Chương 21: Bệnh Viện
"Tiểu thịt tươi đêm qua làm cậu động lòng rồi hả?" Thạch Ân thấy Bạc Hy mệt mỏi như vậy thì cũng đủ biết đêm qua xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà cô ấy vẫn thấy có chút lạ, bình thường cô sẽ không tùy tiện lên giường với đàn ông đâu.
Bạc Hy xua tay, gắp một miếng thịt bò cho vào miệng đáp:"Chồng của mình đấy, tiểu thịt tươi của cậu không có cửa."
"Ây, cậu thật là... Chẳng phải cậu nói chồng của cậu là một người não tàn, suy nghĩ bằng nửa thân dưới hay sao, vậy còn qua đêm cùng anh ta?" Thạch Ân lập tức cao hứng, hiếu kỳ hỏi lại ngay.
"Thì thể lực tốt, Cao Minh Khải lại rất đẹp trai đúng không?"
Nghe cô nói xong Thạch Ân cười phá lên, sau đó cũng nói qua vấn đề khác.
Từ dạo đó không còn thấy Cao Minh Khải xuất hiện rồi, chắc hắn giận vì cô từ chối hắn. Cô mặc kệ!
*
Chuyến này cô theo Thạch Ân trở về nước và thăm gia đình, cũng là đến gặp em trai Thạch Ân mua tranh của cậu ấy. Công việc cũng đến hạn hợp đồng, Jackson luôn muốn cô kí thêm với anh vài năm nữa nhưng Bạc Hy vẫn đang cân nhắc. Hôm nay anh làm tiệc nhỏ liên hoan nhà hàng đạt doanh số cũng là để tiễn Bạc Hy về nước, bữa tiệc tổ chức ở quán bar khá là sang trọng.
"Bạc Hy xem ông chủ của chúng ta cũng xem trọng cô quá trời, đãi ở quán bar đắt đỏ như vậy." Tiêu Tịnh cũng là một nhân viên của nhà hàng, cô ấy giữ chức vụ kế toán. Mấy năm nay cô ta miệng thì trước mặt nói cười, sau lưng thì đâm chọt cô không phải không biết, chỉ là lười để tâm đến.
Bạc Hy cười, nụ cười xinh đẹp như hoa đáp:"Cũng phải xem bao năm qua tôi luôn làm được việc cho anh ấy, đúng không ổng chủ?"
"Phải, Bạc Hy làm việc rất tốt. Doanh số của chúng ta hai năm nay tăng cao cũng có công của cô ấy rất lớn." Jackson không tiếc lời khen ngợi cô.
Tiêu Tịnh nhìn cô căm thù ra mặt, thật ra cô và cô ấy không hợp nhau. Tiêu Tịnh vừa nhìn đã biết có ý với Jackson, nhưng mà anh ta lại đối tốt với Bạc Hy nên cô ta ghen tức cũng là điều dĩ nhiên.
Vừa ở trong toilet đi ra đã gặp phải Mộ Phi, anh thì đi vào. Bạc Hy vốn là muốn lướt qua nhưng anh kéo tay cô lại, nói:"Bạc tiểu thư cô rãnh không, cho tôi năm phút được chứ?"
"Chúng ta có gì để nói sao?" Cô không khách khí hỏi lại.
Mộ Phi kéo cô ra chỗ vắng người, anh cuối người nói:"Chuyện cũ tôi thật sự rất xin lỗi cô."
"Tôi quên rồi."
Thật ra cô cũng không còn trách nữa, chuyện qua một năm rồi, anh lại có ý xin lỗi cô cũng không thù dai. Với lại Mộ Phi cũng là người bị hại, tất cả là do Mẫn Nhi dắt mũi, tính ra anh cũng có chút đáng thương.
Mô Phi nhìn cô, còn định nói thêm vài câu đã bị cô kéo nhào về phía mình. Hành động vừa rồi của Bạc Hy đã giúp anh tránh được nhát dao chí mạng của Mẫn Nhi đâm đến, cô ta muốn lấy mạng anh.
Tính huống xảy ra quá đột ngột cũng may là cô nhanh tay kéo được Mộ Phi tránh được.
"Cô điên đấy hả?" Bạc Hy ôm cánh tay bị chảy máu mắng Mẫn Nhi.
Cô ta lúc này không còn bình tĩnh nữa, đâm loạn xa cũng may là Mộ Phi chụp được tay cô ta hất con dao ra xa.
"Mẫn Nhi cô có thôi đi không? Dám đâm cả tôi?"
"Anh là đồ khốn, nếu ngày đó anh không dụ dỗ tôi thì tôi đâu có bị Minh Khải bỏ rơi." Mẫn Nhi gào khóc với anh, sự việc này không nhỏ rất nhanh đã bị người khác vây lại xem kịch hay.
Cao Minh Khải cũng xuất hiện rồi, A Lê liền xử lí cô ta ngay lập tức. Mộ Phi quay lại thì thấy tay Bạc Hy chảy đầy máu, mà mắt cô sớm đã ướt lệ.
Cô đau!
"Bạc tiểu thư cô không sao chứ, tôi đưa cô đi bệnh viện." Mộ Phi bế cô đi, đến Cao Minh Khải cũng không trở tay kịp.
Cũng may vết thương ngoài da không sâu lắm, nhưng mà Bạc Hy rất là đau. Mộ Phi đứng ở giường bệnh lo lắng hỏi thăm:"Cô đau lắm hả?"
"Đau chứ, anh nghĩ tôi mình đồng da sắt chắc?" Cô cau mày nói, cô đã đau lắm rồi anh hỏi mấy câu vô tri làm cô phát cáu chết đi được.
"Tôi xin lỗi nhé, lại là lỗi của tôi." Anh năm cánh tay cô xoa xoa như muốn xoa dịu.
"Cậu có nắm nữa thì cô ấy cũng không có đỡ đau." Cao Minh Khải đẩy anh ra lạnh nhạt nói.
Mộ Phi bất lực nhìn cô, chứ anh cũng không biết làm thế nào nữa.
"Tôi đưa về, Từ Khiêm sẽ theo dõi vết thương cho cô." Hắn cuối người muốn bế cô thì dừng động tác bởi tiếng mở cửa rất mạnh.
Jackson lao vào như cơn gió, nắm tay cô gấp gáp hỏi thăm. Đây là tính cảnh gì, ba người đàn ông này...
"Xem ra là nhiều người quan tâm cậu lắm!" Thạch Ân cũng vừa đi đến, cô ấy là người sau cùng bước vào phòng.
Cô ấy đi lướt qua Mộ Phi có liếc mắt nhìn anh một cái, nhưng cũng không có nói gì. Bạc Hy xuống giường, lấy áo khoác đang được treo trên giá cẩn thân mặc vào rồi nói:"Tôi không sao, bạn tôi đưa tôi về được rồi."
"Để tôi... Anh là cái gì của cô ấy?" Jackson chưa nói hết câu đã bị Cao Minh Khải vặn vẹo.
Nhưng mà cô ấy vẫn thấy có chút lạ, bình thường cô sẽ không tùy tiện lên giường với đàn ông đâu.
Bạc Hy xua tay, gắp một miếng thịt bò cho vào miệng đáp:"Chồng của mình đấy, tiểu thịt tươi của cậu không có cửa."
"Ây, cậu thật là... Chẳng phải cậu nói chồng của cậu là một người não tàn, suy nghĩ bằng nửa thân dưới hay sao, vậy còn qua đêm cùng anh ta?" Thạch Ân lập tức cao hứng, hiếu kỳ hỏi lại ngay.
"Thì thể lực tốt, Cao Minh Khải lại rất đẹp trai đúng không?"
Nghe cô nói xong Thạch Ân cười phá lên, sau đó cũng nói qua vấn đề khác.
Từ dạo đó không còn thấy Cao Minh Khải xuất hiện rồi, chắc hắn giận vì cô từ chối hắn. Cô mặc kệ!
*
Chuyến này cô theo Thạch Ân trở về nước và thăm gia đình, cũng là đến gặp em trai Thạch Ân mua tranh của cậu ấy. Công việc cũng đến hạn hợp đồng, Jackson luôn muốn cô kí thêm với anh vài năm nữa nhưng Bạc Hy vẫn đang cân nhắc. Hôm nay anh làm tiệc nhỏ liên hoan nhà hàng đạt doanh số cũng là để tiễn Bạc Hy về nước, bữa tiệc tổ chức ở quán bar khá là sang trọng.
"Bạc Hy xem ông chủ của chúng ta cũng xem trọng cô quá trời, đãi ở quán bar đắt đỏ như vậy." Tiêu Tịnh cũng là một nhân viên của nhà hàng, cô ấy giữ chức vụ kế toán. Mấy năm nay cô ta miệng thì trước mặt nói cười, sau lưng thì đâm chọt cô không phải không biết, chỉ là lười để tâm đến.
Bạc Hy cười, nụ cười xinh đẹp như hoa đáp:"Cũng phải xem bao năm qua tôi luôn làm được việc cho anh ấy, đúng không ổng chủ?"
"Phải, Bạc Hy làm việc rất tốt. Doanh số của chúng ta hai năm nay tăng cao cũng có công của cô ấy rất lớn." Jackson không tiếc lời khen ngợi cô.
Tiêu Tịnh nhìn cô căm thù ra mặt, thật ra cô và cô ấy không hợp nhau. Tiêu Tịnh vừa nhìn đã biết có ý với Jackson, nhưng mà anh ta lại đối tốt với Bạc Hy nên cô ta ghen tức cũng là điều dĩ nhiên.
Vừa ở trong toilet đi ra đã gặp phải Mộ Phi, anh thì đi vào. Bạc Hy vốn là muốn lướt qua nhưng anh kéo tay cô lại, nói:"Bạc tiểu thư cô rãnh không, cho tôi năm phút được chứ?"
"Chúng ta có gì để nói sao?" Cô không khách khí hỏi lại.
Mộ Phi kéo cô ra chỗ vắng người, anh cuối người nói:"Chuyện cũ tôi thật sự rất xin lỗi cô."
"Tôi quên rồi."
Thật ra cô cũng không còn trách nữa, chuyện qua một năm rồi, anh lại có ý xin lỗi cô cũng không thù dai. Với lại Mộ Phi cũng là người bị hại, tất cả là do Mẫn Nhi dắt mũi, tính ra anh cũng có chút đáng thương.
Mô Phi nhìn cô, còn định nói thêm vài câu đã bị cô kéo nhào về phía mình. Hành động vừa rồi của Bạc Hy đã giúp anh tránh được nhát dao chí mạng của Mẫn Nhi đâm đến, cô ta muốn lấy mạng anh.
Tính huống xảy ra quá đột ngột cũng may là cô nhanh tay kéo được Mộ Phi tránh được.
"Cô điên đấy hả?" Bạc Hy ôm cánh tay bị chảy máu mắng Mẫn Nhi.
Cô ta lúc này không còn bình tĩnh nữa, đâm loạn xa cũng may là Mộ Phi chụp được tay cô ta hất con dao ra xa.
"Mẫn Nhi cô có thôi đi không? Dám đâm cả tôi?"
"Anh là đồ khốn, nếu ngày đó anh không dụ dỗ tôi thì tôi đâu có bị Minh Khải bỏ rơi." Mẫn Nhi gào khóc với anh, sự việc này không nhỏ rất nhanh đã bị người khác vây lại xem kịch hay.
Cao Minh Khải cũng xuất hiện rồi, A Lê liền xử lí cô ta ngay lập tức. Mộ Phi quay lại thì thấy tay Bạc Hy chảy đầy máu, mà mắt cô sớm đã ướt lệ.
Cô đau!
"Bạc tiểu thư cô không sao chứ, tôi đưa cô đi bệnh viện." Mộ Phi bế cô đi, đến Cao Minh Khải cũng không trở tay kịp.
Cũng may vết thương ngoài da không sâu lắm, nhưng mà Bạc Hy rất là đau. Mộ Phi đứng ở giường bệnh lo lắng hỏi thăm:"Cô đau lắm hả?"
"Đau chứ, anh nghĩ tôi mình đồng da sắt chắc?" Cô cau mày nói, cô đã đau lắm rồi anh hỏi mấy câu vô tri làm cô phát cáu chết đi được.
"Tôi xin lỗi nhé, lại là lỗi của tôi." Anh năm cánh tay cô xoa xoa như muốn xoa dịu.
"Cậu có nắm nữa thì cô ấy cũng không có đỡ đau." Cao Minh Khải đẩy anh ra lạnh nhạt nói.
Mộ Phi bất lực nhìn cô, chứ anh cũng không biết làm thế nào nữa.
"Tôi đưa về, Từ Khiêm sẽ theo dõi vết thương cho cô." Hắn cuối người muốn bế cô thì dừng động tác bởi tiếng mở cửa rất mạnh.
Jackson lao vào như cơn gió, nắm tay cô gấp gáp hỏi thăm. Đây là tính cảnh gì, ba người đàn ông này...
"Xem ra là nhiều người quan tâm cậu lắm!" Thạch Ân cũng vừa đi đến, cô ấy là người sau cùng bước vào phòng.
Cô ấy đi lướt qua Mộ Phi có liếc mắt nhìn anh một cái, nhưng cũng không có nói gì. Bạc Hy xuống giường, lấy áo khoác đang được treo trên giá cẩn thân mặc vào rồi nói:"Tôi không sao, bạn tôi đưa tôi về được rồi."
"Để tôi... Anh là cái gì của cô ấy?" Jackson chưa nói hết câu đã bị Cao Minh Khải vặn vẹo.