Chương : 34
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Hai người bận rộn trong phòng bếp đến 11 giờ, cuối cùng nồi lẩu cũng được đặt lên bàn. Giang Nhiễm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn vô cùng phong phú, ngoại trừ rau mình trồng ở nông trại Tinh Quang thì còn mua rất nhiều loại thịt.
Nhị Hoàng nhìn thịt bò ba chỉ, dạ dày bò, xương sườn, thịt bò cay… trên bàn mà nước bọt chảy ra.
“Nhị Hoàng, đi xuống đi, em có thức ăn cho chó rồi.” Giang Nhiễm ôm nó từ trên ghế xuống. Nhị Hoàng bị cô ôm thì dính chặt trên người cô vung vẩy chân, mở to đôi mắt mà “ư ử” nhìn cô.
Giang Nhiễm: “…”
“Chờ thịt chín cho em một ít, bây giờ không được nghịch.” Giang Nhiễm vẫn bại trận dưới cặp mắt kia của nó. Nhị Hoàng tiện thể ngồi xổm xuống dưới bàn, chờ lát nữa có đồ ăn.
Giang Nhiễm mở nồi lẩu ra, chờ nước nóng là có thể bỏ đồ ăn vào bên trong. Phong Kính ngồi đối diện cô, cúi đầu nhìn Nhị Hoàng đang ngồi bên cạnh bàn: “Vết thương của Nhị Hoàng thế nào rồi?”
Giang Nhiễm vừa làm nước chấm vừa nói: “Cũng gần khỏi hẳn rồi, lúc đi cũng không khập khiễng nữa.” Cô bỏ gia vị xong thì đưa cái bát nhỏ trong tay cho anh, “Anh có ăn rau thơm không?”
“Có.” Lúc Phong Kính nhận bát không cẩn thận chạm phải ngón tay Giang Nhiễm. Hai người giống như bị điện giật, nhanh chóng tách ra. Giang Nhiễm ho một tiếng, hỏi Phong Kính: “Anh có muốn uống gì không? Nước trái cây nhé?”
Phong Kính giả vờ bình tĩnh nói: “Nước trái cây đi.”
“Vâng, chanh leo được không anh?”
“Được.”
Giang Nhiễm vào phòng bếp cắt mấy quả chanh leo, bỏ thêm hai thìa mật ong và vài cục đá thành hai cốc nước trái cây.
Lúc đi ra thì đúng lúc nồi lẩu sôi, cô gắp miếng thịt bò nóng bỏ vào bát của Phong Kính: “Anh nếm thử đi.”
“Ừm.” Mặc dù thịt bò rất nóng, Phong Kính vẫn không nhịn được cắn một miếng, “Ngon lắm.”
“Vậy là được rồi.” Giang Nhiễm mỉm cười, lại bắt đầu bỏ thêm đồ khác vào trong nồi, “Anh thích ăn nấm không?”
“Cũng bình thường, nhưng mà anh thích thịt bò hơn.”
“Ha ha, chúng ta ăn thịt trước.” Giang Nhiễm nấu cả thịt bò và xương sườn, lại bỏ thêm ít nấm vào.
“Gâu gâu!” Mùi hương ngào ngạt khiến Nhị Hoàng nằm cạnh bàn không an phận đứng lên, nó dùng sức nâng chân trước tiếp cận trên bàn, muốn được chia một bát nước dùng.
Giang Nhiễm lại thả miếng thịt bò vào nồi lẩu, sau đó nhúng qua nước lọc rồi đút cho nó: “Chỉ có thể ăn một miếng thôi đấy.”
Nhị Hoàng ngậm một miếng thịt bò, bẹp vài cái nuốt xuống, lại tiếp tục vẫy đuôi nhìn Giang Nhiễm.
Giang Nhiễm: “…”
Phong Kính vươn tay gắp một miếng dạ dày bò, bỏ vào trong bát Giang Nhiễm: “Em cũng ăn đi.”
“Vâng.” Giang Nhiễm ăn xong miếng đó, uống một ngụm nước chanh leo rồi ngước mắt nhìn Phong Kính đối diện, “Đúng rồi, bỗng nhiên em nhớ tới lúc trước anh có đăng ảnh món salad rau trên Weibo, có phải dùng rau em đưa anh làm không?”
“… Phải.” Đã cách một thời gian lâu như vậy nhưng nhắc đến chuyện này Phong Kính vẫn hơi xấu hổ, “Lúc đó nhận được rau của em rất vui vẻ, muốn đăng Weibo chia sẻ với mọi người nhưng lại sợ em nhận ra nên làm salad luôn.”
Giang Nhiễm nhướng mày: “Anh cũng thông minh đấy.”
“Ha ha.” Phong Kính khẽ đảo mắt, lại gắp đồ ăn vào bát Giang Nhiễm, “Thịt bò đã chín rồi, để thế lại chín quá đấy.”
“Vâng, anh cũng ăn đi.”
Hai người cứ gắp đồ ăn cho nhau như thế, để Nhị Hoàng cô đơn ở dưới bàn vẫy đuôi.
Tôi thì sao?
“Gâu gâu!” Nó không chịu cô đơn kêu hai tiếng, ý đồ kích thích sự chú ý của cô chủ. Giang Nhiễm cúi đầu liếc nhìn rồi nói với nó: “Nhị Hoàng, đã chuẩn bị thức ăn cho em rồi, mau qua ăn đi.”
Nhị Hoàng vẫn không khuất phục nhìn cô, Giang Nhiễm không còn cách nào khác đành phải cho nó một miếng thịt bò.
Phong Kính: “Em chiều Nhị Hoàng quá.”
“Không có cách nào, nó mà tỏ ra đáng yêu thì lòng em mềm nhũn luôn.”
Phải không? Phong Kính nghĩ hay là sau này anh cũng thử xem.
Nhưng vừa nãy anh và Giang Nhiễm đã hôn nhau ở trong phòng bếp, lần này là nụ hôn tình yêu hàng thật giá thật rồi. Nếu thiên sư Thường Tâm kia không lừa anh thì tối nay anh sẽ không hoán đổi với Nhị Hoàng nữa!
“Anh nghĩ gì đấy?” Giang Nhiễm thấy Phong Kính bỗng nhiên ngây ra thì vừa gắp xương sườn cho anh vừa hỏi. Phong Kính cười nói với cô: “Không có gì, chỉ là lần đầu tiên ăn cơm với em nên vui vẻ thôi.”
Anh nhìn trong bát có thêm miếng sườn, vẻ mặt càng thêm dịu dàng: “Trước đây từng nghe người ta nói, có hai người cùng nhau ăn mới gọi là cơm, còn một người ăn thì chính là thức ăn gia súc. Bây giờ xem ra đúng vậy thật, ăn cùng với em dù có là ăn thức ăn gia súc thì đó cũng là loại cao cấp.”
Giang Nhiễm che miệng bật cười: “Anh nói gì thế, ai muốn ăn thức ăn gia súc với anh chứ.”
Phong Kính nhìn cô, bản thân cũng nở nụ cười theo.
Nồi lẩu này ăn rất lâu, hai người ăn sạch đồ ăn trên bàn. Đã lâu Giang Nhiễm chưa ăn no đến như vậy, cô dựa vào ghế, hơi bất ngờ: “Ôi, ăn nhiều như vậy chắc chắn sẽ béo mất, anh ăn nhiều thế không có vấn đề gì à?”
Bình thường nghệ sĩ đều phải quản lý nghiêm khắc dáng người của mình mà nhỉ?
Phong Kính nói: “Anh không sao cả, thể chất của anh vốn không dễ béo, hơn nữa anh vẫn đều đặn tập thể hình, trước đây đã từng nói với em đấy.”
“À vâng, huấn luyện viên của ngôi sao các anh có phải đều là huấn luyện riêng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy chắc chắn sẽ cao cấp hơn các huấn luyện viên bên ngoài đúng không? Hay là anh ta dạy anh cái gì, anh về dạy cho em nhé?”
Phong Kính cười nói: “Cái này phải căn cứ vào tình trạng sức khỏe của mỗi người, nhưng một ít bí quyết nhỏ gì đó thì anh có thể dạy em.”
“Ôi, được ạ, anh chờ em chút, em lấy sổ ghi lại!”
Giang Nhiễm nói xong liền vào phòng tìm sổ, Phong Kính nhìn bóng lưng cô, khóe miệng lại cong lên.
Lúc Giang Nhiễm đi ra thì Phong Kính đang rửa bát trong phòng bếp. Giang Nhiễm sửng sốt, nhìn bóng lưng cao lớn của anh, trong lòng suy nghĩ đến hàng vạn hàng nghìn thứ.
Người đàn ông mang ánh hào quang rực rỡ trên màn ảnh, mỗi cái nhíu mày mỗi một nụ cười đều có thể khiến ngàn cô gái hét chói tai, lúc này đang đứng trong phòng bếp nhỏ của cô, giúp cô rửa bát.
Cô không thể nói rõ cảm giác bây giờ của mình là gì, chỉ thấy trong lòng ấm áp và hơi chua xót.
Cô bước lên, từ phía sau vòng tay ôm eo Phong Kính, tựa đầu lên lưng anh.
Bỗng nhiên chỉ muốn ôm anh thôi.
Cảm giác được phía sau có một cơ thể dán lên, cả người Phong Kính cứng đờ, thậm chí không biết nên để cái đĩa trên tay vào chỗ nào.
Nước trong bể chảy ào ào, tim Phong Kính đập thình thịch.
“Em vốn còn lo lắng, anh tỏ tình với em chỉ là hứng thú nhất thời, dù sao so với anh, em cũng rất bình thường.” Giọng nói Giang Nhiễm truyền từ phía sau tới, dịu dàng lại tinh tế, “Nhưng bây giờ em cảm thấy, mặc kệ anh chỉ là hứng thú nhất thời cũng không sao, bởi vì khoảng thời gian bên cạnh anh, sự cảm động và vui vẻ này cũng không phải giả.”
Rốt cuộc Phong Kính cũng từ từ bình tĩnh lại, anh buông cái đĩa, vẩy nước trên tay, bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng phủ lên bàn tay nhỏ bé của Giang Nhiễm: “Có lẽ tỏ tình trong điện thoại không thể đủ nghiêm túc, bây giờ anh nói lại lần nữa, Giang Nhiễm, anh thích em, không phải là hứng thú nhất thời mà anh muốn cũng em đi đến cuối đời.”
“Vâng.” Giang Nhiễm cong môi, tuy không biết có thể tin tưởng lời nói của đàn ông không, nhưng giờ phút này cô tin lời anh nói là thật lòng. Vậy là đủ rồi.
Hai người cùng nhau rửa bát xong, lại chơi đùa với Nhị Hoàng một lát, mãi đến khi Michelle gọi điện thoại tới thì Phong Kính mới lưu luyến không nỡ rời đi.
Có thể vì lúc trưa ăn khá nhiều nên buổi tối Giang Nhiễm chỉ nấu cho mình một bát mỳ nhỏ. Cô bưng bát ngồi trước máy tính lướt Weibo.
Sau âm thanh thông báo nhắc nhở, giao diện xuất hiện bài đăng Weibo mới của Phong Kính.
[Phong Kính V]: Bộ ảnh chụp ở tàu điện ngầm tại Nhật Bản lần trước (che mặt) mong mọi người quý trọng nó nhé, vì tôi đã mệt nhọc 6 tiếng đồng hồ trong tàu điện ngầm đấy (che mặt).
Anh đăng chín bức ảnh, có ảnh trắng đen cũng có ảnh màu sắc rực rỡ, từ các góc độ khác nhau, đều là vẻ mặt đẹp trai biểu cảm phù hợp.
Bình luận đã bị đám fan mê trai chiếm lĩnh, Giang Nhiễm cũng lưu lại từng cái, sau đó like cho anh.
Phong Kính chưa từng nói muốn cô giữ bí mật về tình cảm của bọn họ trong thời gian này, nhưng tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới việc muốn nói chuyện này với người khác. Hai người vừa mới ở bên nhau, tình cảm còn chưa ổn định, không thích hợp để công khai với bên ngoài, lại nói, cô hẹn hò với Phong Kính cũng không phải để mang đi khoe với người khác.
Âm thanh nhắc nhở của QQ không ngừng vang lên, nhịp điệu này nghe vô cùng quen tai. Cô ấn mở ra thì thấy, quả nhiên.
[Nghiêm Hoan Hoan]: A a a Giang Nhiễm, cậu có thấy Weibo Phong Kính không?
[Nghiêm Hoan Hoan]: Anh ấy đã đăng ảnh ở tàu điện ngầm, đẹp trai cực kỳ!!!
[Nghiêm Hoan Hoan]: Cuối cùng tớ cũng hiểu vì sao tàu điện ngầm lại si mê anh ấy rồi! Tớ cũng muốn si mê anh ấy đây!
Giang Nhiễm: “…”
Ồ, nếu cô và Phong Kính thật sự có thể phát triển thuận lợi, thì một ngày nào đó Nghiêm Hoan Hoan cũng sẽ biết đúng không? Cô ấy sẽ có phản ứng gì nhỉ?
[Giang Nhiễm]: Nếu tớ nói tớ và Phong Kính hẹn hò, cậu tin không?
[Nghiêm Hoan Hoan]: Bây giờ Phong Kính còn ở trên giường tớ đấy, cậu tin không? (mỉm cười)
[Giang Nhiễm]: (mỉm cười)
Cô không thèm chấp nhặt với Nghiêm Hoan Hoan.:)
Bây giờ Phong Kính đương nhiên đang nằm trên giường mình, anh mặc áo ngủ, chờ đến 12 giờ. Đêm nay chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích.
Lúc 10 giờ rưỡi, anh đã gửi tin nhắn “ngủ ngon” cho Giang Nhiễm, cô cũng đã trả lời “ngủ ngon” cho anh. Nhưng 12 giờ anh xuất hiện ở phòng Giang Nhiễm, cô vẫn còn dùng máy tính.
Đồng chí nhỏ à, không biết mình đã bị bắt lúc đang hành động rồi!
Phong Kính hừ hừ hai tiếng mới đột nhiên nhận ra được, đệt, vì sao anh vẫn biến thành Nhị Hoàng? Nụ hôn tình yêu đích thực có ý nghĩa gì đâu?
Anh hỗn loạn hai phút, cuối cùng cũng bình tĩnh lại rồi bắt đầu tự hỏi vấn đề ở chỗ nào. Lần này anh không đeo khẩu trang, cũng không trong hình dáng của chó, không có vấn đề gì mới đúng… Anh tuyệt đối không nghi ngờ, tình yêu đích thực của anh là Giang Nhiễm, của Giang Nhiễm cũng là anh, anh tự tin như thế.
Vậy thì chỉ có một khả năng, thiên sư Thường Tâm kia lừa anh! Anh đã nói rồi, trên đời này làm gì có thiên sư!
“Nhị Hoàng, em sao thế?” Giang Nhiễm tò mò nhìn Nhị Hoàng, sao nó có vẻ vô cùng tức giận vậy nhỉ? Cô đi qua vuốt lông nó, nhẹ giọng hỏi nó: “Nhị Hoàng, em không thoải mái chỗ nào à?”
Dưới sự vỗ về của Giang Nhiễm, Phong Kính nhanh chóng bình tĩnh, anh thu hồi sự tức giận, cọ cọ tay cô: “Gâu gâu.”
“Được rồi, Nhị Hoàng ngoan, không có việc gì,” Giang Nhiễm vẫn vuốt lông nó, gần đây vừa đến buổi tối, cảm xúc Nhị Hoàng vô cùng thay đổi. Giống như… đổi thành chú chó khác.
Nhưng sự tuyệt vọng của Phong Kính, cô sẽ không hiểu. Mặc dù bây giờ Nhị Hoàng đã thích ứng rất tốt với thân thể anh, buổi tối cơ bản sẽ không làm loạn, nhưng hiện tại anh hẹn hò với Giang Nhiễm, nếu buổi tối muốn qua đêm với cô thì làm sao bây giờ?
… Từ từ, anh mới suy nghĩ gì vậy? Qua đêm?
Không, anh không thừa nhận. Anh chỉ đơn thuần phẫn nộ Thường Tâm kia lừa mình mà thôi, chỉ có vậy thôi!
Anh nhớ tới thân thể mềm mại của Giang Nhiễm tựa vào lưng anh lúc chiều thì nhiệt độ cơ thể có phần tăng cao.
“Nhị Hoàng, sao em nóng thế? Phát sốt à?” Giang Nhiễm hơi nhíu mày, miệng vết thương của Nhị Hoàng đã phục hồi gần như khỏi hẳn, không phải nhiễm trùng nữa chứ?
“Gâu.” Nhị Hoàng kêu lên một tiếng, đột nhiên nhảy xuống bậc cửa sổ, trở về ổ chó trong phòng khách.
Giang Nhiễm: “…”
Cô càng ngày càng không hiểu Nhị Hoàng.
Phong Kính ngủ một đêm trong ổ của Nhị Hoàng, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, chuyện đầu tiên là gọi điện thoại cho Thường Tâm.
Lúc ấy Thường Tâm để lại số điện thoại cho anh, anh vẫn chưa xóa.
Anh oán hận mà bấm số, kết nối được một lúc mới có người nghe máy. Người nọ ngáp trước một cái, sau đó mới dùng giọng mũi nồng đậm nói: “Ảnh đế Phong, sớm thế à? Vừa nhìn đã biết không sinh hoạt tình dục rồi.”
Phong Kính: “…”
Mỗi tối anh đều biến thành chó, đi đâu mà tìm sinh hoạt tình dục?
“Anh nói mà không biết xấu hổ à?” Nhắc tới sinh hoạt tình dục càng chọc tới nỗi đau trong lòng Phong Kính, anh hiếm khi phát cáu với người ngoài, “Lần trước anh lấy của tôi bao nhiêu tiền, nhưng chưa ra ngô ra khoai gì cả! Nụ hôn tình yêu mà anh nói cũng hoàn toàn vô dụng!”
Thường Tâm nghe đến cái này, cơn buồn ngủ tỉnh táo không ít: “Cậu thử nụ hôn tình yêu rồi à? Với cô chủ của chú chó á?”
Phong Kính tức giận ừ một tiếng.
Thường Tâm hài hước nói: “Không ngờ hành động của ảnh đế Phong nhanh thật đấy.”
Phong Kính: “…”
“Đừng nói nhảm nhiều thế, tôi hỏi anh làm sao bây giờ?”
Thường Tâm thản nhiên, không nhanh không chậm hỏi anh: “Đã bao lâu rồi cậu chưa xem phim hoạt hình của Disney?”
“… Cái này thì liên quan gì à?”
“Đương nhiên là có liên quan rồi.” Thường Tâm đi đến sofa, chống đầu ngồi xuống.
“Kịch bản bây giờ của Disney là tình yêu với người thân mới là tình yêu đích thực.”
Phong Kính: “…”
Beta: Mạc Y Phi
Hai người bận rộn trong phòng bếp đến 11 giờ, cuối cùng nồi lẩu cũng được đặt lên bàn. Giang Nhiễm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn vô cùng phong phú, ngoại trừ rau mình trồng ở nông trại Tinh Quang thì còn mua rất nhiều loại thịt.
Nhị Hoàng nhìn thịt bò ba chỉ, dạ dày bò, xương sườn, thịt bò cay… trên bàn mà nước bọt chảy ra.
“Nhị Hoàng, đi xuống đi, em có thức ăn cho chó rồi.” Giang Nhiễm ôm nó từ trên ghế xuống. Nhị Hoàng bị cô ôm thì dính chặt trên người cô vung vẩy chân, mở to đôi mắt mà “ư ử” nhìn cô.
Giang Nhiễm: “…”
“Chờ thịt chín cho em một ít, bây giờ không được nghịch.” Giang Nhiễm vẫn bại trận dưới cặp mắt kia của nó. Nhị Hoàng tiện thể ngồi xổm xuống dưới bàn, chờ lát nữa có đồ ăn.
Giang Nhiễm mở nồi lẩu ra, chờ nước nóng là có thể bỏ đồ ăn vào bên trong. Phong Kính ngồi đối diện cô, cúi đầu nhìn Nhị Hoàng đang ngồi bên cạnh bàn: “Vết thương của Nhị Hoàng thế nào rồi?”
Giang Nhiễm vừa làm nước chấm vừa nói: “Cũng gần khỏi hẳn rồi, lúc đi cũng không khập khiễng nữa.” Cô bỏ gia vị xong thì đưa cái bát nhỏ trong tay cho anh, “Anh có ăn rau thơm không?”
“Có.” Lúc Phong Kính nhận bát không cẩn thận chạm phải ngón tay Giang Nhiễm. Hai người giống như bị điện giật, nhanh chóng tách ra. Giang Nhiễm ho một tiếng, hỏi Phong Kính: “Anh có muốn uống gì không? Nước trái cây nhé?”
Phong Kính giả vờ bình tĩnh nói: “Nước trái cây đi.”
“Vâng, chanh leo được không anh?”
“Được.”
Giang Nhiễm vào phòng bếp cắt mấy quả chanh leo, bỏ thêm hai thìa mật ong và vài cục đá thành hai cốc nước trái cây.
Lúc đi ra thì đúng lúc nồi lẩu sôi, cô gắp miếng thịt bò nóng bỏ vào bát của Phong Kính: “Anh nếm thử đi.”
“Ừm.” Mặc dù thịt bò rất nóng, Phong Kính vẫn không nhịn được cắn một miếng, “Ngon lắm.”
“Vậy là được rồi.” Giang Nhiễm mỉm cười, lại bắt đầu bỏ thêm đồ khác vào trong nồi, “Anh thích ăn nấm không?”
“Cũng bình thường, nhưng mà anh thích thịt bò hơn.”
“Ha ha, chúng ta ăn thịt trước.” Giang Nhiễm nấu cả thịt bò và xương sườn, lại bỏ thêm ít nấm vào.
“Gâu gâu!” Mùi hương ngào ngạt khiến Nhị Hoàng nằm cạnh bàn không an phận đứng lên, nó dùng sức nâng chân trước tiếp cận trên bàn, muốn được chia một bát nước dùng.
Giang Nhiễm lại thả miếng thịt bò vào nồi lẩu, sau đó nhúng qua nước lọc rồi đút cho nó: “Chỉ có thể ăn một miếng thôi đấy.”
Nhị Hoàng ngậm một miếng thịt bò, bẹp vài cái nuốt xuống, lại tiếp tục vẫy đuôi nhìn Giang Nhiễm.
Giang Nhiễm: “…”
Phong Kính vươn tay gắp một miếng dạ dày bò, bỏ vào trong bát Giang Nhiễm: “Em cũng ăn đi.”
“Vâng.” Giang Nhiễm ăn xong miếng đó, uống một ngụm nước chanh leo rồi ngước mắt nhìn Phong Kính đối diện, “Đúng rồi, bỗng nhiên em nhớ tới lúc trước anh có đăng ảnh món salad rau trên Weibo, có phải dùng rau em đưa anh làm không?”
“… Phải.” Đã cách một thời gian lâu như vậy nhưng nhắc đến chuyện này Phong Kính vẫn hơi xấu hổ, “Lúc đó nhận được rau của em rất vui vẻ, muốn đăng Weibo chia sẻ với mọi người nhưng lại sợ em nhận ra nên làm salad luôn.”
Giang Nhiễm nhướng mày: “Anh cũng thông minh đấy.”
“Ha ha.” Phong Kính khẽ đảo mắt, lại gắp đồ ăn vào bát Giang Nhiễm, “Thịt bò đã chín rồi, để thế lại chín quá đấy.”
“Vâng, anh cũng ăn đi.”
Hai người cứ gắp đồ ăn cho nhau như thế, để Nhị Hoàng cô đơn ở dưới bàn vẫy đuôi.
Tôi thì sao?
“Gâu gâu!” Nó không chịu cô đơn kêu hai tiếng, ý đồ kích thích sự chú ý của cô chủ. Giang Nhiễm cúi đầu liếc nhìn rồi nói với nó: “Nhị Hoàng, đã chuẩn bị thức ăn cho em rồi, mau qua ăn đi.”
Nhị Hoàng vẫn không khuất phục nhìn cô, Giang Nhiễm không còn cách nào khác đành phải cho nó một miếng thịt bò.
Phong Kính: “Em chiều Nhị Hoàng quá.”
“Không có cách nào, nó mà tỏ ra đáng yêu thì lòng em mềm nhũn luôn.”
Phải không? Phong Kính nghĩ hay là sau này anh cũng thử xem.
Nhưng vừa nãy anh và Giang Nhiễm đã hôn nhau ở trong phòng bếp, lần này là nụ hôn tình yêu hàng thật giá thật rồi. Nếu thiên sư Thường Tâm kia không lừa anh thì tối nay anh sẽ không hoán đổi với Nhị Hoàng nữa!
“Anh nghĩ gì đấy?” Giang Nhiễm thấy Phong Kính bỗng nhiên ngây ra thì vừa gắp xương sườn cho anh vừa hỏi. Phong Kính cười nói với cô: “Không có gì, chỉ là lần đầu tiên ăn cơm với em nên vui vẻ thôi.”
Anh nhìn trong bát có thêm miếng sườn, vẻ mặt càng thêm dịu dàng: “Trước đây từng nghe người ta nói, có hai người cùng nhau ăn mới gọi là cơm, còn một người ăn thì chính là thức ăn gia súc. Bây giờ xem ra đúng vậy thật, ăn cùng với em dù có là ăn thức ăn gia súc thì đó cũng là loại cao cấp.”
Giang Nhiễm che miệng bật cười: “Anh nói gì thế, ai muốn ăn thức ăn gia súc với anh chứ.”
Phong Kính nhìn cô, bản thân cũng nở nụ cười theo.
Nồi lẩu này ăn rất lâu, hai người ăn sạch đồ ăn trên bàn. Đã lâu Giang Nhiễm chưa ăn no đến như vậy, cô dựa vào ghế, hơi bất ngờ: “Ôi, ăn nhiều như vậy chắc chắn sẽ béo mất, anh ăn nhiều thế không có vấn đề gì à?”
Bình thường nghệ sĩ đều phải quản lý nghiêm khắc dáng người của mình mà nhỉ?
Phong Kính nói: “Anh không sao cả, thể chất của anh vốn không dễ béo, hơn nữa anh vẫn đều đặn tập thể hình, trước đây đã từng nói với em đấy.”
“À vâng, huấn luyện viên của ngôi sao các anh có phải đều là huấn luyện riêng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy chắc chắn sẽ cao cấp hơn các huấn luyện viên bên ngoài đúng không? Hay là anh ta dạy anh cái gì, anh về dạy cho em nhé?”
Phong Kính cười nói: “Cái này phải căn cứ vào tình trạng sức khỏe của mỗi người, nhưng một ít bí quyết nhỏ gì đó thì anh có thể dạy em.”
“Ôi, được ạ, anh chờ em chút, em lấy sổ ghi lại!”
Giang Nhiễm nói xong liền vào phòng tìm sổ, Phong Kính nhìn bóng lưng cô, khóe miệng lại cong lên.
Lúc Giang Nhiễm đi ra thì Phong Kính đang rửa bát trong phòng bếp. Giang Nhiễm sửng sốt, nhìn bóng lưng cao lớn của anh, trong lòng suy nghĩ đến hàng vạn hàng nghìn thứ.
Người đàn ông mang ánh hào quang rực rỡ trên màn ảnh, mỗi cái nhíu mày mỗi một nụ cười đều có thể khiến ngàn cô gái hét chói tai, lúc này đang đứng trong phòng bếp nhỏ của cô, giúp cô rửa bát.
Cô không thể nói rõ cảm giác bây giờ của mình là gì, chỉ thấy trong lòng ấm áp và hơi chua xót.
Cô bước lên, từ phía sau vòng tay ôm eo Phong Kính, tựa đầu lên lưng anh.
Bỗng nhiên chỉ muốn ôm anh thôi.
Cảm giác được phía sau có một cơ thể dán lên, cả người Phong Kính cứng đờ, thậm chí không biết nên để cái đĩa trên tay vào chỗ nào.
Nước trong bể chảy ào ào, tim Phong Kính đập thình thịch.
“Em vốn còn lo lắng, anh tỏ tình với em chỉ là hứng thú nhất thời, dù sao so với anh, em cũng rất bình thường.” Giọng nói Giang Nhiễm truyền từ phía sau tới, dịu dàng lại tinh tế, “Nhưng bây giờ em cảm thấy, mặc kệ anh chỉ là hứng thú nhất thời cũng không sao, bởi vì khoảng thời gian bên cạnh anh, sự cảm động và vui vẻ này cũng không phải giả.”
Rốt cuộc Phong Kính cũng từ từ bình tĩnh lại, anh buông cái đĩa, vẩy nước trên tay, bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng phủ lên bàn tay nhỏ bé của Giang Nhiễm: “Có lẽ tỏ tình trong điện thoại không thể đủ nghiêm túc, bây giờ anh nói lại lần nữa, Giang Nhiễm, anh thích em, không phải là hứng thú nhất thời mà anh muốn cũng em đi đến cuối đời.”
“Vâng.” Giang Nhiễm cong môi, tuy không biết có thể tin tưởng lời nói của đàn ông không, nhưng giờ phút này cô tin lời anh nói là thật lòng. Vậy là đủ rồi.
Hai người cùng nhau rửa bát xong, lại chơi đùa với Nhị Hoàng một lát, mãi đến khi Michelle gọi điện thoại tới thì Phong Kính mới lưu luyến không nỡ rời đi.
Có thể vì lúc trưa ăn khá nhiều nên buổi tối Giang Nhiễm chỉ nấu cho mình một bát mỳ nhỏ. Cô bưng bát ngồi trước máy tính lướt Weibo.
Sau âm thanh thông báo nhắc nhở, giao diện xuất hiện bài đăng Weibo mới của Phong Kính.
[Phong Kính V]: Bộ ảnh chụp ở tàu điện ngầm tại Nhật Bản lần trước (che mặt) mong mọi người quý trọng nó nhé, vì tôi đã mệt nhọc 6 tiếng đồng hồ trong tàu điện ngầm đấy (che mặt).
Anh đăng chín bức ảnh, có ảnh trắng đen cũng có ảnh màu sắc rực rỡ, từ các góc độ khác nhau, đều là vẻ mặt đẹp trai biểu cảm phù hợp.
Bình luận đã bị đám fan mê trai chiếm lĩnh, Giang Nhiễm cũng lưu lại từng cái, sau đó like cho anh.
Phong Kính chưa từng nói muốn cô giữ bí mật về tình cảm của bọn họ trong thời gian này, nhưng tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới việc muốn nói chuyện này với người khác. Hai người vừa mới ở bên nhau, tình cảm còn chưa ổn định, không thích hợp để công khai với bên ngoài, lại nói, cô hẹn hò với Phong Kính cũng không phải để mang đi khoe với người khác.
Âm thanh nhắc nhở của QQ không ngừng vang lên, nhịp điệu này nghe vô cùng quen tai. Cô ấn mở ra thì thấy, quả nhiên.
[Nghiêm Hoan Hoan]: A a a Giang Nhiễm, cậu có thấy Weibo Phong Kính không?
[Nghiêm Hoan Hoan]: Anh ấy đã đăng ảnh ở tàu điện ngầm, đẹp trai cực kỳ!!!
[Nghiêm Hoan Hoan]: Cuối cùng tớ cũng hiểu vì sao tàu điện ngầm lại si mê anh ấy rồi! Tớ cũng muốn si mê anh ấy đây!
Giang Nhiễm: “…”
Ồ, nếu cô và Phong Kính thật sự có thể phát triển thuận lợi, thì một ngày nào đó Nghiêm Hoan Hoan cũng sẽ biết đúng không? Cô ấy sẽ có phản ứng gì nhỉ?
[Giang Nhiễm]: Nếu tớ nói tớ và Phong Kính hẹn hò, cậu tin không?
[Nghiêm Hoan Hoan]: Bây giờ Phong Kính còn ở trên giường tớ đấy, cậu tin không? (mỉm cười)
[Giang Nhiễm]: (mỉm cười)
Cô không thèm chấp nhặt với Nghiêm Hoan Hoan.:)
Bây giờ Phong Kính đương nhiên đang nằm trên giường mình, anh mặc áo ngủ, chờ đến 12 giờ. Đêm nay chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích.
Lúc 10 giờ rưỡi, anh đã gửi tin nhắn “ngủ ngon” cho Giang Nhiễm, cô cũng đã trả lời “ngủ ngon” cho anh. Nhưng 12 giờ anh xuất hiện ở phòng Giang Nhiễm, cô vẫn còn dùng máy tính.
Đồng chí nhỏ à, không biết mình đã bị bắt lúc đang hành động rồi!
Phong Kính hừ hừ hai tiếng mới đột nhiên nhận ra được, đệt, vì sao anh vẫn biến thành Nhị Hoàng? Nụ hôn tình yêu đích thực có ý nghĩa gì đâu?
Anh hỗn loạn hai phút, cuối cùng cũng bình tĩnh lại rồi bắt đầu tự hỏi vấn đề ở chỗ nào. Lần này anh không đeo khẩu trang, cũng không trong hình dáng của chó, không có vấn đề gì mới đúng… Anh tuyệt đối không nghi ngờ, tình yêu đích thực của anh là Giang Nhiễm, của Giang Nhiễm cũng là anh, anh tự tin như thế.
Vậy thì chỉ có một khả năng, thiên sư Thường Tâm kia lừa anh! Anh đã nói rồi, trên đời này làm gì có thiên sư!
“Nhị Hoàng, em sao thế?” Giang Nhiễm tò mò nhìn Nhị Hoàng, sao nó có vẻ vô cùng tức giận vậy nhỉ? Cô đi qua vuốt lông nó, nhẹ giọng hỏi nó: “Nhị Hoàng, em không thoải mái chỗ nào à?”
Dưới sự vỗ về của Giang Nhiễm, Phong Kính nhanh chóng bình tĩnh, anh thu hồi sự tức giận, cọ cọ tay cô: “Gâu gâu.”
“Được rồi, Nhị Hoàng ngoan, không có việc gì,” Giang Nhiễm vẫn vuốt lông nó, gần đây vừa đến buổi tối, cảm xúc Nhị Hoàng vô cùng thay đổi. Giống như… đổi thành chú chó khác.
Nhưng sự tuyệt vọng của Phong Kính, cô sẽ không hiểu. Mặc dù bây giờ Nhị Hoàng đã thích ứng rất tốt với thân thể anh, buổi tối cơ bản sẽ không làm loạn, nhưng hiện tại anh hẹn hò với Giang Nhiễm, nếu buổi tối muốn qua đêm với cô thì làm sao bây giờ?
… Từ từ, anh mới suy nghĩ gì vậy? Qua đêm?
Không, anh không thừa nhận. Anh chỉ đơn thuần phẫn nộ Thường Tâm kia lừa mình mà thôi, chỉ có vậy thôi!
Anh nhớ tới thân thể mềm mại của Giang Nhiễm tựa vào lưng anh lúc chiều thì nhiệt độ cơ thể có phần tăng cao.
“Nhị Hoàng, sao em nóng thế? Phát sốt à?” Giang Nhiễm hơi nhíu mày, miệng vết thương của Nhị Hoàng đã phục hồi gần như khỏi hẳn, không phải nhiễm trùng nữa chứ?
“Gâu.” Nhị Hoàng kêu lên một tiếng, đột nhiên nhảy xuống bậc cửa sổ, trở về ổ chó trong phòng khách.
Giang Nhiễm: “…”
Cô càng ngày càng không hiểu Nhị Hoàng.
Phong Kính ngủ một đêm trong ổ của Nhị Hoàng, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, chuyện đầu tiên là gọi điện thoại cho Thường Tâm.
Lúc ấy Thường Tâm để lại số điện thoại cho anh, anh vẫn chưa xóa.
Anh oán hận mà bấm số, kết nối được một lúc mới có người nghe máy. Người nọ ngáp trước một cái, sau đó mới dùng giọng mũi nồng đậm nói: “Ảnh đế Phong, sớm thế à? Vừa nhìn đã biết không sinh hoạt tình dục rồi.”
Phong Kính: “…”
Mỗi tối anh đều biến thành chó, đi đâu mà tìm sinh hoạt tình dục?
“Anh nói mà không biết xấu hổ à?” Nhắc tới sinh hoạt tình dục càng chọc tới nỗi đau trong lòng Phong Kính, anh hiếm khi phát cáu với người ngoài, “Lần trước anh lấy của tôi bao nhiêu tiền, nhưng chưa ra ngô ra khoai gì cả! Nụ hôn tình yêu mà anh nói cũng hoàn toàn vô dụng!”
Thường Tâm nghe đến cái này, cơn buồn ngủ tỉnh táo không ít: “Cậu thử nụ hôn tình yêu rồi à? Với cô chủ của chú chó á?”
Phong Kính tức giận ừ một tiếng.
Thường Tâm hài hước nói: “Không ngờ hành động của ảnh đế Phong nhanh thật đấy.”
Phong Kính: “…”
“Đừng nói nhảm nhiều thế, tôi hỏi anh làm sao bây giờ?”
Thường Tâm thản nhiên, không nhanh không chậm hỏi anh: “Đã bao lâu rồi cậu chưa xem phim hoạt hình của Disney?”
“… Cái này thì liên quan gì à?”
“Đương nhiên là có liên quan rồi.” Thường Tâm đi đến sofa, chống đầu ngồi xuống.
“Kịch bản bây giờ của Disney là tình yêu với người thân mới là tình yêu đích thực.”
Phong Kính: “…”