Chương 12
20.
Cuối cùng thì tôi với Ngụy Hạo cũng ở bên nhau.
Tôi ép Ngụy Hạo khai vụ cô gái cậu ấy thích là như thế nào.
Ngụy Hạo nhướng mày nhìn tôi, cười xấu xa: “Nếu tôi không nói như thế thì chị định tìm lí do trốn vụ trên diễn đàn chứ gì.”
Tôi: … Đừng nói nữa, mặc dù đúng thế thật.
***
21.
Tôi quyết định viết chuyện tình của mình thành một bộ tiểu thuyết rồi gửi cho biên tập viên. Bên đó nói rằng những tình tiết như thế này có vẻ thú vị hơn nhiều so với “tổng tài bá đạo yêu tôi” và “tổng tài bá đạo theo đuổi lại vợ” mà tôi viết lúc trước. Phản hồi của đọc giả cũng rất tốt!
Ngụy Hạo nhìn thấy tin nhắn của tôi và biên tập viên, cậu cúi đầu dụi vào cổ tôi: “Sao mà không hay cho được, dù sao cũng là người thật việc thật mà.”
***
22.
Chuyện tình của tôi và Ngụy Hạo không hấp dẫn bằng chuyện tình của Thẩm Phiên Phiên? Gì mà nghe vô lý thế?
Tại sao chứ? Do tôi không đủ đẹp à? Hay do tôi không đủ thông minh? Chuyện tình của tôi không đủ gay cấy?
Không được, khen một câu là khó lắm sao*?
(*)礼都不随,让你们随个赞很难么?(发疯文学开始了家人们.)
Mọi người còn có trái tim không?
Vì chuyện này mà Thẩm Phiên Phiên đã cười nhạo tôi một thời gian dài.
Tôi không phục.
Vậy còn các đọc giả khác thì sao*?
(*)要不各位读者大大,我给大家现场打个?
***
23.
Ngụy Hạo đã thấy mấy dòng “nguy hiểm” tôi viết trong bản nháp.
Cậu nhéo eo tôi: “Nữ nhân, có phải em lên mạng trêu hoa ghẹo nguyệt không? Hửm?”
***
24.
Giờ tôi là một người suốt ngày cắm mặt viết truyện yêu đương não tàn*.
(*)女人和壁咚已经变成了我们日常基操.
Thật ra chỉ là có hơi hối hận mà thôi.
Ờm… nhưng mà đàn em tuyệt vời thật sự.
Thôi dù sao Ngụy Hạo cũng chẳng biết tôi viết trên đây nên dù có sến cỡ nào cũng chẳng sao cả! Haha!
***
25.
Dù giáo viên an toàn không cho tôi viết thì tôi vẫn sẽ viết*!
(*)再多的...…安全老师不让写了,那就这样吧!
(Hết.)
Cuối cùng thì tôi với Ngụy Hạo cũng ở bên nhau.
Tôi ép Ngụy Hạo khai vụ cô gái cậu ấy thích là như thế nào.
Ngụy Hạo nhướng mày nhìn tôi, cười xấu xa: “Nếu tôi không nói như thế thì chị định tìm lí do trốn vụ trên diễn đàn chứ gì.”
Tôi: … Đừng nói nữa, mặc dù đúng thế thật.
***
21.
Tôi quyết định viết chuyện tình của mình thành một bộ tiểu thuyết rồi gửi cho biên tập viên. Bên đó nói rằng những tình tiết như thế này có vẻ thú vị hơn nhiều so với “tổng tài bá đạo yêu tôi” và “tổng tài bá đạo theo đuổi lại vợ” mà tôi viết lúc trước. Phản hồi của đọc giả cũng rất tốt!
Ngụy Hạo nhìn thấy tin nhắn của tôi và biên tập viên, cậu cúi đầu dụi vào cổ tôi: “Sao mà không hay cho được, dù sao cũng là người thật việc thật mà.”
***
22.
Chuyện tình của tôi và Ngụy Hạo không hấp dẫn bằng chuyện tình của Thẩm Phiên Phiên? Gì mà nghe vô lý thế?
Tại sao chứ? Do tôi không đủ đẹp à? Hay do tôi không đủ thông minh? Chuyện tình của tôi không đủ gay cấy?
Không được, khen một câu là khó lắm sao*?
(*)礼都不随,让你们随个赞很难么?(发疯文学开始了家人们.)
Mọi người còn có trái tim không?
Vì chuyện này mà Thẩm Phiên Phiên đã cười nhạo tôi một thời gian dài.
Tôi không phục.
Vậy còn các đọc giả khác thì sao*?
(*)要不各位读者大大,我给大家现场打个?
***
23.
Ngụy Hạo đã thấy mấy dòng “nguy hiểm” tôi viết trong bản nháp.
Cậu nhéo eo tôi: “Nữ nhân, có phải em lên mạng trêu hoa ghẹo nguyệt không? Hửm?”
***
24.
Giờ tôi là một người suốt ngày cắm mặt viết truyện yêu đương não tàn*.
(*)女人和壁咚已经变成了我们日常基操.
Thật ra chỉ là có hơi hối hận mà thôi.
Ờm… nhưng mà đàn em tuyệt vời thật sự.
Thôi dù sao Ngụy Hạo cũng chẳng biết tôi viết trên đây nên dù có sến cỡ nào cũng chẳng sao cả! Haha!
***
25.
Dù giáo viên an toàn không cho tôi viết thì tôi vẫn sẽ viết*!
(*)再多的...…安全老师不让写了,那就这样吧!
(Hết.)