Chương : 58
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Trong khoảng thời gian này, vì vụ kiện ly hôn với Phong Nhã mà Vương Chấn sứt đầu mẻ trán, nhà họ Phong không chỉ muốn anh ta tay không ra khỏi nhà, mà ngay cả công ty của anh ta cũng không buông tha. Gần đây Phong Bình liên tục tạo áp lực cho anh ta, nhà họ Ngụy là hy vọng cuối cùng của anh ta.
Ngụy Toa nghe anh ta nói xong chỉ thuận miệng đáp: “Yên tâm đi, anh trai em đang xử lý rồi.”
Vương Chấn nhíu mày, lời nói có lệ như vậy anh ta đã nghe rất nhiều lần. Anh ta theo bản năng xoa xoa tay, nói tiếp: “Em cũng biết con người Phong Bình làm việc không lưu tình, công ty nhỏ kia của anh không phải là đối thủ của anh ta đâu, nếu không có các em giúp đỡ…”
Rõ ràng Ngụy Toa không có kiên nhẫn lắng nghe, may là đúng lúc này tài xế của cô ta đưa nước hoa tới: “Thưa cô chủ, nước hoa cô muốn đây ạ.”
Mắt Ngụy Toa cuối cùng cũng rời khỏi di động, ngước mắt nhìn nước hoa trên bàn: “Ừ.” Cô ta thả điện thoại di động xuống, mở nước hoa ra xịt lên không trung: “Mùi cũng không tệ lắm.”
Lời Vương Chấn bị cắt ngang, bây giờ cũng không biết nói tiếp thế nào. Anh ta mím môi, cười nói: “Ừ, rất hợp với em.”
“Thật không?” Rốt cuộc Ngụy Toa cũng mỉm cười với anh ta, “Vừa rồi anh nói chỗ nào có hoạt động Giáng sinh đúng không? Đi thôi.”
“Được.”
Vương Chấn kéo ghế ra đứng dậy, đi ra khỏi cửa hàng bánh ngọt với Ngụy Toa.
Lúc này Giang Nhiễm vừa mới dọn xong phòng khách, vốn dĩ Phong Kính muốn giúp cô nhưng bị Giang Nhiễm lấy danh nghĩa bị thương đẩy sang một bên chơi với Nhị Hoàng. Thấy mặt trời đã bắt đầu xuống núi, Giang Nhiễm vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối.
Phong Nhã mua rất nhiều đồ cho cô, cô chọn một ít thứ Phong Kính không phải ăn kiêng ra, định nấu vài món bình thường. Bữa tối không phong phú như bữa trưa nhưng hai người vẫn ăn rất vui vẻ, chẳng qua hai người đều cực kỳ ăn ý giả vờ không thấy chai rượu trong tủ lạnh.
Sau khi ăn xong Phong Kính khăng khăng muốn phụ trách rửa bát nên Giang Nhiễm để cho anh làm. Chờ Phong Kính rửa xong đi ra thì thấy đồ trên bàn đã được cất hết, trên đó có một túi kẹo Giáng Sinh và một tấm thiệp.
Phong thư bọc bên ngoài tấm thiệp, phía trên vẽ một cây thông Noel và dòng chữ nhỏ nhắn xinh xắn: Gửi Phong Kính.
“Đây là gì vậy?” Phong Kính cầm phong thư và túi kẹo quơ quơ về phía Giang Nhiễm.
Giang Nhiễm đang chơi với Nhị Hoàng, nghe thấy anh nói thì quay đầu nhìn thoáng qua: “À, quà Giáng sinh tặng anh đấy. Kẹo anh có thể ăn luôn nhưng thiệp thì phải đợi về rồi mới được mở nhé.”
Phong Kính buồn cười: “Em viết gì mà thần bí vậy?”
Giang Nhiễm: “Không nói cho anh đâu, tóm lại bây giờ anh không được mở.”
“Được rồi.” Phong Kính thành thật, ngay cả kẹo cũng không mở, định về rồi mới mở cùng lúc, “Trước đó anh vẫn nằm trong bệnh viện, không có thời gian chuẩn bị quà cho em.”
“Không sao, dù sao món quà của em cũng rất tùy tiện.”
Phong Kính bật cười: “Anh thấy rất đẹp, kẹo đáng yêu lắm.”
Anh đang nói thì chú Chu gọi điện thoại tới, nói mình đã chờ ở bên dưới. Phong Kính nhìn đồng hồ đeo tay, giọng nói có phần không vui: “Vẫn chưa đến 8 giờ, phải về sớm thế sao?”
Chú Chu đáp: “Bên này cách nhà họ Phong khá xa, hơn nữa đường hôm nay rất đông, chắc về đến nhà cũng đã chín giờ rồi. Bác sĩ nói cậu phải chú ý nghỉ ngơi, phải đi ngủ trước 10 giờ.”
“…” Phong Kính không nói gì, anh đang nghĩ xem phải lấy cớ gì để chú Chu chờ anh một lát nữa. Giang Nhiễm nghe thấy là chú Chu tới đón anh nên đi ra ban công nhìn xuống, quả nhiên thấy chú Chu: “Chú Chu đến rồi, anh mau về đi.”
Phong Kính: “…”
Giờ này cuộc sống về đêm còn chưa bắt đầu đâu!
“Gâu.” Ngay cả Nhị Hoàng cũng sủa một tiếng với anh, dường như đang thúc giục anh mau về nghỉ ngơi đi.
Phong Kính đành phải bất đắc dĩ đồng ý: “Được rồi, cháu sửa sang một chút rồi sẽ xuống ngay.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Phong Kính có vẻ rầu rĩ không vui, Giang Nhiễm đi đến gần véo mặt anh, dỗ dành: “Được rồi mà, ngày mai lại đi tìm anh chơi nhé.”
“…” Lời này khiến anh cảm thấy mình bị coi là một đứa trẻ, nhưng được lợi mà không chiếm là con chó, “Em chỉ an ủi anh thế thôi à? Véo mặt xong là xong rồi hả? Ít nhất cũng phải hôn một cái chứ.”
Giang Nhiễm biết anh “vô duyên vô cơ muốn tăng giá” nhưng vẫn vẫy tay với anh, “Anh cúi xuống đi.”
Phong Kính nghe lời khom lưng, Giang Nhiễm khẽ nhón chân, hôn lên môi anh một cái: “Vậy được rồi chứ?”
Không được.
Phong Kính muốn nói như vậy nhưng cuối cùng vẫn dừng lại: “Ngày mai anh chờ em.”
“Vâng.”
Cầm lấy quà của mình, Phong Kính mặc áo khoác vào rồi ra về. Giang Nhiễm đứng trên ban công nhìn xuống, chẳng bao lâu sau thì Phong Kính đi từ trong tòa nhà ra. Giống như có cảm ứng, anh bỗng nhiên xoay người nhìn lên phía trên.
Giang Nhiễm sửng sốt, sau đó cười vẫy tay với anh. Mày Phong Kính nhíu lại dần dần giãn ra, cũng vẫy tay với cô.
Thấy Phong Kính ngồi lên xe chú Chu, Giang Nhiễm mới quay về phòng khách. Cô đổi ga trải giường và gối, đến hành lý cũng lười sửa soạn lại, cầm luôn áo ngủ vào phòng tắm tắm rửa.
Phong Kính ngồi trong xe, nhìn từng ngọn đèn đường lùi về sau, đêm nay trên đường vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều là đoàn người vui đùa ầm ĩ. Lúc chờ đèn đỏ, anh nhàm chán đếm xem có bao nhiêu đôi tình nhân ở bên ngoài xe.
Đếm đến đôi thứ bảy, anh không chịu nổi nữa. Không hiểu sao tâm trạng anh có phần bực bội, anh mở túi kẹo Giáng sinh Giang Nhiễm tặng anh, chọn một viên kẹo màu đỏ bỏ vào miệng.
Viên kẹo này có hương vị rất lạ, anh không biết là vị gì, nhẹ nhàng cắn thử, bên trong còn có quả hạch. Vị ngọt lan ra trong khoang miệng, cũng xua tan tâm trạng buồn bực của Phong Kính. Khóe miệng anh cuối cũng khẽ cong lên, nhìn phong thư được bọc rất cẩn thận kia.
Bây giờ mở ra chắc không sao nhỉ?
Vừa nghĩ đồng thời ngón tay thon dài của anh cũng xé phong thư rồi lấy đồ bên trong ra, là giấy viết thư?
Phong Kính nghi hoặc, anh vẫn cứ tưởng bên trong là thiệp Giáng sinh. Ơ, sao giấy này nhìn có vẻ quen quen?
Chỉ nghĩ một giây, anh liền phản ứng kịp giấy viết thư này anh từng thấy ở đâu. Sau khi ý thức được chuyện này, cả trái tim anh luống cuống. Anh vội vàng mở ra, nương theo ánh đèn bên ngoài xe nhìn nội dung trên đó.
Thật sự là lá thư anh viết để cầu hôn Giang Nhiễm.
Phong Kính cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung rồi, không thể nghĩ được gì nữa, nhưng lại như có rất nhiều điều lướt qua trong đầu mình. Sao Giang Nhiễm có được bức thư này? Cô tìm được ở đâu? Cô thấy bao giờ?
Phong Kính phát hiện trong vòng chớp mắt ngắn ngủi, lòng bàn tay anh đã đầy mồ hôi. Giây phút xe bắt đầu chuyển động, tầm mắt anh tình cờ dừng lại ở chỗ cuối cùng của lá thư.
“Cực kỳ bằng lòng.”
Phong Kính giật mình.
Những chữ này không phải anh viết, tất nhiên đó cũng không phải chữ anh, đây là… chữ Giang Nhiễm.
Anh nhìn chằm chằm bốn chữ kia vài phút, đầu óc mới dần dần bắt đầu hiểu hàm nghĩa của bốn chữ này.
“Không biết anh có vinh hạnh trở thành người thân của em không?”
“Cực kỳ bằng lòng.”
“Chú Chu mau dừng xe!” Phong Kính đột nhiên bám lấy ghế dựa, cả người đều đứng lên, “Quay về Chẩm Thủy Hương!”
Chú Chu bị động tác này của anh làm hoảng sợ, ông nhận ra anh rất vội, đôi mắt cũng đỏ lên. Những lời ngăn cản cũng không nói ra nữa, ông chỉ bảo Phong Kính ngồi lại rồi thắt dây an toàn lần nữa: “Ở đây không thể quay đầu, để tôi chạy đến đường giao phía trước.”
Phong Kính ngẩn người, lại giống như vô cùng rõ ràng, siết chặt lá thư trong tay như nhận được bảo bối gì đó.
Đường về dường như nhanh hơn so với khi rời đi, khi Phong Kính lấy lại tinh thần thì xe đã dừng dưới nhà Giang Nhiễm lần nữa.
Gần như khi xe vừa dừng lại thì Phong Kính liền lao xuống xe. Chú Chu nhìn bóng dáng vội vã của anh thì xuống xe châm một điếu thuốc: “Tuổi trẻ thật tốt.”
Giang Nhiễm đang sấy tóc, lờ mờ nghe được tiếng chuông cửa. Cô nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu, tắt máy sấy tóc, âm thanh gõ cửa càng rõ ràng hơn.
“Gâu gâu!”
Nhị Hoàng ở cạnh cửa sủa lên, Giang Nhiễm thả máy sấy tóc xuống, đi qua nhìn thử.
Vậy mà là Phong Kính.
“Quên gì sao…” Cô mở cửa ra, còn chưa nói hết đã bị Phong Kính ôm chặt.
“…”
Phong Kính ôm thật sự rất chặt, trên đầu cô có tiếng hít thở dồn dập như thể anh vừa mới chạy tám trăm mét xong, “Ừm, anh quên trái tim ở đây.”
Giang Nhiễm: “…”
Anh đột nhiên chạy về chỉ để trêu cô thôi sao?
“Anh vào đi đã.” Cô đẩy cánh tay Phong Kính như kìm sắt trên người mình.
Rốt cuộc Phong Kính cũng buông cô ra, bước vào cửa.
“Cái này…” Phong Kính giơ bức thư trong tay lên, đối mặt với Giang Nhiễm, “Liệu em có nên giải thích một chút với anh không?”
Khi thấy rõ bức thư trong tay anh, mặt Giang Nhiễm đỏ bừng lên: “Cái này… cái này không phải anh mới là người nên cho em một lời giải thích sao?”
“Anh muốn cầu hôn em, anh vẫn chưa nghĩ ra, anh không biết khi nào thì nên đưa cho em…” Phong Kính nói năng lộn xộn, mà mấy lời nói của anh khiến mặt Giang Nhiễm lại càng đỏ hơn.
Cô cúi đầu, không dám nhìn Phong Kính: “Hôm đó em và Michelle tới nhà anh, là ngôi nhà ở Hoa Đô kia, anh ta nói muốn mang quần áo đến cho anh. Sau đó em vào phòng anh, không cẩn thận nhìn thấy lá thư này.”
“Anh nhớ rõ anh đặt nó trong ngăn kéo.” Giọng nói Phong Kính vang lên, Giang Nhiễm càng cảm thấy xẩu hổ: “Vậy anh nhớ phải đóng kỹ ngăn kéo chứ!”
“…” Phong Kính ngẩn ra, không tự giác bật cười, “Anh sai rồi.”
Giang Nhiễm bĩu môi, giọng điệu có phần oán trách: “Anh lại nhìn lén thư nữa phải không? Đã bảo anh về nhà mới được xem mà.”
“Anh sai rồi.” Phong Kính lặp lại những lời này, nhẹ nhàng nâng cằm Giang Nhiễm lên, hôn xuống môi cô.
Nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng và dịu dàng, mang theo hơi thở mãnh liệt thuộc về anh, dễ dàng khiến Giang Nhiễm trầm luân. Anh ôm eo cô xoay người, đặt cô trên cửa, dần dần làm nụ hôn càng sâu hơn.
Quần áo từng cái từng cái được cởi ra nhưng nhiệt độ cơ thể hai người vẫn dần tăng lên. Giang Nhiễm vừa tắm xong, tóc vẫn chưa khô hẳn, nửa đuôi tóc ướt còn dính lên cổ, một giọt nước theo sợi tóc chậm rãi chảy xuống.
Phong Kính cúi người hôn giọt nước kia, đầu lưỡi ái muội xẹt qua làn da của Giang Nhiễm, khiến cô không nhịn được run rẩy.
Cô biết anh muốn làm gì, thân thể anh thành thật nói cho cô biết. Cô cũng bị không khí mờ ám này dần dần chiếm đoạt: “Anh vừa mới xuất viện, không thể vận động mạnh.”
“…” Phong Kính không ngờ đến lúc này rồi mà cô vẫn nhớ rõ chuyện đó, “Yên tâm đi, không sao đâu.”
“Thân thể của anh… không được…”
“Em cảm thấy cơ thể của anh không được?”
“…” Ý cô không phải như vậy!
“Anh nhớ trong phòng để hàng của em có bao cao su đúng không? Loại 0.01mm ấy.” Phong Kính ái muội cọ cọ trên người cô, “Anh sẽ cho em biết thân thể anh có được hay không ngay lập tức.”
Giang Nhiễm: “…”
Beta: Mạc Y Phi
Trong khoảng thời gian này, vì vụ kiện ly hôn với Phong Nhã mà Vương Chấn sứt đầu mẻ trán, nhà họ Phong không chỉ muốn anh ta tay không ra khỏi nhà, mà ngay cả công ty của anh ta cũng không buông tha. Gần đây Phong Bình liên tục tạo áp lực cho anh ta, nhà họ Ngụy là hy vọng cuối cùng của anh ta.
Ngụy Toa nghe anh ta nói xong chỉ thuận miệng đáp: “Yên tâm đi, anh trai em đang xử lý rồi.”
Vương Chấn nhíu mày, lời nói có lệ như vậy anh ta đã nghe rất nhiều lần. Anh ta theo bản năng xoa xoa tay, nói tiếp: “Em cũng biết con người Phong Bình làm việc không lưu tình, công ty nhỏ kia của anh không phải là đối thủ của anh ta đâu, nếu không có các em giúp đỡ…”
Rõ ràng Ngụy Toa không có kiên nhẫn lắng nghe, may là đúng lúc này tài xế của cô ta đưa nước hoa tới: “Thưa cô chủ, nước hoa cô muốn đây ạ.”
Mắt Ngụy Toa cuối cùng cũng rời khỏi di động, ngước mắt nhìn nước hoa trên bàn: “Ừ.” Cô ta thả điện thoại di động xuống, mở nước hoa ra xịt lên không trung: “Mùi cũng không tệ lắm.”
Lời Vương Chấn bị cắt ngang, bây giờ cũng không biết nói tiếp thế nào. Anh ta mím môi, cười nói: “Ừ, rất hợp với em.”
“Thật không?” Rốt cuộc Ngụy Toa cũng mỉm cười với anh ta, “Vừa rồi anh nói chỗ nào có hoạt động Giáng sinh đúng không? Đi thôi.”
“Được.”
Vương Chấn kéo ghế ra đứng dậy, đi ra khỏi cửa hàng bánh ngọt với Ngụy Toa.
Lúc này Giang Nhiễm vừa mới dọn xong phòng khách, vốn dĩ Phong Kính muốn giúp cô nhưng bị Giang Nhiễm lấy danh nghĩa bị thương đẩy sang một bên chơi với Nhị Hoàng. Thấy mặt trời đã bắt đầu xuống núi, Giang Nhiễm vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối.
Phong Nhã mua rất nhiều đồ cho cô, cô chọn một ít thứ Phong Kính không phải ăn kiêng ra, định nấu vài món bình thường. Bữa tối không phong phú như bữa trưa nhưng hai người vẫn ăn rất vui vẻ, chẳng qua hai người đều cực kỳ ăn ý giả vờ không thấy chai rượu trong tủ lạnh.
Sau khi ăn xong Phong Kính khăng khăng muốn phụ trách rửa bát nên Giang Nhiễm để cho anh làm. Chờ Phong Kính rửa xong đi ra thì thấy đồ trên bàn đã được cất hết, trên đó có một túi kẹo Giáng Sinh và một tấm thiệp.
Phong thư bọc bên ngoài tấm thiệp, phía trên vẽ một cây thông Noel và dòng chữ nhỏ nhắn xinh xắn: Gửi Phong Kính.
“Đây là gì vậy?” Phong Kính cầm phong thư và túi kẹo quơ quơ về phía Giang Nhiễm.
Giang Nhiễm đang chơi với Nhị Hoàng, nghe thấy anh nói thì quay đầu nhìn thoáng qua: “À, quà Giáng sinh tặng anh đấy. Kẹo anh có thể ăn luôn nhưng thiệp thì phải đợi về rồi mới được mở nhé.”
Phong Kính buồn cười: “Em viết gì mà thần bí vậy?”
Giang Nhiễm: “Không nói cho anh đâu, tóm lại bây giờ anh không được mở.”
“Được rồi.” Phong Kính thành thật, ngay cả kẹo cũng không mở, định về rồi mới mở cùng lúc, “Trước đó anh vẫn nằm trong bệnh viện, không có thời gian chuẩn bị quà cho em.”
“Không sao, dù sao món quà của em cũng rất tùy tiện.”
Phong Kính bật cười: “Anh thấy rất đẹp, kẹo đáng yêu lắm.”
Anh đang nói thì chú Chu gọi điện thoại tới, nói mình đã chờ ở bên dưới. Phong Kính nhìn đồng hồ đeo tay, giọng nói có phần không vui: “Vẫn chưa đến 8 giờ, phải về sớm thế sao?”
Chú Chu đáp: “Bên này cách nhà họ Phong khá xa, hơn nữa đường hôm nay rất đông, chắc về đến nhà cũng đã chín giờ rồi. Bác sĩ nói cậu phải chú ý nghỉ ngơi, phải đi ngủ trước 10 giờ.”
“…” Phong Kính không nói gì, anh đang nghĩ xem phải lấy cớ gì để chú Chu chờ anh một lát nữa. Giang Nhiễm nghe thấy là chú Chu tới đón anh nên đi ra ban công nhìn xuống, quả nhiên thấy chú Chu: “Chú Chu đến rồi, anh mau về đi.”
Phong Kính: “…”
Giờ này cuộc sống về đêm còn chưa bắt đầu đâu!
“Gâu.” Ngay cả Nhị Hoàng cũng sủa một tiếng với anh, dường như đang thúc giục anh mau về nghỉ ngơi đi.
Phong Kính đành phải bất đắc dĩ đồng ý: “Được rồi, cháu sửa sang một chút rồi sẽ xuống ngay.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Phong Kính có vẻ rầu rĩ không vui, Giang Nhiễm đi đến gần véo mặt anh, dỗ dành: “Được rồi mà, ngày mai lại đi tìm anh chơi nhé.”
“…” Lời này khiến anh cảm thấy mình bị coi là một đứa trẻ, nhưng được lợi mà không chiếm là con chó, “Em chỉ an ủi anh thế thôi à? Véo mặt xong là xong rồi hả? Ít nhất cũng phải hôn một cái chứ.”
Giang Nhiễm biết anh “vô duyên vô cơ muốn tăng giá” nhưng vẫn vẫy tay với anh, “Anh cúi xuống đi.”
Phong Kính nghe lời khom lưng, Giang Nhiễm khẽ nhón chân, hôn lên môi anh một cái: “Vậy được rồi chứ?”
Không được.
Phong Kính muốn nói như vậy nhưng cuối cùng vẫn dừng lại: “Ngày mai anh chờ em.”
“Vâng.”
Cầm lấy quà của mình, Phong Kính mặc áo khoác vào rồi ra về. Giang Nhiễm đứng trên ban công nhìn xuống, chẳng bao lâu sau thì Phong Kính đi từ trong tòa nhà ra. Giống như có cảm ứng, anh bỗng nhiên xoay người nhìn lên phía trên.
Giang Nhiễm sửng sốt, sau đó cười vẫy tay với anh. Mày Phong Kính nhíu lại dần dần giãn ra, cũng vẫy tay với cô.
Thấy Phong Kính ngồi lên xe chú Chu, Giang Nhiễm mới quay về phòng khách. Cô đổi ga trải giường và gối, đến hành lý cũng lười sửa soạn lại, cầm luôn áo ngủ vào phòng tắm tắm rửa.
Phong Kính ngồi trong xe, nhìn từng ngọn đèn đường lùi về sau, đêm nay trên đường vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều là đoàn người vui đùa ầm ĩ. Lúc chờ đèn đỏ, anh nhàm chán đếm xem có bao nhiêu đôi tình nhân ở bên ngoài xe.
Đếm đến đôi thứ bảy, anh không chịu nổi nữa. Không hiểu sao tâm trạng anh có phần bực bội, anh mở túi kẹo Giáng sinh Giang Nhiễm tặng anh, chọn một viên kẹo màu đỏ bỏ vào miệng.
Viên kẹo này có hương vị rất lạ, anh không biết là vị gì, nhẹ nhàng cắn thử, bên trong còn có quả hạch. Vị ngọt lan ra trong khoang miệng, cũng xua tan tâm trạng buồn bực của Phong Kính. Khóe miệng anh cuối cũng khẽ cong lên, nhìn phong thư được bọc rất cẩn thận kia.
Bây giờ mở ra chắc không sao nhỉ?
Vừa nghĩ đồng thời ngón tay thon dài của anh cũng xé phong thư rồi lấy đồ bên trong ra, là giấy viết thư?
Phong Kính nghi hoặc, anh vẫn cứ tưởng bên trong là thiệp Giáng sinh. Ơ, sao giấy này nhìn có vẻ quen quen?
Chỉ nghĩ một giây, anh liền phản ứng kịp giấy viết thư này anh từng thấy ở đâu. Sau khi ý thức được chuyện này, cả trái tim anh luống cuống. Anh vội vàng mở ra, nương theo ánh đèn bên ngoài xe nhìn nội dung trên đó.
Thật sự là lá thư anh viết để cầu hôn Giang Nhiễm.
Phong Kính cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung rồi, không thể nghĩ được gì nữa, nhưng lại như có rất nhiều điều lướt qua trong đầu mình. Sao Giang Nhiễm có được bức thư này? Cô tìm được ở đâu? Cô thấy bao giờ?
Phong Kính phát hiện trong vòng chớp mắt ngắn ngủi, lòng bàn tay anh đã đầy mồ hôi. Giây phút xe bắt đầu chuyển động, tầm mắt anh tình cờ dừng lại ở chỗ cuối cùng của lá thư.
“Cực kỳ bằng lòng.”
Phong Kính giật mình.
Những chữ này không phải anh viết, tất nhiên đó cũng không phải chữ anh, đây là… chữ Giang Nhiễm.
Anh nhìn chằm chằm bốn chữ kia vài phút, đầu óc mới dần dần bắt đầu hiểu hàm nghĩa của bốn chữ này.
“Không biết anh có vinh hạnh trở thành người thân của em không?”
“Cực kỳ bằng lòng.”
“Chú Chu mau dừng xe!” Phong Kính đột nhiên bám lấy ghế dựa, cả người đều đứng lên, “Quay về Chẩm Thủy Hương!”
Chú Chu bị động tác này của anh làm hoảng sợ, ông nhận ra anh rất vội, đôi mắt cũng đỏ lên. Những lời ngăn cản cũng không nói ra nữa, ông chỉ bảo Phong Kính ngồi lại rồi thắt dây an toàn lần nữa: “Ở đây không thể quay đầu, để tôi chạy đến đường giao phía trước.”
Phong Kính ngẩn người, lại giống như vô cùng rõ ràng, siết chặt lá thư trong tay như nhận được bảo bối gì đó.
Đường về dường như nhanh hơn so với khi rời đi, khi Phong Kính lấy lại tinh thần thì xe đã dừng dưới nhà Giang Nhiễm lần nữa.
Gần như khi xe vừa dừng lại thì Phong Kính liền lao xuống xe. Chú Chu nhìn bóng dáng vội vã của anh thì xuống xe châm một điếu thuốc: “Tuổi trẻ thật tốt.”
Giang Nhiễm đang sấy tóc, lờ mờ nghe được tiếng chuông cửa. Cô nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu, tắt máy sấy tóc, âm thanh gõ cửa càng rõ ràng hơn.
“Gâu gâu!”
Nhị Hoàng ở cạnh cửa sủa lên, Giang Nhiễm thả máy sấy tóc xuống, đi qua nhìn thử.
Vậy mà là Phong Kính.
“Quên gì sao…” Cô mở cửa ra, còn chưa nói hết đã bị Phong Kính ôm chặt.
“…”
Phong Kính ôm thật sự rất chặt, trên đầu cô có tiếng hít thở dồn dập như thể anh vừa mới chạy tám trăm mét xong, “Ừm, anh quên trái tim ở đây.”
Giang Nhiễm: “…”
Anh đột nhiên chạy về chỉ để trêu cô thôi sao?
“Anh vào đi đã.” Cô đẩy cánh tay Phong Kính như kìm sắt trên người mình.
Rốt cuộc Phong Kính cũng buông cô ra, bước vào cửa.
“Cái này…” Phong Kính giơ bức thư trong tay lên, đối mặt với Giang Nhiễm, “Liệu em có nên giải thích một chút với anh không?”
Khi thấy rõ bức thư trong tay anh, mặt Giang Nhiễm đỏ bừng lên: “Cái này… cái này không phải anh mới là người nên cho em một lời giải thích sao?”
“Anh muốn cầu hôn em, anh vẫn chưa nghĩ ra, anh không biết khi nào thì nên đưa cho em…” Phong Kính nói năng lộn xộn, mà mấy lời nói của anh khiến mặt Giang Nhiễm lại càng đỏ hơn.
Cô cúi đầu, không dám nhìn Phong Kính: “Hôm đó em và Michelle tới nhà anh, là ngôi nhà ở Hoa Đô kia, anh ta nói muốn mang quần áo đến cho anh. Sau đó em vào phòng anh, không cẩn thận nhìn thấy lá thư này.”
“Anh nhớ rõ anh đặt nó trong ngăn kéo.” Giọng nói Phong Kính vang lên, Giang Nhiễm càng cảm thấy xẩu hổ: “Vậy anh nhớ phải đóng kỹ ngăn kéo chứ!”
“…” Phong Kính ngẩn ra, không tự giác bật cười, “Anh sai rồi.”
Giang Nhiễm bĩu môi, giọng điệu có phần oán trách: “Anh lại nhìn lén thư nữa phải không? Đã bảo anh về nhà mới được xem mà.”
“Anh sai rồi.” Phong Kính lặp lại những lời này, nhẹ nhàng nâng cằm Giang Nhiễm lên, hôn xuống môi cô.
Nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng và dịu dàng, mang theo hơi thở mãnh liệt thuộc về anh, dễ dàng khiến Giang Nhiễm trầm luân. Anh ôm eo cô xoay người, đặt cô trên cửa, dần dần làm nụ hôn càng sâu hơn.
Quần áo từng cái từng cái được cởi ra nhưng nhiệt độ cơ thể hai người vẫn dần tăng lên. Giang Nhiễm vừa tắm xong, tóc vẫn chưa khô hẳn, nửa đuôi tóc ướt còn dính lên cổ, một giọt nước theo sợi tóc chậm rãi chảy xuống.
Phong Kính cúi người hôn giọt nước kia, đầu lưỡi ái muội xẹt qua làn da của Giang Nhiễm, khiến cô không nhịn được run rẩy.
Cô biết anh muốn làm gì, thân thể anh thành thật nói cho cô biết. Cô cũng bị không khí mờ ám này dần dần chiếm đoạt: “Anh vừa mới xuất viện, không thể vận động mạnh.”
“…” Phong Kính không ngờ đến lúc này rồi mà cô vẫn nhớ rõ chuyện đó, “Yên tâm đi, không sao đâu.”
“Thân thể của anh… không được…”
“Em cảm thấy cơ thể của anh không được?”
“…” Ý cô không phải như vậy!
“Anh nhớ trong phòng để hàng của em có bao cao su đúng không? Loại 0.01mm ấy.” Phong Kính ái muội cọ cọ trên người cô, “Anh sẽ cho em biết thân thể anh có được hay không ngay lập tức.”
Giang Nhiễm: “…”