Chương 80
Trưa hôm sau, Quân Lạc Huy đang ở trong ngự thư phòng xử lý công vụ, sau khi nghe Thân Hoài bẩm báo sự việc, cả người hắn từ trên ghế đứng bật dậy, hắn hỏi Thân Hoài với vẻ mặt đầy nghi ngờ: "Ngươi nói sao? Lâm Mật Nhi biến mất rồi? Sao có thể chứ?"
Thân Hoài nhún vai và nói: "Hôm nay định đến chỗ Lâm Mật Nhi hạ cổ lên người cô ta để cô ta ngày mai ngoan ngoãn nghe lời, nhưng khi thần đến lãnh cung, trong phòng một người cũng không có, thần tìm khắp lãnh cung đến cả bóng người cũng không thấy."
Nghe Thân Hoài một lần nữa xác nhận chuyện này, sắc mặt của Quân Lạc Huy không thể dùng từ "khó coi" để diễn tả được nữa, nếu thật sự muốn diễn tả thì chỉ có thể nói, sắc mặt Quân Lạc Huy lúc này tím tái, sắp sửa bùng nổ. Hắn dừng việc đang làm lại, nói với Thân Hoài: "Trẫm với ngươi đi xem lần nữa."
Từ tận đáy lòng, Quân Lạc Huy không tin Lâm Mật Nhi lại có thể biến mất mà còn biến mất một cách âm thầm lặng lẽ, ngay cả ám vệ hắn bố trí ở đó cũng hoàn toàn không biết, không lẽ là quỷ thần mang Lâm Mật Nhi đi sao!
Sau khi thay quần áo, Quân Lạc Huy dẫn theo Thân Hoài, né tránh tất cả mọi người trong cung, cuối cùng xuất hiện ở khu vực gần lãnh cung, nơi hẻo lánh nhất trong hoàng cung. Ra khỏi mật đạo, hai người lập tức đi về phía lãnh cung, sau khi vào lãnh cung, Quân Lạc Huy lập tức đi đến phòng của Lâm Mật Nhi.
Đẩy cửa bước vào, Quân Lạc Huy quét mắt nhìn khắp căn phòng, mọi thứ trong phòng đều ngăn nắp chỉnh tề, không có dấu vết của sự chống cự, cũng không có chỗ nào không ổn. Cũng tức là Lâm Mật Nhi tự nguyện đi theo người kia.
Một lúc sau, Quân Lạc Huy quay người rời khỏi căn phòng mà chỉ nhìn sơ qua là đã thấy rõ mọi thứ, hắn tìm kiếm khắp nơi trong lãnh cung, nhưng lúc này trong lòng hắn đã tin vào lời nói của Thân Hoài, Lâm Mật Nhi biến mất rồi, hoặc có thể nói là bị người khác đưa đi rồi.
Sau khi đi một vòng lãnh cung, Quân Lạc Huy với vẻ mặt tối sầm ngồi trong phòng Lâm Mật Nhi, qua một lúc mới nói với Thân Hoài đi theo hắn từ nãy giờ: "Ở đây, ngoài trừ mấy người chúng ta biết đến sự tồn tại của Lâm Mật Nhi, tuyệt đối không có người khác biết, rốt cuộc là ai đã cướp người đi!"
Thân Hoài ngồi một bên, nói với Quân Lạc Huy: "Ngài không thấy lạ khi thần là người đầu tiên phát hiện chuyện này sao? Đáng lý ra thì ám vệ ngài bố trí ở đây phải là người đầu tiên phát hiện mới phải chứ? Sao đến giờ cũng không thấy ai đến bẩm báo với ngài?"
Nhắc đến vấn đề này, Quân Lạc Huy mới nhớ ra, đúng như những gì Thân Hoài nói, hắn ra lệnh cho Ám Kỳ đích thân canh chừng Lâm Mật Nhi, không lý nào Thân Hoài phát hiện ra mà hắn ta lại không phát hiện, nhưng cho tới giờ cũng không thấy Ám Kỳ xuất hiện, hoặc là chuyện này do Ám Kỳ làm, hoặc là Ám Kỳ đã xảy ra chuyện.
Cũng tại khi nãy hắn giận quá mất khôn, không chú ý đến điểm này, ai biểu Lâm Mật Nhi là nhân vật vô cùng quan trọng trong buổi lễ ngày mai chứ, khiến tất cả tâm tư của hắn đều đặt lên người Lâm Mật Nhi. Trong lòng hắn vô cùng buồn phiền vì bản thân không thể phân tích rõ tình hình.
Hít sâu một hơi, Quân Lạc Huy nói vào khoảng không trong phòng: "Ám Tầm, lập tức tập hợp tất cả ám vệ đến đây!"
Đến lúc này, Ám Tầm vẫn luôn theo sát, một bước cũng không rời Quân Lạc Huy mới xuất hiện trước mặt Quân Lạc Huy, quỳ một gối trên đất và nói: "Dạ, thuộc hạ lập tức đi ngay."
Không bao lâu sau, tất cả chín ám vệ, bao gồm cả Ám Tầm đều xuất hiện trước mặt Quân Lạc Huy. Bình thường, ngoài Ám Tầm, Ám Lân và Ám Kỳ, ba ám vệ có chữ "Ám", những ám vệ khác đều dùng số làm mật danh và không được trực tiếp gặp Quân Lạc Huy.
Quân Lạc Huy nhìn tất cả ám vệ một lượt rồi mới lên tiếng: "Trước tối nay, không cần biết các ngươi dùng cách gì, trẫm chỉ mong các người tìm thấy Ám Kỳ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Trẫm cho phép các ngươi dùng Ngô Hoàng lệnh, tất cả binh lực trong cung đều có thể sử dụng!"
Đến lúc này, hắn cũng không sợ bị người ngoài biết hắn sắp có hành động hay không, Lâm Mật Nhi liên quan đến các kế hoạch sau này, cho dù không vì đại điển phong hậu ngày mai, chỉ cần có Lâm Mật Nhi trong tay, hắn sẽ có vô số kế hoạch về sau.
"Dạ, thuộc hạ tuân lệnh!"
Sau đó, tất cả ám vệ lập tức chia nhau ra hành động, Quân Lạc Huy lần đầu cho phép những ám vệ này sử dụng quyền lợi của Ngô Hoàng lệnh. Trong bóng tối, cả hoàng cung đều bị lúc soát một cách trắng trợn, đồng thời, cũng vì lục soát một cách không kiêng nể nên cho dù là trong bóng tối cũng khiến rất nhiều người trong cung mơ hồ phát giác ra gì đó.
Văn Cảnh Dương ở trong đình viện Lê Tuyền thật sự đã cảm nhận được, sau khi cậu rời khỏi phòng và quay lại liền có cảm giác đồ đạc trong phòng đã bị người khác lục lọi, việc này khiến cậu nhíu chặt mày, sau đó cất tiếng gọi: "Ám Lân, vừa nãy có phải có người đến không?"
"Bẩm điện hạ, vừa nãy ám vệ chữ "Vệ" mang theo Ngô Hoàng lệnh đến đây lục soát, vì vậy thuộc hạ không ngăn cản." Một giọng nói yếu ớt được truyền đến nhưng Ám Lân không hề xuất hiện.
"Ngô Hoàng lệnh?" Lần đầu tiên cậu nghe đến thứ này, bất giác lập lại lần nữa.
"Dạ phải, thị vệ có Ngô Hoàng lệnh có thể lúc soát bất kỳ nơi nào trong cung, mọi người đều không được ngăn cản."
"Ý ngươi là hoàng thượng nghi ngờ là ta làm sao?" Nhưng khi hỏi ra câu này, tự Văn Cảnh Dương cũng phủ nhận, nếu Quân Lạc Huy nghi ngờ sẽ trực tiếp đến hỏi cậu, không cần sai người đến tìm, đây có lẽ cũng chỉ là làm theo phép mà thôi.
Quả nhiên, Ám Lân cũng phủ nhận: "Không đâu ạ, hoàng thượng nghi ngờ ai cũng sẽ không nghi ngờ điện hạ."
Mà lúc này, Văn Cảnh Dương lại suy nghĩ mình có phải nên nói với Quân Lạc Huy một tiếng không? Cậu vốn không định giấu quá lâu, không ngờ rằng Quân Lạc Huy lại có hành động lớn như vậy, nhưng bây giờ cậu lại không có cách nào ra khỏi đình viện này, suy nghĩ một lúc, Văn Cảnh Dương nói với Ám Lân: "Ám Lân, ngươi giúp ta đưa lá thư cho hoàng thượng."
"Dạ, thuộc hạ đi ngay."
......
Khi Quân Lạc Huy đọc được lá thư Ám Lân giao cho mình, cả người hắn đều ngây ra, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào, qua một lúc, Quân Lạc Huy mới từ trong bức thư trong tay mà ngẩng đầu lên.
Sau đó liền thấy Quân Lạc Huy mặt mày nhăn nhó hỏi Ám Lân: "Người là do Cảnh Dương sai ngươi đưa đi? Làm sao hắn biết Lâm Mật Nhi có thai? Trẫm nhớ trẫm đã nói tuyệt đối không cho Cảnh Dương biết chuyện này!"
"Thuộc hạ nhận tội." Không nhiều lời, Ám Lân sau khi nghe Quân Lạc Huy hỏi lập tức cúi đầu nhận tội.
Quân Lạc Huy lúc này chỉ muốn chém Ám Lân ra từng mảnh, hắn chỉ thấy bây giờ đầu hắn đau lên từng cơn, Quân Lạc Huy ấn tay lên trán, giọng nói lạnh lùng hỏi: "Ai cho phép ngươi làm vậy?! Ngươi muốn chết phải không!"
Ám Lân im lặng một lúc rồi mới trả lời: "Trong bụng người đàn bà đó có đứa con duy nhất của ngài, chỉ có nói với điện hạ mới có thể giữ lại đứa bé đó." Ám Lân nói xong lại im lặng không nói gì thêm.
Chuyện này bỗng chốc khiến Quân Lạc Huy phạt cũng không được, không phạt cũng không được, Quân Lạc Huy thở dài rồi hỏi Ám Lân: "Cảnh Dương có phản ứng gì?" Trong lời nói còn có chút lo lắng.
"Điện hạ chỉ có lúc đầu là vô cùng kinh ngạc, sau đó lập tức sai thuộc hạ đưa người đi giấu và không được để người của hoàng thượng phát hiện."
Nghe những lời này, Quân Lạc Huy thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng có chút thấp thỏm lo sợ. Hắn mừng vì Văn Cảnh Dương không giận hắn nhưng cũng mâu thuẫn sao lại không giận chứ? Tâm trạng vô cùng phức tạp mà người ngoài không thể giải thích được.
Khiến hắn thậm chí muốn ngay lập tức bỏ mặc tất cả, đến đình viện Lê Tuyền gặp Văn Cảnh Dương, nhưng suy nghĩ này bị hắn dằn xuống, ngày mai là đại điển phong hậu, theo lẽ thường, đêm trước đại điển hoàng thượng và hoàng hậu không được gặp nhau, đây cũng chính là lý do vì sao Quân Lạc Huy không lập tức đến chỗ Văn Cảnh Dương.
"Ám Kỳ đâu? Có phải cũng bị ngươi đưa đi rồi không?" Mặc dù trong lòng nghĩ rất nhiều chuyện nhưng Quân Lạc Huy cũng không thể biểu hiện ra trước mặt Ám Lân, nhớ đến Ám Kỳ bị mất tích, Quân Lạc Huy liền chuyển đề tài và hỏi Ám Lân.
Ám Lân gật đầu thừa nhận: "Là thuộc hạ đánh lén Ám Kỳ, lúc này hắn ta đang ở chung với Lâm Mật Nhi, hoàng thượng đừng trách tội hắn, tất cả là lỗi của thuộc hạ."
Đối với việc này, Quân Lạc Huy khẽ nheo mắt lại, ám vệ của hắn vẫn không đủ cẩn thận, mặc dù biết rõ Ám Lân một lòng muốn tốt cho hắn nhưng Ám Lân làm vậy cũng khiến Quân Lạc Huy có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến con người của Ám Lân, Quân Lạc Huy cũng cảm thấy nhẹ nhóm, dễ chịu hơn. Kiếp trước, Ám Lân theo Quân Lạc Hải không phải cũng một lòng vì Quân Lạc Hải sao?
"Được rồi, trẫm không trách tội ngươi. Trước mắt, nếu Văn Cảnh Dương không muốn giao Lâm Mật Nhi ra thì trẫm cũng không hỏi nhiều nữa. Ngươi trở về nói với Cảnh Dương, ngày mai dù xảy ra chuyện gì đều có trẫm lo hết, cho dù không có Lâm Mật Nhi trẫm cũng có thể giải quyết ổn thỏa mọi chuyện." Quân Lạc Huy từ tốn nói, sau đó dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục nói: "Nhưng trẫm không muốn chuyện như thế này xảy ra một lần nữa. Đặc biệt là vì hành động của ngươi mà đẩy Cảnh Dương vào chỗ nguy hiểm, ta mong ngươi hãy nhớ kĩ, đối với ngươi mà nói, việc trung thành với Cảnh Dương quan trọng hơn việc trung thành với ta."
"Dạ, thuộc hạ khắc ghi lời dạy của hoàng thượng. Cho dù có hi sinh tính mạng, thuộc hạ cũng sẽ trung thành với điện hạ." Ám Lân hơi ngước đầu lên, nhìn Quân Lạc Huy với ánh mắt kiên định và nói.
Quân Lạc Huy rất hài lòng với ánh mắt của Ám Lân, bấy giờ hắn mới gật đầu, cho Ám Lân lui xuống. Đợi Ám Lân lui xuống, Quân Lạc Huy mới gọi Ám Tầm và nói với hắn ta: "Trong cung cứ tiếp tục lục soát, Ngô Hoàng lệnh đã phát ra vậy thì cứ cẩn thận lục soát một lượt cũng tốt. Nói không chừng còn tìm ra được điều thú vị cũng nên."
"Dạ, chỉ có điều, hoàng thượng thật sự không cần hỏi điện hạ chỗ ở của Lâm Mật Nhi sao?" Ám Tầm do dự một lúc mới hỏi ra sự nghi hoặc trong lòng mình.
Quân Lạc Huy lắc đầu, Văn Cảnh Dương nếu đã có tính toán thì cho dù hắn nói thế nào, Văn Cảnh Dương cũng sẽ không nói cho hắn biết, có lẽ hắn phải đợi đến lúc Lâm Mật Nhi lâm bồn mới có thể gặp được người đàn bà này. Thời gian nửa năm... Thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Khoát tay để Ám Tầm lui xuống, Quân Lạc Huy mới cầm một bản tấu chương bên cạnh lên, bên trên viết rõ tình hình mới nhất của Tây Cương, trong đó nói rõ việc thay đổi quyền lực ở Tây Cương đã hoàn tất, cũng tức là ngày Tây Cương tấn công Quân Nguyên của bọn họ sợ rằng không còn xa nữa.
Hắn nóng lòng muốn lập Văn Cảnh Dương làm hoàng hậu cũng là vì cân nhắc đến vấn đề này. Nếu hắn xuất chinh, trong cung nhất định phải có một người mà hắn tin tưởng hơn nữa còn phải đủ phân lượng để trấn giữ, người này chỉ có thể là Văn Cảnh Dương. Hắn nhớ rất rõ, ở kiếp trước, khi chiến tranh Tây Cương nổ ra, đủ loại tin đồn được truyền đi khắp trong cung, thậm chí còn truyền ra khắp nơi trong kinh thành, nếu không phải lúc đó hắn rút về kinh thành cũng không biết trong cung sẽ loạn đến mức nào.
"Chiến tranh sắp bắt đầu rồi... Lần này nhất định phải tiêu diệt tận gốc hậu hoạn." Nhìn tấu chương trong tay, Quân Lạc Huy tự nhủ.
......
Sáng sớm ngày thứ hai, có thể nói cả hoàng cung bỗng chốc trở nên vô cùng bận rộn, lan tỏa đến cả đình viện Lê Tuyền, vốn dĩ là nơi yên tĩnh nhất. Bầu không khí yên tĩnh trong hai ngày qua đã hoàn toàn thay đổi chỉ sau một đêm, khắp nơi đều được treo các dải lụa đỏ và chữ "song hỷ".
Sáng sớm, Văn Cảnh Dương từ trong giấc mộng bị đánh thức dậy, cậu giật mình khi nhìn thấy cả phòng đều là dải lụa đỏ, xém chút còn tưởng mình ngủ nhầm phòng. Mà lúc này, An công công cùng với Lục Tam mà hai ngày nay không gặp đều đang đứng bên giường cậu với vẻ mặt tươi cười và nói: "Điện hạ dậy thôi, chúng nô tài phải trang điểm, chải tóc cho điện hạ rồi, hôm nay là đại điển phong hậu của điện hạ đó."
Thân Hoài nhún vai và nói: "Hôm nay định đến chỗ Lâm Mật Nhi hạ cổ lên người cô ta để cô ta ngày mai ngoan ngoãn nghe lời, nhưng khi thần đến lãnh cung, trong phòng một người cũng không có, thần tìm khắp lãnh cung đến cả bóng người cũng không thấy."
Nghe Thân Hoài một lần nữa xác nhận chuyện này, sắc mặt của Quân Lạc Huy không thể dùng từ "khó coi" để diễn tả được nữa, nếu thật sự muốn diễn tả thì chỉ có thể nói, sắc mặt Quân Lạc Huy lúc này tím tái, sắp sửa bùng nổ. Hắn dừng việc đang làm lại, nói với Thân Hoài: "Trẫm với ngươi đi xem lần nữa."
Từ tận đáy lòng, Quân Lạc Huy không tin Lâm Mật Nhi lại có thể biến mất mà còn biến mất một cách âm thầm lặng lẽ, ngay cả ám vệ hắn bố trí ở đó cũng hoàn toàn không biết, không lẽ là quỷ thần mang Lâm Mật Nhi đi sao!
Sau khi thay quần áo, Quân Lạc Huy dẫn theo Thân Hoài, né tránh tất cả mọi người trong cung, cuối cùng xuất hiện ở khu vực gần lãnh cung, nơi hẻo lánh nhất trong hoàng cung. Ra khỏi mật đạo, hai người lập tức đi về phía lãnh cung, sau khi vào lãnh cung, Quân Lạc Huy lập tức đi đến phòng của Lâm Mật Nhi.
Đẩy cửa bước vào, Quân Lạc Huy quét mắt nhìn khắp căn phòng, mọi thứ trong phòng đều ngăn nắp chỉnh tề, không có dấu vết của sự chống cự, cũng không có chỗ nào không ổn. Cũng tức là Lâm Mật Nhi tự nguyện đi theo người kia.
Một lúc sau, Quân Lạc Huy quay người rời khỏi căn phòng mà chỉ nhìn sơ qua là đã thấy rõ mọi thứ, hắn tìm kiếm khắp nơi trong lãnh cung, nhưng lúc này trong lòng hắn đã tin vào lời nói của Thân Hoài, Lâm Mật Nhi biến mất rồi, hoặc có thể nói là bị người khác đưa đi rồi.
Sau khi đi một vòng lãnh cung, Quân Lạc Huy với vẻ mặt tối sầm ngồi trong phòng Lâm Mật Nhi, qua một lúc mới nói với Thân Hoài đi theo hắn từ nãy giờ: "Ở đây, ngoài trừ mấy người chúng ta biết đến sự tồn tại của Lâm Mật Nhi, tuyệt đối không có người khác biết, rốt cuộc là ai đã cướp người đi!"
Thân Hoài ngồi một bên, nói với Quân Lạc Huy: "Ngài không thấy lạ khi thần là người đầu tiên phát hiện chuyện này sao? Đáng lý ra thì ám vệ ngài bố trí ở đây phải là người đầu tiên phát hiện mới phải chứ? Sao đến giờ cũng không thấy ai đến bẩm báo với ngài?"
Nhắc đến vấn đề này, Quân Lạc Huy mới nhớ ra, đúng như những gì Thân Hoài nói, hắn ra lệnh cho Ám Kỳ đích thân canh chừng Lâm Mật Nhi, không lý nào Thân Hoài phát hiện ra mà hắn ta lại không phát hiện, nhưng cho tới giờ cũng không thấy Ám Kỳ xuất hiện, hoặc là chuyện này do Ám Kỳ làm, hoặc là Ám Kỳ đã xảy ra chuyện.
Cũng tại khi nãy hắn giận quá mất khôn, không chú ý đến điểm này, ai biểu Lâm Mật Nhi là nhân vật vô cùng quan trọng trong buổi lễ ngày mai chứ, khiến tất cả tâm tư của hắn đều đặt lên người Lâm Mật Nhi. Trong lòng hắn vô cùng buồn phiền vì bản thân không thể phân tích rõ tình hình.
Hít sâu một hơi, Quân Lạc Huy nói vào khoảng không trong phòng: "Ám Tầm, lập tức tập hợp tất cả ám vệ đến đây!"
Đến lúc này, Ám Tầm vẫn luôn theo sát, một bước cũng không rời Quân Lạc Huy mới xuất hiện trước mặt Quân Lạc Huy, quỳ một gối trên đất và nói: "Dạ, thuộc hạ lập tức đi ngay."
Không bao lâu sau, tất cả chín ám vệ, bao gồm cả Ám Tầm đều xuất hiện trước mặt Quân Lạc Huy. Bình thường, ngoài Ám Tầm, Ám Lân và Ám Kỳ, ba ám vệ có chữ "Ám", những ám vệ khác đều dùng số làm mật danh và không được trực tiếp gặp Quân Lạc Huy.
Quân Lạc Huy nhìn tất cả ám vệ một lượt rồi mới lên tiếng: "Trước tối nay, không cần biết các ngươi dùng cách gì, trẫm chỉ mong các người tìm thấy Ám Kỳ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Trẫm cho phép các ngươi dùng Ngô Hoàng lệnh, tất cả binh lực trong cung đều có thể sử dụng!"
Đến lúc này, hắn cũng không sợ bị người ngoài biết hắn sắp có hành động hay không, Lâm Mật Nhi liên quan đến các kế hoạch sau này, cho dù không vì đại điển phong hậu ngày mai, chỉ cần có Lâm Mật Nhi trong tay, hắn sẽ có vô số kế hoạch về sau.
"Dạ, thuộc hạ tuân lệnh!"
Sau đó, tất cả ám vệ lập tức chia nhau ra hành động, Quân Lạc Huy lần đầu cho phép những ám vệ này sử dụng quyền lợi của Ngô Hoàng lệnh. Trong bóng tối, cả hoàng cung đều bị lúc soát một cách trắng trợn, đồng thời, cũng vì lục soát một cách không kiêng nể nên cho dù là trong bóng tối cũng khiến rất nhiều người trong cung mơ hồ phát giác ra gì đó.
Văn Cảnh Dương ở trong đình viện Lê Tuyền thật sự đã cảm nhận được, sau khi cậu rời khỏi phòng và quay lại liền có cảm giác đồ đạc trong phòng đã bị người khác lục lọi, việc này khiến cậu nhíu chặt mày, sau đó cất tiếng gọi: "Ám Lân, vừa nãy có phải có người đến không?"
"Bẩm điện hạ, vừa nãy ám vệ chữ "Vệ" mang theo Ngô Hoàng lệnh đến đây lục soát, vì vậy thuộc hạ không ngăn cản." Một giọng nói yếu ớt được truyền đến nhưng Ám Lân không hề xuất hiện.
"Ngô Hoàng lệnh?" Lần đầu tiên cậu nghe đến thứ này, bất giác lập lại lần nữa.
"Dạ phải, thị vệ có Ngô Hoàng lệnh có thể lúc soát bất kỳ nơi nào trong cung, mọi người đều không được ngăn cản."
"Ý ngươi là hoàng thượng nghi ngờ là ta làm sao?" Nhưng khi hỏi ra câu này, tự Văn Cảnh Dương cũng phủ nhận, nếu Quân Lạc Huy nghi ngờ sẽ trực tiếp đến hỏi cậu, không cần sai người đến tìm, đây có lẽ cũng chỉ là làm theo phép mà thôi.
Quả nhiên, Ám Lân cũng phủ nhận: "Không đâu ạ, hoàng thượng nghi ngờ ai cũng sẽ không nghi ngờ điện hạ."
Mà lúc này, Văn Cảnh Dương lại suy nghĩ mình có phải nên nói với Quân Lạc Huy một tiếng không? Cậu vốn không định giấu quá lâu, không ngờ rằng Quân Lạc Huy lại có hành động lớn như vậy, nhưng bây giờ cậu lại không có cách nào ra khỏi đình viện này, suy nghĩ một lúc, Văn Cảnh Dương nói với Ám Lân: "Ám Lân, ngươi giúp ta đưa lá thư cho hoàng thượng."
"Dạ, thuộc hạ đi ngay."
......
Khi Quân Lạc Huy đọc được lá thư Ám Lân giao cho mình, cả người hắn đều ngây ra, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào, qua một lúc, Quân Lạc Huy mới từ trong bức thư trong tay mà ngẩng đầu lên.
Sau đó liền thấy Quân Lạc Huy mặt mày nhăn nhó hỏi Ám Lân: "Người là do Cảnh Dương sai ngươi đưa đi? Làm sao hắn biết Lâm Mật Nhi có thai? Trẫm nhớ trẫm đã nói tuyệt đối không cho Cảnh Dương biết chuyện này!"
"Thuộc hạ nhận tội." Không nhiều lời, Ám Lân sau khi nghe Quân Lạc Huy hỏi lập tức cúi đầu nhận tội.
Quân Lạc Huy lúc này chỉ muốn chém Ám Lân ra từng mảnh, hắn chỉ thấy bây giờ đầu hắn đau lên từng cơn, Quân Lạc Huy ấn tay lên trán, giọng nói lạnh lùng hỏi: "Ai cho phép ngươi làm vậy?! Ngươi muốn chết phải không!"
Ám Lân im lặng một lúc rồi mới trả lời: "Trong bụng người đàn bà đó có đứa con duy nhất của ngài, chỉ có nói với điện hạ mới có thể giữ lại đứa bé đó." Ám Lân nói xong lại im lặng không nói gì thêm.
Chuyện này bỗng chốc khiến Quân Lạc Huy phạt cũng không được, không phạt cũng không được, Quân Lạc Huy thở dài rồi hỏi Ám Lân: "Cảnh Dương có phản ứng gì?" Trong lời nói còn có chút lo lắng.
"Điện hạ chỉ có lúc đầu là vô cùng kinh ngạc, sau đó lập tức sai thuộc hạ đưa người đi giấu và không được để người của hoàng thượng phát hiện."
Nghe những lời này, Quân Lạc Huy thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng có chút thấp thỏm lo sợ. Hắn mừng vì Văn Cảnh Dương không giận hắn nhưng cũng mâu thuẫn sao lại không giận chứ? Tâm trạng vô cùng phức tạp mà người ngoài không thể giải thích được.
Khiến hắn thậm chí muốn ngay lập tức bỏ mặc tất cả, đến đình viện Lê Tuyền gặp Văn Cảnh Dương, nhưng suy nghĩ này bị hắn dằn xuống, ngày mai là đại điển phong hậu, theo lẽ thường, đêm trước đại điển hoàng thượng và hoàng hậu không được gặp nhau, đây cũng chính là lý do vì sao Quân Lạc Huy không lập tức đến chỗ Văn Cảnh Dương.
"Ám Kỳ đâu? Có phải cũng bị ngươi đưa đi rồi không?" Mặc dù trong lòng nghĩ rất nhiều chuyện nhưng Quân Lạc Huy cũng không thể biểu hiện ra trước mặt Ám Lân, nhớ đến Ám Kỳ bị mất tích, Quân Lạc Huy liền chuyển đề tài và hỏi Ám Lân.
Ám Lân gật đầu thừa nhận: "Là thuộc hạ đánh lén Ám Kỳ, lúc này hắn ta đang ở chung với Lâm Mật Nhi, hoàng thượng đừng trách tội hắn, tất cả là lỗi của thuộc hạ."
Đối với việc này, Quân Lạc Huy khẽ nheo mắt lại, ám vệ của hắn vẫn không đủ cẩn thận, mặc dù biết rõ Ám Lân một lòng muốn tốt cho hắn nhưng Ám Lân làm vậy cũng khiến Quân Lạc Huy có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến con người của Ám Lân, Quân Lạc Huy cũng cảm thấy nhẹ nhóm, dễ chịu hơn. Kiếp trước, Ám Lân theo Quân Lạc Hải không phải cũng một lòng vì Quân Lạc Hải sao?
"Được rồi, trẫm không trách tội ngươi. Trước mắt, nếu Văn Cảnh Dương không muốn giao Lâm Mật Nhi ra thì trẫm cũng không hỏi nhiều nữa. Ngươi trở về nói với Cảnh Dương, ngày mai dù xảy ra chuyện gì đều có trẫm lo hết, cho dù không có Lâm Mật Nhi trẫm cũng có thể giải quyết ổn thỏa mọi chuyện." Quân Lạc Huy từ tốn nói, sau đó dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục nói: "Nhưng trẫm không muốn chuyện như thế này xảy ra một lần nữa. Đặc biệt là vì hành động của ngươi mà đẩy Cảnh Dương vào chỗ nguy hiểm, ta mong ngươi hãy nhớ kĩ, đối với ngươi mà nói, việc trung thành với Cảnh Dương quan trọng hơn việc trung thành với ta."
"Dạ, thuộc hạ khắc ghi lời dạy của hoàng thượng. Cho dù có hi sinh tính mạng, thuộc hạ cũng sẽ trung thành với điện hạ." Ám Lân hơi ngước đầu lên, nhìn Quân Lạc Huy với ánh mắt kiên định và nói.
Quân Lạc Huy rất hài lòng với ánh mắt của Ám Lân, bấy giờ hắn mới gật đầu, cho Ám Lân lui xuống. Đợi Ám Lân lui xuống, Quân Lạc Huy mới gọi Ám Tầm và nói với hắn ta: "Trong cung cứ tiếp tục lục soát, Ngô Hoàng lệnh đã phát ra vậy thì cứ cẩn thận lục soát một lượt cũng tốt. Nói không chừng còn tìm ra được điều thú vị cũng nên."
"Dạ, chỉ có điều, hoàng thượng thật sự không cần hỏi điện hạ chỗ ở của Lâm Mật Nhi sao?" Ám Tầm do dự một lúc mới hỏi ra sự nghi hoặc trong lòng mình.
Quân Lạc Huy lắc đầu, Văn Cảnh Dương nếu đã có tính toán thì cho dù hắn nói thế nào, Văn Cảnh Dương cũng sẽ không nói cho hắn biết, có lẽ hắn phải đợi đến lúc Lâm Mật Nhi lâm bồn mới có thể gặp được người đàn bà này. Thời gian nửa năm... Thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Khoát tay để Ám Tầm lui xuống, Quân Lạc Huy mới cầm một bản tấu chương bên cạnh lên, bên trên viết rõ tình hình mới nhất của Tây Cương, trong đó nói rõ việc thay đổi quyền lực ở Tây Cương đã hoàn tất, cũng tức là ngày Tây Cương tấn công Quân Nguyên của bọn họ sợ rằng không còn xa nữa.
Hắn nóng lòng muốn lập Văn Cảnh Dương làm hoàng hậu cũng là vì cân nhắc đến vấn đề này. Nếu hắn xuất chinh, trong cung nhất định phải có một người mà hắn tin tưởng hơn nữa còn phải đủ phân lượng để trấn giữ, người này chỉ có thể là Văn Cảnh Dương. Hắn nhớ rất rõ, ở kiếp trước, khi chiến tranh Tây Cương nổ ra, đủ loại tin đồn được truyền đi khắp trong cung, thậm chí còn truyền ra khắp nơi trong kinh thành, nếu không phải lúc đó hắn rút về kinh thành cũng không biết trong cung sẽ loạn đến mức nào.
"Chiến tranh sắp bắt đầu rồi... Lần này nhất định phải tiêu diệt tận gốc hậu hoạn." Nhìn tấu chương trong tay, Quân Lạc Huy tự nhủ.
......
Sáng sớm ngày thứ hai, có thể nói cả hoàng cung bỗng chốc trở nên vô cùng bận rộn, lan tỏa đến cả đình viện Lê Tuyền, vốn dĩ là nơi yên tĩnh nhất. Bầu không khí yên tĩnh trong hai ngày qua đã hoàn toàn thay đổi chỉ sau một đêm, khắp nơi đều được treo các dải lụa đỏ và chữ "song hỷ".
Sáng sớm, Văn Cảnh Dương từ trong giấc mộng bị đánh thức dậy, cậu giật mình khi nhìn thấy cả phòng đều là dải lụa đỏ, xém chút còn tưởng mình ngủ nhầm phòng. Mà lúc này, An công công cùng với Lục Tam mà hai ngày nay không gặp đều đang đứng bên giường cậu với vẻ mặt tươi cười và nói: "Điện hạ dậy thôi, chúng nô tài phải trang điểm, chải tóc cho điện hạ rồi, hôm nay là đại điển phong hậu của điện hạ đó."