Chương 23: Được thả ra khỏi căn phòng tăm tối
Hoài An giành lấy con trai từ trong tay Nhã Thi.
Ầm...
Nhã Thi ngã bệt xuống đất sau tiếng đóng cửa, cô ôm ngực khóc thảm thiết "tại sao?"
Dương Ngọc tìm cách mở cửa để vào gặp mặt Nhã Thi nhưng không tài nào mở ra được, ổ khóa của căn phòng nhỏ này được thiết kế vô cùng phức tạp.
Cuối cùng thì Dương Ngọc cũng bỏ cuộc, ngoe nguẩy rời đi, trong lòng thầm chửi rủa.
…………
Suốt cả canh giờ trôi qua, Hoài Thi ngồi phía đối diện nhìn Hoài An nhưng không lên tiếng!
Hoài An nhíu mày "tên nhóc con này, chưa đầy ba tuổi đời mà đã thích chống đối với mình rồi".
Trong lòng vô cùng tức tối, Hoài An ném nghiên mực xuống đất "cạch"
Hoài Thi vẫn thờ ơ với thái độ của cha mình, cậu vẫn ngồi điềm tĩnh, mắt nhìn chằm chằm ra khoảng sân rộng, trời sắp sang canh năm, trăng cũng lặng mất sau những mành liễu.
"Nói cho cha biết, con đang nghĩ gì!"
Hoài Thi lạnh nhạt trả lời "muốn mẹ"
"Không được!"
'Tại sao?'
"Hoài Thi à, cha có thể cho con tất cả mọi thứ, chỉ riêng việc này thì không thể!"
'Con thì không muốn bất cứ thứ gì khác, chỉ cần có mẹ'.
"Đủ rồi...Hoài Thi!"
Hoài Thi không muốn thương lượng với người không chịu nói lý lẽ. Cậu đứng lên quyết định trở về phòng.
"Con định đi đâu?"
Hoài Thi khựng lại, quay đầu nhìn Hoài An rồi tiếp tục đi...
Hoài An nhào đến ôm lấy con trai và bế lên "con định sẽ chống đối với cha đến bao giờ đây hửm?"
'Cho đến khi nào cha chịu thả mẹ ra'
Hoài An thở dài "Hoài Thi, không phải là cha không muốn thả mẹ của con, nhưng cha muốn hỏi con một chuyện..."
'Chuyện gì?"
"Con có biết gì về mẹ của con không?"
'Đương nhiên'
"Vậy con có nghĩ đến việc sau khi mẹ của con được thả ra ngoài thì sẽ gây ra nhiều chuyện phiền phức như thế nào không?"
'Cha...người có người tốt cũng có người xấu, ma cũng có ma tốt có ma xấu'.
Hoài An không lên tiếng, vì những gì Hoài Thi nói không sai, dù là người hay ma cũng có tốt và xấu..."vậy con nói xem, cha nên làm thế nào đây?"
'Thả mẹ con ra'
Hoài An suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu "được"
……………
Thời gian sau...
'Mẹ!'
Nhã Thi ôm lấy con trai "chuyện gì khiến con trai của mẹ vui vẻ đến vậy?"
'Mẹ, đi chơi cùng con có được không?'
Nhã Thi khẽ nhíu mày, với cái nắng nóng gay gắt bên ngoài trời, làm sao cô có thể chịu đựng nổi.
'Mẹ...'
Con trai ngoan của mẹ, đợi chiều mát mẹ đưa con ra ngoài chơi có được không?
Hoài Thi lưỡng lự một lúc rồi gật đầu đồng ý "Dạ được ạ!"
Ừm! Ngoan...
Hừ...đồ tiện nhân!
Hoài Thi liếc mắt nhìn người phụ nữ đang õng ẹo đi đến, nét mặt cậu trở nên cau có hơn, cậu tựa má vào lồng ngực của mẹ mình.
Xem ra thì mẹ con hai người có vẻ như nghĩa nặng tình sâu lắm thì phải!
Hoài Thi lạnh lùng lên tiếng "liên quan gì đến ngươi".
Dương Ngọc ghen tỵ với Nhã Thi, Hoài Thi có vẻ như rất ngoan ngoãn khi ở trước Nhã Thi. Trước đây, Hoài An cưới cô về và bảo cô phải xem Hoài Thi là con ruột, mặc dù cô không tình nguyện nhưng vẫn rất cố gắng để làm tròn trách nhiệm của người mẹ, thế nhưng thằng bé chưa một lần tiếp nhận cô...kể từ khi còn bé thì nó đã tỏ ra rất ghét cô. Có lẽ là cô nói ra thì không ai tin, nhưng từ khi nó chưa biết nói đã luôn nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng và chán ghét. Vậy mà giờ đây, trước mặt Nhã Thi nó lại nũng nịu, đây mới chính là một đứa trẻ thực thụ.
Dương Ngọc cố gắng nặn ra một nụ cười rạng rỡ "Hoài Thi, đến đây mẹ bế con về phòng, đã đến lúc phải nghỉ trưa rồi còn!"
'Đủ rồi, ngươi đừng nói ra những lời khiến cho ta phải buồn nôn nữa!"
Dương Ngọc há hốc mồm "kìa, Hoài Thi...ý con là sao?"
'Ngươi cũng xứng làm mẹ của ta sao?'
Con...Hoài Thi...mẹ sẽ mách lại với điền chủ, ngài ấy sẽ trách phạt con đấy!
Hoài Thi cười khẩy "ta thách ngươi!"
Mày...
'Sao rồi? Không đóng vai người mẹ ghẻ hiền lành nữa à?'
Dương Ngọc hốt hoảng và tự hỏi lòng "những...những lời này được xuất phát từ miệng của một đứa trẻ vừa lên ba sao?'
'Ngươi cút khỏi phòng của mẹ ta ngay, nếu không thì đừng có trách ta'.
Dương Ngọc đành phải ngậm ngùi rời đi!
Hoài Thi lạnh lùng nhìn theo bóng dáng của Dương Ngọc "ả đàn bà này...là đang có ý đồ xấu xa với mẹ. Bất luận là kẻ nào, cũng không thể làm hại đến mẹ của ta".
'Mẹ'
Sao vậy con trai?
'Mẹ không được vui sao?'
Hoài Thi!
Nhìn mẹ mình có vẻ rất u buồn, Hoài Thi cũng thấy lòng không được thoải mái "Mẹ sao vậy?"
Mẹ muốn lập am để tu hành!
Hoài Thi khó hiểu nên hỏi khẽ "am là gì ạ?"
Một lời khó tả, tóm lại thì mẹ muốn được yên tĩnh để tu hành.
Hoài Thi vuốt cằm "có phải là mẹ muốn tránh mặt cha, đúng không ạ?"
Mẹ!
Hoài Thi cười khúc khích "Mẹ yên tâm đi ạ! Dù là mẹ chọn thế nào thì con cũng sẽ ủng hộ quan điểm của mẹ!"
Nhã Thi thấy hài lòng về con trai mình nên cười dịu dàng "cảm ơn con vì con hiểu được nỗi khổ của mẹ".
'Vậy, mẹ không sợ cha sẽ buồn khi mẹ rời đi sao?'
Buồn? Cha của con sẽ không bao giờ vì mẹ mà buồn đâu!
'Mẹ à, con biết là cha không hề ghét mẹ, mà là trong lòng cha có nút thắt quá chặt, tháo được sẽ ổn thôi mẹ!'
Nhã Thi ngờ nghệch nhìn con trai, cô không thể nào ngờ con trai bé nhỏ của cô lại nói ra được những lời quá trưởng thành đến như vậy.
Ầm...
Nhã Thi ngã bệt xuống đất sau tiếng đóng cửa, cô ôm ngực khóc thảm thiết "tại sao?"
Dương Ngọc tìm cách mở cửa để vào gặp mặt Nhã Thi nhưng không tài nào mở ra được, ổ khóa của căn phòng nhỏ này được thiết kế vô cùng phức tạp.
Cuối cùng thì Dương Ngọc cũng bỏ cuộc, ngoe nguẩy rời đi, trong lòng thầm chửi rủa.
…………
Suốt cả canh giờ trôi qua, Hoài Thi ngồi phía đối diện nhìn Hoài An nhưng không lên tiếng!
Hoài An nhíu mày "tên nhóc con này, chưa đầy ba tuổi đời mà đã thích chống đối với mình rồi".
Trong lòng vô cùng tức tối, Hoài An ném nghiên mực xuống đất "cạch"
Hoài Thi vẫn thờ ơ với thái độ của cha mình, cậu vẫn ngồi điềm tĩnh, mắt nhìn chằm chằm ra khoảng sân rộng, trời sắp sang canh năm, trăng cũng lặng mất sau những mành liễu.
"Nói cho cha biết, con đang nghĩ gì!"
Hoài Thi lạnh nhạt trả lời "muốn mẹ"
"Không được!"
'Tại sao?'
"Hoài Thi à, cha có thể cho con tất cả mọi thứ, chỉ riêng việc này thì không thể!"
'Con thì không muốn bất cứ thứ gì khác, chỉ cần có mẹ'.
"Đủ rồi...Hoài Thi!"
Hoài Thi không muốn thương lượng với người không chịu nói lý lẽ. Cậu đứng lên quyết định trở về phòng.
"Con định đi đâu?"
Hoài Thi khựng lại, quay đầu nhìn Hoài An rồi tiếp tục đi...
Hoài An nhào đến ôm lấy con trai và bế lên "con định sẽ chống đối với cha đến bao giờ đây hửm?"
'Cho đến khi nào cha chịu thả mẹ ra'
Hoài An thở dài "Hoài Thi, không phải là cha không muốn thả mẹ của con, nhưng cha muốn hỏi con một chuyện..."
'Chuyện gì?"
"Con có biết gì về mẹ của con không?"
'Đương nhiên'
"Vậy con có nghĩ đến việc sau khi mẹ của con được thả ra ngoài thì sẽ gây ra nhiều chuyện phiền phức như thế nào không?"
'Cha...người có người tốt cũng có người xấu, ma cũng có ma tốt có ma xấu'.
Hoài An không lên tiếng, vì những gì Hoài Thi nói không sai, dù là người hay ma cũng có tốt và xấu..."vậy con nói xem, cha nên làm thế nào đây?"
'Thả mẹ con ra'
Hoài An suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu "được"
……………
Thời gian sau...
'Mẹ!'
Nhã Thi ôm lấy con trai "chuyện gì khiến con trai của mẹ vui vẻ đến vậy?"
'Mẹ, đi chơi cùng con có được không?'
Nhã Thi khẽ nhíu mày, với cái nắng nóng gay gắt bên ngoài trời, làm sao cô có thể chịu đựng nổi.
'Mẹ...'
Con trai ngoan của mẹ, đợi chiều mát mẹ đưa con ra ngoài chơi có được không?
Hoài Thi lưỡng lự một lúc rồi gật đầu đồng ý "Dạ được ạ!"
Ừm! Ngoan...
Hừ...đồ tiện nhân!
Hoài Thi liếc mắt nhìn người phụ nữ đang õng ẹo đi đến, nét mặt cậu trở nên cau có hơn, cậu tựa má vào lồng ngực của mẹ mình.
Xem ra thì mẹ con hai người có vẻ như nghĩa nặng tình sâu lắm thì phải!
Hoài Thi lạnh lùng lên tiếng "liên quan gì đến ngươi".
Dương Ngọc ghen tỵ với Nhã Thi, Hoài Thi có vẻ như rất ngoan ngoãn khi ở trước Nhã Thi. Trước đây, Hoài An cưới cô về và bảo cô phải xem Hoài Thi là con ruột, mặc dù cô không tình nguyện nhưng vẫn rất cố gắng để làm tròn trách nhiệm của người mẹ, thế nhưng thằng bé chưa một lần tiếp nhận cô...kể từ khi còn bé thì nó đã tỏ ra rất ghét cô. Có lẽ là cô nói ra thì không ai tin, nhưng từ khi nó chưa biết nói đã luôn nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng và chán ghét. Vậy mà giờ đây, trước mặt Nhã Thi nó lại nũng nịu, đây mới chính là một đứa trẻ thực thụ.
Dương Ngọc cố gắng nặn ra một nụ cười rạng rỡ "Hoài Thi, đến đây mẹ bế con về phòng, đã đến lúc phải nghỉ trưa rồi còn!"
'Đủ rồi, ngươi đừng nói ra những lời khiến cho ta phải buồn nôn nữa!"
Dương Ngọc há hốc mồm "kìa, Hoài Thi...ý con là sao?"
'Ngươi cũng xứng làm mẹ của ta sao?'
Con...Hoài Thi...mẹ sẽ mách lại với điền chủ, ngài ấy sẽ trách phạt con đấy!
Hoài Thi cười khẩy "ta thách ngươi!"
Mày...
'Sao rồi? Không đóng vai người mẹ ghẻ hiền lành nữa à?'
Dương Ngọc hốt hoảng và tự hỏi lòng "những...những lời này được xuất phát từ miệng của một đứa trẻ vừa lên ba sao?'
'Ngươi cút khỏi phòng của mẹ ta ngay, nếu không thì đừng có trách ta'.
Dương Ngọc đành phải ngậm ngùi rời đi!
Hoài Thi lạnh lùng nhìn theo bóng dáng của Dương Ngọc "ả đàn bà này...là đang có ý đồ xấu xa với mẹ. Bất luận là kẻ nào, cũng không thể làm hại đến mẹ của ta".
'Mẹ'
Sao vậy con trai?
'Mẹ không được vui sao?'
Hoài Thi!
Nhìn mẹ mình có vẻ rất u buồn, Hoài Thi cũng thấy lòng không được thoải mái "Mẹ sao vậy?"
Mẹ muốn lập am để tu hành!
Hoài Thi khó hiểu nên hỏi khẽ "am là gì ạ?"
Một lời khó tả, tóm lại thì mẹ muốn được yên tĩnh để tu hành.
Hoài Thi vuốt cằm "có phải là mẹ muốn tránh mặt cha, đúng không ạ?"
Mẹ!
Hoài Thi cười khúc khích "Mẹ yên tâm đi ạ! Dù là mẹ chọn thế nào thì con cũng sẽ ủng hộ quan điểm của mẹ!"
Nhã Thi thấy hài lòng về con trai mình nên cười dịu dàng "cảm ơn con vì con hiểu được nỗi khổ của mẹ".
'Vậy, mẹ không sợ cha sẽ buồn khi mẹ rời đi sao?'
Buồn? Cha của con sẽ không bao giờ vì mẹ mà buồn đâu!
'Mẹ à, con biết là cha không hề ghét mẹ, mà là trong lòng cha có nút thắt quá chặt, tháo được sẽ ổn thôi mẹ!'
Nhã Thi ngờ nghệch nhìn con trai, cô không thể nào ngờ con trai bé nhỏ của cô lại nói ra được những lời quá trưởng thành đến như vậy.