Chương 30: Kỷ Diễn, Anh Có Thể Tôi Một Cái Không?
Edit: Gấu Chồn Beta: Gấu Bụng Bự- --------- Lục Hi Hòa mở cửa xe ngồi vào, sau đó đưa tay cài dây an toàn. Chỗ ăn cơm là do Kỷ Diễn chọn, là một nhà hàng cao cấp, vì suy nghĩ đến Lục Hi Hòa, hai người đặt phòng trước. Toàn bộ trang trí đều là gỗ thô, đơn giản sạch sẽ, quan trọng nhất là riêng tư. Lục Hi Hòa thấy anh rất quen thuộc với nhà hàng này, liền hỏi: "Anh thường tới đây sao?" Kỷ Diễn rót cho cô một tách trà lúa mạch: "Ừ, xem như là vậy." Lục Hi Hòa bưng lên nhấp vài ngụm, đôi mắt dạo một vòng từ dưới lên trên, hỏi thử: "Với ai?" Động tác uống nước của Kỷ Diễn dừng một chút, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, sau đó trả lời. "Rất nhiều." Lục Hi Hòa: "..." Thẳng nam sắt thép!!* *Từ ngữ mạng Trung: chỉ những người con trai thẳng thắn, không giỏi đoán ý người khác. "Rất nhiều là bao gồm ai vậy?" Cô lại tiếp tục hỏi anh. Con ngươi đen nhánh của Kỷ Diễn dừng lại mấy giây trên người cô, sau đó buông ly nước, nói rằng: "Đến vì quan hệ cá nhân thì chỉ có một mình em." Quan hệ cá...nhân??? Trong nháy mắt Lục Hi Hòa rút ra được từ mấu chốt trong câu nói, cô buông tách trà, thân mình nghiêng về phía trước, chống cằm, đôi mắt to trong suốt của cô nháy mấy cái, tiếp tục hỏi. "Anh nói chúng ta là quan hệ cá nhân? Vậy có phải đã chứng minh em ở trong lòng anh không giống với những người khác không?" Kỷ Diễn mím đôi môi mỏng, vẫn không nói chuyện, cửa phòng bị gõ, lúc anh nói một tiếng "mời vào", nhân viên phục vụ liền bắt đầu mang thức ăn lên. Anh xé màng bọc chén đũa, tráng qua nước nóng một lần mới đưa cho cô. "Ăn cơm." Lúc Hi Hòa chống cằm: "Vâng." Sau khi tất cả các món ăn được dọn ra, Lục Hi Hòa mới phát hiện trên bàn toàn là món cô thích ăn, xem ra ăn ké nhà anh lâu, anh đã nhớ kỹ khẩu vị của cô. Lục Hi Hòa ngẩng đầu nhìn Kỷ Diễn đang cúi đầu rửa chén đũa, trong lòng như trở nên ngọt ngào, giống như khi ăn kẹo đại bạch thỏ* hồi lúc nhỏ vậy. *Tên thương hiệu kẹo Trung Quốc Nhà hàng này rất hợp với khẩu vị của cô, nhưng cô chỉ ăn no được sáu phần đã buông đũa, ăn ngon thì ngon thật, nhưng chỉ có một ít hương vị nhà làm, không giống Kỷ Diễn làm... Sau khi đặt đũa xuống, cô cầm tách trà lúa mạch nhấp từng ngụm nhỏ, trà lúa mạch xóa tan vị dầu mỡ rất hiệu quả, cũng được rất nhiều nhà hàng chuẩn bị. Kỷ Diễn thấy cô buông đũa xuống, "Không thích sao?" Lục Hi Hòa lắc đầu, "Không có, thích." "Vậy tại sao lại ăn ít thế?" Anh chỉ thấy cô ăn vài miếng. "Uh,..." Lục Hi Hòa suy nghĩ, sau đó nói: "Bởi vì không ngon như anh nấu." Kỷ Diễm: "...." Lúc này, điện thoại của Lục Hi Hòa đột nhiên vang lên, là Chu Chỉ Yểu gọi tới. Lục Hi Hòa nói chuyện với cô ấy chưa tới một phút đã cúp máy. Cơm nước xong, Kỷ Diễn chuẩn bị đưa Lục Hi Hòa về nhà, nhưng lại bị Lục Hi Hòa từ chối. "Bây giờ tôi không về nhà, lát nữa Chu Chỉ Yểu sẽ tới." Kỷ Diễn gật đầu, thấy từ xa Chu Chỉ Yếu đang lái xe tới anh mới rời đi. Chu Chỉ Yểu đậu xe trước mặt Lục Hi Hòa, cô ấy hạ cửa xe xuống, cánh tay vắt ngang cửa sổ, hóng hớt hỏi: "Ui, ai vậy?" Từ xa, cô ấy nhìn thấy cô bước xuống xe, còn vẫy tay tạm biệt người ta, huhmm.....Có chút không bình thường. Lục Hi Hòa kéo cửa lên xe cô ấy, mặt không biến sắc trả lời: "Đoán xem." Đoán đoán đoán, đoán em gái cô! "Buổi sáng vừa mới dính scandal với một người đàn ông, bây giờ lại ăn cơm trưa với một người đàn ông khác, lá gan của cậu của to thật." Lục Hi Hòa tháo khẩu trang xuống, nghiêm trang nhìn cô: "Ai nói với cậu là người khác?" "Hả?" Chu Chỉ Yểu còn chưa kịp phản ứng. Không đúng, không lẽ là cùng một người? "CMN! Lục Hi Hòa, không lẽ chuyện này là thật? Cậu lén yêu đương thật à?" Lục Hi Hòa ghét bỏ, liếc cô ấy một cái: "Cái gì mà lén yêu đương, vấn dĩ là không có yêu đương được chưa?" Hơn nữa nếu cô thật sự yêu đương, cô tuyệt đối sẽ không giấu giếm, so với việc lo lắng sợ hãi bị paparazzi phơi ra, còn không bằng tự mình thẳng thắn. "Nhưng tôi thấy bộ dạng này của cậu, trông rất tiếc nuối, cậu thích anh ta hả?" Giọng nói Chu Chỉ Yểu hưng phấn, vẻ mắt giống như biết được chuyện gì ghê gớm. Thấy thế, Lục Hi Hòa oán giận nói với cô: "Cậu là ai, tại sao tôi phải nói với cậu." Khoé miệng Chu Chỉ Yếu giật giật, cậu hay lắm! "Hôm nay Hà Phỉ đi tham ban Mạnh San San." "Việc này cậu cũng biết?" Lục Hi Hòa ngạc nhiên. Chi Chỉ Yểu hất cằm: "Nói thừa, tin tức của tôi rất nhạy đấy." "Nhưng mà cô ta đi tham ban cũng không liên quan gì đến tôi." Hiện tại cô không có thời gian để đối phó với các cô ta, cô ta thích thế nào thì như thế đấy, miễn sao không dính dáng đến cô là được, cô ghét phiền phức. Cả buổi chiều cô đều ở cùng Chu Chỉ Yểu, thời gian hai người cãi qua cãi lại trôi đi cũng mau, bất tri bất giác mặt trời đã xuống núi, ánh hoàng hôn chiếu xuống từng góc đường trong thành phố. Ăn tối xong, Chu Chỉ Yểu đưa Lục Hi Hòa về nhà. Ngay lúc Lục Hi Hòa chuẩn bị rời đi, giọng nói của Chu Chỉ Yểu truyền đến từ phía sau. "Hôm nay tôi thấy Tần Kính." Bước chân của Lục Hi Hòa đông lại trong nháy mắt, cô xoay người lại, đã qua nhiều năm như vậy, một lần nữa cô ấy lại thấy được vẻ cô đơn trên mặt của cô. Giống như năm ấy, lúc Tần Kính rời đi. "Cậu ta không giống so với trước đây." Bởi vì câu nói của Chu Chỉ Yếu, cả đêm Lục Hi Hòa không ngon giấc, cả buổi tối nửa tỉnh nửa mê, không ngừng lặp đi lặp lại, toàn là những chuyện cũ hồi cấp ba. Chưa tới sáu giờ sáng, cô đã tỉnh. Bởi vì ngủ không được, cô sửa soạn một chút rồi ra ngoài chạy bộ sáng sớm, lâu rồi cô không chạy bộ vào sáng sớm, cả người mệt nhoài, thở hồng hộc, tinh thần vẫn không phấn chấn lên được. Vì vậy cô chỉ có thể ngồi trên ghế nghỉ ngơi một chút, giữa lúc cô đang phục hồi thể trạng, tiếng chó sủa quen thuộc từ xa truyền đến. Cô theo bản năng nhìn về phía tiếng sủa, thì nhìn thấy một chú chó Golden xinh đẹp chạy về phía cô. Bão Bão? Lúc này Bão Bão đang vọt tới về phía cô, tốc độ của nó rất nhanh, nhưng lúc sắp tới mũi chân cô thì dừng lại đúng lúc, không có đụng thẳng người cô. Nó giơchân đặt lên đầu gối cô, nghiêng đầu thè lưỡi lanh lợi nhìn cô. Trong lòng Lục Hi Hòa ngọt ngào, bàn tay trắng noãn nhỏ bé đặt lên đầu nó, nhẹ nhàng xoa, Bão Bão cũng rất hưởng thụ mà cọ cọ bàn tay cô. Được hai giây, Lục Hi Hòa mới kịp phản ứng, Bão Bão ở đây, vậy có nghĩa là Kỷ Diễn cũng ở đây? Thế là cô ngẩng đầu nhìn qua, thật sự thấy được Kỷ Diễn đi về phía mình. Anh mặc một bồ độ thể thao, không phải là tây trang giày da, tóc rũ xuống vừa phải trên trán, sạch sẽ lại mát mẻ, nhìn qua trông như thiếu niên. Lúc Lục Hi Hòa nhìn Kỷ Diễn, Kỷ Diễn cũng đồng thời nhìn cô. Mái tóc dài được cô cột thành đuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn không son phấn, vì vận động mà đỏ ửng, quần áo thể thao màu hồng nhạt bao bọc dáng người mảnh khảnh nhỏ nhắn. Mà Bão Bão lúc này đang nhoài lên đùi cô cô, đè toàn bộ trọng lượng xuống, anh không khỏi nhíu mày, nói: "Bão Bão." Bão Bão nghe được giọng nói của Kỷ Diễn, nó nghiêng đầu nhìn anh một cái, nó nghe được trong giọng nói của chủ nhân tạm thời mang theo ý cảnh cáo. Chủ tạm thời dù sao cũng chỉ là chủ tạm thời, nhưng lại chẳng dễ nói chuyện như chủ nhân của nó, mà thường ngày ở chung, nó cũng cảm giác được, chủ tạm thời của nó rất lạnh nhạt, không muốn chơi với nó, tính tình còn không tốt. Vì vậy nó ấm ức thụt chân lại, chỉ đặt cằm tựa vào đầu gối cô. Lục Hi Hòa thấy bộ dáng sợ hãi của Bão bão, không khỏi bật cười. Chú chó này sao mà khôn dữ vậy? Cô lại xoa đầu Bão bão, sau đó đứng dậy tới chỗ Kỷ Diễn, cô đến trước mặt anh, không hề báo trước mà vươn tay ôm lấy anh. "Mới sáng sớm đã xin ôm một cái, anh có ý đồ gì đây?" Lục Hi Hòa cố ý hỏi. Kỷ Diễn: "...." Lục Hi Hòa ôm chặt eo anh, mặt dán vào ngực anh, dường như cô chỉ dựa như vậy, tất cả mệt nhọc đều có thể tan thành mây khói, anh mang đến cho cô sự an tâm không nói được thành lời. "Kỷ Diễn, anh có thể tôi một cái không?" Cô ôm anh, nhưng bàn tay anh chỉ bất động để hai bên, nhưng vào giờ phút này, cô lại nảy lòng tham, tham lam muốn anh ôm cô một cái, tham lam muốn lấy một chút ấm áp từ người anh. Kỷ Diễn cảm giác được tâm trạng của cô có vẻ sá sút, anh không hỏi cô lý do, tay ở hai bên chậm rãi giơ lên, một tay vòng qua bờ vai gầy yếu, tay kia giữ gáy của cô, dịu dàng an ủi. Đột nhiên Lục Hi Hòa đột nhiên không còn buồn rầu, nhưng cô vẫn không nhịn được muốn khóc, bởi vì nếu khóc lên thật, thì quá mất mặt. "Tách tách" một tiếng vang nhỏ vang lên. Lục Hi Hòa đắm chìm trong nỗi buồn không nghe thấy được, thế nhưng Kỷ Diễn nghe nhất thanh nhị sở*, anh theo bản năng hơi nghiêng người, che khuất Lục Hi Hòa, sauđó ngẩng đầu, con ngươi bén nhọn nhìn tới chỗ phát ra. *Nhất thanh nhị sở: rõ ràng rành mạch Chính người chụp ảnh cũng không ngờ mình bị bắt quả tang, người đàn ông trong cameras đột nhìn mình, con ngươi như một khối băng, khiến sau lưng anh ta không khỏi xuất hiện một trận mồ hôi lạnh, anh ta sợ đến mức lập tức nhấc chân bỏ chạy. Kỷ Diễn nhìn bóng dáng người nọ chật vật mà chạy, lạnh như băng nói với Bão Bão bên cạnh: "Bão Bão." Nghe vậy, Bão bão bật người duỗi chân đuổi theo người kia.