Chương 72
Buổi thiết triều sáng ngày hôm sau, Quân Lạc Huy một tay chống cắm nhìn xuống mấy người đầu tiên đứng ra, trên mặt không có biểu cảm gì, không ai biết lúc này hắn đang nghĩ gì.
"Xin hoàng thượng hãy suy nghĩ lại ạ, các nương nương trong cung đều vì người này mà bị thương, không bao dung lại còn hay đố kỵ, loại người này sao có thể giữ trong hậu cung được? Còn chưa kể dám đứng ngang hàng với hoàng thượng, hiện giờ còn chưa rõ tung tích của hoàng hậu nương nương, hoàng thượng không nên phạm phải sai lầm lớn nhất thiên hạ a!"
Vị đại thần này vừa nói xong liền có đám người lên tiếng đồng ý, Quân Lạc Huy chợt bật cười, cười thật tươi: "Ha ha ha ha... Trẫm có phải nên khên các vị ái khanh... Tai mắt thật nhiều ha?" Nói xong còn dừng lại một lúc nhìn vẻ mặt của các vị đại thần bên dưới, sau đó Quân Lạc Huy thu lại nụ cười, vẻ mặt không vui tiếp tục nói: "Bí mật thăm dò chuyện trong cung, bố trí tai mắt trong cung, các ngươi là có ý đồ gì? Hả?"
Lời vừa nói ra, cả đại điện lập tức im ắng, một lúc lâu sau mới có đại thần lên tiếng: "Bẩm, bẩm hoàng thượng, chúng thần tuyệt đối không có..."
"Đủ rồi! Chuyện như thế nào trẫm đương nhiên biết, hôm qua, mấy vị phi tần kia làm chuyện gì trong cung trẫm đều biết rất rõ, trong lòng các ngươi nghĩ gì trẫm cũng đều biết, trẫm nói thật cho các ngươi biết, các phi tử trong cung nếu còn gây chuyện, không chỉ bọn họ, kể cả các ngươi, cái gọi là gia đình nhà vợ, cũng phải gánh hậu quả cho trẫm!" Người hơi nghiêng về trước, ánh mắt của Quân Lạc Huy quét qua đám quan viên giỏi gây chuyện nhất đang đứng dưới điện, không hề khách sáo nói ra điều này.
"Mới sáng sớm ra, chuyện cần nói thì không nói, cứ lải nhải những chuyện không đâu, hoàng huynh, ta thấy à, có một số người cần dẹp thì dẹp, cần giáng cấp thì giáng cấp." Kì Vương Quân Lạc Vũ nãy giờ đứng ở trên cùng, đến lúc này mới lên tiếng.
Một câu nói khiến toàn bộ người đang có mặt câm như hến.
Thấy tất cả đã yên tĩnh, Quân Lạc Vũ mới cong khóe môi mỉm cười, bước lên trước hướng người về phía ngai vàng, khom người bẩm báo với Quân Lạc Huy: "Thần đệ có chuyện khởi tấu, tối qua thần đệ nhận được mật báo, nguyên tể tướng triều đình Lâm Hựu Tông một ngày trước xuất hiện ở thành Chuẩn Đức, cùng đi là một nam tử trẻ tuổi, theo người mật báo cho biết, kẻ này tám phần là đại hoàng tử Quân Lạc Hải đang bỏ trốn."
Cuối cùng cũng nói đến đề tài mà Quân Lạc Huy có hứng thứ rồi, "Ổ? Thành Chuẩn Đức? Là thành trấn gần với biên cương nhất?" Chuyện này khiến Quân Lạc Huy lấy làm lạ, từ lúc xảy ra vụ cháy lớn kia đến giờ chỉ mới bốn năm ngày, những tên này lại đến được Tây Cương nhanh như vậy?
"Lập tức cho người ở biên cương chăn lại cho trẫm, nhất định không được để đám người này chạy đến Tây Cương! Liêu Minh Sinh nghe lệnh, chuyện này giao cho ngươi phục trách," Lập tức gõ phiến ra lệnh, giao việc này cho Uy võ tướng quân Liêu Minh Sinh phụ trách.
"Dạ, thần tuân lệnh." Nhận lệnh là một người đàn ông trung niên với nét mặt uy nghiêm, có hàng râu ria mép dưới mũi. Thật ra, chuyện này tối qua Quân Lạc Vũ đã bẩm báo qua với Quân Lạc Huy rồi, cũng đã sớm ra lệnh sai người chặn lại, buổi thiết triều sáng nay ra lệnh cho Liêu Minh Sinh chẳng qua là muốn điều hắn ta ra khỏi kinh thành mà thôi.
Sau khi làm xong chuyện này, Quân Lạc Huy dùng mắt ra hiệu cho Nghiêm An đang đứng kế bên, ngay sau đó liền nghe giọng nói chói tai của Nghiêm An vang lên: "Có việc thì bẩm tấu, không việc thì bãi triều!"
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Ngay phút chốc liền vang lên tiếng hô đồng đều của các triều thần.
......
"Hoàng huynh nói xem làm vậy có được không?" Quân Lạc Vũ vừa đi theo Quân Lạc Huy đến ngự thư phòng vừa hỏi.
"Được hay không thì phải thử, hiện tại tai mắt trong triều quá nhiều, vẫn chưa thể động binh đao, chỉ có thể diệt trừ từng chút một." Đối với chuyện này, bản thân Quân Lạc Huy cũng có chút bất lực, thế lực hắn nuôi dưỡng khi vừa đăng cơ không bao lâu vẫn chưa chín muồi, rất nhiều chức quan còn phải dựa vào đám già kia, nhưng mấy lão già này đa số đều là sâu mọt, điều này khiến hắn phải đau đầu.
"Lâm Mật Nhi đâu, hai người định xử lý cô ta thế nào?" Văn Cảnh Dương nãy giờ đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện đột nhiên lên tiếng hỏi hai người bọn họ.
Quân Lạc Vũ sau khi nghe thấy câu hỏi cũng quay sang nhìn Quân Lạc Huy, hắn ta cũng muốn biết vị hoàng huynh này của mình sẽ xử lý người đàn bà này thế nào.
Quân Lạc Huy đắn đo một lúc rồi mới nói: "Người đàn bà bị bỏ rời đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi, huống chi ả ta còn hết lòng hết dại với Quân Lạc Hải, càng khỏi nghĩ đến chuyện lợi dụng ả ta." Còn có một chuyện khiến hắn đau đầu nhất chính là người phụ nữ này còn có thai, chuyện này, đến bây giờ hắn vẫn chưa cho Văn Cảnh Dương biết, càng giấu càng lâu khiến hắn hoàn toàn không biết làm cách nào mở lời.
Văn Cảnh Dương nghe vậy chỉ gật đầu sau đó lại nói: "Hôm qua ta sai Ám Lân đi điều tra vài người, đừng nói chứ, đúng là tra ra được vài thứ." Vừa nói Văn Cảnh Dương vừa lấy một xấp giấy từ trong ngực ra.
"Đây là gì?" Quân Lạc Huy thắc mắc nhận xấp từ từ tay Văn Cảnh Dương, đọc từng tờ một, càng xem sắc mặt Quân Lạc Huy càng nghiêm túc.
"Những chuyện này ngươi đều lấy được từ hậu cung?" Quân Lạc Huy sau khi xem xấp giấy trong tay bèn hỏi Văn Cảnh Dương.
Văn Cảnh Dương gật đầu: "Cũng không biết tại sao, trong cung của mấy phi tử đến chỗ Minh Nhược Hiên của ta đều có những thứ này." Khi cậu nhìn thấy những thứ này từ trong tay của Ám Lân cũng có chút bất ngờ, bên trên liệt kê bằng chứng phạm tội của nhà mẹ đẻ các nàng ta.
Quân Lạc Huy nhìn những tờ giấy trong tay đột nhiên bật cười, nụ cười vô cùng rạng rỡ, đợi dứt tiếng cười mới nghe thấy Quân Lạc Huy nói: "Đang suy nghĩ làm sao xử lý đám người này, bây giờ không phải đã có một cái cớ hoàn hảo rồi sao? Chuyện này ta đích thân xử lý, hoàng đệ, đệ đi một chuyến đến doanh trại, vị trí trống đó cứ để trống cho trẫm, trẫm đưa thủ dụ cho ngươi."
Quân Lạc Vũ nhận lấy thủ dụ, đọc một cách chăm chú, sau đó bật cười nói: "Được, vậy đệ đi đây hoàng huynh." Nói xong liền vẫy vẫy tay rời đi.
Văn Cảnh Dương sau khi nhìn bóng lưng của Quân Lạc Vũ thì quay sang nói với Quân Lạc Huy: "Đệ đệ ngươi quả thật không giống ngươi, ưm... Tính tình khá thoải mái." Văn Cảnh Dương có chút cảm tình với Kì Vương, người mà cậu chỉ gặp mặt có vài lần, tất nhiên, cảm tình này giống như đối với em chồng mà thôi.
"Trẫm nghe mà thấy không được thoải mái lắm nha, ái khanh chắc không phải là để ý đệ đệ của ta nhỉ?" Quân Lạc Huy bước ra phía sau Văn Cảnh Dương, ôm cả cậu và lưng ghế vào trong lòng, hắn nói với một giọng điệu kỳ quái.
Văn Cảnh Dương trợn ngược mắt khi nghe những lời Quân Lạc Huy nói, tức giận nói: "Đang nói cái gì linh tinh vậy, đừng nói mấy chuyện vớ vẩn, bậy bạ." Vùng thoát khỏi cảnh tay đang ôm mình, Văn Cảnh Dương lấy xấp giấy từ trong tay Quân Lạc Huy qua, lật từng trang từng trang để xem.
"Cảnh Dương ở lại với trẫm được không? Buổi trưa, chúng ta dùng bữa với nhau, buổi chiều chúng ta cùng đi xử lý mấy chuyện này, được không?" Quay về trước mặt Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy nửa ngồi nhìn Văn Cảnh Dương đang chăm chú xem tin tức trong tay.
Văn Cảnh Dương ngẩng đầu lên nhìn Quân Lạc Huy, từ trên mặt Quân Lạc Huy có thể thấy đôi mắt sáng lấp lanh của hắn, Văn Cảnh Dương do dự một lúc rồi tiếc nuối trả lời: "Ô... Minh Nhược Hiên còn có chút chuyện phải xử lý nữa, lát nữa thần còn phải quay về một chuyến."
Mặc dù biết người trước mắt nói là sự thật nhưng Quân Lạc Huy vẫn cảm thấy bực bội, ai biểu hắn lúc đầu đồng ý giao những việc này cho Văn Cảnh Dương xử lý chứ? Giờ thì hay rồi, Văn Cảnh Dương bận đến nỗi không có thời gian ăn trưa cùng hắn, cái này có tính là tự lấy đá đập chân mình không?
Khẽ ho một tiếng, Văn Cảnh Dương đứng lên, sau đó nở nụ cười nhìn người đang ngồi xổm ngước đầu trợn mắt nhìn mình, suy nghĩ một lúc rồi khom lưng nhẹ nhàng hôn lên môi Quân Lạc Huy, sau đó nhỏ giọng nói: "Nếu hoàng thượng không ngại, buổi trưa có thể đến Minh Nhược Hiên cùng dùng bữa với thần, thần sẽ sai người chuẩn bị mấy món ngon."
Nhìn Văn Cảnh Dương nói xong xoay người rời đi, Quân Lạc Huy mới từ dưới đất đứng lên, liếm môi, đến khi bóng lưng Văn Cảnh Dương đi khuất, Quân Lạc Huy mới thu lại ánh nhìn, thở dài nói: "Xem ra chỉ còn cách nhanh chóng xử lý xong mọi chuyện, sắp chịu không nỗi rồi."
Ngay sau đó liền thấy Quân Lạc Huy ngồi trước thư án ở ngự thư phòng nhanh tay cầm bút viết gì đó, chưa đến trưa đã thấy Quân Lạc Huy ra khỏi ngự thư phòng, đi về phía Minh Nhược Hiên.
......
Ở Minh Nhược Hiên đã sớm chuẩn bị xong bữa trưa, chỉ là cháo và mấy món ăn kèm, nhưng hình thức lại vô cùng tinh tế. Quân Lạc Huy ngồi xuống từ sớm, trên mặt nở nụ cười nhìn những món ăn trước mặt, những món Văn Cảnh Dương chuẩn bị đều là theo khẩu vị của hắn, người này hắn phải nói sao mới tốt đây?
"Cảnh Dương sao lại biết hôm nay trẫm muốn ăn cháo vậy?" Gắp đồ ăn kèm trên bàn, tâm trạng Quân Lạc Huy vui vẻ hỏi.
"Công việc bận rộn làm sao có khẩu vị tốt được, buổi trưa dùng cháo là thích hợp nhất, tất nhiên những điều này đều là trong sách nói nên thần làm theo." Quân Lạc Huy đã ăn xong một chén cháo, Văn Cảnh Dương vừa giúp Quân Lạc Huy múc thêm cháo vừa trả lời.
Ăn cơm với người hiểu mình như vậy đúng là thoải mái, nhưng sự thoải mái này rất nhanh đã kết thúc, bởi vì Lục Tam luôn canh giữ ngoài của vào bẩm báo rằng Tấn phi Nhu Y đang ở ngoài cửa cầu kiến.
Khi nghe Lục Tam vào bẩm báo, cánh tay đang gắp đồ ăn của Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương đều đồng loạt dừng lại, Quân Lạc Huy dùng khăn tay bên cạnh lau miệng rồi nói với Lục Tam: "Cho nàng ta vào đi." Mà trong lúc Lục Tam ra ngoài mời Nhu Y vào, Quân Lạc Huy nháy mắt ra hiệu với Văn Cảnh Dương đang ngồi đối diện hắn.
Văn Cảnh Dương vẻ mặt bình tĩnh gật đầu, tỏ ý cậu đã hiểu.
Rất nhanh Lục Tam liền dẫn theo Nhu Y vào, nhìn thấy hai người đang ngồi bên bàn, Nhu Y hành lễ với Quân Lạc Huy: "Thần thiếp bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Đứng lên đi, không biết Tấn phi đến đây là có việc gì?" Quân Lạc Huy vừa uống trà vừa hỏi Nhu Y lúc này đã đứng lên, hắn còn chưa tìm cô ta, tự cô ta đã đến, đúng là bớt được nhiều rắc rối cho hắn.
"Bẩm hoàng thượng, thần thiếp đến đây là có một chuyện muốn bẩm báo." Khi nói lời này, ánh mắt của Nhu Y liếc nhìn về phía Văn Cảnh Dương đang ngồi bên cạnh Quân Lạc Huy, trong ánh mắt càng lóe lên tia sắc lạnh.
Quân Lạc Huy không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của Nhu Y, khi thấy ánh mắc sắc lạnh của Nhu Y đối với Văn Cảnh Dương, trong mắt hắn cũng lóe lên sát khí, điều này càng khiến hắn quyết tâm hôm nay phải xử lý người đàn bà này.
"Khởi bẩm hoàng thượng, tối qua trong cung xảy ra trộm, trong cung của thần thiếp và những tỷ muội khác đều bị mất đồ, thần thiếp và các tỷ muội điều tra ra được manh mối cho thấy tên trộm này đang ở trong Minh Nhược Hiên." Thấy Quân Lạc Huy không có phản ứng gì, Nhu Y đành cắn răng nói ra những lời như vậy, trong khi nói, ánh mắt còn nhìn về phía Văn Cảnh Dương.
Quân Lạc Huy khi nghe Nhu Y nói trong cung bọn họ có trộm, trong lòng có một chút nghi ngờ, hắn không tin Ám Lân làm việc còn để lộ manh mối, càng không có chuyện manh mối chỉ về phía Minh Nhược Hiên. Nghĩ vậy hắn quay sang nhìn Văn Cảnh Dương thì thấy sắc mặt Văn Cảnh Dương cũng có chút kinh ngạc, có điều Quân Lạc Huy lại từ trong ánh mắt bình thản của Văn Cảnh Dương nhìn ra được cậu đã sớm biết có chuyện này.
"Ổ? Điều Tấn phi nói có bằng chứng gì không? Nàng chắc chắn manh mối nàng tìm được là chỉ về Minh Nhược Hiên sao?" Quân Lạc Huy nhìn chăm chăm vào Nhu Y, hắn muốn xem xem người đàn bà này sẽ giở trò gì.
"Dạ, thần thiếp vô cùng chắc chắn, người của mấy cùng mỗi lần đuổi theo đến gần Minh Nhược Hiên thì tên trộm đó liền biến mất, chỉ cần khám xét Minh Nhược Hiên là biết được tên trộm này có phải từ đây ra hay không, xin hoàng thượng ẩn chuẩn cho khám xét Minh Nhược Hiên." Nhu Y nói một cách chắc chắn, hơn nữa còn thỉnh cầu Quân Lạc Huy giống như cô ta đã xác định chắc chắn vậy.
Chuyện này mà Quân Lạc Huy đồng ý mới lạ, đừng nói Văn Cảnh Dương không phải, cho dù là phải thì sao? Người này rốt cuộc là nghĩ cái gì vậy, lại cho rằng hắn sẽ đồng ý với đề nghị này?
Không thấy câu trả lời của Quân Lạc Huy, Tấn phi lại ngước đầu lên, cô ta nhìn Quân Lạc Huy và nói một cách nghiêm túc: "Hoàng thượng, thần thiếp và những tỷ muội khác mấy ngày nay đều đến thăm hỏi Văn quân, mà có lần thần thiếp chưa đi được bao xa đã thấy trong phòng của Văn quân có một nam tử đang nói gì đó với Văn quân, thần thiếp vô cùng chắc chắn, hoàng thượng chỉ cần kiểm tra Minh Nhược Hiên chắc chắn sẽ có phát hiện gì đó!"
Lời này khiến Quân Lạc Huy khẽ nheo mắt lại, hiện tại, hắn vô cùng chắc chắn rằng chỉ cần hắn nghe theo lời của Nhu Y nói, ở Minh Nhược Hiên này chắc chắn sẽ tìm ra được bằng chứng chống lại Văn Cảnh Dương, mà lúc đó hắn có muốn bảo vệ Văn Cảnh Dương e là phải tốn không ít công sức.
"Ổ? Vậy cứ làm theo lời Tấn phi khám xét đi, nhưng mà..."
"Xin hoàng thượng hãy suy nghĩ lại ạ, các nương nương trong cung đều vì người này mà bị thương, không bao dung lại còn hay đố kỵ, loại người này sao có thể giữ trong hậu cung được? Còn chưa kể dám đứng ngang hàng với hoàng thượng, hiện giờ còn chưa rõ tung tích của hoàng hậu nương nương, hoàng thượng không nên phạm phải sai lầm lớn nhất thiên hạ a!"
Vị đại thần này vừa nói xong liền có đám người lên tiếng đồng ý, Quân Lạc Huy chợt bật cười, cười thật tươi: "Ha ha ha ha... Trẫm có phải nên khên các vị ái khanh... Tai mắt thật nhiều ha?" Nói xong còn dừng lại một lúc nhìn vẻ mặt của các vị đại thần bên dưới, sau đó Quân Lạc Huy thu lại nụ cười, vẻ mặt không vui tiếp tục nói: "Bí mật thăm dò chuyện trong cung, bố trí tai mắt trong cung, các ngươi là có ý đồ gì? Hả?"
Lời vừa nói ra, cả đại điện lập tức im ắng, một lúc lâu sau mới có đại thần lên tiếng: "Bẩm, bẩm hoàng thượng, chúng thần tuyệt đối không có..."
"Đủ rồi! Chuyện như thế nào trẫm đương nhiên biết, hôm qua, mấy vị phi tần kia làm chuyện gì trong cung trẫm đều biết rất rõ, trong lòng các ngươi nghĩ gì trẫm cũng đều biết, trẫm nói thật cho các ngươi biết, các phi tử trong cung nếu còn gây chuyện, không chỉ bọn họ, kể cả các ngươi, cái gọi là gia đình nhà vợ, cũng phải gánh hậu quả cho trẫm!" Người hơi nghiêng về trước, ánh mắt của Quân Lạc Huy quét qua đám quan viên giỏi gây chuyện nhất đang đứng dưới điện, không hề khách sáo nói ra điều này.
"Mới sáng sớm ra, chuyện cần nói thì không nói, cứ lải nhải những chuyện không đâu, hoàng huynh, ta thấy à, có một số người cần dẹp thì dẹp, cần giáng cấp thì giáng cấp." Kì Vương Quân Lạc Vũ nãy giờ đứng ở trên cùng, đến lúc này mới lên tiếng.
Một câu nói khiến toàn bộ người đang có mặt câm như hến.
Thấy tất cả đã yên tĩnh, Quân Lạc Vũ mới cong khóe môi mỉm cười, bước lên trước hướng người về phía ngai vàng, khom người bẩm báo với Quân Lạc Huy: "Thần đệ có chuyện khởi tấu, tối qua thần đệ nhận được mật báo, nguyên tể tướng triều đình Lâm Hựu Tông một ngày trước xuất hiện ở thành Chuẩn Đức, cùng đi là một nam tử trẻ tuổi, theo người mật báo cho biết, kẻ này tám phần là đại hoàng tử Quân Lạc Hải đang bỏ trốn."
Cuối cùng cũng nói đến đề tài mà Quân Lạc Huy có hứng thứ rồi, "Ổ? Thành Chuẩn Đức? Là thành trấn gần với biên cương nhất?" Chuyện này khiến Quân Lạc Huy lấy làm lạ, từ lúc xảy ra vụ cháy lớn kia đến giờ chỉ mới bốn năm ngày, những tên này lại đến được Tây Cương nhanh như vậy?
"Lập tức cho người ở biên cương chăn lại cho trẫm, nhất định không được để đám người này chạy đến Tây Cương! Liêu Minh Sinh nghe lệnh, chuyện này giao cho ngươi phục trách," Lập tức gõ phiến ra lệnh, giao việc này cho Uy võ tướng quân Liêu Minh Sinh phụ trách.
"Dạ, thần tuân lệnh." Nhận lệnh là một người đàn ông trung niên với nét mặt uy nghiêm, có hàng râu ria mép dưới mũi. Thật ra, chuyện này tối qua Quân Lạc Vũ đã bẩm báo qua với Quân Lạc Huy rồi, cũng đã sớm ra lệnh sai người chặn lại, buổi thiết triều sáng nay ra lệnh cho Liêu Minh Sinh chẳng qua là muốn điều hắn ta ra khỏi kinh thành mà thôi.
Sau khi làm xong chuyện này, Quân Lạc Huy dùng mắt ra hiệu cho Nghiêm An đang đứng kế bên, ngay sau đó liền nghe giọng nói chói tai của Nghiêm An vang lên: "Có việc thì bẩm tấu, không việc thì bãi triều!"
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Ngay phút chốc liền vang lên tiếng hô đồng đều của các triều thần.
......
"Hoàng huynh nói xem làm vậy có được không?" Quân Lạc Vũ vừa đi theo Quân Lạc Huy đến ngự thư phòng vừa hỏi.
"Được hay không thì phải thử, hiện tại tai mắt trong triều quá nhiều, vẫn chưa thể động binh đao, chỉ có thể diệt trừ từng chút một." Đối với chuyện này, bản thân Quân Lạc Huy cũng có chút bất lực, thế lực hắn nuôi dưỡng khi vừa đăng cơ không bao lâu vẫn chưa chín muồi, rất nhiều chức quan còn phải dựa vào đám già kia, nhưng mấy lão già này đa số đều là sâu mọt, điều này khiến hắn phải đau đầu.
"Lâm Mật Nhi đâu, hai người định xử lý cô ta thế nào?" Văn Cảnh Dương nãy giờ đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện đột nhiên lên tiếng hỏi hai người bọn họ.
Quân Lạc Vũ sau khi nghe thấy câu hỏi cũng quay sang nhìn Quân Lạc Huy, hắn ta cũng muốn biết vị hoàng huynh này của mình sẽ xử lý người đàn bà này thế nào.
Quân Lạc Huy đắn đo một lúc rồi mới nói: "Người đàn bà bị bỏ rời đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi, huống chi ả ta còn hết lòng hết dại với Quân Lạc Hải, càng khỏi nghĩ đến chuyện lợi dụng ả ta." Còn có một chuyện khiến hắn đau đầu nhất chính là người phụ nữ này còn có thai, chuyện này, đến bây giờ hắn vẫn chưa cho Văn Cảnh Dương biết, càng giấu càng lâu khiến hắn hoàn toàn không biết làm cách nào mở lời.
Văn Cảnh Dương nghe vậy chỉ gật đầu sau đó lại nói: "Hôm qua ta sai Ám Lân đi điều tra vài người, đừng nói chứ, đúng là tra ra được vài thứ." Vừa nói Văn Cảnh Dương vừa lấy một xấp giấy từ trong ngực ra.
"Đây là gì?" Quân Lạc Huy thắc mắc nhận xấp từ từ tay Văn Cảnh Dương, đọc từng tờ một, càng xem sắc mặt Quân Lạc Huy càng nghiêm túc.
"Những chuyện này ngươi đều lấy được từ hậu cung?" Quân Lạc Huy sau khi xem xấp giấy trong tay bèn hỏi Văn Cảnh Dương.
Văn Cảnh Dương gật đầu: "Cũng không biết tại sao, trong cung của mấy phi tử đến chỗ Minh Nhược Hiên của ta đều có những thứ này." Khi cậu nhìn thấy những thứ này từ trong tay của Ám Lân cũng có chút bất ngờ, bên trên liệt kê bằng chứng phạm tội của nhà mẹ đẻ các nàng ta.
Quân Lạc Huy nhìn những tờ giấy trong tay đột nhiên bật cười, nụ cười vô cùng rạng rỡ, đợi dứt tiếng cười mới nghe thấy Quân Lạc Huy nói: "Đang suy nghĩ làm sao xử lý đám người này, bây giờ không phải đã có một cái cớ hoàn hảo rồi sao? Chuyện này ta đích thân xử lý, hoàng đệ, đệ đi một chuyến đến doanh trại, vị trí trống đó cứ để trống cho trẫm, trẫm đưa thủ dụ cho ngươi."
Quân Lạc Vũ nhận lấy thủ dụ, đọc một cách chăm chú, sau đó bật cười nói: "Được, vậy đệ đi đây hoàng huynh." Nói xong liền vẫy vẫy tay rời đi.
Văn Cảnh Dương sau khi nhìn bóng lưng của Quân Lạc Vũ thì quay sang nói với Quân Lạc Huy: "Đệ đệ ngươi quả thật không giống ngươi, ưm... Tính tình khá thoải mái." Văn Cảnh Dương có chút cảm tình với Kì Vương, người mà cậu chỉ gặp mặt có vài lần, tất nhiên, cảm tình này giống như đối với em chồng mà thôi.
"Trẫm nghe mà thấy không được thoải mái lắm nha, ái khanh chắc không phải là để ý đệ đệ của ta nhỉ?" Quân Lạc Huy bước ra phía sau Văn Cảnh Dương, ôm cả cậu và lưng ghế vào trong lòng, hắn nói với một giọng điệu kỳ quái.
Văn Cảnh Dương trợn ngược mắt khi nghe những lời Quân Lạc Huy nói, tức giận nói: "Đang nói cái gì linh tinh vậy, đừng nói mấy chuyện vớ vẩn, bậy bạ." Vùng thoát khỏi cảnh tay đang ôm mình, Văn Cảnh Dương lấy xấp giấy từ trong tay Quân Lạc Huy qua, lật từng trang từng trang để xem.
"Cảnh Dương ở lại với trẫm được không? Buổi trưa, chúng ta dùng bữa với nhau, buổi chiều chúng ta cùng đi xử lý mấy chuyện này, được không?" Quay về trước mặt Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy nửa ngồi nhìn Văn Cảnh Dương đang chăm chú xem tin tức trong tay.
Văn Cảnh Dương ngẩng đầu lên nhìn Quân Lạc Huy, từ trên mặt Quân Lạc Huy có thể thấy đôi mắt sáng lấp lanh của hắn, Văn Cảnh Dương do dự một lúc rồi tiếc nuối trả lời: "Ô... Minh Nhược Hiên còn có chút chuyện phải xử lý nữa, lát nữa thần còn phải quay về một chuyến."
Mặc dù biết người trước mắt nói là sự thật nhưng Quân Lạc Huy vẫn cảm thấy bực bội, ai biểu hắn lúc đầu đồng ý giao những việc này cho Văn Cảnh Dương xử lý chứ? Giờ thì hay rồi, Văn Cảnh Dương bận đến nỗi không có thời gian ăn trưa cùng hắn, cái này có tính là tự lấy đá đập chân mình không?
Khẽ ho một tiếng, Văn Cảnh Dương đứng lên, sau đó nở nụ cười nhìn người đang ngồi xổm ngước đầu trợn mắt nhìn mình, suy nghĩ một lúc rồi khom lưng nhẹ nhàng hôn lên môi Quân Lạc Huy, sau đó nhỏ giọng nói: "Nếu hoàng thượng không ngại, buổi trưa có thể đến Minh Nhược Hiên cùng dùng bữa với thần, thần sẽ sai người chuẩn bị mấy món ngon."
Nhìn Văn Cảnh Dương nói xong xoay người rời đi, Quân Lạc Huy mới từ dưới đất đứng lên, liếm môi, đến khi bóng lưng Văn Cảnh Dương đi khuất, Quân Lạc Huy mới thu lại ánh nhìn, thở dài nói: "Xem ra chỉ còn cách nhanh chóng xử lý xong mọi chuyện, sắp chịu không nỗi rồi."
Ngay sau đó liền thấy Quân Lạc Huy ngồi trước thư án ở ngự thư phòng nhanh tay cầm bút viết gì đó, chưa đến trưa đã thấy Quân Lạc Huy ra khỏi ngự thư phòng, đi về phía Minh Nhược Hiên.
......
Ở Minh Nhược Hiên đã sớm chuẩn bị xong bữa trưa, chỉ là cháo và mấy món ăn kèm, nhưng hình thức lại vô cùng tinh tế. Quân Lạc Huy ngồi xuống từ sớm, trên mặt nở nụ cười nhìn những món ăn trước mặt, những món Văn Cảnh Dương chuẩn bị đều là theo khẩu vị của hắn, người này hắn phải nói sao mới tốt đây?
"Cảnh Dương sao lại biết hôm nay trẫm muốn ăn cháo vậy?" Gắp đồ ăn kèm trên bàn, tâm trạng Quân Lạc Huy vui vẻ hỏi.
"Công việc bận rộn làm sao có khẩu vị tốt được, buổi trưa dùng cháo là thích hợp nhất, tất nhiên những điều này đều là trong sách nói nên thần làm theo." Quân Lạc Huy đã ăn xong một chén cháo, Văn Cảnh Dương vừa giúp Quân Lạc Huy múc thêm cháo vừa trả lời.
Ăn cơm với người hiểu mình như vậy đúng là thoải mái, nhưng sự thoải mái này rất nhanh đã kết thúc, bởi vì Lục Tam luôn canh giữ ngoài của vào bẩm báo rằng Tấn phi Nhu Y đang ở ngoài cửa cầu kiến.
Khi nghe Lục Tam vào bẩm báo, cánh tay đang gắp đồ ăn của Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương đều đồng loạt dừng lại, Quân Lạc Huy dùng khăn tay bên cạnh lau miệng rồi nói với Lục Tam: "Cho nàng ta vào đi." Mà trong lúc Lục Tam ra ngoài mời Nhu Y vào, Quân Lạc Huy nháy mắt ra hiệu với Văn Cảnh Dương đang ngồi đối diện hắn.
Văn Cảnh Dương vẻ mặt bình tĩnh gật đầu, tỏ ý cậu đã hiểu.
Rất nhanh Lục Tam liền dẫn theo Nhu Y vào, nhìn thấy hai người đang ngồi bên bàn, Nhu Y hành lễ với Quân Lạc Huy: "Thần thiếp bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Đứng lên đi, không biết Tấn phi đến đây là có việc gì?" Quân Lạc Huy vừa uống trà vừa hỏi Nhu Y lúc này đã đứng lên, hắn còn chưa tìm cô ta, tự cô ta đã đến, đúng là bớt được nhiều rắc rối cho hắn.
"Bẩm hoàng thượng, thần thiếp đến đây là có một chuyện muốn bẩm báo." Khi nói lời này, ánh mắt của Nhu Y liếc nhìn về phía Văn Cảnh Dương đang ngồi bên cạnh Quân Lạc Huy, trong ánh mắt càng lóe lên tia sắc lạnh.
Quân Lạc Huy không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của Nhu Y, khi thấy ánh mắc sắc lạnh của Nhu Y đối với Văn Cảnh Dương, trong mắt hắn cũng lóe lên sát khí, điều này càng khiến hắn quyết tâm hôm nay phải xử lý người đàn bà này.
"Khởi bẩm hoàng thượng, tối qua trong cung xảy ra trộm, trong cung của thần thiếp và những tỷ muội khác đều bị mất đồ, thần thiếp và các tỷ muội điều tra ra được manh mối cho thấy tên trộm này đang ở trong Minh Nhược Hiên." Thấy Quân Lạc Huy không có phản ứng gì, Nhu Y đành cắn răng nói ra những lời như vậy, trong khi nói, ánh mắt còn nhìn về phía Văn Cảnh Dương.
Quân Lạc Huy khi nghe Nhu Y nói trong cung bọn họ có trộm, trong lòng có một chút nghi ngờ, hắn không tin Ám Lân làm việc còn để lộ manh mối, càng không có chuyện manh mối chỉ về phía Minh Nhược Hiên. Nghĩ vậy hắn quay sang nhìn Văn Cảnh Dương thì thấy sắc mặt Văn Cảnh Dương cũng có chút kinh ngạc, có điều Quân Lạc Huy lại từ trong ánh mắt bình thản của Văn Cảnh Dương nhìn ra được cậu đã sớm biết có chuyện này.
"Ổ? Điều Tấn phi nói có bằng chứng gì không? Nàng chắc chắn manh mối nàng tìm được là chỉ về Minh Nhược Hiên sao?" Quân Lạc Huy nhìn chăm chăm vào Nhu Y, hắn muốn xem xem người đàn bà này sẽ giở trò gì.
"Dạ, thần thiếp vô cùng chắc chắn, người của mấy cùng mỗi lần đuổi theo đến gần Minh Nhược Hiên thì tên trộm đó liền biến mất, chỉ cần khám xét Minh Nhược Hiên là biết được tên trộm này có phải từ đây ra hay không, xin hoàng thượng ẩn chuẩn cho khám xét Minh Nhược Hiên." Nhu Y nói một cách chắc chắn, hơn nữa còn thỉnh cầu Quân Lạc Huy giống như cô ta đã xác định chắc chắn vậy.
Chuyện này mà Quân Lạc Huy đồng ý mới lạ, đừng nói Văn Cảnh Dương không phải, cho dù là phải thì sao? Người này rốt cuộc là nghĩ cái gì vậy, lại cho rằng hắn sẽ đồng ý với đề nghị này?
Không thấy câu trả lời của Quân Lạc Huy, Tấn phi lại ngước đầu lên, cô ta nhìn Quân Lạc Huy và nói một cách nghiêm túc: "Hoàng thượng, thần thiếp và những tỷ muội khác mấy ngày nay đều đến thăm hỏi Văn quân, mà có lần thần thiếp chưa đi được bao xa đã thấy trong phòng của Văn quân có một nam tử đang nói gì đó với Văn quân, thần thiếp vô cùng chắc chắn, hoàng thượng chỉ cần kiểm tra Minh Nhược Hiên chắc chắn sẽ có phát hiện gì đó!"
Lời này khiến Quân Lạc Huy khẽ nheo mắt lại, hiện tại, hắn vô cùng chắc chắn rằng chỉ cần hắn nghe theo lời của Nhu Y nói, ở Minh Nhược Hiên này chắc chắn sẽ tìm ra được bằng chứng chống lại Văn Cảnh Dương, mà lúc đó hắn có muốn bảo vệ Văn Cảnh Dương e là phải tốn không ít công sức.
"Ổ? Vậy cứ làm theo lời Tấn phi khám xét đi, nhưng mà..."