“Khi nào rảnh đi! Để em giới thiệu với anh một chút, đây là vợ em!”, Trương Trần nói.
“Cái quái gì thế, cậu có vợ luôn rồi hả? Có con chưa?”, Vương Hiển Chi ngây ra như bị giẫm trúng đuôi, sau đó thở dài thườn thượt.
Phương Thủy Y ở bên cạnh đỏ mặt, cô cũng từng nghe về danh tiếng của ông lão trước mặt, bây giờ cô vẫn là gái trong trắng, con cái đâu ra chứ.
“Cô bé này cũng không tệ, mông lớn thế này thì nhất định sẽ sinh con trai. Ông già này không lảm nhảm với chú em nữa, bên trong còn người đang chờ cứu mạng!”
Lại khách sáo thêm hai câu, Vương Hiển Chi vội vàng đi vào trong biệt thự, câu nói sau cùng của ông ấy đã biến gương mặt hơi đỏ của Phương Thủy Y thành màu đỏ tươi, giống như màu của ánh hoàng hôn, khiến người ta nhìn vào là muốn cắn một cái.
Triệu Ngọc Sinh ở cạnh thấy vậy thì cực kỳ tức giận, trong lòng buồn bực xen lẫn khiếp sợ, có thể nói là tâm trạng rất phức tạp.
Trương Trần này và ông cụ Vương nói chuyện với nhau thoải mái như vậy, trong lời nói còn nhắc tới cháu gái, có vẻ như họ đã quen nhau từ lâu.
Còn nói mông lớn thì dễ sinh con nữa, Phương Thủy Y là người phụ nữ của hắn ta, ai cho phép cô ấy sinh con cho Trương Trần. Điều khiến Triệu Ngọc Sinh thở phào nhẹ nhõm là Phương Thủy Y vẫn còn đang gai mắt Trương Trần, đừng nói là sinh con, ngay cả tay, cô ấy cũng sẽ không để Trương Trần đụng vào.
Nhìn gương mặt như rặng mây đỏ của Phương Thủy Y, Triệu Ngọc Sinh lại thèm nhỏ dãi đối phương.
Tôn Mỹ Lâm cũng cảm thấy có chút không đúng, đây chắc chắn không phải là quen biết bình thường, nhưng hiện tại, cô ta không có thời gian để hỏi han nhiều, Vương Hiển Chi đã vào trong biệt thự, cô ta vội vàng chạy theo.
…
“Vương Hiển Chi được người đời gọi là Thánh Thủ, nghe nói, trong lúc một người tai to mặt lớn hấp hối, chính ông ấy đã cướp người về từ chỗ Diêm Vương, sao anh lại quen ông ấy vậy?”
Trên đường về, Phương Thủy Y tò mò nhìn Trương Trần, hai ngày nay cô cảm thấy cứ như mình chưa từng quen biết Trương Trần vậy.
Trương Trần thuận miệng đáp đại hai câu, đó đều là chuyện cũ ngày xưa thôi!
Thấy Trương Trần không muốn kể tỉ mỉ, cảm giác kỳ quái trong lòng Phương Thủy Y càng nhiều hơn, nhưng ngược lại, cô lại không thấy tức giận.
Trước kia, chỉ cần cô hỏi, Trương Trần biết gì thì đều sẽ khai hết, đương nhiên, cô cũng không có gì để hỏi Trương Trần, một người luôn sống như con heo thì có gì để mà hỏi gì chứ.
Lấy một trăm tệ từ trong chiếc ví màu hồng phấn ra, Phương Thủy Y đưa cho Trương Trần: “Anh gọi taxi về trước đi, tôi còn vài việc cần giải quyết!”
Nhìn ngã tư trước mặt, Trương Trần nói thẳng: “Em muốn đến nhà họ Phương à, em không mang được người về, sợ là chuyến này không yên bình đâu!”
Phương Thủy Y biết Trương Trần nói không sai. Cô im lặng, cô có thể làm gì chứ, trốn được hôm nay nhưng còn ngày mai thì sao, dù gì cô cũng là người nhà họ Phương.
“Anh đi với em, bất kể có chuyện gì, anh cũng sẽ đối mặt cùng em. Ba năm trước em che mưa cho anh, sau này, Trương Trần anh sẽ chắn gió cho em, dù trời sập xuống, anh cũng đỡ gánh thay em”.
Nhìn vẻ mặt chân thành của Trương Trần, Phương Thủy Y rất muốn cười, anh gánh được cái gì, chỉ cần không gây rắc rối là cô đã cảm ơn Trời Phật rồi. Nhưng giờ phút này, Phương Thủy Y lại không cười nổi.
“Quay đầu, đi thôi!”, Trương Trần nói.
...
Ở phòng khách nhà họ Phương, trừ bố của Phương Thủy Y, ba đứa con trai của bà cụ Phương đều có mặt, còn có hai người cháu.
Bọn họ nôn nóng đi tới đi lui, thỉnh thoảng giương mắt nhìn ra ngoài như là đang chờ đợi ai đó.
“Sao Phương Thủy Y còn chưa về, giờ đã là năm, sáu giờ rồi!”, một người đàn ông đeo kính nhíu mày nói, gã ta là con trai út của bà cụ Phương - Phương Thiên Dương, chưa có con, khi nghe nói Phương Thiên Quang gặp chuyện không hay thì vội vã chạy về.
“Đúng vậy! Giờ ít nhất cũng phải có chút tin tức chứ. Phương Thủy Y này đúng là không biết điều, được hay không thì cũng phải gọi điện, hay gửi tin nhắn chứ. Hiện tại chúng ta hoàn toàn mù tịt, không biết gì cả!”, vợ của Phương Thiên Quang - Vương Diễm bất mãn hùa theo.
Lúc này, Phương Hải Cương chạy vào từ bên ngoài, vừa thở hổn hển vừa nói: “Về rồi, đã trở về rồi!”
“Hả?”, bà cụ Phương và mấy người nhà họ Phương đứng bật dậy, nhìn cửa ra vào với ánh mắt mong chờ.
Bọn họ cũng không phải đợi quá lâu, chỉ một phút sau, Phương Thủy Y và Trương Trần xuất hiện trước mặt họ.
Họ nhìn trái, nhìn phải, không hề nhìn thấy bóng dáng Phương Thiên Quang đâu.
“Bà nội, con không làm được...”, Phương Thủy Y mở miệng nói thẳng.
“Đồ vô dụng! Con ranh! Có chút chuyện nhỏ cũng không làm được. Nhà họ Phương bảo mày đi làm gì mà mày con mặt mũi về đây hả!”, Vương Diễm không nhịn nổi, một người phụ nữ như bà ta chỉ có thể dựa vào ông chồng và đứa con trai mà mình đã sinh cho nhà họ Phương thôi, thế mà hôm nay Phương Thủy Y lại trở về mà không có ông chồng của bà ta.
“Em họ, cô làm mọi người quá thất vọng! Đó là bác hai của cô đó!”, Phương Hải Cương cũng theo sát phía sau, hùa vào một câu.
Những người khác cũng nhỏ giọng xì xào, vốn dĩ trong lòng Phương Thủy Y đang cảm thấy ấm ức, vừa rồi đến nhà họ Tôn, cô bị xem thường, người ta còn muốn bắt cô, bây giờ về nhà họ Phương, những người này còn đối xử với cô như vậy. Dù cô yếu đuối nhưng cũng không nhịn nổi nữa.
“Ông ấy đúng là bác hai của tôi nhưng cũng là bố của anh đấy. Chuyện này không liên quan nhiều tới tôi mà bắt một cô gái như tôi đi, còn anh là con trai thì sao không đi hả!”
“Còn bác gái nữa, nhà họ Tôn bắt chồng của bác. Bác lại ở đây chờ tin được à?”
Phương Thủy Y cảm thấy oan ức, mắt đỏ ngầu, vốn dĩ chuyện này chẳng liên quan gì tới cô, bản thân cũng đã cố gắng hết sức rồi. Kết quả là một câu khen cũng không có.
“Mày chỉ biết kiếm cớ, Hải Cương là đàn ông con trai thì sao đi được! Mày không quỳ xuống cầu xin người ta được à?”, Vương Diễm bị nghẹn họng, trong lòng chột dạ nên nhỏ giọng lầu bầu.
“Ha ha, người nhà họ Phương đúng là cay nghiệt! Đổ hết mọi chuyện lên đầu một cô gái như thế sao!”, Trương Trần ở phía sau bị mọi người lơ là, anh cười lạnh một tiếng, châm chọc vài câu.
Nghe một thằng vô dụng lại dám dùng giọng điệu như thể để nói mình, mọi người giận tím mặt, bên tai bỗng nghe thấy một âm thanh nặng nề.
“Đủ rồi!”, bà cụ Phương tức giận đập bàn, không nhìn Trương Trần mà nói thẳng với Phương Thủy Y: “Thủy Y, một thằng đàn ông thôi mà cháu cũng không quản lý được à, năng lực của cháu quá tệ!”
“Bà nội, cháu...”, trong lòng Phương Thủy Y chua xót, nước mắt cũng tuôn rơi.
“Được rồi!”, bà cụ Phương xua tay: “Bà biết chuyện này không thể trách cháu hết được, dù sao nhà họ Tôn cũng không dễ đối phó”.
“Hừ, không dễ đối phó à, nếu lúc trước con bé này ngoan ngoãn gả cho cậu cả nhà họ Triệu thì nhà họ Phương chúng ta đã không còn là nhà họ Phương bây giờ”, trong đám người, không biết ai nói thầm một câu.
“Đủ rồi! Im lặng hết đi, bây giờ chúng ta thương lượng xem kế tiếp nên làm sao!”
Bà cụ Phương nhìn Phương Thủy Y: “Thủy Y, trước hết cháu bảo chồng cháu về đi, cậu ta ở đây cũng chẳng có tác dụng gì!”
Ngay cả tên Trương Trần, bà cụ cũng không gọi, gọi thẳng là chồng Phương Thủy Y, nếu muốn nói ai là người mà bà ta ngứa mắt nhất trong nhà họ Phương, kết quả chắc chắn là thằng cháu rể bất tài ăn bám nhà vợ này. Đã vô dụng mà còn liên lụy tới nhà họ Phương, nếu không phải vì ông chồng của mình, bà ta đã sớm đuổi Trương Trần ra khỏi nhà rồi.
“Mẹ, không thể để Trương Trần đi được!”, Phương Thiên Dương đột nhiên lên tiếng.
“Tư, con nói vậy là sao?”
“Em tư, có phải em lú lẫn rồi không”
“...”
Mọi người nhìn Phương Thiên Dương bằng ánh mắt khó hiểu, không ngờ gã ta lại nói đỡ cho Trương Trần, lúc này, Trương Trần cũng cảm thấy kỳ quái.
Phương Thiên Dương không hay ở nhà, họ tiếp xúc với nhau không nhiều nhưng Phương Thiên Dương chưa từng có thiện cảm với anh, sao hôm nay lại tốt tính vậy?
“Haha, Trương Trần là chồng của Thủy Y, cũng là người nhà họ Phương chúng ta. Bây giờ nhà họ Phương gặp sự cố, thân là một thành viên trong nhà, Trương Trần tất nhiên phải được tham dự rồi”.
Không để ý tới ánh mắt hoang mang của mọi người, Phương Thiên Dương nói tiếp: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ đã quên mất ai đã cứu mạng mẹ vào ngày hôm đó, là ai chỉ ra đó là đơn thuốc sai rồi à?”
Mặt bà cụ Phương u ám hẳn, bà ta chưa lẫn, tất nhiên biết đây là công của Trương Trần. Nhưng trước nay, bà ta luôn không coi Trương Trần ra gì, hơn nữa, chén thuốc là do Phương Thiên Quang nấu, bà ta đã xem nhẹ Trương Trần.
“Tư, muốn nói gì thì nói thẳng đi, không cần vòng vo, nơi này không có người ngoài?”, Phương Thiên Thành nói.
“Đừng gấp gáp, hãy nghe tôi nói đã!”, Phương Thiên Dương úp mở: “Lúc trước mẹ là do Trương Trần cứu sống, đây là sự thật, chúng ta phải thừa nhận. Sau đó, cậu ta nói ra vấn đề của chén canh kia thì càng chứng minh được là Trương Trần không tầm thường!”
“Mà hiện tại, ông cụ Tôn bị nguy kịch cũng là do uống canh, có lẽ là do anh hai dùng liều lượng không đúng nên gây ra hậu quả như vậy. Tôi tin là cháu rể Trương Trần có thể nhìn ra vấn đề ở đâu”.
Lời nói tới đây rồi, mọi người cũng đã hiểu, thế này là nâng Trương Trần lên trước rồi đổ hết tội lên đầu anh.