Chương 26: (Đại tiểu thư không còn thích em nữa)
Cô gái trẻ đóng vai người giúp việc tên là Tô Ly, cô ấy là một sinh viên đại học mới ngoài đôi mươi, đôi má hơi mũm mĩm và đôi mắt tròn giống như một cô gái thời Đường, trông rất dễ thương.
Không biết đạo diễn có thích cô ấy không và để cô ấy đóng vai cô hầu gái ngu ngốc của Thần Hi, một nữ phụ độc ác.
Cả hai cùng nhau có thể coi là bước đệm trên con đường nâng cấp nữ chính, thậm chí Tô Ly còn đóng một vai hài hước.
Cô nhìn thấy Thần Hi đứng dậy chỉnh lại quần áo, đang định đi về phía Lê Chỉ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhanh chóng vươn tay nắm lấy cánh tay cô.
"Cậu đi thật đấy à!"
Thần Hi chớp mắt hai cái, “Không phải cậu bảo tôi thả lỏng giới tính sao?”
Thần Hi: “Tôi đột nhiên cảm thấy mình không muốn làm việc chăm chỉ nữa."
"Vậy cậu nên chọn chỗ ít người đi, nếu bị từ chối ở nơi công cộng sẽ rất xấu hổ." Tô Ly thì thầm vào tai Thần Hi.
Lê Chỉ đứng cách đó vài bước, cau mày nhìn hai người, ánh mắt dán chặt vào đôi tay Tô Ly đang ôm cẳng tay Thần Hi, trong mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
"Thần Hi."
Lê Chỉ nhẹ giọng gọi nàng: “Lại đây.”
Tô Ly kinh ngạc mở to đôi mắt, chậm rãi buông Thần Hi ra.
“Tôi đi đây.” Thần Hi vén bộ quần áo cồng kềnh của mình lên, cau mày đi tới.
Ánh mắt Lê Chỉ chậm rãi rời khỏi người Tô Ly, rơi vào trên mặt Thần Hi, cô cảm thấy khó chịu, muốn nói gì đó với cô.
Chỉ là khi hắn cụp mắt xuống chạm phải ánh mắt nhớp nháp đang nhìn mình, đến miệng cũng không nhịn được mà nói ra lời.
Hai người đã không gặp nhau mấy ngày, sau khi được cô gái đàn em tỏ tình, chân trước của Thần Hi đã bị nhầm lẫn với hầu gái.
Lý Chi có chút bực bội, cô cụp mắt xuống nhìn mắt cá chân nhỏ lộ ra dưới ánh nắng ban mai, nhìn làn da trắng như tuyết trên đó, thật ra muốn dùng vòng chân khóa cô vào giường, không cho ai nhìn thấy nó.
Lê Chỉ chợt giật mình vì ý nghĩ chợt đến, lông mi rũ xuống mất tự nhiên, cô quay mặt đi chỗ khác, nắm chặt những ngón tay đang buông thõng bên cạnh.
Đều là bởi vì Thần Hi thường ngày giở trò quá nhiều, kỳ thực nàng lại nghĩ đến đạo cụ.
"Đại tiểu thư là người tài trợ cho bộ phim này sao?."
Thần Hi thấp giọng nói, trong mắt mang theo nụ cười trêu chọc: "Yêu cầu bất thành văn quy tắc không phải đã muộn sao?"
Tuy rằng trước đó đại tiểu thư đã quy định trong ba chương là phải giả vờ như không quen biết nhau trước mặt người ngoài, nhưng lần này đại phu nhân đã chủ động phá lệ gọi cô đến, đó không phải lỗi của cô.
Lê Chỉ ngước mắt lên nhìn Thần Hi, hôm nay Thần Hi trang điểm tinh xảo, đường kẻ mắt hồng nhạt và thon dài ở đuôi mắt được nâng lên trên, lộ ra một chút quyến rũ quyến rũ.
Hoặc là đạo diễn biết chọn diễn viên, đóng vai một mỹ nữ ngốc nghếch với ngoại hình của Thần Hi thì thật lãng phí, nhưng đóng vai một nhân vật phản diện hào hoa và quyến rũ thì rất phù hợp.
"Vẫn chưa muộn." Ngón tay cái của Lê Chỉ nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt Thần Hi, đôi môi mỏng hơi hé ra, giọng nói rất nhẹ nhàng, "Còn tùy vào biểu hiện của em.
Thần Hi ngơ ngác đứng ở nơi đó, tim đập thình thịch khi đầu ngón tay của Lé Chỉ cọ vào mí mắt của cô.
Cô cử động đầu ngón tay, nhanh chóng phản ứng, nhón chân đến gần Lê Chỉ, dùng giọng nói chỉ có hai người mới nghe được: "Bảo bối, nhớ em không?"
Lê Chỉ vốn là hung hăng như quả bóng bị kim đâm thủng, mi chớp chớp hai cái rồi quay người, buông ngón tay ra, quay người không nói một lời, đi về phía đám người phía sau.
Thần Hi nhìn bóng lưng của đại tiểu thư giống như đang chạy trốn, chậm rãi dùng đầu lưỡi liếm môi dưới.
Lê Chỉ đã nhớ Thần Hi.
Hôm nay Lê Chỉ tới tổ sản xuất, không ngờ lại gặp được Thần Hi, cô đến xem nội thất trường quay phim như thế nào.
Chi phí đầu tư cho bộ phim này rất cao, Lê Chỉ thực sự muốn làm một cái gì đó, Lê Chỉ càng quan tâm đến Thần Hi hơn nữa.
Cô khoanh chân ngồi trên chiếc ghế phía sau đạo diễn và nhìn lên cảnh quay với vẻ mặt lãnh đãm
Lê Chỉ thái độ quá lạnh lùng, trên mặt không có biểu tình gì, trên người và trên tóc đều viết rõ ràng bốn chữ “Không được đến gần người lạ”.
Ngoại trừ đạo diễn phải nói chuyện với cô, cả đoàn làm phim đều không dám bắt chuyện.
Sẽ xấu hổ biết bao nếu Lê tổng phớt lờ mọi người.
Tô Ly đưa tay chọc nhẹ Thần Hi cánh tay, đôi mắt đen tròn gần như sáng lên: "Làm sao ngươi biết Lê tổng a? Thiến Thiến, sao cậu không hề đề cập đến mối quan hệ này."
Thần Hi cười nói: "Trước kia tôi không biết."
Cô thực sự chưa hề hỏi thăm về công ty của Lê Chỉ và dự án gần đây của cô.
Cho dù lần trước bản thân có nghi ngờ về Lê Chỉ nhưng sau đó Thần Hi cũng không để ý.
Cô có quan hệ giường chiếu với đại tiểu thư nên không hỏi quá nhiều về đời tư của cô ấy.
Mấy ngày nay do dì ma của Thần Hi lại đến nên cô vẫn chưa tìm đại tiểu thư, đối phương cũng không chủ động gửi tin nhắn cho cô.
Có vẻ như ngoại trừ lần trước, cô đã chủ động đi tìm đại tiểu thư..
Thần Hi lơ đãng trong chốc lát, khi lấy lại tinh thần, cô phát hiện mình đang nhìn chằm chằm vào Lê Chỉ đang ngồi trên ghế.
Chắc có lẽ đối phương cảm nhận được điều gì đó, Lê Chỉ quay đầu lại nhìn cô, Thần Hi mỉm cười với Lê Chỉ
Lê Chỉ cau mày và nhìn đi chỗ khác.
“Chậc, lạnh lùng quá.” Tô Ly quan sát toàn bộ quá trình.
Cô vốn tưởng rằng Thần Hi có thể không rõ ràng với Lê tổng, nhưng sau đó cô nghĩ lại, nếu hai người thật sự có quan hệ như vậy, tại sao Thần Hi vẫn là một diễn viên nhỏ thậm chí không thể xếp vào hàng thứ 18?.
Bộ phim này đều do Lê tổng đầu tư, dù thế nào đi nữa, Lê tổng cũng phải để lại nữ chíng thứ hai cho Thần Hi.
Kết quả là người ta vẫn vây quanh cô như bia đỡ đạn, thậm chí còn không có phòng nghỉ nghiêm túc.
“Lạnh lùng không?” Thần Hi cười, thanh âm nhẹ nhàng như hơi thở, “Nàng ở trên giường mềm mại đáng yêu.”
Đại tiểu thư sống xứng đáng với tên tuổi của mình, giống như trái vải thiều.
Vỏ bên ngoài nhìn có vẻ cứng nhưng chỉ khi bóc ra mới thấy phần thịt bên trong mềm và ngọt.
Tô Ly không nghe thấy Thần Hi lời nói, liền hưng phấn hỏi Thần Hi: "Đã quen Lê tổng, hẳn là biết giới tính của Lê Tổng nhà chúng ta phải không?"
Thần Hi chớp chớp mắt, nhìn Tô Ly.
Một bé cong khác.
Cô ấy dường như có vóc dáng hấp dẫn đồng giới, và cô ấy luôn có thể chơi tốt nhất với gái cong hoặc giữa một nhóm người.
Đây có phải là tài năng phi thường?
"Thẳng nữ á."
Xin lỗi chị nhé, cái này đã là củaThần Hi rồi.
Thần Hi không hề đỏ mặt nói: “Cô ấy không thích phụ nữ, cho nên cô ấy là gái thẳng.”
Tô Ly vô cùng hối hận, ngón tay quấn lấy tua rua trên thắt lưng, "Thiến Thiến, tỷ tỷ xinh đẹp thật sự không nhìn sao tôi? Tôi không muốn vất vả nữa."
Thần Hi đặt tay lên vai cô, nghiêm túc nói: "Thành quả có giá trị nhất đều do chính tay mình tự đạt được. Tại sao cậu chỉ nghĩ đến việc dựa dẫm vào một nữ nhân giàu có khi còn trẻ như vậy?"
Cô ấy nói: "Hãy nhìn tôi này, tôi rất đẹp và tôi vẫn đang làm việc chăm chỉ."
Tô Ly gần như kêu lên.
Nếu lớn lên giống như Thần Hi, cô sẽ không phải tự mình làm việc vất vả nữa.
Thần Hi sợ Tô Ly không bỏ cuộc, vô lương tâm nói: "Đừng đến gần Lê tổng, nếu không ngươi sẽ gặp xui xẻo."
Ánh mắt Tô Ly chậm rãi dời khỏi khuôn mặt Thần Hi, không biết từ lúc nào nhìn về phía người phụ nữ đứng bên cạnh hai người, thở dốc nói: "Lê tổng."
Thần Hi. "..."
Thần Hi một tay che mặt, cổ lập tức cứng ngắc, thậm chí không dám quay đầu lại.
Cô liếc nhìn đôi giày bên cạnh, da đầu hơi tê dại.
Hôm nay may mắn gì vậy.
“Tại sao lại xui xẻo?” Lé Chỉ trên mặt không có biểu tình gì, cúi đầu nhìn Thần Hi.
Thần Hi hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Lê Chỉ: “Em chỉ đùa thôi.”
"Đúng vậy, chỉ đùa thôi." Tô Ly ở bên cạnh vang vọng.
Thần Hi quay đầu nhìn cô với vẻ biết ơn.
Thật là một người chị tốt, cô ấy đã bắt đầu cảm thấy tội lỗi vì những gì vừa xảy ra.
Trước khi cảm giác tội lỗi trong lòng Thần Hi kịp lên men, Tô Ly đã lấy điện thoại di động từ trong váy ra.
Cô Tô Ly nhìn Lê Chỉ nhẹ giọng hỏi: “Lê tổng có thể thêm thông tin liên lạc được không?”
"..."
Tô Ly, người vừa bị Thần Hi kéo vào vòng chị em, đã bị đuổi ra ngoài trong vòng hai giây.
Thần Hi cảm thấy đại tiểu thư sẽ không đồng tình với tính cách của nàng, nàng căn bản không phải là người thích kết bạn.
"Được."
Lê Chỉ đồng ý.
Thần Hi cho là mình nghe nhầm, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lóe lên, nhất thời không phân biệt được là như thế nào.
Lần đầu tiên Thần Hi muốn thêm cô ấy sau buổi chiêu đãi cựu sinh viên Đại học C giữa hai người, cô ấy đã bị đại tiểu thư từ chối với vẻ mặt không biểu cảm.
Sau này, khi thỏa thuận xong hợp đồng bao dưỡng, Lê Chỉ mới đẩy điện thoại cho cô.
Bây giờ mới được một hai tháng, cô ấy lại có thể dễ dàng mới mở miệng đồng ý lời mời kết bạn của một người lạ.
Lông mi dày và dài của Thần Hi rũ xuống, khóe miệng vẫn còn nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong ánh mắt lại không hề vui vẻ gì.
Lê Chỉ cúi đầu nhìn cô, đưa tay quét mã QR của Tô Ly rồi cất điện thoại của cô đi.
Thần Hi ở bên cạnh cúi đầu mân mê váy của mình, tựa hồ không nhìn thấy hai người đang trao đổi thông tin liên lạc.
Trợ lý phía sau gọi cô có việc, nhưng Lê Chỉ lại không giải thích gì mà đi về phía trợ lý.
“Lê tổng không lạnh lùng như cậu nghĩ đâu.” Tô Ly nhẹ nhàng thở ra, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán.
Cô ấy rất lo lắng.
"Thiến Thiến," Tô Ly bối rối nhìn bóng lưng của Lê Chỉ, "Trực giác của tôi mách bảo rằng cô ấy thích phụ nữ, có thể cậu đã phạm sai lầm."
"Có thể." Thần Hi tựa hồ không có hứng thú, nàng một tay ôm mặt, chuyên tâm xem quay phim trước mặt đoàn làm phim.
Có lẽ đó là quả báo, bởi vì vừa rồi cô đã lừa dối Tô Ly.
"Thiến Thiến, cậu nghĩ tôi nên nói gì sau khi thêm cô ấy vào?"
Tô Ly vẻ mặt có chút đau khổ: "Hỏi xem cô ấy có muốn tiếp nhận giới tính nữ không?"
Với ngoại hình và năng lực của mình, đại tiểu thư nhà giàu có lẽ không cần phụ nữ.
“Tô Ly,” Thần Hi lấy tay ôm má, nghiêng đầu nhìn Tô Ly, trong mắt mang theo ý cười, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại có khoảng cách xa: “Tôi thích người khác gọi tôi là Thần Hi. "
Tô Ly sửng sốt một lát, mím môi, cúi đầu nhìn điện thoại.
Đáng lẽ phải gửi một tin nhắn cho đại tiểu thư.
Thần Hi nắm chặt vạt váy, lồng ngực cảm giác như bị nghẹn lại.
Cảnh buổi sáng không có nhiều cảnh nên cô phải đợi đến tối mới đến lượt mình.
Thần Hituy không xuất thân chuyên nghiệp nhưng đầy khí chất và tài năng, biết cách điều khiển cảm xúc, biểu cảm của nhân vật chỉ bằng vài chỉ dẫn của đạo diễn.
Chuyện xảy ra lúc chiều dường như không ảnh hưởng tới cô.
Sự tập trung của Thần Hi hoàn toàn tập trung vào chương trình và cô ấy thậm chí không quay lại nhìn Lê Chỉ khi rời đi.
Lúc cô quay xong phim đã là bảy giờ tối.
Thần Hi mặc quần áo đi ra ngoài.
Thời tiết cuối tháng 10 không quá lạnh nhưng không thể chịu được những cơn mưa mùa thu dai dẳng.
Mỗi khi trời mưa, nhiệt độ lại thấp hơn trước vài độ, chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối khá lớn.
Khi Thần Hi quay xong, trời đã tối, Thần Hi không mang áo khoác mà chỉ khoác trên người chiếc áo len mỏng màu trắng, khi gió thổi qua, cái mát lạnh thấu tận tim.
Cô rời khỏi phim trường, lấy điện thoại di động ra, đang tính gọi taxi thì nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu trắng quen thuộc đỗ cách đó không xa lao về phía cô.
Thần Hi cất điện thoại với vẻ mặt vô cảm, nắm chặt mép điện thoại với những ngón tay buông thõng bên cạnh.
Lê Chỉ ngồi trong xe nhìn Thần Hi.
Thần Hi thậm chí không nhìn Lê Chỉ, và sải bước về phía trước mà không nheo mắt.
Ngay khi sắp vượt qua chiếc xe màu trắng này, Thần Hi hít một hơi thật sâu rồi đột nhiên dừng lại, cảm giác như bị nhét một cục bông gòn kín hơi.
Cô cắn chặt phần thịt mềm mại ở môi dưới, vẫn không nhịn được đi vòng qua phía trước xe, vươn tay kéo cửa tài xế.
Lê Chỉ ấn chốt cửa, cửa bị Thần Hi kéo ra
Cô đưa chiếc túi đang mang theo không thương tiếc ném lên ghế phụ, bước về phía trước, đôi chân dài quấn trong chiếc quần jean bó, ngồi bên cạnh Lê Chỉ
Lê Chỉ đưa tay tháo dây an toàn cho cô, cô vừa đưa tay ra đã bị Thần Hi nắm lấy cổ tay cô ấn vào lưng ghế phía sau, cô dùng lưỡi chặn miệng Lê Chỉ lại.
Thần Hi đè lên người Lê Chỉ,sau đó hôn mãnh liệt.
Lê Chỉ hiếm khi nhìn thấy Thần Hi như vậy, nàng khẽ cau mày, thở dốc, cảm thấy có chút không nhịn được.
Lần trước họ tranh cãi về việc thuê nhà, chưa bao giờ cô lại bạo lực như vậy.
Hôm nay thiên về trút giận hơn là hôn nhau.
Lê Chỉ cố gắng không phản kháng, mềm hóa cơ thể để giảm bớt sự hung hãn của Thần Hi, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng gầy gò của cô ở phần lưng dưới.
Tâm trạng của Thần Hi dần dần bình tĩnh lại, cô tựa trán vào vai Lê Chỉ thở hổn hển, bàn tay đang nắm cổ tay Lê Chỉ buông lỏng, buông thõng ở bên cạnh cô như mất đi sức lực.
Ánh sáng bên ngoài cũng không đủ sáng chiếu vào trong xe, trong xe ánh sáng mờ mịt, ánh sáng chói lòa không chiếu tới đáy mắt, bên trong tối tăm.
Bình tĩnh lại một lúc, cô nghiêng đầu tựa vào vai Lê Chỉ, ngón trỏ nắm lấy dây đeo vai của Lê Chỉ rồi kéo nó ra, nhẹ giọng nói: “Đại tiểu thư không thích.....em nữa."
Đầu ngón tay mát lạnh cọ xát làn da lộ ra sau vai Lê Chỉ như đang mỉm cười, “Chị bắt đầu tìm bạn giường mới rồi.”
Thần Hi nhẹ nhàng hỏi: “Còn em thì sao?”
Không biết đạo diễn có thích cô ấy không và để cô ấy đóng vai cô hầu gái ngu ngốc của Thần Hi, một nữ phụ độc ác.
Cả hai cùng nhau có thể coi là bước đệm trên con đường nâng cấp nữ chính, thậm chí Tô Ly còn đóng một vai hài hước.
Cô nhìn thấy Thần Hi đứng dậy chỉnh lại quần áo, đang định đi về phía Lê Chỉ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhanh chóng vươn tay nắm lấy cánh tay cô.
"Cậu đi thật đấy à!"
Thần Hi chớp mắt hai cái, “Không phải cậu bảo tôi thả lỏng giới tính sao?”
Thần Hi: “Tôi đột nhiên cảm thấy mình không muốn làm việc chăm chỉ nữa."
"Vậy cậu nên chọn chỗ ít người đi, nếu bị từ chối ở nơi công cộng sẽ rất xấu hổ." Tô Ly thì thầm vào tai Thần Hi.
Lê Chỉ đứng cách đó vài bước, cau mày nhìn hai người, ánh mắt dán chặt vào đôi tay Tô Ly đang ôm cẳng tay Thần Hi, trong mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
"Thần Hi."
Lê Chỉ nhẹ giọng gọi nàng: “Lại đây.”
Tô Ly kinh ngạc mở to đôi mắt, chậm rãi buông Thần Hi ra.
“Tôi đi đây.” Thần Hi vén bộ quần áo cồng kềnh của mình lên, cau mày đi tới.
Ánh mắt Lê Chỉ chậm rãi rời khỏi người Tô Ly, rơi vào trên mặt Thần Hi, cô cảm thấy khó chịu, muốn nói gì đó với cô.
Chỉ là khi hắn cụp mắt xuống chạm phải ánh mắt nhớp nháp đang nhìn mình, đến miệng cũng không nhịn được mà nói ra lời.
Hai người đã không gặp nhau mấy ngày, sau khi được cô gái đàn em tỏ tình, chân trước của Thần Hi đã bị nhầm lẫn với hầu gái.
Lý Chi có chút bực bội, cô cụp mắt xuống nhìn mắt cá chân nhỏ lộ ra dưới ánh nắng ban mai, nhìn làn da trắng như tuyết trên đó, thật ra muốn dùng vòng chân khóa cô vào giường, không cho ai nhìn thấy nó.
Lê Chỉ chợt giật mình vì ý nghĩ chợt đến, lông mi rũ xuống mất tự nhiên, cô quay mặt đi chỗ khác, nắm chặt những ngón tay đang buông thõng bên cạnh.
Đều là bởi vì Thần Hi thường ngày giở trò quá nhiều, kỳ thực nàng lại nghĩ đến đạo cụ.
"Đại tiểu thư là người tài trợ cho bộ phim này sao?."
Thần Hi thấp giọng nói, trong mắt mang theo nụ cười trêu chọc: "Yêu cầu bất thành văn quy tắc không phải đã muộn sao?"
Tuy rằng trước đó đại tiểu thư đã quy định trong ba chương là phải giả vờ như không quen biết nhau trước mặt người ngoài, nhưng lần này đại phu nhân đã chủ động phá lệ gọi cô đến, đó không phải lỗi của cô.
Lê Chỉ ngước mắt lên nhìn Thần Hi, hôm nay Thần Hi trang điểm tinh xảo, đường kẻ mắt hồng nhạt và thon dài ở đuôi mắt được nâng lên trên, lộ ra một chút quyến rũ quyến rũ.
Hoặc là đạo diễn biết chọn diễn viên, đóng vai một mỹ nữ ngốc nghếch với ngoại hình của Thần Hi thì thật lãng phí, nhưng đóng vai một nhân vật phản diện hào hoa và quyến rũ thì rất phù hợp.
"Vẫn chưa muộn." Ngón tay cái của Lê Chỉ nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt Thần Hi, đôi môi mỏng hơi hé ra, giọng nói rất nhẹ nhàng, "Còn tùy vào biểu hiện của em.
Thần Hi ngơ ngác đứng ở nơi đó, tim đập thình thịch khi đầu ngón tay của Lé Chỉ cọ vào mí mắt của cô.
Cô cử động đầu ngón tay, nhanh chóng phản ứng, nhón chân đến gần Lê Chỉ, dùng giọng nói chỉ có hai người mới nghe được: "Bảo bối, nhớ em không?"
Lê Chỉ vốn là hung hăng như quả bóng bị kim đâm thủng, mi chớp chớp hai cái rồi quay người, buông ngón tay ra, quay người không nói một lời, đi về phía đám người phía sau.
Thần Hi nhìn bóng lưng của đại tiểu thư giống như đang chạy trốn, chậm rãi dùng đầu lưỡi liếm môi dưới.
Lê Chỉ đã nhớ Thần Hi.
Hôm nay Lê Chỉ tới tổ sản xuất, không ngờ lại gặp được Thần Hi, cô đến xem nội thất trường quay phim như thế nào.
Chi phí đầu tư cho bộ phim này rất cao, Lê Chỉ thực sự muốn làm một cái gì đó, Lê Chỉ càng quan tâm đến Thần Hi hơn nữa.
Cô khoanh chân ngồi trên chiếc ghế phía sau đạo diễn và nhìn lên cảnh quay với vẻ mặt lãnh đãm
Lê Chỉ thái độ quá lạnh lùng, trên mặt không có biểu tình gì, trên người và trên tóc đều viết rõ ràng bốn chữ “Không được đến gần người lạ”.
Ngoại trừ đạo diễn phải nói chuyện với cô, cả đoàn làm phim đều không dám bắt chuyện.
Sẽ xấu hổ biết bao nếu Lê tổng phớt lờ mọi người.
Tô Ly đưa tay chọc nhẹ Thần Hi cánh tay, đôi mắt đen tròn gần như sáng lên: "Làm sao ngươi biết Lê tổng a? Thiến Thiến, sao cậu không hề đề cập đến mối quan hệ này."
Thần Hi cười nói: "Trước kia tôi không biết."
Cô thực sự chưa hề hỏi thăm về công ty của Lê Chỉ và dự án gần đây của cô.
Cho dù lần trước bản thân có nghi ngờ về Lê Chỉ nhưng sau đó Thần Hi cũng không để ý.
Cô có quan hệ giường chiếu với đại tiểu thư nên không hỏi quá nhiều về đời tư của cô ấy.
Mấy ngày nay do dì ma của Thần Hi lại đến nên cô vẫn chưa tìm đại tiểu thư, đối phương cũng không chủ động gửi tin nhắn cho cô.
Có vẻ như ngoại trừ lần trước, cô đã chủ động đi tìm đại tiểu thư..
Thần Hi lơ đãng trong chốc lát, khi lấy lại tinh thần, cô phát hiện mình đang nhìn chằm chằm vào Lê Chỉ đang ngồi trên ghế.
Chắc có lẽ đối phương cảm nhận được điều gì đó, Lê Chỉ quay đầu lại nhìn cô, Thần Hi mỉm cười với Lê Chỉ
Lê Chỉ cau mày và nhìn đi chỗ khác.
“Chậc, lạnh lùng quá.” Tô Ly quan sát toàn bộ quá trình.
Cô vốn tưởng rằng Thần Hi có thể không rõ ràng với Lê tổng, nhưng sau đó cô nghĩ lại, nếu hai người thật sự có quan hệ như vậy, tại sao Thần Hi vẫn là một diễn viên nhỏ thậm chí không thể xếp vào hàng thứ 18?.
Bộ phim này đều do Lê tổng đầu tư, dù thế nào đi nữa, Lê tổng cũng phải để lại nữ chíng thứ hai cho Thần Hi.
Kết quả là người ta vẫn vây quanh cô như bia đỡ đạn, thậm chí còn không có phòng nghỉ nghiêm túc.
“Lạnh lùng không?” Thần Hi cười, thanh âm nhẹ nhàng như hơi thở, “Nàng ở trên giường mềm mại đáng yêu.”
Đại tiểu thư sống xứng đáng với tên tuổi của mình, giống như trái vải thiều.
Vỏ bên ngoài nhìn có vẻ cứng nhưng chỉ khi bóc ra mới thấy phần thịt bên trong mềm và ngọt.
Tô Ly không nghe thấy Thần Hi lời nói, liền hưng phấn hỏi Thần Hi: "Đã quen Lê tổng, hẳn là biết giới tính của Lê Tổng nhà chúng ta phải không?"
Thần Hi chớp chớp mắt, nhìn Tô Ly.
Một bé cong khác.
Cô ấy dường như có vóc dáng hấp dẫn đồng giới, và cô ấy luôn có thể chơi tốt nhất với gái cong hoặc giữa một nhóm người.
Đây có phải là tài năng phi thường?
"Thẳng nữ á."
Xin lỗi chị nhé, cái này đã là củaThần Hi rồi.
Thần Hi không hề đỏ mặt nói: “Cô ấy không thích phụ nữ, cho nên cô ấy là gái thẳng.”
Tô Ly vô cùng hối hận, ngón tay quấn lấy tua rua trên thắt lưng, "Thiến Thiến, tỷ tỷ xinh đẹp thật sự không nhìn sao tôi? Tôi không muốn vất vả nữa."
Thần Hi đặt tay lên vai cô, nghiêm túc nói: "Thành quả có giá trị nhất đều do chính tay mình tự đạt được. Tại sao cậu chỉ nghĩ đến việc dựa dẫm vào một nữ nhân giàu có khi còn trẻ như vậy?"
Cô ấy nói: "Hãy nhìn tôi này, tôi rất đẹp và tôi vẫn đang làm việc chăm chỉ."
Tô Ly gần như kêu lên.
Nếu lớn lên giống như Thần Hi, cô sẽ không phải tự mình làm việc vất vả nữa.
Thần Hi sợ Tô Ly không bỏ cuộc, vô lương tâm nói: "Đừng đến gần Lê tổng, nếu không ngươi sẽ gặp xui xẻo."
Ánh mắt Tô Ly chậm rãi dời khỏi khuôn mặt Thần Hi, không biết từ lúc nào nhìn về phía người phụ nữ đứng bên cạnh hai người, thở dốc nói: "Lê tổng."
Thần Hi. "..."
Thần Hi một tay che mặt, cổ lập tức cứng ngắc, thậm chí không dám quay đầu lại.
Cô liếc nhìn đôi giày bên cạnh, da đầu hơi tê dại.
Hôm nay may mắn gì vậy.
“Tại sao lại xui xẻo?” Lé Chỉ trên mặt không có biểu tình gì, cúi đầu nhìn Thần Hi.
Thần Hi hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Lê Chỉ: “Em chỉ đùa thôi.”
"Đúng vậy, chỉ đùa thôi." Tô Ly ở bên cạnh vang vọng.
Thần Hi quay đầu nhìn cô với vẻ biết ơn.
Thật là một người chị tốt, cô ấy đã bắt đầu cảm thấy tội lỗi vì những gì vừa xảy ra.
Trước khi cảm giác tội lỗi trong lòng Thần Hi kịp lên men, Tô Ly đã lấy điện thoại di động từ trong váy ra.
Cô Tô Ly nhìn Lê Chỉ nhẹ giọng hỏi: “Lê tổng có thể thêm thông tin liên lạc được không?”
"..."
Tô Ly, người vừa bị Thần Hi kéo vào vòng chị em, đã bị đuổi ra ngoài trong vòng hai giây.
Thần Hi cảm thấy đại tiểu thư sẽ không đồng tình với tính cách của nàng, nàng căn bản không phải là người thích kết bạn.
"Được."
Lê Chỉ đồng ý.
Thần Hi cho là mình nghe nhầm, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lóe lên, nhất thời không phân biệt được là như thế nào.
Lần đầu tiên Thần Hi muốn thêm cô ấy sau buổi chiêu đãi cựu sinh viên Đại học C giữa hai người, cô ấy đã bị đại tiểu thư từ chối với vẻ mặt không biểu cảm.
Sau này, khi thỏa thuận xong hợp đồng bao dưỡng, Lê Chỉ mới đẩy điện thoại cho cô.
Bây giờ mới được một hai tháng, cô ấy lại có thể dễ dàng mới mở miệng đồng ý lời mời kết bạn của một người lạ.
Lông mi dày và dài của Thần Hi rũ xuống, khóe miệng vẫn còn nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong ánh mắt lại không hề vui vẻ gì.
Lê Chỉ cúi đầu nhìn cô, đưa tay quét mã QR của Tô Ly rồi cất điện thoại của cô đi.
Thần Hi ở bên cạnh cúi đầu mân mê váy của mình, tựa hồ không nhìn thấy hai người đang trao đổi thông tin liên lạc.
Trợ lý phía sau gọi cô có việc, nhưng Lê Chỉ lại không giải thích gì mà đi về phía trợ lý.
“Lê tổng không lạnh lùng như cậu nghĩ đâu.” Tô Ly nhẹ nhàng thở ra, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán.
Cô ấy rất lo lắng.
"Thiến Thiến," Tô Ly bối rối nhìn bóng lưng của Lê Chỉ, "Trực giác của tôi mách bảo rằng cô ấy thích phụ nữ, có thể cậu đã phạm sai lầm."
"Có thể." Thần Hi tựa hồ không có hứng thú, nàng một tay ôm mặt, chuyên tâm xem quay phim trước mặt đoàn làm phim.
Có lẽ đó là quả báo, bởi vì vừa rồi cô đã lừa dối Tô Ly.
"Thiến Thiến, cậu nghĩ tôi nên nói gì sau khi thêm cô ấy vào?"
Tô Ly vẻ mặt có chút đau khổ: "Hỏi xem cô ấy có muốn tiếp nhận giới tính nữ không?"
Với ngoại hình và năng lực của mình, đại tiểu thư nhà giàu có lẽ không cần phụ nữ.
“Tô Ly,” Thần Hi lấy tay ôm má, nghiêng đầu nhìn Tô Ly, trong mắt mang theo ý cười, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại có khoảng cách xa: “Tôi thích người khác gọi tôi là Thần Hi. "
Tô Ly sửng sốt một lát, mím môi, cúi đầu nhìn điện thoại.
Đáng lẽ phải gửi một tin nhắn cho đại tiểu thư.
Thần Hi nắm chặt vạt váy, lồng ngực cảm giác như bị nghẹn lại.
Cảnh buổi sáng không có nhiều cảnh nên cô phải đợi đến tối mới đến lượt mình.
Thần Hituy không xuất thân chuyên nghiệp nhưng đầy khí chất và tài năng, biết cách điều khiển cảm xúc, biểu cảm của nhân vật chỉ bằng vài chỉ dẫn của đạo diễn.
Chuyện xảy ra lúc chiều dường như không ảnh hưởng tới cô.
Sự tập trung của Thần Hi hoàn toàn tập trung vào chương trình và cô ấy thậm chí không quay lại nhìn Lê Chỉ khi rời đi.
Lúc cô quay xong phim đã là bảy giờ tối.
Thần Hi mặc quần áo đi ra ngoài.
Thời tiết cuối tháng 10 không quá lạnh nhưng không thể chịu được những cơn mưa mùa thu dai dẳng.
Mỗi khi trời mưa, nhiệt độ lại thấp hơn trước vài độ, chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối khá lớn.
Khi Thần Hi quay xong, trời đã tối, Thần Hi không mang áo khoác mà chỉ khoác trên người chiếc áo len mỏng màu trắng, khi gió thổi qua, cái mát lạnh thấu tận tim.
Cô rời khỏi phim trường, lấy điện thoại di động ra, đang tính gọi taxi thì nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu trắng quen thuộc đỗ cách đó không xa lao về phía cô.
Thần Hi cất điện thoại với vẻ mặt vô cảm, nắm chặt mép điện thoại với những ngón tay buông thõng bên cạnh.
Lê Chỉ ngồi trong xe nhìn Thần Hi.
Thần Hi thậm chí không nhìn Lê Chỉ, và sải bước về phía trước mà không nheo mắt.
Ngay khi sắp vượt qua chiếc xe màu trắng này, Thần Hi hít một hơi thật sâu rồi đột nhiên dừng lại, cảm giác như bị nhét một cục bông gòn kín hơi.
Cô cắn chặt phần thịt mềm mại ở môi dưới, vẫn không nhịn được đi vòng qua phía trước xe, vươn tay kéo cửa tài xế.
Lê Chỉ ấn chốt cửa, cửa bị Thần Hi kéo ra
Cô đưa chiếc túi đang mang theo không thương tiếc ném lên ghế phụ, bước về phía trước, đôi chân dài quấn trong chiếc quần jean bó, ngồi bên cạnh Lê Chỉ
Lê Chỉ đưa tay tháo dây an toàn cho cô, cô vừa đưa tay ra đã bị Thần Hi nắm lấy cổ tay cô ấn vào lưng ghế phía sau, cô dùng lưỡi chặn miệng Lê Chỉ lại.
Thần Hi đè lên người Lê Chỉ,sau đó hôn mãnh liệt.
Lê Chỉ hiếm khi nhìn thấy Thần Hi như vậy, nàng khẽ cau mày, thở dốc, cảm thấy có chút không nhịn được.
Lần trước họ tranh cãi về việc thuê nhà, chưa bao giờ cô lại bạo lực như vậy.
Hôm nay thiên về trút giận hơn là hôn nhau.
Lê Chỉ cố gắng không phản kháng, mềm hóa cơ thể để giảm bớt sự hung hãn của Thần Hi, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng gầy gò của cô ở phần lưng dưới.
Tâm trạng của Thần Hi dần dần bình tĩnh lại, cô tựa trán vào vai Lê Chỉ thở hổn hển, bàn tay đang nắm cổ tay Lê Chỉ buông lỏng, buông thõng ở bên cạnh cô như mất đi sức lực.
Ánh sáng bên ngoài cũng không đủ sáng chiếu vào trong xe, trong xe ánh sáng mờ mịt, ánh sáng chói lòa không chiếu tới đáy mắt, bên trong tối tăm.
Bình tĩnh lại một lúc, cô nghiêng đầu tựa vào vai Lê Chỉ, ngón trỏ nắm lấy dây đeo vai của Lê Chỉ rồi kéo nó ra, nhẹ giọng nói: “Đại tiểu thư không thích.....em nữa."
Đầu ngón tay mát lạnh cọ xát làn da lộ ra sau vai Lê Chỉ như đang mỉm cười, “Chị bắt đầu tìm bạn giường mới rồi.”
Thần Hi nhẹ nhàng hỏi: “Còn em thì sao?”