Chương 17
- Cả dải ngân Hà trong ánh mắt tôi'Huhu, các cậu còn ở đây mắng người,không thấy tội nghiệp cô gái yếu đuối giữa chốn đất khách quê người hay sao'- Tôi không biết cậu'Đáng đời cậu!'[lêu lêu]Hừ... cái này gọi là cười trên nỗi đau của người khác mà!- Giang Yên Yên'Ký lai chi, tắc an chi'(Chuyện gì đến đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu)Cuối cùng trên đời vẫn có người tốt, cô cười Khanh khách, lộ lúm đồng tiền nhỏ.- Cả dải ngân Hà trong ánh mắt tôi'Yên Yên, cậu là tốt nhất!'[bắn tim][bắn tim]- Giang Yên Yên'Hìhì'- Trần Tiểu Thiên Tiên"..."- Tại Hàn Chi Nhược Y"..."- Tôi không biết cậu "..."Triển Nha lấy tay đập đầu gối, haha....Cuối cùng cô cũng thành công chọc tức mấy tiểu cô nương này rồi!Quả thực... quả thực không nhịn được cười mà. Đây mới đúng là vật đổi sao dời trong truyền thuyết!Hắc! Hắc!Cũng thật may là đây không có người không thì cô cũng không biết kiếm cái lỗ ở đâu để mà chui xuống...Cô cúi đầu vui vẻ... tiếp tục ăn mỳ, đúng là cuộc đời gắn kết với tô mỳ mà...Bỗng có một cảm giác, cô cảm thấy không khí xung quanh giảm xuống âm độ, một cỗ khí tức xuất hiện quanh đây...Khoảnh khắc mọi thứ ngưng tụ kết thành băng.Triển Nha hơi bực mình, điều hoà tiệm net bị hỏng rồi sao?Tại sao cô cứ có cái cảm giác không rét mà run như thế này nhỉ?Không quản cô tiếp tục bỏ mỳ vào miệng, tiếp tục công cuộc bát quái... "Triển Nha."Ai đó gọi cô! nhưng giọng nói này thực dễ nghe quá, âm trầm, có chút lạnh nhạt, nhưng cũng mang theo không ít hàn khí...Không! Đủ! Kiên! Nhẫn!Mặc kệ là ai đang gọi mình, cô đang bận chat nha, cứ vậy lùa mỳ vào miệng cô không thèm ngẩng đầu..."Nhân viên à! Tôi đang bận, nếu có chuyện gì để sau hẵng nói nha."Nói rồi hơi khoát tay, bộ không định để cô ăn à, cô còn chưa ăn no đâu, cho nên cô gái nào đó... cư nhiên tiếp tục ăn!Một cơn ớn lạnh dọc theo xương sống, lông tơ cô muốn dựng hết cả lênKhông đúng! Hàn khí này càng lúc càng lạnh, tràn đầy ta niệm không vui, Triển Nha bất giác run người một cái!"Hình như... có chút quen"Cô gái đang ăn mì chợt lẩn bẩm, chất giọng quen thuộc này cô đã nghe ở đâu đó rồiTrong trí nhớ hiện lên- hay như nhân vật lồng tiếng vậy, đã đẹp trai mà giọng nói còn hay như vậy! Ruốt cuộc còn muốn cô ghen tỵ bao nhiêu nữa đây-Aaaaaaa!!!!!!!Sấm nổ ầm, oành oành như cơn bão cấp 12 vậy, Triển Nha khó khăn nuốt nước miếng....Cô đã từng nghĩ vật khi nghe... Đặng Tâm Minh nói!!!!Ôi!!!!!Triển Nha chật vật ngẩng đầu lên, như đang chờ đợi cái chết đến gần"A..." cô là nhỏThế mà là... Đặng Tâm Minh thật!Không biết có bao nhiêu kinh ngạc, đôi đũa trong tay rơi xuống đất, tô mỳ cũng suýt đổ lên người...Cô ngồi im bất động, hoàn toàn kinh tâm động phách... chấn động cực độ...Cô vừa gọi anh là nhân viên tiệm net đó... a!Anh lạnh nhạt đứng bên tấm chắn, hoàn toàn thấy được thân hình thon dài dưới ánh sáng đèn điện, cái bóng hoàn mỹ đổ xuống người cô, cả người anh hoàn toàn ngược sáng nhưng còn lung linh hơn cả ánh đèn, cả người toát lên phong thái lãnh đạm. Lạnh lùng nhìn cô, như thể thần tiên dừng chỗ phàm trần, đẹp hơn tranh vẽ. Đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, ánh mắt ấy có chút chán ghét...Không quản hiện tại mình thê thảm như thế nào, cô vội đứng lên... suýt ngã, mặt rõ nét lúng tính gượng gạo, tay chân trở nên luống cuốngGame over.!