Chương 46: Bị quạ mổ
Hoài Thi chạy vội ra khỏi nhà Chánh Tổng...
'Ông ấy nói không sai...người trong quan tài kia không phải là mẹ mình, mẹ mình là một hồn ma khi chưa sinh mình! Người nằm đó không phải là mẹ mình...không phải!'
Ha ha...
Đạo sĩ cười đắc ý "trúng kế rồi...nhóc con mày trúng kế rồi!"
Đạo sĩ bước từng bước một đến bên cạnh quan tài...
Đám gia đinh hoảng sợ bỏ chạy tán loạn...
Ầm...
Đạo sĩ đập vỡ nắp quan tài!
Nhìn sắc mặt của người nằm trong quan tài vẫn còn hồng hào, linh khí vẫn còn nồng đậm, đạo sĩ khoái chí cười toe toét "ta đoán không sai mà...linh khí của cô ta vẫn còn nguyên!"
Đạo sĩ đưa người từ trong quan tài ra ngoài và rời đi...ông sẽ dùng thân xác này để tu luyện.
//Ta nhất định sẽ thành công.
Ha ha...
'Đứng lại!'
Ha ha...
//Nhóc con, lại là mày!
'Khôn hồn thì buông thi thể đó ra'.
Tên đạo sĩ lạnh lùng nhìn Hoài Thi "mày mơ à nhóc? Tao đã đợi ngày này suốt mấy năm qua rồi".
'Ông lấy thi thể đó để làm gì?'
//Tao làm gì thì cũng không liên quan đến mày, ngoan ngoãn thì tránh qua nhường đường.
Hoài Thi cười khẩy "Sao tôi lại phải nhường?"
Đạo sĩ lạnh mặt "mày không biết đánh vần chữ chết sao?"
'Đúng vậy, thế nên trước khi tôi đánh vần được chữ chết thì ông nên tập viết nó như thế đi là vừa!'
//Mày...
Ầm...
Đạo sĩ và Hoài Thi đánh...cả hai đều muốn hạ gục đối phương.
Đạo sĩ khẽ cười "tên nhóc con này như vậy mà đã đạt đến cảnh giới người ma hợp nhất!"
Hoài Thi lạnh lùng nhìn đạo sĩ "hôm nay là ngày tàn của ông rồi!"
Đạo sĩ lùi về sau vài bước, ông đang bị thương khá nặng...ông đã bị Hoài Thi đánh trọng thương. Ông càng lúc càng lùi dần về phía sau...
Hoài Thi cười lạnh "chết đi!"
Bất ngờ con quạ đen kia đâm thẳng vào mặt Hoài Thi và mổ tới tấp.
A...a...a...
Khiến cả khuôn mặt cậu không thiếu một vết thương nào.
Ha ha...
Đạo sĩ liền nhân cơ hội vung dao về phía Hoài Thi...
Phịch...
"Hoài Thi, con sao rồi?"
'Cha!'
Ngay lập tức Hoài Thi ngã xuống đất.
Cũng may Hoài An đã đến kịp thời.
"Hoài Thi, tỉnh dậy đi con".
Hoài An nhanh chóng bế con trai vào trong nhà.
Chánh Tổng lo lắng, khẽ lên tiếng "Hoài Thi thế nào rồi?"
Hoài An lắc đầu "nó đang bị thương! Tôi phải đưa nó về nhà ngay".
*Sao không để nó ở lại dưỡng thương?
"Không được, bất tiện lắm thưa cha!"
Chánh Tổng thở dài, khuyên ngăn hết lời nhưng cũng không thể cản được Hoài An "thôi thì mặc kệ tạo hóa vậy!"
……………
//Bẩm điền chủ, cậu nhà...
"Con trai ta thế nào?"
//Bẩm điền chủ, đôi mắt cậu nhà bị thương rất nặng, tôi e...
Ầm...
"Ông là thầy lang kiểu gì vậy?"
//Điền chủ bớt giận!
Hoài An phất tay "đi đi...đừng nán lại thêm chướng mắt!"
Thầy lang thở dài rồi nhanh chóng thu dọn dụng cụ và rời đi...
Hoài An nhẹ bước đến bên giường Hoài Thi và ngồi xuống, nhìn mặt mũi con trai đầy những vết xước do con vật đen đúa kia để lại mà lòng Hoài An đầy căm phẫn.
"Con vật hôi hám kia, dám làm con trai ta ra nông nỗi này!"
//Điền chủ, chúng tôi đã mời được doctor trên tỉnh về.
"Nhanh...đưa ông ấy vào đây"
*Chào ngài!
Hoài An lịch sự cúi đầu chào lại vị bác sĩ người Tây "Chào doctor, vất vả cho ngài rồi, làm ngài doctor đây phải lặn lội đường xa đến đây...Hoài An tôi thấy ngại quá!"
* Ồ không, điền chủ xin đừng nói thế. Trị bệnh, cứu người là việc của người làm doctor như chúng tôi.
"Hoài An cảm kích bất tận!"
*Ồ, điền chủ đừng quá khách sáo. Dẫn đường cho tôi đến gặp người cần điều trị.
Hoài An vui vẻ dẫn đường cho bác sĩ vào phòng của Hoài Thi...
Bác sĩ chợt hốt hoảng khi nhìn thấy vết thương trên mặt Hoài Thi. Ông kiểm tra một lượt rồi khẽ thở dài.
"Thế nào rồi doctor, tình hình của con trai tôi?"
* Tôi rất tiếc vì điều này.
"Ngài nhất định có cách mà đúng không?"
* Cách thì có, nhưng phải hy sinh đôi mắt của người khác.
"Hy sinh đôi mắt của người khác sao?"
* Đúng vậy, thưa ngài!
Hoài An lạnh lùng nhìn về phía giữa sân, lòng buồn vô tận..."ai...làm gì có ai chấp nhận hiến đôi mắt cho con trai mình chứ!"
'Ông ấy nói không sai...người trong quan tài kia không phải là mẹ mình, mẹ mình là một hồn ma khi chưa sinh mình! Người nằm đó không phải là mẹ mình...không phải!'
Ha ha...
Đạo sĩ cười đắc ý "trúng kế rồi...nhóc con mày trúng kế rồi!"
Đạo sĩ bước từng bước một đến bên cạnh quan tài...
Đám gia đinh hoảng sợ bỏ chạy tán loạn...
Ầm...
Đạo sĩ đập vỡ nắp quan tài!
Nhìn sắc mặt của người nằm trong quan tài vẫn còn hồng hào, linh khí vẫn còn nồng đậm, đạo sĩ khoái chí cười toe toét "ta đoán không sai mà...linh khí của cô ta vẫn còn nguyên!"
Đạo sĩ đưa người từ trong quan tài ra ngoài và rời đi...ông sẽ dùng thân xác này để tu luyện.
//Ta nhất định sẽ thành công.
Ha ha...
'Đứng lại!'
Ha ha...
//Nhóc con, lại là mày!
'Khôn hồn thì buông thi thể đó ra'.
Tên đạo sĩ lạnh lùng nhìn Hoài Thi "mày mơ à nhóc? Tao đã đợi ngày này suốt mấy năm qua rồi".
'Ông lấy thi thể đó để làm gì?'
//Tao làm gì thì cũng không liên quan đến mày, ngoan ngoãn thì tránh qua nhường đường.
Hoài Thi cười khẩy "Sao tôi lại phải nhường?"
Đạo sĩ lạnh mặt "mày không biết đánh vần chữ chết sao?"
'Đúng vậy, thế nên trước khi tôi đánh vần được chữ chết thì ông nên tập viết nó như thế đi là vừa!'
//Mày...
Ầm...
Đạo sĩ và Hoài Thi đánh...cả hai đều muốn hạ gục đối phương.
Đạo sĩ khẽ cười "tên nhóc con này như vậy mà đã đạt đến cảnh giới người ma hợp nhất!"
Hoài Thi lạnh lùng nhìn đạo sĩ "hôm nay là ngày tàn của ông rồi!"
Đạo sĩ lùi về sau vài bước, ông đang bị thương khá nặng...ông đã bị Hoài Thi đánh trọng thương. Ông càng lúc càng lùi dần về phía sau...
Hoài Thi cười lạnh "chết đi!"
Bất ngờ con quạ đen kia đâm thẳng vào mặt Hoài Thi và mổ tới tấp.
A...a...a...
Khiến cả khuôn mặt cậu không thiếu một vết thương nào.
Ha ha...
Đạo sĩ liền nhân cơ hội vung dao về phía Hoài Thi...
Phịch...
"Hoài Thi, con sao rồi?"
'Cha!'
Ngay lập tức Hoài Thi ngã xuống đất.
Cũng may Hoài An đã đến kịp thời.
"Hoài Thi, tỉnh dậy đi con".
Hoài An nhanh chóng bế con trai vào trong nhà.
Chánh Tổng lo lắng, khẽ lên tiếng "Hoài Thi thế nào rồi?"
Hoài An lắc đầu "nó đang bị thương! Tôi phải đưa nó về nhà ngay".
*Sao không để nó ở lại dưỡng thương?
"Không được, bất tiện lắm thưa cha!"
Chánh Tổng thở dài, khuyên ngăn hết lời nhưng cũng không thể cản được Hoài An "thôi thì mặc kệ tạo hóa vậy!"
……………
//Bẩm điền chủ, cậu nhà...
"Con trai ta thế nào?"
//Bẩm điền chủ, đôi mắt cậu nhà bị thương rất nặng, tôi e...
Ầm...
"Ông là thầy lang kiểu gì vậy?"
//Điền chủ bớt giận!
Hoài An phất tay "đi đi...đừng nán lại thêm chướng mắt!"
Thầy lang thở dài rồi nhanh chóng thu dọn dụng cụ và rời đi...
Hoài An nhẹ bước đến bên giường Hoài Thi và ngồi xuống, nhìn mặt mũi con trai đầy những vết xước do con vật đen đúa kia để lại mà lòng Hoài An đầy căm phẫn.
"Con vật hôi hám kia, dám làm con trai ta ra nông nỗi này!"
//Điền chủ, chúng tôi đã mời được doctor trên tỉnh về.
"Nhanh...đưa ông ấy vào đây"
*Chào ngài!
Hoài An lịch sự cúi đầu chào lại vị bác sĩ người Tây "Chào doctor, vất vả cho ngài rồi, làm ngài doctor đây phải lặn lội đường xa đến đây...Hoài An tôi thấy ngại quá!"
* Ồ không, điền chủ xin đừng nói thế. Trị bệnh, cứu người là việc của người làm doctor như chúng tôi.
"Hoài An cảm kích bất tận!"
*Ồ, điền chủ đừng quá khách sáo. Dẫn đường cho tôi đến gặp người cần điều trị.
Hoài An vui vẻ dẫn đường cho bác sĩ vào phòng của Hoài Thi...
Bác sĩ chợt hốt hoảng khi nhìn thấy vết thương trên mặt Hoài Thi. Ông kiểm tra một lượt rồi khẽ thở dài.
"Thế nào rồi doctor, tình hình của con trai tôi?"
* Tôi rất tiếc vì điều này.
"Ngài nhất định có cách mà đúng không?"
* Cách thì có, nhưng phải hy sinh đôi mắt của người khác.
"Hy sinh đôi mắt của người khác sao?"
* Đúng vậy, thưa ngài!
Hoài An lạnh lùng nhìn về phía giữa sân, lòng buồn vô tận..."ai...làm gì có ai chấp nhận hiến đôi mắt cho con trai mình chứ!"