Chương 3
04.
Lúc trước trong mắt tôi thì Ngụy Hạo không khác nào một thiên thần nhỏ hay cười, dịu dàng và tốt bụng.
Nhưng hiện tại, con người này chắc chắn là một tên quỷ hẹp hòi!
Khoảng 8 giờ tối cùng ngày, Ngụy Hạo giao cho tôi nhiệm vụ đầu tiên.
Cậu ta yêu cầu tôi ngày mai mua đồ ăn sáng, đúng 7 giờ ngồi đợi cậu ra.
Ngụy Hạo nói với tôi rằng đây chính là để bồi thường cho cậu ta, tôi cứ nghĩ chỉ cần đi lần này thôi là xong việc nên đã đồng ý ngay lập tức mà không cần suy nghĩ nhiều.
Kết quả, Ngụy Hạo nhìn sữa đậu nành và bánh bao chiên mà tôi mua sau đó nhướng mày nhìn tôi, “Chị à, đừng nói là chị nghĩ có thể bù đắp tổn thương cho tôi chỉ bằng một bữa sáng thôi đấy nhé?”
Tôi cẩn thận nói: “Vậy hai bữa?”
Nguỵ Hạo khoanh tay, dựa nửa người vào tường, giọng điệu đùa cợt, “Chị có biết tiểu thuyết của chị được đẩy lên đầu trang web đã gây ra những chuyện gì không?”
Chuyện này thì… tôi biết rõ hơn ai hết. Kể từ khi một đoạn trong cuốn tiểu thuyết của tôi bị đăng lên diễn đàn trường thì mọi thứ đã dần vượt quá tầm kiểm soát.
Trong số 100 bài đăng thì hết 80 bài là viết về phần tình trường của nhân vật chính trong tiểu thuyết - Ngụy Hạo, những câu chữ “ướt át” ấy khiến tôi không khỏi kinh ngạc, chậc chậc…*
(*) Nguyên văn: 一百个帖子里面有八十篇都是以魏昊为主人公的个人情感传记,其用词之香艳旖旎,啧啧啧,让我都叹为观止。
Những người trẻ ở đây như đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới, trình độ viết văn “phi truyền thống” của Đại học B có lẽ đã đạt đến đỉnh cao vào thời điểm này.
Đặc biệt là văn học Linglei (lánh loại) đang dần trở nên phổ biến hơn*.
(*) Nguyên văn: 甚至更过分的是都衍生出了另类文学,就,离了个大谱。
Có lẽ do ánh mắt của tôi quá lộ liễu làm Ngụy Hạo phát hiện, sắc mặt của cậu ấy đột nhiên thay đổi, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn nhiều.
Tôi chột dạ sờ mũi, “À, chuyện này… thật ra tôi cũng không muốn mọi chuyện thành ra như vậy, cậu cũng như thế đúng chứ?”
Ngụy Hạo cong môi, đôi mắt đào hoa nhìn tôi chăm chú, “Đàn chị nói đúng đấy. Nhưng chị cũng nên biết có một câu thành ngữ gi.ết gà dọa khỉ.”
Cổ tôi lạnh toát, cúi đầu lặng lẽ lấy từ trong túi nhựa ra một cái bánh quẩy.
Thứ tôi đang ăn không phải là cái bánh quẩy nóng giòn, mà chính xác hơn chính là vị đắng cay của cuộc đời.
***
05.
“Đàn anh, anh đứng đây làm gì mà không vào trong?”
Một cô gái xinh đẹp mặc áo sơ mi tay phồng, quần bò bó sát, buộc tóc đuôi ngựa đang đứng trước cửa chào hỏi với Ngụy Hạo.
Ánh mắt cô ấy liếc nhìn tôi với Ngụy Hạo, cuối cùng quay sang hỏi Ngụy Hạo, “Đây là?”
Nguỵ Hạo liếc tôi một cái rồi cao giọng, “À, là chuyện bài đăng hai hôm trước…”
“Là họ hàng, họ hàng xa.” Tôi mỉm cười, nhanh miệng chặn không cho tên này nói ra chuyện kia.
Lạy trời, acc clone bị lộ trên mạng không phải vấn đề gì lớn lắm, dù sao việc trùng tên trùng họ cũng rất hay gặp, chỉ cần da mặt dày một xíu là ổn. Nhưng nếu ngoài đời tôi bị phát hiện là chủ của cái acc clone đó thì chắc tôi xấu hổ đến mức dùng chân đào ra căn nhà 5 phòng ngủ 1 phòng khách luôn quá.
Cô gái này quả nhiên là không tin lời tôi, quay sang dùng ánh mắt hỏi Ngụy Hạo.
Tôi liên tục nháy mắt đến mức cơ mắt muốn chuột rút mới thấy tên này khẽ nhướng mày rồi gật đầu.
Haiz, cuộc sống thật khó khăn, mỹ nữ mệt mỏi thở dài.
Thấy Ngụy Hạo xác nhận, cô gái quay lại và đưa tay chào tôi, “Chào nhé, tôi tên Lâm Văn Văn, tôi là thành viên của câu lạc bộ tranh biện với đàn anh Ngụy Hạo.”
Tôi cũng đáp lại, “Xin chào, tôi là Cố Viên Viên.”
Màn giới thiệu qua đi, cô gái trước mặt quay sang lấy một phần ăn sáng từ trong ba lô ra, nhìn sang Ngụy Hạo, “Đàn anh ăn sáng chưa ạ? Vừa nãy em có mua dư một phần…”
Ôi, cái tình tiết mở đầu cho câu chuyện tình yêu thanh xuân vườn trường ch.ết tiệt.
Đáng tiết cái tên đầu gỗ Ngụy Hạo này không hiểu phong tình gì cả, cậu ta còn không thèm liếc mắt nhìn một cái mà đã từ chối thẳng lòng tốt của em gái.
“Cảm ơn, tôi ăn rồi.”
Nói xong, Nguỵ Hạo nhấc chân vào lớp, chưa được mấy bước đã quay lại nhìn tôi rồi nhếch môi, “Không vào à? Này, đàn chị?”
Ánh mặt trời chiếu vào làm cho mái tóc của cậu như tỏa sáng.
Tim tôi cũng vì thế mà bị hẫng mất một nhịp.
…
Mặc dù tên này có hơi xấu tính nhưng phải công nhận cái mặt rất đẹp, đặc biệt là lúc nghiêm túc thì lại không có gì để chê.
Logic rõ ràng, tư duy mạch lạc, các luận điểm phản bác vừa chính xác vừa vững chắc, rất sắc bén nhưng lại không hề mang tính xúc phạm, phiến diện.
Suốt buổi tranh luận, bên phía đối thủ hoàn toàn không có cơ hội đáp trả.
Ngụy Hạo đứng thẳng lưng, tay phải đặt trên ngực. Ánh nắng dịu dàng chiếu vào càng làm khuôn mặt cậu trở nên hấp dẫn, dễ dàng mê hoặc lòng người.
Huhuhu, chó độc thân suốt 20 năm nay bỗng thấy rung động!
(còn tiếp)
Lúc trước trong mắt tôi thì Ngụy Hạo không khác nào một thiên thần nhỏ hay cười, dịu dàng và tốt bụng.
Nhưng hiện tại, con người này chắc chắn là một tên quỷ hẹp hòi!
Khoảng 8 giờ tối cùng ngày, Ngụy Hạo giao cho tôi nhiệm vụ đầu tiên.
Cậu ta yêu cầu tôi ngày mai mua đồ ăn sáng, đúng 7 giờ ngồi đợi cậu ra.
Ngụy Hạo nói với tôi rằng đây chính là để bồi thường cho cậu ta, tôi cứ nghĩ chỉ cần đi lần này thôi là xong việc nên đã đồng ý ngay lập tức mà không cần suy nghĩ nhiều.
Kết quả, Ngụy Hạo nhìn sữa đậu nành và bánh bao chiên mà tôi mua sau đó nhướng mày nhìn tôi, “Chị à, đừng nói là chị nghĩ có thể bù đắp tổn thương cho tôi chỉ bằng một bữa sáng thôi đấy nhé?”
Tôi cẩn thận nói: “Vậy hai bữa?”
Nguỵ Hạo khoanh tay, dựa nửa người vào tường, giọng điệu đùa cợt, “Chị có biết tiểu thuyết của chị được đẩy lên đầu trang web đã gây ra những chuyện gì không?”
Chuyện này thì… tôi biết rõ hơn ai hết. Kể từ khi một đoạn trong cuốn tiểu thuyết của tôi bị đăng lên diễn đàn trường thì mọi thứ đã dần vượt quá tầm kiểm soát.
Trong số 100 bài đăng thì hết 80 bài là viết về phần tình trường của nhân vật chính trong tiểu thuyết - Ngụy Hạo, những câu chữ “ướt át” ấy khiến tôi không khỏi kinh ngạc, chậc chậc…*
(*) Nguyên văn: 一百个帖子里面有八十篇都是以魏昊为主人公的个人情感传记,其用词之香艳旖旎,啧啧啧,让我都叹为观止。
Những người trẻ ở đây như đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới, trình độ viết văn “phi truyền thống” của Đại học B có lẽ đã đạt đến đỉnh cao vào thời điểm này.
Đặc biệt là văn học Linglei (lánh loại) đang dần trở nên phổ biến hơn*.
(*) Nguyên văn: 甚至更过分的是都衍生出了另类文学,就,离了个大谱。
Có lẽ do ánh mắt của tôi quá lộ liễu làm Ngụy Hạo phát hiện, sắc mặt của cậu ấy đột nhiên thay đổi, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn nhiều.
Tôi chột dạ sờ mũi, “À, chuyện này… thật ra tôi cũng không muốn mọi chuyện thành ra như vậy, cậu cũng như thế đúng chứ?”
Ngụy Hạo cong môi, đôi mắt đào hoa nhìn tôi chăm chú, “Đàn chị nói đúng đấy. Nhưng chị cũng nên biết có một câu thành ngữ gi.ết gà dọa khỉ.”
Cổ tôi lạnh toát, cúi đầu lặng lẽ lấy từ trong túi nhựa ra một cái bánh quẩy.
Thứ tôi đang ăn không phải là cái bánh quẩy nóng giòn, mà chính xác hơn chính là vị đắng cay của cuộc đời.
***
05.
“Đàn anh, anh đứng đây làm gì mà không vào trong?”
Một cô gái xinh đẹp mặc áo sơ mi tay phồng, quần bò bó sát, buộc tóc đuôi ngựa đang đứng trước cửa chào hỏi với Ngụy Hạo.
Ánh mắt cô ấy liếc nhìn tôi với Ngụy Hạo, cuối cùng quay sang hỏi Ngụy Hạo, “Đây là?”
Nguỵ Hạo liếc tôi một cái rồi cao giọng, “À, là chuyện bài đăng hai hôm trước…”
“Là họ hàng, họ hàng xa.” Tôi mỉm cười, nhanh miệng chặn không cho tên này nói ra chuyện kia.
Lạy trời, acc clone bị lộ trên mạng không phải vấn đề gì lớn lắm, dù sao việc trùng tên trùng họ cũng rất hay gặp, chỉ cần da mặt dày một xíu là ổn. Nhưng nếu ngoài đời tôi bị phát hiện là chủ của cái acc clone đó thì chắc tôi xấu hổ đến mức dùng chân đào ra căn nhà 5 phòng ngủ 1 phòng khách luôn quá.
Cô gái này quả nhiên là không tin lời tôi, quay sang dùng ánh mắt hỏi Ngụy Hạo.
Tôi liên tục nháy mắt đến mức cơ mắt muốn chuột rút mới thấy tên này khẽ nhướng mày rồi gật đầu.
Haiz, cuộc sống thật khó khăn, mỹ nữ mệt mỏi thở dài.
Thấy Ngụy Hạo xác nhận, cô gái quay lại và đưa tay chào tôi, “Chào nhé, tôi tên Lâm Văn Văn, tôi là thành viên của câu lạc bộ tranh biện với đàn anh Ngụy Hạo.”
Tôi cũng đáp lại, “Xin chào, tôi là Cố Viên Viên.”
Màn giới thiệu qua đi, cô gái trước mặt quay sang lấy một phần ăn sáng từ trong ba lô ra, nhìn sang Ngụy Hạo, “Đàn anh ăn sáng chưa ạ? Vừa nãy em có mua dư một phần…”
Ôi, cái tình tiết mở đầu cho câu chuyện tình yêu thanh xuân vườn trường ch.ết tiệt.
Đáng tiết cái tên đầu gỗ Ngụy Hạo này không hiểu phong tình gì cả, cậu ta còn không thèm liếc mắt nhìn một cái mà đã từ chối thẳng lòng tốt của em gái.
“Cảm ơn, tôi ăn rồi.”
Nói xong, Nguỵ Hạo nhấc chân vào lớp, chưa được mấy bước đã quay lại nhìn tôi rồi nhếch môi, “Không vào à? Này, đàn chị?”
Ánh mặt trời chiếu vào làm cho mái tóc của cậu như tỏa sáng.
Tim tôi cũng vì thế mà bị hẫng mất một nhịp.
…
Mặc dù tên này có hơi xấu tính nhưng phải công nhận cái mặt rất đẹp, đặc biệt là lúc nghiêm túc thì lại không có gì để chê.
Logic rõ ràng, tư duy mạch lạc, các luận điểm phản bác vừa chính xác vừa vững chắc, rất sắc bén nhưng lại không hề mang tính xúc phạm, phiến diện.
Suốt buổi tranh luận, bên phía đối thủ hoàn toàn không có cơ hội đáp trả.
Ngụy Hạo đứng thẳng lưng, tay phải đặt trên ngực. Ánh nắng dịu dàng chiếu vào càng làm khuôn mặt cậu trở nên hấp dẫn, dễ dàng mê hoặc lòng người.
Huhuhu, chó độc thân suốt 20 năm nay bỗng thấy rung động!
(còn tiếp)