Chương 32: Xin vạn lượng vàng ròng
Thùy Dung vừa mở mắt ra đã nhìn thấy mình ở một nơi vô cùng ẩm thấp và đầy mốc meo.
"Chào cô dâu xinh đẹp!"
Thùy Dung nhìn người đang bước vào mà không khỏi bất ngờ "Hoài Thi, là con sao?"
"Chào cô họ"
'Sao ta lại ở đây và cả con nữa? Chuyện này là sao?'
Hoài Thi lạnh lùng liếc nhìn Thùy Dung "cô họ không ở đây thì ở đâu?"
'Con...'
"Cô họ muốn ở trên giường tân hôn à?"
'Ta...'
"Cô họ rất muốn được gả cho cha của con sao?"
Thùy Dung hơi bị sốc với câu hỏi của Hoài Thi "ta..."
Hoài Thi đưa lưỡi dao sắc nhọn kề sát vào má Thùy Dung, sau đó cậu ấn mạnh hơn...máu rỉ ra ướt cả lưỡi dao!
"Để con giúp cô họ điêu khắc vài hoạ tiết cho gương mặt xinh đẹp này của cô thêm chút sinh động".
Thùy Dung sợ hãi cựa quậy, nhưng rất tiếc tay chân của cô bị trói chặt.
'Hoài Thi, con đừng đùa như thế này không vui đâu!'
"Đã đùa thì đương nhiên sẽ vui"
'Hoài Thi, con có thôi đi không? Cô sẽ mách lại với cha con".
Hoài Thi cười nghiêng ngả...
Thùy Dung thấy Hoài Thi không chút sợ hãi nào khi nhắc đến Hoài An, cô có chút ngỡ ngàng "tên nhóc thối này thật sự không sợ Hoài An sao?"
Hoài Thi lạnh lùng quay lưng rời đi..."muốn gả cho cha của tôi sao? Mơ sớm quá rồi đấy!"
………
Mọi người đang tất bật tìm kiếm Thùy Dung, ai ai cũng vô cùng lo lắng...Hoài An ngồi nhàn nhã uống trà, chuyện như chả liên quan gì đến mình.
Cai tổng rầu rĩ lên tiếng hỏi "Hoài An, sao cậu không thấy cháu lo lắng gì đến việc Thùy Dung mất tích vậy?"
Hoài An cười lạnh "sao cậu nghĩ là cháu không lo lắng cho Thùy Dung chứ? Mỗi người có một kiểu quan tâm khác nhau mà cậu".
Tuy cai tổng thấy Hoài An không có chút gì gọi là quan tâm đến con gái nuôi của ông, nhưng Hoài An đã lên tiếng nói như thế thì ông còn có thể nói được gì đây.
Hoài Thi từng bước một bước lên thềm nhà, cậu đưa mắt nhìn quanh phòng khách, thấy ai cũng ngồi rầu rĩ, riêng Hoài An thì nhàn nhã uống trà...nét mặt điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, cậu nheo mắt "phu thê liền tâm phết nhỉ!".
Hoài Thi không muốn vào bên trong, mất công phải chào hỏi mọi người. Cậu rời khỏi nhà, và tìm đến thăm mẹ...
Trời đang giữa ngọ, Hoài Thi đội nắng, lang thang trên con đường mòn quen thuộc, chưa bao giờ cậu thấy tâm hồn mình lạc lõng như hôm nay.
"Mẹ!"
Thấy Hoài Thi buồn bã đi về phía mình, Nhã Thi nhíu mày, cô không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sao vậy con trai?
Hoài Thi đáp vào lòng mẹ và muốn được mẹ ôm.
"Mẹ, hôm nay cha lại kết hôn với người phụ nữ khác!"
Tim Nhã Thi chợt đau nhói, cảm giác ấy rất nhanh chóng lướt qua..."người đàn ông ấy lại kết hôn".
"Mẹ ơi! Mẹ còn yêu cha không mẹ?"
Yêu sao?
Nhã Thi há hốc mồm khi nghe con trai hỏi thế, cô cũng đã tự hỏi lòng mình bao lần, cô cũng không biết mình có yêu Hoài An hay không.
Mắt đượm buồn, cô nhìn về phía hoàng hôn rơi, nghe văng vẳng đâu đây vài tiếng bìm bịp kêu chiều, mặt sông phẳng lặng không gợn sóng.
Hoài Thi thấy mẹ mình không được vui, lòng cậu chợt đau như bị cắt, cậu biết là mình trước giờ chưa từng có được một ngày hạnh phúc.
...----------------...
Mặt mày lạnh như băng, Hoài An đứng nhìn ra vườn sau qua ô cửa sổ.
'Bẩm điền chủ cho gọi con'
"Cậu chủ của các người đâu? Sao cả buổi chiều ta không thấy?"
'Bẩm điền chủ, cậu chủ ra khỏi nhà từ buổi trưa đến giờ vẫn chưa trở về'.
Hoài An thấy lòng mình không được vui, anh biết Hoài Thi lại chạy đi tìm mẹ.
Ầm...
Hoài An không nhìn thì cũng biết người đến là Hoài Thi, anh lạnh lùng lên tiếng "mỗi lần con đến gặp cha đều để lại ấn tượng sâu sắc đến thế à?"
Hoài Thi khỉnh mũi lên, miệng nhỏ nhóp nhép buông ra từng chữ "Xin chào chú rể mới!"
"Con dùng thái độ này để nói chuyện với cha của mình sao?"
'Hừ...'
"Con vừa đi đâu về?"
Hoài Thi khẽ trả lời "con vừa ở chỗ mẹ trở về!"
Hoài An trầm mặc không lên tiếng!
'Cha, con có chuyện muốn cầu xin cha!'
Hoài An ngồi xuống ghế, muốn lắng nghe xem chuyện mà con trai của mình muốn cầu xin là chuyện gì.
'Cha cho con xin vạn lượng vàng ròng'
Hoài An nheo mắt "con cần số vàng lớn như thế để làm gì?"
Hoài Thi nhìn ra ngoài sân, miệng cười lạnh "con muốn dựng lên cho mẹ một căn nhà khang trang".
"Được!"
'Cảm ơn cha'
Hoài Thi đứng lên rời đi, mục đích của cậu đã thành, cậu cũng không có hứng thú ngồi nói chuyện với Hoài An, lòng cậu không được vui nên không muốn nói nhiều.
"Đứng lại..."
'Cha còn có chuyện gì nữa ạ?'
Hoài An vuốt nhẹ chiếc cằm, miệng cười tủm tỉm, buông lời trêu ghẹo con trai "con người của con sao lại qua cầu rút ván nhanh như vậy chứ? Đạt được mục đích rồi thì bỏ đi à?"
Hoài Thi bị cha mình nói đúng tim đen nên lòng xuất hiện chút áy náy, cậu chợt khựng lại "à...con...con mệt lắm, muốn được nghỉ ngơi!'
"Ờ...vậy còn chuyện của cô Thùy Dung con thì sao?"
Hoài Thi giật mình, cậu không ngờ cha mình lại biết được là do mình làm. Nhưng thấy cha vẫn điềm nhiên không chút tức giận nên cậu yên tâm, cậu chỉ khẽ cười "con chỉ muốn trút giận thôi!"
Hoài An không nói gì thêm, chỉ bảo Hoài Thi về phòng nghỉ ngơi.
"Chào cô dâu xinh đẹp!"
Thùy Dung nhìn người đang bước vào mà không khỏi bất ngờ "Hoài Thi, là con sao?"
"Chào cô họ"
'Sao ta lại ở đây và cả con nữa? Chuyện này là sao?'
Hoài Thi lạnh lùng liếc nhìn Thùy Dung "cô họ không ở đây thì ở đâu?"
'Con...'
"Cô họ muốn ở trên giường tân hôn à?"
'Ta...'
"Cô họ rất muốn được gả cho cha của con sao?"
Thùy Dung hơi bị sốc với câu hỏi của Hoài Thi "ta..."
Hoài Thi đưa lưỡi dao sắc nhọn kề sát vào má Thùy Dung, sau đó cậu ấn mạnh hơn...máu rỉ ra ướt cả lưỡi dao!
"Để con giúp cô họ điêu khắc vài hoạ tiết cho gương mặt xinh đẹp này của cô thêm chút sinh động".
Thùy Dung sợ hãi cựa quậy, nhưng rất tiếc tay chân của cô bị trói chặt.
'Hoài Thi, con đừng đùa như thế này không vui đâu!'
"Đã đùa thì đương nhiên sẽ vui"
'Hoài Thi, con có thôi đi không? Cô sẽ mách lại với cha con".
Hoài Thi cười nghiêng ngả...
Thùy Dung thấy Hoài Thi không chút sợ hãi nào khi nhắc đến Hoài An, cô có chút ngỡ ngàng "tên nhóc thối này thật sự không sợ Hoài An sao?"
Hoài Thi lạnh lùng quay lưng rời đi..."muốn gả cho cha của tôi sao? Mơ sớm quá rồi đấy!"
………
Mọi người đang tất bật tìm kiếm Thùy Dung, ai ai cũng vô cùng lo lắng...Hoài An ngồi nhàn nhã uống trà, chuyện như chả liên quan gì đến mình.
Cai tổng rầu rĩ lên tiếng hỏi "Hoài An, sao cậu không thấy cháu lo lắng gì đến việc Thùy Dung mất tích vậy?"
Hoài An cười lạnh "sao cậu nghĩ là cháu không lo lắng cho Thùy Dung chứ? Mỗi người có một kiểu quan tâm khác nhau mà cậu".
Tuy cai tổng thấy Hoài An không có chút gì gọi là quan tâm đến con gái nuôi của ông, nhưng Hoài An đã lên tiếng nói như thế thì ông còn có thể nói được gì đây.
Hoài Thi từng bước một bước lên thềm nhà, cậu đưa mắt nhìn quanh phòng khách, thấy ai cũng ngồi rầu rĩ, riêng Hoài An thì nhàn nhã uống trà...nét mặt điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, cậu nheo mắt "phu thê liền tâm phết nhỉ!".
Hoài Thi không muốn vào bên trong, mất công phải chào hỏi mọi người. Cậu rời khỏi nhà, và tìm đến thăm mẹ...
Trời đang giữa ngọ, Hoài Thi đội nắng, lang thang trên con đường mòn quen thuộc, chưa bao giờ cậu thấy tâm hồn mình lạc lõng như hôm nay.
"Mẹ!"
Thấy Hoài Thi buồn bã đi về phía mình, Nhã Thi nhíu mày, cô không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sao vậy con trai?
Hoài Thi đáp vào lòng mẹ và muốn được mẹ ôm.
"Mẹ, hôm nay cha lại kết hôn với người phụ nữ khác!"
Tim Nhã Thi chợt đau nhói, cảm giác ấy rất nhanh chóng lướt qua..."người đàn ông ấy lại kết hôn".
"Mẹ ơi! Mẹ còn yêu cha không mẹ?"
Yêu sao?
Nhã Thi há hốc mồm khi nghe con trai hỏi thế, cô cũng đã tự hỏi lòng mình bao lần, cô cũng không biết mình có yêu Hoài An hay không.
Mắt đượm buồn, cô nhìn về phía hoàng hôn rơi, nghe văng vẳng đâu đây vài tiếng bìm bịp kêu chiều, mặt sông phẳng lặng không gợn sóng.
Hoài Thi thấy mẹ mình không được vui, lòng cậu chợt đau như bị cắt, cậu biết là mình trước giờ chưa từng có được một ngày hạnh phúc.
...----------------...
Mặt mày lạnh như băng, Hoài An đứng nhìn ra vườn sau qua ô cửa sổ.
'Bẩm điền chủ cho gọi con'
"Cậu chủ của các người đâu? Sao cả buổi chiều ta không thấy?"
'Bẩm điền chủ, cậu chủ ra khỏi nhà từ buổi trưa đến giờ vẫn chưa trở về'.
Hoài An thấy lòng mình không được vui, anh biết Hoài Thi lại chạy đi tìm mẹ.
Ầm...
Hoài An không nhìn thì cũng biết người đến là Hoài Thi, anh lạnh lùng lên tiếng "mỗi lần con đến gặp cha đều để lại ấn tượng sâu sắc đến thế à?"
Hoài Thi khỉnh mũi lên, miệng nhỏ nhóp nhép buông ra từng chữ "Xin chào chú rể mới!"
"Con dùng thái độ này để nói chuyện với cha của mình sao?"
'Hừ...'
"Con vừa đi đâu về?"
Hoài Thi khẽ trả lời "con vừa ở chỗ mẹ trở về!"
Hoài An trầm mặc không lên tiếng!
'Cha, con có chuyện muốn cầu xin cha!'
Hoài An ngồi xuống ghế, muốn lắng nghe xem chuyện mà con trai của mình muốn cầu xin là chuyện gì.
'Cha cho con xin vạn lượng vàng ròng'
Hoài An nheo mắt "con cần số vàng lớn như thế để làm gì?"
Hoài Thi nhìn ra ngoài sân, miệng cười lạnh "con muốn dựng lên cho mẹ một căn nhà khang trang".
"Được!"
'Cảm ơn cha'
Hoài Thi đứng lên rời đi, mục đích của cậu đã thành, cậu cũng không có hứng thú ngồi nói chuyện với Hoài An, lòng cậu không được vui nên không muốn nói nhiều.
"Đứng lại..."
'Cha còn có chuyện gì nữa ạ?'
Hoài An vuốt nhẹ chiếc cằm, miệng cười tủm tỉm, buông lời trêu ghẹo con trai "con người của con sao lại qua cầu rút ván nhanh như vậy chứ? Đạt được mục đích rồi thì bỏ đi à?"
Hoài Thi bị cha mình nói đúng tim đen nên lòng xuất hiện chút áy náy, cậu chợt khựng lại "à...con...con mệt lắm, muốn được nghỉ ngơi!'
"Ờ...vậy còn chuyện của cô Thùy Dung con thì sao?"
Hoài Thi giật mình, cậu không ngờ cha mình lại biết được là do mình làm. Nhưng thấy cha vẫn điềm nhiên không chút tức giận nên cậu yên tâm, cậu chỉ khẽ cười "con chỉ muốn trút giận thôi!"
Hoài An không nói gì thêm, chỉ bảo Hoài Thi về phòng nghỉ ngơi.