Chương : 33
Edit #Salim
Beta #Kumoe
Sáng sớm ngày hôm đó, sau khi Hứa Anh lặng lẽ rời đi, Cố Tinh Trầm cũng chưa từng nhìn thấy cô.
Cậu không liên hệ Hứa Anh, Hứa Anh cũng không để ý đến cậu.
Hai người một người chuẩn bị cho kì thi, một người chuẩn bị cho thi đấu, ai bận việc nấy.
Từ khi bắt đầu qua lại, bọn họ vẫn luôn ở chung theo cách này, đã làm việc thân mật nhất, cũng vẫn đối với sinh hoạt của nhau duy trì khoảng cách nhất định. Rốt cuộc học bá cùng với thiếu nữ bất lương lang bạt vẫn có sự khác biệt, khoảng cách không chỉ là điểm của bài thi, còn là thói quen, vòng bạn bè sinh hoạt, tất cả đều có khác biệt rất lớn.
Thông thường Hứa Anh không chủ động mời, Cố Tinh Trầm cũng sẽ không nhắc tới, hỏi cũng sẽ không hỏi.
Ngẫu nhiên cô chơi quá ác liệt không thể nhìn nổi, tỷ như lần trước uống rượu lung tung, Cố Tinh Trầm mới phải hầm hầm hù dọa cô một chút, quản lý cô.
Bất quá, đó chỉ là số ít.
- -- Mùa hè là thời điểm Hứa Anh nồng nhiệt nhất, không thể chịu nổi quản giáo.
- -- Ai có thể khiến cô lon ton chạy theo nghe lời chứ?
____
Thứ sáu, bầu trời xanh mây bay, thời tiết hiếm hoi sáng sủa.
Phòng học lớp bảy, một đám nam sinh vừa đánh bóng rổ xong chạy huỳnh huỵch trở về, mồ hôi nhễ nhại, không màng tới nữ sinh phản đối bật quạt điện lên mức cao nhất.
Quạt điện gió thổi ô ô, lật tung sách bài tập trong phòng học, bài thi bị lật lay động.
Ngoài phòng học cuối hành lang, ở bên rừng trúc gần nhà vệ sinh bên kia, hoàng tử gió đi tìm Cố Tinh Trầm, anh ta nói rất nhiều, Cố Tinh Trầm cũng kiên nhẫn mà nghe.
“ Tinh Trầm, về việc hội trưởng hội học sinh cậu suy xét thế nào rồi? Trước kia cậu cũng là hội trưởng hội học sinh phải không, cậu tới ứng tuyển khẳng định không có vấn đề gì hết.”
Cố Tinh Trầm mặc đồng phục áo sơ mi trắng cùng quần xanh lá đơn giản dài, một nửa thân phơi dưới ánh nắng, một nửa trong bóng mát, cậu nhàn nhạt cười một chút: “ Cảm ơn anh đã suy nghĩ hộ, nhưng…….. thật xin lỗi.”
Hoàng tử gió: “ Tinh Trầm, chủ tịch hội học sinh đấy? Nếu sau này tốt nghiệp học bạ sẽ đẹp hơn rất nhiều, cậu thật sự không muốn ứng tuyển?”
“ Vâng, tạm thời không muốn.”
Hoàng tử gió cười một chút, cảm thấy đáng tiếc, khuỷu tay cậu ta gác trên lan can ban công đánh giá Cố Tinh Trầm trong chốc lát.
Kỳ thật cậu ta so với Cố Tinh Trầm còn lớn hơn một tuổi, nhưng một khi nói chuyện với nhau, cậu ta lại cảm thấy Cố Tinh Trầm xử sự so với cậu ta còn ổn hơn.
“ Tinh Trầm, có đôi khi anh không thể hiểu nổi cậu. Người ưu tú như vậy luôn luôn thi được hạng nhất, biểu đạt rằng cậu rất có chí hướng. Nhưng cậu lại đối với rất nhiều việc có suy nghĩ tiêu cực, anh cảm thấy con người cậu rất mâu thuẫn.”
Cố Tinh Trầm cười một chút: “ Mỗi người đều có cá tính của chính mình. Chẳng qua, học trưởng suy nghĩ nhiều rồi, tôi không phức tạp như vậy. Chỉ là vừa tới phương Bắc, ngôn ngữ cũng không được nhanh nhẹn, cũng không muốn thêm phiền.”
Hoàng tử gió còn muốn nói thêm gì nữa, ở bên phòng học lớp bảy có hai nam sinh đi tới, là đội thể dục, hai người đều mặc đồng phục phản quang, làn da phơi đen, một thân đầy mùi hôi, hướng tới hô to:
“ Tìm Cố Tinh Trầm lớp các cậu!”
Trên bục giảng, Từ Thiếu Khanh thấy đối phương hùng hùng hổ hổ, viết cũng không kịp viết, chạy chậm tới tìm Cố Tinh Trầm.
Cậu ta vừa chạy ra không được vài bước, đã đụng phải Cố Tinh Trầm đang quay về phòng học.
“ Tinh Trầm, cậu có phải chọc phải ai hay không? Hai người trong đội thể dục, nhìn rất hung dữ, tìm cậu!”
Cố Tinh Trầm lắc đầu tỏ vẻ không hiểu, sau đó rất bình tĩnh đi vào phòng học. Từ Thiếu Khanh nôn nóng mà “ Ai” một tiếng, lau mồ hôi, đuổi kịp.
Hai nam sinh thể dục chạy tới, mồ hôi đầy đầu, còn đang thở hổn hển.
Bọn họ cau mày quắc mắt nhìn chằm chằm Cố Tinh Trầm từ đầu tới đuôi một lần, trên người Cố Tinh Trầm một chút mồ hôi đều không có, đặc biệt sạch sẽ chỉnh tề, ở một đám nam sinh quần áo xộc xệch méo mó, thật bắt mắt.
“ Cậu chính là Cố Tinh Trầm?
“ Đúng vậy.”
Trong phòng học lặng ngắt như tờ, các bạn học đều có chút hồi hộp, học sinh lớp văn đều có chút hung tàn, thường thì bọn họ sẽ không liên quan đến.
Mọi người đều tưởng rằng sắp có chuyện xấu, kết quả không ai ngờ được -------
“ Cho cậu!”
“ Nhanh ăn! Đừng vứt đi!”
Hai người hung dữ, một người rống lên một câu, mang hộp đồ ngọt đưa cho Cố Tinh Trầm, liền bỏ đi.
Mơ mơ màng màng, cả lớp, bao gồm Cố Tinh Trầm.
Rút ra dải lụa, mở hộp ra.
Bên trong là một phần kem cực kì tinh xảo.
Vừa mới mở ra, khí lạnh liền nhè nhẹ phả tới, đầu ngón tay Cố Tinh Trầm hơi giật mình một chút.
Trong lớp nam sinh nữ sinh đều vây lại đây ồn ào.
“ Oa, Haagen- Dazz, một hộp lớn như vậy, rất đắt đấy!”
“ Hai nam sinh kia có ý tứ gì?”
“ Đúng vậy, đưa cho Tinh Trầm thật không thích hợp!”
“Chẳng lẽ thích Tinh Trầm?”
“ Này, đừng có nói bậy, gớm quá.”
Cố Tinh Trầm đối diện hộp kem nhíu mày, di động liền có âm thanh rung động không để yên, mấy tin nhắn gửi tới.
< Ăn ngon không>
< Tớ vừa mới ăn xong vị dâu>
< Cùng cậu>
< Là phần ăn tình nhân đó.>
< Nha>
<!>
< Nhớ cậu>
< Nếu thích nói với tớ nha>
< Hun nồng nhiệt>
Người gửi: Hứa Anh
Biết ngay là cô. Cố Tinh Trầm nhàn nhạt nghĩ, thái dương hơi nhíu, nam sinh cam tâm tình nguyện để cho cô sai khiến thật không ít.
Lại còn là nam sinh trong đội thể dục mạnh mẽ?
Hứa Anh, chơi thật lớn……
- --
Vòng loại âm nhạc đại khái hai ngày, dàn nhạc Kim Vũ biểu diễn là chủ nhật, cũng chính là ngày hôm sau.
Giữa trưa, mấy người dàn nhạc cùng nhau đi bộ tới nhà hàng Thái Lan ăn cơm.
Hứa Anh vốn dĩ chỉ là kéo đi cho đủ quân số, bọn họ nói âm nhạc của họ, cô tự một bên lấy muỗng nhỏ uống canh ăn cơm của cô, một bên sáng mắt nhắn tin cùng Cố Tinh Trầm, hiến vật quý tranh công.
Thời điểm Cố Tinh Trầm đáp lại, cô lập tức buông muỗng, click mở.
Cố Tinh Trầm: < Đã tan>
Kèm theo một bức ảnh kem bị tan.
“ Đông”, cái muỗng thật mạnh bị ném trong chén, tiếng vang làm mấy người Kim Vũ nhìn tới.
Kim Vũ đánh giá Hứa Anh từ trên xuống dưới một cái: “ Sao vậy bà cô, lại ai chọc cậu?”
Hứa Anh đem khăn tay nhỏ trên đùi ném thật mạnh sang bên cạnh, vác túi sách của mình, cầm di động chỉ ra ngoài: “ Gọi điện thoại, cần mắng chửi người. Các cậu đừng quan tâm đến tớ.”
Hôm nay là ngày đi làm, trên đường không nhiều người, Hứa Anh dựa vào lan can gọi điện thoại, đầu dây vừa kết nối đã khó chịu mắng mỏ một trận.
“ Bọn điên này làm việc kiểu gì vậy? Đưa kem qua còn tan mất rồi!”
“ Tan còn có thể ăn được sao?
“ Gì?”
“ Đừng có lấy cớ!” Hứa Anh chống nạnh.
“ Nói xem, tan thành bộ dạng quỷ quái kia để cho cậu ăn cậu ăn được không!”
“ Không phải đúng rồi sao? Đến cái miệng của các cậu còn không ăn nổi, Tinh Trầm nhà tôi có thể thích ăn sao?”
“ Được rồi được rồi.”
“ Nói với cái loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển như các cậu thật vô ích……. Lãng phí tiền của tôi.”
Hứa Anh treo điện thoại, lại click mở tin nhắn Cố Tinh Trầm, trả lời.
< Vậy>
< Hôm nào lại cùng nhau ăn nha>
< ( Đáng yêu)>
- --
Chủ nhật hôm nay, Cố Tinh Trầm dựa theo kế hoạch đã định ra sớm, đi thư viện đọc sách.
Hôm nay là ngày thi đấu âm nhạc cuối cùng, địa điểm ở khu Paradise Đông Hoa quảng trường, Cố Tinh Trầm biết nơi đó, chính là nơi phồn hoa hiện đại nhất của thành phố S, trung tâm quảng trường có nhà cao tầng, bốn mặt đều là đèn LED, xem ra lần này người tổ chức thật sự chịu chi.
Hứa Anh không nói cậu cần tới xem, cậu cũng không thèm chú ý.
Thang máy trong thư viện chiếu video quảng cáo về cuộc thi âm nhạc, vài đoạn xuất sắc.
Người trong thang máy nhỏ giọng thảo luận:
“ Wao, mười màn hình đều đưa tin!”
“ Cuộc thi này rất lớn sao.”
“ Đấu vòng loại đã bắt đầu được chiếu trên TV rồi?”
“ Con gái của tôi thường ngày đều thích nghe mấy loại âm nhạc kì kì quái quái này…….”
Bởi vì là hải tuyển, người thi đấu không trang điểm, biểu diễn cũng không quá hoa lệ, có hai tổ âm nhạc nghe còn rất đặc biệt.
Cố Tinh Trầm thấy đoạn hát ngắn của Hứa Anh, mới nhớ hình như bọn họ hôm nay lên đài.
“ Oa, sao không phát hiện ra cô bé này nhỉ?”
“ Thật xinh đẹp.”
“ Đúng vậy, lớn lên thật bắt mắt……”
Cố Tinh Trầm theo tầm mắt người bên cạnh nhìn lại, hóa ra là một đoạn ngắn bên lề, hậu trường thí sinh nghỉ ngơi, cảnh tượng giao lưu, người quay phim quay rất nhiều nữ sinh áo ngắn váy ngắn --- Đuôi ngựa buộc cao, dẫm lên giày vải bạt.
Tiêu chí điển hình như vậy, không phải Hứa Anh thì là ai.
Cô tự ôm cánh tay cùng một nam sinh ăn mặc khoa trương nói chuyện phiếm, nụ cười thoạt nhìn có chút mệt mỏi, đại khái cảm thấy đối phương tương đối ngu xuẩn, chỉ nghe cho có lệ. Cố Tinh Trầm nhìn thấy biểu tình của Hứa Anh liền biết ngay suy nghĩ của cô.
- -- A, chính mình là bé con ngu ngốc còn cảm thấy người khác ngốc ư?
Thư viện rất lớn, rất an tĩnh, Cố Tinh Trầm cầm một quyển kinh tế học phương Tây luận đang đọc, đọc đến ba giờ chiều, có tin nhắn tới.
< Ở chỗ kia>
<?>
Hứa Anh.
Đầu ngón tay ở rương tin nhắn điểm mấy chữ, sau đó trong chốc lát, lại xóa đi.
Cố Tinh Trầm click mở WeChat rất ít dùng, bên trong chỉ thưa thớt vài người, một tin nhắn là Tô Dã gửi, thời gian là hai ngày trước, nhắc nhở rằng Tiêu Hồng còn ở đó, cậu cũng lười xem.
Sau đó cậu tìm được Hứa Anh, bên trong một chuỗi đều là tin nhắn của cô, là thời điểm khi cậu mới tới phương Bắc Hứa Anh quấn bên cạnh, cho cậu hơn hai mươi tin nhắn, lúc ấy một cái cậu cũng không thèm trả lời.
Cố Tinh Trầm nhẹ nhàng cười một chút, nhớ tới sáng sớm hôm ấy có sợi tóc dài trên gối cậu, trong lòng có chút xúc động hiếm gặp.
Thiếu niên thông minh dùng điểm lòng dạ hẹp hòi nho nhỏ, cậu chọn định vị, gửi qua.
Sau đó một chữ cũng không thèm nói, thu tay lại.
- --
Một giờ sau.
Di động vang mạnh, một tiếng lại thêm một tiếng, quả thực không cho người ta cơ hội thở dốc.
Thư viện an tĩnh, tiếng động cực rõ ràng. Cố Tinh Trầm bước nhanh tới góc hành lang nghe, vừa mới kết nối, bên kia liền truyền tới âm thanh oán giận liên hoàn.
“ Cậu có phải đang hẹn hò với ai không Cố Tinh Trầm, nghe điện thoại chậm như vậy!”
“ Tớ ghét cậu chết mất!”
Sau đó bên kia dừng một chút, mềm mại nói: “ Tớ…… Tớ tới rồi, cậu mau ra đây đi. Chờ cậu.”
……………..
Thời tiết không tốt lắm, bốn – năm giờ chiều mặt trời đã không thấy tăm hơi, gió lạnh vù vù.
Hứa Anh còn mặc đồ biểu diễn áo ngắn váy ngắn, ở ven đường đứng đợi một chút liền lạnh, ôm cánh tay, lại dùng sức gọi điện thoại cho Cố Tinh Trầm, Cố Tinh Trầm không nghe, cô đang tức giận, quay đầu lại nhìn thấy Cố Tinh Trầm hướng cô đi tới, bước chân đâu vào đấy, một chút cũng không thấy sốt ruột.
“ Sao bây giờ cậu mới đến! Chậm chết mất!” Hứa Anh chống nạnh, nghiêng đầu trừng cậu.
“ Lạnh chết mất!” Hứa Anh ngoài miệng mắng mỏ, cô luôn đặc biệt phong phú về biểu cảm. Cố Tinh Trầm không tức giận, cởi bỏ áo khoác trùm lấy cô:
“ Như vậy còn lạnh không?”
Hứa Anh ngó Cố Tinh Trầm, sau đó từ tức giận biến thành gương mặt tươi cười, hai tay khoác lên cổ cậu, nhiệt liệt hôn lên đôi môi thiếu niên.
“ Rất nhớ cậu…… Tinh Trầm.” Cô nhón chân, hôn má cậu nỉ non.
Chờ cô hôn đủ rồi, Cố Tinh Trầm mới đỏ mặt rũ mắt nói: “ Chúng ta…… Không nên ở chỗ này……”
Hứa Anh cười phụt, ngó cậu.
- -- Trước mặt người khác, muốn cùng vị thiêu niên thanh lãnh rụt rè này thân thiết thật khó khăn.
- -- Nhưng sau lưng người khác…..
“ Được rồi. Tớ cũng muốn nhìn thấy bộ dạng cậu thời điểm không có người.”
- --
Hai người yên lặng đi trên đường phố.
Hứa Anh lại bắt đầu ầm ầm ĩ ĩ nói về sự tình cuộc thi, gặp được ai, minh tinh nào, thí sinh nào, trừ bỏ một chút kinh ngạc cảm thán, còn lại đều là mắng mỏ, nói những dàn nhạc sĩ đó dùng trang phục rất kì quái.
Hứa Anh còn nói hai ngày nay vẫn bận rộn chuẩn bị, cô hối hận trước đó không nắm chặt chút thời gian, làm hại mấy ngày cuối cùng mệt chết mất.
Lời nói này từ nhỏ Cố Tinh Trầm không biết đã nghe Hứa Anh nói bao nhiêu lần. Lâm thời ôm chân Phật chính là loại chuyện cô thường xuyên làm, thời điểm học cấp hai ở trường học cũng vậy, không đến một khắc cuối cùng, cô tuyệt đối sẽ không bắt đầu làm bài tập.
Trì hoãn thật sự.
Cuối cùng không kịp, lần nào cũng tới năn nỉ cậu hỗ trợ.
Cố Tinh Trầm nghiêm túc nghe, giọng nói Hứa Anh hơi mệt mỏi, cậu liền đưa trà sữa cho cô uống đỡ khát.
Hứa Anh uống trà sữa, đôi mắt đen lúng liếng lẳng lặng chuyển tới trên người thiếu niên.
Hứa Anh nghĩ, thời gian thật sự là ma thuật. Cố Tinh Trầm cao hơn rất nhiều, hình dáng cũng ngày một cương nghị thành thục. Đến bây giờ, cô nhớ tới ngày mùng một hôm tuyết ấy, bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, cô chặn Cố Tinh Trầm ở cổng trường, một chân đạp bánh xe cậu, đe dọa cậu nhóc vóc dáng thấp bé, làn da trắng trắng: Không cùng tôi yêu đương, tôi sẽ để cho bọn họ đánh cậu!
“ Đang cười cái gì?” Cố Tinh Trầm hỏi.
Hứa Anh chớp chớp mắt, ôm eo thiếu niên, gương mặt cọ ở ngực Cố Tinh Trầm: “ Tinh Trầm, cậu lớn lên thật là quá cao. xem ra khi còn nhỏ ánh mắt của tớ thật không tồi."
“ Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này.” Cố Tinh Trầm nhíu mày. Cậu không thích đoạn kí ức kia, mỗi lần hồi ức lại đều thấy bản thân mình thật hèn, thế mà bị Hứa Anh dọa đến như vậy.
“ Tinh Trầm.”
“ Ừm.”
Hứa Anh ngẩng mặt, Cố Tinh Trầm rũ mắt nhìn cô: “ Sao vậy?”
Hứa Anh nhón chân, Cố Tinh Trầm phối hợp cúi đầu, để cô hôn được cậu như nguyện.
Tuy rằng hai đôi môi rời khỏi nhau nhưng mặt hai người vẫn rất gần, ánh mắt tương giao, trong không khí dường như có thanh âm hoa nở.
“ Thật xin lỗi, Tinh Trầm, tớ biết tớ không tốt, tuy rằng…… tuy rằng tớ cũng không biết cụ thể không tốt ở chỗ nào.”
“ Nhưng tớ sẽ nỗ lực.”
“ Nỗ lực mà…… thích cậu.”
- --
“ Bà ngoại, cháu đã về.”
Cố Tinh Trầm gọi một tiếng, dắt xe đạp cất ngay ngắn.
Bà ngoại Cố đẩy đẩy kính lão, nhìn thiếu niên đầy mặt mỉm cười, bộ dáng sạch sẽ lại ấm áp, cùng sự an tĩnh mấy ngày hôm trước thật bất đồng.
Đi thư viện về, lại vui vẻ vậy sao?
Qủa nhiên là đứa bé ngoan thích đọc sách.
Bà ngoại Cố khẽ nghĩ.
- --
Bóng đêm chậm rãi hạ xuống, Cố Tinh Trầm bên cạnh đèn bàn chuẩn bị chương trình học ngày mai. Con mèo nhỏ tiểu Anh từ cửa sổ nhìn người đi đường, trên bàn di động chấn động, WeChat tới một tin nhắn.
Cố Tinh Trầm có chút hối hận đã nói với Hứa Anh chuyện hội học sinh tìm cậu.
< Tinh Trầm, tớ xin cậu>
< Nhận lời nhận lời đi>
< Trước kia không phải cậu cũng là chủ tịch hội học sinh sao? Không thành vấn đề không thành vấn đề>
< Cầu xin cậu đồng ý đi>
Cố Tinh Trầm nhìn thoáng qua, đáp lại một câu: < Vì sao>
Bên kia thật lâu cũng không hồi lại, luôn là trạng thái đang nhập, sau đó một lúc lâu, Cố Tinh Trầm hoài nghi Hứa Anh đến giờ chưa từng dùng sức sáng tác văn như vậy, trong đó thỉnh thoảng còn xen kẽ chút icon.
< Kiểm tra kỷ luật của hội học sinh thật đáng ghét! ( bốc hỏa) ( bốc hỏa) ( bốc hỏa) cậu cũng không biết, bọn họ luôn đi loanh quanh trường học, giống như đám ruồi bọ vậy! Đến thầy cô còn mặc kệ tớ ( trợn trừng mắt), nhưng mấy học sinh kia mỗi lần gặp phải trong trường học đều nói váy tớ ngắn, giày đi không đúng, trừ điểm của lớp, hại tớ bị chửi mắng lải nhải không để yên ( lã chã chực khóc). Bà đây chán ghét! ( khóc lớn) bọn họ bắt nạt tớ, Tinh Trầm ( khóc lớn) ( khóc lớn)>
Hứa Anh ôm di động chờ trên giường, quay cuồng, lại quay cuồng.
Một phút đồng hồ, hai phút, ba phút, Cố Tinh Trầm cũng không trả lời.
Cô có chút chờ không nổi, giao diện mới nhảy ra một tin nhắn mới.
Cố Tinh Trầm: < Ầm ĩ nửa ngày, hóa ra cậu muốn để tớ lạm dụng chức quyền?”
Hứa Anh chớp chớp mắt, trả lời:
< Tớ muốn cậu bảo vệ bạn học cùng lớp thôi mà.>
< Không>
< Là bảo vệ người con gái của cậu!>
< Tớ là người con gái của cậu mà, Tinh Trầm ( đáng thương)>
< Cậu quên rồi sao???>
Cố Tinh Trầm ngó giao diện màn hình di động sáng lên, ngoài cười nhưng trong không cười, buông bút, cầm lấy di động……
Bút lăn một chút, rơi xuống một đường hàm số parabol, lăn qua lăn lại để cho móng vuốt con mèo sờ mó.
Bang.
Bút rơi trên mặt đất.
Hứa Anh cắn miệng lặng lẽ cười khẽ, nghĩ thầm lần này chắc chắn không thành vấn đề! Cô ở phòng ngủ đi qua đi lại, hồi tưởng tới hồi cấp hai bức bách Cố Tinh Trầm lạm dụng chức quyền, chiếm lấy tiện lợi, hơi hơi hưng phấn.
Đinh, đinh.
Cố Tinh Trầm rốt cuộc trả lời ----
< Được>
< Tớ sẽ đi ứng tuyển>
“ Ôi!” Hứa Anh còn không kịp vui vẻ xong, đã tới thêm mấy tin nhắn ---
< Chờ tớ được tuyển>
< Tớ sẽ nói với bộ kiểm tra kỷ luật không cần đi xung quanh trường học>
< Chỉ cần kiểm tra mình cậu>
< Là được>
Hứa Anh một chút liền ngốc.
“ A???”
What the fuc*!! “ Không cần!!”
Trả lời xong tin nhắn, Cố Tinh Trầm mỉm cười buông di động, hoàn toàn có thể tưởng tượng được bộ dạng ôm di động dậm chân của Hứa Anh hiện tại.
Có đôi khi, tìm một bạn gái xinh đẹp nhưng không có đầu óc, cũng khá tốt.
Khi trêu đùa.
Đặc biệt thoải mái.Thiếu niên thông minh dùng điểm lòng dạ hẹp hòi, cậu chọn định vị, gửi qua.
Sau đó một chữ cũng không thèm nói, thu tay lại.
- --
Một giờ sau.
Di động vang mạnh, một tiếng lại thêm một tiếng, quả thực không cho người ta cơ hội thở dốc.
Thư viện an tĩnh, tiếng động cực rõ ràng. Cố Tinh Trầm bước nhanh tới góc hành lang nghe, vừa mới kết nối, bên kia liền truyền tới âm thanh oán giận liên hoàn.
“ Cậu có phải đang hẹn hò với ai không Cố Tinh Trầm, nghe điện thoại chậm như vậy!”
“ Tớ ghét cậu chết mất!”
Sau đó bên kia dừng một chút, mềm mại nói: “ Tớ…… Tớ tới rồi, cậu mau ra đây đi. Chờ cậu.”
……………..
Thời tiết không tốt lắm, bốn – năm giờ chiều mặt trời đã không thấy tăm hơi, gió lạnh vù vù.
Hứa Anh còn mặc đồ biểu diễn áo ngán váy ngắn, ở ven đường đứng đợi một chút liền lạnh, ôm cánh tay, lại dùng sức gọi điện thoại cho Cố Tinh Trầm, Cố Tinh Trầm không nghe, cô lại tức giận, quay đầu lại nhìn thấy Cố Tinh Trầm hướng cô đi tới, bước chân đâu vào đấy, một chút cũng không thấy sốt ruột.
“ Sao bây giờ cậu mới đến! Chậm chết mất!” Hứa Anh chống nạnh, nghiêng đầu trừng cậu.
“ XX chết mất!” Hứa Anh ngoài miệng mắng mỏ, cô luôn đặc biệt phong phú về cảm tình. Cố Tinh Trầm không tức giận, cởi bỏ áo khoác trùm lấy cô: “ Như vậy còn lạnh không?”
Hứa Anh ngó Cố Tinh Trầm, sau đó từ tức giận biến thành gương mặt tươi cười, hai tay khoác lên cổ cậu, nhiệt liệt hôn lên đôi môi thiếu niên.
“ Rất nhớ cậu…… Tinh Trầm.” Cô lót chân, hôn má cậu nỉ non.
Chờ cô hôn đủ rồi, Cố Tinh Trầm mới đỏ mặt rũ mắt nói: “ Chúng ta…… Không nên ở chỗ này……”
Hứa Anh cười phụt, ngó cậu.
- -- Trước mặt người khác, muốn cùng vị thiêu niên thanh lãnh rụt rè này thân thiết thật khó khăn.
- -- Nhưng sau lưng người khác…..
“ Được rồi. Tớ cũng muốn nhìn thấy thời điểm không có người bộ dạng cậu.”
- --
Hai người yên lặng đi trên đường phố.
Hứa Anh lại bắt đầu ầm ầm ỹ ỹ nới về sự tình cuộc thi, gặp được ai, minh tinh nào, thí sinh nào, trừ bỏ một chút kinh ngạc cảm thán, còn lại đều là mắng mỏ, nói những dàn nhạc sĩ đó dùng trang phục rất kì quái.
Nghe miệng lưỡi của cô, cuộc thi này cũng chẳng ra gì, bởi vì nửa bình nước của cô vẫn còn cấp nhập vây quanh.
Hứa Anh còn nói hai ngày nay vẫn bận rộn chuẩn bị, cô hối hận trước đó không nắm chặt chút thời gian, làm hại mấy ngày cuối cùng mệt chết mất.
Lời nói này từ nhỏ Cố Tinh Trầm không biết đã nghe Hứa Anh nói bao nhiêu lần. Lâm thời ôm chân Phật chính là loại chuyện cô thường xuyên làm, thời điểm học cấp hai ở trường học cũng vậy, không đến một khắc cuối cùng, cô tuyệt đối sẽ không bắt đầu làm bài tập.
Trì hoãn thật sự.
Cuối cùng không kịp, lần nào cũng tới năn nỉ cậu hỗ trợ.
Cố Tinh Trầm nghiêm túc nghe, giọng nói Hứa Anh hơi mệt mỏi, cậu liền đưa trà sữa cho cô uống đỡ khát.
Hứa Anh uống trà sữa, đôi mắt đen lúng liếng lẳng lặng chuyển tới trên người thiếu niên.
Hứa Anh nghĩ, thời gian thật sự là ma thuật. Cố Tinh Trầm cao hơn rất nhiều, hình dáng cũng ngày một cương nghị thành thục. Đến bây giờ, cô nhớ tới ngày mùng một hôm tuyết ấy, bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, cô chặn Cố Tinh Trầm ở cổng trường, một chân đạp bánh xe cậu, đe dọa cậu nhóc vóc dáng thấp bé, làn da trắng trắng: Không cùng tôi yêu đương, tôi sẽ để cho bọn họ đánh cậu!
“ Đang cười cái gì?” Cố Tinh Trầm hỏi.
Hứa Anh chớp chớp mắt, ôm eo thiếu niên, gương mặt cọ ở ngực Cố Tinh Trầm: “ Tinh Trầm, cậu lớn lên thật là quá cao. xem ra khi còn nhỏ ánh mắt của tớ thật không tồi.
“ Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này.” Cố Tinh Trầm nhíu mày. Cậu không thích đoạn kí ức kia, mỗi lần hồi ức lại đều thấy bản thân mình thật hèn, thế mà bị Hứa Anh dọa đến như vậy.
“ Tinh Trầm.”
“ Ừm.”
Hứa Anh ngẩng mặt, Cố Tinh Trầm rũ mắt nhìn cô: “ Sao vậy?”
Hứa Anh nhón chân, Cố Tinh Trầm phối hợp cúi đầu, để cô hôn được cậu như nguyện.
Tuy rằng hai đôi môi rời khỏi nhau nhưng mặt hai người vẫn rất gần, ánh mắt tương giao, trong không khí dường như có thanh âm hoa nở.
“ Thật xin lỗi, Tinh Trầm, tớ biết tớ không tốt, tuy rằng…… tuy rằng tớ cũng không biết cụ thể không tốt ở chỗ nào.”
“ Nhưng tớ sẽ nỗ lực.”
“ Nỗ lực mà…… thích cậu.”
- --
“ Bà ngoại, cháu đã về.”
Cố Tinh Trầm gọi một tiếng, bê xe đạp cất ngay ngắn.
Bà ngoại Cố đẩy đẩy kính lão, nhìn thiếu niên đầy mặt mỉm cười, bộ dáng sạch sẽ lại ấm áp cùng sự an tĩnh mấy ngày hôm trước thật bất đồng.
Đi thư viện về, lại vui vẻ vậy sao?
Qủa nhiên là đứa bé ngoan thích đọc sách.
Bà ngoại Cố khẽ nghĩ.
- --
Bóng đêm chậm rãi hạ xuống, Cố Tinh Trầm bên cạnh đèn bàn chuẩn bị chương trình học ngày mai. Con mèo nhỏ tiểu Anh từ cửa sổ nhìn người đi đường, trên bàn di động chấn động, WeChat tới một tin nhắn.
Cố Tinh Trầm có chút hối hận đã nói chuyện với Hứa Anh hội học sinh tìm cậu.
< Tinh Trầm, tớ xin cậu>
< Nhận lời nhận lời đi>
< Trước kia không phải cậu cũng là chủ tịch hội học sinh sao? Không thành vấn đề không thành vấn đề>
< Cầu xin cậu đồng ý đi>
Cố Tinh Trầm nhìn thoáng qua, đáp lại một câu: < Vì sao>
Bên kia thật lâu cũng không hồi lại, luôn là trạng thái đang nhập, sau đó một lúc lâu, Cố Tinh Trầm hoài nghi Hứa Anh cũng chưa từng dùng sức sáng tác văn như vậy, trong đó thỉnh thoảng còn xen kẽ chút biểu tình.
< Kiểm tra kỷ luật của hội học sinh thật đáng ghét! ( bốc hỏa) ( bốc hỏa) ( bốc hỏa) cậu cũng không biết, bọn họ luôn đi loanh quanh trường học, giống như đám ruồi bọ vậy! Đến thầy cô còn mặc kệ tớ ( trợn trừng mắt), nhưng mấy học sinh kia mỗi lần gặp phải trong trường học đều nói váy tớ ngắn, giày đi không đúng, trừ điểm của lớp, hại tớ bị chửi mắng lải nhải không để yên ( lã chã chực khóc). Bà đây chán ghét! ( khóc lớn) bọn họ bắt nạt tớ, Tinh Trầm ( khóc lớn) ( khóc lớn)>
Hứa Anh ôm di động chờ trên giường, quay cuồng, lại quay cuồng.
Một phút đồng hồ, hai phút, ba phút, Cố Tinh Trầm cũng không trả lời.
Cô có chút chờ không nổi, giao diện mới nhảy ra một tin nhắn mới.
Cố Tinh Trầm: < Ầm ĩ nửa ngày, hóa ra cậu muốn để tớ lạm dụng chức quyền?”
Hứa Anh chớp chớp mắt, trả lời:
< Tớ muốn cậu bảo vệ bạn học cùng lớp thôi mà.>
< Không>
< Là bảo vệ người phụ nữ của cậu!>
< Tớ là người phụ nữ của cậu mà, Tinh Trầm ( đáng thương)>
< Cậu quên rồi sao???>
Cố Tinh Trầm ngó giao diện màn hình di động sáng lên, ngoài cười nhưng trong không cười, buông bút, cầm lấy di động……
Bút lăn một chút, rơi xuống một đường hàm số parabol, lăn qua lăn lại để cho móng vuốt con mèo sờ mó.
Bang.
Bút rơi trên mặt đất.
Hứa Anh cắn miệng lặng lẽ cười khẽ, nghĩ thầm lần này chắc chắn không thành vấn đề! Cô ở phòng ngủ đi qua đi lại, hồi tưởng tới hồi cấp hai bức bách Cố Tinh Trầm lạm dụng chức quyền, chiếm lấy tiện lợi, hơi hơi hưng phấn.
Đinh, đinh.
Cố Tinh Trầm rốt cuộc trả lời ----
< Được>
< Tớ sẽ đi ứng tuyển>
“ Ôi!” Hứa Anh còn không kịp vui vẻ xong, đã tới thêm mấy tin nhắn ---
< Chờ tớ được tuyển>
< Tớ sẽ nói với bộ kiểm tra kỷ luật không cần đi xung quanh trường học>
< Chỉ cần kiểm tra mình cậu>
< Là được>
Hứa Anh một chút liền ngốc.
“ A???”
What the fuc*!! “ Không cần!!”
Trả lời xong tin nhắn, Cố Tinh Trầm mỉm cười buông di động, hoàn toàn có thể tưởng tượng được bộ dạng ôm di động dậm chân của Hứa Anh hiện tại.
Có đôi khi, tìm một bạn gái xinh đẹp nhưng đầu óc không mấy thông minh, cũng khá tốt.
Khi trêu đùa.
Đặc biệt thoải mái.
_______
Hôm nay ra chương hơi muộn:"(
Do mạng chỗ mình lag quá (*´罒"*)
Beta #Kumoe
Sáng sớm ngày hôm đó, sau khi Hứa Anh lặng lẽ rời đi, Cố Tinh Trầm cũng chưa từng nhìn thấy cô.
Cậu không liên hệ Hứa Anh, Hứa Anh cũng không để ý đến cậu.
Hai người một người chuẩn bị cho kì thi, một người chuẩn bị cho thi đấu, ai bận việc nấy.
Từ khi bắt đầu qua lại, bọn họ vẫn luôn ở chung theo cách này, đã làm việc thân mật nhất, cũng vẫn đối với sinh hoạt của nhau duy trì khoảng cách nhất định. Rốt cuộc học bá cùng với thiếu nữ bất lương lang bạt vẫn có sự khác biệt, khoảng cách không chỉ là điểm của bài thi, còn là thói quen, vòng bạn bè sinh hoạt, tất cả đều có khác biệt rất lớn.
Thông thường Hứa Anh không chủ động mời, Cố Tinh Trầm cũng sẽ không nhắc tới, hỏi cũng sẽ không hỏi.
Ngẫu nhiên cô chơi quá ác liệt không thể nhìn nổi, tỷ như lần trước uống rượu lung tung, Cố Tinh Trầm mới phải hầm hầm hù dọa cô một chút, quản lý cô.
Bất quá, đó chỉ là số ít.
- -- Mùa hè là thời điểm Hứa Anh nồng nhiệt nhất, không thể chịu nổi quản giáo.
- -- Ai có thể khiến cô lon ton chạy theo nghe lời chứ?
____
Thứ sáu, bầu trời xanh mây bay, thời tiết hiếm hoi sáng sủa.
Phòng học lớp bảy, một đám nam sinh vừa đánh bóng rổ xong chạy huỳnh huỵch trở về, mồ hôi nhễ nhại, không màng tới nữ sinh phản đối bật quạt điện lên mức cao nhất.
Quạt điện gió thổi ô ô, lật tung sách bài tập trong phòng học, bài thi bị lật lay động.
Ngoài phòng học cuối hành lang, ở bên rừng trúc gần nhà vệ sinh bên kia, hoàng tử gió đi tìm Cố Tinh Trầm, anh ta nói rất nhiều, Cố Tinh Trầm cũng kiên nhẫn mà nghe.
“ Tinh Trầm, về việc hội trưởng hội học sinh cậu suy xét thế nào rồi? Trước kia cậu cũng là hội trưởng hội học sinh phải không, cậu tới ứng tuyển khẳng định không có vấn đề gì hết.”
Cố Tinh Trầm mặc đồng phục áo sơ mi trắng cùng quần xanh lá đơn giản dài, một nửa thân phơi dưới ánh nắng, một nửa trong bóng mát, cậu nhàn nhạt cười một chút: “ Cảm ơn anh đã suy nghĩ hộ, nhưng…….. thật xin lỗi.”
Hoàng tử gió: “ Tinh Trầm, chủ tịch hội học sinh đấy? Nếu sau này tốt nghiệp học bạ sẽ đẹp hơn rất nhiều, cậu thật sự không muốn ứng tuyển?”
“ Vâng, tạm thời không muốn.”
Hoàng tử gió cười một chút, cảm thấy đáng tiếc, khuỷu tay cậu ta gác trên lan can ban công đánh giá Cố Tinh Trầm trong chốc lát.
Kỳ thật cậu ta so với Cố Tinh Trầm còn lớn hơn một tuổi, nhưng một khi nói chuyện với nhau, cậu ta lại cảm thấy Cố Tinh Trầm xử sự so với cậu ta còn ổn hơn.
“ Tinh Trầm, có đôi khi anh không thể hiểu nổi cậu. Người ưu tú như vậy luôn luôn thi được hạng nhất, biểu đạt rằng cậu rất có chí hướng. Nhưng cậu lại đối với rất nhiều việc có suy nghĩ tiêu cực, anh cảm thấy con người cậu rất mâu thuẫn.”
Cố Tinh Trầm cười một chút: “ Mỗi người đều có cá tính của chính mình. Chẳng qua, học trưởng suy nghĩ nhiều rồi, tôi không phức tạp như vậy. Chỉ là vừa tới phương Bắc, ngôn ngữ cũng không được nhanh nhẹn, cũng không muốn thêm phiền.”
Hoàng tử gió còn muốn nói thêm gì nữa, ở bên phòng học lớp bảy có hai nam sinh đi tới, là đội thể dục, hai người đều mặc đồng phục phản quang, làn da phơi đen, một thân đầy mùi hôi, hướng tới hô to:
“ Tìm Cố Tinh Trầm lớp các cậu!”
Trên bục giảng, Từ Thiếu Khanh thấy đối phương hùng hùng hổ hổ, viết cũng không kịp viết, chạy chậm tới tìm Cố Tinh Trầm.
Cậu ta vừa chạy ra không được vài bước, đã đụng phải Cố Tinh Trầm đang quay về phòng học.
“ Tinh Trầm, cậu có phải chọc phải ai hay không? Hai người trong đội thể dục, nhìn rất hung dữ, tìm cậu!”
Cố Tinh Trầm lắc đầu tỏ vẻ không hiểu, sau đó rất bình tĩnh đi vào phòng học. Từ Thiếu Khanh nôn nóng mà “ Ai” một tiếng, lau mồ hôi, đuổi kịp.
Hai nam sinh thể dục chạy tới, mồ hôi đầy đầu, còn đang thở hổn hển.
Bọn họ cau mày quắc mắt nhìn chằm chằm Cố Tinh Trầm từ đầu tới đuôi một lần, trên người Cố Tinh Trầm một chút mồ hôi đều không có, đặc biệt sạch sẽ chỉnh tề, ở một đám nam sinh quần áo xộc xệch méo mó, thật bắt mắt.
“ Cậu chính là Cố Tinh Trầm?
“ Đúng vậy.”
Trong phòng học lặng ngắt như tờ, các bạn học đều có chút hồi hộp, học sinh lớp văn đều có chút hung tàn, thường thì bọn họ sẽ không liên quan đến.
Mọi người đều tưởng rằng sắp có chuyện xấu, kết quả không ai ngờ được -------
“ Cho cậu!”
“ Nhanh ăn! Đừng vứt đi!”
Hai người hung dữ, một người rống lên một câu, mang hộp đồ ngọt đưa cho Cố Tinh Trầm, liền bỏ đi.
Mơ mơ màng màng, cả lớp, bao gồm Cố Tinh Trầm.
Rút ra dải lụa, mở hộp ra.
Bên trong là một phần kem cực kì tinh xảo.
Vừa mới mở ra, khí lạnh liền nhè nhẹ phả tới, đầu ngón tay Cố Tinh Trầm hơi giật mình một chút.
Trong lớp nam sinh nữ sinh đều vây lại đây ồn ào.
“ Oa, Haagen- Dazz, một hộp lớn như vậy, rất đắt đấy!”
“ Hai nam sinh kia có ý tứ gì?”
“ Đúng vậy, đưa cho Tinh Trầm thật không thích hợp!”
“Chẳng lẽ thích Tinh Trầm?”
“ Này, đừng có nói bậy, gớm quá.”
Cố Tinh Trầm đối diện hộp kem nhíu mày, di động liền có âm thanh rung động không để yên, mấy tin nhắn gửi tới.
< Ăn ngon không>
< Tớ vừa mới ăn xong vị dâu>
< Cùng cậu>
< Là phần ăn tình nhân đó.>
< Nha>
<!>
< Nhớ cậu>
< Nếu thích nói với tớ nha>
< Hun nồng nhiệt>
Người gửi: Hứa Anh
Biết ngay là cô. Cố Tinh Trầm nhàn nhạt nghĩ, thái dương hơi nhíu, nam sinh cam tâm tình nguyện để cho cô sai khiến thật không ít.
Lại còn là nam sinh trong đội thể dục mạnh mẽ?
Hứa Anh, chơi thật lớn……
- --
Vòng loại âm nhạc đại khái hai ngày, dàn nhạc Kim Vũ biểu diễn là chủ nhật, cũng chính là ngày hôm sau.
Giữa trưa, mấy người dàn nhạc cùng nhau đi bộ tới nhà hàng Thái Lan ăn cơm.
Hứa Anh vốn dĩ chỉ là kéo đi cho đủ quân số, bọn họ nói âm nhạc của họ, cô tự một bên lấy muỗng nhỏ uống canh ăn cơm của cô, một bên sáng mắt nhắn tin cùng Cố Tinh Trầm, hiến vật quý tranh công.
Thời điểm Cố Tinh Trầm đáp lại, cô lập tức buông muỗng, click mở.
Cố Tinh Trầm: < Đã tan>
Kèm theo một bức ảnh kem bị tan.
“ Đông”, cái muỗng thật mạnh bị ném trong chén, tiếng vang làm mấy người Kim Vũ nhìn tới.
Kim Vũ đánh giá Hứa Anh từ trên xuống dưới một cái: “ Sao vậy bà cô, lại ai chọc cậu?”
Hứa Anh đem khăn tay nhỏ trên đùi ném thật mạnh sang bên cạnh, vác túi sách của mình, cầm di động chỉ ra ngoài: “ Gọi điện thoại, cần mắng chửi người. Các cậu đừng quan tâm đến tớ.”
Hôm nay là ngày đi làm, trên đường không nhiều người, Hứa Anh dựa vào lan can gọi điện thoại, đầu dây vừa kết nối đã khó chịu mắng mỏ một trận.
“ Bọn điên này làm việc kiểu gì vậy? Đưa kem qua còn tan mất rồi!”
“ Tan còn có thể ăn được sao?
“ Gì?”
“ Đừng có lấy cớ!” Hứa Anh chống nạnh.
“ Nói xem, tan thành bộ dạng quỷ quái kia để cho cậu ăn cậu ăn được không!”
“ Không phải đúng rồi sao? Đến cái miệng của các cậu còn không ăn nổi, Tinh Trầm nhà tôi có thể thích ăn sao?”
“ Được rồi được rồi.”
“ Nói với cái loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển như các cậu thật vô ích……. Lãng phí tiền của tôi.”
Hứa Anh treo điện thoại, lại click mở tin nhắn Cố Tinh Trầm, trả lời.
< Vậy>
< Hôm nào lại cùng nhau ăn nha>
< ( Đáng yêu)>
- --
Chủ nhật hôm nay, Cố Tinh Trầm dựa theo kế hoạch đã định ra sớm, đi thư viện đọc sách.
Hôm nay là ngày thi đấu âm nhạc cuối cùng, địa điểm ở khu Paradise Đông Hoa quảng trường, Cố Tinh Trầm biết nơi đó, chính là nơi phồn hoa hiện đại nhất của thành phố S, trung tâm quảng trường có nhà cao tầng, bốn mặt đều là đèn LED, xem ra lần này người tổ chức thật sự chịu chi.
Hứa Anh không nói cậu cần tới xem, cậu cũng không thèm chú ý.
Thang máy trong thư viện chiếu video quảng cáo về cuộc thi âm nhạc, vài đoạn xuất sắc.
Người trong thang máy nhỏ giọng thảo luận:
“ Wao, mười màn hình đều đưa tin!”
“ Cuộc thi này rất lớn sao.”
“ Đấu vòng loại đã bắt đầu được chiếu trên TV rồi?”
“ Con gái của tôi thường ngày đều thích nghe mấy loại âm nhạc kì kì quái quái này…….”
Bởi vì là hải tuyển, người thi đấu không trang điểm, biểu diễn cũng không quá hoa lệ, có hai tổ âm nhạc nghe còn rất đặc biệt.
Cố Tinh Trầm thấy đoạn hát ngắn của Hứa Anh, mới nhớ hình như bọn họ hôm nay lên đài.
“ Oa, sao không phát hiện ra cô bé này nhỉ?”
“ Thật xinh đẹp.”
“ Đúng vậy, lớn lên thật bắt mắt……”
Cố Tinh Trầm theo tầm mắt người bên cạnh nhìn lại, hóa ra là một đoạn ngắn bên lề, hậu trường thí sinh nghỉ ngơi, cảnh tượng giao lưu, người quay phim quay rất nhiều nữ sinh áo ngắn váy ngắn --- Đuôi ngựa buộc cao, dẫm lên giày vải bạt.
Tiêu chí điển hình như vậy, không phải Hứa Anh thì là ai.
Cô tự ôm cánh tay cùng một nam sinh ăn mặc khoa trương nói chuyện phiếm, nụ cười thoạt nhìn có chút mệt mỏi, đại khái cảm thấy đối phương tương đối ngu xuẩn, chỉ nghe cho có lệ. Cố Tinh Trầm nhìn thấy biểu tình của Hứa Anh liền biết ngay suy nghĩ của cô.
- -- A, chính mình là bé con ngu ngốc còn cảm thấy người khác ngốc ư?
Thư viện rất lớn, rất an tĩnh, Cố Tinh Trầm cầm một quyển kinh tế học phương Tây luận đang đọc, đọc đến ba giờ chiều, có tin nhắn tới.
< Ở chỗ kia>
<?>
Hứa Anh.
Đầu ngón tay ở rương tin nhắn điểm mấy chữ, sau đó trong chốc lát, lại xóa đi.
Cố Tinh Trầm click mở WeChat rất ít dùng, bên trong chỉ thưa thớt vài người, một tin nhắn là Tô Dã gửi, thời gian là hai ngày trước, nhắc nhở rằng Tiêu Hồng còn ở đó, cậu cũng lười xem.
Sau đó cậu tìm được Hứa Anh, bên trong một chuỗi đều là tin nhắn của cô, là thời điểm khi cậu mới tới phương Bắc Hứa Anh quấn bên cạnh, cho cậu hơn hai mươi tin nhắn, lúc ấy một cái cậu cũng không thèm trả lời.
Cố Tinh Trầm nhẹ nhàng cười một chút, nhớ tới sáng sớm hôm ấy có sợi tóc dài trên gối cậu, trong lòng có chút xúc động hiếm gặp.
Thiếu niên thông minh dùng điểm lòng dạ hẹp hòi nho nhỏ, cậu chọn định vị, gửi qua.
Sau đó một chữ cũng không thèm nói, thu tay lại.
- --
Một giờ sau.
Di động vang mạnh, một tiếng lại thêm một tiếng, quả thực không cho người ta cơ hội thở dốc.
Thư viện an tĩnh, tiếng động cực rõ ràng. Cố Tinh Trầm bước nhanh tới góc hành lang nghe, vừa mới kết nối, bên kia liền truyền tới âm thanh oán giận liên hoàn.
“ Cậu có phải đang hẹn hò với ai không Cố Tinh Trầm, nghe điện thoại chậm như vậy!”
“ Tớ ghét cậu chết mất!”
Sau đó bên kia dừng một chút, mềm mại nói: “ Tớ…… Tớ tới rồi, cậu mau ra đây đi. Chờ cậu.”
……………..
Thời tiết không tốt lắm, bốn – năm giờ chiều mặt trời đã không thấy tăm hơi, gió lạnh vù vù.
Hứa Anh còn mặc đồ biểu diễn áo ngắn váy ngắn, ở ven đường đứng đợi một chút liền lạnh, ôm cánh tay, lại dùng sức gọi điện thoại cho Cố Tinh Trầm, Cố Tinh Trầm không nghe, cô đang tức giận, quay đầu lại nhìn thấy Cố Tinh Trầm hướng cô đi tới, bước chân đâu vào đấy, một chút cũng không thấy sốt ruột.
“ Sao bây giờ cậu mới đến! Chậm chết mất!” Hứa Anh chống nạnh, nghiêng đầu trừng cậu.
“ Lạnh chết mất!” Hứa Anh ngoài miệng mắng mỏ, cô luôn đặc biệt phong phú về biểu cảm. Cố Tinh Trầm không tức giận, cởi bỏ áo khoác trùm lấy cô:
“ Như vậy còn lạnh không?”
Hứa Anh ngó Cố Tinh Trầm, sau đó từ tức giận biến thành gương mặt tươi cười, hai tay khoác lên cổ cậu, nhiệt liệt hôn lên đôi môi thiếu niên.
“ Rất nhớ cậu…… Tinh Trầm.” Cô nhón chân, hôn má cậu nỉ non.
Chờ cô hôn đủ rồi, Cố Tinh Trầm mới đỏ mặt rũ mắt nói: “ Chúng ta…… Không nên ở chỗ này……”
Hứa Anh cười phụt, ngó cậu.
- -- Trước mặt người khác, muốn cùng vị thiêu niên thanh lãnh rụt rè này thân thiết thật khó khăn.
- -- Nhưng sau lưng người khác…..
“ Được rồi. Tớ cũng muốn nhìn thấy bộ dạng cậu thời điểm không có người.”
- --
Hai người yên lặng đi trên đường phố.
Hứa Anh lại bắt đầu ầm ầm ĩ ĩ nói về sự tình cuộc thi, gặp được ai, minh tinh nào, thí sinh nào, trừ bỏ một chút kinh ngạc cảm thán, còn lại đều là mắng mỏ, nói những dàn nhạc sĩ đó dùng trang phục rất kì quái.
Hứa Anh còn nói hai ngày nay vẫn bận rộn chuẩn bị, cô hối hận trước đó không nắm chặt chút thời gian, làm hại mấy ngày cuối cùng mệt chết mất.
Lời nói này từ nhỏ Cố Tinh Trầm không biết đã nghe Hứa Anh nói bao nhiêu lần. Lâm thời ôm chân Phật chính là loại chuyện cô thường xuyên làm, thời điểm học cấp hai ở trường học cũng vậy, không đến một khắc cuối cùng, cô tuyệt đối sẽ không bắt đầu làm bài tập.
Trì hoãn thật sự.
Cuối cùng không kịp, lần nào cũng tới năn nỉ cậu hỗ trợ.
Cố Tinh Trầm nghiêm túc nghe, giọng nói Hứa Anh hơi mệt mỏi, cậu liền đưa trà sữa cho cô uống đỡ khát.
Hứa Anh uống trà sữa, đôi mắt đen lúng liếng lẳng lặng chuyển tới trên người thiếu niên.
Hứa Anh nghĩ, thời gian thật sự là ma thuật. Cố Tinh Trầm cao hơn rất nhiều, hình dáng cũng ngày một cương nghị thành thục. Đến bây giờ, cô nhớ tới ngày mùng một hôm tuyết ấy, bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, cô chặn Cố Tinh Trầm ở cổng trường, một chân đạp bánh xe cậu, đe dọa cậu nhóc vóc dáng thấp bé, làn da trắng trắng: Không cùng tôi yêu đương, tôi sẽ để cho bọn họ đánh cậu!
“ Đang cười cái gì?” Cố Tinh Trầm hỏi.
Hứa Anh chớp chớp mắt, ôm eo thiếu niên, gương mặt cọ ở ngực Cố Tinh Trầm: “ Tinh Trầm, cậu lớn lên thật là quá cao. xem ra khi còn nhỏ ánh mắt của tớ thật không tồi."
“ Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này.” Cố Tinh Trầm nhíu mày. Cậu không thích đoạn kí ức kia, mỗi lần hồi ức lại đều thấy bản thân mình thật hèn, thế mà bị Hứa Anh dọa đến như vậy.
“ Tinh Trầm.”
“ Ừm.”
Hứa Anh ngẩng mặt, Cố Tinh Trầm rũ mắt nhìn cô: “ Sao vậy?”
Hứa Anh nhón chân, Cố Tinh Trầm phối hợp cúi đầu, để cô hôn được cậu như nguyện.
Tuy rằng hai đôi môi rời khỏi nhau nhưng mặt hai người vẫn rất gần, ánh mắt tương giao, trong không khí dường như có thanh âm hoa nở.
“ Thật xin lỗi, Tinh Trầm, tớ biết tớ không tốt, tuy rằng…… tuy rằng tớ cũng không biết cụ thể không tốt ở chỗ nào.”
“ Nhưng tớ sẽ nỗ lực.”
“ Nỗ lực mà…… thích cậu.”
- --
“ Bà ngoại, cháu đã về.”
Cố Tinh Trầm gọi một tiếng, dắt xe đạp cất ngay ngắn.
Bà ngoại Cố đẩy đẩy kính lão, nhìn thiếu niên đầy mặt mỉm cười, bộ dáng sạch sẽ lại ấm áp, cùng sự an tĩnh mấy ngày hôm trước thật bất đồng.
Đi thư viện về, lại vui vẻ vậy sao?
Qủa nhiên là đứa bé ngoan thích đọc sách.
Bà ngoại Cố khẽ nghĩ.
- --
Bóng đêm chậm rãi hạ xuống, Cố Tinh Trầm bên cạnh đèn bàn chuẩn bị chương trình học ngày mai. Con mèo nhỏ tiểu Anh từ cửa sổ nhìn người đi đường, trên bàn di động chấn động, WeChat tới một tin nhắn.
Cố Tinh Trầm có chút hối hận đã nói với Hứa Anh chuyện hội học sinh tìm cậu.
< Tinh Trầm, tớ xin cậu>
< Nhận lời nhận lời đi>
< Trước kia không phải cậu cũng là chủ tịch hội học sinh sao? Không thành vấn đề không thành vấn đề>
< Cầu xin cậu đồng ý đi>
Cố Tinh Trầm nhìn thoáng qua, đáp lại một câu: < Vì sao>
Bên kia thật lâu cũng không hồi lại, luôn là trạng thái đang nhập, sau đó một lúc lâu, Cố Tinh Trầm hoài nghi Hứa Anh đến giờ chưa từng dùng sức sáng tác văn như vậy, trong đó thỉnh thoảng còn xen kẽ chút icon.
< Kiểm tra kỷ luật của hội học sinh thật đáng ghét! ( bốc hỏa) ( bốc hỏa) ( bốc hỏa) cậu cũng không biết, bọn họ luôn đi loanh quanh trường học, giống như đám ruồi bọ vậy! Đến thầy cô còn mặc kệ tớ ( trợn trừng mắt), nhưng mấy học sinh kia mỗi lần gặp phải trong trường học đều nói váy tớ ngắn, giày đi không đúng, trừ điểm của lớp, hại tớ bị chửi mắng lải nhải không để yên ( lã chã chực khóc). Bà đây chán ghét! ( khóc lớn) bọn họ bắt nạt tớ, Tinh Trầm ( khóc lớn) ( khóc lớn)>
Hứa Anh ôm di động chờ trên giường, quay cuồng, lại quay cuồng.
Một phút đồng hồ, hai phút, ba phút, Cố Tinh Trầm cũng không trả lời.
Cô có chút chờ không nổi, giao diện mới nhảy ra một tin nhắn mới.
Cố Tinh Trầm: < Ầm ĩ nửa ngày, hóa ra cậu muốn để tớ lạm dụng chức quyền?”
Hứa Anh chớp chớp mắt, trả lời:
< Tớ muốn cậu bảo vệ bạn học cùng lớp thôi mà.>
< Không>
< Là bảo vệ người con gái của cậu!>
< Tớ là người con gái của cậu mà, Tinh Trầm ( đáng thương)>
< Cậu quên rồi sao???>
Cố Tinh Trầm ngó giao diện màn hình di động sáng lên, ngoài cười nhưng trong không cười, buông bút, cầm lấy di động……
Bút lăn một chút, rơi xuống một đường hàm số parabol, lăn qua lăn lại để cho móng vuốt con mèo sờ mó.
Bang.
Bút rơi trên mặt đất.
Hứa Anh cắn miệng lặng lẽ cười khẽ, nghĩ thầm lần này chắc chắn không thành vấn đề! Cô ở phòng ngủ đi qua đi lại, hồi tưởng tới hồi cấp hai bức bách Cố Tinh Trầm lạm dụng chức quyền, chiếm lấy tiện lợi, hơi hơi hưng phấn.
Đinh, đinh.
Cố Tinh Trầm rốt cuộc trả lời ----
< Được>
< Tớ sẽ đi ứng tuyển>
“ Ôi!” Hứa Anh còn không kịp vui vẻ xong, đã tới thêm mấy tin nhắn ---
< Chờ tớ được tuyển>
< Tớ sẽ nói với bộ kiểm tra kỷ luật không cần đi xung quanh trường học>
< Chỉ cần kiểm tra mình cậu>
< Là được>
Hứa Anh một chút liền ngốc.
“ A???”
What the fuc*!! “ Không cần!!”
Trả lời xong tin nhắn, Cố Tinh Trầm mỉm cười buông di động, hoàn toàn có thể tưởng tượng được bộ dạng ôm di động dậm chân của Hứa Anh hiện tại.
Có đôi khi, tìm một bạn gái xinh đẹp nhưng không có đầu óc, cũng khá tốt.
Khi trêu đùa.
Đặc biệt thoải mái.Thiếu niên thông minh dùng điểm lòng dạ hẹp hòi, cậu chọn định vị, gửi qua.
Sau đó một chữ cũng không thèm nói, thu tay lại.
- --
Một giờ sau.
Di động vang mạnh, một tiếng lại thêm một tiếng, quả thực không cho người ta cơ hội thở dốc.
Thư viện an tĩnh, tiếng động cực rõ ràng. Cố Tinh Trầm bước nhanh tới góc hành lang nghe, vừa mới kết nối, bên kia liền truyền tới âm thanh oán giận liên hoàn.
“ Cậu có phải đang hẹn hò với ai không Cố Tinh Trầm, nghe điện thoại chậm như vậy!”
“ Tớ ghét cậu chết mất!”
Sau đó bên kia dừng một chút, mềm mại nói: “ Tớ…… Tớ tới rồi, cậu mau ra đây đi. Chờ cậu.”
……………..
Thời tiết không tốt lắm, bốn – năm giờ chiều mặt trời đã không thấy tăm hơi, gió lạnh vù vù.
Hứa Anh còn mặc đồ biểu diễn áo ngán váy ngắn, ở ven đường đứng đợi một chút liền lạnh, ôm cánh tay, lại dùng sức gọi điện thoại cho Cố Tinh Trầm, Cố Tinh Trầm không nghe, cô lại tức giận, quay đầu lại nhìn thấy Cố Tinh Trầm hướng cô đi tới, bước chân đâu vào đấy, một chút cũng không thấy sốt ruột.
“ Sao bây giờ cậu mới đến! Chậm chết mất!” Hứa Anh chống nạnh, nghiêng đầu trừng cậu.
“ XX chết mất!” Hứa Anh ngoài miệng mắng mỏ, cô luôn đặc biệt phong phú về cảm tình. Cố Tinh Trầm không tức giận, cởi bỏ áo khoác trùm lấy cô: “ Như vậy còn lạnh không?”
Hứa Anh ngó Cố Tinh Trầm, sau đó từ tức giận biến thành gương mặt tươi cười, hai tay khoác lên cổ cậu, nhiệt liệt hôn lên đôi môi thiếu niên.
“ Rất nhớ cậu…… Tinh Trầm.” Cô lót chân, hôn má cậu nỉ non.
Chờ cô hôn đủ rồi, Cố Tinh Trầm mới đỏ mặt rũ mắt nói: “ Chúng ta…… Không nên ở chỗ này……”
Hứa Anh cười phụt, ngó cậu.
- -- Trước mặt người khác, muốn cùng vị thiêu niên thanh lãnh rụt rè này thân thiết thật khó khăn.
- -- Nhưng sau lưng người khác…..
“ Được rồi. Tớ cũng muốn nhìn thấy thời điểm không có người bộ dạng cậu.”
- --
Hai người yên lặng đi trên đường phố.
Hứa Anh lại bắt đầu ầm ầm ỹ ỹ nới về sự tình cuộc thi, gặp được ai, minh tinh nào, thí sinh nào, trừ bỏ một chút kinh ngạc cảm thán, còn lại đều là mắng mỏ, nói những dàn nhạc sĩ đó dùng trang phục rất kì quái.
Nghe miệng lưỡi của cô, cuộc thi này cũng chẳng ra gì, bởi vì nửa bình nước của cô vẫn còn cấp nhập vây quanh.
Hứa Anh còn nói hai ngày nay vẫn bận rộn chuẩn bị, cô hối hận trước đó không nắm chặt chút thời gian, làm hại mấy ngày cuối cùng mệt chết mất.
Lời nói này từ nhỏ Cố Tinh Trầm không biết đã nghe Hứa Anh nói bao nhiêu lần. Lâm thời ôm chân Phật chính là loại chuyện cô thường xuyên làm, thời điểm học cấp hai ở trường học cũng vậy, không đến một khắc cuối cùng, cô tuyệt đối sẽ không bắt đầu làm bài tập.
Trì hoãn thật sự.
Cuối cùng không kịp, lần nào cũng tới năn nỉ cậu hỗ trợ.
Cố Tinh Trầm nghiêm túc nghe, giọng nói Hứa Anh hơi mệt mỏi, cậu liền đưa trà sữa cho cô uống đỡ khát.
Hứa Anh uống trà sữa, đôi mắt đen lúng liếng lẳng lặng chuyển tới trên người thiếu niên.
Hứa Anh nghĩ, thời gian thật sự là ma thuật. Cố Tinh Trầm cao hơn rất nhiều, hình dáng cũng ngày một cương nghị thành thục. Đến bây giờ, cô nhớ tới ngày mùng một hôm tuyết ấy, bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, cô chặn Cố Tinh Trầm ở cổng trường, một chân đạp bánh xe cậu, đe dọa cậu nhóc vóc dáng thấp bé, làn da trắng trắng: Không cùng tôi yêu đương, tôi sẽ để cho bọn họ đánh cậu!
“ Đang cười cái gì?” Cố Tinh Trầm hỏi.
Hứa Anh chớp chớp mắt, ôm eo thiếu niên, gương mặt cọ ở ngực Cố Tinh Trầm: “ Tinh Trầm, cậu lớn lên thật là quá cao. xem ra khi còn nhỏ ánh mắt của tớ thật không tồi.
“ Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này.” Cố Tinh Trầm nhíu mày. Cậu không thích đoạn kí ức kia, mỗi lần hồi ức lại đều thấy bản thân mình thật hèn, thế mà bị Hứa Anh dọa đến như vậy.
“ Tinh Trầm.”
“ Ừm.”
Hứa Anh ngẩng mặt, Cố Tinh Trầm rũ mắt nhìn cô: “ Sao vậy?”
Hứa Anh nhón chân, Cố Tinh Trầm phối hợp cúi đầu, để cô hôn được cậu như nguyện.
Tuy rằng hai đôi môi rời khỏi nhau nhưng mặt hai người vẫn rất gần, ánh mắt tương giao, trong không khí dường như có thanh âm hoa nở.
“ Thật xin lỗi, Tinh Trầm, tớ biết tớ không tốt, tuy rằng…… tuy rằng tớ cũng không biết cụ thể không tốt ở chỗ nào.”
“ Nhưng tớ sẽ nỗ lực.”
“ Nỗ lực mà…… thích cậu.”
- --
“ Bà ngoại, cháu đã về.”
Cố Tinh Trầm gọi một tiếng, bê xe đạp cất ngay ngắn.
Bà ngoại Cố đẩy đẩy kính lão, nhìn thiếu niên đầy mặt mỉm cười, bộ dáng sạch sẽ lại ấm áp cùng sự an tĩnh mấy ngày hôm trước thật bất đồng.
Đi thư viện về, lại vui vẻ vậy sao?
Qủa nhiên là đứa bé ngoan thích đọc sách.
Bà ngoại Cố khẽ nghĩ.
- --
Bóng đêm chậm rãi hạ xuống, Cố Tinh Trầm bên cạnh đèn bàn chuẩn bị chương trình học ngày mai. Con mèo nhỏ tiểu Anh từ cửa sổ nhìn người đi đường, trên bàn di động chấn động, WeChat tới một tin nhắn.
Cố Tinh Trầm có chút hối hận đã nói chuyện với Hứa Anh hội học sinh tìm cậu.
< Tinh Trầm, tớ xin cậu>
< Nhận lời nhận lời đi>
< Trước kia không phải cậu cũng là chủ tịch hội học sinh sao? Không thành vấn đề không thành vấn đề>
< Cầu xin cậu đồng ý đi>
Cố Tinh Trầm nhìn thoáng qua, đáp lại một câu: < Vì sao>
Bên kia thật lâu cũng không hồi lại, luôn là trạng thái đang nhập, sau đó một lúc lâu, Cố Tinh Trầm hoài nghi Hứa Anh cũng chưa từng dùng sức sáng tác văn như vậy, trong đó thỉnh thoảng còn xen kẽ chút biểu tình.
< Kiểm tra kỷ luật của hội học sinh thật đáng ghét! ( bốc hỏa) ( bốc hỏa) ( bốc hỏa) cậu cũng không biết, bọn họ luôn đi loanh quanh trường học, giống như đám ruồi bọ vậy! Đến thầy cô còn mặc kệ tớ ( trợn trừng mắt), nhưng mấy học sinh kia mỗi lần gặp phải trong trường học đều nói váy tớ ngắn, giày đi không đúng, trừ điểm của lớp, hại tớ bị chửi mắng lải nhải không để yên ( lã chã chực khóc). Bà đây chán ghét! ( khóc lớn) bọn họ bắt nạt tớ, Tinh Trầm ( khóc lớn) ( khóc lớn)>
Hứa Anh ôm di động chờ trên giường, quay cuồng, lại quay cuồng.
Một phút đồng hồ, hai phút, ba phút, Cố Tinh Trầm cũng không trả lời.
Cô có chút chờ không nổi, giao diện mới nhảy ra một tin nhắn mới.
Cố Tinh Trầm: < Ầm ĩ nửa ngày, hóa ra cậu muốn để tớ lạm dụng chức quyền?”
Hứa Anh chớp chớp mắt, trả lời:
< Tớ muốn cậu bảo vệ bạn học cùng lớp thôi mà.>
< Không>
< Là bảo vệ người phụ nữ của cậu!>
< Tớ là người phụ nữ của cậu mà, Tinh Trầm ( đáng thương)>
< Cậu quên rồi sao???>
Cố Tinh Trầm ngó giao diện màn hình di động sáng lên, ngoài cười nhưng trong không cười, buông bút, cầm lấy di động……
Bút lăn một chút, rơi xuống một đường hàm số parabol, lăn qua lăn lại để cho móng vuốt con mèo sờ mó.
Bang.
Bút rơi trên mặt đất.
Hứa Anh cắn miệng lặng lẽ cười khẽ, nghĩ thầm lần này chắc chắn không thành vấn đề! Cô ở phòng ngủ đi qua đi lại, hồi tưởng tới hồi cấp hai bức bách Cố Tinh Trầm lạm dụng chức quyền, chiếm lấy tiện lợi, hơi hơi hưng phấn.
Đinh, đinh.
Cố Tinh Trầm rốt cuộc trả lời ----
< Được>
< Tớ sẽ đi ứng tuyển>
“ Ôi!” Hứa Anh còn không kịp vui vẻ xong, đã tới thêm mấy tin nhắn ---
< Chờ tớ được tuyển>
< Tớ sẽ nói với bộ kiểm tra kỷ luật không cần đi xung quanh trường học>
< Chỉ cần kiểm tra mình cậu>
< Là được>
Hứa Anh một chút liền ngốc.
“ A???”
What the fuc*!! “ Không cần!!”
Trả lời xong tin nhắn, Cố Tinh Trầm mỉm cười buông di động, hoàn toàn có thể tưởng tượng được bộ dạng ôm di động dậm chân của Hứa Anh hiện tại.
Có đôi khi, tìm một bạn gái xinh đẹp nhưng đầu óc không mấy thông minh, cũng khá tốt.
Khi trêu đùa.
Đặc biệt thoải mái.
_______
Hôm nay ra chương hơi muộn:"(
Do mạng chỗ mình lag quá (*´罒"*)