Chương : 18
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Phong Kính mở to mắt.
[F.J]: Tình huống của tôi cô đã nói cho ông ấy biết chưa? Ông ấy nói thế nào?
[Mật Tiểu Cam của văn phòng Thường Tâm]: Ông chủ nói tuy trao đổi linh hồn không thuộc phạm vi nghiệp vụ của chúng tôi nhưng ông ấy rất tò mò người và chó tráo đổi linh hồn là cái dạng gì, nên ông ấy quyết định đi xem trước. ^_^
Phong Kính: "..."
Được rồi, mặc dù lý do rất đáng đánh đòn nhưng kết quả vẫn tốt là được.
[F.J]: Vậy khi nào ông ấy rảnh?
[Mật Tiểu Cam của văn phòng Thường Tâm]: Sáng ngày mai từ 10 giờ đến 11 giờ, ngài xem ngài có thời gian thích hợp không?
[F.J]: Có, để tôi gửi địa chỉ cho cô.
Có thể vì quá kích động, lúc gõ chữ tay Phong Kính hơi run. Sau ngày mai, anh có thể không cần biến thành Nhị Hoàng nữa sao?
Không biết vì sao, trong lòng còn sinh ra chút luyến tiếc.
... Không không không, chuyện này thì có gì mà nhớ nhung chứ!
Chờ anh và Nhị Hoàng khôi phục bình thường thì anh có thể thẳng thắn nói thân phận thật của mình với Giang Nhiễm, như thế sẽ không cần đeo khẩu trang khi đối mặt với cô. Bọn họ có thể cùng nhau ăn cơm, cùng nhau dắt chó đi dạo, cùng nhau... làm rất nhiều chuyện nữa.
Phong Kính hoàn toàn chìm đắm trong tương lai tốt đẹp mà mình tưởng tượng ra, còn Giang Nhiễm vẫn đang khổ cực xếp hàng.
"Nói thật, tớ chỉ thấy cảnh như thế này ở cuộc chiến khuyến mại túi xách hàng năm." Giang Nhiễm nhìn hàng dài người xếp hàng, bỗng nhiên rất thương Triệu Kha. Cô vẫn cho rằng mình phụ trách đóng gói và giao hàng mệt chết đi được, nhưng bây giờ cô cảm thấy giành giật hàng hóa như Triệu Kha còn mệt hơn!
Có thể vì phải xếp hàng lâu như vậy, Nghiêm Hoan Hoan cũng càng ngày càng chán nản, cô ấy nhíu mày, bắt đầu bất chấp tất cả: "Tớ quyết định rồi, nếu lát nữa không mua được son, tớ sẽ đi ăn trộm poster của Phong Kính."
Giang Nhiễm: "..."
Hôm nay trước cửa hàng của Bunny đều dán poster của Phong Kính, màn hình LED ở trung tâm thương mại Tinh Quang cũng phát đi phát lại đoạn quảng cáo của anh. Tạo hình ma cà rồng tao nhã, gợi cảm lại tà mị, vừa có mặt đã tóm được rất nhiều trái tim của thiếu nữ. Có lẽ cũng sợ sẽ có fan cuồng giật poster nên trung tâm thương mại Tinh Quang đặc biệt cử một đội bảo vệ nhỏ để bảo vệ poster của ảnh đế Phong.
Giang Nhiễm nhìn mấy người bảo vệ cách đó không xa đang tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng, mở miệng khuyên Nghiêm Hoan Hoan: "Tớ cảm thấy cậu vẫn nên nhìn mấy bảo vệ đó đi, rồi suy xét kỹ xem có chắc muốn đi trộm poster không."
Nghiêm Hoan Hoan: "..."
"Hầy." Bỗng nhiên cô ấy thở dài bi thương, "Vẫn nên trách tớ không có tiền, những fan có tiền đã sớm thông qua các mối quan hệ mà lấy được dấu son của Phong tổng rồi!" Còn cô vẫn ở đây khổ cực xếp hàng!
Giang Nhiễm vỗ vỗ bả vai cô bạn mình, cổ vũ: "Giới theo đuổi thần tượng không phải có một câu rất chí lý đó sao: em và anh không có duyên phận chỉ vì túi tiền của em, phải cố gắng kiếm tiền!"
Nghiêm Hoan Hoan: "..."
Chờ đến lượt của Giang Nhiễm và Nghiêm Hoan Hoan, màu số 007 quả nhiên đã bán hết sạch, ngay cả phiên bản bình thường cũng không còn.
"Hai chị xem có thích màu nào khác không ạ, màu son của thỏi 005 và 009 cũng rất đẹp, hai chị có thể thử xem." Nhân viên lấy son ra, nhiệt tình giới thiệu cho các cô. Ngày thường Nghiêm Hoan Hoan không thích trang điểm, hôm nay chạy tới đây hoàn toàn vì Phong Kính, không có thỏi 007, những màu khác cô cũng không thích nữa.
Giang Nhiễm lại thử màu 009, cô xếp hàng lâu như thế, cứ về tay không như vậy cũng quá có lỗi với bản thân.
"Màu này cũng không tệ lắm đâu." Màu số 009 tô lên môi không ngờ lại hợp với Giang Nhiễm, cô thay đổi góc độ soi gương, quyết định mua màu son này, "Phiền cô lấy giúp tôi một thỏi đi."
"Được ạ, xin chị chờ một chút."
Nhân viên lấy son giúp cô, Nghiêm Hoan Hoan nhìn môi Giang Nhiễm, cũng cảm thấy không tồi: "Đúng là cũng đẹp ra phết!"
Giang Nhiễm nhướng mày: "Cho nên không cần mù quáng theo gió đâu, thỏi 007 kia chính là mánh khóe mà bên kia cố ý làm ra, cậu thử các màu son khác đi, có lẽ còn hợp với cậu hơn 007 đấy."
"Không." Nghiên Hoan Hoan kiên quyết từ chối, "Tớ sẽ dùng loại với Phong Kính, tớ là một người chung thủy."
Giang Nhiễm: "..."
Đây là đang đá xoáy cô không chung thủy à?
"Nếu cậu nhất định phải mua màu 007, có thể tìm người order mua giúp cậu ở nước ngoài, chắc chắn ở nước ngoài không điên cuồng như ở trong nước, có lẽ không đến mức cháy hàng đâu."
Nghe xong lời Giang Nhiễm, mắt Nghiêm Hoan Hoan sáng lên: "Đúng rồi, sao tớ không nghĩ ra chứ?!" Khi nào về cô sẽ tìm người order!
Giang Nhiễm mua xong son rồi cùng Nghiêm Hoan Hoan đi tham quan poster của Phong Kính ở trung tâm thương mại Tinh Quang mới rời đi. Giữa trưa hai người đi ăn cơm, lúc chờ cơm, Nghiêm Hoan Hoan không chờ được nữa vội vã bắt đầu tìm người order: "Chết tiệt, ác độc quá rồi, màu 007 đắt hơn rất nhiều so với các màu khác!"
Giang Nhiễm cũng không có phản ứng gì nhiều: "Chắc chắn rồi, màu đứng đầu là thế đấy."
Nghiêm Hoan Hoan mím môi, do dự mãi nhưng vẫn mua: "A a a a a ăn xong bữa cơm này, tớ phải cố gắng kiếm tiền!"
Giang Nhiễm lại phát hiện được một điểm tốt của việc theo đuổi thần tượng: có thể thúc giục mọi người cố gắng làm việc, nỗ lực kiếm tiền.
Cơm nước xong cô và Nghiêm Hoan Hoan về nhà luôn, không tiếp tục tiêu xài ở bên ngoài. Về nhà chơi đùa với Nhị Hoàng một lát, Giang Nhiễm vừa mở giao diện WeChat lên đã nhận được tin nhắn của Phong Kính gửi.
[Phong]: Chào cô Giang, tôi muốn hỏi một chút, cái này bên cô còn hàng nữa không? (hình ảnh)
Cái anh gửi là kem dưỡng mắt Fleur, một lọ nho nhỏ, giá trị cũng xa xỉ.
[Người order Đại Kha kha Kha]: Có nhé.
[Phong]: Chiều nay tôi có việc, 10 giờ sáng mai sẽ đến chỗ cô lấy, có thể chứ?
[Người order Đại Kha Kha]: Vẫn là tặng cho chị anh sao?
[Phong]: Đúng vậy. (đáng yêu)
[Người order Đại Kha Kha]: Anh tốt với chị anh thật đấy, tôi muốn có một người em trai. _(:3″ <)_
A a a a, thật hâm mộ chị anh ấy quá! Cô ngay cả mua một thỏi son cũng phải tự mình bỏ tiền ra, anh ấy lại chi tiền mua cái lớn cái nhỏ cho chị mình, bạn trai cũng chưa tốt đến mức đó đâu!
[Phong]: (cười trộm)
Chị gái à...
Anh vừa nghĩ đến đó, chị gái thân ái của anh đã gọi điện thoại tới.
Phong Kính: "..."
Ban ngày thật sự không nên nhắc đến làm gì.
"Chuyện gì ạ?" Anh tiện tay nghe máy.
Giọng nói oán hận của Phong Nhã lập tức từ ống nghe truyền tới: "Này chị hỏi em, vì sao trong vali son em cho chị lại không hề có màu 007 hả?"
Mí mắt Phong Kính hơi giật giật: "Bởi vì thỏi son đó em đã dùng rồi nên mới không cho chị."
"Chị không để ý đâu! Em cho chị đi!" Đó là màu hot nhất, ngay ngày hôm đó đã cháy hàng, mà cô ấy lại không có!
"..." Phong Kính im lặng một lát mới nói, "Em để ý."
Phong Nhã: "..."
Cô ấy năn nỉ ỉ ôi suốt 10 phút vẫn không thuyết phục được Phong Kính đưa son cho mình, cuối cùng tức giận ném điện thoại.
Buổi tối mười hai giờ, Phong Kính lại lần nữa hoán đổi với Nhị Hoàng. Có lẽ nghĩ đến ngày mai gặp xong thiên sư mình sẽ không đổi thành Nhị Hoàng nữa, tâm trạng Phong Kính không giống với trước đây.
Anh nhớ lại lần đầu tiên xuyên vào người Nhị Hoàng, đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách quan sát dáng người anh tuấn của mình.
Mặc dù chỉ là chó núi Đài Loan, nhưng ánh mắt đặc biệt thông minh, dáng người cũng nhỏ nhắn linh hoạt, tai thính, cái đuôi cong cong, ngay cả mông cũng vểnh lên. Anh cảm thấy mình là một hoàng tử nhỏ thật.
Em trai à, sau này sẽ không thể nhìn cưng như thế này nữa, đêm nay tạm biệt cho xong thôi.
Vì thế lúc Giang Nhiễm đi từ trong phòng ra, thấy chú chó nhà cô đang vô cùng thâm tình nhìn hình phản chiếu của bản thân.
Giang Nhiễm: "..."
Nhị Hoàng lại nổi điên gì thế? Sao cứ đến buổi tối cô lại cảm thấy đầu óc nó có vấn đề?
Bỗng nhiên cô muốn chụp dáng vẻ hiện tại của nó, cô nhẹ tay nhẹ chân về phòng ngủ lấy di động, chụp trộm bóng lưng của Nhị Hoàng.
Xuất phát từ sự mẫn cảm đối với máy ảnh, Phong Kính nhanh chóng phát hiện ra có người chụp lén mình, anh xoay người lại, chính xác nhìn thẳng vào di động của Giang Nhiễm.
Giang Nhiễm: "..."
Nếu đã bị phát hiện thì chụp thêm vài bức nữa vậy.
Thấy Giang Nhiễm vẫn chụp ảnh mình, Phong Kính tự nhiên bắt đầu tạo dáng...
Anh không khống chế được bản thân!
Bình thường Giang Nhiễm không phải chưa từng chụp ảnh Nhị Hoàng, nhưng đêm nay cô cảm thấy cảm giác của Nhị Hoàng với máy ảnh cực kỳ tốt! Chụp một mạch hơn hai mươi tấm, rốt cuộc Giang Nhiễm cũng dừng tay.
"Nhị Hoàng, lại đây nào." Cô ngồi xổm xuống, vẫy vẫy tay với Nhị Hoàng.
"Gâu gâu." Phong Kính vui vẻ chạy đến trước mặt cô, cái đuôi đong đưa không ngừng.
Giang Nhiễm vuốt ve rồi hỏi nó: "Nhị Hoàng, khuya rồi sao không ngủ, em làm gì đấy?" Không phải bị hình phản chiếu của mình mê hoặc đấy chứ?
"Gâu gâu!" Không phải cô cũng chưa ngủ sao, lại nói lần trước anh bảo cô chuyện xuất huyết não cũng chỉ dọa được cô nhất thời, không quá mấy ngày, cô đã bắt đầu thức đêm tiếp.
"Được rồi, không chụp nữa, ngủ thôi." Giang Nhiễm đứng dậy về phòng ngủ, chui vào chăn bắt đầu đăng lên vòng bạn bè.
[Giang Nhiễm]: Chợt phát hiện Nhị Hoàng nhà tôi rất có thiên phú làm người mẫu. (cười trộm)
Soạn xong dòng chữ này, cô bắt đầu chọn mấy bức ảnh mới chụp vừa rồi, mà Phong Kính thì ghé vào một bên xem cô chọn.
"Gâu gâu!" Đừng chọn bức này, chọn cái kia đi!
"Hử?" Giang Nhiễm nhìn móng vuốt của nó trên tay mình, hỏi nó, "Sao thế, em không thích tấm này hả?"
"Gâu gâu." Không thích.
"Vậy tấm này thì sao?"
"Gâu gâu." Có thể có thể.
"Vậy được rồi." Cô không định chỉnh sửa gì sao? Chẳng lẽ muốn post ảnh gốc ư?
Một người một chó cứ như vậy trao đổi chọn xong chín bức ảnh, Giang Nhiễm đăng lên vòng bạn bè, tưởng tượng sáng mai ngủ dậy sẽ nhận được vô số lời khen... mỗi lần cô đăng ảnh của Nhị Hoàng lên đều có rất nhiều người vào thả tim, lần này là một chú chó anh tuấn như thế, càng không phải nói.
"Ngủ thôi, Nhị Hoàng, đi xuống đi." Giang Nhiễm tắt di động và đèn phòng. Phong Kính cực kỳ tự giác nhảy lên bậc cửa sổ, áp đầu lên tatami. Anh giật giật lỗ tai nhìn Giang Nhiễm trên giường.
Sau này sẽ không thể nhìn cô ngủ như vậy nữa... Ừ, có lẽ còn có thể lấy góc nhìn khác nhìn cô ngủ.
Ví dụ như nằm bên cạnh cô.
Ý tưởng này khiến cho Phong Kính đêm nay vẫn luôn đa sầu đa cảm lại vội vàng muốn trở về hình người.
Vẫn là làm con người tốt hơn.
Ngủ đi, lúc này đây, tất cả thật sự có thể kết thúc rồi.
Phong Kính mang theo nguyện vọng tốt đẹp đi vào giấc ngủ, ngày hôm sau anh bị đồng hồ báo thức đánh thức... Vì để nghênh đón "Thiên sư" đến, anh đã cố ý cài đồng hồ báo thức.
Thời gian còn sớm, Phong Kính thong thả tắm rửa rồi làm bữa sáng cho mình, ung dung ăn sáng. Sợ Thường Tâm quên mất lịch hẹn của bọn họ, anh còn nhắn tin qua nhắc nhở.
[F.J]: Có đó không? Nhớ nhắc nhở ông chủ của các cô 10 giờ tới đấy.
[Mật Tiểu Cam của văn phòng Thường Tâm]: Ngài cứ yên tâm, ông chủ sẽ xuất phát đúng giờ.
[F.J]: OK.
Đúng 10 giờ, cửa phòng Phong Kính vang lên tiếng gõ, anh ra mở cửa thì thấy một người đàn ông đẹp trai đi giày da mặc âu phục.
Người nọ rất trẻ, chắc khoảng 27-28 tuổi, mặc một bộ âu phục đen, thắt cà vạt màu rượu đỏ.
Phong Kính nhíu mày, không xác định nhìn anh ta: "Anh là... Thường Tâm?"
Người đàn ông đối diện cười với anh: "Không sai, tôi là Thường Tâm."
Có thể nói Phong Kính có phần bất ngờ: "Nhìn qua anh không giống thiên sư...."
"Rất nhiều người nói như thế." Thường Tâm nhấc chân đi thẳng vào. Phong Kính đóng cửa lại, vẫn quan sát người ngồi trên sofa, mặc âu phục coi như thôi đi, nhưng thiên sư còn trẻ lại đẹp trai như vậy, thật sự có thể khiến người khác tin tưởng sao?
Anh ta đi đến công ty giải trí cũng có thể xuất đạo luôn đó.
"Nhìn đủ chưa cậu Phong Kính?" Thường Tâm lễ độ cười với anh, trong giọng nói mang theo ý chế nhạo.
Phong Kính chấn động: "Sao anh... lại cảm thấy tôi là Phong Kính?"
Thường Tâm cười một tiếng: "Cậu rất dễ nhận ra, đeo khẩu trang mãi không nóng sao?"
"....." Phong Kính do dự một lát, vẫn tháo khẩu trang xuống, "Lúc trước tôi đã hỏi thư ký của anh, cô ấy nói các anh sẽ bảo mật thông tin khách hàng."
"Đương nhiên, nếu cậu lo lắng, chúng ta có thể kí hợp đồng giữ bí mật."
"Đương nhiên phải ký rồi." Giấy trắng mực đen vẫn khiến người ta yên tâm hơn nói mà không có bằng chứng. Mật Tiểu Cam đã gửi một hợp đồng giữ bí mật cho anh trước, anh đã đóng dấu và ký xong rồi. Anh đi vào trong phòng lấy hợp đồng ra, đặt trước mặt Thường Tâm: "Bút ở đằng kia, ký đi."
Thường Tâm lấy bút trên bàn, ký tên của mình xuống hợp đồng.
Phong Kính cầm lấy phần của mình nhìn một lát, như nhớ ra cái gì, anh hỏi anh ta: "Thường Tâm là tên thật của anh sao?"
Thường Tâm cười nói: "Tên trên chứng minh thư bây giờ của tôi quả thật là Thường Tâm."
"..." Cái gì gọi là chứng minh thư bây giờ? Phong Kính cảm thấy lượng thông tin trong lời nói này có phần lớn. Nhưng anh lại nghĩ, cho dù bọn họ nói chuyện anh đi tìm thiên sư ra, anh cũng có thể không thừa nhận mà, tin tức giả trên mạng còn thiếu sao? Hơn nữa chuyện biến thành chó như thế này, nếu bọn họ nói ra thật, người bị coi là kẻ tâm thần nhất định là bọn họ.
Nghĩ thế Phong Kính yên tâm không ít, bắt đầu quan tâm đến vấn đề khác: "Sao anh thấy tôi mà không kinh ngạc tí nào vậy?"
Nói thế nào anh cũng là ngôi sao nổi tiếng, cho dù không phải là fan anh, thấy anh cũng phải kinh ngạc một chút chứ?
Thường Tâm bình tĩnh nói: "Có gì mà phải kinh ngạc chứ, học trò của tôi là Mạc Trăn đấy."
Phong Kính: "????"
Phong Kính kinh ngạc hết cả phần anh ta luôn.
"Mạc Trăn mà anh nói là thiên vương Mạc Trăn kia sao?" Phong Kính nghĩ cái tên Mạc Trăn này cũng không đăng ký độc quyền, có trùng tên trùng họ cũng không kỳ lạ gì.
Thường Tâm nói: "Đương nhiên là nó."
Phong Kính: "..."
Mạc thiên vương, anh ta... Còn có chức thiên sư????
Thật đáng tiếc anh không phải paparazzi, nếu không đây chính là một tin tức kinh thiên động địa.
Nhưng nói lại, anh và Mạc Trăn có phải rất có duyên không? Ngay cả tìm thiên sư cũng có thể là sư phụ của Mạc Trăn.
Thường Tâm nhìn anh: "Cậu Phong sao thế, sắc mặt hình như không tốt lắm."
"Haha." Nghe thấy tên Mạc Trăn mà cảm thấy không tốt cũng là điều đương nhiên thôi, "Tôi chỉ cảm thấy tôi và Mạc Trăn rất có duyên."
Thường Tâm nói: "Từ bỏ đi, nó đã kết hôn rồi."
Phong Kính: "..."
Nghĩ đến lát nữa anh ta còn giúp mình, Phong Kính quyết định im lặng.
"Chú chó kia ở đâu vậy?" Cuối cùng thiên sư Thường cũng đi vào chủ đề chính.
Phong Kính nói: "Ở ngay dưới tầng 7."
Mắt Thường Tâm đảo qua đảo lại: "Cậu vì chú chó kia mà dọn đến đây ở sao?"
"Coi như thế đi."
Thường Tâm suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta xuống đó nhìn chú chó kia trước đi, lát nữa tôi còn có khách hàng khác."
"..." Lịch trình của thiên sư còn dày hơn cả anh.
Phong Kính lại đeo khẩu trang và mũ lên, dẫn Thường Tâm đến nhà Giang Nhiễm.
Lúc này Giang Nhiễm đang xem vòng bạn bè, tối hôm qua cô đăng mấy cái ảnh kia, quả nhiên đã hấp dẫn vô số người thả tim, mọi người đều tỏ vẻ chó nhà cô đã tu luyện thành tinh.
Giang Nhiễm lấy một ảnh của Nhị Hoàng thay làm ảnh đại diện, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô nhìn thời gian trên di động, đã hơn 10 giờ, chắc là anh Phong tới lấy kem dưỡng mắt.
Sợ Phong Kính chờ lâu ở bên ngoài, cô đi ra mở cửa cho anh trước. Ngoài cửa có một người đàn ông xa lạ đứng cùng anh, nhất thời khiến Giang Nhiễm ngẩn ra.
Phong Kính chủ động mở miệng: "Người này là bạn tôi, lát nữa chúng tôi chuẩn bị ra ngoài."
"À... Anh chờ một lát, tôi vào lấy kem dưỡng mắt cho anh." Giang Nhiễm liếc mắt nhìn người kia, đối phương đứng đối diện mỉm cười.
... Cười lên thật là đẹp trai.
Có phải bạn của người đẹp cũng đều đẹp giống người đó không?
Sau khi cô đi vào lấy kem dưỡng, Thường Tâm nói đùa mà không mất lễ phép: "Cậu Phong biết chăm sóc thật đấy."
"..." Phong Kính không thèm giải thích với anh ta, anh nhìn ngó rồi ngồi xổm xuống ở cửa, vẫy tay với Nhị Hoàng, "Nhị Hoàng, lại đây."
Kỳ lạ là bình thường Nhị Hoàng thấy Phong Kính đều vô cùng nhiệt tình chạy đến, nhưng hôm nay nó chỉ ngồi xổm ở cửa, không hề đi qua.
"Nhị Hoàng, em sao thế?" Phong Kính khó hiểu nhìn nó.
"Nó sợ tôi." Bỗng nhiên Thường Tâm mở miệng nói.
Phong Kính nhíu mày, cảm giác của động vật còn nhạy bén hơn so với con người, anh không thấy vị Thường Tâm này giống thiên sư nhưng hình như Nhị Hoàng không giống anh.
"Đừng sợ, tao sẽ không làm tổn thương mày." Thường Tâm ngồi xổm xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn Nhị Hoàng. Nhị Hoàng kêu một tiếng với anh ta rồi do dự đi qua.
Tay đặt lên đầu Nhị Hoàng, Thường Tâm nhắm mắt lại, Phong Kính ở bên cạnh nhìn, ngay cả hô hấp cũng vô thức chậm lại.
Một lúc lâu sau, Thường Tâm mở mắt, mỉm cười với Nhị Hoàng: "Thì ra là thế."
Anh ta vừa mới đứng lên, Giang Nhiễm đã đi ra, cô đưa kem dưỡng mắt cho Phong Kính, cười với anh rồi nói: "Ngại quá để các anh đợi lâu rồi."
"Không sao." Trong lòng Phong Kính cân nhắc đến lời của Thường Tâm, cũng không nói chuyện nhiều với Giang Nhiễm, "Chúng tôi đi trước đây, lần sau lại nói chuyện."
"Được, tạm biệt."
Giang Nhiễm đóng cửa lại, Phong Kính kéo Thường Tâm về nhà mình.
"Thế nào?" Anh tháo khẩu trang xuống, vội vàng hỏi.
Thường Tâm vẫn mang dáng vẻ lão luyện: "Ngại quá, việc này tôi thật sự không giúp được cậu."
Phong Kính thật sự có phần nóng nảy: "Vì sao? Anh không phải thiên sư sao?"
Thường Tâm nói: "Thần y cũng có lúc không cứu được người, đương nhiên thiên sư cũng có chuyện không giải quyết được."
"...." Phong Kính mím môi, anh nhíu mày, "Vậy làm sao bây giờ?"
"Thoải mái thả lỏng tinh thần, thời cơ đến vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng."
"Thời cơ?" Phong Kính híp mắt lại, "Khi nào thời cơ mới đến?"
Thường Tâm nhìn anh, nở nụ cười: "Cậu từng xem phim hoạt hình Disney chưa?"
"... Cái này liên quan gì đến thời cơ sao?" Chẳng lẽ anh đi xem một bộ phim hoạt hình Disney thì thời cơ sẽ đến à?
Nhưng ý của Thường Tâm hiển nhiên không phải cái này: "Trong phim hoạt hình Disney, bình thường giải trừ ma pháp chỉ có một phương pháp: nụ hôn tình yêu."
Phong Kính: "..."
Rốt cuộc anh ta là thiên sư hay là phù thủy thế?
Phong Kính mím môi, sắc mặt không được tốt lắm: "Tôi từng xem phim và tiểu thuyết, trong đó đề cập rất nhiều đến các tình tiết linh hồn trao đổi, đều chỉ cần giật điện một chút là có thể trở về."
Thường Tâm nhướng mày: "Vậy cậu cũng có thể thử xem, có lẽ có thể trở về, có lẽ... cứ như vậy bị điện giật chết luôn."
Phong Kính: "..."
"Được rồi, thời gian cũng không còn nhiều lắm." Thường Tâm giơ tay lên nhìn đồng hồ, Phong Kính nhìn ra được đồng hồ anh ta đeo là của nhãn hiệu nổi tiếng, xem ra làm thiên sư như này đã lừa được không ít tiền...
"Đây là danh thiếp của tôi, nếu cậu có chuyện gì gấp thì có thể trực tiếp gọi điện liên lạc với tôi." Thường Tâm đưa một tấm danh thiếp cho Phong Kính, anh ta đi tới cửa thì dừng lại, "Đúng rồi, chi phí hôm nay thư ký tôi quyết toán xong sẽ gửi cho cậu."
Phong Kính: "??????"
Không phải không có cách nào giúp anh sao? Sao còn muốn lấy tiền chứ?
Thường Tâm đi rồi, Phong Kính tức giận bất bình nhắn tin cho mẹ anh.
[Phong Kính]: Mẹ giới thiệu cho bạn con thiên sư quỷ quái gì thế? (mỉm cười)
[Vương Mẫu nương nương]: Sao thế? (mỉm cười)
[Phong Kính]: Chuyện thì không giải quyết được gì, còn lấy tiền thì rất tích cực. (mỉm cười)
[Vương Mẫu nương nương]: Bác sĩ tâm lý chắc chắn có thể giải quyết được vấn đề tâm lý trong lòng con sao? Không thể. Nhưng bọn họ có thu phí không? Phải thu chứ. (mỉm cười)
[Phong Kính]:... Người đó là bác sĩ tâm lý sao?
[Vương Mẫu nương nương]: Con cho rằng có bao nhiêu người thật sự tin tưởng thiên sư, chỉ là cần an ủi tâm lý mà thôi. Từ góc độ này mà nói, cậu ta đúng là bác sĩ tâm lý. (mỉm cười)
[Phong Kính]:... Đây là bác sĩ tâm lý xấu xa nhất.
[Phong Kính]: Hơn nữa anh ta còn chẳng an ủi tâm lý cho con.
[Phong Kính]: Cho bạn con.
[Vương Mẫu]: Ồ. (mỉm cười)
Phong Kính: "..."
"Ồ" thật sự là một cái kết hoàn mỹ cho đề tài này.
Rất nhanh Mật Tiểu Cam của văn phòng Thường Tâm đã gửi cho anh chi phí và danh sách các cách trả tiền, bao gồm tài khoản ngân hàng, tài khoản Alipay, chuyển khoản qua WeChat và chuyển khoản qua QQ.
[Mật Tiểu Cam của văn phòng Thường Tâm]: Ngài chọn cái nào thuận tiện cho ngài nhất rồi chuyển khoản là được. ^_^
[F.J]: Hy vọng về mặt nghiệp vụ các cô cũng có thể toàn diện như phương thức trả tiền. (mỉm cười)
[Mật Tiểu Cam của văn phòng Thường Tâm]: (hai tay chỉ nhau)
[F.J]: Hy vọng năng suất công việc của các cô cũng có thể cao như tiền thu vào vậy. (mỉm cười)
[Mật Tiểu Cam của văn phòng Thường Tâm]: Ý kiến của ngài đã được tiếp thu, tôi sẽ chuyển báo cáo cho ông chủ. ^_^
[F.J]: Ồ. (mỉm cười)
Phong Kính chuyển tiền cho bọn họ, Mật Tiểu Cam còn gửi cho anh thẻ hội viên điện tử, nói hội viên sơ cấp về sau ghé thăm có thể hưởng ưu đãi giảm 9.8%.
Phong Kính: "..."
Anh sẽ không ghé thăm!
Đoán chừng bị đả kích vì chuyện thiên sư, buổi tối, Phong Kính và Nhị Hoàng hoán đổi, toàn thân chó từ trên xuống dưới đều ỉu xìu.
Nhớ tới ngày hôm qua còn kỉ niệm sắp chia xa mình, Phong Kính thấy bản thân là một đứa ngốc.
Nếu chuyện này cả "thiên sư" cũng không giải quyết được, vậy thì còn ai có thể giải quyết đây? Tuy Thường Tâm nói đợi thời cơ đến thì vấn đề có thể dễ dàng giải quyết nhưng bao giờ mới là thời cơ? Nếu là 80 năm sau thì sao?
Tưởng tượng như thế làm Phong Kính thấy kiếp chó này càng thêm tuyệt vọng.
Lúc Giang Nhiễm đi ra thấy Nhị Hoàng nhà cô vẫn ghé vào bên cửa sổ xem hình phản chiếu của mình. Khác với sự tự luyến ngày hôm qua, đêm nay tinh thần nó vô cùng sa sút.
Giang Nhiễm đang nghĩ có phải chó nhà cô bước vào thời kỳ tiền mãn kinh không? À không, là thời kỳ dậy thì?
Cô lại lấy di động ra, chụp lại bóng lưng buồn chán của Nhị Hoàng.
[Giang Nhiễm]: Hôm nay chó con đóng vai một hoàng tử cô đơn. (hình ảnh)
Gần như đồng thời với lúc cô vừa đăng lên vòng bạn bè, cô nhận được bình luận của Nghiêm Hoan Hoan.
[Nghiêm Hoan Hoan]: Chó nhà cậu diễn nhiều thật đấy. (mỉm cười)
[Giang Nhiễm] trả lời [Nghiêm Hoan Hoan]: Có thể nói là vô cùng khó nắm bắt. (thở dài)
[Nghiêm Hoan Hoan] trả lời [Giang Nhiễm]: Đưa nó đến đoàn phim đi, nói không chừng có thể nhận được giải ảnh đế gì đó đấy. (mỉm cười)
[Giang Nhiễm] trả lời [Nghiêm Hoan Hoan]: Giống như Phong Kính hả? (mỉm cười)
[Nghiêm Hoan Hoan] trả lời [Giang Nhiễm]: Cậu cút đi. [mỉm cười]
Giang Nhiễm bĩu môi, cái gọi là tình chị em hoa nhựa (1) chính là như thế đấy, vừa nhắc tới đàn ông lập tức bảo cô cút.
(1) Tình chị em hoa nhựa: ý chỉ tình cảm bề ngoài như hoa nhựa không bao giờ phai nhưng bên trong lại không được như thế.
Cô cất điện thoại đi, gọi Nhị Hoàng đang tựa vào cửa sổ một tiếng: "Nhị Hoàng, em lại soi gương sao?"
"Gâu gâu." Phong Kính nghe thấy giọng nói của cô liền chạy tới trước mặt cô. Giang Nhiễm bế nó lên, anh thuận thế tựa đầu lên cánh tay cô, vẫn là cái dáng vẻ ỉu xìu đó.
"Em sao thế? Không phải lúc nãy vẫn tốt à?" Nhận thấy cảm xúc Nhị Hoàng sa sút thật, Giang Nhiễm đặt tay lên người nó sờ soạng.
"Gâu!" Nhị Hoàng bỗng nhiên giống như điện giật, nhảy ra khỏi lòng cô.
Giang Nhiễm: "..."
Cô chợt nhớ tới một buổi tối, Nhị Hoàng... Cái đó, vì thế cô xấu hổ ho một tiếng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra xoay người về phòng.
Phong Kính cũng hoảng hốt chưa bình tĩnh nổi, anh thực sự sợ mình ở trên tay Giang Nhiễm lại có phản ứng không nên có, đến lúc đó trứng của Nhị Hoàng có lẽ không giữ được thật.
Bây giờ anh còn không biết mình tồn tại trong trạng thái Nhị Hoàng bao lâu, vẫn nên... cẩn thận thì hơn!
Buổi tối anh thành thành thật thật nhảy lên bậc cửa sổ, ghé mặt vào đó ngủ một đêm.
Có lẽ trải qua một buổi tối lắng đọng lại, Phong Kính cảm thấy suy nghĩ đã thông suốt, nếu Thường Tâm không thể giúp anh giải quyết vấn đề, vậy anh vẫn có thể tìm người khác, dù sao thiên sư cũng không phải chỉ có mình anh ta.
Nghĩ thế anh liền mở máy tính ra, thử lên mạng tìm kiếm thiên sư.
Tìm được một đống phim và tiểu thuyết.
Phong Kính hơi nhíu mày, tin tức trên mạng rất lộn xộn, nhưng lại chưa chắc đã là thật, cho dù anh tìm được một thiên sư thật, anh cũng không dám tin tưởng. Nếu nhờ bạn bè giới thiệu cũng không được tiện lắm, cái vòng luẩn quẩn của bọn anh không giấu được bí mật gì.
Càng nghĩ càng thấy chỉ có mẹ anh là thích hợp nhất.
[Phong Kính]: Buổi sáng tốt lành nhé mẹ yêu quý. (đáng yêu)
[Vương Mẫu nương nương]:... Con vẫn nên gửi (mỉm cười) đi, con như thế này khiến mẹ thấy rất đáng sợ.
[Phong Kính]:... (mỉm cười)
[Phong Kính]: Vừa lòng chưa ạ? (mỉm cười)
[Vương Mẫu nương nương]: Ừ (mỉm cười) Có việc mau nói. (mỉm cười)
[Phong Kính]:... Bạn con nhờ con hỏi giúp cậu ấy một chút xem có thiên sư nào khác không.
[Vương Mẫu nương nương]: Nếu đại sư Thường Tâm không thể giải quyết được chuyện này thì những người khác cũng không thể giải quyết được.
[Phong Kính]:... Con thấy mẹ không thể vì anh ta đẹp trai mà mù quáng tin tưởng anh ta. (mỉm cười)
[Vương Mẫu nương nương]: Con cũng không xấu, mẹ cũng không mù quáng tin tưởng con mà. (mỉm cười)
[Phong Kính]: Quên đi, bây giờ cứ coi như con không tồn tại đi. (mỉm cười)
[Vương Mẫu nương nương]: Không bằng cứ coi như chưa từng sinh ra con luôn đi. (mỉm cười)
Phong Kính: "..."
Mẹ ruột.:)
Anh tắt WeChat đi, lại lên mạng tìm kiếm "Hòa thượng". Nếu thiên sư không được, vậy đổi sang nghề khác!
Kết quả tìm kiếm hòa thượng cũng là một đống tạp nham và những thứ miêu tả gì gì đó, anh thậm chí còn tìm kiếm ra được quảng cáo thông báo tuyển dụng hòa thượng. Anh nhìn sơ qua yêu cầu tuyển dụng, đòi hỏi bằng cấp khoa chính quy trở lên, ưu tiên nghiên cứu sinh, biết biên soạn, tiếng Anh cấp sáu, lương tháng từ ba vạn đến sáu vạn, miễn thuế.
Phong Kính: "..."
Cái này còn không đáng tin cậy bằng thiên sư!
Anh cảm thấy thời đại bây giờ khác quá rồi, Thiên sư thì mở văn phòng, hòa thượng đều là tinh anh của xã hội.
Chẳng lẽ anh và Nhị Hoàng phải đi giật điện thật ư?
Nhưng cũng không đúng, mấy cái giật điện đó là trạng thái linh hồn trao đổi với thân thể, mà anh và Nhị Hoàng chỉ trao đổi vào buổi tối thôi, giống như ma pháp phương Tây.
Chẳng lẽ... phải có nụ hôn tình yêu thật?
Anh chợt nhớ tới đôi môi nhỏ xinh của Giang Nhiễm, bờ môi xinh xắn căng mọng, màu sắc tự nhiên, hôn lên nhất định sẽ vô cùng ngọt ngào mềm mại.
... Không, anh đang nghĩ gì vậy?
Phong Kính thấy, từ khi anh và Nhị Hoàng tráo đổi linh hồn, anh càng ngày càng không có tiết tháo.
Ở nhà ngây ngốc đến hơn 10 giờ, anh bỗng nhiên thấy Giang Nhiễm ra ngoài. Giờ này đi lấy hàng chuyển phát nhanh sao? Lần trước giúp cô ôm cái thùng kia nặng bao nhiêu, Phong Kính vẫn còn nhớ, anh vội vàng đeo khẩu trang và đội mũ rồi đi ra ngoài.
Quả nhiên Giang Nhiễm nhận hàng chuyển phát nhanh ở cổng, lần này tổng cộng có hai thùng, chắc chắn một mình Giang Nhiễm không bê được hết, cô đang thương lượng với anh chàng chuyển phát nhờ anh ta bê giúp mình một cái.
Phong Kính đi qua, bắt đầu phát huy diễn xuất: "Cô Giang cũng tới lấy đồ chuyển phát nhanh sao?"
Giang Nhiễm quay đầu nhìn anh, mỉm cười với anh rồi nói: "Đúng vậy, anh cũng lấy đồ sao?"
"Ừm." Ánh mắt Phong Kính nhìn lướt qua mấy thùng hàng được đóng gói, nói, "Vừa rồi bên chuyển phát gọi điện thoại cho tôi nhưng hình như vẫn chưa tới đây."
"Ra là vậy, chắc là nhanh thôi, anh chờ một chút là được."
Phong Kính nhìn hai cái thùng lớn trước mặt cô, nói: "Hai thùng này đều là của cô sao?"
"Vâng, hàng mới vừa đưa đến."
"Tôi bê lên giúp cô trước nhé, lát nữa tôi lại xuống đây lấy."
"À, có làm phiền anh không?"
"Không sao." Nói xong Phong Kính chồng hai thùng lên nhau, muốn bê cả lên. Giang Nhiễm thấy thế, vội ôm cái thùng nhỏ hơn ở phía trên xuống: "Cái này tôi bê là được rồi."
"Không sao đâu, để tôi bê cho."
Giang Nhiễm vẫn lắc đầu: "Không được, như vậy quá nguy hiểm, cứ để tôi ôm đi." Cô lại cười với Phong Kính: "Thật ra tôi vẫn thường xuyên bê, lực cánh tay cũng được luyện ra từ đấy."
Phong Kính thấy cô kiên trì như vậy liền nói: "Vậy được rồi, nếu cô không bê được thì nhớ nói với tôi, đừng miễn cưỡng."
"Vâng."
Hai người mỗi người ôm một thùng rồi đi về. Cũng may tòa nhà bọn họ ở không sâu bên trong, Giang Nhiễm kiên trì một chút, vẫn ôm được đến thang máy.
"Phù!" Cô thở ra một hơi, đấm bóp cánh tay mỏi nhừ của mình, "Anh Phong không thấy nóng sao?"
Cô nhìn khẩu trang và mũ trên người Phong Kính, thật sự lo lắng thay anh.
"Vẫn ổn." Phong Kính cũng đặt cái thùng trong tay xuống bên chân, còn chưa kịp đứng thẳng lên, đột nhiên thang máy chấn động một chút. Anh không đứng vững, dựa trực tiếp vào vách thang máy phía sau, Giang Nhiễm cũng không đứng vững, ngã về phía anh.
Phong Kính nhanh mắt nhanh tay đỡ được cô, ôm cô vào trong lòng.
"Cô không sao chứ?" Phong Kính quan tâm hỏi.
"Không sao." Giang Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ là cô không hề nghĩ tới, Phong Kính cũng cúi đầu nhìn cô, cô ngửa đầu lên như thế liền hôn lên môi của Phong Kính.
.......
Nhất thời trong thang máy yên tĩnh đến đáng sợ, thậm chí hai người đều quên rời môi mình đi.
Trên mặt Phong Kính còn đang đeo khẩu trang nên Giang Nhiễm chỉ đụng phải lớp vải đen kia, nhưng tim hai người đều không khống chế được đập nhanh hơn.
Hơi thở của đối phương phả trên mặt mình, dường như muốn đốt cháy làn da.
Mặt Giang Nhiễm đỏ bừng, cô vội vàng đứng lên, lùi một bước ra sau: "Ngại quá, không phải tôi cố ý..."
Cô không có dũng khí nhìn Phong Kính, mặc dù mặt anh bị khẩu trang và mũ che đi nhưng cô cũng không dám nhìn thẳng vào cặp mắt kia.
Phong Kính cũng cực kỳ khẩn trương, anh cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, nói với Giang Nhiễm: "Không, là do tôi, ngại quá..."
Hai người đứng ở một góc thang máy, bình tĩnh trong chốc lát mới ý thức được thang máy dừng lại không nhúc nhích.
Phong Kính ấn nút khẩn cấp, Giang Nhiễm cũng gọi điện thoại cho chủ nhà.
"May là điện thoại vẫn còn tín hiệu, ha ha." Giang Nhiễm cười ra vẻ thoải mái nhưng chỉ có cô biết tim mình đập nhanh thế nào.
Cái này có lẽ không chỉ vì nụ hôn bất ngờ vừa rồi mà còn vì thang máy gặp trục trặc nữa.
Không khí lúng túng trong thang máy không bị những lời này của cô làm dịu đi, Phong Kính nắm chặt tay, kiềm chế xúc động muốn nắm tay cô: "Nhân viên sửa chữa sẽ đến nhanh thôi, cô thả lỏng đi, đừng hít sâu, như thế không khí trong thang máy sẽ hết nhanh hơn."
"Vâng vâng."
Giang Nhiễm cố gắng thả lỏng để hô hấp nhẹ nhàng hơn.
Nhưng cô chỉ có thể khống chế hô hấp lại không khống chế được nhịp đập của trái tim.
Mỗi một giây trong thang máy dường như bị một bàn tay vô hình kéo căng ra, trở nên chậm chạp và khó khăn. Phong Kính nhìn thùng hàng của Giang Nhiễm: "Trong thùng của cô có gì vậy? Có đồ ăn không?"
"Có."
Phong Kính mỉm cười: "Vậy thì tốt quá, ít nhất chúng ta sẽ không chết đói trong thang máy."
"Phụt." Cuối cùng Giang Nhiễm cũng bật cười.
Trong lòng Phong Kính thở phào nhẹ nhõm, cùng lúc đó, ngoài cửa truyền đến giọng nói của bảo vệ: "Cô Giang, anh Phong, hai người có ổn không?"
Ánh mắt Phong Kính lóe sáng, anh nói lớn với người bên ngoài: "Chúng tôi không sao."
"Vậy được, chúng tôi lập tức cạy cửa ra, hai người cố gắng giữ bình tĩnh nhé."
Dưới sự cố gắng của bảo vệ, cửa thang máy mở ra rất nhanh, Phong Kính để Giang Nhiễm ra ngoài trước, sau đó đẩy hai thùng hàng ra, rồi mình mới đi ra sau cùng.
Hít thở được không khí mới mẻ, tâm trạng hai người bình tĩnh không ít. Phong Kính nhìn chủ nhà chạy tới, nhíu mày nói với bọn họ: "Các người có bảo trì thang máy định kỳ không?"
Chủ nhà vội nói: "Có chứ, chuyện này hai người yên tâm, hôm này chỉ là ngoài ý muốn, chiều nay tôi sẽ gọi điện thoại cho công ty bảo trì để bọn họ tới đây kiểm tra toàn bộ một lần."
"Vậy là tốt nhất, an toàn thang máy liên quan đến tính mạng, xảy ra chuyện gì mấy người chịu trách nhiệm được không?" Phong Kính đang nghiêm túc dạy dỗ chủ nhà, lại phát hiện ánh mắt kỳ lạ của mọi người nhìn khẩu trang của mình.
Sao thế? Cũng không phải hôm nay anh mới bắt đầu đeo khẩu trang, bọn họ không đến mức thấy kỳ lạ chứ?
Giang Nhiễm cũng nhìn khẩu trang của anh, sau đó hai má nóng bừng.
Trên đó có một dấu son vừa rồi cô để lại, tuy màu son của cô rất nhạt, hơn nữa vừa rồi chỉ chạm nhẹ một chút nhưng son môi màu đỏ trên khẩu trang đen vẫn dễ làm người khác chú ý.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!?
Beta: Mạc Y Phi
Phong Kính mở to mắt.
[F.J]: Tình huống của tôi cô đã nói cho ông ấy biết chưa? Ông ấy nói thế nào?
[Mật Tiểu Cam của văn phòng Thường Tâm]: Ông chủ nói tuy trao đổi linh hồn không thuộc phạm vi nghiệp vụ của chúng tôi nhưng ông ấy rất tò mò người và chó tráo đổi linh hồn là cái dạng gì, nên ông ấy quyết định đi xem trước. ^_^
Phong Kính: "..."
Được rồi, mặc dù lý do rất đáng đánh đòn nhưng kết quả vẫn tốt là được.
[F.J]: Vậy khi nào ông ấy rảnh?
[Mật Tiểu Cam của văn phòng Thường Tâm]: Sáng ngày mai từ 10 giờ đến 11 giờ, ngài xem ngài có thời gian thích hợp không?
[F.J]: Có, để tôi gửi địa chỉ cho cô.
Có thể vì quá kích động, lúc gõ chữ tay Phong Kính hơi run. Sau ngày mai, anh có thể không cần biến thành Nhị Hoàng nữa sao?
Không biết vì sao, trong lòng còn sinh ra chút luyến tiếc.
... Không không không, chuyện này thì có gì mà nhớ nhung chứ!
Chờ anh và Nhị Hoàng khôi phục bình thường thì anh có thể thẳng thắn nói thân phận thật của mình với Giang Nhiễm, như thế sẽ không cần đeo khẩu trang khi đối mặt với cô. Bọn họ có thể cùng nhau ăn cơm, cùng nhau dắt chó đi dạo, cùng nhau... làm rất nhiều chuyện nữa.
Phong Kính hoàn toàn chìm đắm trong tương lai tốt đẹp mà mình tưởng tượng ra, còn Giang Nhiễm vẫn đang khổ cực xếp hàng.
"Nói thật, tớ chỉ thấy cảnh như thế này ở cuộc chiến khuyến mại túi xách hàng năm." Giang Nhiễm nhìn hàng dài người xếp hàng, bỗng nhiên rất thương Triệu Kha. Cô vẫn cho rằng mình phụ trách đóng gói và giao hàng mệt chết đi được, nhưng bây giờ cô cảm thấy giành giật hàng hóa như Triệu Kha còn mệt hơn!
Có thể vì phải xếp hàng lâu như vậy, Nghiêm Hoan Hoan cũng càng ngày càng chán nản, cô ấy nhíu mày, bắt đầu bất chấp tất cả: "Tớ quyết định rồi, nếu lát nữa không mua được son, tớ sẽ đi ăn trộm poster của Phong Kính."
Giang Nhiễm: "..."
Hôm nay trước cửa hàng của Bunny đều dán poster của Phong Kính, màn hình LED ở trung tâm thương mại Tinh Quang cũng phát đi phát lại đoạn quảng cáo của anh. Tạo hình ma cà rồng tao nhã, gợi cảm lại tà mị, vừa có mặt đã tóm được rất nhiều trái tim của thiếu nữ. Có lẽ cũng sợ sẽ có fan cuồng giật poster nên trung tâm thương mại Tinh Quang đặc biệt cử một đội bảo vệ nhỏ để bảo vệ poster của ảnh đế Phong.
Giang Nhiễm nhìn mấy người bảo vệ cách đó không xa đang tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng, mở miệng khuyên Nghiêm Hoan Hoan: "Tớ cảm thấy cậu vẫn nên nhìn mấy bảo vệ đó đi, rồi suy xét kỹ xem có chắc muốn đi trộm poster không."
Nghiêm Hoan Hoan: "..."
"Hầy." Bỗng nhiên cô ấy thở dài bi thương, "Vẫn nên trách tớ không có tiền, những fan có tiền đã sớm thông qua các mối quan hệ mà lấy được dấu son của Phong tổng rồi!" Còn cô vẫn ở đây khổ cực xếp hàng!
Giang Nhiễm vỗ vỗ bả vai cô bạn mình, cổ vũ: "Giới theo đuổi thần tượng không phải có một câu rất chí lý đó sao: em và anh không có duyên phận chỉ vì túi tiền của em, phải cố gắng kiếm tiền!"
Nghiêm Hoan Hoan: "..."
Chờ đến lượt của Giang Nhiễm và Nghiêm Hoan Hoan, màu số 007 quả nhiên đã bán hết sạch, ngay cả phiên bản bình thường cũng không còn.
"Hai chị xem có thích màu nào khác không ạ, màu son của thỏi 005 và 009 cũng rất đẹp, hai chị có thể thử xem." Nhân viên lấy son ra, nhiệt tình giới thiệu cho các cô. Ngày thường Nghiêm Hoan Hoan không thích trang điểm, hôm nay chạy tới đây hoàn toàn vì Phong Kính, không có thỏi 007, những màu khác cô cũng không thích nữa.
Giang Nhiễm lại thử màu 009, cô xếp hàng lâu như thế, cứ về tay không như vậy cũng quá có lỗi với bản thân.
"Màu này cũng không tệ lắm đâu." Màu số 009 tô lên môi không ngờ lại hợp với Giang Nhiễm, cô thay đổi góc độ soi gương, quyết định mua màu son này, "Phiền cô lấy giúp tôi một thỏi đi."
"Được ạ, xin chị chờ một chút."
Nhân viên lấy son giúp cô, Nghiêm Hoan Hoan nhìn môi Giang Nhiễm, cũng cảm thấy không tồi: "Đúng là cũng đẹp ra phết!"
Giang Nhiễm nhướng mày: "Cho nên không cần mù quáng theo gió đâu, thỏi 007 kia chính là mánh khóe mà bên kia cố ý làm ra, cậu thử các màu son khác đi, có lẽ còn hợp với cậu hơn 007 đấy."
"Không." Nghiên Hoan Hoan kiên quyết từ chối, "Tớ sẽ dùng loại với Phong Kính, tớ là một người chung thủy."
Giang Nhiễm: "..."
Đây là đang đá xoáy cô không chung thủy à?
"Nếu cậu nhất định phải mua màu 007, có thể tìm người order mua giúp cậu ở nước ngoài, chắc chắn ở nước ngoài không điên cuồng như ở trong nước, có lẽ không đến mức cháy hàng đâu."
Nghe xong lời Giang Nhiễm, mắt Nghiêm Hoan Hoan sáng lên: "Đúng rồi, sao tớ không nghĩ ra chứ?!" Khi nào về cô sẽ tìm người order!
Giang Nhiễm mua xong son rồi cùng Nghiêm Hoan Hoan đi tham quan poster của Phong Kính ở trung tâm thương mại Tinh Quang mới rời đi. Giữa trưa hai người đi ăn cơm, lúc chờ cơm, Nghiêm Hoan Hoan không chờ được nữa vội vã bắt đầu tìm người order: "Chết tiệt, ác độc quá rồi, màu 007 đắt hơn rất nhiều so với các màu khác!"
Giang Nhiễm cũng không có phản ứng gì nhiều: "Chắc chắn rồi, màu đứng đầu là thế đấy."
Nghiêm Hoan Hoan mím môi, do dự mãi nhưng vẫn mua: "A a a a a ăn xong bữa cơm này, tớ phải cố gắng kiếm tiền!"
Giang Nhiễm lại phát hiện được một điểm tốt của việc theo đuổi thần tượng: có thể thúc giục mọi người cố gắng làm việc, nỗ lực kiếm tiền.
Cơm nước xong cô và Nghiêm Hoan Hoan về nhà luôn, không tiếp tục tiêu xài ở bên ngoài. Về nhà chơi đùa với Nhị Hoàng một lát, Giang Nhiễm vừa mở giao diện WeChat lên đã nhận được tin nhắn của Phong Kính gửi.
[Phong]: Chào cô Giang, tôi muốn hỏi một chút, cái này bên cô còn hàng nữa không? (hình ảnh)
Cái anh gửi là kem dưỡng mắt Fleur, một lọ nho nhỏ, giá trị cũng xa xỉ.
[Người order Đại Kha kha Kha]: Có nhé.
[Phong]: Chiều nay tôi có việc, 10 giờ sáng mai sẽ đến chỗ cô lấy, có thể chứ?
[Người order Đại Kha Kha]: Vẫn là tặng cho chị anh sao?
[Phong]: Đúng vậy. (đáng yêu)
[Người order Đại Kha Kha]: Anh tốt với chị anh thật đấy, tôi muốn có một người em trai. _(:3″ <)_
A a a a, thật hâm mộ chị anh ấy quá! Cô ngay cả mua một thỏi son cũng phải tự mình bỏ tiền ra, anh ấy lại chi tiền mua cái lớn cái nhỏ cho chị mình, bạn trai cũng chưa tốt đến mức đó đâu!
[Phong]: (cười trộm)
Chị gái à...
Anh vừa nghĩ đến đó, chị gái thân ái của anh đã gọi điện thoại tới.
Phong Kính: "..."
Ban ngày thật sự không nên nhắc đến làm gì.
"Chuyện gì ạ?" Anh tiện tay nghe máy.
Giọng nói oán hận của Phong Nhã lập tức từ ống nghe truyền tới: "Này chị hỏi em, vì sao trong vali son em cho chị lại không hề có màu 007 hả?"
Mí mắt Phong Kính hơi giật giật: "Bởi vì thỏi son đó em đã dùng rồi nên mới không cho chị."
"Chị không để ý đâu! Em cho chị đi!" Đó là màu hot nhất, ngay ngày hôm đó đã cháy hàng, mà cô ấy lại không có!
"..." Phong Kính im lặng một lát mới nói, "Em để ý."
Phong Nhã: "..."
Cô ấy năn nỉ ỉ ôi suốt 10 phút vẫn không thuyết phục được Phong Kính đưa son cho mình, cuối cùng tức giận ném điện thoại.
Buổi tối mười hai giờ, Phong Kính lại lần nữa hoán đổi với Nhị Hoàng. Có lẽ nghĩ đến ngày mai gặp xong thiên sư mình sẽ không đổi thành Nhị Hoàng nữa, tâm trạng Phong Kính không giống với trước đây.
Anh nhớ lại lần đầu tiên xuyên vào người Nhị Hoàng, đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách quan sát dáng người anh tuấn của mình.
Mặc dù chỉ là chó núi Đài Loan, nhưng ánh mắt đặc biệt thông minh, dáng người cũng nhỏ nhắn linh hoạt, tai thính, cái đuôi cong cong, ngay cả mông cũng vểnh lên. Anh cảm thấy mình là một hoàng tử nhỏ thật.
Em trai à, sau này sẽ không thể nhìn cưng như thế này nữa, đêm nay tạm biệt cho xong thôi.
Vì thế lúc Giang Nhiễm đi từ trong phòng ra, thấy chú chó nhà cô đang vô cùng thâm tình nhìn hình phản chiếu của bản thân.
Giang Nhiễm: "..."
Nhị Hoàng lại nổi điên gì thế? Sao cứ đến buổi tối cô lại cảm thấy đầu óc nó có vấn đề?
Bỗng nhiên cô muốn chụp dáng vẻ hiện tại của nó, cô nhẹ tay nhẹ chân về phòng ngủ lấy di động, chụp trộm bóng lưng của Nhị Hoàng.
Xuất phát từ sự mẫn cảm đối với máy ảnh, Phong Kính nhanh chóng phát hiện ra có người chụp lén mình, anh xoay người lại, chính xác nhìn thẳng vào di động của Giang Nhiễm.
Giang Nhiễm: "..."
Nếu đã bị phát hiện thì chụp thêm vài bức nữa vậy.
Thấy Giang Nhiễm vẫn chụp ảnh mình, Phong Kính tự nhiên bắt đầu tạo dáng...
Anh không khống chế được bản thân!
Bình thường Giang Nhiễm không phải chưa từng chụp ảnh Nhị Hoàng, nhưng đêm nay cô cảm thấy cảm giác của Nhị Hoàng với máy ảnh cực kỳ tốt! Chụp một mạch hơn hai mươi tấm, rốt cuộc Giang Nhiễm cũng dừng tay.
"Nhị Hoàng, lại đây nào." Cô ngồi xổm xuống, vẫy vẫy tay với Nhị Hoàng.
"Gâu gâu." Phong Kính vui vẻ chạy đến trước mặt cô, cái đuôi đong đưa không ngừng.
Giang Nhiễm vuốt ve rồi hỏi nó: "Nhị Hoàng, khuya rồi sao không ngủ, em làm gì đấy?" Không phải bị hình phản chiếu của mình mê hoặc đấy chứ?
"Gâu gâu!" Không phải cô cũng chưa ngủ sao, lại nói lần trước anh bảo cô chuyện xuất huyết não cũng chỉ dọa được cô nhất thời, không quá mấy ngày, cô đã bắt đầu thức đêm tiếp.
"Được rồi, không chụp nữa, ngủ thôi." Giang Nhiễm đứng dậy về phòng ngủ, chui vào chăn bắt đầu đăng lên vòng bạn bè.
[Giang Nhiễm]: Chợt phát hiện Nhị Hoàng nhà tôi rất có thiên phú làm người mẫu. (cười trộm)
Soạn xong dòng chữ này, cô bắt đầu chọn mấy bức ảnh mới chụp vừa rồi, mà Phong Kính thì ghé vào một bên xem cô chọn.
"Gâu gâu!" Đừng chọn bức này, chọn cái kia đi!
"Hử?" Giang Nhiễm nhìn móng vuốt của nó trên tay mình, hỏi nó, "Sao thế, em không thích tấm này hả?"
"Gâu gâu." Không thích.
"Vậy tấm này thì sao?"
"Gâu gâu." Có thể có thể.
"Vậy được rồi." Cô không định chỉnh sửa gì sao? Chẳng lẽ muốn post ảnh gốc ư?
Một người một chó cứ như vậy trao đổi chọn xong chín bức ảnh, Giang Nhiễm đăng lên vòng bạn bè, tưởng tượng sáng mai ngủ dậy sẽ nhận được vô số lời khen... mỗi lần cô đăng ảnh của Nhị Hoàng lên đều có rất nhiều người vào thả tim, lần này là một chú chó anh tuấn như thế, càng không phải nói.
"Ngủ thôi, Nhị Hoàng, đi xuống đi." Giang Nhiễm tắt di động và đèn phòng. Phong Kính cực kỳ tự giác nhảy lên bậc cửa sổ, áp đầu lên tatami. Anh giật giật lỗ tai nhìn Giang Nhiễm trên giường.
Sau này sẽ không thể nhìn cô ngủ như vậy nữa... Ừ, có lẽ còn có thể lấy góc nhìn khác nhìn cô ngủ.
Ví dụ như nằm bên cạnh cô.
Ý tưởng này khiến cho Phong Kính đêm nay vẫn luôn đa sầu đa cảm lại vội vàng muốn trở về hình người.
Vẫn là làm con người tốt hơn.
Ngủ đi, lúc này đây, tất cả thật sự có thể kết thúc rồi.
Phong Kính mang theo nguyện vọng tốt đẹp đi vào giấc ngủ, ngày hôm sau anh bị đồng hồ báo thức đánh thức... Vì để nghênh đón "Thiên sư" đến, anh đã cố ý cài đồng hồ báo thức.
Thời gian còn sớm, Phong Kính thong thả tắm rửa rồi làm bữa sáng cho mình, ung dung ăn sáng. Sợ Thường Tâm quên mất lịch hẹn của bọn họ, anh còn nhắn tin qua nhắc nhở.
[F.J]: Có đó không? Nhớ nhắc nhở ông chủ của các cô 10 giờ tới đấy.
[Mật Tiểu Cam của văn phòng Thường Tâm]: Ngài cứ yên tâm, ông chủ sẽ xuất phát đúng giờ.
[F.J]: OK.
Đúng 10 giờ, cửa phòng Phong Kính vang lên tiếng gõ, anh ra mở cửa thì thấy một người đàn ông đẹp trai đi giày da mặc âu phục.
Người nọ rất trẻ, chắc khoảng 27-28 tuổi, mặc một bộ âu phục đen, thắt cà vạt màu rượu đỏ.
Phong Kính nhíu mày, không xác định nhìn anh ta: "Anh là... Thường Tâm?"
Người đàn ông đối diện cười với anh: "Không sai, tôi là Thường Tâm."
Có thể nói Phong Kính có phần bất ngờ: "Nhìn qua anh không giống thiên sư...."
"Rất nhiều người nói như thế." Thường Tâm nhấc chân đi thẳng vào. Phong Kính đóng cửa lại, vẫn quan sát người ngồi trên sofa, mặc âu phục coi như thôi đi, nhưng thiên sư còn trẻ lại đẹp trai như vậy, thật sự có thể khiến người khác tin tưởng sao?
Anh ta đi đến công ty giải trí cũng có thể xuất đạo luôn đó.
"Nhìn đủ chưa cậu Phong Kính?" Thường Tâm lễ độ cười với anh, trong giọng nói mang theo ý chế nhạo.
Phong Kính chấn động: "Sao anh... lại cảm thấy tôi là Phong Kính?"
Thường Tâm cười một tiếng: "Cậu rất dễ nhận ra, đeo khẩu trang mãi không nóng sao?"
"....." Phong Kính do dự một lát, vẫn tháo khẩu trang xuống, "Lúc trước tôi đã hỏi thư ký của anh, cô ấy nói các anh sẽ bảo mật thông tin khách hàng."
"Đương nhiên, nếu cậu lo lắng, chúng ta có thể kí hợp đồng giữ bí mật."
"Đương nhiên phải ký rồi." Giấy trắng mực đen vẫn khiến người ta yên tâm hơn nói mà không có bằng chứng. Mật Tiểu Cam đã gửi một hợp đồng giữ bí mật cho anh trước, anh đã đóng dấu và ký xong rồi. Anh đi vào trong phòng lấy hợp đồng ra, đặt trước mặt Thường Tâm: "Bút ở đằng kia, ký đi."
Thường Tâm lấy bút trên bàn, ký tên của mình xuống hợp đồng.
Phong Kính cầm lấy phần của mình nhìn một lát, như nhớ ra cái gì, anh hỏi anh ta: "Thường Tâm là tên thật của anh sao?"
Thường Tâm cười nói: "Tên trên chứng minh thư bây giờ của tôi quả thật là Thường Tâm."
"..." Cái gì gọi là chứng minh thư bây giờ? Phong Kính cảm thấy lượng thông tin trong lời nói này có phần lớn. Nhưng anh lại nghĩ, cho dù bọn họ nói chuyện anh đi tìm thiên sư ra, anh cũng có thể không thừa nhận mà, tin tức giả trên mạng còn thiếu sao? Hơn nữa chuyện biến thành chó như thế này, nếu bọn họ nói ra thật, người bị coi là kẻ tâm thần nhất định là bọn họ.
Nghĩ thế Phong Kính yên tâm không ít, bắt đầu quan tâm đến vấn đề khác: "Sao anh thấy tôi mà không kinh ngạc tí nào vậy?"
Nói thế nào anh cũng là ngôi sao nổi tiếng, cho dù không phải là fan anh, thấy anh cũng phải kinh ngạc một chút chứ?
Thường Tâm bình tĩnh nói: "Có gì mà phải kinh ngạc chứ, học trò của tôi là Mạc Trăn đấy."
Phong Kính: "????"
Phong Kính kinh ngạc hết cả phần anh ta luôn.
"Mạc Trăn mà anh nói là thiên vương Mạc Trăn kia sao?" Phong Kính nghĩ cái tên Mạc Trăn này cũng không đăng ký độc quyền, có trùng tên trùng họ cũng không kỳ lạ gì.
Thường Tâm nói: "Đương nhiên là nó."
Phong Kính: "..."
Mạc thiên vương, anh ta... Còn có chức thiên sư????
Thật đáng tiếc anh không phải paparazzi, nếu không đây chính là một tin tức kinh thiên động địa.
Nhưng nói lại, anh và Mạc Trăn có phải rất có duyên không? Ngay cả tìm thiên sư cũng có thể là sư phụ của Mạc Trăn.
Thường Tâm nhìn anh: "Cậu Phong sao thế, sắc mặt hình như không tốt lắm."
"Haha." Nghe thấy tên Mạc Trăn mà cảm thấy không tốt cũng là điều đương nhiên thôi, "Tôi chỉ cảm thấy tôi và Mạc Trăn rất có duyên."
Thường Tâm nói: "Từ bỏ đi, nó đã kết hôn rồi."
Phong Kính: "..."
Nghĩ đến lát nữa anh ta còn giúp mình, Phong Kính quyết định im lặng.
"Chú chó kia ở đâu vậy?" Cuối cùng thiên sư Thường cũng đi vào chủ đề chính.
Phong Kính nói: "Ở ngay dưới tầng 7."
Mắt Thường Tâm đảo qua đảo lại: "Cậu vì chú chó kia mà dọn đến đây ở sao?"
"Coi như thế đi."
Thường Tâm suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta xuống đó nhìn chú chó kia trước đi, lát nữa tôi còn có khách hàng khác."
"..." Lịch trình của thiên sư còn dày hơn cả anh.
Phong Kính lại đeo khẩu trang và mũ lên, dẫn Thường Tâm đến nhà Giang Nhiễm.
Lúc này Giang Nhiễm đang xem vòng bạn bè, tối hôm qua cô đăng mấy cái ảnh kia, quả nhiên đã hấp dẫn vô số người thả tim, mọi người đều tỏ vẻ chó nhà cô đã tu luyện thành tinh.
Giang Nhiễm lấy một ảnh của Nhị Hoàng thay làm ảnh đại diện, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô nhìn thời gian trên di động, đã hơn 10 giờ, chắc là anh Phong tới lấy kem dưỡng mắt.
Sợ Phong Kính chờ lâu ở bên ngoài, cô đi ra mở cửa cho anh trước. Ngoài cửa có một người đàn ông xa lạ đứng cùng anh, nhất thời khiến Giang Nhiễm ngẩn ra.
Phong Kính chủ động mở miệng: "Người này là bạn tôi, lát nữa chúng tôi chuẩn bị ra ngoài."
"À... Anh chờ một lát, tôi vào lấy kem dưỡng mắt cho anh." Giang Nhiễm liếc mắt nhìn người kia, đối phương đứng đối diện mỉm cười.
... Cười lên thật là đẹp trai.
Có phải bạn của người đẹp cũng đều đẹp giống người đó không?
Sau khi cô đi vào lấy kem dưỡng, Thường Tâm nói đùa mà không mất lễ phép: "Cậu Phong biết chăm sóc thật đấy."
"..." Phong Kính không thèm giải thích với anh ta, anh nhìn ngó rồi ngồi xổm xuống ở cửa, vẫy tay với Nhị Hoàng, "Nhị Hoàng, lại đây."
Kỳ lạ là bình thường Nhị Hoàng thấy Phong Kính đều vô cùng nhiệt tình chạy đến, nhưng hôm nay nó chỉ ngồi xổm ở cửa, không hề đi qua.
"Nhị Hoàng, em sao thế?" Phong Kính khó hiểu nhìn nó.
"Nó sợ tôi." Bỗng nhiên Thường Tâm mở miệng nói.
Phong Kính nhíu mày, cảm giác của động vật còn nhạy bén hơn so với con người, anh không thấy vị Thường Tâm này giống thiên sư nhưng hình như Nhị Hoàng không giống anh.
"Đừng sợ, tao sẽ không làm tổn thương mày." Thường Tâm ngồi xổm xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn Nhị Hoàng. Nhị Hoàng kêu một tiếng với anh ta rồi do dự đi qua.
Tay đặt lên đầu Nhị Hoàng, Thường Tâm nhắm mắt lại, Phong Kính ở bên cạnh nhìn, ngay cả hô hấp cũng vô thức chậm lại.
Một lúc lâu sau, Thường Tâm mở mắt, mỉm cười với Nhị Hoàng: "Thì ra là thế."
Anh ta vừa mới đứng lên, Giang Nhiễm đã đi ra, cô đưa kem dưỡng mắt cho Phong Kính, cười với anh rồi nói: "Ngại quá để các anh đợi lâu rồi."
"Không sao." Trong lòng Phong Kính cân nhắc đến lời của Thường Tâm, cũng không nói chuyện nhiều với Giang Nhiễm, "Chúng tôi đi trước đây, lần sau lại nói chuyện."
"Được, tạm biệt."
Giang Nhiễm đóng cửa lại, Phong Kính kéo Thường Tâm về nhà mình.
"Thế nào?" Anh tháo khẩu trang xuống, vội vàng hỏi.
Thường Tâm vẫn mang dáng vẻ lão luyện: "Ngại quá, việc này tôi thật sự không giúp được cậu."
Phong Kính thật sự có phần nóng nảy: "Vì sao? Anh không phải thiên sư sao?"
Thường Tâm nói: "Thần y cũng có lúc không cứu được người, đương nhiên thiên sư cũng có chuyện không giải quyết được."
"...." Phong Kính mím môi, anh nhíu mày, "Vậy làm sao bây giờ?"
"Thoải mái thả lỏng tinh thần, thời cơ đến vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng."
"Thời cơ?" Phong Kính híp mắt lại, "Khi nào thời cơ mới đến?"
Thường Tâm nhìn anh, nở nụ cười: "Cậu từng xem phim hoạt hình Disney chưa?"
"... Cái này liên quan gì đến thời cơ sao?" Chẳng lẽ anh đi xem một bộ phim hoạt hình Disney thì thời cơ sẽ đến à?
Nhưng ý của Thường Tâm hiển nhiên không phải cái này: "Trong phim hoạt hình Disney, bình thường giải trừ ma pháp chỉ có một phương pháp: nụ hôn tình yêu."
Phong Kính: "..."
Rốt cuộc anh ta là thiên sư hay là phù thủy thế?
Phong Kính mím môi, sắc mặt không được tốt lắm: "Tôi từng xem phim và tiểu thuyết, trong đó đề cập rất nhiều đến các tình tiết linh hồn trao đổi, đều chỉ cần giật điện một chút là có thể trở về."
Thường Tâm nhướng mày: "Vậy cậu cũng có thể thử xem, có lẽ có thể trở về, có lẽ... cứ như vậy bị điện giật chết luôn."
Phong Kính: "..."
"Được rồi, thời gian cũng không còn nhiều lắm." Thường Tâm giơ tay lên nhìn đồng hồ, Phong Kính nhìn ra được đồng hồ anh ta đeo là của nhãn hiệu nổi tiếng, xem ra làm thiên sư như này đã lừa được không ít tiền...
"Đây là danh thiếp của tôi, nếu cậu có chuyện gì gấp thì có thể trực tiếp gọi điện liên lạc với tôi." Thường Tâm đưa một tấm danh thiếp cho Phong Kính, anh ta đi tới cửa thì dừng lại, "Đúng rồi, chi phí hôm nay thư ký tôi quyết toán xong sẽ gửi cho cậu."
Phong Kính: "??????"
Không phải không có cách nào giúp anh sao? Sao còn muốn lấy tiền chứ?
Thường Tâm đi rồi, Phong Kính tức giận bất bình nhắn tin cho mẹ anh.
[Phong Kính]: Mẹ giới thiệu cho bạn con thiên sư quỷ quái gì thế? (mỉm cười)
[Vương Mẫu nương nương]: Sao thế? (mỉm cười)
[Phong Kính]: Chuyện thì không giải quyết được gì, còn lấy tiền thì rất tích cực. (mỉm cười)
[Vương Mẫu nương nương]: Bác sĩ tâm lý chắc chắn có thể giải quyết được vấn đề tâm lý trong lòng con sao? Không thể. Nhưng bọn họ có thu phí không? Phải thu chứ. (mỉm cười)
[Phong Kính]:... Người đó là bác sĩ tâm lý sao?
[Vương Mẫu nương nương]: Con cho rằng có bao nhiêu người thật sự tin tưởng thiên sư, chỉ là cần an ủi tâm lý mà thôi. Từ góc độ này mà nói, cậu ta đúng là bác sĩ tâm lý. (mỉm cười)
[Phong Kính]:... Đây là bác sĩ tâm lý xấu xa nhất.
[Phong Kính]: Hơn nữa anh ta còn chẳng an ủi tâm lý cho con.
[Phong Kính]: Cho bạn con.
[Vương Mẫu]: Ồ. (mỉm cười)
Phong Kính: "..."
"Ồ" thật sự là một cái kết hoàn mỹ cho đề tài này.
Rất nhanh Mật Tiểu Cam của văn phòng Thường Tâm đã gửi cho anh chi phí và danh sách các cách trả tiền, bao gồm tài khoản ngân hàng, tài khoản Alipay, chuyển khoản qua WeChat và chuyển khoản qua QQ.
[Mật Tiểu Cam của văn phòng Thường Tâm]: Ngài chọn cái nào thuận tiện cho ngài nhất rồi chuyển khoản là được. ^_^
[F.J]: Hy vọng về mặt nghiệp vụ các cô cũng có thể toàn diện như phương thức trả tiền. (mỉm cười)
[Mật Tiểu Cam của văn phòng Thường Tâm]: (hai tay chỉ nhau)
[F.J]: Hy vọng năng suất công việc của các cô cũng có thể cao như tiền thu vào vậy. (mỉm cười)
[Mật Tiểu Cam của văn phòng Thường Tâm]: Ý kiến của ngài đã được tiếp thu, tôi sẽ chuyển báo cáo cho ông chủ. ^_^
[F.J]: Ồ. (mỉm cười)
Phong Kính chuyển tiền cho bọn họ, Mật Tiểu Cam còn gửi cho anh thẻ hội viên điện tử, nói hội viên sơ cấp về sau ghé thăm có thể hưởng ưu đãi giảm 9.8%.
Phong Kính: "..."
Anh sẽ không ghé thăm!
Đoán chừng bị đả kích vì chuyện thiên sư, buổi tối, Phong Kính và Nhị Hoàng hoán đổi, toàn thân chó từ trên xuống dưới đều ỉu xìu.
Nhớ tới ngày hôm qua còn kỉ niệm sắp chia xa mình, Phong Kính thấy bản thân là một đứa ngốc.
Nếu chuyện này cả "thiên sư" cũng không giải quyết được, vậy thì còn ai có thể giải quyết đây? Tuy Thường Tâm nói đợi thời cơ đến thì vấn đề có thể dễ dàng giải quyết nhưng bao giờ mới là thời cơ? Nếu là 80 năm sau thì sao?
Tưởng tượng như thế làm Phong Kính thấy kiếp chó này càng thêm tuyệt vọng.
Lúc Giang Nhiễm đi ra thấy Nhị Hoàng nhà cô vẫn ghé vào bên cửa sổ xem hình phản chiếu của mình. Khác với sự tự luyến ngày hôm qua, đêm nay tinh thần nó vô cùng sa sút.
Giang Nhiễm đang nghĩ có phải chó nhà cô bước vào thời kỳ tiền mãn kinh không? À không, là thời kỳ dậy thì?
Cô lại lấy di động ra, chụp lại bóng lưng buồn chán của Nhị Hoàng.
[Giang Nhiễm]: Hôm nay chó con đóng vai một hoàng tử cô đơn. (hình ảnh)
Gần như đồng thời với lúc cô vừa đăng lên vòng bạn bè, cô nhận được bình luận của Nghiêm Hoan Hoan.
[Nghiêm Hoan Hoan]: Chó nhà cậu diễn nhiều thật đấy. (mỉm cười)
[Giang Nhiễm] trả lời [Nghiêm Hoan Hoan]: Có thể nói là vô cùng khó nắm bắt. (thở dài)
[Nghiêm Hoan Hoan] trả lời [Giang Nhiễm]: Đưa nó đến đoàn phim đi, nói không chừng có thể nhận được giải ảnh đế gì đó đấy. (mỉm cười)
[Giang Nhiễm] trả lời [Nghiêm Hoan Hoan]: Giống như Phong Kính hả? (mỉm cười)
[Nghiêm Hoan Hoan] trả lời [Giang Nhiễm]: Cậu cút đi. [mỉm cười]
Giang Nhiễm bĩu môi, cái gọi là tình chị em hoa nhựa (1) chính là như thế đấy, vừa nhắc tới đàn ông lập tức bảo cô cút.
(1) Tình chị em hoa nhựa: ý chỉ tình cảm bề ngoài như hoa nhựa không bao giờ phai nhưng bên trong lại không được như thế.
Cô cất điện thoại đi, gọi Nhị Hoàng đang tựa vào cửa sổ một tiếng: "Nhị Hoàng, em lại soi gương sao?"
"Gâu gâu." Phong Kính nghe thấy giọng nói của cô liền chạy tới trước mặt cô. Giang Nhiễm bế nó lên, anh thuận thế tựa đầu lên cánh tay cô, vẫn là cái dáng vẻ ỉu xìu đó.
"Em sao thế? Không phải lúc nãy vẫn tốt à?" Nhận thấy cảm xúc Nhị Hoàng sa sút thật, Giang Nhiễm đặt tay lên người nó sờ soạng.
"Gâu!" Nhị Hoàng bỗng nhiên giống như điện giật, nhảy ra khỏi lòng cô.
Giang Nhiễm: "..."
Cô chợt nhớ tới một buổi tối, Nhị Hoàng... Cái đó, vì thế cô xấu hổ ho một tiếng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra xoay người về phòng.
Phong Kính cũng hoảng hốt chưa bình tĩnh nổi, anh thực sự sợ mình ở trên tay Giang Nhiễm lại có phản ứng không nên có, đến lúc đó trứng của Nhị Hoàng có lẽ không giữ được thật.
Bây giờ anh còn không biết mình tồn tại trong trạng thái Nhị Hoàng bao lâu, vẫn nên... cẩn thận thì hơn!
Buổi tối anh thành thành thật thật nhảy lên bậc cửa sổ, ghé mặt vào đó ngủ một đêm.
Có lẽ trải qua một buổi tối lắng đọng lại, Phong Kính cảm thấy suy nghĩ đã thông suốt, nếu Thường Tâm không thể giúp anh giải quyết vấn đề, vậy anh vẫn có thể tìm người khác, dù sao thiên sư cũng không phải chỉ có mình anh ta.
Nghĩ thế anh liền mở máy tính ra, thử lên mạng tìm kiếm thiên sư.
Tìm được một đống phim và tiểu thuyết.
Phong Kính hơi nhíu mày, tin tức trên mạng rất lộn xộn, nhưng lại chưa chắc đã là thật, cho dù anh tìm được một thiên sư thật, anh cũng không dám tin tưởng. Nếu nhờ bạn bè giới thiệu cũng không được tiện lắm, cái vòng luẩn quẩn của bọn anh không giấu được bí mật gì.
Càng nghĩ càng thấy chỉ có mẹ anh là thích hợp nhất.
[Phong Kính]: Buổi sáng tốt lành nhé mẹ yêu quý. (đáng yêu)
[Vương Mẫu nương nương]:... Con vẫn nên gửi (mỉm cười) đi, con như thế này khiến mẹ thấy rất đáng sợ.
[Phong Kính]:... (mỉm cười)
[Phong Kính]: Vừa lòng chưa ạ? (mỉm cười)
[Vương Mẫu nương nương]: Ừ (mỉm cười) Có việc mau nói. (mỉm cười)
[Phong Kính]:... Bạn con nhờ con hỏi giúp cậu ấy một chút xem có thiên sư nào khác không.
[Vương Mẫu nương nương]: Nếu đại sư Thường Tâm không thể giải quyết được chuyện này thì những người khác cũng không thể giải quyết được.
[Phong Kính]:... Con thấy mẹ không thể vì anh ta đẹp trai mà mù quáng tin tưởng anh ta. (mỉm cười)
[Vương Mẫu nương nương]: Con cũng không xấu, mẹ cũng không mù quáng tin tưởng con mà. (mỉm cười)
[Phong Kính]: Quên đi, bây giờ cứ coi như con không tồn tại đi. (mỉm cười)
[Vương Mẫu nương nương]: Không bằng cứ coi như chưa từng sinh ra con luôn đi. (mỉm cười)
Phong Kính: "..."
Mẹ ruột.:)
Anh tắt WeChat đi, lại lên mạng tìm kiếm "Hòa thượng". Nếu thiên sư không được, vậy đổi sang nghề khác!
Kết quả tìm kiếm hòa thượng cũng là một đống tạp nham và những thứ miêu tả gì gì đó, anh thậm chí còn tìm kiếm ra được quảng cáo thông báo tuyển dụng hòa thượng. Anh nhìn sơ qua yêu cầu tuyển dụng, đòi hỏi bằng cấp khoa chính quy trở lên, ưu tiên nghiên cứu sinh, biết biên soạn, tiếng Anh cấp sáu, lương tháng từ ba vạn đến sáu vạn, miễn thuế.
Phong Kính: "..."
Cái này còn không đáng tin cậy bằng thiên sư!
Anh cảm thấy thời đại bây giờ khác quá rồi, Thiên sư thì mở văn phòng, hòa thượng đều là tinh anh của xã hội.
Chẳng lẽ anh và Nhị Hoàng phải đi giật điện thật ư?
Nhưng cũng không đúng, mấy cái giật điện đó là trạng thái linh hồn trao đổi với thân thể, mà anh và Nhị Hoàng chỉ trao đổi vào buổi tối thôi, giống như ma pháp phương Tây.
Chẳng lẽ... phải có nụ hôn tình yêu thật?
Anh chợt nhớ tới đôi môi nhỏ xinh của Giang Nhiễm, bờ môi xinh xắn căng mọng, màu sắc tự nhiên, hôn lên nhất định sẽ vô cùng ngọt ngào mềm mại.
... Không, anh đang nghĩ gì vậy?
Phong Kính thấy, từ khi anh và Nhị Hoàng tráo đổi linh hồn, anh càng ngày càng không có tiết tháo.
Ở nhà ngây ngốc đến hơn 10 giờ, anh bỗng nhiên thấy Giang Nhiễm ra ngoài. Giờ này đi lấy hàng chuyển phát nhanh sao? Lần trước giúp cô ôm cái thùng kia nặng bao nhiêu, Phong Kính vẫn còn nhớ, anh vội vàng đeo khẩu trang và đội mũ rồi đi ra ngoài.
Quả nhiên Giang Nhiễm nhận hàng chuyển phát nhanh ở cổng, lần này tổng cộng có hai thùng, chắc chắn một mình Giang Nhiễm không bê được hết, cô đang thương lượng với anh chàng chuyển phát nhờ anh ta bê giúp mình một cái.
Phong Kính đi qua, bắt đầu phát huy diễn xuất: "Cô Giang cũng tới lấy đồ chuyển phát nhanh sao?"
Giang Nhiễm quay đầu nhìn anh, mỉm cười với anh rồi nói: "Đúng vậy, anh cũng lấy đồ sao?"
"Ừm." Ánh mắt Phong Kính nhìn lướt qua mấy thùng hàng được đóng gói, nói, "Vừa rồi bên chuyển phát gọi điện thoại cho tôi nhưng hình như vẫn chưa tới đây."
"Ra là vậy, chắc là nhanh thôi, anh chờ một chút là được."
Phong Kính nhìn hai cái thùng lớn trước mặt cô, nói: "Hai thùng này đều là của cô sao?"
"Vâng, hàng mới vừa đưa đến."
"Tôi bê lên giúp cô trước nhé, lát nữa tôi lại xuống đây lấy."
"À, có làm phiền anh không?"
"Không sao." Nói xong Phong Kính chồng hai thùng lên nhau, muốn bê cả lên. Giang Nhiễm thấy thế, vội ôm cái thùng nhỏ hơn ở phía trên xuống: "Cái này tôi bê là được rồi."
"Không sao đâu, để tôi bê cho."
Giang Nhiễm vẫn lắc đầu: "Không được, như vậy quá nguy hiểm, cứ để tôi ôm đi." Cô lại cười với Phong Kính: "Thật ra tôi vẫn thường xuyên bê, lực cánh tay cũng được luyện ra từ đấy."
Phong Kính thấy cô kiên trì như vậy liền nói: "Vậy được rồi, nếu cô không bê được thì nhớ nói với tôi, đừng miễn cưỡng."
"Vâng."
Hai người mỗi người ôm một thùng rồi đi về. Cũng may tòa nhà bọn họ ở không sâu bên trong, Giang Nhiễm kiên trì một chút, vẫn ôm được đến thang máy.
"Phù!" Cô thở ra một hơi, đấm bóp cánh tay mỏi nhừ của mình, "Anh Phong không thấy nóng sao?"
Cô nhìn khẩu trang và mũ trên người Phong Kính, thật sự lo lắng thay anh.
"Vẫn ổn." Phong Kính cũng đặt cái thùng trong tay xuống bên chân, còn chưa kịp đứng thẳng lên, đột nhiên thang máy chấn động một chút. Anh không đứng vững, dựa trực tiếp vào vách thang máy phía sau, Giang Nhiễm cũng không đứng vững, ngã về phía anh.
Phong Kính nhanh mắt nhanh tay đỡ được cô, ôm cô vào trong lòng.
"Cô không sao chứ?" Phong Kính quan tâm hỏi.
"Không sao." Giang Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ là cô không hề nghĩ tới, Phong Kính cũng cúi đầu nhìn cô, cô ngửa đầu lên như thế liền hôn lên môi của Phong Kính.
.......
Nhất thời trong thang máy yên tĩnh đến đáng sợ, thậm chí hai người đều quên rời môi mình đi.
Trên mặt Phong Kính còn đang đeo khẩu trang nên Giang Nhiễm chỉ đụng phải lớp vải đen kia, nhưng tim hai người đều không khống chế được đập nhanh hơn.
Hơi thở của đối phương phả trên mặt mình, dường như muốn đốt cháy làn da.
Mặt Giang Nhiễm đỏ bừng, cô vội vàng đứng lên, lùi một bước ra sau: "Ngại quá, không phải tôi cố ý..."
Cô không có dũng khí nhìn Phong Kính, mặc dù mặt anh bị khẩu trang và mũ che đi nhưng cô cũng không dám nhìn thẳng vào cặp mắt kia.
Phong Kính cũng cực kỳ khẩn trương, anh cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, nói với Giang Nhiễm: "Không, là do tôi, ngại quá..."
Hai người đứng ở một góc thang máy, bình tĩnh trong chốc lát mới ý thức được thang máy dừng lại không nhúc nhích.
Phong Kính ấn nút khẩn cấp, Giang Nhiễm cũng gọi điện thoại cho chủ nhà.
"May là điện thoại vẫn còn tín hiệu, ha ha." Giang Nhiễm cười ra vẻ thoải mái nhưng chỉ có cô biết tim mình đập nhanh thế nào.
Cái này có lẽ không chỉ vì nụ hôn bất ngờ vừa rồi mà còn vì thang máy gặp trục trặc nữa.
Không khí lúng túng trong thang máy không bị những lời này của cô làm dịu đi, Phong Kính nắm chặt tay, kiềm chế xúc động muốn nắm tay cô: "Nhân viên sửa chữa sẽ đến nhanh thôi, cô thả lỏng đi, đừng hít sâu, như thế không khí trong thang máy sẽ hết nhanh hơn."
"Vâng vâng."
Giang Nhiễm cố gắng thả lỏng để hô hấp nhẹ nhàng hơn.
Nhưng cô chỉ có thể khống chế hô hấp lại không khống chế được nhịp đập của trái tim.
Mỗi một giây trong thang máy dường như bị một bàn tay vô hình kéo căng ra, trở nên chậm chạp và khó khăn. Phong Kính nhìn thùng hàng của Giang Nhiễm: "Trong thùng của cô có gì vậy? Có đồ ăn không?"
"Có."
Phong Kính mỉm cười: "Vậy thì tốt quá, ít nhất chúng ta sẽ không chết đói trong thang máy."
"Phụt." Cuối cùng Giang Nhiễm cũng bật cười.
Trong lòng Phong Kính thở phào nhẹ nhõm, cùng lúc đó, ngoài cửa truyền đến giọng nói của bảo vệ: "Cô Giang, anh Phong, hai người có ổn không?"
Ánh mắt Phong Kính lóe sáng, anh nói lớn với người bên ngoài: "Chúng tôi không sao."
"Vậy được, chúng tôi lập tức cạy cửa ra, hai người cố gắng giữ bình tĩnh nhé."
Dưới sự cố gắng của bảo vệ, cửa thang máy mở ra rất nhanh, Phong Kính để Giang Nhiễm ra ngoài trước, sau đó đẩy hai thùng hàng ra, rồi mình mới đi ra sau cùng.
Hít thở được không khí mới mẻ, tâm trạng hai người bình tĩnh không ít. Phong Kính nhìn chủ nhà chạy tới, nhíu mày nói với bọn họ: "Các người có bảo trì thang máy định kỳ không?"
Chủ nhà vội nói: "Có chứ, chuyện này hai người yên tâm, hôm này chỉ là ngoài ý muốn, chiều nay tôi sẽ gọi điện thoại cho công ty bảo trì để bọn họ tới đây kiểm tra toàn bộ một lần."
"Vậy là tốt nhất, an toàn thang máy liên quan đến tính mạng, xảy ra chuyện gì mấy người chịu trách nhiệm được không?" Phong Kính đang nghiêm túc dạy dỗ chủ nhà, lại phát hiện ánh mắt kỳ lạ của mọi người nhìn khẩu trang của mình.
Sao thế? Cũng không phải hôm nay anh mới bắt đầu đeo khẩu trang, bọn họ không đến mức thấy kỳ lạ chứ?
Giang Nhiễm cũng nhìn khẩu trang của anh, sau đó hai má nóng bừng.
Trên đó có một dấu son vừa rồi cô để lại, tuy màu son của cô rất nhạt, hơn nữa vừa rồi chỉ chạm nhẹ một chút nhưng son môi màu đỏ trên khẩu trang đen vẫn dễ làm người khác chú ý.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!?