Chương : 37
Edit #Salim
Beta #Kumoe
Màn trời buông xuống.
Hứa Anh cùng với Cố Tinh Trầm ngồi sóng vai bên bờ sông, những tòa nhà cao ốc ở phía chân trời hóa thành những hình ảnh chữ nhật, ngân hà lộng lẫy trên đỉnh đầu bọn họ.
Bên cạnh Cố Tinh Trầm đặt một cái cặp sách cùng hai chai nước đã uống qua, một chai Coca lạnh băng, trên thân ngưng lại giọt nước, một chai là nước lọc nhiệt độ bình thường.
Hứa Anh nhìn cậu chớp chớp mắt, sờ môi: “ Tớ khát.”
Cố Tinh Trầm cầm Coca lạnh băng, vặn ra đưa cho cô.
“ Bé ngoan Tinh Trầm thật hiểu chuyện!”
Hứa Anh vỗ vỗ mặt Tinh Trầm, nói xong ngửa đầu uống một ngụm, thở phào một hơi, cười tủm tỉm: “ Hầu hạ thật chu đáo!”
Cố Tinh Trầm cũng để mặc cô nói giỡn không tức giận, đem đồ uống lấy lại vặn chặt, lại để về chỗ cũ.
“ Cố Tinh Trầm, cậu chăm sóc tớ như vậy, về sau nếu như tớ phải rời khỏi cậu thì làm sao bây giờ?”
Cố Tinh Trầm nhìn cô một cái: “ Cậu còn muốn rời khỏi tớ?”
“ Tớ chỉ nói nếu như.”
“ ………”
“ Sao cậu không nói lời nào?”
“ Không muốn thảo luận vấn đề nhàm chán này.”
“ Cậu mới nhàm chán đấy….. Cả ngày trưng ra bộ mặt này, không thú vị gì cả……. Cậu cho dù đẹp đến mấy ngày nào tớ cũng nhìn cũng sẽ thấy chán, không thích nữa!”
Người nói nhiều thường tất cả các lời nói đều không được thông qua đại não, Cố Tinh Trầm cũng lười đáp lại, Hứa Anh cũng nhanh chóng quên.
Cô chống hai tay nhìn lên sao trời: “ Cố Tinh Trầm, tên cậu có ý nghĩa gì, có liên quan gì đến ngôi sao không?”
Một hồi lâu không nhận được câu trả lời, Hứa Anh quay đầu lại nhìn Cố Tinh Trầm mới phát hiện cậu đang trầm tư gì đó:
“ Này, cậu ngẩn người làm gì! Đang hỏi cậu đấy.”
Cố Tinh Trầm nâng lên ánh mắt bình tĩnh: “ Cũng khá liên quan.”
“ Tinh, Trầm.” Hứa Anh nhấm nuốt tên thiếu niên.
Mẹ của Cố Tinh Trầm cô đã gặp qua, là một người phụ nữ rất có văn hóa tu dưỡng, đi đường cùng nói chuyện rất giống Cố Tinh Trầm, không nhanh không chậm, rất có khí chất. Cô đã từng tới nhà Cố Tinh Trầm vài lần, mẹ cậu ấy mỗi lần đều sẽ rất cẩn thận pha cà phê cho cô uống, là người rất tốt.
Hứa Anh đem chút trí tuệ không nhiều lắm của mình tìm tòi lại một lần, cũng không nghĩ tới được ý nghĩa nào cao thâm. Nương theo gương mặt của thiếu niên, đầu hơi lệch sang một bên: “ Rốt cuộc có ý nghĩa gì vậy? Tớ không thể nghĩ ra được.”
Ban đêm u ám, sắc điệu trên người thiếu niên cũng lạnh, Cố Tinh Trầm lập tức trả lời, gió lạnh làm đứt quãng lời nói của cậu: “ Mẹ tớ nói, ngôi sao rơi xuống, trời sập đất lún. Cho nên, gọi là Tinh Trầm.”
“ A? Kia, kia không phải ý là hủy diệt sao?” Hứa Anh nghe xong ngồi thẳng: “ Sao cô ấy có thể đặt cho cậu cái tên như vậy?”
Cố Tinh Trầm không nói gì.
Hứa Anh cắn cắn môi dưới, ý thức được có khả năng mình đã nói sai điều gì.
Gia đình Cố Tinh Trầm là gia đình đơn thân, trước kia tuổi còn nhỏ, không tim không phổi chưa từng để Cố Tinh Trầm vào trong mắt, càng đừng nói tới quan tâm chuyện của cậu. Cho tới bây giờ chân chính bắt đầu yêu nhau, cô mới bắt đầu chú ý tới những người bên cạnh cùng sinh hoạt của Cố Tinh Trầm.
Thiếu niên này, rụt rè, sạch sẽ, văn nhã, luôn có bộ dạng cực kì kiên cường ổn trọng, chỉ là, có thời điểm ngẫu nhiên cô sẽ yên tĩnh, tinh tế nhìn cậu, lại thấy trong lòng có thoáng chút đau nhói lan tràn.
Cố Tinh Trầm nhớ lại một chút chuyện cũ trong đầu xong, mới phát hiện Hứa Anh hoạt bát thường ngày rất an tĩnh, cậu quay đầu, thấy Hứa Anh thế mà lại đang hướng cậu cầu nguyện gì đó.
“ Cậu làm gì vậy?"
Nghe vậy Hứa Anh mở to mắt, cười:
“ Tớ đã biết vì sao mẹ cậu đặt cho cậu tên này rồi!”
Giữa đầy trời lấp lánh ngôi sao, đôi mắt cô trong trong: “ Ngôi sao rơi xuống không phải chính là sao băng sao? Hướng tới sao băng cầu nguyện, mọi nguyện vọng đều sẽ được thực hiện!”
Cô mỉm cười: “ Tinh Trầm, cậu là hy vọng, là ánh sáng!”
Hô hấp ở trong gió đêm hơi rối loạn một chút, đôi tay Cố Tinh Trầm nắm chặt trong ngực đều phát run. Cậu nhìn Hứa Anh thật lâu.
Tinh Trầm.
Vậy mà có thể không phải tuyệt vọng cùng bất hạnh.
- --
Hứa Anh không thích thấy bộ dạng an tĩnh không nói lời nào của Cố Tinh Trầm, làm trái tim người khác ê ẩm, cố ý muốn chọc cậu vui.
“ Tên của cậu khá tốt, tên tớ mới là vớ vẩn đấy!”
“ Năm đó khi tớ được sinh nhà tớ không phải đại thổ hào, chỉ có một cái mỏ than rất nhỏ, cậu đã từng gặp qua bố mẹ tớ rồi, bọn họ không giống như mẹ cậu có văn hóa như vậy…..”
“ Nói ra có thể cậu không tin, tớ tuy rằng là số một đếm ngược từ dưới lên, nhưng trong nhà tớ tớ đã là có văn bằng cao rồi! Bố mẹ tớ đều chỉ học hết trung học, chữ còn không biết nhiều như tớ đâu!”
“ Năm đó khi bọn họ đặt tên cho tớ, ầm ầm ĩ ĩ suy nghĩ một đống lớn, nhưng sắp đến thời gian làm giấy khai sinh trong đầu không viết nổi một chữ nào.”
“ Không biết lại làm sao, người làm hộ khẩu lại đến, vừa lúc đó bọn họ quét mắt thấy chữ Anh ở trên biểu ngữ…..”
“ Mẹ nó….. Tớ thề rằng tớ cực kì chán ghét cái biểu ngữ ngu si kia!”
Hứa Anh nhiệt tình kể lể, biểu tình phong phú, cuối cùng cũng làm bầu không khí lung lay.
“ Ha! Cuối cùng cậu cũng cười, Cố đại hũ nút, cậu mà không cười, tất cả những chuyện xấu ngày xưa tớ đều phải kể ra mất!”
Hứa Anh chống nạnh oán giận, miệng khô không nổi: “ Sao năm đó tớ lại không biết cậu là một người âm u như vậy nhỉ? Hối hận.”
Cố Tinh Trầm liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “ Trên đời không có thuốc hối hận.”
Hứa Anh nhìn chằm chằm cậu cười:
“ Có tớ cũng không muốn uống đâu.”
Cố Tinh Trầm chậm rãi duỗi tay đỡ mặt Hứa Anh, Hứa Anh rất ít khi thấy Cố Tinh Trầm cười tươi như vậy, giống như ánh mặt trời, sạch sẽ ôn hòa, đặc biệt anh tuấn đẹp trai. Nhìn ra được, hiên tại tâm tình cậu rất nhẹ nhàng.
“ Hứa Anh, tớ không phải hy vọng, cũng không phải ánh sáng.”
“ Cậu mới là.”
- --
Phố cũ màn đêm buông xuống, so với khí lạnh khi xuân hàn đã ồn ào náo động hơn nhiều, quán ăn khuya cùng với cửa hàng đồ nướng BBQ làm ăn rất thịnh vượng, tràn đầy hơi thở phố phường.
Ánh sáng đèn dây tóc từ cửa sổ tuôn ra, gió nhẹ phảng phất làm rung động mạng nhện trên cửa sổ.
Trong phòng bật đèn, Cố Tinh Trầm cầm cặp sách đặt trên bàn học, chỉnh tề bày ra mấy quyển sách. Bên cạnh di động hơi vang, người gửi WeChat là “ Tô Dã”.
Trong phòng là một con mèo nhỏ. Trước cửa phòng tắm, mèo nhỏ Tiểu Anh đang ngồi xổm, từ trên cửa rình rập người tắm rửa bên trong.
Thân hình thiếu niên rất cao lớn, giọt nước ở trên người cậu chảy xuôi, Cố Tinh Trầm vục một nắm nước rửa mặt, mở mắt, lông mi nhiễm bọt nước, có chút đen nhánh nồng đậm.
Cậu nhớ tới Hứa Anh nói cậu là hy vọng, đôi mắt liền hơi có ý cười.
Kỳ thật, lai lịch về tên của cậu lúc ấy có thể lừa gạt, không cho Hứa Anh biết.
Nhưng, cậu vẫn lựa chọn nói cho cô, để cô đau lòng một chút, cũng tốt.
Mèo nhỏ tiểu Anh nhảy lên phía trước, Cố Tinh Trầm tắm rửa đi ra liền một bên lấy khăn lông chà sát tóc ngắn, một bên cầm lấy di động trên bàn, mở WeChat của Tô Dã.
< Mấy ngày nay thế nào, đã ăn được bông hoa ăn thịt người kịch độc chưa ( nhe răng cười)> Tô Dã
Cố Tinh Trầm dừng lại động tác lau tóc, trả lời: < Chưa có ý định đấy.>
Tô Dã trả lời rất nhanh: < Mẹ nó, quá thuần khiết! Huynh đệ ( nhướng mày cười)>
Cố Tinh Trầm nhìn, cũng không trả lời.
Tô Dã lại gửi tiếp:
< Ngàn vạn>
< Đừng để cho cô ấy biết bí mật của cậu>
< Cho dù, cô ấy có trách nhiệm rất lớn đối với chuyện này>
Cố Tinh Trầm nhìn, đôi mắt nhàn nhạt, cũng không trả lời. Đọc xong sách, cậu mới đem đồ vật bắt đầu từ lần trước đã không để trong cặp sách, từ trong ngăn kéo lấy ra.
Lần đó Hứa Anh lục tìm cặp sách cậu, có lẽ chính là tìm cái này đi.
Hẳn là, nam sinh kia đã đối với cô nói gì đó.
Cố Tinh Trầm nhìn một chút, lại thả lại ngăn kéo. May mắn cậu đã phòng bị từ đầu.
- --
Thứ bảy tuần trước lên hot search, Hứa Anh nổi tiếng chỉ trong một đêm. Weibo ngay lập tức tới mấy chục vạn follow, mới nhất là một ảnh chụp pháo hoa cùng bánh sinh nhật đăng lên vào đêm trận chung kết, cap là: Thiên thần của tôi, sinh nhật vui vẻ. ( môi đỏ) ( môi đỏ) ( môi đỏ)
Bình luận trên Weibo các loại suy đoán.
Lúc ấy cách một ngày Kim Vũ có nói với Hứa Anh, có một công ty giải trí muốn tìm cô ký hợp đồng. Hứa Anh mắng một câu, điện thoại của công ty giải trí cô cũng chưa nhận. Cô thường xuyên tự giễu, mình là một đống bùn lầy không có lý tưởng, bất quá, lần này cơ duyên trùng hợp kích phát một chút tình yêu thương nhiệt tình của cô đối với âm nhạc, nên muốn kiên trì ca hát.
Cuối tuần này, Hứa Anh thường xuyên mặc chiếc áo khoác đồng phục nam sinh, không biết của ai, nhưng hoa hậu giảng đường khẳng định đang yêu đương, không thể nghi ngờ.
Sau khi tan học buổi chiều, Cố Tinh Trầm ở phòng hoạt động hội học sinh vừa họp xong.
Mọi người đi về hết, cậu cũng chuẩn bị thu thập rời đi, nhưng nhìn nhìn thời gian, liền cố ý thả chậm tốc độ thu thập đồ đạc.
- -- Hứa Anh ở hoa viên chờ, nhưng cậu không muốn để cô nhanh chóng chờ được cậu.
Thu thập gọn gàng đồ đạc xong, Cố Tinh Trầm còn ngồi xuống đọc tờ báo gần nhất, hơn hai mươi phút sau mới chậm chạp đi ra.
Kim Vũ dựa vào góc tường hút thuốc, đem mẩu thuốc lá đã đốt hết sạch ném vào thùng rác bên hàng hiên: “ Cậu chơi lừa cô ấy như vậy, không thấy lương tâm bất an sao?”
Cố Tinh Trầm đứng yên, tầm mắt hai người chạm vào nhau, một trầm tĩnh lãnh đạm, một suy sút hững hờ.
Kim Vũ phun ngụm thuốc lá cười một chút: “ Đến bản thân chân thật của cậu còn không dám cho cô ấy xem, còn dám nói thích cô ấy?”
Ánh mắt Cố Tinh Trầm lạnh băng, nhìn Kim Vũ hai giây, loại cực hạn lạnh băng này cực kì có tính công kích, làm cho Kim Vũ có chút ngoài ý muốn.
“ Tự lo chính bản thân mình đi, không cần phải để ý nhúng tay vào việc người khác.” Dứt lời Cố Tinh Trầm đi một bước, lại dừng lại: “ Còn có, thu hồi ngay tâm tư của cậu đối với Hứa Anh.”
“ Nếu tôi muốn theo đuổi Hứa Anh sớm đã theo đuổi, tôi chỉ là không đành lòng nhìn cô ấy bị cậu chơi chết mà thôi!”
Cố Tinh Trầm cười một chút: “ Phải vậy không.”
Kim Vũ: “ Tôi cùng với Tiểu Anh quen biết lâu như vậy, tôi vẫn luôn hiểu cô ấy. Không tim không phổi, cũng không có tâm cơ, thoạt nhìn hung tàn nhưng trên thực tế đơn thuần không chịu nổi. Cậu ỷ vào chút thông minh mà chơi đùa cô ấy, không thấy quá đáng sao?”
“ Bạn gái tôi tôi sẽ đau lòng, không đến lượt cậu, bạn học Kim Vũ.” Cố Tinh Trầm nhàn nhạt nói xong, đi xuống lầu.
Kim Vũ lạnh băng nhìn chằm chằm Cố Tinh Trầm đi xa, nặng nề thở một hơi.
“ Hứa Anh, ngày thường cậu chơi đùa cả ngày coi như bỏ đi, lúc này lại chọc phải cậu ta, cậu chính là chọc phải phiền toái lớn…..”
- --
Hứa Anh ở rừng hoa anh đào chờ, ném qua ném lại tay áo khoác dài thuồn thuột của Cố Tinh Trầm, rất lâu mới chờ được người.
“ Này Cố Tinh Trầm, sao bây giờ cậu mới đến?”
“ Lại cùng với nữ sinh trong hội học sinh kia nói chuyện phiếm phải không?”
Cố Tinh Trầm cười một chút, nhìn xuống gương mặt tức giận của Hứa Anh, trong lòng có chút áy náy, nhưng trong giây lát liền phủi đi.
Tuy rằng dùng chút tâm cơ cùng thủ đoạn, nhưng không thể phủ nhận hiện tại Hứa Anh đối với cậu chú ý so với trước kia nhiều hơn rất nhiều.
Qủa nhiên, yêu đương cũng giống như giải toán, đổi một cách làm khác, có lẽ sẽ tính ra đáp án nhanh hơn.
“ Xin lỗi, quá nhiều việc, tới chậm.”
“ Hừ!”
Hứa Anh tức giận nghiêng đầu trừng cậu lại nhịn không được có chút muốn cười. Nhưng vẫn cứng miệng: “ Thôi được nể tình tớ đã từng ném cậu đi một lần, sẽ tha thứ cho cậu! Không có lần sau đâu nhé!”
Hai người cùng nhau đi trong rừng cây, lúc này là thời gian mọi người ăn cơm, rừng cây không có người, thập phần u tĩnh.
Cố Tinh Trầm thay Hứa Anh cầm cặp sách, rất nặng, bên trong có gương, nước hoa, son môi, tạp chí, mặt nạ, máy mát xa mặt, sưởi tay… Lung tung rối loạn một đống, duy độc chỉ không có đồ vật liên quan đến học tập.
“ Hứa Anh, cậu nói muốn đưa thứ tớ thích nhất làm quà sinh nhật, còn giữ lời không?” Cố Tinh Trầm hỏi.
Hứa Anh đang cúi người nghiên cứu một bông hoa: “ Nói gì vậy, chuyện nào tớ nói mà không giữ lời? Không phải đang đợi cậu suy nghĩ sao.”
Cô ngửi ngửi bông hoa.
“ Tớ đã suy nghĩ xong rồi.”
Nghe vậy Hứa Anh ngẩng đầu: “ Nói đi, thích nhất cái gì.”
Sau đó trên mặt thiếu niên có nhàn nhạt ý cười, trên người cậu luôn có loại khí chất phong độ trí thức cùng nghiêm túc.
“ Tớ nghĩ tới nghĩ lui mới phát hiện, tớ thích nhất chính là cậu, Hứa Anh.”
Hứa Anh đột nhiên bị chọc đỏ mặt, cô nhìn Cố Tinh Trầm chớp chớp đôi mắt: “ Vậy, cậu muốn……..”
Eo Hứa Anh đột nhiên bị ôm lấy, thiếu niên cúi người, ôm lấy cô, đồng thời, da thịt ở lỗ tai bị hô hấp nóng rực tưới xuống.
Giọng nói thiếu niên khàn khàn: “ Đêm nay đi theo tớ……. Được không?”
“ Tớ không định làm gì, chỉ muốn cùng cậu ở bên nhau.”
Gần đây cậu không thích ở một mình vào ban đêm, trong nhà tĩnh mịch, giống như cậu chỉ là một thi thể không có sinh mệnh.
- --
Sau tiết tự học buổi tối, Hứa Anh gọi điện thoại cho cha mẹ, lấy cớ đi nhà Trần Tinh Phàm qua đêm. Cha mẹ cũng không hoài nghi, rốt cuộc từ nhỏ đã nuôi thả con gái, cả nhà đều không quan tâm.
Mười giờ, Hứa Anh cùng Cố Tinh Trầm liền xuất hiện ở một đại sảnh khách sạn.
Ngày thường cô vẫn cùng với biệt đội xấu xa và bạn bè tới khách sạn thuê phòng đánh bài, nghe nhạc lơ lỏng bình thường, nhưng lần này Hứa Anh lại có chút khẩn trương, cô khoác áo khoác của Cố Tinh Trầm, ngoan ngoãn đứng ở đằng sau thiếu niên cao cao, không hé răng.
Cố Tinh Trầm cầm tay Hứa Anh, giống như gà mẹ bảo vệ gà con ở bên cạnh.
Người phục vụ đưa chìa khóa phòng, khi đưa phá lệ nhìn cặp đôi tình nhân nhỏ, đặc biệt là đồng phục của hai người.
Hành lang trải thảm nhung, dẫm lên yên tĩnh không tiếng động.
Hứa Anh bị Cố Tinh Trầm kéo tay đi phía sau, lòng bàn tay thiếu niên khô ráo ấm áp, cô nhìn mép tóc sạch sẽ ngăn nắp của cậu, có chút khẩn trương.
Mở cửa, bật điện, phòng liền sáng lên.
Hai người đặt phòng có giường lớn, cửa sổ chạm đất, phòng sạch sẽ thoải mái, thoạt nhìn rất không tồi.
Cố Tinh Trầm mỗi khi làm việc luôn ổn thỏa đúng chỗ, có thể tin tưởng.
Hứa Anh cùng cậu ở bên nhau rất ít khi phải động não, cái gì cũng không cần nhọc lòng, Cố Tinh Trầm có thể sắp xếp toàn bộ tốt, cô đương nhiên chỉ cần làm đại tiểu thư phủi tay là được.
Cố Tinh Trầm đem cặp sách hai người để ở một bên, đi một chuyến vào phòng tắm rồi ra: “ Nước đã nóng rồi.”
Vừa nghe lời này, cổ họng Hứa Anh đang uống trà sữa lạnh băng liền nghẹn một chút, lập tức buông đồ uống: “ Ồ….”
Tuy rằng Cố Tinh Trầm nói không làm gì, chỉ cần ở bên cậu cả đêm. Nhưng không khí vẫn có chút vi diệu quỷ dị.
Rốt cuộc, Bọn họ đều đã sắp thành niên, không phải thời điểm cấp hai nữa.
Cố Tinh Trầm đem nước đun ấm xong, bắt đầu sửa sang lại đồ đạc của hai người, sau đó, cậu từ trong cặp sách lấy ra một cái hộp nhỏ…..
Đôi mắt Hứa Anh chớp chớp vài cái, ngày thường là một con cọp không sợ trời không sợ đất, đột nhiên bây giờ lại có chút tay chân lúng túng, không biết làm thế nào: “ Vậy, tớ đi tắm rửa trước…..”
Nói xong, cô lại vụng về tay chân cởi áo khoác đồng phục của Cố Tinh Trầm gần đây chuyên bị cô bá chiếm.
Khóe mắt Cố Tinh Trầm từ cửa pha lê nhìn thấy bước chân cứng đờ của Hứa Anh bước vào phòng tắm, khẽ cười cười.
- --
Tắm xong đi ra, Hứa Anh mặc áo tắm dài nằm ở trong chăn, nhìn thiếu niên lấy nước sôi đã đun xong đổ vào một cái ly, đặt ở đầu giường cô: “ Cậu nghỉ ngơi trước một chút, xem TV đi, đừng chơi di động, không tốt cho mắt.”
Hứa Anh gật gật đầu, sau đó nhìn thiếu niên trang phục chỉnh tề đi vào phòng tắm.
Hứa Anh không tim không phổi mà chà sát bàn tay, sau đó lực chú ý liền rơi vào- tường thủy tinh mờ của phòng tắm, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người. Quần áo từng chiếc cởi bỏ, nhan sắc cùng hình dáng thân thể của thiếu niên được bày ra. Thân hình của Cố Tinh Trầm, so với trước kia cao lớn hơn.
Sau đó, vang lên tiếng nước.
Hứa Anh nhìn lén, không cẩn thận liền thấy thứ trên đầu giường, mặt nóng lên, túm chăn che lại mũi, chỉ lộ ra đôi mắt, đột nhiên lại thấy hồi hộp không chịu nổi.
Cô véo đùi, cưỡng bách chính mình phải bình tĩnh lại.
“ Sao lại toát mồ hôi lạnh hả Hứa Anh…..”
“ Cũng có làm gì đâu…… Suy nghĩ vớ vẩn cái gì.”
“ Lại nói, mày là lão đại đã bắt nạt người ta bao nhiêu năm đấy!”
“ Đừng lúng túng……”
Cô tự khích lệ chính mình.
Khi Cố Tinh Trầm đi ra, Hứa Anh nằm trong chăn chỉ chừa ra đôi mắt chớp chớp nhìn cậu. Giống như……… Con cừu non chờ làm thịt.
Cố Tinh Trầm cười một chút, dùng tiếng nói trầm tĩnh nói: “ Không xem TV sao?”
Cô cũng muốn xem, chỉ là…… Tiếng nước cùng thân hình mờ nhạt trên cửa thủy tinh, quá mê người- Cô xem không được. Dứt khoát đem chăn trùm kín mặt: “ Phim truyền hình không hay.”
“ Không xem phim truyền hình, nghe âm nhạc đi. Không phải cậu thích nghe nhất là ca nhạc sao.”
“ Ồ, có thể…….”
Hai người đã từng ở bên nhau rất lâu, Hứa Anh thích cái gì Cố Tinh Trầm rất rõ ràng, liền mở một kênh âm nhạc, đang chiếu concert của một ngôi sao hạng nhất trên bảng xếp hạng.
Ngày thường Hứa Anh chỉ thích xem những cái thời thượng đó, những chương trình cãi cọ ồn ào, nhưng cứ được ba phút, lại đổi kênh, cái đầu nhanh nhảu của cô cùng tính cách giống nhau như đúc.
Bên cạnh đệm hơi lún xuống, Hứa Anh lại khẩn trương, Cố Tinh Trầm ở bên cạnh ngồi xuống. “ Tớ lên đây.”
“ Cậu, cậu lên thì lên đi! Còn hỏi tớ làm gì……” Hứa Anh cố ý cất cao âm lượng, che giấu khẩn trương trong lòng: “ Dài dòng chết mất, giống như đàn bà vậy.”
Cố Tinh Trầm tình tình dù tốt, cũng không khỏi lạnh như băng liếc cô một cái. Lại nói cậu không phải đàn ông à?
Chăn bị xốc lên một chút, Cố Tinh Trầm ngồi bên cạnh Hứa Anh, bọn họ dựa vào đệm đầu giường, cùng nhau xem TV, không khí an tĩnh vi diệu tràn lan trong phòng, hai người cùng nhau nhìn chằm chằm TV, không ai động đậy, cũng không ai nói chuyện.
Ca nhạc trong TV, là một bài hát ngày thường Hứa Anh thích nghe, nhưng hiện tại cô một chút cũng nghe không vào! Hiệu quả giống như khi giáo viên dạy toán ồn ào trên bục giảng vậy.
Hiện tại, mọi cảm quan cô sở hữu, đều tập trung trên người người con trai bên cạnh.
Trên người Cố Tinh Trầm trước sau đều có loại khí chất mát lạnh, giống như sương buổi sáng, ập tới lùa vào phổi, rất tươi mát.
‘ Không biết Cố Tinh Trầm đang nghĩ gì……" Hứa Anh kìm nén không được, trộm ngó bên cạnh một cái, ‘ sao cậu ấy lại bất động, không nói lời nào? Có phải cậu ấy…. nghĩ muốn hôn mình?’
LCD TV hát một bài lại tiếp tục một bài, thỉnh thoảng lại có một hai phần quảng cáo.
Cứ như vậy qua nửa giờ.
“ Quảng cáo nhiều quá, nếu không, đổi kênh?”
Cố Tinh Trầm nghiêng đầu hỏi, Hứa Anh cũng vừa vặn xoay mặt.
Đỉnh đầu treo một chiếc đèn nhỏ, chiếu sáng lên gương mặt hai người.
Cố Tinh Trầm dù ngồi cũng cao hơn Hứa Anh rất nhiều, cậu từ trên cao nhìn xuống, cô ngẩng đầu nhìn lên.
Khoảng cách gần, thậm chí có thể nghe tiếng hô hấp lẫn nhau.
Ánh mắt Cố Tinh Trầm từ đôi mắt to xinh đẹp của Hứa Anh, xẹt qua chóp mũi, sau đó đến đôi môi đỏ thắm, có chút không thể rời ra.
Đối diện một lúc, vẫn là Hứa Anh tính cách họa bát ngồi không nổi, nhướn lại gần người thiếu niên văn nhã thanh lãnh, hô hấp nhẹ nhàng kêu một tiếng: “ Tinh Trầm…..”
“ Ừm.” Cậu đáp.
Mím môi, đôi mắt đen láy của cô nhìn chằm chằm thiếu niên, sau đó chầm chậm vươn tới, duỗi tay ôm lấy eo cậu: “ Cậu…… Đã đáp ứng với tớ, không làm cái gì. Cậu đừng làm tớ sợ nhé.”
“ Ừm.”
Sau đó một lúc sau, Cố Tinh Trầm nói: “ Hứa Anh. Vậy….. Hôn một chút, ôm một chút, có thể không?”
Gió đêm tháng năm hơi hơi lạnh, lay động bức màn, trong phòng có hô hấp nóng rực cọ sát.
Cô cân nhắc trong chốc lát, sau đó: “ Được….”
Cậu lập tức cúi đầu, ngậm lấy đôi môi cô. Hô hấp giao triền, lại có chút động tình. Cậu nhịn ở yết hầu tới rách nát.
Ở thời điểm tuổi tác hai người còn ngây ngô nhất, đã trao đi những cảm tình ngơ dại chân thật nhất của chính mình.
Sau đó, rất nhiều năm sau, bọn họ đều nghĩ lại ngày này, bọn họ thân mật khăng khít lẫn nhau, tim chạm tim hôn nồng nhiệt. Cùng với khi còn nhỏ, không tim không phổi hôn môi, không hề giống nhau.
Hai người lẫn nhau, đều bắt đầu rõ ràng tình yêu của mình……
- --
Trăng rằm xuống thấp, nửa đêm.
Chiếc đèn nhỏ đầu giường vẫn sáng lên, Hứa Anh đã ngủ rồi. Tóc dài buộc cao cao thường ngày tán ra khuỷu tay của thiếu niên, cô khó có khi ngủ ngoan như vậy.
Cố Tinh Trầm nhìn cô, ngón trỏ miêu tả chiếc mũi thẳng xinh đẹp của Hứa Anh.
Có chút ngứa, Hứa Anh ngủ mơ nhíu nhíu mi.
Cố Tinh Trầm cười một chút.
Hóa ra, cô vẫn luôn chỉ có một người đàn ông là cậu…..
Đến tận vừa rồi, cô mới dám nói với cậu.
“ Tinh Trầm, tớ chưa từng cùng với nam sinh khác hôn môi qua…..”
“ Chỉ có cậu.”
Trong một giây kia, cậu hơi hơi kinh ngạc, sau đó vui sướng. Như thế, có phải biểu thị rằng, kì thật chính mình ở trong lòng cô luôn khác biệt? Cho dù tách ra hai năm, Hứa Anh cũng chưa từng thật sự buông cậu sao?
Là thật sao?
Cố Tinh Trầm cũng không dám xác định, đóa hoa anh túc không kiềm chế này, ai cũng không kiềm chế được, sẽ vì cậu mà buông tha, sẽ vì cậu mà dừng lại sao.
Tâm tư Cố Tinh Trầm có chút loạn, nhưng bất luận thế nào, ít nhất hiện tại, Hứa Anh chỉ là của cậu.
Đêm nay, Cố Tinh Trầm suy nghĩ rất nhiều, cũng kiên định quyết định.
“ Tiểu Anh.”
Rũ mắt, cánh môi Cố Tinh Trầm nhẹ nhàng hôn qua cái trán cùng chóp mũi thiếu nữ: “ Thật xin lỗi, tớ muốn, vĩnh viễn để cậu ở bên cạnh….. Thật xin lỗi.”
Tớ biết tớ không tốt, thậm chí tự mình cũng chán ghét chính mình, nhưng lại không thể, để cậu rời đi tớ như vậy, Hứa Anh……
Hứa Anh ngủ không sâu lắm..Trong mộng luôn có một người ở bên cạnh tai cô, lặp đi lặp lại cùng cô nói:
“ Thật xin lỗi.”
_____
Lại là một chương siêu siêu dài
(๑´ㅂ"๑)
Beta #Kumoe
Màn trời buông xuống.
Hứa Anh cùng với Cố Tinh Trầm ngồi sóng vai bên bờ sông, những tòa nhà cao ốc ở phía chân trời hóa thành những hình ảnh chữ nhật, ngân hà lộng lẫy trên đỉnh đầu bọn họ.
Bên cạnh Cố Tinh Trầm đặt một cái cặp sách cùng hai chai nước đã uống qua, một chai Coca lạnh băng, trên thân ngưng lại giọt nước, một chai là nước lọc nhiệt độ bình thường.
Hứa Anh nhìn cậu chớp chớp mắt, sờ môi: “ Tớ khát.”
Cố Tinh Trầm cầm Coca lạnh băng, vặn ra đưa cho cô.
“ Bé ngoan Tinh Trầm thật hiểu chuyện!”
Hứa Anh vỗ vỗ mặt Tinh Trầm, nói xong ngửa đầu uống một ngụm, thở phào một hơi, cười tủm tỉm: “ Hầu hạ thật chu đáo!”
Cố Tinh Trầm cũng để mặc cô nói giỡn không tức giận, đem đồ uống lấy lại vặn chặt, lại để về chỗ cũ.
“ Cố Tinh Trầm, cậu chăm sóc tớ như vậy, về sau nếu như tớ phải rời khỏi cậu thì làm sao bây giờ?”
Cố Tinh Trầm nhìn cô một cái: “ Cậu còn muốn rời khỏi tớ?”
“ Tớ chỉ nói nếu như.”
“ ………”
“ Sao cậu không nói lời nào?”
“ Không muốn thảo luận vấn đề nhàm chán này.”
“ Cậu mới nhàm chán đấy….. Cả ngày trưng ra bộ mặt này, không thú vị gì cả……. Cậu cho dù đẹp đến mấy ngày nào tớ cũng nhìn cũng sẽ thấy chán, không thích nữa!”
Người nói nhiều thường tất cả các lời nói đều không được thông qua đại não, Cố Tinh Trầm cũng lười đáp lại, Hứa Anh cũng nhanh chóng quên.
Cô chống hai tay nhìn lên sao trời: “ Cố Tinh Trầm, tên cậu có ý nghĩa gì, có liên quan gì đến ngôi sao không?”
Một hồi lâu không nhận được câu trả lời, Hứa Anh quay đầu lại nhìn Cố Tinh Trầm mới phát hiện cậu đang trầm tư gì đó:
“ Này, cậu ngẩn người làm gì! Đang hỏi cậu đấy.”
Cố Tinh Trầm nâng lên ánh mắt bình tĩnh: “ Cũng khá liên quan.”
“ Tinh, Trầm.” Hứa Anh nhấm nuốt tên thiếu niên.
Mẹ của Cố Tinh Trầm cô đã gặp qua, là một người phụ nữ rất có văn hóa tu dưỡng, đi đường cùng nói chuyện rất giống Cố Tinh Trầm, không nhanh không chậm, rất có khí chất. Cô đã từng tới nhà Cố Tinh Trầm vài lần, mẹ cậu ấy mỗi lần đều sẽ rất cẩn thận pha cà phê cho cô uống, là người rất tốt.
Hứa Anh đem chút trí tuệ không nhiều lắm của mình tìm tòi lại một lần, cũng không nghĩ tới được ý nghĩa nào cao thâm. Nương theo gương mặt của thiếu niên, đầu hơi lệch sang một bên: “ Rốt cuộc có ý nghĩa gì vậy? Tớ không thể nghĩ ra được.”
Ban đêm u ám, sắc điệu trên người thiếu niên cũng lạnh, Cố Tinh Trầm lập tức trả lời, gió lạnh làm đứt quãng lời nói của cậu: “ Mẹ tớ nói, ngôi sao rơi xuống, trời sập đất lún. Cho nên, gọi là Tinh Trầm.”
“ A? Kia, kia không phải ý là hủy diệt sao?” Hứa Anh nghe xong ngồi thẳng: “ Sao cô ấy có thể đặt cho cậu cái tên như vậy?”
Cố Tinh Trầm không nói gì.
Hứa Anh cắn cắn môi dưới, ý thức được có khả năng mình đã nói sai điều gì.
Gia đình Cố Tinh Trầm là gia đình đơn thân, trước kia tuổi còn nhỏ, không tim không phổi chưa từng để Cố Tinh Trầm vào trong mắt, càng đừng nói tới quan tâm chuyện của cậu. Cho tới bây giờ chân chính bắt đầu yêu nhau, cô mới bắt đầu chú ý tới những người bên cạnh cùng sinh hoạt của Cố Tinh Trầm.
Thiếu niên này, rụt rè, sạch sẽ, văn nhã, luôn có bộ dạng cực kì kiên cường ổn trọng, chỉ là, có thời điểm ngẫu nhiên cô sẽ yên tĩnh, tinh tế nhìn cậu, lại thấy trong lòng có thoáng chút đau nhói lan tràn.
Cố Tinh Trầm nhớ lại một chút chuyện cũ trong đầu xong, mới phát hiện Hứa Anh hoạt bát thường ngày rất an tĩnh, cậu quay đầu, thấy Hứa Anh thế mà lại đang hướng cậu cầu nguyện gì đó.
“ Cậu làm gì vậy?"
Nghe vậy Hứa Anh mở to mắt, cười:
“ Tớ đã biết vì sao mẹ cậu đặt cho cậu tên này rồi!”
Giữa đầy trời lấp lánh ngôi sao, đôi mắt cô trong trong: “ Ngôi sao rơi xuống không phải chính là sao băng sao? Hướng tới sao băng cầu nguyện, mọi nguyện vọng đều sẽ được thực hiện!”
Cô mỉm cười: “ Tinh Trầm, cậu là hy vọng, là ánh sáng!”
Hô hấp ở trong gió đêm hơi rối loạn một chút, đôi tay Cố Tinh Trầm nắm chặt trong ngực đều phát run. Cậu nhìn Hứa Anh thật lâu.
Tinh Trầm.
Vậy mà có thể không phải tuyệt vọng cùng bất hạnh.
- --
Hứa Anh không thích thấy bộ dạng an tĩnh không nói lời nào của Cố Tinh Trầm, làm trái tim người khác ê ẩm, cố ý muốn chọc cậu vui.
“ Tên của cậu khá tốt, tên tớ mới là vớ vẩn đấy!”
“ Năm đó khi tớ được sinh nhà tớ không phải đại thổ hào, chỉ có một cái mỏ than rất nhỏ, cậu đã từng gặp qua bố mẹ tớ rồi, bọn họ không giống như mẹ cậu có văn hóa như vậy…..”
“ Nói ra có thể cậu không tin, tớ tuy rằng là số một đếm ngược từ dưới lên, nhưng trong nhà tớ tớ đã là có văn bằng cao rồi! Bố mẹ tớ đều chỉ học hết trung học, chữ còn không biết nhiều như tớ đâu!”
“ Năm đó khi bọn họ đặt tên cho tớ, ầm ầm ĩ ĩ suy nghĩ một đống lớn, nhưng sắp đến thời gian làm giấy khai sinh trong đầu không viết nổi một chữ nào.”
“ Không biết lại làm sao, người làm hộ khẩu lại đến, vừa lúc đó bọn họ quét mắt thấy chữ Anh ở trên biểu ngữ…..”
“ Mẹ nó….. Tớ thề rằng tớ cực kì chán ghét cái biểu ngữ ngu si kia!”
Hứa Anh nhiệt tình kể lể, biểu tình phong phú, cuối cùng cũng làm bầu không khí lung lay.
“ Ha! Cuối cùng cậu cũng cười, Cố đại hũ nút, cậu mà không cười, tất cả những chuyện xấu ngày xưa tớ đều phải kể ra mất!”
Hứa Anh chống nạnh oán giận, miệng khô không nổi: “ Sao năm đó tớ lại không biết cậu là một người âm u như vậy nhỉ? Hối hận.”
Cố Tinh Trầm liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “ Trên đời không có thuốc hối hận.”
Hứa Anh nhìn chằm chằm cậu cười:
“ Có tớ cũng không muốn uống đâu.”
Cố Tinh Trầm chậm rãi duỗi tay đỡ mặt Hứa Anh, Hứa Anh rất ít khi thấy Cố Tinh Trầm cười tươi như vậy, giống như ánh mặt trời, sạch sẽ ôn hòa, đặc biệt anh tuấn đẹp trai. Nhìn ra được, hiên tại tâm tình cậu rất nhẹ nhàng.
“ Hứa Anh, tớ không phải hy vọng, cũng không phải ánh sáng.”
“ Cậu mới là.”
- --
Phố cũ màn đêm buông xuống, so với khí lạnh khi xuân hàn đã ồn ào náo động hơn nhiều, quán ăn khuya cùng với cửa hàng đồ nướng BBQ làm ăn rất thịnh vượng, tràn đầy hơi thở phố phường.
Ánh sáng đèn dây tóc từ cửa sổ tuôn ra, gió nhẹ phảng phất làm rung động mạng nhện trên cửa sổ.
Trong phòng bật đèn, Cố Tinh Trầm cầm cặp sách đặt trên bàn học, chỉnh tề bày ra mấy quyển sách. Bên cạnh di động hơi vang, người gửi WeChat là “ Tô Dã”.
Trong phòng là một con mèo nhỏ. Trước cửa phòng tắm, mèo nhỏ Tiểu Anh đang ngồi xổm, từ trên cửa rình rập người tắm rửa bên trong.
Thân hình thiếu niên rất cao lớn, giọt nước ở trên người cậu chảy xuôi, Cố Tinh Trầm vục một nắm nước rửa mặt, mở mắt, lông mi nhiễm bọt nước, có chút đen nhánh nồng đậm.
Cậu nhớ tới Hứa Anh nói cậu là hy vọng, đôi mắt liền hơi có ý cười.
Kỳ thật, lai lịch về tên của cậu lúc ấy có thể lừa gạt, không cho Hứa Anh biết.
Nhưng, cậu vẫn lựa chọn nói cho cô, để cô đau lòng một chút, cũng tốt.
Mèo nhỏ tiểu Anh nhảy lên phía trước, Cố Tinh Trầm tắm rửa đi ra liền một bên lấy khăn lông chà sát tóc ngắn, một bên cầm lấy di động trên bàn, mở WeChat của Tô Dã.
< Mấy ngày nay thế nào, đã ăn được bông hoa ăn thịt người kịch độc chưa ( nhe răng cười)> Tô Dã
Cố Tinh Trầm dừng lại động tác lau tóc, trả lời: < Chưa có ý định đấy.>
Tô Dã trả lời rất nhanh: < Mẹ nó, quá thuần khiết! Huynh đệ ( nhướng mày cười)>
Cố Tinh Trầm nhìn, cũng không trả lời.
Tô Dã lại gửi tiếp:
< Ngàn vạn>
< Đừng để cho cô ấy biết bí mật của cậu>
< Cho dù, cô ấy có trách nhiệm rất lớn đối với chuyện này>
Cố Tinh Trầm nhìn, đôi mắt nhàn nhạt, cũng không trả lời. Đọc xong sách, cậu mới đem đồ vật bắt đầu từ lần trước đã không để trong cặp sách, từ trong ngăn kéo lấy ra.
Lần đó Hứa Anh lục tìm cặp sách cậu, có lẽ chính là tìm cái này đi.
Hẳn là, nam sinh kia đã đối với cô nói gì đó.
Cố Tinh Trầm nhìn một chút, lại thả lại ngăn kéo. May mắn cậu đã phòng bị từ đầu.
- --
Thứ bảy tuần trước lên hot search, Hứa Anh nổi tiếng chỉ trong một đêm. Weibo ngay lập tức tới mấy chục vạn follow, mới nhất là một ảnh chụp pháo hoa cùng bánh sinh nhật đăng lên vào đêm trận chung kết, cap là: Thiên thần của tôi, sinh nhật vui vẻ. ( môi đỏ) ( môi đỏ) ( môi đỏ)
Bình luận trên Weibo các loại suy đoán.
Lúc ấy cách một ngày Kim Vũ có nói với Hứa Anh, có một công ty giải trí muốn tìm cô ký hợp đồng. Hứa Anh mắng một câu, điện thoại của công ty giải trí cô cũng chưa nhận. Cô thường xuyên tự giễu, mình là một đống bùn lầy không có lý tưởng, bất quá, lần này cơ duyên trùng hợp kích phát một chút tình yêu thương nhiệt tình của cô đối với âm nhạc, nên muốn kiên trì ca hát.
Cuối tuần này, Hứa Anh thường xuyên mặc chiếc áo khoác đồng phục nam sinh, không biết của ai, nhưng hoa hậu giảng đường khẳng định đang yêu đương, không thể nghi ngờ.
Sau khi tan học buổi chiều, Cố Tinh Trầm ở phòng hoạt động hội học sinh vừa họp xong.
Mọi người đi về hết, cậu cũng chuẩn bị thu thập rời đi, nhưng nhìn nhìn thời gian, liền cố ý thả chậm tốc độ thu thập đồ đạc.
- -- Hứa Anh ở hoa viên chờ, nhưng cậu không muốn để cô nhanh chóng chờ được cậu.
Thu thập gọn gàng đồ đạc xong, Cố Tinh Trầm còn ngồi xuống đọc tờ báo gần nhất, hơn hai mươi phút sau mới chậm chạp đi ra.
Kim Vũ dựa vào góc tường hút thuốc, đem mẩu thuốc lá đã đốt hết sạch ném vào thùng rác bên hàng hiên: “ Cậu chơi lừa cô ấy như vậy, không thấy lương tâm bất an sao?”
Cố Tinh Trầm đứng yên, tầm mắt hai người chạm vào nhau, một trầm tĩnh lãnh đạm, một suy sút hững hờ.
Kim Vũ phun ngụm thuốc lá cười một chút: “ Đến bản thân chân thật của cậu còn không dám cho cô ấy xem, còn dám nói thích cô ấy?”
Ánh mắt Cố Tinh Trầm lạnh băng, nhìn Kim Vũ hai giây, loại cực hạn lạnh băng này cực kì có tính công kích, làm cho Kim Vũ có chút ngoài ý muốn.
“ Tự lo chính bản thân mình đi, không cần phải để ý nhúng tay vào việc người khác.” Dứt lời Cố Tinh Trầm đi một bước, lại dừng lại: “ Còn có, thu hồi ngay tâm tư của cậu đối với Hứa Anh.”
“ Nếu tôi muốn theo đuổi Hứa Anh sớm đã theo đuổi, tôi chỉ là không đành lòng nhìn cô ấy bị cậu chơi chết mà thôi!”
Cố Tinh Trầm cười một chút: “ Phải vậy không.”
Kim Vũ: “ Tôi cùng với Tiểu Anh quen biết lâu như vậy, tôi vẫn luôn hiểu cô ấy. Không tim không phổi, cũng không có tâm cơ, thoạt nhìn hung tàn nhưng trên thực tế đơn thuần không chịu nổi. Cậu ỷ vào chút thông minh mà chơi đùa cô ấy, không thấy quá đáng sao?”
“ Bạn gái tôi tôi sẽ đau lòng, không đến lượt cậu, bạn học Kim Vũ.” Cố Tinh Trầm nhàn nhạt nói xong, đi xuống lầu.
Kim Vũ lạnh băng nhìn chằm chằm Cố Tinh Trầm đi xa, nặng nề thở một hơi.
“ Hứa Anh, ngày thường cậu chơi đùa cả ngày coi như bỏ đi, lúc này lại chọc phải cậu ta, cậu chính là chọc phải phiền toái lớn…..”
- --
Hứa Anh ở rừng hoa anh đào chờ, ném qua ném lại tay áo khoác dài thuồn thuột của Cố Tinh Trầm, rất lâu mới chờ được người.
“ Này Cố Tinh Trầm, sao bây giờ cậu mới đến?”
“ Lại cùng với nữ sinh trong hội học sinh kia nói chuyện phiếm phải không?”
Cố Tinh Trầm cười một chút, nhìn xuống gương mặt tức giận của Hứa Anh, trong lòng có chút áy náy, nhưng trong giây lát liền phủi đi.
Tuy rằng dùng chút tâm cơ cùng thủ đoạn, nhưng không thể phủ nhận hiện tại Hứa Anh đối với cậu chú ý so với trước kia nhiều hơn rất nhiều.
Qủa nhiên, yêu đương cũng giống như giải toán, đổi một cách làm khác, có lẽ sẽ tính ra đáp án nhanh hơn.
“ Xin lỗi, quá nhiều việc, tới chậm.”
“ Hừ!”
Hứa Anh tức giận nghiêng đầu trừng cậu lại nhịn không được có chút muốn cười. Nhưng vẫn cứng miệng: “ Thôi được nể tình tớ đã từng ném cậu đi một lần, sẽ tha thứ cho cậu! Không có lần sau đâu nhé!”
Hai người cùng nhau đi trong rừng cây, lúc này là thời gian mọi người ăn cơm, rừng cây không có người, thập phần u tĩnh.
Cố Tinh Trầm thay Hứa Anh cầm cặp sách, rất nặng, bên trong có gương, nước hoa, son môi, tạp chí, mặt nạ, máy mát xa mặt, sưởi tay… Lung tung rối loạn một đống, duy độc chỉ không có đồ vật liên quan đến học tập.
“ Hứa Anh, cậu nói muốn đưa thứ tớ thích nhất làm quà sinh nhật, còn giữ lời không?” Cố Tinh Trầm hỏi.
Hứa Anh đang cúi người nghiên cứu một bông hoa: “ Nói gì vậy, chuyện nào tớ nói mà không giữ lời? Không phải đang đợi cậu suy nghĩ sao.”
Cô ngửi ngửi bông hoa.
“ Tớ đã suy nghĩ xong rồi.”
Nghe vậy Hứa Anh ngẩng đầu: “ Nói đi, thích nhất cái gì.”
Sau đó trên mặt thiếu niên có nhàn nhạt ý cười, trên người cậu luôn có loại khí chất phong độ trí thức cùng nghiêm túc.
“ Tớ nghĩ tới nghĩ lui mới phát hiện, tớ thích nhất chính là cậu, Hứa Anh.”
Hứa Anh đột nhiên bị chọc đỏ mặt, cô nhìn Cố Tinh Trầm chớp chớp đôi mắt: “ Vậy, cậu muốn……..”
Eo Hứa Anh đột nhiên bị ôm lấy, thiếu niên cúi người, ôm lấy cô, đồng thời, da thịt ở lỗ tai bị hô hấp nóng rực tưới xuống.
Giọng nói thiếu niên khàn khàn: “ Đêm nay đi theo tớ……. Được không?”
“ Tớ không định làm gì, chỉ muốn cùng cậu ở bên nhau.”
Gần đây cậu không thích ở một mình vào ban đêm, trong nhà tĩnh mịch, giống như cậu chỉ là một thi thể không có sinh mệnh.
- --
Sau tiết tự học buổi tối, Hứa Anh gọi điện thoại cho cha mẹ, lấy cớ đi nhà Trần Tinh Phàm qua đêm. Cha mẹ cũng không hoài nghi, rốt cuộc từ nhỏ đã nuôi thả con gái, cả nhà đều không quan tâm.
Mười giờ, Hứa Anh cùng Cố Tinh Trầm liền xuất hiện ở một đại sảnh khách sạn.
Ngày thường cô vẫn cùng với biệt đội xấu xa và bạn bè tới khách sạn thuê phòng đánh bài, nghe nhạc lơ lỏng bình thường, nhưng lần này Hứa Anh lại có chút khẩn trương, cô khoác áo khoác của Cố Tinh Trầm, ngoan ngoãn đứng ở đằng sau thiếu niên cao cao, không hé răng.
Cố Tinh Trầm cầm tay Hứa Anh, giống như gà mẹ bảo vệ gà con ở bên cạnh.
Người phục vụ đưa chìa khóa phòng, khi đưa phá lệ nhìn cặp đôi tình nhân nhỏ, đặc biệt là đồng phục của hai người.
Hành lang trải thảm nhung, dẫm lên yên tĩnh không tiếng động.
Hứa Anh bị Cố Tinh Trầm kéo tay đi phía sau, lòng bàn tay thiếu niên khô ráo ấm áp, cô nhìn mép tóc sạch sẽ ngăn nắp của cậu, có chút khẩn trương.
Mở cửa, bật điện, phòng liền sáng lên.
Hai người đặt phòng có giường lớn, cửa sổ chạm đất, phòng sạch sẽ thoải mái, thoạt nhìn rất không tồi.
Cố Tinh Trầm mỗi khi làm việc luôn ổn thỏa đúng chỗ, có thể tin tưởng.
Hứa Anh cùng cậu ở bên nhau rất ít khi phải động não, cái gì cũng không cần nhọc lòng, Cố Tinh Trầm có thể sắp xếp toàn bộ tốt, cô đương nhiên chỉ cần làm đại tiểu thư phủi tay là được.
Cố Tinh Trầm đem cặp sách hai người để ở một bên, đi một chuyến vào phòng tắm rồi ra: “ Nước đã nóng rồi.”
Vừa nghe lời này, cổ họng Hứa Anh đang uống trà sữa lạnh băng liền nghẹn một chút, lập tức buông đồ uống: “ Ồ….”
Tuy rằng Cố Tinh Trầm nói không làm gì, chỉ cần ở bên cậu cả đêm. Nhưng không khí vẫn có chút vi diệu quỷ dị.
Rốt cuộc, Bọn họ đều đã sắp thành niên, không phải thời điểm cấp hai nữa.
Cố Tinh Trầm đem nước đun ấm xong, bắt đầu sửa sang lại đồ đạc của hai người, sau đó, cậu từ trong cặp sách lấy ra một cái hộp nhỏ…..
Đôi mắt Hứa Anh chớp chớp vài cái, ngày thường là một con cọp không sợ trời không sợ đất, đột nhiên bây giờ lại có chút tay chân lúng túng, không biết làm thế nào: “ Vậy, tớ đi tắm rửa trước…..”
Nói xong, cô lại vụng về tay chân cởi áo khoác đồng phục của Cố Tinh Trầm gần đây chuyên bị cô bá chiếm.
Khóe mắt Cố Tinh Trầm từ cửa pha lê nhìn thấy bước chân cứng đờ của Hứa Anh bước vào phòng tắm, khẽ cười cười.
- --
Tắm xong đi ra, Hứa Anh mặc áo tắm dài nằm ở trong chăn, nhìn thiếu niên lấy nước sôi đã đun xong đổ vào một cái ly, đặt ở đầu giường cô: “ Cậu nghỉ ngơi trước một chút, xem TV đi, đừng chơi di động, không tốt cho mắt.”
Hứa Anh gật gật đầu, sau đó nhìn thiếu niên trang phục chỉnh tề đi vào phòng tắm.
Hứa Anh không tim không phổi mà chà sát bàn tay, sau đó lực chú ý liền rơi vào- tường thủy tinh mờ của phòng tắm, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người. Quần áo từng chiếc cởi bỏ, nhan sắc cùng hình dáng thân thể của thiếu niên được bày ra. Thân hình của Cố Tinh Trầm, so với trước kia cao lớn hơn.
Sau đó, vang lên tiếng nước.
Hứa Anh nhìn lén, không cẩn thận liền thấy thứ trên đầu giường, mặt nóng lên, túm chăn che lại mũi, chỉ lộ ra đôi mắt, đột nhiên lại thấy hồi hộp không chịu nổi.
Cô véo đùi, cưỡng bách chính mình phải bình tĩnh lại.
“ Sao lại toát mồ hôi lạnh hả Hứa Anh…..”
“ Cũng có làm gì đâu…… Suy nghĩ vớ vẩn cái gì.”
“ Lại nói, mày là lão đại đã bắt nạt người ta bao nhiêu năm đấy!”
“ Đừng lúng túng……”
Cô tự khích lệ chính mình.
Khi Cố Tinh Trầm đi ra, Hứa Anh nằm trong chăn chỉ chừa ra đôi mắt chớp chớp nhìn cậu. Giống như……… Con cừu non chờ làm thịt.
Cố Tinh Trầm cười một chút, dùng tiếng nói trầm tĩnh nói: “ Không xem TV sao?”
Cô cũng muốn xem, chỉ là…… Tiếng nước cùng thân hình mờ nhạt trên cửa thủy tinh, quá mê người- Cô xem không được. Dứt khoát đem chăn trùm kín mặt: “ Phim truyền hình không hay.”
“ Không xem phim truyền hình, nghe âm nhạc đi. Không phải cậu thích nghe nhất là ca nhạc sao.”
“ Ồ, có thể…….”
Hai người đã từng ở bên nhau rất lâu, Hứa Anh thích cái gì Cố Tinh Trầm rất rõ ràng, liền mở một kênh âm nhạc, đang chiếu concert của một ngôi sao hạng nhất trên bảng xếp hạng.
Ngày thường Hứa Anh chỉ thích xem những cái thời thượng đó, những chương trình cãi cọ ồn ào, nhưng cứ được ba phút, lại đổi kênh, cái đầu nhanh nhảu của cô cùng tính cách giống nhau như đúc.
Bên cạnh đệm hơi lún xuống, Hứa Anh lại khẩn trương, Cố Tinh Trầm ở bên cạnh ngồi xuống. “ Tớ lên đây.”
“ Cậu, cậu lên thì lên đi! Còn hỏi tớ làm gì……” Hứa Anh cố ý cất cao âm lượng, che giấu khẩn trương trong lòng: “ Dài dòng chết mất, giống như đàn bà vậy.”
Cố Tinh Trầm tình tình dù tốt, cũng không khỏi lạnh như băng liếc cô một cái. Lại nói cậu không phải đàn ông à?
Chăn bị xốc lên một chút, Cố Tinh Trầm ngồi bên cạnh Hứa Anh, bọn họ dựa vào đệm đầu giường, cùng nhau xem TV, không khí an tĩnh vi diệu tràn lan trong phòng, hai người cùng nhau nhìn chằm chằm TV, không ai động đậy, cũng không ai nói chuyện.
Ca nhạc trong TV, là một bài hát ngày thường Hứa Anh thích nghe, nhưng hiện tại cô một chút cũng nghe không vào! Hiệu quả giống như khi giáo viên dạy toán ồn ào trên bục giảng vậy.
Hiện tại, mọi cảm quan cô sở hữu, đều tập trung trên người người con trai bên cạnh.
Trên người Cố Tinh Trầm trước sau đều có loại khí chất mát lạnh, giống như sương buổi sáng, ập tới lùa vào phổi, rất tươi mát.
‘ Không biết Cố Tinh Trầm đang nghĩ gì……" Hứa Anh kìm nén không được, trộm ngó bên cạnh một cái, ‘ sao cậu ấy lại bất động, không nói lời nào? Có phải cậu ấy…. nghĩ muốn hôn mình?’
LCD TV hát một bài lại tiếp tục một bài, thỉnh thoảng lại có một hai phần quảng cáo.
Cứ như vậy qua nửa giờ.
“ Quảng cáo nhiều quá, nếu không, đổi kênh?”
Cố Tinh Trầm nghiêng đầu hỏi, Hứa Anh cũng vừa vặn xoay mặt.
Đỉnh đầu treo một chiếc đèn nhỏ, chiếu sáng lên gương mặt hai người.
Cố Tinh Trầm dù ngồi cũng cao hơn Hứa Anh rất nhiều, cậu từ trên cao nhìn xuống, cô ngẩng đầu nhìn lên.
Khoảng cách gần, thậm chí có thể nghe tiếng hô hấp lẫn nhau.
Ánh mắt Cố Tinh Trầm từ đôi mắt to xinh đẹp của Hứa Anh, xẹt qua chóp mũi, sau đó đến đôi môi đỏ thắm, có chút không thể rời ra.
Đối diện một lúc, vẫn là Hứa Anh tính cách họa bát ngồi không nổi, nhướn lại gần người thiếu niên văn nhã thanh lãnh, hô hấp nhẹ nhàng kêu một tiếng: “ Tinh Trầm…..”
“ Ừm.” Cậu đáp.
Mím môi, đôi mắt đen láy của cô nhìn chằm chằm thiếu niên, sau đó chầm chậm vươn tới, duỗi tay ôm lấy eo cậu: “ Cậu…… Đã đáp ứng với tớ, không làm cái gì. Cậu đừng làm tớ sợ nhé.”
“ Ừm.”
Sau đó một lúc sau, Cố Tinh Trầm nói: “ Hứa Anh. Vậy….. Hôn một chút, ôm một chút, có thể không?”
Gió đêm tháng năm hơi hơi lạnh, lay động bức màn, trong phòng có hô hấp nóng rực cọ sát.
Cô cân nhắc trong chốc lát, sau đó: “ Được….”
Cậu lập tức cúi đầu, ngậm lấy đôi môi cô. Hô hấp giao triền, lại có chút động tình. Cậu nhịn ở yết hầu tới rách nát.
Ở thời điểm tuổi tác hai người còn ngây ngô nhất, đã trao đi những cảm tình ngơ dại chân thật nhất của chính mình.
Sau đó, rất nhiều năm sau, bọn họ đều nghĩ lại ngày này, bọn họ thân mật khăng khít lẫn nhau, tim chạm tim hôn nồng nhiệt. Cùng với khi còn nhỏ, không tim không phổi hôn môi, không hề giống nhau.
Hai người lẫn nhau, đều bắt đầu rõ ràng tình yêu của mình……
- --
Trăng rằm xuống thấp, nửa đêm.
Chiếc đèn nhỏ đầu giường vẫn sáng lên, Hứa Anh đã ngủ rồi. Tóc dài buộc cao cao thường ngày tán ra khuỷu tay của thiếu niên, cô khó có khi ngủ ngoan như vậy.
Cố Tinh Trầm nhìn cô, ngón trỏ miêu tả chiếc mũi thẳng xinh đẹp của Hứa Anh.
Có chút ngứa, Hứa Anh ngủ mơ nhíu nhíu mi.
Cố Tinh Trầm cười một chút.
Hóa ra, cô vẫn luôn chỉ có một người đàn ông là cậu…..
Đến tận vừa rồi, cô mới dám nói với cậu.
“ Tinh Trầm, tớ chưa từng cùng với nam sinh khác hôn môi qua…..”
“ Chỉ có cậu.”
Trong một giây kia, cậu hơi hơi kinh ngạc, sau đó vui sướng. Như thế, có phải biểu thị rằng, kì thật chính mình ở trong lòng cô luôn khác biệt? Cho dù tách ra hai năm, Hứa Anh cũng chưa từng thật sự buông cậu sao?
Là thật sao?
Cố Tinh Trầm cũng không dám xác định, đóa hoa anh túc không kiềm chế này, ai cũng không kiềm chế được, sẽ vì cậu mà buông tha, sẽ vì cậu mà dừng lại sao.
Tâm tư Cố Tinh Trầm có chút loạn, nhưng bất luận thế nào, ít nhất hiện tại, Hứa Anh chỉ là của cậu.
Đêm nay, Cố Tinh Trầm suy nghĩ rất nhiều, cũng kiên định quyết định.
“ Tiểu Anh.”
Rũ mắt, cánh môi Cố Tinh Trầm nhẹ nhàng hôn qua cái trán cùng chóp mũi thiếu nữ: “ Thật xin lỗi, tớ muốn, vĩnh viễn để cậu ở bên cạnh….. Thật xin lỗi.”
Tớ biết tớ không tốt, thậm chí tự mình cũng chán ghét chính mình, nhưng lại không thể, để cậu rời đi tớ như vậy, Hứa Anh……
Hứa Anh ngủ không sâu lắm..Trong mộng luôn có một người ở bên cạnh tai cô, lặp đi lặp lại cùng cô nói:
“ Thật xin lỗi.”
_____
Lại là một chương siêu siêu dài
(๑´ㅂ"๑)