Chương : 20
TRONG PHÒNG THAY ĐỒ
"Hả? Anh Đa Lâm, là bộ đồ này hả?" Tôi há hốc miệng ra nhìn trừng trừng vào bộ đồ đen thui giống như đồ dạ hành đi đêm trong phim vậy.
"Đúng rồi, đồ của người nhắc vở là như thế này mà."
Trong đầu tôi ong ong vô số dấu hỏi: "Người nhắc vở? Là vai diễn gì thế?"
Anh Đa Lâm như khó nghĩ: "Vai gì à? Ơ... Nếu xem nhất định muốn gọi nó là vai diễn cũng không phải là không được..."
"... Là ý gì thế?"
"Làm sao giải thích với em bây giờ? Ờ... Nghiêm túc mà nói thì người nhắc vở không được tính là một vai diễn, người này chỉ có nhiệm vụ gợi ý câu từ cho diễn viên trên sân khấu. Không biết là em có chú ý không, ở phía trước của sân khấu có một chỗ hơi nhô lên. Thực ra, bên dưới có một cái lỗ vừa đủ cao cho một người, người nhắc vở sẽ đứng ở trong đó để nhắc câu từ cho các diễn viên. Cho nên mới mặc đồ đen, để khán giả ngồi bên dưới không nhìn thấy..."
Người... nhắc vở? Hưm... Vỡ mộng rồi.
"Tiểu... Chí? Em không sao chứ?" Thấy tôi lộ ra vẻ thảm não vô cùng, anh Đa Lâm an ủi: "Đừng có buồn! Người nhắc vở là một người rất quan trọng trong một vở kịch, công việc này có mấy trăm năm lịch sử rồi đấy, và cho đến bây giờ vẫn được người ta coi trọng. Lúc trước, Tiểu Diệp làm người nhắc vở ở đây, nhưng do chuyển trường nên vị trí này vẫn còn trống. Em mới vừa chuyển đến mà đã có công việc quan trọng như thế, chứng tỏ là anh trưởng ban rất coi trọng em! Em..."
Thấy tôi vẫn cứ đứng thừ người ra đấy, chẳng có chút phản ứng nào, anh Đa Lâm không nói nữa mà chỉ thở ra.
Người... nhắc... vở...
Cái tên trưởng ban Nguyên Dạ thật đáng chết! Anh ta nhất định là đang trả thù mình. Nhất định là thế! Hừ, ngay cả con chó nhỏ cũng được lên sân khấu cho mọi người xem, còn mình thì lại đứng trong cái ô đen ngòm đó, hơn nữa còn "ẩn" đi nữa chứ! Đây... là sao? Nói không làm thì chẳng phải mất mặt lắm hay sao? Không làm được đâu! Tôi không làm cái việc ngốc nghếch này đâu!
Tôi dùng hết sức ném bộ đồ xuống đất, đang muốn kiếm Nguyên Dạ để "từ chức" thì ngày lúc ấy, một âm thanh lạnh lùng vang lên sau lưng tôi.
"Em Dương Hạ Chí phản bội lại trường, trà trộn vào đội cổ vũ của trường Thanh Phong để cổ vũ cho đối phương, hơn nữa tiếng cổ vũ đặc biệt to gây ảnh hưởng đến..."
"Hu hu hu! Anh Nam Xuyên đừng nói nữa! Em biết sai rồi mà!"
Ông trời ơi, sao không thể cho con chết đi cho rồi. Cái anh Nam Xuyên sao lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc thế này? Hơn nữa lại còn thích đọc mấy câu hù dọa đó nữa, đúng là một phù thủy xấu xa! Tề Thiên Đại Thánh bị vòng Kim Cô làm cho đầu óc nhức nhối kia ơi, bây giờ tôi đã hiểu được sự thống khổ của ngài rồi! Dương Hạ Chí tôi bây giờ còn thảm hơn ngài nữa!
"Cô bé! Đừng có vô dụng như thế chứ! Mau đi thay đồ đi!"
"Nhưng mà khó coi lắm đó! Đồ đen thui, nón đen, giày cũng đen. Người ta sẽ nghĩ em là con sâu bị nướng khét đó."
"Đồ ngốc! Màu đen mới gợi cảm chứ!"
Hả? Gợi cảm? Vậy mà anh ta cũng nghĩ ra được nữa sao? Đen thui thế này mà gợi cảm cái nỗi gì!
Tôi còn đang do dự không muốn mặc vào, đưa cái mặt thảm thương nhìn Nam Xuyên, hy vọng anh ta cảm thấy thương cảm. Nào ngờ, anh Nam Xuyên đột nhiên lấy tay giành lấy bộ đồ trong tay tôi, trùm lên người tôi.
"Cái cô bé này chậm chạp quá!"
"A... Oa... Oa... không cần đâu... em... nóng quá... không cần..."
"Các người đang làm gì thế?"
Khi anh Nam Xuyên đang cố tròng bộ đồ ấy vào người tôi và tôi đang phản kháng quyết liệt, ngoài cửa đột nhiên vọng đến một giọng nói giận dữ nhưng lại rất dễ nghe.
Hả? Tôi vội vàng tròng bộ đồ đang trùm lên đầu rồi kéo xuống đến bụng. "Chị... chị Lai Tử!"
Ôi! Lần đầu tiên có thể nhìn gương mặt khả ái của chị Lai Tử ở khoảng cách gần thế này thật khiến mình hâm mộ.
"Cô không biết gõ cửa trước khi vào hay sao?" Anh Nam Xuyên chẳng nể nang nói với chị ấy.
Ui da! Cái gã này sao có thể ăn nói hung dữ với một người xinh đẹp chứ? Hơn nữa, rõ ràng là anh ta cũng đâu có gõ cửa mà vào đâu, mình còn chưa mắng một trận, anh ta có quyền gì mà hung dữ với chị Lai Tử?
"Anh..." Chỉ thấy mắt chị Lai Tử đỏ lên, dáng vẻ như vừa giận vừa uất ức rời khỏi phòng thay đồ. Hử! Chị ấy còn liếc tôi rồi mới bỏ đi.
Hả? Chuyện gì thế? Nhìn tôi làm gì? Chị ấy hiểu lầm cái gì à? Chẳng lẽ...
"Anh Nam Xuyên, chẳng lẽ anh là người con trai mà nghe đồn là chị Lai Tử yêu thầm đó phải không?" Tôi kinh ngạc la lên.
Anh Nam Xuyên tròng cái nón đen vào đầu tôi: "Đồ ngốc! Tất cả các cô gái ở trường này đều yêu thầm anh. Em có muốn thử không?" Nói xong, anh ta còn cười nham nhở, đi ra khỏi phòng thay đồ.
Hả? Đáng ghét! Mới có phản ứng chút xíu mà anh ta đã nói bậy rồi! Ai mà thèm yêu thầm anh ta chứ? Anh ta nói như thế càng khiến cho người khác khó xử. Hừ, thật tức quá!
Hết cách rồi, tôi vô cùng bất mãn mặc quần áo vào. Ủa? Đồ này to quá, đối với người cao 1,58 mét như tôi thì thật là lãng phí.
Tôi nhanh chóng rời khỏi phòng thay đồ, ai nhìn thấy tôi cũng trốn vào một góc cười khúc khích. Nói thật lúc này Nguyên Dạ cũng có hơi tốt với tôi một chút, anh ta chỉ nhìn tôi, ánh mắt và môi chẳng hề có ý cười giỡn, sau đó coi như không có chuyện gì vứt cho tôi một quyển sách dày cộm.
"Đây là kịch bản, trong 3 ngày cô phải đọc suôn sẻ. Một tuần sau phải thuộc lòng những chỗ gạch đỏ."
"Học thuộc? Mấy trăm trang lận đó! Em..." Tôi nhảy dựng lên! Tôi vừa định "đình công" lần nữa, nhưng gặp phải ánh mắt "âm hiểm" của anh Nam Xuyên trên sân khấu. "Thôi được rồi... em sẽ học thuộc..."
Thế là tôi bị nhét vào cái ô đen đó trên sân khấu.
"Đa Lâm! Mau mang cái ghế đến đây, cô bé này lùn quá, đầu không nhô lên được."
"Ha ha..." Câu nói của anh Nam Xuyên khiến cho tất cả mọi người xung quanh cười ầm lên. A, tôi đã hiểu rồi, thì ra người lùn như tôi chỉ là trò cười cho mấy người cao nghệu ấy thôi.
Đứng trên ghế, đầu của tôi cuối cùng cũng nhô lên được một chút, nhìn rõ được sân khấu. Ha! Chỗ này của tôi tuy hơi khó chịu nhưng để xem kịch thì là một vị trí tuyệt vời! Ha ha, hay thật!
"Các bạn diễn chú ý, lần diễn tập đầu tiên bắt đầu! Action!" Khi tôi còn đang thầm tự đắc trong lòng thì nghe thấy tiếng la lớn của phó đạo diễn Đa Lâm.
Ha? Bắt đầu rồi à? Nhưng chưa ai nói với mình là nên làm thế nào mà! Chẳng lẽ mình cứ đứng thừ ở đây thế này sao?
Thôi đi... Mấy người này chẳng có nhân tính... Không quan tâm nữa, thôi chẳng ai để ý đến mình, mình cũng chẳng để ý đến họ làm gì, dù gì mình cũng chẳng biết làm gì, đứng đây coi diễn kịch hay hơn! Nghĩ đến đấy, tôi quẳng cuốn sách sang một bên, hai tay chống lên sàn sân khấu, bắt đầu xem họ diễn kịch.
"Hả? Anh Đa Lâm, là bộ đồ này hả?" Tôi há hốc miệng ra nhìn trừng trừng vào bộ đồ đen thui giống như đồ dạ hành đi đêm trong phim vậy.
"Đúng rồi, đồ của người nhắc vở là như thế này mà."
Trong đầu tôi ong ong vô số dấu hỏi: "Người nhắc vở? Là vai diễn gì thế?"
Anh Đa Lâm như khó nghĩ: "Vai gì à? Ơ... Nếu xem nhất định muốn gọi nó là vai diễn cũng không phải là không được..."
"... Là ý gì thế?"
"Làm sao giải thích với em bây giờ? Ờ... Nghiêm túc mà nói thì người nhắc vở không được tính là một vai diễn, người này chỉ có nhiệm vụ gợi ý câu từ cho diễn viên trên sân khấu. Không biết là em có chú ý không, ở phía trước của sân khấu có một chỗ hơi nhô lên. Thực ra, bên dưới có một cái lỗ vừa đủ cao cho một người, người nhắc vở sẽ đứng ở trong đó để nhắc câu từ cho các diễn viên. Cho nên mới mặc đồ đen, để khán giả ngồi bên dưới không nhìn thấy..."
Người... nhắc vở? Hưm... Vỡ mộng rồi.
"Tiểu... Chí? Em không sao chứ?" Thấy tôi lộ ra vẻ thảm não vô cùng, anh Đa Lâm an ủi: "Đừng có buồn! Người nhắc vở là một người rất quan trọng trong một vở kịch, công việc này có mấy trăm năm lịch sử rồi đấy, và cho đến bây giờ vẫn được người ta coi trọng. Lúc trước, Tiểu Diệp làm người nhắc vở ở đây, nhưng do chuyển trường nên vị trí này vẫn còn trống. Em mới vừa chuyển đến mà đã có công việc quan trọng như thế, chứng tỏ là anh trưởng ban rất coi trọng em! Em..."
Thấy tôi vẫn cứ đứng thừ người ra đấy, chẳng có chút phản ứng nào, anh Đa Lâm không nói nữa mà chỉ thở ra.
Người... nhắc... vở...
Cái tên trưởng ban Nguyên Dạ thật đáng chết! Anh ta nhất định là đang trả thù mình. Nhất định là thế! Hừ, ngay cả con chó nhỏ cũng được lên sân khấu cho mọi người xem, còn mình thì lại đứng trong cái ô đen ngòm đó, hơn nữa còn "ẩn" đi nữa chứ! Đây... là sao? Nói không làm thì chẳng phải mất mặt lắm hay sao? Không làm được đâu! Tôi không làm cái việc ngốc nghếch này đâu!
Tôi dùng hết sức ném bộ đồ xuống đất, đang muốn kiếm Nguyên Dạ để "từ chức" thì ngày lúc ấy, một âm thanh lạnh lùng vang lên sau lưng tôi.
"Em Dương Hạ Chí phản bội lại trường, trà trộn vào đội cổ vũ của trường Thanh Phong để cổ vũ cho đối phương, hơn nữa tiếng cổ vũ đặc biệt to gây ảnh hưởng đến..."
"Hu hu hu! Anh Nam Xuyên đừng nói nữa! Em biết sai rồi mà!"
Ông trời ơi, sao không thể cho con chết đi cho rồi. Cái anh Nam Xuyên sao lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc thế này? Hơn nữa lại còn thích đọc mấy câu hù dọa đó nữa, đúng là một phù thủy xấu xa! Tề Thiên Đại Thánh bị vòng Kim Cô làm cho đầu óc nhức nhối kia ơi, bây giờ tôi đã hiểu được sự thống khổ của ngài rồi! Dương Hạ Chí tôi bây giờ còn thảm hơn ngài nữa!
"Cô bé! Đừng có vô dụng như thế chứ! Mau đi thay đồ đi!"
"Nhưng mà khó coi lắm đó! Đồ đen thui, nón đen, giày cũng đen. Người ta sẽ nghĩ em là con sâu bị nướng khét đó."
"Đồ ngốc! Màu đen mới gợi cảm chứ!"
Hả? Gợi cảm? Vậy mà anh ta cũng nghĩ ra được nữa sao? Đen thui thế này mà gợi cảm cái nỗi gì!
Tôi còn đang do dự không muốn mặc vào, đưa cái mặt thảm thương nhìn Nam Xuyên, hy vọng anh ta cảm thấy thương cảm. Nào ngờ, anh Nam Xuyên đột nhiên lấy tay giành lấy bộ đồ trong tay tôi, trùm lên người tôi.
"Cái cô bé này chậm chạp quá!"
"A... Oa... Oa... không cần đâu... em... nóng quá... không cần..."
"Các người đang làm gì thế?"
Khi anh Nam Xuyên đang cố tròng bộ đồ ấy vào người tôi và tôi đang phản kháng quyết liệt, ngoài cửa đột nhiên vọng đến một giọng nói giận dữ nhưng lại rất dễ nghe.
Hả? Tôi vội vàng tròng bộ đồ đang trùm lên đầu rồi kéo xuống đến bụng. "Chị... chị Lai Tử!"
Ôi! Lần đầu tiên có thể nhìn gương mặt khả ái của chị Lai Tử ở khoảng cách gần thế này thật khiến mình hâm mộ.
"Cô không biết gõ cửa trước khi vào hay sao?" Anh Nam Xuyên chẳng nể nang nói với chị ấy.
Ui da! Cái gã này sao có thể ăn nói hung dữ với một người xinh đẹp chứ? Hơn nữa, rõ ràng là anh ta cũng đâu có gõ cửa mà vào đâu, mình còn chưa mắng một trận, anh ta có quyền gì mà hung dữ với chị Lai Tử?
"Anh..." Chỉ thấy mắt chị Lai Tử đỏ lên, dáng vẻ như vừa giận vừa uất ức rời khỏi phòng thay đồ. Hử! Chị ấy còn liếc tôi rồi mới bỏ đi.
Hả? Chuyện gì thế? Nhìn tôi làm gì? Chị ấy hiểu lầm cái gì à? Chẳng lẽ...
"Anh Nam Xuyên, chẳng lẽ anh là người con trai mà nghe đồn là chị Lai Tử yêu thầm đó phải không?" Tôi kinh ngạc la lên.
Anh Nam Xuyên tròng cái nón đen vào đầu tôi: "Đồ ngốc! Tất cả các cô gái ở trường này đều yêu thầm anh. Em có muốn thử không?" Nói xong, anh ta còn cười nham nhở, đi ra khỏi phòng thay đồ.
Hả? Đáng ghét! Mới có phản ứng chút xíu mà anh ta đã nói bậy rồi! Ai mà thèm yêu thầm anh ta chứ? Anh ta nói như thế càng khiến cho người khác khó xử. Hừ, thật tức quá!
Hết cách rồi, tôi vô cùng bất mãn mặc quần áo vào. Ủa? Đồ này to quá, đối với người cao 1,58 mét như tôi thì thật là lãng phí.
Tôi nhanh chóng rời khỏi phòng thay đồ, ai nhìn thấy tôi cũng trốn vào một góc cười khúc khích. Nói thật lúc này Nguyên Dạ cũng có hơi tốt với tôi một chút, anh ta chỉ nhìn tôi, ánh mắt và môi chẳng hề có ý cười giỡn, sau đó coi như không có chuyện gì vứt cho tôi một quyển sách dày cộm.
"Đây là kịch bản, trong 3 ngày cô phải đọc suôn sẻ. Một tuần sau phải thuộc lòng những chỗ gạch đỏ."
"Học thuộc? Mấy trăm trang lận đó! Em..." Tôi nhảy dựng lên! Tôi vừa định "đình công" lần nữa, nhưng gặp phải ánh mắt "âm hiểm" của anh Nam Xuyên trên sân khấu. "Thôi được rồi... em sẽ học thuộc..."
Thế là tôi bị nhét vào cái ô đen đó trên sân khấu.
"Đa Lâm! Mau mang cái ghế đến đây, cô bé này lùn quá, đầu không nhô lên được."
"Ha ha..." Câu nói của anh Nam Xuyên khiến cho tất cả mọi người xung quanh cười ầm lên. A, tôi đã hiểu rồi, thì ra người lùn như tôi chỉ là trò cười cho mấy người cao nghệu ấy thôi.
Đứng trên ghế, đầu của tôi cuối cùng cũng nhô lên được một chút, nhìn rõ được sân khấu. Ha! Chỗ này của tôi tuy hơi khó chịu nhưng để xem kịch thì là một vị trí tuyệt vời! Ha ha, hay thật!
"Các bạn diễn chú ý, lần diễn tập đầu tiên bắt đầu! Action!" Khi tôi còn đang thầm tự đắc trong lòng thì nghe thấy tiếng la lớn của phó đạo diễn Đa Lâm.
Ha? Bắt đầu rồi à? Nhưng chưa ai nói với mình là nên làm thế nào mà! Chẳng lẽ mình cứ đứng thừ ở đây thế này sao?
Thôi đi... Mấy người này chẳng có nhân tính... Không quan tâm nữa, thôi chẳng ai để ý đến mình, mình cũng chẳng để ý đến họ làm gì, dù gì mình cũng chẳng biết làm gì, đứng đây coi diễn kịch hay hơn! Nghĩ đến đấy, tôi quẳng cuốn sách sang một bên, hai tay chống lên sàn sân khấu, bắt đầu xem họ diễn kịch.