Chương 50: Xuất hiện hồ Ly
Giữa đêm khuya yên tĩnh, Hoài Thi rón rén bước xuống giường. Gần đây cậu mắc chứng khó ngủ, đêm nào cậu cũng nằm trằn trọc đến tàn canh, trong người lúc cũng nào nóng bức và ray rứt như bị vô số côn trùng đang bò.
Về đêm, đôi mắt Hoài Thi đỏ rực như hai đốm lửa. Lúc bấy giờ cậu không còn lý trí, cũng đã quên mất mình là ai...cậu như kẻ vô hồn, lặng lẽ âm thầm rảo bước trong đêm.
Đâu đó là tiếng kêu rôm rả của những loài côn trùng hoạt động về đêm, càng nghe càng cảm thấy thê lương.
Méo...
Hoài An khó ngủ, lại nghe bên tai nhiều tiếng động nên quyết định xuống giường ra sân dạo mát...trên vai anh chỉ khoác hững hờ chiếc áo pyjama thả nút chưa cài, chân đeo guốc gỗ bước từng bước cọc cạch trong sân. Vài cơn gió mát thoảng qua, anh ngước mặt lên để hứng lấy...thoang thoảng trong những cơn gió nhẹ là hương thơm của loài hoa nguyệt quế vừa dịu dàng vừa thanh khiết, khiến cho tâm trạng anh thoải mái hơn nhiều so với lúc còn nằm trên giường.
Cọc...cạch...
Nghe tiếng guốc gỗ khua trên sân, Hoài An quay đầu lại nhìn...rồi anh không khỏi ngỡ ngàng khi thấy Hoài Thi đang đi đến.
Hoài Thi lướt qua mặt anh, khiến anh có cảm giác sởn tóc gáy!
Đôi mắt Hoài Thi như hai đốm lửa đỏ rực, khuôn mặt cậu không chút cảm xúc...đi từng bước từng bước một trên sân.
"Hoài Thi sao con lại thế này?"
Không trả lời Hoài An, Hoài Thi chỉ tiếp tục bước về phía cổng vào...
Hoài An đi theo...
Thấy con trai có biểu hiện lạ, Hoài An âm thầm quan sát.
Hoài Thi ra khỏi nhà thì chân bước vội hơn, rất nhanh chóng cậu đã mất dạng sau cánh vườn hoang, cỏ mọc cao hơn đỉnh đầu.
Hoài An lo lắng nên cất giọng gọi "Hoài Thi, con đâu rồi?"
Anh tìm kiếm khắp cả khu vườn hoang nhưng vẫn chưa gặp được con trai.
"Hoài Thi, con đang ở đâu?"
Qua hơn một canh giờ tìm kiếm, nghe trong bụi tre có tiếng động, Hoài An vội chạy đến. Ánh sáng mờ mờ ảo ảo của những vì sao đêm soi rọi xuống khu vườn hoang, khiến cho cảnh đêm càng thêm quỷ dị.
Hoài An chết lặng khi thấy Hoài Thi ngồi xé toạc từng bộ phận của con gà và nhai ngấu nghiến, miệng cậu toàn máu tươi.
"Không...không phải là sự thật!"
Hoài An quay lưng bỏ chạy...luôn miệng lẩm bẩm "không, đó không phải là sự thật...con trai ta không phải là yêu tinh, không phải..."
Ha ha ha...
Nửa đêm vắng lại xuất hiện tiếng cười rợn người, Hoài An đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy ai. Anh bắt đầu thấy lạnh người, tiếng cười kia cứ văng vẳng bên tai.
Hoài An nghe đầu óc mình biết đầu điên đảo, anh tiếp tục chạy như bay trên con đường vắng, cố gắng xua tan đi tiếng cười kia ra khỏi tâm trí mình nhưng không thể. Tiếng cười kia càng lúc càng gần anh hơn, cuối cùng thì dừng lại trước mặt anh.
//Chào điền chủ, chúng ta lại gặp lại nhau rồi!
Qua ánh sáng mong manh của màn đêm, Hoài An nhìn người đang đứng trước mặt mình "là bà!"
Bà cụ lạnh giọng lên tiếng "Sao điền chủ có vẻ như đang rất sợ hãi vậy?"
"Ta không có!"
//Không có sao? Lừa quỷ đó à?
"Thật ra thì bà là ai?"
//Ta là người đã bán đôi mắt cho điền chủ.
"Đủ rồi...cuối cùng thì bà là ai?"
Hoài An nhớ đến đôi mắt thì càng ghét bà cụ hơn.
Ha ha ha ha ha...
Hoài An nhíu mày "bà lão này có thân phận gì chứ?"
// Điền chủ à! Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng "ở đời đừng nên quá đáng, không phải thứ gì cũng có thể dùng tiền để mua".
"Đủ rồi, bà là ai mà dám đứng trước mặt ta nói đạo lý chứ!
Bà cụ không nói gì thêm, bà hoá thành hồ ly rồi lao thẳng về phía khu vườn hoang, cuối cùng thì mất húc trong màn đêm.
Hoài An chết lặng!
"Vậy đôi mắt của Hoài Thi là đôi mắt của hồ ly sao? Không thể như vậy được".
Hoài An ngã quỵ tại chỗ, lòng anh thật sự đã chết.
Về đêm, đôi mắt Hoài Thi đỏ rực như hai đốm lửa. Lúc bấy giờ cậu không còn lý trí, cũng đã quên mất mình là ai...cậu như kẻ vô hồn, lặng lẽ âm thầm rảo bước trong đêm.
Đâu đó là tiếng kêu rôm rả của những loài côn trùng hoạt động về đêm, càng nghe càng cảm thấy thê lương.
Méo...
Hoài An khó ngủ, lại nghe bên tai nhiều tiếng động nên quyết định xuống giường ra sân dạo mát...trên vai anh chỉ khoác hững hờ chiếc áo pyjama thả nút chưa cài, chân đeo guốc gỗ bước từng bước cọc cạch trong sân. Vài cơn gió mát thoảng qua, anh ngước mặt lên để hứng lấy...thoang thoảng trong những cơn gió nhẹ là hương thơm của loài hoa nguyệt quế vừa dịu dàng vừa thanh khiết, khiến cho tâm trạng anh thoải mái hơn nhiều so với lúc còn nằm trên giường.
Cọc...cạch...
Nghe tiếng guốc gỗ khua trên sân, Hoài An quay đầu lại nhìn...rồi anh không khỏi ngỡ ngàng khi thấy Hoài Thi đang đi đến.
Hoài Thi lướt qua mặt anh, khiến anh có cảm giác sởn tóc gáy!
Đôi mắt Hoài Thi như hai đốm lửa đỏ rực, khuôn mặt cậu không chút cảm xúc...đi từng bước từng bước một trên sân.
"Hoài Thi sao con lại thế này?"
Không trả lời Hoài An, Hoài Thi chỉ tiếp tục bước về phía cổng vào...
Hoài An đi theo...
Thấy con trai có biểu hiện lạ, Hoài An âm thầm quan sát.
Hoài Thi ra khỏi nhà thì chân bước vội hơn, rất nhanh chóng cậu đã mất dạng sau cánh vườn hoang, cỏ mọc cao hơn đỉnh đầu.
Hoài An lo lắng nên cất giọng gọi "Hoài Thi, con đâu rồi?"
Anh tìm kiếm khắp cả khu vườn hoang nhưng vẫn chưa gặp được con trai.
"Hoài Thi, con đang ở đâu?"
Qua hơn một canh giờ tìm kiếm, nghe trong bụi tre có tiếng động, Hoài An vội chạy đến. Ánh sáng mờ mờ ảo ảo của những vì sao đêm soi rọi xuống khu vườn hoang, khiến cho cảnh đêm càng thêm quỷ dị.
Hoài An chết lặng khi thấy Hoài Thi ngồi xé toạc từng bộ phận của con gà và nhai ngấu nghiến, miệng cậu toàn máu tươi.
"Không...không phải là sự thật!"
Hoài An quay lưng bỏ chạy...luôn miệng lẩm bẩm "không, đó không phải là sự thật...con trai ta không phải là yêu tinh, không phải..."
Ha ha ha...
Nửa đêm vắng lại xuất hiện tiếng cười rợn người, Hoài An đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy ai. Anh bắt đầu thấy lạnh người, tiếng cười kia cứ văng vẳng bên tai.
Hoài An nghe đầu óc mình biết đầu điên đảo, anh tiếp tục chạy như bay trên con đường vắng, cố gắng xua tan đi tiếng cười kia ra khỏi tâm trí mình nhưng không thể. Tiếng cười kia càng lúc càng gần anh hơn, cuối cùng thì dừng lại trước mặt anh.
//Chào điền chủ, chúng ta lại gặp lại nhau rồi!
Qua ánh sáng mong manh của màn đêm, Hoài An nhìn người đang đứng trước mặt mình "là bà!"
Bà cụ lạnh giọng lên tiếng "Sao điền chủ có vẻ như đang rất sợ hãi vậy?"
"Ta không có!"
//Không có sao? Lừa quỷ đó à?
"Thật ra thì bà là ai?"
//Ta là người đã bán đôi mắt cho điền chủ.
"Đủ rồi...cuối cùng thì bà là ai?"
Hoài An nhớ đến đôi mắt thì càng ghét bà cụ hơn.
Ha ha ha ha ha...
Hoài An nhíu mày "bà lão này có thân phận gì chứ?"
// Điền chủ à! Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng "ở đời đừng nên quá đáng, không phải thứ gì cũng có thể dùng tiền để mua".
"Đủ rồi, bà là ai mà dám đứng trước mặt ta nói đạo lý chứ!
Bà cụ không nói gì thêm, bà hoá thành hồ ly rồi lao thẳng về phía khu vườn hoang, cuối cùng thì mất húc trong màn đêm.
Hoài An chết lặng!
"Vậy đôi mắt của Hoài Thi là đôi mắt của hồ ly sao? Không thể như vậy được".
Hoài An ngã quỵ tại chỗ, lòng anh thật sự đã chết.