Chương 5
Trong căn phòng nhỏ chật hẹp.
Cả người Lục Nghị nằm trong vũng m.á.u.
Vết da.o dày đặc khắp cơ thể.
Tôi giãy dụa thoát khỏi cơn ác mộng đầy máu me và thở thoi thóp như con cá khô mắc cạn.
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua ô cửa sổ sát đất chiếu lên làn da trơn bóng không tỳ vết của Lục Nghị.
"Thanh Thanh, em gặp ác mộng sao?", Anh hỏi.
Tôi cẩn thận vuốt ve lồng ngực anh, liên tục xác nhận không có vết dao nào ở đó mới buông tay.
Lục Nghị nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi: "Đừng sợ, trong mộng đều là giả."
"Ừm", mắt tôi đỏ hoe nhìn anh, "Nhưng mà, em mơ thấy trên người anh toàn là vết dao, không phải anh xảy ra tai nạn xe sao?"
"Là do em nghĩ lung tung thôi, không phải thật đâu", anh đưa tay che mắt tôi, "Ngoan, đừng nghĩ nữa."
"Hôm nay đừng đi đâu cả, ở nhà với anh, được không?"
"Ừm", tôi trầm ngâm đáp lại rồi ôm anh.
Hình ảnh trong mơ cứ lặp đi lặp lại trong đầu, lồng ngực tôi lại nhói lên đau đớn.
- ------------
Ngày thứ 2 Lục Nghị trở về.
"Thanh Thanh, con gấu trúc em đặt làm đã xong rồi, muốn đi lấy về không?"
"Được, cùng đi nhé", tôi lười biếng dựa vào vai anh, "Cho anh xem bảo bối mới em chuẩn bị cho anh, được không?"
Anh duỗi thẳng lưng: "Được, vừa vặn ra ngoài phơi nắng."
Tôi nhìn sang anh: "Ma không sợ nắng sao?"
"Ma cũng có nhiều loại mà, anh cũng không phải con ma bình thường."
"Hả?"
Anh tùy tiện phất tay một cái, căn phòng vốn đang yên tĩnh đột nhiên nổi gió, phất tay cái nữa lại trở lại bình thường.
Anh đắc ý nhìn tôi: "Thấy sao, có phải rất lợi hại không?"
"Anh là lệ quỷ?" tôi cau mày, "Không phải ch.ết oan mới thành lệ quỷ sao?"
"Ha ha ha, trêu em thôi", Lục Nghị cười khoác vai tôi, "Anh là cảnh sát đấy, sao lại thành lệ quỷ được."
Tôi còn đang muốn hỏi tiếp, anh liền đưa tay gỡ kính râm của tôi xuống: "Thật ra anh cũng rất sợ nắng. Cho anh mượn kính râm của em nhé?"
Tôi tức giận đoạt lại kính râm, dắt tay anh ra cửa: "Hừ, anh cũng không phải ngôi sao nổi tiếng, đeo kính râm gì chứ."
Lục Nghị sửng sốt, cười khổ nói: "Em thật sự vẫn y như lúc vừa tốt nghiệp, không thể tin được đã 4 năm trôi qua."
Tôi xoa tay anh: "Đi thôi, đi nhận bé gấu trúc nào."
- -------------------------
Trong tiệm đồ cúng, Lục Nghị nhìn gấu trúc con hồi lâu.
"Có phải quá béo rồi không?"
Tôi liền quay đầu hỏi ông chủ: "Chú ơi con gấu trúc này có phải hơi béo không ạ?"
Ông chủ lắc đầu: "Như này vừa vặn, gầy quá cũng không đáng yêu đâu. Thân hình như này mới tốt."
Lục Nghị nhéo nhéo lỗ tai gấu trúc: "Vậy sau này nó ăn cái gì?"
Tôi truyền đạt lại: "Vậy nó ăn cái gì ạ?"
Ông chủ nghẹn một lúc: "...hay cháu đốt mấy cành trúc thử xem."
Lục Nghị thu tay về: "Cũng được, chờ ngày mai gặp lại Hắc Vô Thường hỏi anh ta một chút rồi nói sau. Không thể để nó chết đói được."
"Vậy được, vậy cháu mang bé này đi trước nhé!", tôi nhìn ông chủ, "Lần sau cháu lại đến làm phiền chú làm thêm vài con hổ, báo, cáo chồn các thứ nhé!"
"Thế nào, bạn trai cháu có thích đám mèo con đó không?"
Ông chủ nói xong chợt dừng lại, sau đó phản ứng có chút chậm mà nghĩ tới chuyện bạn trai tôi đã c.h.ế.t, người ch.ết làm sao nói cho tôi biết được chứ.
"Anh ấy thích ạ, anh ấy hồi nhỏ cũng từng nuôi một bé mèo rất đáng yêu, ảnh có duyên với mấy con mèo lắm chú."
"Mèo vốn có linh tính mà."
"Nhưng mà cháu gửi có hơi nhiều. Lần sau phải gửi thêm cho ảnh vài người hầu đến giúp chăm sóc đám mèo này mới tốt."
"Cháu thật chu đáo", Ông chủ giơ ngón cái lên: "Trong tiệm chú cũng có rất nhiều người hầu giấy, cháu muốn xem không?"
Tôi nhướng mày, "Ơ, chú bắt trend nhanh thật"
"Còn phải nói? Nếu không tiệm của chú làm sao phát triển lớn được như vậy chứ", Ông chủ nói xong lấy quyển album trong ngăn tủ ra: "Cháu thích style như nào?"
Tôi tùy tiện cầm lên lật đến mục lục, có nào là anh chàng 8 múi, nào là chàng trai lạnh lùng lãnh diễm, lại còn có cả anh chàng trông hơi béo nhưng rất ấm áp hiền lành.
"..." Lục Nghị sắc mặt tái mét, sâu kín nhìn tôi nói: "Đây là lựa người đi xem mắt hay là lựa đồ cúng?"
Tôi nhìn về phía ông chủ: "Chú à, mấy người hầu trong album này cũng quá đẹp trai đi."
Ông chủ liếc mắt nhìn quyển album trên tay tôi: "Ây da xin lỗi cháu nhé, chú đưa nhầm quyển album."
Sau đó ông chủ lại đưa tôi một quyển album khác.
Thợ làm vườn, đầu bếp, bác sĩ gia đình, còn có cả mấy anh trai vệ sĩ mặc vét đen siêu ngầu.
Lục Nghị rất tò mò, cơ bản đều muốn hết.
Rời khỏi tiệm đồ cúng, tôi dắt Lục Nghị đi dạo phố, mua được chút đồ chơi cổ quái.
Lúc đi ngang qua một tiệm quan tài, Lục Nghị đột nhiên dừng bước: "Thanh Thanh, bà chủ tiệm này có chút bản lĩnh, em đi mua chút bùa chú đi cho yên tâm."
"Không sao, chỉ là một cơn ác mộng thôi. Em cũng quên rồi."
Anh vỗ lưng tôi: "Anh không tin, em lại gặp ác mộng thì sao. Ngoan, mau đi."
"Ò...", tôi không tình nguyện bước vào, lại quay đầu lại nhìn anh, "Anh không được bỏ mặc em mà đi trước đâu đấy nhé?"
"Đi đi, anh ở đây chờ em."
Chủ tiệm là một thần tiên tỷ tỷ rất xinh đẹp mặc sườn xám.
Chị chủ cầm cây quạt hương bồ vẫy nhẹ, nhìn về phía cửa: "Bạn trai em sao?"
"Dạ", tôi tò mò sờ chiếc quan tài làm bằng gỗ bên cạnh, đột nhiên trừng mắt nhìn sang, "Chị... chị có thể thấy anh ấy?"
"Tất nhiên", chị chủ vén tóc mái lên, "Chị đây có chút bản lĩnh đó!"
"Chậc chậc chậc, oán khí của bạn trai em quá nặng, thừa dịp hiện tại còn chưa tạo thành sát nghiệt, sớm ngày khuyên cậu ta đầu thai đi, nếu không sẽ hồn phi phách tán đấy."
Tôi ngạt thở, tai nạn xe bình thường làm sao có thể sinh ra oán khí?
"Chị, chị có thể nhìn ra nguyên nhân cái ch.ế.t của ảnh không ạ?"
Chị chủ đưa cho tôi một lá bùa: "Có thể nhìn thấy, cậu ta..."
Chị chủ vừa mới mở miệng, quan tài gỗ trong cửa hàng đột nhiên rung chuyển kịch liệt giống như đang động đất.
"Haiz", Chị chủ khoát tay, "Bạn trai em tức giận rồi kìa!"
Tôi nắm chặt lá bùa đi ra cửa, trực tiếp chất vấn anh tại chỗ: "Tại sao anh không cho chị ấy nói?"
Lục Nghị thở dài: "Thanh Thanh, mọi chuyện đều đã qua rồi. Em có nhớ ra cũng chỉ nghĩ lung tung một hồi, cứ như hiện tại là tốt nhất. Đừng nghe cô ấy nói bừa, anh sẽ không hồn phi phách tán. Anh sẽ luôn ở dưới đó chăm sóc đám mèo em gửi, sẽ luôn chờ em."
Anh nịnh nọt hôn lên mặt tôi: "Ngoan, đừng nháo, về nhà nhé."
Tôi chấn động trong lòng.
Tôi luôn cảm thấy, anh đã nói câu này rất nhiều lần.
Về nhà?
Tôi và Lục Nghị đã từng ở chung dưới một mái nhà.
Cả người Lục Nghị nằm trong vũng m.á.u.
Vết da.o dày đặc khắp cơ thể.
Tôi giãy dụa thoát khỏi cơn ác mộng đầy máu me và thở thoi thóp như con cá khô mắc cạn.
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua ô cửa sổ sát đất chiếu lên làn da trơn bóng không tỳ vết của Lục Nghị.
"Thanh Thanh, em gặp ác mộng sao?", Anh hỏi.
Tôi cẩn thận vuốt ve lồng ngực anh, liên tục xác nhận không có vết dao nào ở đó mới buông tay.
Lục Nghị nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi: "Đừng sợ, trong mộng đều là giả."
"Ừm", mắt tôi đỏ hoe nhìn anh, "Nhưng mà, em mơ thấy trên người anh toàn là vết dao, không phải anh xảy ra tai nạn xe sao?"
"Là do em nghĩ lung tung thôi, không phải thật đâu", anh đưa tay che mắt tôi, "Ngoan, đừng nghĩ nữa."
"Hôm nay đừng đi đâu cả, ở nhà với anh, được không?"
"Ừm", tôi trầm ngâm đáp lại rồi ôm anh.
Hình ảnh trong mơ cứ lặp đi lặp lại trong đầu, lồng ngực tôi lại nhói lên đau đớn.
- ------------
Ngày thứ 2 Lục Nghị trở về.
"Thanh Thanh, con gấu trúc em đặt làm đã xong rồi, muốn đi lấy về không?"
"Được, cùng đi nhé", tôi lười biếng dựa vào vai anh, "Cho anh xem bảo bối mới em chuẩn bị cho anh, được không?"
Anh duỗi thẳng lưng: "Được, vừa vặn ra ngoài phơi nắng."
Tôi nhìn sang anh: "Ma không sợ nắng sao?"
"Ma cũng có nhiều loại mà, anh cũng không phải con ma bình thường."
"Hả?"
Anh tùy tiện phất tay một cái, căn phòng vốn đang yên tĩnh đột nhiên nổi gió, phất tay cái nữa lại trở lại bình thường.
Anh đắc ý nhìn tôi: "Thấy sao, có phải rất lợi hại không?"
"Anh là lệ quỷ?" tôi cau mày, "Không phải ch.ết oan mới thành lệ quỷ sao?"
"Ha ha ha, trêu em thôi", Lục Nghị cười khoác vai tôi, "Anh là cảnh sát đấy, sao lại thành lệ quỷ được."
Tôi còn đang muốn hỏi tiếp, anh liền đưa tay gỡ kính râm của tôi xuống: "Thật ra anh cũng rất sợ nắng. Cho anh mượn kính râm của em nhé?"
Tôi tức giận đoạt lại kính râm, dắt tay anh ra cửa: "Hừ, anh cũng không phải ngôi sao nổi tiếng, đeo kính râm gì chứ."
Lục Nghị sửng sốt, cười khổ nói: "Em thật sự vẫn y như lúc vừa tốt nghiệp, không thể tin được đã 4 năm trôi qua."
Tôi xoa tay anh: "Đi thôi, đi nhận bé gấu trúc nào."
- -------------------------
Trong tiệm đồ cúng, Lục Nghị nhìn gấu trúc con hồi lâu.
"Có phải quá béo rồi không?"
Tôi liền quay đầu hỏi ông chủ: "Chú ơi con gấu trúc này có phải hơi béo không ạ?"
Ông chủ lắc đầu: "Như này vừa vặn, gầy quá cũng không đáng yêu đâu. Thân hình như này mới tốt."
Lục Nghị nhéo nhéo lỗ tai gấu trúc: "Vậy sau này nó ăn cái gì?"
Tôi truyền đạt lại: "Vậy nó ăn cái gì ạ?"
Ông chủ nghẹn một lúc: "...hay cháu đốt mấy cành trúc thử xem."
Lục Nghị thu tay về: "Cũng được, chờ ngày mai gặp lại Hắc Vô Thường hỏi anh ta một chút rồi nói sau. Không thể để nó chết đói được."
"Vậy được, vậy cháu mang bé này đi trước nhé!", tôi nhìn ông chủ, "Lần sau cháu lại đến làm phiền chú làm thêm vài con hổ, báo, cáo chồn các thứ nhé!"
"Thế nào, bạn trai cháu có thích đám mèo con đó không?"
Ông chủ nói xong chợt dừng lại, sau đó phản ứng có chút chậm mà nghĩ tới chuyện bạn trai tôi đã c.h.ế.t, người ch.ết làm sao nói cho tôi biết được chứ.
"Anh ấy thích ạ, anh ấy hồi nhỏ cũng từng nuôi một bé mèo rất đáng yêu, ảnh có duyên với mấy con mèo lắm chú."
"Mèo vốn có linh tính mà."
"Nhưng mà cháu gửi có hơi nhiều. Lần sau phải gửi thêm cho ảnh vài người hầu đến giúp chăm sóc đám mèo này mới tốt."
"Cháu thật chu đáo", Ông chủ giơ ngón cái lên: "Trong tiệm chú cũng có rất nhiều người hầu giấy, cháu muốn xem không?"
Tôi nhướng mày, "Ơ, chú bắt trend nhanh thật"
"Còn phải nói? Nếu không tiệm của chú làm sao phát triển lớn được như vậy chứ", Ông chủ nói xong lấy quyển album trong ngăn tủ ra: "Cháu thích style như nào?"
Tôi tùy tiện cầm lên lật đến mục lục, có nào là anh chàng 8 múi, nào là chàng trai lạnh lùng lãnh diễm, lại còn có cả anh chàng trông hơi béo nhưng rất ấm áp hiền lành.
"..." Lục Nghị sắc mặt tái mét, sâu kín nhìn tôi nói: "Đây là lựa người đi xem mắt hay là lựa đồ cúng?"
Tôi nhìn về phía ông chủ: "Chú à, mấy người hầu trong album này cũng quá đẹp trai đi."
Ông chủ liếc mắt nhìn quyển album trên tay tôi: "Ây da xin lỗi cháu nhé, chú đưa nhầm quyển album."
Sau đó ông chủ lại đưa tôi một quyển album khác.
Thợ làm vườn, đầu bếp, bác sĩ gia đình, còn có cả mấy anh trai vệ sĩ mặc vét đen siêu ngầu.
Lục Nghị rất tò mò, cơ bản đều muốn hết.
Rời khỏi tiệm đồ cúng, tôi dắt Lục Nghị đi dạo phố, mua được chút đồ chơi cổ quái.
Lúc đi ngang qua một tiệm quan tài, Lục Nghị đột nhiên dừng bước: "Thanh Thanh, bà chủ tiệm này có chút bản lĩnh, em đi mua chút bùa chú đi cho yên tâm."
"Không sao, chỉ là một cơn ác mộng thôi. Em cũng quên rồi."
Anh vỗ lưng tôi: "Anh không tin, em lại gặp ác mộng thì sao. Ngoan, mau đi."
"Ò...", tôi không tình nguyện bước vào, lại quay đầu lại nhìn anh, "Anh không được bỏ mặc em mà đi trước đâu đấy nhé?"
"Đi đi, anh ở đây chờ em."
Chủ tiệm là một thần tiên tỷ tỷ rất xinh đẹp mặc sườn xám.
Chị chủ cầm cây quạt hương bồ vẫy nhẹ, nhìn về phía cửa: "Bạn trai em sao?"
"Dạ", tôi tò mò sờ chiếc quan tài làm bằng gỗ bên cạnh, đột nhiên trừng mắt nhìn sang, "Chị... chị có thể thấy anh ấy?"
"Tất nhiên", chị chủ vén tóc mái lên, "Chị đây có chút bản lĩnh đó!"
"Chậc chậc chậc, oán khí của bạn trai em quá nặng, thừa dịp hiện tại còn chưa tạo thành sát nghiệt, sớm ngày khuyên cậu ta đầu thai đi, nếu không sẽ hồn phi phách tán đấy."
Tôi ngạt thở, tai nạn xe bình thường làm sao có thể sinh ra oán khí?
"Chị, chị có thể nhìn ra nguyên nhân cái ch.ế.t của ảnh không ạ?"
Chị chủ đưa cho tôi một lá bùa: "Có thể nhìn thấy, cậu ta..."
Chị chủ vừa mới mở miệng, quan tài gỗ trong cửa hàng đột nhiên rung chuyển kịch liệt giống như đang động đất.
"Haiz", Chị chủ khoát tay, "Bạn trai em tức giận rồi kìa!"
Tôi nắm chặt lá bùa đi ra cửa, trực tiếp chất vấn anh tại chỗ: "Tại sao anh không cho chị ấy nói?"
Lục Nghị thở dài: "Thanh Thanh, mọi chuyện đều đã qua rồi. Em có nhớ ra cũng chỉ nghĩ lung tung một hồi, cứ như hiện tại là tốt nhất. Đừng nghe cô ấy nói bừa, anh sẽ không hồn phi phách tán. Anh sẽ luôn ở dưới đó chăm sóc đám mèo em gửi, sẽ luôn chờ em."
Anh nịnh nọt hôn lên mặt tôi: "Ngoan, đừng nháo, về nhà nhé."
Tôi chấn động trong lòng.
Tôi luôn cảm thấy, anh đã nói câu này rất nhiều lần.
Về nhà?
Tôi và Lục Nghị đã từng ở chung dưới một mái nhà.