Chương : 14
Giang Miễn đã quen sóng gió sau khi nghe được câu này cũng không khỏi sững như trời trồng, kinh ngạc không thốt ra lời.
Hà Ứng Hoan lại như đã ý mơ hồ tình mê đắm, hai tay níu lấy vai Giang Miễn, môi đặt từng nụ hôn lên gương mặt hắn, miệng thầm thì ghi nhớ, “Cần Chi, Cần Chi…”
Giang Miễn nghe thấy hai tiếng gọi trầm thấp mới như giật mình tỉnh mộng. Dùng một tay đẩy Hà Ứng Hoan, hắn cúi đầu nhìn thẳng vào y, “Ứng Hoan, ngươi, ngươi có biết mình đang nói gì không?”
“Tất nhiên.” Hà Ứng Hoan gật đầu, một lần nữa quấn lấy hắn, đôi con ngươi đen mờ mịt khói sương, giọng nói đã khàn khàn, “Ta thích ngươi. Từ lần đầu gặp mặt, trong lòng ta đã ngập tràn bóng hình ngươi. Dù biết rõ là không thể, ta vẫn nhớ đến ngươi ngày ngày đêm đêm…”
Y càng nói càng kích động, càng nói càng thiếu rõ ràng, tròng mắt khép hờ, đáy mắt lộ rõ vẻ si mê.
Giang Miễn chỉ thấy mí mắt giật giật, trong lòng đánh thót một cái. Hắn vội vã cắt đứt lời y, trầm giọng đáp, “Ứng Hoan, tuổi ngươi còn nhỏ, làm sao đã hiểu được chuyện ái tình. Ta với ngươi đều là thân nam tử, ta lại còn là tri kỉ của sư phụ ngươi, làm sao ta có thể với ngươi…?” Dừng một chút, hắn hơi thở hỗn loạn vất vả nói nốt mấy chữ, “Việc này không chỉ là đại nghịch bất đạo mà còn vi phạm luân thường, ngươi có nghĩ cũng không được nghĩ đến.”
“Ta biết không nên nhưng lại vẫn cứ một mực thích ngươi thì biết làm sao?” Hà Ứng Hoan ngẩng đầu liếc nhìn hắn, thần tình vừa vui sướng vừa uất ức, chầm chậm nói, “Giang đại hiệp, ta một lòng nghĩ tới ngươi, biết làm sao bây giờ?”
Giang Miễn dù là khi quyết đấu cùng cao thủ cũng vẫn trấn định tự nhiên, chưa từng sợ hãi, thế nhưng lúc này vừa mới chạm phải đường nhìn của Hà Ứng Hoan, hắn đã tâm hoảng ý loạn, chỉ ước gì có thể vắt giò lên cổ chạy trốn. Đã sống đến chừng này, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe một nam tử thổ lộ tấm lòng, thật là vừa hoang đường vừa nực cười. Hoàn toàn chẳng biết phải ứng phó làm sao, một hồi lâu sau mới có thể trấn tĩnh, hắn một bên tránh khỏi dây dưa của Hà Ứng Hoan, một bên nhẹ giọng nói, “Ứng Hoan, tâm tư của ngươi ta hiểu rồi, tiếc rằng ta chỉ coi ngươi là vãn bối, chưa từng có ý này với ngươi.”
Nói đến đây, hắn thấy đôi mắt Hà Ứng Hoan thẫm lại, gương mặt đột nhiên trắng bệch.
Giang Miễn rùng mình không nói tiếp được nữa, chỉ đành vội vàng chuyển mắt, lui về phía sau vài bước, xoay người chạy trối chết ra khỏi phòng.
Hà Ứng Hoan thấy thế không đuổi theo cũng không gọi lại, y chỉ ngây ngốc một hồi, ôm chặt lấy trường kiếm vào lòng, ngón tay nhẹ vuốt ve cái tên khắc nơi chuôi kiếm.
Hóa ra, Giang Miễn chưa từng đặt y ở trong lòng.
Hóa ra, chỉ có mình ta cam tâm tình nguyện.
Lạ thật, tại sao lại đau lòng thế này? Lẽ nào ta chẳng những không báo thù được lại lún ngày càng sâu? Đáy lòng mờ mịt đến chính mình cũng chẳng thể nào phân rõ, đây rốt cục là hư tình hay chân tâm? Y tuy mơ hồ biết đáp án nhưng lại không dám đào sâu, chỉ sợ một khi đã quá mức rõ ràng, mình sẽ không còn đường lui nữa.
Gần đến trưa mới có thể khôi phục tinh thần, Hà Ứng Hoan bước khỏi phòng chứa binh khi, ngây ngây dại dại đến phòng ăn. Mọi người đã đến đầy đủ ăn cơm, chỉ thiếu có mình Giang Miễn.
Hà Ứng Hoan biết hắn muốn tránh mặt mình, trong lòng dù đau đớn nhưng vẫn phải miễn cưỡng tươi cười, sợ mọi người phát hiện ra mọi chuyện. Y chốc chốc lại đưa mắt liếc nhìn ngoài cửa, thỉnh thoảng đưa tay nhấn vào lồng ngực.
Một ngày trôi qua nhanh chóng, thẳng đến tối đêm, Hà Ứng Hoan vẫn chẳng hề chạm mặt Giang Miễn.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba… vẫn là như thế.
Giang Miễn đâu chỉ có trốn tránh Hà Ứng Hoan? Rõ ràng là hắn đã sợ y như sợ rắn. Nếu ngẫu nhiên gặp nhau tại hành lang, hắn chắc chắn không thèm để ý đến lễ nghi ngoảnh đầu rời bước. Nếu chẳng may phải nói chuyện, hắn luôn luôn mở đầu bằng “Hà hiền chất” sau đó kết thúc bằng “Ta còn có việc, phải đi trước”, ngay cả một câu cũng không muốn nói nhiều hơn.
Hà Ứng Hoan mấy ngày đầu còn nghĩ hết cách quấn quít Giang Miễn, thế nhưng sau lại dần dần tâm nguội ý lạnh, nhốt mình trong phòng uống rượu giải sầu. Chuyện đã đến nước này, y không còn phủ nhận nữa, y đã động tình với Giang Miễn ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
Ngay sau đó, y lại hoảng hốt nghĩ: Kế hoạch trả thù này thật sai lầm hoàn toàn. Gian kế còn chưa thành, mình lại thực sự trả giá bằng chân tâm, buồn cười quá.
Hà Ứng Hoan không biết trong khi bản thân rầu rĩ không vui, Giang Miễn cũng đang trằn trọc ăn ngủ không yên.
Ngày đó sau khi cự tuyệt Hà Ứng Hoan, hắn vốn cũng không có ý định tránh mặt, thậm chí còn muốn nói vài lời khuyên giải an ủi y. Ai ngờ, chỉ là trông thấy bóng dáng Hà Ứng Hoan từ xa xa, hắn đã hỗn loạn cả cõi lòng, ngay cả việc bốn mắt chạm nhau cũng biến thành một loại dày vò, không cần phải nghĩ đến việc cười cười nói nói như mọi khi.
Sau đó, hắn không chỉ nơi nơi chốn chốn tránh mặt Hà Ứng Hoan, đến cả nữ nhi và nữ tế cũng không muốn gặp, ngồi một mình đờ đẫn trong phòng kín.
Nhưng biết bao nhiêu thư họa thi pháp trong phòng, có cái nào chưa từng cùng Hà Ứng Hoan thưởng thức? Mỗi lần nhìn lại, hắn lại không khỏi nhớ tới thiếu niên hoạt bát, đáng yêu ngày ấy.
Nhớ đến y tươi cười giòn giã, cả ngày từ sáng tới tối bám mình không tha.
Nhớ y mỉm cười ngọt ngào, luôn miệng gọi “Giang đại hiệp”.
Nhớ y…
Càng nhớ bao nhiêu, tim càng đập nhanh bấy nhiêu.
Thế nào mà ba tháng qua, cả ngày của hắn đều có bóng hình Hà Ứng Hoan? Cùng y luyện kiếm chơi cờ, cùng y dạo phố nói chuyện, giống như ngoại trừ y ra, những việc khác vốn chẳng còn quan trọng.
Lẽ nào … mình cũng đã động tâm?
“Ứng Hoan còn là một đứa nhỏ chưa hiểu cái gì, sao ta có thể như vậy?” Giang Miễn đưa tay lên ấn ấn vào thái dương, cười khổ một tiếng, lầm bầm, “Mấy tháng này ta quá gần gũi với y cho nên mới bị ảo giác, đây không thể là thật được.”
Ngoài miệng thì nói vậy, trong lòng lại mê mang mù mịt, mất vía mất hồn.
Đang lúc hắn còn xuất thần, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai thế?” Giang Miễn cả kinh, ngón tay hơi run lên, có phần lo lắng.
“Cha, là con đây.”
“Diễm Nhi? Hóa ra là con.” Hắn thở dài một cái nhưng tự dưng lại thấy mất mát, thầm nghĩ: Đã mấy ngày nay không thấy Ứng Hoan, chẳng biết y có chuyện gì không? Hay là bị ốm? Nhưng rồi hắn lại giật mình hồi tỉnh: Tại sao lại nghĩ đến y? Rõ ràng chính mình đã trốn tránh, sao còn mong y tới gặp?
Nghĩ vậy, hắn vội vã trấn định tâm thần, khoát tay áo nhẹ nhàng nói một tiếng, “Vào đi.”
Giang Diễm đẩy cửa vào, bước tới gần thư trác.
“Cha.”
“Diễm Nhi, có việc gì sao?”
Giang Diễm hừ nhẹ, miệng thưa, “Là phiền phức do tên háo sắc đó gây ra.”
“Sao? Lại cãi nhau à?”
“Lần này không phải là do con. Mấy ngày trước, không biết là tiểu tử thối họ Hà trúng tà gì mà cả ngày mặt nhăn mày nhó uống rượu giải sầu, trông bộ dáng ốm o lắm. Thế là Triệu Lâm và Lục Thiết Âm tranh nhau muốn giải khuây cho y, suýt nữa thì vì chuyện này mà đánh nhau.”
“Bọn họ rất quan tâm đến Ứng Hoan.”
“Quan tâm? Hừ, con thấy rõ ràng là đang tranh giành tình nhân.” Đôi mày thanh tú nhướng lên, Giang Diễm cười lạnh, “Cha, cha tìm cho con một vị hôn phu không chỉ phong lưu trăng hoa, sợ rằng… còn là đoạn tụ.”
“Cái gì?” Giang Miễn lấy làm kinh hãi trợn to hai mắt, tay phải run rẩy đánh rơi chén trà đang đặt trên bàn. Chén chà “choang” một tiếng vỡ thành trăm mảnh.
Hà Ứng Hoan lại như đã ý mơ hồ tình mê đắm, hai tay níu lấy vai Giang Miễn, môi đặt từng nụ hôn lên gương mặt hắn, miệng thầm thì ghi nhớ, “Cần Chi, Cần Chi…”
Giang Miễn nghe thấy hai tiếng gọi trầm thấp mới như giật mình tỉnh mộng. Dùng một tay đẩy Hà Ứng Hoan, hắn cúi đầu nhìn thẳng vào y, “Ứng Hoan, ngươi, ngươi có biết mình đang nói gì không?”
“Tất nhiên.” Hà Ứng Hoan gật đầu, một lần nữa quấn lấy hắn, đôi con ngươi đen mờ mịt khói sương, giọng nói đã khàn khàn, “Ta thích ngươi. Từ lần đầu gặp mặt, trong lòng ta đã ngập tràn bóng hình ngươi. Dù biết rõ là không thể, ta vẫn nhớ đến ngươi ngày ngày đêm đêm…”
Y càng nói càng kích động, càng nói càng thiếu rõ ràng, tròng mắt khép hờ, đáy mắt lộ rõ vẻ si mê.
Giang Miễn chỉ thấy mí mắt giật giật, trong lòng đánh thót một cái. Hắn vội vã cắt đứt lời y, trầm giọng đáp, “Ứng Hoan, tuổi ngươi còn nhỏ, làm sao đã hiểu được chuyện ái tình. Ta với ngươi đều là thân nam tử, ta lại còn là tri kỉ của sư phụ ngươi, làm sao ta có thể với ngươi…?” Dừng một chút, hắn hơi thở hỗn loạn vất vả nói nốt mấy chữ, “Việc này không chỉ là đại nghịch bất đạo mà còn vi phạm luân thường, ngươi có nghĩ cũng không được nghĩ đến.”
“Ta biết không nên nhưng lại vẫn cứ một mực thích ngươi thì biết làm sao?” Hà Ứng Hoan ngẩng đầu liếc nhìn hắn, thần tình vừa vui sướng vừa uất ức, chầm chậm nói, “Giang đại hiệp, ta một lòng nghĩ tới ngươi, biết làm sao bây giờ?”
Giang Miễn dù là khi quyết đấu cùng cao thủ cũng vẫn trấn định tự nhiên, chưa từng sợ hãi, thế nhưng lúc này vừa mới chạm phải đường nhìn của Hà Ứng Hoan, hắn đã tâm hoảng ý loạn, chỉ ước gì có thể vắt giò lên cổ chạy trốn. Đã sống đến chừng này, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe một nam tử thổ lộ tấm lòng, thật là vừa hoang đường vừa nực cười. Hoàn toàn chẳng biết phải ứng phó làm sao, một hồi lâu sau mới có thể trấn tĩnh, hắn một bên tránh khỏi dây dưa của Hà Ứng Hoan, một bên nhẹ giọng nói, “Ứng Hoan, tâm tư của ngươi ta hiểu rồi, tiếc rằng ta chỉ coi ngươi là vãn bối, chưa từng có ý này với ngươi.”
Nói đến đây, hắn thấy đôi mắt Hà Ứng Hoan thẫm lại, gương mặt đột nhiên trắng bệch.
Giang Miễn rùng mình không nói tiếp được nữa, chỉ đành vội vàng chuyển mắt, lui về phía sau vài bước, xoay người chạy trối chết ra khỏi phòng.
Hà Ứng Hoan thấy thế không đuổi theo cũng không gọi lại, y chỉ ngây ngốc một hồi, ôm chặt lấy trường kiếm vào lòng, ngón tay nhẹ vuốt ve cái tên khắc nơi chuôi kiếm.
Hóa ra, Giang Miễn chưa từng đặt y ở trong lòng.
Hóa ra, chỉ có mình ta cam tâm tình nguyện.
Lạ thật, tại sao lại đau lòng thế này? Lẽ nào ta chẳng những không báo thù được lại lún ngày càng sâu? Đáy lòng mờ mịt đến chính mình cũng chẳng thể nào phân rõ, đây rốt cục là hư tình hay chân tâm? Y tuy mơ hồ biết đáp án nhưng lại không dám đào sâu, chỉ sợ một khi đã quá mức rõ ràng, mình sẽ không còn đường lui nữa.
Gần đến trưa mới có thể khôi phục tinh thần, Hà Ứng Hoan bước khỏi phòng chứa binh khi, ngây ngây dại dại đến phòng ăn. Mọi người đã đến đầy đủ ăn cơm, chỉ thiếu có mình Giang Miễn.
Hà Ứng Hoan biết hắn muốn tránh mặt mình, trong lòng dù đau đớn nhưng vẫn phải miễn cưỡng tươi cười, sợ mọi người phát hiện ra mọi chuyện. Y chốc chốc lại đưa mắt liếc nhìn ngoài cửa, thỉnh thoảng đưa tay nhấn vào lồng ngực.
Một ngày trôi qua nhanh chóng, thẳng đến tối đêm, Hà Ứng Hoan vẫn chẳng hề chạm mặt Giang Miễn.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba… vẫn là như thế.
Giang Miễn đâu chỉ có trốn tránh Hà Ứng Hoan? Rõ ràng là hắn đã sợ y như sợ rắn. Nếu ngẫu nhiên gặp nhau tại hành lang, hắn chắc chắn không thèm để ý đến lễ nghi ngoảnh đầu rời bước. Nếu chẳng may phải nói chuyện, hắn luôn luôn mở đầu bằng “Hà hiền chất” sau đó kết thúc bằng “Ta còn có việc, phải đi trước”, ngay cả một câu cũng không muốn nói nhiều hơn.
Hà Ứng Hoan mấy ngày đầu còn nghĩ hết cách quấn quít Giang Miễn, thế nhưng sau lại dần dần tâm nguội ý lạnh, nhốt mình trong phòng uống rượu giải sầu. Chuyện đã đến nước này, y không còn phủ nhận nữa, y đã động tình với Giang Miễn ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
Ngay sau đó, y lại hoảng hốt nghĩ: Kế hoạch trả thù này thật sai lầm hoàn toàn. Gian kế còn chưa thành, mình lại thực sự trả giá bằng chân tâm, buồn cười quá.
Hà Ứng Hoan không biết trong khi bản thân rầu rĩ không vui, Giang Miễn cũng đang trằn trọc ăn ngủ không yên.
Ngày đó sau khi cự tuyệt Hà Ứng Hoan, hắn vốn cũng không có ý định tránh mặt, thậm chí còn muốn nói vài lời khuyên giải an ủi y. Ai ngờ, chỉ là trông thấy bóng dáng Hà Ứng Hoan từ xa xa, hắn đã hỗn loạn cả cõi lòng, ngay cả việc bốn mắt chạm nhau cũng biến thành một loại dày vò, không cần phải nghĩ đến việc cười cười nói nói như mọi khi.
Sau đó, hắn không chỉ nơi nơi chốn chốn tránh mặt Hà Ứng Hoan, đến cả nữ nhi và nữ tế cũng không muốn gặp, ngồi một mình đờ đẫn trong phòng kín.
Nhưng biết bao nhiêu thư họa thi pháp trong phòng, có cái nào chưa từng cùng Hà Ứng Hoan thưởng thức? Mỗi lần nhìn lại, hắn lại không khỏi nhớ tới thiếu niên hoạt bát, đáng yêu ngày ấy.
Nhớ đến y tươi cười giòn giã, cả ngày từ sáng tới tối bám mình không tha.
Nhớ y mỉm cười ngọt ngào, luôn miệng gọi “Giang đại hiệp”.
Nhớ y…
Càng nhớ bao nhiêu, tim càng đập nhanh bấy nhiêu.
Thế nào mà ba tháng qua, cả ngày của hắn đều có bóng hình Hà Ứng Hoan? Cùng y luyện kiếm chơi cờ, cùng y dạo phố nói chuyện, giống như ngoại trừ y ra, những việc khác vốn chẳng còn quan trọng.
Lẽ nào … mình cũng đã động tâm?
“Ứng Hoan còn là một đứa nhỏ chưa hiểu cái gì, sao ta có thể như vậy?” Giang Miễn đưa tay lên ấn ấn vào thái dương, cười khổ một tiếng, lầm bầm, “Mấy tháng này ta quá gần gũi với y cho nên mới bị ảo giác, đây không thể là thật được.”
Ngoài miệng thì nói vậy, trong lòng lại mê mang mù mịt, mất vía mất hồn.
Đang lúc hắn còn xuất thần, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai thế?” Giang Miễn cả kinh, ngón tay hơi run lên, có phần lo lắng.
“Cha, là con đây.”
“Diễm Nhi? Hóa ra là con.” Hắn thở dài một cái nhưng tự dưng lại thấy mất mát, thầm nghĩ: Đã mấy ngày nay không thấy Ứng Hoan, chẳng biết y có chuyện gì không? Hay là bị ốm? Nhưng rồi hắn lại giật mình hồi tỉnh: Tại sao lại nghĩ đến y? Rõ ràng chính mình đã trốn tránh, sao còn mong y tới gặp?
Nghĩ vậy, hắn vội vã trấn định tâm thần, khoát tay áo nhẹ nhàng nói một tiếng, “Vào đi.”
Giang Diễm đẩy cửa vào, bước tới gần thư trác.
“Cha.”
“Diễm Nhi, có việc gì sao?”
Giang Diễm hừ nhẹ, miệng thưa, “Là phiền phức do tên háo sắc đó gây ra.”
“Sao? Lại cãi nhau à?”
“Lần này không phải là do con. Mấy ngày trước, không biết là tiểu tử thối họ Hà trúng tà gì mà cả ngày mặt nhăn mày nhó uống rượu giải sầu, trông bộ dáng ốm o lắm. Thế là Triệu Lâm và Lục Thiết Âm tranh nhau muốn giải khuây cho y, suýt nữa thì vì chuyện này mà đánh nhau.”
“Bọn họ rất quan tâm đến Ứng Hoan.”
“Quan tâm? Hừ, con thấy rõ ràng là đang tranh giành tình nhân.” Đôi mày thanh tú nhướng lên, Giang Diễm cười lạnh, “Cha, cha tìm cho con một vị hôn phu không chỉ phong lưu trăng hoa, sợ rằng… còn là đoạn tụ.”
“Cái gì?” Giang Miễn lấy làm kinh hãi trợn to hai mắt, tay phải run rẩy đánh rơi chén trà đang đặt trên bàn. Chén chà “choang” một tiếng vỡ thành trăm mảnh.