Chương 29: 29: Hạng Mục Thành Công
Đúng 14 giờ người của Vinh Hoa đã đến, tại trong phòng họp vẻ mặt Bạch Điểm không ngừng đắc ý, đơn nhiên Cố Nhậm đã biết cô ta có liên quan đến việc hãm hại Nhược Giang.Tuy cô không cho anh can thiệp vào nhưng anh cũng đã điều tra ra rõ rồi, Bạch Điểm thấy anh ngồi gần mình thì không ngừng vui mừng.Trong phòng họp suốt 4 tiếng đông hồ mới xong, ai nấy cũng vui mừng chúc mừng vì đã kí kết chỉ là sắc mặt của Bạch Điểm lại không hề vui một chút nào.Giờ đây trong phòng chỉ còn cô ta ngồi thẩn thờ, tay nắm chặt cây bút như muốn bẻ gãy nó làm đôi." Âm mưu thất bại sao mới có vẻ mặt này"" Cố Nhậm""Lần này chỉ là cảnh cáo! Tôi sẽ không tha cho bất kì ai muốn hại Nhược Giang đâu kể cả cô cũng vậy"Anh không cho cô ta phản biện hay giải thích mà quay người bước ra khỏi phòng họp, hiện tại cô ta rất sợ chuyện này mà đến tai ba mẹ cô ta thì bản thân cô ta không xong mất thôi.Cô ta biết rất rõ tính tình của ba cô, ông ấy rất ghét những chuyện xấu này.Với Bạch Điểm anh không tiện ra tay thẳng nên đã nói với Bạch Trí là ba của cô ta, chẳng mấy phút sau cô ta lại nhận được cuộc gọi của ba mình, cô ta hớt hãi chạy về nhà nhưng khi bước ra khỏi phòng họp lại gặp Nhược Giang đang ở cầu thang đi lên" Chào " Cô chỉ chào do phép lịch sự thôi, cô tính bước đi tiếp nhưng lại bị cánh tay của Bạch Điểm giữ lại" Là do cô tất cả là do cô cả, loại người mặt dày như cô không hề xứng với Cố Nhậm một chút nào"" Tức nước vỡ bờ sao? Nhìn xem gương mặt cô có phải đang tức giận vì mục đích dơ bẩn của cô không thành công sao?"" Cái gì cơ?"" Tôi chỉ cần cô nói xin lỗi thì tôi không chấp với cô nữa"" Ha xin lỗi sao! Tôi mà đi xin lỗi cô sao? Bản thân tôi có thân phận gì mà đi xin cô tha chứ, một con nhỏ thấp hèn như cô không xứng"" Cô có biết vì sao Cố Nhậm không thích loại người như cô không? Vì cảm thấy con người có những suy nghĩ dơ bẩn đấy, tính tình thì kiêu căng chỉ biết nghĩ bản thân là nhất, người như vậy anh ấy chẳng thèm để tâm cả.Nếu như cô chịu thay đổi thì có lẽ anh ấy sẽ để mắt đến cô đấy.Tôi xin phép đi trước, chào giám đốc Bạch"" Aaa cô đứng lại cho tôi! Cô nói vậy là có ý gì chứ"" Suỵt! Những gì tôi muốn nói đều nói hết rồi trong giờ làm việc không được nói chuyện riêng tôi đi đây"Cô tặng thêm cho cô ta một nụ cười tươi rồi sải chân bước đi, làm cho cơn tức của cô ta lại càng tăng lên.Bạch Điểm còn muốn kéo cô lại nhưng bị cuộc gọi của Bạch Trí ngăn lại, cô ta đành ấm ức quay người đi chạy nhanh xuống tầng hầm gửi xe.Bạch Điểm lái xe nhanh để về nhà khi nãy là La Trình Duệ điện bảo cô ta về ngay do Bạch Trí lên cơn tim sau khi biết tin từ Cố Nhậm.Cô ta biết anh không ra tay thẳng vì còn nể mặt Bạch Trí nếu không cô ta chẳng còn đường sống ở thành phố này." Ba mẹ"" Mau quỳ xuống"" Ba con.."" Nếu Cố Nhậm không nói cho ta biết thì nó đã đuổi thẳng con ra khỏi tập đoàn rồi, cũng may nó còn nể mặt ông già này đấy, sao con có thể làm chuyện đáng xấu hổ này chứ"" Ông à bình tĩnh một chút, ông đừng tức giận sức khỏe của ông còn chưa khỏi hẳn, Bạch Điểm con lên dìu ba con đi"" Vâng ạ "" Điểm Điểm à! Cố Nhậm nó không yêu con, con hà tất gì mà phải đuổi theo nó chứ còn làm ra chuyện này, nghe lời ba từ bỏ nó được không, dù sao nó cũng tìm tình yêu của nó rồi, còn con cứ chạy theo nó chẳng có kết quả gì đâu chỉ làm cho con thêm đau khổ mà thôi.Từ nhỏ ba luôn dạy con thế nào con quên hết rồi sao.Ta không mong con bị khác dị nghị là người thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác.Con từ bỏ được không?"" Ba lên lầu nghỉ ngơi trước ạ! Sức khoẻ ba là quan trọng nhất"" Trình Duệ bà dìu tôi lên phòng đi"" Được Bạch Điểm những gì ba con nói đều muốn tốt cho con cả, con đã lớn rồi nên những chuyện đúng chuyện sai thì con phải phân biệt rõ, mọi chuyện đến đây chưa kết thúc nếu con còn tiếp tục ganh ghét Nhược Giang.Ba mẹ luôn ủng hộ con đi tìm tình yêu của mình nhưng ba mẹ không thể đứng về phía con khi con làm sai, cách yêu của con chỉ làm cho Cố Nhậm càng ghét con hơn thôi! con nên suy nghĩ lại những gì bọn ta nói"La Trình Duệ nói xong thì dìu Bạch Trí lên lầu nghỉ ngơi bỏ lại Bạch Điểm ngồi thẩn thờ trên ghế, những gì hai người nói cô ta chẳng hề dễ chịu chút nào.Bàn tay siết chặt hơn móng tay cũng ghim vào thịt nhưng cô ta chẳng cảm thấy đau một chút nào, bảo cô ta từ bỏ sao cô ta có thể làm được đây, sự hận thù với Nhược Giang ngày càng tăng lên, cô ta sẽ không từ bỏ đâu!